Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 5 - Chương 49: Quyết chiến đỉnh Phong Tuyết (Phần 2)

Duyên Phận

27/03/2013

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:

- Mặc dù không có công việc gì ở thành Thương Thiên, hiện tại vô cùng thảnh thơi, nhưng ngẫu nhiên nghe được bá quan tranh luận trong triều, xem náo nhiệt một chút cũng hay. Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt cho nên dậy sớm, thấy quá nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng vào triều ra mắt bệ hạ, tâm sự việc nhà, tán gẫu với lão nhân gia!

Nam Sơn Nhạc hừ lạnh:

- Chỉ mong tâm trạng của Thiển Tướng quân có thể giữ được như vậy lâu một chút!

Thiển Thủy Thanh vẫn tươi cười:

- Cũng mong Tướng gia ngài có thể thọ tới trăm tuổi, toàn gia yên ổn!

Trong lời nói của cả hai bên cũng ngấm ngầm minh tranh ám đấu, không ai chịu cam lòng yếu thế, câu trả lời của Thiển Thủy Thanh ẩn chứa sát cơ làm cho tất cả người của Nam gia đồng thanh hừ một tiếng.

Sắc mặt Nam Sơn Nhạc thay đổi mấy lần, nhưng vẫn gượng cười ha hả vài tiếng, sau đó nhanh chóng bước lên kiệu.

Giờ phút này, ai chiếm thượng phong trong đấu võ mồm đã không còn ý nghĩa, cứ việc để cho Thiển Thủy Thanh hắn ung dung thêm chút nữa thì đã sao?

Lúc ấy không ai chú ý thấy rằng, Thiển Thủy Thanh và Dịch Tinh Hàn đang đứng cạnh đó đã nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh thấu xương.

Dịch Tinh Hàn kín đáo đưa tay về phía Thiển Thủy Thanh, làm một cử chỉ ngập đầy sát khí.

Cử chỉ này chỉ có mỗi mình Thiển Thủy Thanh thấy mà thôi.

Nhìn theo đoàn người Nam phủ đi xa dần, bóng dáng của Dịch Tinh Hàn cũng không còn thấy nữa, Thiển Thủy Thanh cất tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Hôm nay trên đỉnh Phong Tuyết nhất định sẽ ngập tràn mưa máu gió tanh.

o0o

Trời vừa tảng sáng, những tia nắng sớm vừa le lói.

Trước điện Long Phong bá quan tụ tập chỉnh tề.

Làm một phần tử tinh anh nắm giữ vận mệnh xã hội trong một quốc gia của thời đại phong kiến, cho dù là thiện hay ác, quyền thế kinh thiên hay phải làm việc dựa theo sắc mặt của người khác, không ai thoát khỏi hội triều vào buổi sáng.

Ngay cả vị Hoàng đế quen ở trên cao kia cũng không ngoại lệ.

Từ điểm này, chúng ta có thể hiểu được vì sao những hôn quân trong lịch sử nếu không có việc gì lập tức bãi triều, không để ý tới triều chính, không hỏi đại sự.

Đối với đại đa số người mà nói, nhất là những người quen hưởng phúc mà nói, không thể ngủ cho đẫy giấc chính là một sự tra tấn lớn bằng trời.

Nhưng đối với Nam Sơn Nhạc, nghĩ đến chuyện Thiển Thủy Thanh sắp sửa ngã xuống, trong đầu lão lại hiện ra hàng ngàn chuyện điều chỉnh chức vụ trong quân, ngủ thêm mấy giờ nữa cũng không ngủ được, sáng sớm chính là một sự giải thoát.

Bọn họ bằng lòng tỉnh táo đối diện với tất cả khó khăn, chứ không muốn hàng đêm nằm xuống ngủ lại có cảm giác lo lắng rằng khi mình vừa thức dậy, thiên hạ đã thay đổi.



Bởi vậy trong lịch sử, tất cả những nhân vật anh hùng đều là hạng người tràn trề sinh lực, nếu không thân thể đã sa sút, không thể nào làm nên đại sự.

Hôm nay Nam Sơn Nhạc gần như là người cuối cùng vào triều. Sở dĩ nói là ‘gần như’ bởi vì sau lão còn có Thiển Thủy Thanh.

Cả hai người đồng thời vào triều đúng lúc bá quan bắt đầu vào ngay sau tiếng trống điểm, tính toán giờ giấc vô cùng chính xác. Chuyện này dưới mắt bá quan có vẻ kỳ quái vô cùng.

Không ít quan viên nhìn thấy sự xuất hiện của Thiển Thủy Thanh, đã biết ngay là hôm nay e rằng sắp có đại sự xảy ra.

Bởi vì Dịch Tinh Hàn là môn khách của phủ Thừa tướng, cho nên hắn và Nam Tĩnh Nguyên vào cung phải trải qua khâu khám xét thân thể, để đảm bảo không ai có thể mang vũ khí vào trong điện Long Phong. Ngược lại Nam Sơn Nhạc và Thiển Thủy Thanh có thể được miễn không cần khám xét, đương nhiên, bọn họ cũng không được phép mang theo bất cứ vũ khí gì.

Cửa điện rộng mở, một tên tiểu thái giám lớn tiếng cho phép, bá quan lục tục tiến vào, còn lại bọn Dịch Tinh Hàn, Nam Tĩnh Nguyên và một số ít người ngoài phải chờ bên ngoài điện, trừ phi có lệnh triệu, nếu không sẽ không được tiến vào.

Hai ban văn võ chia làm hai hàng hai bên, trước sau tiến vào, trong đó ban văn do Nam Sơn Nhạc dẫn đầu, Lịch Minh Pháp tiếp theo. Ban võ do nguyên lão Võ Huân của Đế quốc Thiên Phong Chu Hàm Kiệt dẫn đầu, Thiển Thủy Thanh đứng ở cuối cùng. Từ vị trí xếp hàng có thể thấy, náo nhiệt do Thiển Thủy Thanh tranh đấu với Nam Sơn Nhạc cũng là vô cùng hiếm có.

Vào điện Long Phong, Thương Dã Vọng đã ngồi sẵn trên long ỷ, ngồi bên cạnh lùi về phía sau một chút là Thái tử Thương Lan, đứng là Thái phó Công Tôn Thạch.

Các quan cúi đầu với Thương Dã Vọng, cùng hô ‘Vạn tuế!’, vậy coi như xong nghi lễ.

Trong vương triều tập quyền của chế độ phong kiến, không phải thời đại nào cũng bắt buộc theo lễ nghi ba quỳ chín lạy. Trên thực tế, đó là chuyện bắt đầu từ sau đời Minh-Thanh, trước đó, chưa từng có chuyện quan viên mỗi ngày phải ba quỳ chín lạy đối với Hoàng đế. Ba quỳ chín lạy thật ra là một biểu hiện của sự thống trị tập quyền trung ương phát triển tới cực điểm, từ điểm này cũng có thể thấy được, chuyện tập quyền trung ương ở Đế quốc Thiên Phong có ý nghĩa là Hoàng đế cùng bá quan thành lập một tầng lớp thống trị chung cho xã hội, chứ không phải có kết cấu đơn giản chỉ là Hoàng đế, bá quan và xã hội.

Hội triều hôm nay vừa mới bắt đầu, một bầu không khí không hòa hợp đã lộ ra.

Nam Sơn Nhạc là người thứ nhất bước ra khỏi hàng:

- Bệ hạ, hôm qua Công quốc Thánh Uy Nhĩ vừa gởi công hàm kháng nghị cho Đế quốc ta, nói rằng Đế quốc ta vô cùng hiếu chiến, vừa mới tiêu diệt xong Chỉ Thủy lại đóng quân ở Hàn Phong quan, như vậy là muốn tạo ra thế cục loạn lạc trong thiên hạ, muốn chúng ta lập tức lui binh. Theo cách nhìn của thần, hay là tạm hoãn một thời gian chuyện tấn công Đế quốc Kinh Hồng!

Thương Dã Vọng hừ lạnh:

- E rằng không phải chỉ có một mình Công quốc Thánh Uy Nhĩ uy hiếp mà thôi phải không?

- Dạ, người Đế quốc Mạch Gia cũng đã gửi thư kháng nghị, là chuyện trước đó một chút. Hiện giờ động tĩnh của chúng ta quá lớn, cho nên các quốc gia xung quanh cảm thấy không yên.

- Đó là chuyện đương nhiên.

Thương Dã Vọng cười cười:

- Không có quốc gia nào dễ dàng nhịn được chuyện xảy ra như trước mắt, tuy nhiên đáng tiếc là tâm ý của trẫm đã quyết, trong vòng hai tháng sau, quân ta phải kéo tới Hàn Phong quan, các nơi đã chuẩn bị bắt đầu từ lâu.

- Bệ hạ, đặc sứ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã tuyên bố, một khi chúng ta tấn công Hàn Phong quan, bọn họ sẽ cắt đứt hành lang Thánh Khiết, tiến hành cách ly quân sự, người Đế quốc Mạch Gia cũng sẽ tăng thêm mười vạn tinh binh bên bờ sông Ác Lãng. Đối phó một Đế quốc Kinh Hồng, Đế quốc Thiên Phong ta có thừa lực lượng, vạn nhất ba nước liên thủ, chỉ sợ Đế quốc ta sẽ…

Thương Dã Vọng đứng bật dậy:

- Thời cơ thống nhất Đại Lương đã gần ngay trước mắt, bất cứ lực cản nào cũng không ngăn được chúng ta. Trẫm đã phái ra đặc sứ, dặn dò bọn họ sang hai nước đó du thuyết, để kéo dài thời gian cho Đế quốc ta!

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Thiển Thủy Thanh:

- Thiển Thủy Thanh, không bao lâu nữa, ngươi sẽ trở ra chiến trường, hiện giờ Liệt Nguyên soái đang ở Hàn Phong quan, trẫm mong chờ phụ tử các ngươi có thể đánh cho trẫm một trận chiến ngoạn mục. Hừ, chỉ cần ngươi có thể chiếm được Hàn Phong quan cho trẫm, cho dù các nước chung quanh có biến động, trẫm cũng nắm chắc sẽ có cách đối phó với bọn chúng.



Thương Dã Vọng có thể nói chuyện một cách hùng hồn như vậy, không phải là không có nguyên nhân.

Phàm là bất cứ trận chiến diệt quốc nào, chuyện tốn hao tiền bạc, tướng sĩ hy sinh là không thể nào tránh khỏi. Sau khi một trận đại chiến kết thúc, thường là những dũng sĩ tinh nhuệ nhất của quân ta sẽ bị tiêu hao vô số, bởi vậy thông thường là sau khi một quốc gia tiêu diệt xong một quốc gia khác, khó mà còn đủ năng lực để phát động trận chiến thứ hai.

Thế nhưng Thiển Thủy Thanh tiêu diệt Chỉ Thủy, tuy rằng giết chóc quá nhiều, nhưng thật sự là đã trả một cái giá nhỏ nhất để đổi lấy thành quả lớn nhất. Quân đoàn Trung Ương không đánh mà chỉ bắt giữ hàng binh Chỉ Thủy, gần như không có một binh sĩ nào tử trận, Thiết Phong Kỳ một đường thẳng tiến thành Đại Lương, sau vô số trận huyết chiến cũng chỉ hao tổn gần ba ngàn người. Đối với một quốc gia mà nói, tổn thất như vậy hoàn toàn có thể nói là không đáng kể gì.

Cũng vì như vậy, trước mắt Đế quốc Thiên Phong có thể nói là đã giữ được lực chiến đấu tới mức tối đa. Dưới tình hình như vậy, tự nhiên là Thương Dã Vọng không dễ dàng chấp nhận bất cứ nước nào uy hiếp ông ta.

Lúc này Thiển Thủy Thanh chỉ gật gật đầu, không nói gì.

Lúc ấy, Nam Sơn Nhạc trầm ngâm một chút, rốt cục mới mở miệng nói:

- Bệ hạ, e rằng lần này Thiển Thủy Thanh không thể xuất chinh!

- Vì sao vậy?

Nam Sơn Nhạc chậm rãi nói:

- Thiển Thủy Thanh cấu kết với thổ phỉ trên thảo nguyên, giết chết cha của trọng thần, tìm yêu nữ để dụ dỗ mê hoặc Thái tử, mưu đoạt trung cung. Hiện giờ thần đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng ở đây, xin bệ hạ trừng phạt!

o0o

Thương Dã Vọng cảm thấy hết sức đau đầu.

Có đôi khi ông ta cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình nhất quyết ủng hộ một cái gì đó, không biết có chính xác hay không…

Là một vị Hoàng đế đã từng trải qua kiếp sống chinh chiến sa trường, ông ta vẫn hằng tin tưởng, đạo cân bằng chỉ là thủ đoạn mà lúc quân vương bị buộc vào thế yếu mới phải bất đắc dĩ đem ra sử dụng mà thôi. Còn vì muốn giữ vững quyền lực mà tiến hành châm ngòi mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa các thần tử, khiến cho bọn họ trở nên đối lập với nhau, như vậy sẽ làm cho một quốc gia lâm vào cảnh rung chuyển không ngừng, làm cho xử lý việc triều chính trở nên trễ nãi.

Nhưng có những chuyện không phải như ông ta tưởng tượng: ông ta không dùng thuật cân bằng, không có nghĩa là thần tử phía dưới nhất định sẽ hòa hợp với nhau êm thắm.

Bọn quan viên công kích lẫn nhau, lập bè kết đảng, lục đục nội bộ, mỗi ngày không phải ngươi kết tội ta thì ta kết tội ngươi. Các quan Ngự Sử phải luôn luôn làm việc không ngừng, nếu không phải tra vụ án vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp này, cũng phải tra vụ án ăn của đút kia.

Chuyện mà Thương Dã Vọng không hiểu là, nguyên nhân chính vì ông ta là một Hoàng đế ở thế mạnh.

Chúng ta có thể giải thích mối quan hệ quan trường này từ cả hai góc độ hợp tung và liên hoành.

Là người lãnh đạo của một Đế quốc phong kiến, Hoàng đế có quyền lực cao nhất.

Khi một Hoàng đế yếu thế, bọn quan viên sẽ ý thức được rằng bọn chúng có thể tranh đoạt được quyền lực lớn hơn nữa từ trong tay Hoàng đế. Như vậy tiến hành tranh đoạt quyền lực từ nguồn quyền lực vô tận trong tay Hoàng đế sẽ dễ dàng hơn đấu đá lẫn nhau rất nhiều. Vì vậy, các quan viên thường chủ động liên kết lại với nhau, bàn tính đủ các thủ đoạn. Dưới tình huống như vậy, chuyện làm thế nào để phá giải thế đồng tâm hiệp lực, hệ thống quan liêu vững chắc như bức tường thành của bọn quan viên, chính là công tác lớn nhất của Hoàng đế. Đây là thế hợp tung trên chốn quan trường.

Mà khi Hoàng đế đứng ở thế mạnh, các quan viên sẽ nhận ra rằng, nếu như bọn họ muốn tranh đoạt quyền lực trong tay Hoàng đế, cái giá mà bọn họ phải trả sẽ vô cùng lớn. Cho nên bọn họ sẽ chuyển mục tiêu, tranh giành trên tay đồng nghiệp của mình, hy vọng thông qua việc tranh thủ được sự tin tưởng của Hoàng đế để đả kích đồng nghiệp, từ đó khuếch trương quyền thế địa vị của chính bản thân mình. Dưới tình huống này, chuyện làm thế nào để giữ được sự hài hòa ổn định trong mối quan hệ giữa các thần tử của mình, chính là công tác lớn nhất của Hoàng đế. Đó là thế liên hoành trên chốn quan trường.

Sự tranh chấp giữa Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc ở một mức độ nào đó cũng là như vậy. Bất kể bọn họ dùng quỷ kế, âm mưu, thủ đoạn như thế nào để hãm hại lẫn nhau, nói xấu, vu oan cho đối thủ, mục đích cuối cùng của bọn họ thật ra chỉ có một, chính là lôi kéo Hoàng đế đứng về phe của mình.

Hoàng đế giúp người nào, người đó sẽ thắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook