Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 5 - Chương 51: Quyết chiến đỉnh Phong Tuyết (Phần 4)

Duyên Phận

27/03/2013

Ngay cả Thái tử Thương Lan cũng không nhịn được lửa giận bừng bừng, hậm hực liếc nhìn Nam Sơn Nhạc. Vốn trái tim của hắn đã có chủ, nhưng bây giờ vì chuyện này mà nữ nhân mình yêu thương phải khuất thân làm Thứ phi, mà tất cả đều do lão khốn kiếp Nam Sơn Nhạc làm ra.

Ánh mắt của Thương Lan nhìn Nam Sơn Nhạc đã lộ ra vẻ bất thiện.

Lúc này, Thương Dã Vọng giận dữ nói:

- Nam Thừa tướng, chuyện về Phi Yên tới đây chấm dứt đi thôi! Cái gọi là tìm yêu nữ để dụ dỗ mê hoặc Thái tử chỉ là giả dối không căn cứ, vậy còn chuyện Thiển Thủy Thanh cấu kết với thổ phỉ trên thảo nguyên thì…

Thương Dã Vọng nhìn Nam Sơn Nhạc chằm chằm, gằn giọng từng tiếng một:

- Nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ, lúc ấy sẽ biết hậu quả như thế nào!

Nam Sơn Nhạc thở dài, lúc này lão ta chỉ còn đặt hy vọng vào chuyện này mà thôi.

Lão lấy trong ngực áo mấy phong thư ra trình lên:

- Bệ hạ, mấy phong thư này là do thủ lĩnh Tô Vân của bọn thổ phỉ trên thảo nguyên tự tay viết cho Thiển Thủy Thanh, thần vừa nhận được hôm qua. Cũng có người có thể chứng minh rằng, vào tháng Tám năm ngoái, Thiển Thủy Thanh quay về thành Thanh Dã trưng binh, vào lúc đó, Tô Vân chính là binh sĩ thuộc hạ của Hữu Tự Doanh. Không tin có thể xem trong hồ sơ Quân bộ, trong đó tư liệu của từng người, nhân tiện cũng có thể thẩm tra bút tích!

Những phong thư này là Nam Sơn Nhạc căn cứ theo tin báo của Dịch Tinh Hàn, cho người chặn giết số thương nhân tới từ miền Đông đoạt được. Đó là những phong thư mà Tô Vân viết cho Thiển Thủy Thanh, trong đó có những chuyện như Tô Vân tuyên bố đã tuân lệnh Thiển Thủy Thanh giết chết Nam Hoán Lâm, chờ chỉ thị tiếp theo, vân vân…

Nam Sơn Nhạc vô cùng cẩn thận, nhưng sau khi lão xem thư này xong phát hiện thì ra Tô Vân từng là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, lập tức hiểu được ý nghĩa của chuyện này. Lão cho người vào Quân bộ kiểm tra đối chiếu bút tích, khi lục được hồ sơ của Tô Vân, phát hiện ra quả nhiên là một, bút tích cũng như chữ ký trong hồ sơ ở Quân bộ đều ăn khớp. Thậm chí ngay cả giấy viết thư, Nam Sơn Nhạc cũng cho ngưòi kiểm tra cẩn thận một phen, quả thật là dùng giấy viết thư của miền Đông, không có khả năng giả mạo, lúc này mới yên tâm lấy ra. Đương nhiên, những thư từ văn bản liên quan đến chuyện Nam Sơn Nhạc tham ô nhận hối lộ đều bị lão ta thu giữ rồi tiêu hủy, hoàn toàn không để lại chứng cứ.

Mặc dù Nam Sơn Nhạc đã bị rơi vào bẫy của Thiển Thủy Thanh trong chuyện Phi Yên, nhưng lão ta vẫn vô cùng tin tưởng với những chứng cớ này, có thể được gọi là bằng chứng như núi (quá rõ ràng). Chỉ cần chứng minh Thiển Thủy Thanh cấu kết với thổ phỉ, giết chết nguyên lão Nam Hoán Lâm, như vậy cho dù Thương Dã Vọng có muốn bao che cũng không thể được.

Sau khi Thương Dã Vọng xem xong những phong thư này, sắc mặt của ông ta mười phần khó coi.

Sắp sửa tấn công Đế quốc Kinh Hồng, nhưng Thừa tướng đương triều lại dốc hết toàn lực công kích Thiển Thủy Thanh, người mà ông ta gởi gắm biết bao kỳ vọng, trong lòng ông ta càng ngày càng tức giận hơn.

Đại học sĩ Văn Mạc của Chương Tu các nói thẳng ra:

- Bệ hạ, thần đã xem qua hồ sơ lưu của Quân bộ, chứng thật đúng là Tô Vân từng là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, cũng đã tiến hành đối chiếu bút tích trên mấy phong thư này, nắm chắc chín thành thật sự là do Tô Vân viết!

Tin tức này làm cho Thương Dã Vọng càng thêm tức giận.

Không phải ông ta tức giận chuyện Thiển Thủy Thanh giết chết Nam Hoán Lâm, mà giận tên tiểu tử khốn này vô dụng quá, để cho người ta tìm được chứng cứ…

Hít thật sâu một hơi, Thương Dã Vọng nhìn Thiển Thủy Thanh:

- Ngươi còn gì để nói hay không?

Thiển Thủy Thanh nói:

- Có, có thể cho thần xem qua những phong thư này không?

Thương Dã Vọng phất tay, một tên tiểu thái giám tiến ra đưa số thư kia tới tay Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh vừa xem vừa cười hì hì, sau đó thuận miệng hỏi:

- Xin hỏi Nam Thừa tướng làm thế nào lấy được những phong thư này?

Nam Sơn Nhạc hừ lạnh:

- Tô Vân ra lệnh cho thổ phỉ trên thảo nguyên cải trang thành thương nhân, từ miền Đông chạy tới, bị gia đinh của ta chặn lại, cho nên lấy được. Thế nào, Thiển Tướng quân hoài nghi chuyện này sao?

Thiển Thủy Thanh lắc đầu:

- Vậy thì không có, à đúng rồi, hôm qua ta cũng có nghe nói, dường như có một đám thương nhân bị giết ngoài thành về phía Tây, không biết đó có phải là bọn thổ phỉ trên thảo nguyên mà Tướng gia nói hay không. Chuyện này có lẽ nên hỏi Khổng Tướng quân, có lẽ ông ta biết rõ!

Khổng Tướng quân chính là Thống lĩnh ngoại thành thành Thương Thiên Khổng Hy, có thể nói là một nhân vật theo phe trung lập trong triều.



Giờ phút này đột nhiên Thiển Thủy Thanh nhắc tới tên của Khổng Hy, trên mặt ông ta lộ vẻ ngạc nhiên.

Ông ta liếc nhìn Nam Sơn Nhạc, sau đó quỳ xuống tâu với Thương Dã Vọng:

- Bệ hạ, quả thật chiều hôm qua có một đám thương nhân mười hai người bị giết hết sức ly kỳ, bọn họ tới từ phía Đông, sau khi thần nhận được tin đã lập tức cho người đi điều tra phá án, không ngờ…

Nam Sơn Nhạc hừ lạnh:

- Chuyện này đích thật là ta sai người gây nên, chỉ là một đám thổ phỉ, đều là hạng người đáng chết!

Khổng Hy do dự một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói:

- E rằng Nam Thừa tướng đã hiểu lầm rồi…

Nam Sơn Nhạc còn đang kinh ngạc, Khổng Hy đã nói tiếp:

- Đám thương nhân đã chết kia, hạ quan đã phái người đi điều tra lai lịch bọn họ. Bọn họ quả thật là người nhà của các thương nhân trong sạch ở miền Đông, có hiệu buôn ở khắp các nơi, trong lịch sử chưa từng có chuyện cấu kết với thổ phỉ!

- Ngươi nói cái gì?!

Nam Sơn Nhạc còn đang cảm thấy trời đất quay cuồng, giọng lạnh lùng của Thiển Thủy Thanh đã vang lên:

- Vương tử phạm pháp cũng có tội ngang với thứ dân, nếu như Thừa tướng đại nhân đã tự thừa nhận rằng mình giết người, lát nữa nên tới ty Hình Danh đầu thú là hơn!

- Thiển Thủy Thanh, ngươi…

Nam Vô Kỵ vọt ra, hét to.

Thiển Thủy Thanh thuận tay vứt mấy phong thư vào mặt Nam Vô Kỵ:

-Nam Đại công tử, thương nhân là thương nhân thật, thư lại là thư giả. Nam gia các ngươi năm lần bảy lượt vu oan hãm hại hạ quan, xem ra thật sự là vì quyền thế ngang trời, cho nên trong mắt không còn vương pháp!

o0o

Ở thôn Thạch.

Trên Linh Lung pha, cạnh đó có một khu rừng nhỏ. Lúc này chín ngàn tám trăm tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đang ẩn náu bên trong, lạnh lùng dõi mắt nhìn ra bên ngoài rừng.

Đằng xa có một cánh quân đang từ từ tiến tới, chính là chiến sĩ của Huyết Phong Kỳ, cầm đầu là một viên chiến tướng khoác hổ bào (chiến bào thêu hình hổ).

- Tên kia đúng là Lý Quy!

Người nói là Mộc Huyết.

- Trang bị nhẹ nhàng, đi theo đường vòng, quả nhiên là chuẩn bị đi phục kích chúng ta!

Bích Không Tình lạnh lùng nói, gương mặt âm trầm của hắn lúc này đằng đằng sát khí.

Sau lưng hắn, bọn Mộc Huyết, Phương Hổ, Thác Bạt Khai Sơn đang đứng.

Phương Hổ cười hăng hắc:

- Quả nhiên Thiển thiếu tính toán không sai sót chút nào, thời gian, địa điểm, tất cả đều kín kẽ như áo trời!

- Cho dù là tính toán không bỏ sót, cũng không thể nào tính ra nổi chuyện Nam Vô Thương lớn gan định tiêu diệt Thiết Phong Kỳ ta. Chỉ sợ Thiển thiếu đã có sự sắp xếp khác, nhờ đó mới nhận được tin này!

Vẫn là Mộc Huyết nhận xét sự tình hết sức bình tĩnh và chuẩn xác, thân là một quân nhân Đế quốc, đối diện với tình huống trước mặt, thật ra hắn không lấy gì làm cao hứng:

- Người bên mình đánh người bên mình, bất cứ chết đi một người nào đều làm cho người ta cảm thấy đau lòng! Cũng phải nói rằng Lý Quy rất khá trong vị trí công tác của hắn, binh sĩ của Huyết Phong Kỳ cũng có rất nhiều chiến sĩ dũng cảm, từng liều mình vì nước trên chốn sa trường. Hiện giờ bọn họ không chết trong tay địch nhân, lại phải chết trong tay người của mình, nghĩ lại chuyện này khiến cho người ta phải thất vọng và đau khổ…

Bọn Phương Hổ lập tức im bặt không nói gì, cùng là quân nhân Đế quốc với nhau, nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn làm chuyện người bên mình chém giết người bên mình.



Bích Không Tình trầm giọng nói:

- Nếu như có thể đánh một đòn giết chết Lý Quy, lúc ấy Huyết Phong Kỳ sẽ như rắn mất đầu, sau đó chúng ta dùng đại quân vây khốn, có thể sẽ khiến cho bọn họ không đánh mà hàng!

Phương Hổ nói:

- Chủ ý này quả thật không tồi, nhưng không phải có thể giết chết Lý Quy dễ dàng như vậy. Vô Song không có ở đây, tuy Trường Cung Doanh có cung tiễn thủ xuất sắc, nhưng cũng chưa chắc có thể bắn một mũi tên mà lấy mạng Lý Quy. Một khi bắn lén không thành, Lý Quy sẽ lập tức đề phòng, muốn giết được hắn còn khó khăn hơn nữa. Lấy đầu tướng địch giữa chốn thiên quân vạn mã… loại chuyện như vậy nói luôn luôn là dễ hơn làm!

Bích Không Tình rộ lên một tràng cười âm hiểm, khiến cho mọi người nghe thấy phải nổi da gà, giọng hắn dịu dàng như giọng nữ nhân:

- Các vị có thể xem thường bản thân mình, nhưng nếu xem thường Tướng quân Thác Bạt Khai Sơn, vậy đã hết sức sai lầm. Chuyện lấy đầu tướng địch giữa chốn thiên quân vạn mã chính là sở trường của hắn!

Mọi người nghe vậy ngạc nhiên, những ánh mắt nóng bỏng lập tức đổ dồn về phía Thác Bạt Khai Sơn.

Hắn không nói lời nào, chỉ chậm rãi cởi chiếc búa lớn trên người xuống.

Bích Không Tình lại nói:

- Hôm nay các vị còn có may mắn thấy được tuyệt kỹ trong đời của Thác Bạt Tướng quân. Phải nói rằng, tuy Thác Bạt Tướng quân có võ công cái thế, nhưng chiêu này hắn không dễ dàng đem ra sử dụng, cái tên của nó cũng rất dễ nghe!

- Tên gì vậy?

- Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên.*

(Bích Không Tình chơi chữ để châm chọc Thác Bạt Khai Sơn, hắn sửa chữ ‘thiên’ trong câu ‘Thiên lý nhân duyên nhất tuyến thiên’ có nghĩa là ‘ngàn dặm nhân duyên thẳng một đường’ thành chữ ‘khiên’. Chữ ‘khiên’ có nghĩa là cong quẹo, quanh co, lại thêm phát âm gần giống với chữ ‘thiên’.)

Mọi người nghe vậy bật cười, chỉ thấy Thác Bạt Khai Sơn đã đi ra khỏi rừng, tới một mảnh đất trống trên sườn núi.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, Thác Bạt Khai Sơn nhìn chăm chú về phía Lý Quy, xích sắt đã sẵn sàng trong tay, bắt đầu quay búa.

Bộ dạng trông hết sức uy nghi, búa sắt của Thác Bạt Khai Sơn quay tròn dần dần trở thành ảo ảnh, giống như một chiếc quạt máy khổng lồ, bụi đất bắt đầu bốc lên cao.

Búa sắt càng quay càng nhanh, đến lúc gần như không còn thấy rõ, đột nhiên Thác Bạt Khai Sơn hét to một tiếng, phát ra một cơn sấm gió, xích sắt trong tay vụt mạnh, búa sắt rời khỏi tay hắn bay ra, vẽ trên không một đường thẳng tắp, giống như sao băng bay ngang cuối chân trời, ánh sáng lập lòe, hung hăng bay thẳng về phía Chưởng Kỳ của Huyết Phong Kỳ Lý Quy.

Một đòn này giống như sấm sét đánh trúng vào giữa ngực của Lý Quy.

Chỉ cần một búa là lấy mạng!

o0o

- Thiển Thủy Thanh, ngươi không được ăn nói bừa bãi! Số thư này đã qua kiểm chứng, quả thật đúng là do Tô Vân tự tay viết ra, ngươi còn gì để chống chế nữa?

Nam Vô Kỵ hét lớn.

Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:

- Phải nói rằng, số thư giả này làm rất khá, bất kể bút tích, thời gian, thậm chí là giấy viết thư, tất cả đều rất được làm rất giống, nếu như người không biết xem qua, chắc chắn sẽ tin rằng đó là thư thật. Chỉ đáng tiếc rằng, mặc dù Nam Thừa tướng là Thừa tướng cao quý của triều đình, nhưng vẫn không biết phương pháp thông tin của quân nhân chúng ta!

- Ngươi nói cái gì?

Cha con Nam gia nghe vậy kinh ngạc ngẩn người.

Thiển Thủy Thanh quay sang tâu với Thương Dã Vọng:

- Bệ hạ, quả thật Tô Vân đã từng là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, nhưng trong một trận chiến tiêu diệt thổ phỉ năm ngoái, hắn đã bị thổ phỉ bắt đi. Tên này rất sợ chết, muốn được sống nên đã đầu hàng thổ phỉ, đã bị thần xóa tên. Trận chiến trên Hồng Thổ cương, hắn may mắn chạy thoát, không ngờ lại tập trung đội ngũ, một lần nữa đi làm thổ phỉ. Thần cai quản thuộc hạ bất tài, xin bệ hạ thứ lỗi, tuy nhiên số thư này quả thật có vấn đề!

- Vấn đề gì vậy?

- Số thư này, bất kể là bút tích, giấy viết thư, thậm chi cả giọng văn quả thật rất giống với cách hành sự của bọn thổ phỉ trên thảo nguyên. Nhưng chính vì như vậy, ngược lại chứng minh rằng Tô Vân không hề có liên quan với thần, mà số thư do Nam Thừa tướng mang ra này, có dụng tâm hiểm ác trong đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook