Quyển 5 - Chương 43: Tìm tòi (1)
Duyên Phận
27/03/2013
Đương nhiên người Đế quốc Kinh Hồng cũng không để cho đối thủ tùy tiện tỏ ra kiêu ngạo trước cửa nhà mình như vậy.
Những trận va chạm nhỏ vì vậy mà không ngừng xảy ra, thám báo dò xét, du kỵ binh quấy rầy, tiến công thăm dò, mỗi ngày đều có.
Bọn họ đều cố gắng thăm dò tình hình của đối phương, trước khi đại chiến thật sự bắt đầu, ai cũng có ý định tìm mọi cách để tranh thủ tình thế có lợi cho mình. Trận thăm dò này dẫn đến kết quả là người Đế quốc Kinh Hồng buông bỏ vòng ngoài, rút vào cố thủ vòng trong, còn quân Đế quốc Thiên Phong từng bước ép sát tới ngoài tầm hỏa lực của đối phương.
Dưới tình huống bị đối thủ ép bức như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng bắt buộc phải tăng thêm lực lượng phòng ngự của bọn họ, gia tăng cảnh giới, đề phòng quân địch có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Quan chỉ huy của quân đội hai bên, Liệt Cuồng Diễm và Cô Chính Phàm mỗi ngày đều đích thân tuần tra xem xét quân mình, cổ vũ sĩ khí, ngẫu nhiên hai người cũng có thể nhìn thấy nhau từ phía xa xa.
- Vài ngày trước, bệ hạ đã phát ra thông điệp chính thức tới Cô Chính Phàm, nói rằng Công chúa Lâm Hải của Chỉ Thủy còn đang trong lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng, yêu cầu Cô Chính Phàm lập tức giao người. Xem ra bệ hạ đã hạ quyết tâm, không bao lâu nữa sẽ tổ chức tấn công toàn diện Hàn Phong quan!
Người vừa nói là Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh.
Cho tới bây giờ cuộc chiến nào cũng cần có một cái cớ, đòi Công chúa Chỉ Thủy trong tay Cô Chính Phàm chỉ là để lấy danh nghĩa tấn công mà thôi. Căn cứ theo cách nói của người Đế quốc Thiên Phong, Thái tử Thương Lan của Đế quốc Thiên Phong ‘hâm mộ’ Công chúa Lâm Hải đã lâu, nếu như người Đế quốc Thiên Phong bắt được nàng, sẽ yêu quý nâng niu như bảo vật. Đương nhiên một khi hai người này thành hôn, chuyện Đế quốc Thiên Phong sát nhập Chỉ Thủy càng có lý do danh chính ngôn thuận hơn nữa.
Chuyện bây giờ nàng đang là nữ nhân của người khác, người Đế quốc Thiên Phong không xem trọng chút nào. Chính trị là như vậy, chỉ tiến hành theo góc độ có lợi cho mình mà thôi.
Đương nhiên Cô Chính Phàm cũng hiểu rằng dù mình có giao người ra hay không, người Đế quốc Thiên Phong cũng vẫn tấn công Hàn Phong quan, cho nên hắn mặc kệ thông điệp của Thương Dã Vọng. Cứ như vậy, rốt cục người Đế quốc Thiên Phong đã có cớ để tấn công Đế quốc Kinh Hồng.
Lúc này Hồng Bắc Minh nói như vậy, hiển nhiên muốn ám chỉ rằng đại chiến toàn diện không bao lâu nữa sẽ bắt đầu.
Ánh mắt Liệt Cuồng Diễm nhìn chăm chú vào thành tường Hàn Phong quan cao lớn nguy nga, thản nhiên hỏi:
- Tình hình bên trong Hàn Phong quan hiện giờ ra sao?
- Cô Chính Phàm đã mở hội nghị động viên và tuyên thệ trước khi xuất quân, tuyên bố rằng hắn nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ quân ta bên dưới Hàn Phong quan. Tuy rằng Quân đoàn Bạo Phong ta là quân chủ lực của Đế quốc Thiên Phong, nhưng vẫn sẽ không tránh khỏi giẫm vào vết xe đổ của Quân đoàn Ưng Dương.
- Hừ, khẩu khí của hắn thật là lớn lối!
Hồng Bắc Minh cười nói:
- Khẩu khí dù lớn, rốt cục cũng phải gặp trên chiến trường mới biết mạnh yếu. Cổ nhân có câu: có được địch nhân kiêu ngạo mà bất tài, chính là phúc lớn.
Liệt Cuồng Diễm cũng cười nói:
- Quả thật Cô Chính Phàm kiêu ngạo, tuy nhiên nếu nói bất tài thì chưa chắc.
- Chính vì như vậy, có thể đánh bại hắn trận này mới càng thể hiện ra thần uy của quân ta. Hắc hắc, đối thủ phải có thực lực một chút, lúc ấy đánh mới đã tay!
- Chỉ sợ lại là một trận chiến kéo dài lê thê không dứt…
Liệt Cuồng Diễm nhẹ thở dài.
Đột nhiên có một tên quân truyền lệnh phía sau chạy tới, cao giọng hô to:
- Báo, Doanh Chủ Trường Cung Doanh Vô Song dưới trướng Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh cầu kiến, nói là có việc quân khẩn cấp muốn gặp Liệt Đại nguyên soái!
o0o
Trong doanh trướng, Liệt Cuồng Diễm đang lặng lẽ xem phong thư mà Thiển Thủy Thanh gởi cho ông ta.
Cách đó không xa, chỉ có mỗi mình Vô Song đang đứng nghiêm trong trướng.
Sau khi xem thư xong, Liệt Cuồng Diễm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Tướng quân của ngươi bảo ngươi chuyển phong thư này tới cho ta, ngoài ra còn dặn dò ngươi chuyện gì nữa hay không?
- Tướng quân của ta nói rằng hai Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Kinh Hồng, trong trăm năm qua chưa từng có một ngày hòa thuận với nhau. Mấy năm gần đây, chiến lược trọng tâm của người Đế quốc Thiên Phong vẫn tập trung vào Chỉ Thủy, cho nên chuyện quan sát động tĩnh của Đế quốc Kinh Hồng chắc chắn là có phần thiếu sót, nhưng người Đế quốc Kinh Hồng xưa nay vẫn chăm chú quan sát động tĩnh của ta. Năm trước Cô Chính Phàm xuất binh chính là ra tay dưới tình hình âm mưu đã từ lâu, cũng không phải đánh bại Quân đoàn Ưng Dương đơn giản chỉ vì may mắn. Chính vì như vậy, lần này Cô Chính Phàm mới dám xuất binh giằng co cùng Đế quốc Thiên Phong ta. Nếu chúng ta xem chuyện người Đế quốc Kinh Hồng xuất binh chỉ đơn giản là một chiến lược thất bại vì sự dụ dỗ của người Chỉ Thủy khi trước, e rằng sẽ trúng kế của bọn chúng, bởi vậy Tướng quân của ta khuyên Liệt Tổng Suất nhất định phải vô cùng cẩn thận. Trước mắt Thiển Tướng quân còn có chuyện chưa làm xong trong triều, sau khi hắn làm xong, lúc đó sẽ thỉnh cầu bệ hạ cho phép xuất binh ra chiến trường Tây Nam, khi đó hắn sẽ cùng chinh chiến sa trường với Liệt Tổng Suất. Trước khi Thiển Tướng quân chưa tới, xin Liệt Tổng Suất tạm thời khoan hãy phát động tấn công toàn diện Hàn Phong quan!
- Như vậy nó có nói với ngươi về lời tiên đoán số mạng của Quốc sư hay không?
Vô Song do dự một chút rồi mới gật đầu.
Liệt Cuồng Diễm cất tiếng thở dài:
- Ý của Thủy Thanh ta hiểu rất rõ ràng, nó biết đây là trận đại chiến cuối cùng trong đời ta, cho nên mới tỏ ra lo lắng như vậy. Thật ra chuyện mà nó thật sự lo sợ không phải là về chuyện Quân đoàn Bạo Phong ta xuất chiến ngay lúc này sẽ gặp điều bất lợi, chẳng qua nó lo lắng chỉ riêng mình ta mà thôi. Tuy nhiên đáng tiếc rằng sự lo lắng này của nó quá dư thừa.
Liệt Cuồng Diễm đứng lên, chắp hai tay sau tản bộ, lúc này mới cao giọng nói:
- Liệt Cuồng Diễm ta một đời sống trên lưng ngựa, gần như từ trước tới giờ đều vượt qua tất cả các trận chiến, không hề chùn bước, từng một thời gian chỉ trông vào võ dũng mà đánh giặc, sau đó mới dốc lòng học tập binh thư. Thành tựu của ta là đạp trên thi thể của địch nhân mà leo lên, nhưng cũng có đạp trên thi thể của binh sĩ mình. Có rất nhiều lúc vì muốn giành thắng lợi, ta không thể không nhẫn tâm đưa những binh sĩ ưu tú nhất của mình dùng tấm thân xương thịt chặn bước quân thù. Nhìn bọn họ ngã xuống từng đám một, nhưng thành tựu lại chỉ là vinh quang của một mình ta…
-… Năm đó khi Quốc sư tiên đoán số mạng cho ta nói rằng ta: “Cúc cung tận tụy, đến chết mới từ quan”, ngươi có biết rằng sau khi ta nghe xong câu ấy, ngược lại trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu như có một ngày ta có thể tử trận sa trường cùng các chiến sĩ của mình, như vậy coi như ta chết cũng có chút ý nghĩa, không còn nuối tiếc! Ít nhất đó cũng là một câu trả lời công bằng cho những chiến sĩ đã hy sinh vì những mệnh lệnh sai lầm của ta!
- Liệt Tổng Suất!
Vô Song cao giọng kêu lên.
Liệt Cuồng Diễm chỉ khoát tay:
- Kẻ làm tướng có được kết cục tử trận sa trường, da ngựa bọc thây chính là vinh quang tối cao! Nếu như Liệt Cuồng Diễm ta có thể được tử trận sa trường, ắt cuộc đời này không hề nuối tiếc hay oán hận, cũng giống như Thiên Hữu con ta, trở thành anh hùng liệt sĩ, tuy chết mà bất diệt, cho nên Thủy Thanh không cần phải lo lắng về chuyện này. Đương nhiên nó có lòng với nghĩa phụ ta, đặc biệt cho ngươi tới để nhắc nhở ta, trong lòng ta cũng cảm thấy an ủi, xem như không uổng công ta thu nhận nó làm nghĩa tử.
Nói đến đây, Liệt Cuồng Diễm bật cười ha hả:
- Đương nhiên, ta biết hiện giờ nó đang bận rộn làm chuyện gì ở thành Thương Thiên, nó đã phái ngươi tới đây chuẩn bị trước cho đại chiến, có lẽ là đã nắm chắc phần thắng một cách ổn thỏa rồi phải không?
Vô Song cung kính trả lời:
- Năng lực bày mưu tính kế quyết thắng ngoài ngàn dặm của Thiển Tướng quân, từ trước tới nay tiểu tướng vẫn thành tâm bái phục.
- Chỉ tiếc nó vẫn thiếu phần âm độc, sau này ngươi gặp nó, chuyển giúp một câu cho ta, chiến tranh, không có đạo lý mưu lợi bằng thủ đoạn bất chính, một lần như trận chiến Chỉ Thủy đã là quá đủ, nó đã từng phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm thêm lần nữa!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Liệt Cuồng Diễm gật gật đầu:
- Trong thư Thiển Thủy Thanh đã nói cho ta biết, nó muốn ngươi chú ý tra xét động tĩnh của quân địch, đồng thời tra xét tỉ mỉ về chuyện Quân đoàn Ưng Dương bị địch đánh tan năm ngoái. Chuyện này nó sắp xếp rất khá, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, về mặt chi tiết, nó còn xuất sắc hơn ta. Về chuyện thất bại của Quân đoàn Ưng Dương năm ngoái, ở nơi lưu trữ văn thư có bản ghi chép đầy đủ, ngươi có thể vào đó lục tìm tài liệu, cứ nói là mệnh lệnh của ta.
- Tạ ơn Liệt Tổng Suất.
Lão Tổng Suất lại chậm rãi thở dài:
- Trận chiến với Đế quốc Kinh Hồng… sau này có lẽ phải nhờ vào nó.
Vô Song nghe vậy trong lòng khẽ run lên, giây phút ấy đột nhiên tự đáy lòng hắn lóe lên một tia hy vọng, hắn hy vọng rằng trận chiến với Đế quốc Kinh Hồng sau này, Thiển Thủy Thanh sẽ vĩnh viễn không có thời điểm đại triển thần uy…
Ra khỏi doanh trướng, Vô Song nhìn thấy Ly Sở đang đứng chờ hắn bên ngoài, lưng đeo cung đen, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Vô Song không khỏi cảm thấy đau đầu, phiền phức này, không biết đến khi nào mới có thể giải quyết xong xuôi…
o0o
- Rốt cục ngươi muốn sao mới chịu giúp ta?
Vô Song cất tiếng hỏi Ly Sở, trong quân doanh khổng lồ, hai người lách qua từng hàng binh sĩ, đi về nơi cất hồ sơ tài liệu của địch nhân.
- Ngày nào ngươi chưa thắng được ta, ngươi chưa có tư cách thu phục ta, bắt ta làm việc cho ngươi!
Du thuyết là một môn học hết sức thâm ảo, không chỉ có phải nói sao cho đối phương động lòng, mấu chốt là phải nắm rõ nhu cầu của đối phương. Phương diện này là sở trường của Thiển Thủy Thanh, nhưng Vô Song còn kém hắn quá xa, mặc dù hắn không tới mức ngọng nghịu không nói nên lời, nhưng cũng chỉ biết thẳng thừng đưa ra đề nghị của mình với đối phương.
Trên đường tới đây, Vô Song đã tốn không biết bao nhiêu nước bọt, Ly Sở vẫn tỏ ra kín đáo như trước. Dù hắn không bỏ trốn nhưng cũng không phối hợp, không quấy rối cũng không chống lại, chính là điển hình cho chủ nghĩa bất hợp tác không bạo lực. Ngươi muốn mang ta đi đâu cứ mang, muốn làm gì cứ làm, nhưng muốn ta giúp ngươi ư, đừng mơ!
- Chỉ Thủy đã bị diệt vong, ngươi có muốn đền nợ nước cũng không thể được, cần gì phải trung thành đến chết như vậy?
- Nếu muốn ta bán mạng cho ngươi, ít ra ngươi cũng phải có gì đó để báo đáp cho ta!
- Vậy ngươi muốn gì?
- Để xem ngươi có gì!
Vô Song chán nản, không thèm để ý tới tên lõi này nữa, hắn bắt đầu nhớ lại tình huống trước kia, khi mà Thiển Thủy Thanh thuyết phục hắn đi theo Đế quốc Thiên Phong.
Nếu muốn phân tích được tình cảnh của trận chiến năm trước từ biển tài liệu đồ sộ này, chẳng những kẻ phân tích tài liệu phải có kinh nghiệm chỉ huy phong phú trên chiến trường, còn cần phải có năng lực tổ chức, phân tích tin tức tình báo xuất sắc. Chẳng những hắn cần phải căn cứ vào những tài liệu này mà phán đoán ra lập tức mỗi một động tĩnh dù là rất nhỏ trên chiến trường năm trước, thậm chí còn phải phân tích ra tất cả các khả năng từ những tài liệu ấy.
Trận đại chiến giữa Quân đoàn Ưng Dương và Cô Chính Phàm có thể nói là vô cùng thảm thiết, chiến trường kéo dài hàng chục dặm, máu chảy thành sông, thây phơi chật đất.
Mặc dù Quân đoàn Ưng Dương không phải là Quân đoàn chủ lực của Đế quốc Thiên Phong, nhưng dưới sự dẫn dắt của lão tướng Thủy Hồng Quang cũng từng lập được vô số chiến công hiển hách, có kinh nghiệm chiến đấu hết sức dồi dào.
Những trận va chạm nhỏ vì vậy mà không ngừng xảy ra, thám báo dò xét, du kỵ binh quấy rầy, tiến công thăm dò, mỗi ngày đều có.
Bọn họ đều cố gắng thăm dò tình hình của đối phương, trước khi đại chiến thật sự bắt đầu, ai cũng có ý định tìm mọi cách để tranh thủ tình thế có lợi cho mình. Trận thăm dò này dẫn đến kết quả là người Đế quốc Kinh Hồng buông bỏ vòng ngoài, rút vào cố thủ vòng trong, còn quân Đế quốc Thiên Phong từng bước ép sát tới ngoài tầm hỏa lực của đối phương.
Dưới tình huống bị đối thủ ép bức như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng bắt buộc phải tăng thêm lực lượng phòng ngự của bọn họ, gia tăng cảnh giới, đề phòng quân địch có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Quan chỉ huy của quân đội hai bên, Liệt Cuồng Diễm và Cô Chính Phàm mỗi ngày đều đích thân tuần tra xem xét quân mình, cổ vũ sĩ khí, ngẫu nhiên hai người cũng có thể nhìn thấy nhau từ phía xa xa.
- Vài ngày trước, bệ hạ đã phát ra thông điệp chính thức tới Cô Chính Phàm, nói rằng Công chúa Lâm Hải của Chỉ Thủy còn đang trong lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng, yêu cầu Cô Chính Phàm lập tức giao người. Xem ra bệ hạ đã hạ quyết tâm, không bao lâu nữa sẽ tổ chức tấn công toàn diện Hàn Phong quan!
Người vừa nói là Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh.
Cho tới bây giờ cuộc chiến nào cũng cần có một cái cớ, đòi Công chúa Chỉ Thủy trong tay Cô Chính Phàm chỉ là để lấy danh nghĩa tấn công mà thôi. Căn cứ theo cách nói của người Đế quốc Thiên Phong, Thái tử Thương Lan của Đế quốc Thiên Phong ‘hâm mộ’ Công chúa Lâm Hải đã lâu, nếu như người Đế quốc Thiên Phong bắt được nàng, sẽ yêu quý nâng niu như bảo vật. Đương nhiên một khi hai người này thành hôn, chuyện Đế quốc Thiên Phong sát nhập Chỉ Thủy càng có lý do danh chính ngôn thuận hơn nữa.
Chuyện bây giờ nàng đang là nữ nhân của người khác, người Đế quốc Thiên Phong không xem trọng chút nào. Chính trị là như vậy, chỉ tiến hành theo góc độ có lợi cho mình mà thôi.
Đương nhiên Cô Chính Phàm cũng hiểu rằng dù mình có giao người ra hay không, người Đế quốc Thiên Phong cũng vẫn tấn công Hàn Phong quan, cho nên hắn mặc kệ thông điệp của Thương Dã Vọng. Cứ như vậy, rốt cục người Đế quốc Thiên Phong đã có cớ để tấn công Đế quốc Kinh Hồng.
Lúc này Hồng Bắc Minh nói như vậy, hiển nhiên muốn ám chỉ rằng đại chiến toàn diện không bao lâu nữa sẽ bắt đầu.
Ánh mắt Liệt Cuồng Diễm nhìn chăm chú vào thành tường Hàn Phong quan cao lớn nguy nga, thản nhiên hỏi:
- Tình hình bên trong Hàn Phong quan hiện giờ ra sao?
- Cô Chính Phàm đã mở hội nghị động viên và tuyên thệ trước khi xuất quân, tuyên bố rằng hắn nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ quân ta bên dưới Hàn Phong quan. Tuy rằng Quân đoàn Bạo Phong ta là quân chủ lực của Đế quốc Thiên Phong, nhưng vẫn sẽ không tránh khỏi giẫm vào vết xe đổ của Quân đoàn Ưng Dương.
- Hừ, khẩu khí của hắn thật là lớn lối!
Hồng Bắc Minh cười nói:
- Khẩu khí dù lớn, rốt cục cũng phải gặp trên chiến trường mới biết mạnh yếu. Cổ nhân có câu: có được địch nhân kiêu ngạo mà bất tài, chính là phúc lớn.
Liệt Cuồng Diễm cũng cười nói:
- Quả thật Cô Chính Phàm kiêu ngạo, tuy nhiên nếu nói bất tài thì chưa chắc.
- Chính vì như vậy, có thể đánh bại hắn trận này mới càng thể hiện ra thần uy của quân ta. Hắc hắc, đối thủ phải có thực lực một chút, lúc ấy đánh mới đã tay!
- Chỉ sợ lại là một trận chiến kéo dài lê thê không dứt…
Liệt Cuồng Diễm nhẹ thở dài.
Đột nhiên có một tên quân truyền lệnh phía sau chạy tới, cao giọng hô to:
- Báo, Doanh Chủ Trường Cung Doanh Vô Song dưới trướng Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh cầu kiến, nói là có việc quân khẩn cấp muốn gặp Liệt Đại nguyên soái!
o0o
Trong doanh trướng, Liệt Cuồng Diễm đang lặng lẽ xem phong thư mà Thiển Thủy Thanh gởi cho ông ta.
Cách đó không xa, chỉ có mỗi mình Vô Song đang đứng nghiêm trong trướng.
Sau khi xem thư xong, Liệt Cuồng Diễm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Tướng quân của ngươi bảo ngươi chuyển phong thư này tới cho ta, ngoài ra còn dặn dò ngươi chuyện gì nữa hay không?
- Tướng quân của ta nói rằng hai Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Kinh Hồng, trong trăm năm qua chưa từng có một ngày hòa thuận với nhau. Mấy năm gần đây, chiến lược trọng tâm của người Đế quốc Thiên Phong vẫn tập trung vào Chỉ Thủy, cho nên chuyện quan sát động tĩnh của Đế quốc Kinh Hồng chắc chắn là có phần thiếu sót, nhưng người Đế quốc Kinh Hồng xưa nay vẫn chăm chú quan sát động tĩnh của ta. Năm trước Cô Chính Phàm xuất binh chính là ra tay dưới tình hình âm mưu đã từ lâu, cũng không phải đánh bại Quân đoàn Ưng Dương đơn giản chỉ vì may mắn. Chính vì như vậy, lần này Cô Chính Phàm mới dám xuất binh giằng co cùng Đế quốc Thiên Phong ta. Nếu chúng ta xem chuyện người Đế quốc Kinh Hồng xuất binh chỉ đơn giản là một chiến lược thất bại vì sự dụ dỗ của người Chỉ Thủy khi trước, e rằng sẽ trúng kế của bọn chúng, bởi vậy Tướng quân của ta khuyên Liệt Tổng Suất nhất định phải vô cùng cẩn thận. Trước mắt Thiển Tướng quân còn có chuyện chưa làm xong trong triều, sau khi hắn làm xong, lúc đó sẽ thỉnh cầu bệ hạ cho phép xuất binh ra chiến trường Tây Nam, khi đó hắn sẽ cùng chinh chiến sa trường với Liệt Tổng Suất. Trước khi Thiển Tướng quân chưa tới, xin Liệt Tổng Suất tạm thời khoan hãy phát động tấn công toàn diện Hàn Phong quan!
- Như vậy nó có nói với ngươi về lời tiên đoán số mạng của Quốc sư hay không?
Vô Song do dự một chút rồi mới gật đầu.
Liệt Cuồng Diễm cất tiếng thở dài:
- Ý của Thủy Thanh ta hiểu rất rõ ràng, nó biết đây là trận đại chiến cuối cùng trong đời ta, cho nên mới tỏ ra lo lắng như vậy. Thật ra chuyện mà nó thật sự lo sợ không phải là về chuyện Quân đoàn Bạo Phong ta xuất chiến ngay lúc này sẽ gặp điều bất lợi, chẳng qua nó lo lắng chỉ riêng mình ta mà thôi. Tuy nhiên đáng tiếc rằng sự lo lắng này của nó quá dư thừa.
Liệt Cuồng Diễm đứng lên, chắp hai tay sau tản bộ, lúc này mới cao giọng nói:
- Liệt Cuồng Diễm ta một đời sống trên lưng ngựa, gần như từ trước tới giờ đều vượt qua tất cả các trận chiến, không hề chùn bước, từng một thời gian chỉ trông vào võ dũng mà đánh giặc, sau đó mới dốc lòng học tập binh thư. Thành tựu của ta là đạp trên thi thể của địch nhân mà leo lên, nhưng cũng có đạp trên thi thể của binh sĩ mình. Có rất nhiều lúc vì muốn giành thắng lợi, ta không thể không nhẫn tâm đưa những binh sĩ ưu tú nhất của mình dùng tấm thân xương thịt chặn bước quân thù. Nhìn bọn họ ngã xuống từng đám một, nhưng thành tựu lại chỉ là vinh quang của một mình ta…
-… Năm đó khi Quốc sư tiên đoán số mạng cho ta nói rằng ta: “Cúc cung tận tụy, đến chết mới từ quan”, ngươi có biết rằng sau khi ta nghe xong câu ấy, ngược lại trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu như có một ngày ta có thể tử trận sa trường cùng các chiến sĩ của mình, như vậy coi như ta chết cũng có chút ý nghĩa, không còn nuối tiếc! Ít nhất đó cũng là một câu trả lời công bằng cho những chiến sĩ đã hy sinh vì những mệnh lệnh sai lầm của ta!
- Liệt Tổng Suất!
Vô Song cao giọng kêu lên.
Liệt Cuồng Diễm chỉ khoát tay:
- Kẻ làm tướng có được kết cục tử trận sa trường, da ngựa bọc thây chính là vinh quang tối cao! Nếu như Liệt Cuồng Diễm ta có thể được tử trận sa trường, ắt cuộc đời này không hề nuối tiếc hay oán hận, cũng giống như Thiên Hữu con ta, trở thành anh hùng liệt sĩ, tuy chết mà bất diệt, cho nên Thủy Thanh không cần phải lo lắng về chuyện này. Đương nhiên nó có lòng với nghĩa phụ ta, đặc biệt cho ngươi tới để nhắc nhở ta, trong lòng ta cũng cảm thấy an ủi, xem như không uổng công ta thu nhận nó làm nghĩa tử.
Nói đến đây, Liệt Cuồng Diễm bật cười ha hả:
- Đương nhiên, ta biết hiện giờ nó đang bận rộn làm chuyện gì ở thành Thương Thiên, nó đã phái ngươi tới đây chuẩn bị trước cho đại chiến, có lẽ là đã nắm chắc phần thắng một cách ổn thỏa rồi phải không?
Vô Song cung kính trả lời:
- Năng lực bày mưu tính kế quyết thắng ngoài ngàn dặm của Thiển Tướng quân, từ trước tới nay tiểu tướng vẫn thành tâm bái phục.
- Chỉ tiếc nó vẫn thiếu phần âm độc, sau này ngươi gặp nó, chuyển giúp một câu cho ta, chiến tranh, không có đạo lý mưu lợi bằng thủ đoạn bất chính, một lần như trận chiến Chỉ Thủy đã là quá đủ, nó đã từng phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm thêm lần nữa!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Liệt Cuồng Diễm gật gật đầu:
- Trong thư Thiển Thủy Thanh đã nói cho ta biết, nó muốn ngươi chú ý tra xét động tĩnh của quân địch, đồng thời tra xét tỉ mỉ về chuyện Quân đoàn Ưng Dương bị địch đánh tan năm ngoái. Chuyện này nó sắp xếp rất khá, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, về mặt chi tiết, nó còn xuất sắc hơn ta. Về chuyện thất bại của Quân đoàn Ưng Dương năm ngoái, ở nơi lưu trữ văn thư có bản ghi chép đầy đủ, ngươi có thể vào đó lục tìm tài liệu, cứ nói là mệnh lệnh của ta.
- Tạ ơn Liệt Tổng Suất.
Lão Tổng Suất lại chậm rãi thở dài:
- Trận chiến với Đế quốc Kinh Hồng… sau này có lẽ phải nhờ vào nó.
Vô Song nghe vậy trong lòng khẽ run lên, giây phút ấy đột nhiên tự đáy lòng hắn lóe lên một tia hy vọng, hắn hy vọng rằng trận chiến với Đế quốc Kinh Hồng sau này, Thiển Thủy Thanh sẽ vĩnh viễn không có thời điểm đại triển thần uy…
Ra khỏi doanh trướng, Vô Song nhìn thấy Ly Sở đang đứng chờ hắn bên ngoài, lưng đeo cung đen, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Vô Song không khỏi cảm thấy đau đầu, phiền phức này, không biết đến khi nào mới có thể giải quyết xong xuôi…
o0o
- Rốt cục ngươi muốn sao mới chịu giúp ta?
Vô Song cất tiếng hỏi Ly Sở, trong quân doanh khổng lồ, hai người lách qua từng hàng binh sĩ, đi về nơi cất hồ sơ tài liệu của địch nhân.
- Ngày nào ngươi chưa thắng được ta, ngươi chưa có tư cách thu phục ta, bắt ta làm việc cho ngươi!
Du thuyết là một môn học hết sức thâm ảo, không chỉ có phải nói sao cho đối phương động lòng, mấu chốt là phải nắm rõ nhu cầu của đối phương. Phương diện này là sở trường của Thiển Thủy Thanh, nhưng Vô Song còn kém hắn quá xa, mặc dù hắn không tới mức ngọng nghịu không nói nên lời, nhưng cũng chỉ biết thẳng thừng đưa ra đề nghị của mình với đối phương.
Trên đường tới đây, Vô Song đã tốn không biết bao nhiêu nước bọt, Ly Sở vẫn tỏ ra kín đáo như trước. Dù hắn không bỏ trốn nhưng cũng không phối hợp, không quấy rối cũng không chống lại, chính là điển hình cho chủ nghĩa bất hợp tác không bạo lực. Ngươi muốn mang ta đi đâu cứ mang, muốn làm gì cứ làm, nhưng muốn ta giúp ngươi ư, đừng mơ!
- Chỉ Thủy đã bị diệt vong, ngươi có muốn đền nợ nước cũng không thể được, cần gì phải trung thành đến chết như vậy?
- Nếu muốn ta bán mạng cho ngươi, ít ra ngươi cũng phải có gì đó để báo đáp cho ta!
- Vậy ngươi muốn gì?
- Để xem ngươi có gì!
Vô Song chán nản, không thèm để ý tới tên lõi này nữa, hắn bắt đầu nhớ lại tình huống trước kia, khi mà Thiển Thủy Thanh thuyết phục hắn đi theo Đế quốc Thiên Phong.
Nếu muốn phân tích được tình cảnh của trận chiến năm trước từ biển tài liệu đồ sộ này, chẳng những kẻ phân tích tài liệu phải có kinh nghiệm chỉ huy phong phú trên chiến trường, còn cần phải có năng lực tổ chức, phân tích tin tức tình báo xuất sắc. Chẳng những hắn cần phải căn cứ vào những tài liệu này mà phán đoán ra lập tức mỗi một động tĩnh dù là rất nhỏ trên chiến trường năm trước, thậm chí còn phải phân tích ra tất cả các khả năng từ những tài liệu ấy.
Trận đại chiến giữa Quân đoàn Ưng Dương và Cô Chính Phàm có thể nói là vô cùng thảm thiết, chiến trường kéo dài hàng chục dặm, máu chảy thành sông, thây phơi chật đất.
Mặc dù Quân đoàn Ưng Dương không phải là Quân đoàn chủ lực của Đế quốc Thiên Phong, nhưng dưới sự dẫn dắt của lão tướng Thủy Hồng Quang cũng từng lập được vô số chiến công hiển hách, có kinh nghiệm chiến đấu hết sức dồi dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.