Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 5 - Chương 53: Quyết chiến đỉnh Phong Tuyết (Phần 6-7)

Duyên Phận

27/03/2013

Trên chốn quan trường, những loại chuyện như minh tranh ám đấu, lừa gạt lẫn nhau, lôi kéo dụ dỗ, có thể nói là nhìn mãi thành quen. Nhưng cũng cần đối phương chủ động, sau đó dùng hết lời ngon tiếng ngọt, dùng hết các biện pháp, các loại thủ đoạn mới có thể làm được. Dù là như vậy, vẫn có một số con cháu quý tộc thế gia, bình thường kém cỏi không bằng ai, nhưng đến giờ phút quan trọng vẫn có thể ưỡn ngực bước ra bảo vệ lợi ích của gia tộc.

Đó chính là vì quan hệ huyết thống, cũng là một mối quan hệ vô cùng quan trọng.

Tuy nhiên, Nam Tĩnh Nguyên lại chủ động tới đầu nhập dưới trướng của Thiển Thủy Thanh, chủ động đem tất cả sự tình có liên quan tới Nam gia báo cho Thiển Thủy Thanh biết, khiến cho hắn có thể ung dung bốc thuốc theo toa.

Chuyện này cũng giống như quân địch còn chưa đánh tới nhà, nhưng hắn đã chạy ra ngoài vẫy đuôi lấy lòng đối phương như một con chó, xin đối phương tấn công mình, không còn chút liêm sỉ, tôn nghiêm và danh dự.

Nam Vô Kỵ nghe xong cả người lạnh toát, lúc này Nam Sơn Nhạc cũng đã nhắm nghiền hai mắt lại.

Phụt một tiếng, lão ta phun ra một ngụm máu tươi, từ từ ngồi phệt xuống đất thở dài:

- Nghiệp chướng, đây là nghiệp chướng…

- Phụ thân!

Nam Vô Kỵ chạy tới đỡ lấy Nam Sơn Nhạc, nhưng Nam Sơn Nhạc chỉ lắc lắc đầu:

- Trận này, chúng ta đã bại!

Lão ta quay về phía Thương Dã Vọng, quỳ lên dập đầu ba cái rõ to, sau đó nói:

- Bệ hạ, thần bất tài vô đức, phạm sai lầm lớn, cam lòng nhận tội! Chức Thừa tướng này không thể nào đảm nhiệm được nữa, chỉ có thể xin bệ hạ cho thần từ chức, thoái vị nhượng hiền!

Lúc này, Nam Sơn Nhạc biết rõ nếu mình không chủ động đưa ra lời từ nhiệm, e rằng hậu quả càng trở nên xấu hơn.

Nam Vô Kỵ hô to gần như tuyệt vọng:

- Phụ thân, người không thể từ chức như vậy được! Hoàng thượng, Hoàng thượng, là do phụ tử thần trúng kế ly gián của kẻ gian, là do tên Mẫn Giang Xuyên kia nói cho chúng thần biết tất cả mọi chuyện, chúng thần lầm tin hết thảy, cho nên mới phạm phải sai lầm lớn như vậy. Hiện giờ tên Mẫn Giang Xuyên kia đang ở ngoài điện, xin Hoàng thượng cho triệu hắn, lúc ấy Hoàng thượng sẽ hiểu rõ ràng!

Thiển Thủy Thanh khẽ lắc đầu.

Rốt cục Nam Vô Kỵ vẫn còn non nớt hơn phụ thân hắn nhiều, đúng ra trong giờ phút này, hắn không nên nhắc tới tên của Mẫn Giang Xuyên.

Hiển nhiên Nam Sơn Nhạc đã hiểu rõ tên Mẫn Giang Xuyên kia không đáng tin, vật chứng bị phủ định, chính cháu mình lại trở thành nhân chứng. Nếu lúc này lại gọi Mẫn Giang Xuyên vào triều, rất có thể chỉ có tác dụng tiếp sức thêm cho đối thủ của mình mà thôi, bởi vậy không hề nhắc tới tên hắn. Nhưng Nam Vô Kỵ lại không cam lòng buông bỏ hết thảy nhận bại.

Tên Mẫn Giang Xuyên kia đã trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

Hành vi của Nam Sơn Nhạc chính là muốn bảo vệ tính mạng của mình, toàn thân rút lui, chờ sau này đến ngày quật khởi.

Hành vi của Nam Vô Kỵ, chính là cắt đứt hoàn toàn con đường rút lui của cả nhà mình…

o0o

Mấy người lần theo phía nguồn của con sông nhỏ mà đi, sau khi đi mất hai ngày hai đêm, rốt cục đã tới sơn mạch cao ngất, nơi bắt nguồn của con sông ấy.

Trong hai ngày này, hai người bọn Vô Song cùng Bát Xích đã dần dần có cảm tình với nhau tốt hơn, hiểu thêm rất nhiều về nhau.

Phụ thân của Bát Xích vốn là con dân của Đế quốc Thiên Phong, bởi vì phạm pháp mà phải chạy vào trong núi. Ông ta cũng có bản lãnh, tuy sống trong vùng rừng núi đầy độc vật, mãnh thú tung hoành, nhưng lại như cá gặp nước, tự do tự tại, cuộc sống vô cùng thoải mái tiêu dao.

Ông ta không có tiễn pháp cao siêu như Vô Song và Ly Sở, nhưng lại có một thủ đoạn khác để đối phó với con mồi trong rừng, chính là bố trí bẫy rập.

Ông ta hiểu rõ thói quen của sinh vật trong vùng này như lòng bàn tay, có thể căn cứ theo nhu cầu của mình mà chế tạo ra những loại cơ quan bẫy rập vô cùng khéo léo. Nếu nói Vô Song Ly Sở là cao thủ thợ săn về lấy cứng chọi cứng trong rừng, như vậy phụ thân của Bát Xích chính là bậc thầy về bố trí cơ quan mai phục, dùng sự khéo léo để chiến thắng sức mạnh.

Sở dĩ sau khi phụ thân mất đi, Bát Xích có thể sống cho tới hiện tại, chính là dựa vào bí quyết sống trong rừng mà cha nó đã truyền cho.

Lúc quân Đế quốc Kinh Hồng xuất hiện, Bát Xích không có ở bờ sông, nhưng nó tận mắt thấy được cảnh tượng địch nhân giết chết phụ thân mình, lại có thể nhịn được không xông ra để tiết lộ hành tung, phải nói rằng năng lực nhẫn nhịn của đứa bé này cũng rất khá. Nhưng tận đáy lòng, có thể nói rằng nó hận thấu xương người Đế quốc Kinh Hồng.

Sự xuất hiện của Vô Song và Ly Sở đã mang đến một hy vọng báo thù cho Bát Xích, cho nên nó xung phong đảm nhận việc dẫn hai người đi tìm con đường mà quân Đế quốc Kinh Hồng đã đi qua.

- Phía trước chính là thác Quải Giáp.

Bát Xích chỉ về phía sơn cốc phía trước nói.

Trước mắt bọn Vô Song chính là một thác nước từ trên núi chảy xuống, xói mòn dưới chân núi tạo thành một cái hồ nhỏ. Con sông nhỏ kia chính là bắt nguồn từ thác nước này.

Bát Xích nói:

- Hàng năm từ tháng Sáu tới tháng Chín, thác nước này sẽ cạn đi, vì vậy mực nước sông sẽ hạ xuống rất thấp, lúc ấy muốn đi giữa lòng sông cũng không phải là chuyện khó. Hai vị thúc thúc nhìn xem, thác nước này đã không còn bao nhiêu nước.

Ly Sở nói:

- Nếu đi trong sông này ba ngày ba đêm, chỉ sợ chân người sẽ trở nên thối rữa.

- Cho nên tất cả bọn chúng đều là kỵ binh.

Vô Song tiếp lời, đưa tay chỉ vào một thân cây ở đằng xa:

- Các người hãy nhìn xem.

Trên cây còn dính một miếng da trâu, Ly Sở tiến tới cầm lấy miếng da trâu lên quan sát, sau đó khẳng định:

- Đúng là dùng để bao vó ngựa, trên đó còn dính bùn đất của sông này. Hai vạn tên kỵ binh, tám vạn vó ngựa, dùng da trâu bao bọc hết số vó ngựa này phải giết một số trâu không ít, quả thật người Đế quốc Kinh Hồng đã bỏ ra một cái giá không nhỏ chút nào.

- Cho tới bây giờ, chiến tranh đều là như vậy, chẳng trách Cô Chính Phàm xuất binh vào tháng Chín, thì ra là hắn bị hạn chế bởi con sông này.

- Vấn đề hiện tại là, bọn chúng làm thế nào tới được sông này.

Ly Sở nói.

Vô Song cười lạnh:

- Còn cần ngươi phải hỏi sao?

Trong rừng, một con đường do sức người làm ra xuất hiện trước mắt ba người.

Ly Sở trầm giọng nói:

- Từ Hàn Phong quan tới đây, quãng đường dài cả trăm dặm, trên đường lại gập ghềnh khó đi, nơi nơi đều có mãnh thú độc xà. Đừng nói tới chuyện mở một con đường như vầy hao phí nhân công rất lớn, nếu không mất mười, hai mươi năm thì khó có thể hoàn thành, cho dù mở ra được, vẫn khó mà tránh khỏi rắn hay độc trùng xâm nhập khi di chuyển.

Vô Song gật gật đầu:

- Chuyện này quả thật hết sức kỳ lạ, nhưng cũng phải đi xem một lần, mới có thể cam lòng!

Hắn nhìn qua Bát Xích, nhẹ nhàng hỏi:

- Chúng ta muốn đi xem gốc gác của người Đế quốc Kinh Hồng, cháu muốn trở về hay muốn cùng đi với chúng ta?

Bát Xích lập tức bĩu môi:

- Các vị đi được, cháu cũng đi được!

Vô Song và Ly Sở cùng cười.

Gần gũi hai ngày qua, bọn họ đã cảm thấy yêu mến đứa bé này, thậm chí ngay cả Tiểu Nạo đáng yêu kia cũng đã đeo sát trên người Bát Xích, không muốn rời xa.

Ba người lại tiếp tục đi trên con đường mà người Đế quốc Kinh Hồng đã làm ra, nhưng chuyện ra ngoài dự liệu của bọn họ chính là, không ngờ con đường do sức người làm ra trong rừng này lại vô cùng ngắn ngủi.

Chỉ mất không tới nửa ngày, bọn họ đã đi tới cuối con đường.



Cuối đường là một vách núi trơ trọi, thẳng đứng như dao cắt, nhìn qua dường như nó chính là một bức bình phong thiên nhiên chắn giữa Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Kinh Hồng.

Nhưng phía trước vách đá ấy được con người mở ra một mảnh đất trống rộng vài trăm thước. Trên miếng đất trống này có ba cái doanh trướng, rõ ràng có sáu mươi tên binh sĩ của Đế quốc Kinh Hồng đang đóng quân trong đó.

Nếu như muốn biết người Đế quốc Kinh Hồng làm thế nào có thể xuất hiện trên vách núi phía sau thác Quải Giáp, câu trả lời cho mọi người là phía sau lưng ba doanh trướng kia, giữa vách đá có một khe núi hẹp.

Ly Sở nấp trong rừng, nhỏ giọng ngạc nhiên thán phục:

- Trời ơi, đây là…

Giọng Vô Song vô cùng hưng phấn:

- Một mật đạo giữa lòng núi, nó thông tới Đế quốc Kinh Hồng… chính là con đường thứ tư!

o0o

Dịch Tinh Hàn đã đứng chờ ngoài đại điện nửa canh giờ, rốt cục đã nghe tiếng tuyên triệu chính mình.

Hắn đi vào trong điện, suy nghĩ trong đầu như pháo hoa đang nở.

Còn nhớ năm hắn vừa bảy tuổi, vì mình bướng bỉnh mà ngã gãy tay, hắn ngồi dưới đất khóc lớn oa oa, nhưng lại bị phụ thân mắng cho một trận:

- Nam tử đại trượng phu chỉ đổ máu, không đổ lệ!

Năm hắn mười một tuổi, Chỉ Thủy mới vừa đại bại, hao tốn của cải vô số, vì muốn bù đắp lại sự hao tổn ấy, quốc gia bắt đầu vơ vét của cải của dân chúng trong nước. Không phải chỉ có vậy, năm ấy trong nước lại gặp nạn đói, người chết vì đói la liệt, cuộc sống vô cùng thê thảm. Lúc ấy, vì muốn no bụng, hắn đi trộm của người ta một nắm gạo, kết quả bị phụ thân đánh cho một trận tơi bời:

- Làm người phải có cốt khí, thà rằng chết đứng, không chịu sống quỳ!

May mắn là hắn còn sống, phụ thân hắn đã chết vài năm sau...

Sau khi chôn cất phụ thân, hắn mang theo một cây đao gia nhập Phong Lôi Thập Tam lộ, trở thành kẻ cướp nhỏ tuổi nhất ở đó.

Trước khi phụ thân hắn mất đi có dặn dò:

- Con người ta trước sau gì cũng chết, cho nên phải làm sao chết mà không hối tiếc! Sống, đội trời đạp đất, phải là tuấn kiệt giữa mọi người! Chết, cũng phải chết sao cho trời long đất lở, trở thành huyền thoại truyền đến đời sau!

Ba năm sau, hắn trở thành vị Đương gia trẻ tuổi nhất trong mười ba người, nhưng thủy chung vẫn không quên lời phụ thân đã nói…

Năm hắn mười tám tuổi, hắn dứt khoát tham gia vào quân ngũ, đi tới Tam Trùng Thiên, bằng vào võ nghệ và lòng can đảm sáng suốt hơn người mà được Bão Phi Tuyết yêu thích, trở thành một thành viên của Phi Tuyết Vệ đại danh đỉnh đỉnh.

Thế mà hôm nay, Tam Trùng Thiên đã vĩnh viễn chìm sâu trong dòng sông lịch sử, Phi Tuyết Vệ cũng chỉ còn lại một người cuối cùng, là hắn…

Những chuyện cũ dần dần hiện ra trước mắt, nhưng tâm trạng của Dịch Tinh Hàn lại bình tĩnh vô cùng.

Mọi người đều nói, lúc con người ta sắp chết, sẽ nhớ lại quãng đời của mình, đây là sự thật.

Mỗi một hồi ức trước khi chết đều vô cùng quý báu, vô cùng giá trị.

- Sống phải làm một nhân tài, chết cũng phải hy sinh oanh liệt!

Hắn khẽ thì thào.

Lúc này, hắn lại nhìn khắp tòa điện Long Phong hùng vĩ.

Lúc hắn trở thành thủ lĩnh của Hộ dân quân, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, mình sẽ đến nơi đây bằng phương pháp như bây giờ, đến để tận mắt quan sát trung tâm hành chính của Đế quốc hùng mạnh này.

Bất quá rất nhanh, người đời sẽ phải đổ dồn ánh mắt vào người hắn…

Đi trên từng bậc thang làm bằng đá cẩm thạch trắng dẫn vào điện Long Phong, xuyên qua một rừng thương do đám võ sĩ cung đình đang đứng ôm hai bên hết sức trang nghiêm, Dịch Tinh Hàn vẫn bước rất vững vàng.

Con đường tuy dài, rốt cục cũng phải kết thúc.

Điện Long Phong vô cùng rộng rãi, bốn phía sừng sững mười hai cây thánh trụ thủy tinh có khắc hình rắn rồng trông rất khác thường, trên vách tường có chạm khắc những bức tranh của các vật tổ (totem) ngũ sắc sặc sỡ. Hai bên là hai hàng quan viên cao cấp nhất, quan trọng nhất của quốc gia này, Thiển Thủy Thanh đang đứng giữa điện, phụ tử Nam gia quỳ phục dưới điện.

Giờ phút này, Dịch Tinh Hàn đi vào giữa đại điện ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đưa mắt nhìn về phía Hoàng đế đang ngồi trên Long ỷ xa hoa cao chót vót.

Dịch Tinh Hàn nở một nụ cười, vẻ mặt hết sức khinh thường.

Trên không vang vọng một thanh âm trang nghiêm:

- Mẫn Giang Xuyên, ngươi thật to gan, thấy Hoàng đế sao lại không quỳ?

Dịch Tinh Hàn nở một nụ cười thích chí.

Hắn nói:

- Ta tới nơi này không phải để quỳ!

Đón nhận những ánh mắt kinh ngạc của các quan viên, không hề tỏ ra sợ hãi trước sự giận dữ của bọn họ, Dịch Tinh Hàn nhìn về phía vị Hoàng đế đang ngồi trên ngôi cao chót vót kia, lại nhìn sang Thiển Thủy Thanh lúc này đang bước ngang vài bước, nửa như vô tình nửa như cố ý dùng thân thể của hắn che chở cho Hoàng đế, rồi nhìn sang cha con Nam Sơn Nhạc đang quỳ phục dưới đất, lúc này đã không còn phong thái của Thừa tướng nữa, hắn nhẹ giọng nói:

- Có chuyện này, tên của ta không phải là Mẫn Giang Xuyên!

- Ngươi nói cái gì?!

Thương Dã Vọng kinh ngạc kêu to.

Trên mặt Dịch Tinh Hàn nở một nụ cười gian xảo:

- Thủ lĩnh Hộ dân quân Chỉ Thủy Dịch Tinh Hàn, tham kiến Hoàng đế bệ hạ Đế quốc Thiên Phong!

Ngay lập tức, một vệt sáng lạnh như làn thu thủy trong tay hắn bộc phát ra, giống như chim ưng vồ mồi, như cầu vồng bảy sắc, hắn đã dùng hết tất cả sức lực của mình bay người đâm tới vị Hoàng đế Thương Dã Vọng đang ngồi ở trên cao.

Một kiếm này….

Vì nghĩa chẳng quay đầu!

o0o

Mí mắt của Liệt Cuồng Diễm đột nhiên giật giật liên tục vài cái, giống như dấu hiệu của một chuyện gì quan trọng sắp sửa xảy ra, cũng có thể là đã xảy ra rồi.

Ông ta không biết giờ phút này ở thành Thương Thiên xa xôi đang diễn ra tấn tuồng ám sát quân vương kinh thiên động địa, nhưng ở Hàn Phong quan trước mặt lại xuất hiện động tĩnh làm cho ông ta khó hiểu vô cùng.

Theo như tin tình báo của binh sĩ ở tiền phương báo về, Cô Chính Phàm đã mang rất nhiều xe bắn đá tạo nên một phòng tuyến ở cửa thành, bắt đầu chuẩn bị tấn công tầm xa, đối công với Quân đoàn Bạo Phong.

Cùng lúc đó, trên đầu thành cũng xuất hiện rất nhiều bóng kỵ binh qua lại.

Tình hình phòng ngự của Hàn Phong quan đã được tăng thêm một bậc, binh sĩ thủ thành chen chúc đứng trên đầu thành, giương mắt nhìn chằm chằm về phía quân Đế quốc Thiên Phong ở ngoài xa.

Có vẻ như bọn chúng đang chuẩn bị ra khỏi thành quyết chiến.

Rốt cục Cô Chính Phàm muốn làm gì?

Một tên binh sĩ chạy nhanh tới báo:

- Đại soái, trong Hàn Phong quan bắn thư ra!

- Đưa đây!

Một tờ giấy viết thư được đưa tới tay Liệt Cuồng Diễm.

Các tướng Hồng Bắc Minh, Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo cùng nhau xúm xít lại chờ xem.



Liệt Cuồng Diễm quét mắt liếc qua tờ giấy kia, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên kỳ quái vô cùng.

Ông ta giơ tờ giấy trong tay ra nói:

- Cô Chính Phàm hạ chiến thư với chúng ta, yêu cầu bảy ngày sau quyết chiến với quân ta trên bờ sông Tiểu Lương. Hắn muốn chúng ta lập tức lui quân về phía sau, tới vùng sông Tiểu Lương, triển khai quyết đấu chính thức với hắn!

Các tướng trong quân nghe thấy cùng ngạc nhiên ngẩn người, rốt cục Cô Chính Phàm hắn muốn giở trò quỷ quái gì đây?

Không lẽ hắn thật sự nghĩ rằng bằng vào quân thủ của Hàn Phong quan là có thể chống lại hơn mười vạn đại quân của Quân đoàn Bạo Phong hay sao?

Hồng Bắc Minh trầm giọng nói:

- Cô Chính Phàm ăn gan hùm mật gấu từ khi nào vậy, dám đối chiến trực diện với quân ta sao? Ta thấy hắn ỷ vào trận thắng năm trước, bị thắng lợi làm cho đầu óc hôn mê!

Vũ Tàn Dương lại nói:

- Vậy thì chưa chắc, tuy Hàn Phong quan có mười vạn quân trấn thủ, nhưng Cô Chính Phàm cũng không thể nào kéo hết toàn quân ra quyết chiến với chúng ta. Tối thiểu hắn phải để lại một phần binh lực để thủ quan, đề phòng quân ta đánh lén. Nói cách khác, bất kể tố chất của binh sĩ, sĩ khí, tiêu chuẩn của quan chỉ huy, trang bị vũ khí, so ra hắn đều kém xa chúng ta. Nếu đã như vậy, căn bản là hắn đang chuẩn bị đánh một trận mà không có hy vọng thắng. Tuy Cô Chính Phàm kiêu ngạo, nhưng không hề ngu xuẩn, nói không chừng hắn có âm mưu quỷ kế gì đây.

Kiếp Ngạo nói:

- Đạo của chiến tranh, đường đường chính chính mới là phải đạo, xuất kỳ bất ý chỉ là phụ mà thôi, âm mưu quỷ kế không có khả năng giở ra quá nhiều lần. Vùng sông Tiểu Lương là địa bàn của chúng ta, nếu Cô Chính Phàm muốn giở trò trên địa bàn của chúng ta, quả thật là quá khó khăn cho hắn!

Vũ Tàn Dương lập tức nói:

- Thế nhưng lúc trước hắn vẫn đánh lén thành công Quân đoàn Ưng Dương đó thôi.

Hồng Bắc Minh ngạo nghễ nói:

- Quân đoàn Bạo Phong cũng không phải là Quân đoàn Ưng Dương, Cô Chính Phàm muốn bổn cũ soạn lại, e rằng không có cơ hội!

- Cũng nên cẩn thận một chút là hơn!

Trận quyết đấu này rốt cục là đánh hay không đánh, các tướng trong quân bàn luận râm ran, ai cũng có ý kiến của mình, tuy nhiên quyết định cuối cùng vẫn là quyết định của Liệt Cuồng Diễm.

Lúc này Liệt Cuồng Diễm đang cau mày cân nhắc, rất lâu sau mới trầm giọng nói:

- Cô Chính Phàm đã hạ chiến thư với chúng ta, đánh hay không đánh, đã không phải chúng ta có thể làm chủ được. Hắn có âm mưu cũng vậy, hay chỉ đơn giản là vì quá kiêu ngạo cũng vậy, chúng ta đều không có lý do lảng tránh, nếu không binh sĩ chúng ta không biết, lại cho rằng chúng ta sợ sệt, sẽ dẫn đến chỗ làm mất lòng quân sĩ khí một cách vô ích!

Nói xong, ông ta quét mắt nhìn các tướng:

- Từ lúc Quân đoàn Bạo Phong ta thành lập cho tới nay, thân trải trăm trận, trăm trận trăm thắng, bất kể địch nhân hùng mạnh đến mức nào, giảo hoạt tới mức nào, chúng ta đều không hề sợ hãi. Chúng ta là một con sư tử oai hùng đang nổi giận, địch nhân chỉ là một con rùa đen rút cổ mà thôi. Đối mặt với loài rùa có chiếc mai cứng chắc này, chúng ta không sợ nó thò đầu ra, chỉ sợ nó không ra. Nếu nó thò ra, chúng ta sẽ cho một đao, chặt đứt cổ nó làm hai đoạn!

-… Cho nên ta muốn quyết định nhận lời khiêu chiến của Cô Chính Phàm, bảy ngày sau, quân ta sẽ quyết chiến cùng quân Đế quốc Kinh Hồng trên bờ sông Tiểu Lương. Cô Chính Phàm muốn tái diễn chiến thắng huy hoàng năm trước ở nơi đó, ta cũng muốn rửa sạch nỗi nhục của quân Đế quốc Thiên Phong ta ở đó!

-… Đương nhiên, vì đề phòng Cô Chính Phàm bổn cũ soạn lại, chúng ta sẽ mở rộng phạm vi tuần tra của quân thám báo. Bắt đầu bố trí tuần tra từ vùng rừng núi Tiếp Thiên kéo dài ra tới vùng sông Tiểu Lương, phải bố trí thật nhiều quân thám báo. Trừ phi quân Đế quốc Kinh Hồng mọc thêm hai cánh, có thể bay qua núi Tiếp Thiên, nếu không, bọn chúng sẽ không có cơ hội để bất ngờ tập kích quân ta.

Nói đến đây, đột nhiên Liệt Cuồng Diễm hét to:

- Các vị đồng liêu, Liệt Cuồng Diễm ta cả đời chinh chiến, giết địch vô số, chưa có lúc nào tỏ ra sợ hãi hay lùi bước trước chiến tranh. Đương nhiên địch nhân vô cùng hung hãn, chúng ta cũng kiên cường, không thể chiến bại! Nếu như quân địch khinh thường chúng ta, chúng ta sẽ dùng nắm tay của mình mà hung hăng dạy dỗ bọn chúng một phen. Trận chiến này chúng ta sẽ so tài trực diện với địch một lần, tuyệt không để cho đối thủ bất cứ cơ hội nào cả!

- Tuân lệnh Tổng Suất!

Các tướng đồng thanh rống to.

o0o

Phát hiện ra một chuyện làm cho người ta phải giật mình kinh hãi, thân là Doanh Chủ Trường Cung Doanh, Vô Song đương nhiên hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì.

Một con đường hoàn toàn mới mẻ đi thông sang Đế quốc Kinh Hồng hiện ra trước mắt bọn họ. Sơn mạch núi Tiếp Thiên từng vắt ngang giữa Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Kinh Hồng, thì ra cũng không phải là hoàn chỉnh không đường đi qua như mọi người vẫn tưởng.

Khe núi trước mắt khúc khuỷu gập ghềnh, hẹp đến mức mỗi lần chỉ cho phép một người một ngựa đi qua, hai bên là vách đá cheo leo hiểm trở, khó có thể trèo lên. Khe núi thông tới Đế quốc đối diện này hẹp hòi tăm tối, nhìn vào đó gần như chỉ có thể thấy bóng tối mà thôi, nhưng chắc chắn cuối vùng bóng tối đó chính là ánh sáng…

- Xem ra, cơ hội để Thiển Thủy Thanh lập công đã tới.

Ly Sở nấp trong rừng khẽ nói.

- Đây tuyệt đối là một phát hiện lớn lao, đáng tiếc là để cho người Đế quốc Kinh Hồng phát hiện ra con đường này trước chúng ta, nếu như chúng ta có thể tìm ra trước, e rằng lúc này quân Đế quốc Thiên Phong đã dạo chơi trên lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, người cha đáng thương của Bát Xích cũng đã không chết!

- Chẳng trách Cô Chính Phàm dám ngang nhiên chống lại Quân đoàn Bạo Phong mà không hề sợ hãi. Có một thông đạo bí mật ở đây, màn kịch năm trước hắn từng đánh bại Quân đoàn Ưng Dương có thể trình diễn lại bất cứ lúc nào.

Vô Song hừ lạnh một tiếng:

- Đáng tiếc là vẫn bị chúng ta phát hiện, hai vạn kỵ binh của hắn còn muốn giở trò cũ, chỉ sợ không thể được!

Ly Sở than thở:

- Đúng vậy, chỉ cần canh chính xác thời gian bọn chúng xuất binh, mai phục quân ở hai bên bờ con sông nhỏ, sau đó hung hăng đánh một đòn… Đừng nói là hai vạn người, trong khu rừng này, cho dù là mười vạn người cũng có thể tiêu diệt sạch.

Vừa dứt lời, đột nhiên Bát Xích đưa tay chỉ về phía trước:

- Các vị nhìn xem!

Hai người nghe vậy lập tức nhìn theo, chỉ thấy trong mật đạo kia, một tên tướng lĩnh kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng đeo mặt nạ hình mặt quỷ, tay cầm trường mâu, đột nhiên từ trong đi ra, không ngờ vó ngựa của hắn còn được bọc bằng da trâu không thấm nước.

Tên tướng lĩnh kỵ binh kia vừa xuất hiện, sau lưng hắn từng tên kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng nối đuôi nhau xuất hiện.

Bọn chúng hành động rất có hiệu suất, rất có tổ chức, tên tướng lĩnh kỵ binh xuất hiện đầu tiên hét to một tiếng, ra lệnh cho các chiến sĩ trong doanh xung quanh mở rộng phạm vi cảnh giới, đồng thời dọn dẹp tất cả chướng ngại, để cho binh sĩ tới sau có đủ không gian.

Khe núi hẹp kia giống như một dây chuyền sản xuất kỵ binh, cuồn cuộn không ngừng nhả ra từng tên kỵ binh. Chỉ trong khoảnh khắc, trên mảnh đất trống lớn bằng hai sân bóng đá nơi đó cũng đã đứng đầy hai ngàn tên kỵ binh, nhưng binh sĩ phía sau vẫn xuất hiện liên tục không ngừng.

Tên tướng lĩnh kỵ binh đi ra đầu tiên lớn tiếng hét to vài câu, sau đó bắt đầu đi theo con đường nhỏ dẫn ra bờ sông, xem ra đang dẫn dắt nhóm binh sĩ đầu tiên qua sông.

Đám kỵ binh phía sau theo sát hắn.

Mỗi một tên kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng đều đeo mặt nạ hình mặt quỷ có hai sừng, khôi đen giáp đen, trường mâu sắc bén, vũ khí hoàn mỹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Mặc dù nhân số đông, nhưng không ai gây ra tiếng động ồn ào, ngựa không hí, ngoài tiếng của quan chỉ huy ra, gần như không nghe tiếng các binh sĩ trò chuyện, có thể thấy rằng đây chính là một cánh tinh binh được huấn luyện kỹ càng.

Trên chiến trường sợ nhất là gặp phải địch nhân như vậy, nhất là khi bọn chúng đánh tới từ sau lưng, mau lẹ như gió, mạnh mẽ như sấm, giết chóc như con nước thủy triều. Hơn nữa mặt nạ hình mặt quỷ kia làm cho người ta có cảm giác vừa thần bí vừa hung ác, quả thật có thể tạo ra một sự đả kích về tâm lý hết sức nặng nề đối với địch nhân, do đó sinh ra hiệu quả chỉ đánh một đòn là thành công.

Nhưng trong giờ phút này, quân địch xuất hiện như vậy đã làm cho ba người đang nấp trong rừng vô cùng chấn động.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, lúc này kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng đã xuất hiện tại nơi này, hơn nữa đã bắt đầu xuất phát về phía lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong.

Không nghi ngờ gì, bọn chúng đang định diễn lại trường đại chiến năm xưa một lần nữa.

Điều khác nhau duy nhất chính là, lần này bị đánh bại sẽ là Quân đoàn Bạo Phong, Quân đoàn chủ lực của Đế quốc Thiên Phong, do Chiến thần Liệt Cuồng Diễm thanh danh hiển hách chỉ huy.

Vô Song đấm một quyền vào lòng bàn tay mình, khẽ gầm lên:

- Không xong rồi, chúng ta phát hiện ra bọn chúng quá muộn, Hàn Phong quan có biến, hiện Quân đoàn Bạo Phong đang gặp nguy hiểm, phải lập tức ngăn cản bọn chúng!

- Làm sao đây?

Giọng của Bát Xích vô cùng hưng phấn, giết người Đế quốc Kinh Hồng vốn là giấc mộng lớn của nó.

- Phóng hỏa đốt rừng!

Vô Song hung hăng nói:

-… Sau đó giết người cướp ngựa chạy trốn. Cho dù không giết được bọn chúng, tối thiểu cũng làm cho bọn chúng chậm trễ một hồi, nói không chừng sẽ làm cho bọn chúng nghĩ rằng đã lọt vào ổ phục kích, cho nên lui lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook