Quyển 5 - Chương 52: Quyết chiến đỉnh Phong Tuyết (Phần 5)
Duyên Phận
27/03/2013
Nam Vô Kỵ rống giận:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói rằng số thư này là giả tạo, vậy đưa chứng cớ ra đây!
Thiển Thủy Thanh cười nhẹ:
- Đương nhiên ta có chứng cớ, chứng cớ chính là quyển Thiển thị binh pháp của ta!
Các quan trong triều nghe vậy ngẩn ngơ, không hiểu Thiển Thủy Thanh muốn giở trò quỷ gì đây, Thiển Thủy Thanh đã cao giọng đọc lên lanh lảnh:
- Đạo dùng binh, quan trọng ở chỗ biết người biết ta. Biết được sở đoản của địch, mới có thể tấn công vào đó, biết được sở trường của mình, mới có thể sử dụng cho hợp lý. Lại thêm tất cả phương pháp dùng binh đều nằm ở một chữ ‘bí’. Hành quân phải giữ bí mật, chiến pháp phải giữ bí mật, chiến thuật phải giữ bí mật, thông tin cũng phải giữ bí mật…
Đây là một đoạn trong Thiển thị binh pháp của Thiển Thủy Thanh, phần lớn các quan trong triều đều đã xem qua. Nhưng lúc này khi Thiển Thủy Thanh đọc đoạn này lên, đột nhiên toàn thân Nam Sơn Nhạc run lên bần bật, lúc này lão ta mới hiểu ra mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào.
Quả nhiên, Thiển Thủy Thanh đã cao giọng nói:
- Trong đó, việc giữ bí mật thông tin chính là giữ bí mật các thông tin tình báo, không thể tiết lộ dễ dàng. Vì muốn làm được chuyện này, phàm là kẻ truyền lệnh trong quân đều phải đưa tin bằng mật lệnh, lại thêm mật mã của mật lệnh được thay đổi thường xuyên, trừ ra nhân vật đầu não, không còn ai biết được. Chính vì như vậy, cho dù là dùng bồ câu đưa tin hay dùng khoái mã đưa tin, nếu như có lỡ lạc đường, rơi vào tay địch, người không biết mật mã dù có đọc được cũng như đọc sách trời, không tài nào hiểu được trong đó nói những gì. Làm như vậy mới có thể không bị tiết lộ cơ mật, chiến trận không bị ảnh hưởng.
Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người lập tức hiểu ra.
Truyền tin trong quân đội đều chọn phương pháp dùng mật lệnh để truyền tin, căn bản chưa bao giờ có chuyện dùng ngôn ngữ trực tiếp để kể trắng ra thông tin. Thường thường là một đoạn dài toàn là những lời dông dài vô nghĩa, pha lẫn trong đó một vài chữ quan trọng, trừ ra nhân vật đầu não trong quân biết được mật mã mới có thể giải ra, nếu không dù có lấy được mật thư, căn bản không có cách nào đọc hiểu được ý tứ trong đó.
Thiển Thủy Thanh là tướng lĩnh quân sự xuất sắc nhất của Đế quốc Thiên Phong trong thời gian gần đây, đối với chuyện này tự nhiên là vô cùng chu đáo. Trên thực tế, hắn cũng là người đầu tiên đề nghị phương thức truyền tin như vậy, trước khi hắn đề nghị, phương pháp truyền mật lệnh tuyệt đối không có người nào biết được.
Hiện giờ thông tin nội bộ của Thiết Phong Kỳ đều được truyền theo cách này, mà Thương Dã Vọng cũng rất là khen ngợi, chuẩn bị cho mở rộng ra toàn quân.
Cũng vì như vậy, Nam Sơn Nhạc căn bản không ngờ rằng, phong thư này bất kể là bút tích, giấy viết thư, bất cứ phương diện nào cũng không có vấn đề gì, mà vấn đề lớn nhất của nó chính là nó không dùng phương thức truyền tin bằng mật lệnh, mà giống như một phong thư nhà.
Nếu quả thật Tô Vân là thuộc hạ của Thiển Thủy Thanh, lại gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy, bất kể thế nào hắn cũng phải dùng mật hàm, chứ không phải viết thư giống như bây giờ.
- Nhưng, nhưng…
Nam Vô Kỵ muốn nói rằng phong thư này quả thật là do Tô Vân viết, nhưng hắn chợt hiểu ra, phong thư ấy quả thật là do Tô Vân viết, nhưng mục đích của nó chính là cố tình để cho Nam gia phát hiện, mục đích của nó chính là cố tình lưu lại sơ hở chết người kia.
Chuyện này đối với một quan văn như Nam Sơn Nhạc mà nói, bất kể thế nào cũng không thể nhìn ra sơ hở.
Dù sao lão ta cũng không phải là quân nhân.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh khe khẽ thở dài:
- Nam Thừa tướng, đối với cái chết của Nam lão gia, thật ra ta cũng rất đau buồn, lão nhân gia chưa được hưởng hết tuổi trời mà đã có kết cục như vậy, thật sự đáng tiếc cho một vị lương đống của quốc gia. Nhưng vì sao Nam Thừa tướng lại phải vu oan cho ta như vậy? Ta cùng với Vân Nghê tình đầu ý hợp, Nam Thừa tướng là người đại nhân đại lượng, có cần phải nhất quyết chia rẽ đôi ta cho được mới cam lòng như vậy không? Nếu như Nam Thừa tướng cảm thấy không hài lòng về ta, vậy có thể trực tiếp dạy dỗ ta là được, cần gì phải mượn việc công mà báo thù riêng, vu oan hãm hại ta như vậy?
Nam Sơn Nhạc liên tiếp thối lui mấy bước:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi… ngươi…
Những lời vừa rồi, mới nghe qua tưởng như là những lời tận đáy lòng của Thiển Thủy Thanh, thật ra hắn đang khéo léo chỉ trích Nam Sơn Nhạc mượn việc công mà báo thù riêng, cố ý hãm hại hắn. Lời này gần như mọi người ai ai cũng hiểu, Nam Sơn Nhạc nhìn sang Thương Dã Vọng, lúc này gương mặt ông ta đã đỏ đến mức gần như ứa máu.
Đúng như Thiển Thủy Thanh dự liệu, Nam Sơn Nhạc càng công kích hắn hung hãn, sự bất mãn của Thương Dã Vọng đối với lão ta càng tăng, hiện giờ ông ta đã bất mãn Nam Sơn Nhạc đến cực độ.
Nam Sơn Nhạc quỳ phịch xuống, hét lớn:
- Bệ hạ, do thần bất tài, trúng phải gian kế của kẻ gian, bọn chúng cố ý châm ngòi để hãm hại quan hệ giữa thần và Thiển Tướng quân. Thần cam lòng chịu phạt, cũng bằng lòng xin lỗi Thiển Tướng quân trước mặt mọi người!
Thiển Thủy Thanh than thầm, dù sao Nam Sơn Nhạc cũng là người từng trải, cầm lên được cũng bỏ xuống được. Lão ta đã nói như vậy là gạt bỏ tất cả lỗi lầm, nói rằng có người hãm hại, chỉ trong chớp mắt biến mình từ một kẻ hại người trở thành người bị hãm hại. Dù sao lão ta cũng là Thừa tướng đương triều, tuy có phạm sai lầm nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, nếu như lão đã tự nguyện chịu phạt, thậm chí khẳng khái chịu mất thể diện xin lỗi Thiển Thủy Thanh như vậy, ngay cả Thương Dã Vọng cũng không thể nói gì được.
Chỉ cần Nam Sơn Nhạc còn ngồi trên địa vị Thừa tướng, vậy mối thù hôm nay bất cứ lúc nào cũng có thể trả được.
Đáng tiếc, Thiển Thủy Thanh chậm rãi nghĩ, hôm nay, bất kể thế nào cũng phải lôi Nam Sơn Nhạc ngã ngựa, nếu lão mà không chết, ắt mình sẽ bị lão hại chết!
Sau đó, hắn lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ Nam Thừa tướng không phải là bị người hãm hại! Trước đây vài ngày ta vừa quen biết với một vị bằng hữu, có lẽ hắn có thể đối chất với Nam Thừa tướng, để xem rốt cục là số thư này là do người khác viết rồi cố ý để cho Nam Thừa tướng đoạt được, hay là do chính Nam Thừa tướng làm ra để hãm hại ta!
Thiển Thủy Thanh vừa nói những lời này, Nam Sơn Nhạc hoàn toàn ngây ngốc:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói gì vậy? Ngươi có người có thể chứng minh lão phu cố ý hãm hại ngươi sao?
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Có lẽ là như vậy, ta cũng không chắc lắm, chi bằng chúng ta cùng nhau hỏi hắn một phen xem sao! À đúng rồi, người này là người trong Nam gia các ngươi, hơn nữa hiện tại hắn cũng ở bên ngoài điện Long Phong!
Dứt lời, Thiển Thủy Thanh nhìn về phía Thương Dã Vọng:
- Xin bệ hạ tuyên triệu Nam Tĩnh Nguyên vào triều tấn kiến!
Vừa nghe cái tên này, Nam Sơn Nhạc và Nam Vô Kỵ đồng thời cảm thấy cả người như vừa lọt vào trong một hố băng lạnh toát.
o0o
Tiểu nhân cũng có tác dụng của tiểu nhân, vĩnh viễn không được coi thường tiểu nhân, bởi vì bất cứ lúc nào bạn cũng có thể chết bởi tay chúng.
Vốn Nam Tĩnh Nguyên là một tên tiểu nhân chính cống, tướng mạo của hắn xấu xí, kém cỏi bất tài. So ra trong Nam gia, dòng dõi của Nam Thu Nguyên vĩnh viễn kém hơn Nam Sơn Nhạc, bất kể là già hay trẻ.
Nhưng năng lực đâm lén sau lưng của bọn tiểu nhân, bất cứ người nào cũng không thể đề phòng.
Trong mắt của bọn chúng không có gia tộc, máu mủ, tình thân, duy chỉ có ích lợi mà thôi.
Năm xưa Nam Sơn Nhạc từng bất hòa cùng huynh trưởng của mình, từng không tiếc dùng kế mượn dao giết người, dọa cho Viên Trung Húc bỏ chạy, nhân tiện kéo đại ca của mình xuống nước, để mình có thể ngoi lên. Nếu không có Nam Hoán Lâm, có lẽ hai huynh đệ này đã sớm trở mặt với nhau rồi.
Giờ phút này danh vọng của Nam Sơn Nhạc như mặt trời giữa ban trưa, quyền thế cao tột, đại ca của lão cũng không thể không lấy làm ngưỡng mộ. Nhưng rốt cục có được bao nhiêu tình thân từ trong xương tủy ràng buộc, chuyện này có lẽ cũng không ai biết…
Cái chết của Nam Hoán Lâm làm cho mối quan hệ giữa hai người bao phủ một bóng ma.
Trên chốn quan trường, những chuyện như cha con phản bội nhau, huynh đệ trở mặt thành thù nhiều không kể xiết. Cho dù là người thân nhất cũng có thể bán đứng mình, huống chi thân nhân kiểu như Nam Thu Nguyên và Nam Tĩnh Nguyên.
Chuyện này Nam Sơn Nhạc tự nhiên hiểu được.
Nhưng có những chuyện một khi hiểu ra rồi, một khi nó rơi xuống đầu mình, làm cho người ta khó mà nhịn được.
Sau khi nghe tới tên Nam Tĩnh Nguyên, Nam Sơn Nhạc mới hiểu ra vì sao Thiển Thủy Thanh có thể nắm quyền chủ động trong cuộc tranh chấp với lão.
Đây là một con rắn độc thật sự.
Sau khi Nam Tĩnh Nguyên vào điện, lập tức hành lễ ba quỳ chín lạy với Thương Dã Vọng. Mặc dù Đế quốc Thiên Phong không có quy củ này, nhưng bọn tiểu nhân lại chủ động phát minh ra.
- Thảo dân Nam Tĩnh Nguyên khấu kiến Hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Câu vạn tuế này vốn không có ở Đế quốc Thiên Phong, sau khi nghe Nam Tĩnh Nguyên thốt ra, Thiển Thủy Thanh kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Thương Dã Vọng trầm giọng hỏi:
- Nam Thừa tướng buộc tội Thiển Thủy Thanh cấu kết với thổ phỉ trên thảo nguyên, giết chết Nam Hoán Lâm gia gia ngươi, chuyện này ngươi cũng biết có phải không?
Nam Tĩnh Nguyên lớn tiếng bẩm báo:
- Muôn tâu bệ hạ, việc này căn bản là không có quan hệ với Thiển Tướng quân. Từ ngày được bệ hạ làm chủ, ban hôn với Vân tiểu thư, Đại ca, Nhị ca đều trở nên khó chịu, bởi vậy lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trả thù Thiển Tướng quân. Thần từng khổ tâm khuyên nhủ bọn họ, rằng hôn sự là do Hoàng thượng quyết định, tội gì bọn họ phải làm như vậy. Hiện giờ Nam gia phải thủ tang, Nhị ca căn bản là không thể thành thân, vậy vì sao không thể thành toàn cho người khác? Tiếc rằng Đại ca, Nhị ca không cam lòng, thúc phụ lão nhân gia cũng ganh ghét với những chiến công của Thiển Tướng quân, cho nên đã nghĩ cách hãm hại Thiển Tướng quân. Đúng ra việc này thảo dân không muốn nói, nhưng lo lắng tới đạo nghĩa quốc gia, không thể để tình riêng làm rối loạn kỷ cương, chỉ có thể quân pháp bất vị thân, nói ra sự thật cho Hoàng thượng biết rõ!!!
- Câm miệng!
Nam Vô Kỵ rống to:
- Tên khốn Nam Tĩnh Nguyên này, ta không phải là Đại ca của ngươi, ngươi còn là người của Nam gia sao?
Nam Tĩnh Nguyên nhìn Nam Vô Kỵ với vẻ mặt đầy chính khí:
- Đại ca, huynh có thể không nhìn nhận đệ, nhưng đệ không thể không nhìn nhận huynh được! Bệ hạ chính là đấng quân vương nhân hậu, chỉ cần huynh nhận sai với bệ hạ, đệ tin rằng bệ hạ sẽ tha thứ cho huynh! Mặc dù Nam Tĩnh Nguyên ta đọc sách không nhiều lắm, nhưng cũng biết Thiển Tướng quân chính là rường cột của quốc gia, không thể vì tư mà bỏ công, vì muốn giữ gìn khí tiết, cho nên mới phải làm như vậy!
- Tên khốn kiếp!!!
Nam Vô Kỵ không còn chịu được bộ mặt nhởn nhơ đáng ghê tởm của Nam Tĩnh Nguyên, chộp lấy cổ áo của hắn lôi sát vào người mình, hét lớn:
- Rốt cục Thiển Thủy Thanh đã cho ngươi ích lợi gì, khiến cho ngươi quy thuận hắn?
Nam Tĩnh Nguyên bật cười hăng hắc, hắn kề sát vào tai Nam Vô Kỵ nói như gió thoảng:
- Gia gia đã chết, ta và phụ thân sẽ không có được ngày nào yên ổn. Thời gian qua, các ngươi đối với chúng ta như thế nào, ngươi cho rằng ta không biết hay sao? Các ngươi không chết, làm sao chúng ta có thể sống thảnh thơi cho được?! Cho nên… là ta chủ động đi tìm Thiển Thủy Thanh, vào hôm đó, sau khi ta nói chuyện Phi Yên cho ngươi biết, ta bèn chủ động đi tìm hắn. Chúng ta… đã có chỗ dựa mới vô cùng vững chắc!
Nam Vô Kỵ nghe xong không thể nào không kinh hãi.
- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói rằng số thư này là giả tạo, vậy đưa chứng cớ ra đây!
Thiển Thủy Thanh cười nhẹ:
- Đương nhiên ta có chứng cớ, chứng cớ chính là quyển Thiển thị binh pháp của ta!
Các quan trong triều nghe vậy ngẩn ngơ, không hiểu Thiển Thủy Thanh muốn giở trò quỷ gì đây, Thiển Thủy Thanh đã cao giọng đọc lên lanh lảnh:
- Đạo dùng binh, quan trọng ở chỗ biết người biết ta. Biết được sở đoản của địch, mới có thể tấn công vào đó, biết được sở trường của mình, mới có thể sử dụng cho hợp lý. Lại thêm tất cả phương pháp dùng binh đều nằm ở một chữ ‘bí’. Hành quân phải giữ bí mật, chiến pháp phải giữ bí mật, chiến thuật phải giữ bí mật, thông tin cũng phải giữ bí mật…
Đây là một đoạn trong Thiển thị binh pháp của Thiển Thủy Thanh, phần lớn các quan trong triều đều đã xem qua. Nhưng lúc này khi Thiển Thủy Thanh đọc đoạn này lên, đột nhiên toàn thân Nam Sơn Nhạc run lên bần bật, lúc này lão ta mới hiểu ra mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào.
Quả nhiên, Thiển Thủy Thanh đã cao giọng nói:
- Trong đó, việc giữ bí mật thông tin chính là giữ bí mật các thông tin tình báo, không thể tiết lộ dễ dàng. Vì muốn làm được chuyện này, phàm là kẻ truyền lệnh trong quân đều phải đưa tin bằng mật lệnh, lại thêm mật mã của mật lệnh được thay đổi thường xuyên, trừ ra nhân vật đầu não, không còn ai biết được. Chính vì như vậy, cho dù là dùng bồ câu đưa tin hay dùng khoái mã đưa tin, nếu như có lỡ lạc đường, rơi vào tay địch, người không biết mật mã dù có đọc được cũng như đọc sách trời, không tài nào hiểu được trong đó nói những gì. Làm như vậy mới có thể không bị tiết lộ cơ mật, chiến trận không bị ảnh hưởng.
Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người lập tức hiểu ra.
Truyền tin trong quân đội đều chọn phương pháp dùng mật lệnh để truyền tin, căn bản chưa bao giờ có chuyện dùng ngôn ngữ trực tiếp để kể trắng ra thông tin. Thường thường là một đoạn dài toàn là những lời dông dài vô nghĩa, pha lẫn trong đó một vài chữ quan trọng, trừ ra nhân vật đầu não trong quân biết được mật mã mới có thể giải ra, nếu không dù có lấy được mật thư, căn bản không có cách nào đọc hiểu được ý tứ trong đó.
Thiển Thủy Thanh là tướng lĩnh quân sự xuất sắc nhất của Đế quốc Thiên Phong trong thời gian gần đây, đối với chuyện này tự nhiên là vô cùng chu đáo. Trên thực tế, hắn cũng là người đầu tiên đề nghị phương thức truyền tin như vậy, trước khi hắn đề nghị, phương pháp truyền mật lệnh tuyệt đối không có người nào biết được.
Hiện giờ thông tin nội bộ của Thiết Phong Kỳ đều được truyền theo cách này, mà Thương Dã Vọng cũng rất là khen ngợi, chuẩn bị cho mở rộng ra toàn quân.
Cũng vì như vậy, Nam Sơn Nhạc căn bản không ngờ rằng, phong thư này bất kể là bút tích, giấy viết thư, bất cứ phương diện nào cũng không có vấn đề gì, mà vấn đề lớn nhất của nó chính là nó không dùng phương thức truyền tin bằng mật lệnh, mà giống như một phong thư nhà.
Nếu quả thật Tô Vân là thuộc hạ của Thiển Thủy Thanh, lại gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy, bất kể thế nào hắn cũng phải dùng mật hàm, chứ không phải viết thư giống như bây giờ.
- Nhưng, nhưng…
Nam Vô Kỵ muốn nói rằng phong thư này quả thật là do Tô Vân viết, nhưng hắn chợt hiểu ra, phong thư ấy quả thật là do Tô Vân viết, nhưng mục đích của nó chính là cố tình để cho Nam gia phát hiện, mục đích của nó chính là cố tình lưu lại sơ hở chết người kia.
Chuyện này đối với một quan văn như Nam Sơn Nhạc mà nói, bất kể thế nào cũng không thể nhìn ra sơ hở.
Dù sao lão ta cũng không phải là quân nhân.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh khe khẽ thở dài:
- Nam Thừa tướng, đối với cái chết của Nam lão gia, thật ra ta cũng rất đau buồn, lão nhân gia chưa được hưởng hết tuổi trời mà đã có kết cục như vậy, thật sự đáng tiếc cho một vị lương đống của quốc gia. Nhưng vì sao Nam Thừa tướng lại phải vu oan cho ta như vậy? Ta cùng với Vân Nghê tình đầu ý hợp, Nam Thừa tướng là người đại nhân đại lượng, có cần phải nhất quyết chia rẽ đôi ta cho được mới cam lòng như vậy không? Nếu như Nam Thừa tướng cảm thấy không hài lòng về ta, vậy có thể trực tiếp dạy dỗ ta là được, cần gì phải mượn việc công mà báo thù riêng, vu oan hãm hại ta như vậy?
Nam Sơn Nhạc liên tiếp thối lui mấy bước:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi… ngươi…
Những lời vừa rồi, mới nghe qua tưởng như là những lời tận đáy lòng của Thiển Thủy Thanh, thật ra hắn đang khéo léo chỉ trích Nam Sơn Nhạc mượn việc công mà báo thù riêng, cố ý hãm hại hắn. Lời này gần như mọi người ai ai cũng hiểu, Nam Sơn Nhạc nhìn sang Thương Dã Vọng, lúc này gương mặt ông ta đã đỏ đến mức gần như ứa máu.
Đúng như Thiển Thủy Thanh dự liệu, Nam Sơn Nhạc càng công kích hắn hung hãn, sự bất mãn của Thương Dã Vọng đối với lão ta càng tăng, hiện giờ ông ta đã bất mãn Nam Sơn Nhạc đến cực độ.
Nam Sơn Nhạc quỳ phịch xuống, hét lớn:
- Bệ hạ, do thần bất tài, trúng phải gian kế của kẻ gian, bọn chúng cố ý châm ngòi để hãm hại quan hệ giữa thần và Thiển Tướng quân. Thần cam lòng chịu phạt, cũng bằng lòng xin lỗi Thiển Tướng quân trước mặt mọi người!
Thiển Thủy Thanh than thầm, dù sao Nam Sơn Nhạc cũng là người từng trải, cầm lên được cũng bỏ xuống được. Lão ta đã nói như vậy là gạt bỏ tất cả lỗi lầm, nói rằng có người hãm hại, chỉ trong chớp mắt biến mình từ một kẻ hại người trở thành người bị hãm hại. Dù sao lão ta cũng là Thừa tướng đương triều, tuy có phạm sai lầm nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, nếu như lão đã tự nguyện chịu phạt, thậm chí khẳng khái chịu mất thể diện xin lỗi Thiển Thủy Thanh như vậy, ngay cả Thương Dã Vọng cũng không thể nói gì được.
Chỉ cần Nam Sơn Nhạc còn ngồi trên địa vị Thừa tướng, vậy mối thù hôm nay bất cứ lúc nào cũng có thể trả được.
Đáng tiếc, Thiển Thủy Thanh chậm rãi nghĩ, hôm nay, bất kể thế nào cũng phải lôi Nam Sơn Nhạc ngã ngựa, nếu lão mà không chết, ắt mình sẽ bị lão hại chết!
Sau đó, hắn lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ Nam Thừa tướng không phải là bị người hãm hại! Trước đây vài ngày ta vừa quen biết với một vị bằng hữu, có lẽ hắn có thể đối chất với Nam Thừa tướng, để xem rốt cục là số thư này là do người khác viết rồi cố ý để cho Nam Thừa tướng đoạt được, hay là do chính Nam Thừa tướng làm ra để hãm hại ta!
Thiển Thủy Thanh vừa nói những lời này, Nam Sơn Nhạc hoàn toàn ngây ngốc:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi nói gì vậy? Ngươi có người có thể chứng minh lão phu cố ý hãm hại ngươi sao?
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Có lẽ là như vậy, ta cũng không chắc lắm, chi bằng chúng ta cùng nhau hỏi hắn một phen xem sao! À đúng rồi, người này là người trong Nam gia các ngươi, hơn nữa hiện tại hắn cũng ở bên ngoài điện Long Phong!
Dứt lời, Thiển Thủy Thanh nhìn về phía Thương Dã Vọng:
- Xin bệ hạ tuyên triệu Nam Tĩnh Nguyên vào triều tấn kiến!
Vừa nghe cái tên này, Nam Sơn Nhạc và Nam Vô Kỵ đồng thời cảm thấy cả người như vừa lọt vào trong một hố băng lạnh toát.
o0o
Tiểu nhân cũng có tác dụng của tiểu nhân, vĩnh viễn không được coi thường tiểu nhân, bởi vì bất cứ lúc nào bạn cũng có thể chết bởi tay chúng.
Vốn Nam Tĩnh Nguyên là một tên tiểu nhân chính cống, tướng mạo của hắn xấu xí, kém cỏi bất tài. So ra trong Nam gia, dòng dõi của Nam Thu Nguyên vĩnh viễn kém hơn Nam Sơn Nhạc, bất kể là già hay trẻ.
Nhưng năng lực đâm lén sau lưng của bọn tiểu nhân, bất cứ người nào cũng không thể đề phòng.
Trong mắt của bọn chúng không có gia tộc, máu mủ, tình thân, duy chỉ có ích lợi mà thôi.
Năm xưa Nam Sơn Nhạc từng bất hòa cùng huynh trưởng của mình, từng không tiếc dùng kế mượn dao giết người, dọa cho Viên Trung Húc bỏ chạy, nhân tiện kéo đại ca của mình xuống nước, để mình có thể ngoi lên. Nếu không có Nam Hoán Lâm, có lẽ hai huynh đệ này đã sớm trở mặt với nhau rồi.
Giờ phút này danh vọng của Nam Sơn Nhạc như mặt trời giữa ban trưa, quyền thế cao tột, đại ca của lão cũng không thể không lấy làm ngưỡng mộ. Nhưng rốt cục có được bao nhiêu tình thân từ trong xương tủy ràng buộc, chuyện này có lẽ cũng không ai biết…
Cái chết của Nam Hoán Lâm làm cho mối quan hệ giữa hai người bao phủ một bóng ma.
Trên chốn quan trường, những chuyện như cha con phản bội nhau, huynh đệ trở mặt thành thù nhiều không kể xiết. Cho dù là người thân nhất cũng có thể bán đứng mình, huống chi thân nhân kiểu như Nam Thu Nguyên và Nam Tĩnh Nguyên.
Chuyện này Nam Sơn Nhạc tự nhiên hiểu được.
Nhưng có những chuyện một khi hiểu ra rồi, một khi nó rơi xuống đầu mình, làm cho người ta khó mà nhịn được.
Sau khi nghe tới tên Nam Tĩnh Nguyên, Nam Sơn Nhạc mới hiểu ra vì sao Thiển Thủy Thanh có thể nắm quyền chủ động trong cuộc tranh chấp với lão.
Đây là một con rắn độc thật sự.
Sau khi Nam Tĩnh Nguyên vào điện, lập tức hành lễ ba quỳ chín lạy với Thương Dã Vọng. Mặc dù Đế quốc Thiên Phong không có quy củ này, nhưng bọn tiểu nhân lại chủ động phát minh ra.
- Thảo dân Nam Tĩnh Nguyên khấu kiến Hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Câu vạn tuế này vốn không có ở Đế quốc Thiên Phong, sau khi nghe Nam Tĩnh Nguyên thốt ra, Thiển Thủy Thanh kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Thương Dã Vọng trầm giọng hỏi:
- Nam Thừa tướng buộc tội Thiển Thủy Thanh cấu kết với thổ phỉ trên thảo nguyên, giết chết Nam Hoán Lâm gia gia ngươi, chuyện này ngươi cũng biết có phải không?
Nam Tĩnh Nguyên lớn tiếng bẩm báo:
- Muôn tâu bệ hạ, việc này căn bản là không có quan hệ với Thiển Tướng quân. Từ ngày được bệ hạ làm chủ, ban hôn với Vân tiểu thư, Đại ca, Nhị ca đều trở nên khó chịu, bởi vậy lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trả thù Thiển Tướng quân. Thần từng khổ tâm khuyên nhủ bọn họ, rằng hôn sự là do Hoàng thượng quyết định, tội gì bọn họ phải làm như vậy. Hiện giờ Nam gia phải thủ tang, Nhị ca căn bản là không thể thành thân, vậy vì sao không thể thành toàn cho người khác? Tiếc rằng Đại ca, Nhị ca không cam lòng, thúc phụ lão nhân gia cũng ganh ghét với những chiến công của Thiển Tướng quân, cho nên đã nghĩ cách hãm hại Thiển Tướng quân. Đúng ra việc này thảo dân không muốn nói, nhưng lo lắng tới đạo nghĩa quốc gia, không thể để tình riêng làm rối loạn kỷ cương, chỉ có thể quân pháp bất vị thân, nói ra sự thật cho Hoàng thượng biết rõ!!!
- Câm miệng!
Nam Vô Kỵ rống to:
- Tên khốn Nam Tĩnh Nguyên này, ta không phải là Đại ca của ngươi, ngươi còn là người của Nam gia sao?
Nam Tĩnh Nguyên nhìn Nam Vô Kỵ với vẻ mặt đầy chính khí:
- Đại ca, huynh có thể không nhìn nhận đệ, nhưng đệ không thể không nhìn nhận huynh được! Bệ hạ chính là đấng quân vương nhân hậu, chỉ cần huynh nhận sai với bệ hạ, đệ tin rằng bệ hạ sẽ tha thứ cho huynh! Mặc dù Nam Tĩnh Nguyên ta đọc sách không nhiều lắm, nhưng cũng biết Thiển Tướng quân chính là rường cột của quốc gia, không thể vì tư mà bỏ công, vì muốn giữ gìn khí tiết, cho nên mới phải làm như vậy!
- Tên khốn kiếp!!!
Nam Vô Kỵ không còn chịu được bộ mặt nhởn nhơ đáng ghê tởm của Nam Tĩnh Nguyên, chộp lấy cổ áo của hắn lôi sát vào người mình, hét lớn:
- Rốt cục Thiển Thủy Thanh đã cho ngươi ích lợi gì, khiến cho ngươi quy thuận hắn?
Nam Tĩnh Nguyên bật cười hăng hắc, hắn kề sát vào tai Nam Vô Kỵ nói như gió thoảng:
- Gia gia đã chết, ta và phụ thân sẽ không có được ngày nào yên ổn. Thời gian qua, các ngươi đối với chúng ta như thế nào, ngươi cho rằng ta không biết hay sao? Các ngươi không chết, làm sao chúng ta có thể sống thảnh thơi cho được?! Cho nên… là ta chủ động đi tìm Thiển Thủy Thanh, vào hôm đó, sau khi ta nói chuyện Phi Yên cho ngươi biết, ta bèn chủ động đi tìm hắn. Chúng ta… đã có chỗ dựa mới vô cùng vững chắc!
Nam Vô Kỵ nghe xong không thể nào không kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.