Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 5 - Chương 44: Tìm tòi (2)

Duyên Phận

27/03/2013

Trận chiến trên sông Tiểu Lương, chủ soái của cả hai bên gặp nhau đã một thời gian dài, có thể nói là hiểu rất rõ về nhau. Mười vạn quân đấu với mười vạn, bất kể là tố chất binh sĩ, tiêu chuẩn chỉ huy, chuẩn bị trước trận hay là địa lý địa hình, đều có thể nói là ngang ngửa với nhau. Nhưng trong một trận chiến như vậy, Cô Chính Phàm không biết lấy đâu ra một cánh kỳ binh hai vạn du kỵ binh vòng ra sau lưng đối phương mà giết tới, đại phá Quân đoàn Ưng Dương, khiến cho kết quả của trận chiến này hoàn toàn đảo ngược so với kết quả vốn có từ trước tới nay.

Rốt cục Cô Chính Phàm làm như thế nào có được hai vạn kỳ binh bọc ra phía sau lưng địch, chuyện này làm cho người ta nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra.

Trong lịch sử, một trận chiến hoàn hảo đẹp mắt thường là nhờ vào đối thủ kém cỏi bất tài. Những chuyện như bôn ba ngàn dặm tập kích, bọc ra sau lưng địch bất ngờ, nói thì rất dễ nghe, nhưng làm thì khó khăn vô cùng. Một cánh quân nhỏ của địch thì có thể xuyên phá rất tốt trong cự ly ngắn, giống như trong trận chiến Lam Thảo pha, Hồng Thiên Khải dẫn một cánh quân có quy mô ba ngàn người vòng ra sau lưng tập kích cánh quân của Thạch Dung Hải, chính là nhờ quy mô của cánh quân ấy không lớn lắm. Nhưng với quy mô hai vạn người, khoảng cách xa hàng trăm dặm, cho dù đi tới bất cứ chỗ nào đều không có khả năng có thể tự che giấu hành tung.

Thủy Hồng Quang là một tướng lĩnh quân sự vô cùng lão luyện, có tài cầm quân đánh giặc, nếu như nói ông ta không phái ra một lượng lớn thám báo lui tới tuần tra ở chung quanh, bảo đảm an toàn cho sau lưng và hai bên cánh của quân mình, đề phòng địch nhân đột kích, đó là chuyện hết sức vô lý. Nhưng nếu trong tình huống như vậy, Cô Chính Phàm vẫn tránh thoát được vô số tai mắt của Thủy Hồng Quang, ngang nhiên phát động cường công sau lưng Quân đoàn Ưng Dương, chuyện này không khỏi khiến cho người ta lấy làm kỳ.

Sau trận đại bại ở sông Tiểu Lương, Thiển Thủy Thanh từng lấy sa bàn mô phỏng diễn luyện lại tình hình trận chiến này, nhưng bất kể hắn bày binh bố trận như thế nào, mai phục kín đáo đến mức nào, thậm chí không tiếc hy sinh binh sĩ khởi xướng đại chiến thám báo, bố trí cục diện che mắt, nhưng thủy chung vẫn không thể làm cho đối thủ không phát hiện được hai vạn người vòng ra sau lưng tập kích. Một vùng chung quanh Hàn Phong quan núi non trùng điệp, nếu muốn xuất binh từ trong quan ra mà không bị địch nhân phát hiện, so với chuyện lấy đồ ngay trước mắt người khác còn khó khăn hơn.

Cũng vì như vậy, thành công của trận chiến này là rất khó tin.

Quân đoàn Bạo Phong đã sưu tập tư liệu sau chiến dịch này tương đối đầy đủ, mặc dù chưa thể đưa ra kết luận sơ bộ về kết quả của cuộc chiến này, nhưng cũng không gây trở ngại cho những người tìm kiếm tư liệu điều tra cuộc chiến. Sau cuộc chiến ấy, rất nhiều binh sĩ của Quân đoàn Ưng Dương còn sống sót đã được người của Quân đoàn Bạo Phong lấy khẩu cung, cả một gian phòng nhỏ gần như chất đầy những bản ghi chép lời kể lại của những binh sĩ tham gia cuộc chiến ấy. Vô Song nhìn đống tư liệu chất cao như núi, kín cả một gian phòng, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hắn dứt khoát quyết định, mang tất cả những tư liệu này về thành Thương Thiên giao cho Thiển Thủy Thanh, để cho đích thân Thiển Thủy Thanh phân tích. Loại chuyện hao tổn tinh thần này, hắn quyết định không nhúng tay vào thì hơn.

Một tháng sau, sau khi đã trải qua biết bao dặm đường gian khổ bôn ba, rốt cục đống tư liệu ấy cũng đã tới được thư phòng của Thiển Thủy Thanh.

o0o

Sau khi giao tư liệu cho Thiển Thủy Thanh, Vô Song cũng không nhàn rỗi.

Là dãy núi thiên nhiên chia cách hai Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Kinh Hồng, núi Tiếp Thiên chạy dài suốt một vùng Tây Nam, thẳng tới vùng hành lang Thánh Khiết, vẽ ra một đường uốn lượn kéo dài cả trăm dặm trên đại lục Quan Lan. Những cánh rừng rậm mênh mông trong vùng núi Tiếp Thiên cùng với dãy núi cao ngất trong mây đã trở thành những chướng ngại vật ngăn bước tiến của người Đế quốc Thiên Phong, khiến cho người Đế quốc Thiên Phong ngoài cường công Hàn Phong quan ra, gần như không còn tìm được con đường nào khác có thể thông qua.

Nhưng những cánh rừng mênh mông cùng núi đá cao ngất kia tuy là vùng cấm của thiên nhiên, cũng không thể nào ngăn cản được một số người tài cao gan lớn tung hoành trong đó.

Không ai thích hợp với hoàn cảnh rừng núi như vầy hơn Vô Song và Ly Sở, những thợ săn từng lớn lên trong rừng núi, bọn họ càng thích hoàn cảnh tăm tối âm u như vậy hơn.

- Ngươi có hứng thú theo ta đi núi Tiếp Thiên hay không?

- Vào trong đó làm gì?

- Nếu như ta vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới vùng Tây Nam này chỉ là vì đem số tư liệu của Quân đoàn Bạo Phong đã sưu tập trở về cho Thiển Tướng quân, vậy không phải là ta rất vô dụng hay sao? Ta phải thử đi dạo trong vùng rừng núi này xem thử, Thiển thiếu cảm thấy rằng, sở dĩ Cô Chính Phàm có thể đưa hai vạn kỵ binh vòng ra sau lưng Quân đoàn Ưng Dương, có lẽ là vì hắn đã tìm được một con đường tắt giữa vùng rừng núi này thông qua Đế quốc ta. Ta phải đi kiểm tra xem phỏng đoán của hắn là chính xác hay sai lầm.

- Trong rừng không thể nào có đường.

Vô Song nghiêng đầu:

- Coi như du sơn ngoạn thủy cũng tốt, dù sao cũng phải đi qua mới biết được. Thiển thiếu ra lệnh cho ta vẽ bản đồ địa hình vùng rừng núi này, dù sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

- Được, nếu là như vậy, ta sẽ xông pha vào rừng cùng ngươi một chuyến.

Vô Song bật cười hăng hắc, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một bóng người, đó là hình bóng đẹp đẽ của Dạ Oanh đang không ngừng lay động trong đầu.

o0o

Trong vùng rừng núi âm u trên núi Tiếp Thiên, một con Kim Tuyến Tuyết Viên đang đu trên cành cây nhìn khắp bốn phía với vẻ cảnh giác.



Bề ngoài của nó trông vô cùng xinh đẹp, lông trắng như tuyết, mông đỏ như lửa, một đường lông màu vàng nhỏ từ trên lưng kéo dài lên tới sau đầu.

Loài Kim Tuyến Tuyết Viên này là động vật đặc biệt của vùng rừng núi Tiếp Thiên, chúng nó linh hoạt, thông minh, trời sinh tính hoạt bát, thích ăn hoa quả tươi, ngẫu nhiên cũng ăn nhân quả thông và hạt dẻ. Bộ óc thông minh và hai cánh tay linh hoạt của chúng có thể dùng công cụ như hòn đá đập vỡ lớp vỏ ngoài cứng rắn của quả thông để ăn lớp thịt mềm mại bên trong.

Sau khi con Kim Tuyến Tuyết Viên này cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có sinh vật nào uy hiếp đến bản thân mình, lúc này mới yên tâm nhảy xuống khỏi cây đại thụ, chạy lên trên một tảng đá lớn.

Trong tay nó nắm một nắm quả thông, không ngờ còn có một con Kim Tuyến Tuyết Viên nhỏ đu bám trên người nó.

Thì ra đây là hai mẹ con.

Con mẹ bắt đầu đập quả thông, mỗi lần đập vỡ được một quả bèn đưa đến tận miệng con mình. Có thể thấy rằng nó vô cùng thương yêu con nó, vừa đập quả thông, vừa cho con ăn, việc này làm cho con mẹ nhất thời sơ ý không quan sát đến động tĩnh chung quanh.

Gió đưa tới một hơi thở không lành.

Con vượn mẹ vốn nhạy cảm chợt lông tơ dựng đứng khắp toàn thân, nó ôm chặt con mình, khẩn trương nhìn bốn phía.

- Rống!

Một tiếng thét thê lương vang lên, trên không xuất hiện một bóng đen thật lớn.

Đó là một con hổ rất lớn.

Động tác con hổ vừa nhanh vừa mạnh, lập tức nhảy phốc ra, cắn trọn chiếc đầu của vượn mẹ vào miệng.

Chiếc hàm mạnh mẽ của con hổ khẽ co rút, máu phun ra như suối từ chiếc cổ không đầu của con Kim Tuyến Tuyết Viên.

- Chít! Chít chít!

Con vượn nhỏ sợ tới mức kêu lên rối rít.

Con hổ tham lam cắn vào thi thể vượn mẹ, xé ra một khối thịt lớn, dù bận rộn nhưng vẫn liếc nhìn chú vượn con kia.

Tiểu tử này đương nhiên không có khả năng chạy trốn.

Đột nhiên có tiếng bật dây cung vang lên, hai mũi tên vẽ ra hai đường sáng dưới ánh mặt trời, đồng thời cắm phập vào hai mắt trái phải của con hổ.

Những tiếng gào thét rung trời vang lên, con hổ lúc này đã mất đi thị giác không còn phân biệt rõ phương hướng, hốt hoảng chạy vào trong rừng.

Không cần tới thợ săn đuổi giết, không bao lâu sau, nếu con hổ này không bị chết đói trong rừng thì cũng sẽ bị loại sinh vật hung hăng khác ăn thịt.

Ngay sau đó, Vô Song và Ly Sở xuất hiện.

o0o

Ôm con vượn nhỏ lên, Vô Song cười khổ:



- Thật sự là một tiểu tử đáng thương, mẹ nó không còn, nó làm sao có thể sống sót?!

- Chỉ mới bốn tháng…

Dù sao Ly Sở cũng là thợ săn kinh nghiệm dồi dào, chỉ cần liếc mắt đã biết ngay tuổi của con vượn nhỏ.

Vô Song cầm một quả thông lên, dùng sức bóp mạnh một cái, lấy lớp thịt mềm bên trong vỏ cứng ra, sau đó đưa tới tận miệng cho con vượn nhỏ.

Mùi thơm của thịt quả thông làm cho con vượn nhỏ quên đi nỗi đau mất mẹ, lập tức đón lấy thịt quả thông cho vào miệng ăn một cách ngon lành. Rất nhanh nó đã ăn hết, sau đó giương ánh mắt tội nghiệp lên nhìn Vô Song, hiển nhiên là còn muốn ăn nữa.

- Xem ra tối nay, con vật nhỏ này không thể nào có được một giấc mộng đẹp…

Vô Song nói với vẻ bất đắc dĩ, đời sống trong rừng luôn luôn là cá lớn nuốt cá bé, loại chuyện này bọn họ không chỉ gặp qua một, hai lần:

- Nếu chúng ta để nó lại đây, không tới hai ngày nó sẽ chết đói mất…

Ly Sở hết sức kinh ngạc:

- Ngươi muốn mang nó theo hay sao?

- Vì sao lại không được?

Có thể thấy rằng Vô Song rất thích con vật nhỏ này.

- Ta nghĩ thân là quân nhân, hẳn là ngươi đã không còn cái gì gọi là lương tâm nữa, đối với động vật mà ngươi còn mềm lòng như vậy, sao ngươi làm một quân nhân được?

- Thiển thiếu đã từng nói qua, một quân nhân rất dễ dàng vì giết chóc làm đánh mất đi bản tính, nếu như có thể, lúc nào đó nên thức tỉnh chính mình, cho nên ngẫu nhiên mềm lòng một chút cũng không có gì là không tốt. Ta thấy con vật nhỏ này rất có duyên với ta, ngươi xem, nó bám vào vai ta nhất định không rời. Ta thấy thích nó, cho nên quyết định thu dưỡng nó!

Lúc Vô Song nói những lời này, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm nghị, Ly Sở cất tiếng cười lạnh lẽo khinh thường, đi nhanh về phía trước, không thèm để ý tới Vô Song nữa.

Ngày hôm sau, hai người tiếp tục lục tìm trong rừng, trên con đường dài đăng đẵng khó đi, con Kim Tuyến Tuyết Viên nhỏ này nhất thời trở thành một con vật giải trí cho khuây khỏa.

Hiện giờ nó đã có một cái tên, gọi là Tiểu Nạo (quấy nhiễu).

Bởi vì tiểu tử này thật sự vô cùng nghịch ngợm, ngày thường rất hay quấy rầy Ly Sở, nếu không thì trèo lên cổ Vô Song mà đái, không có việc gì còn nhảy phốc lên cây dạo chơi, la hét ầm ĩ.

Sau khi vượn nhỏ mất mẹ, lúc nó thật sự phát hiện ra chuyện này bèn tỏ ra vô cùng đau khổ và giận dữ, dùng tất cả sức lực của nó cào cấu, trút giận lên người Vô Song và Ly Sở.

Mẹ kế không chịu nổi đâu! Vô Song không thể không cất tiếng than như vậy.

Đương nhiên cũng có những lúc Tiểu Nạo làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, con vật nhỏ hoạt bát nghịch ngợm này đã học được cách nhào lộn, múa may, thường xuyên khiến cho Vô Song và Ly Sở phải cất tiếng cười ha hả.

Trong thời gian này, Tiểu Nạo phát triển rất nhanh, Kim Tuyến Tuyết Viên trưởng thành là khoảng chừng sáu tháng, sau sáu tháng, bọn chúng có thể đi theo sau mẹ chúng tự do trong rừng tìm thức ăn, nghịch ngợm chơi đùa. Tiểu Nạo lúc này đã gần năm tháng, thời gian chơi đùa trên cổ Vô Song đã ít đi dần, bắt đầu đi kiếm ăn một mình. Có lẽ không bao lâu nữa, nó sẽ hiểu rằng Vô Song không phải là mẹ nó, sau đó bắt đầu bỏ đi tự sống một mình.

Đường rừng luôn luôn gập ghềnh khó đi.

Khắp nơi đều là bụi rậm, dây leo, trên mặt đất lá rụng phủ một lớp thật dày, dưới là bùn đất nhão, bước chân giẫm xuống có thể tạo thành một hố sâu nửa thước. Hoàn cảnh nơi này so ra hung hiểm hơn vùng rừng núi biên giới của Chỉ Thủy rất nhiều, ngoài đỉa, vắt, khí độc ra, nơi này còn có những con ong độc to bằng nắm tay, mỗi lần bọn chúng xuất hiện đều bay thành đàn, che kín tới nỗi không một tia nắng mặt trời nào có thể lọt qua. Tính tình của chúng vô cùng hung hãn, quan niệm giữ gìn lãnh thổ rất mạnh, bất cứ sinh vật nào xâm phạm vào trong lãnh thổ của chúng, đều bị bọn chúng bao vây tấn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook