Quyển 5 - Chương 20: Ý trời (Phần 1)
Duyên Phận
27/03/2013
Sau khi hội triều kết thúc, Công Tôn Thạch tìm đến chỗ Thiển Thủy Thanh, ông ta vỗ vai hắn nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi lật con bài tẩy quá sớm, Nam Sơn Nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ rất khó đối phó với lão.
Thiển Thủy Thanh nghiêm nghị đáp:
- Ta hy vọng Nam Thừa tướng cũng nghĩ như ngài!
Công Tôn Thạch lập tức nở nụ cười, ông ta biết nhất định Thiển Thủy Thanh còn có chuẩn bị về sau.
Công Tôn Thạch rời đi, Thân Kỳ lại tới:
- Vô cùng ngoạn mục, Tướng quân, ta rất tin tưởng ngài!
Thiển Thủy Thanh trả lời:
- Không phải là ngươi vẫn tin tưởng ta sao?
Thân Kỳ bật cười ha hả.
Sau đó là Chu Đan Tâm tới gặp Thiển Thủy Thanh, hắn nói:
- Phủ Quân Vụ đã sớm nhận biết được ý định của Liệt Tổng Suất, hiện tại xem ra quả thật là như vậy. Chúc mừng ngươi, có thể làm nghĩa tử của Liệt Tổng Suất, không biết sẽ giết bao nhiêu người nữa đây!
Thiển Thủy Thanh thành thật đáp:
- Ta thiếu Thích đại ca một mạng, cũng chỉ có thể dùng mạng mình trả lại. Nếu như có thể, ta hy vọng Liệt Tổng Suất không cần phải nhận nghĩa tử thì hơn!
Chu Đan Tâm ngẩn người, sau đó chân thành nói:
- Quả nhiên Liệt Tổng Suất rất tinh tường, nhìn người không sai chút nào, ngươi là một hán tử có tình có nghĩa, đối xử với người ngoài tàn nhẫn, nhưng đối với bằng hữu nặng tình, Chu Đan Tâm ta rất thích ngươi, có rảnh sẽ đến mời ngươi uống rượu!
- Hoan nghênh ngươi đến bất cứ lúc nào!
Các quan viên thay nhau đến chúc mừng Thiển Thủy Thanh, có kẻ tán dương hắn diệt Chỉ Thủy kiến công lập nghiệp, có người hâm mộ hắn được Liệt Cuồng Diễm làm hậu thuẫn, cũng có người tới nịnh nọt để phòng bất trắc về sau.
Quan trường từ xưa tới nay là như vậy, ai có quyền cao, người đó sẽ được coi trọng, khi Thiển Thủy Thanh có được quyền lực khiến cho hắn có thể tranh đấu ngang hàng với Nam Sơn Nhạc, danh vọng của hắn cũng như nước lên thì thuyền lên. Huống chi hiện tại toàn bộ phủ Thừa tướng đều bị quân hắn vây khốn, theo tình thế như vậy, ngược lại Nam Sơn Nhạc đã rơi xuống hạ phong. Hiện tại ngay cả vào triều thảo luận chính sự lão cũng không đi được, chỉ có thể ở nhà giữ linh vị người chết mà thôi.
Vân Lam là người tới sau cùng, nhìn Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Ngươi đã thương lượng cùng Vân Nghê từ trước rồi phải không? Vì sao không cho nàng nói với ta chuyện này?
- Nếu như ngươi có thể quyết định trước khi ta đưa phong thư kia ra, như vậy ta và Vân Nghê sẽ càng cao hứng hơn!
Vân Lam than dài:
- Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vốn có thể tốt đẹp hơn…
- Nhưng thiếu thành thật.
- Thành thật quan trọng đến vậy sao?
- Rất quan trọng, quan trọng đến nỗi ta thấy rõ ràng mình là trượng phu của Vân Nghê, nhưng lại nghi ngờ không biết mình có phải là rể của Vân gia hay không!
- Nếu phụ thân ta phản đối, việc này vẫn sẽ không thành, ngươi nói chuyện nên khách sáo một chút!
- Vân Tổng Suất tung hoành sa trường cả đời, có lẽ không thích một người nhu nhược làm con rể của ông ta!
- Cũng không nên có biểu hiện như ngươi vậy!
- Nhưng cũng cần Vân gia có thành ý mới được!
- Ta nghĩ thành ý của Vân gia đã biểu hiện ra vừa rồi trong triều.
- Nhưng lại không đủ!
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Giọng Vân Lam đã lộ vẻ tức giận.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Tóm lại là phải hợp tác một chút mới được.
o0o
Nam Sơn Nhạc bất đắc dĩ nhắm nghiền đôi mắt.
- Nói như vậy, cái chết của Thích Thiên Hữu hoàn toàn là do ngươi mượn tay Hành Trường Thuận gây ra, có phải không?
- Dạ!
Nam Vô Thương cúi đầu đáp lại.
Hắn không thể ngờ rằng, Thích Thiên Hữu lại là con của Liệt Cuồng Diễm, lúc này trong lòng hối hận đến cực độ.
- Sau đó ngươi còn ra lệnh không cho an táng hắn ở nghĩa trang Anh Hồn sao?
Giọng Nam Sơn Nhạc hơi âm trầm.
Nam Vô Thương lúng túng nói:
- Vì con không ngờ tới…
- Nhưng lại chọc giận Liệt Tổng Suất…
- Đều là lỗi của hài nhi.
Nam Sơn Nhạc thở dài một tiếng:
- Khó trách Thiển Thủy Thanh trong quân muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, người của phủ Quân Vụ cũng đã có hơn phân nửa đứng về phía hắn, thì ra bọn chúng đã sớm cấu kết cùng nhau. Trận này, chúng ta bại không oan uổng chút nào!
- Phụ thân…
Nam Vô Thương kêu to.
Nam Sơn Nhạc phất tay ngăn lời hắn:
- Không sao cả, lòng của Vân Nghê đã không có ngươi, chuyện giải trừ hôn ước cũng bớt đi một mối lo lắng cho mọi người, từ đây về sau không cần dùng nữ nhân này mượn cớ. Vân Nghê đi rồi, ân oán giữa Thiển Thủy Thanh và chúng ta cũng trở thành chuyện công, có một số việc, ngược lại cần phải buông tay mà làm. Mặc dù Liệt Tổng Suất quyền thế kinh thiên, nhưng ta cũng không phải là một kẻ trói gà không chặt. Trong triều luôn có rất nhiều chuyện tranh chấp, rốt cục không có khả năng dựa vào sĩ tốt mà quyết thắng, nếu đã như vậy, hãy để lão phu và Thiển Thủy Thanh hắn đánh một ván bài!
Nói đến đây, Nam Sơn Nhạc cao giọng hỏi:
- Chuyện ta dặn dò, các ngươi làm đến đâu rồi?
Nam Vô Thương cung kính đáp:
- Tin tức đã lan truyền ra ngoài, phỏng chừng không bao lâu nữa, khắp cả thành Thương Thiên sẽ biết.
Nam Sơn Nhạc lập tức nói:
- Tạm thời không cần gấp gáp, hãy cố gắng khống chế dư luận trước đã, trước mắt còn chưa tới lúc phát động.
- Vì sao vậy?
Nam Vô Thương ngạc nhiên không hiểu.
Nam Sơn Nhạc trầm giọng nói:
- Ngươi không thấy là hiện tại người của Thiển Thủy Thanh vẫn còn bao vây phủ Thừa tướng hay sao? Tính tình của Thiển Thủy Thanh như thế nào, ngươi ta đều biết, nếu ép hắn đến nỗi chó cùng rứt giậu, khiến cho hắn liều mạng cùng chết với chúng ta, không phải càng thêm hỏng bét hay sao? Chờ sau mười ngày hãy hành động!
Lúc ấy, Nam Vô Thương thở dài.
Rốt cục hắn đã hiểu được vì sao lấy thế lực của Nam gia cùng mưu trí cao sâu của phụ thân hắn chống lại Thiển Thủy Thanh, nhưng phe hắn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Nguyên nhân của chuyện này là do Thiển Thủy Thanh đối mặt với đối thủ của mình có thể dốc hết toàn lực tấn công mạnh mẽ, nhưng còn Nam gia lại phải cố gắng giữ an toàn, không muốn để cho mình bị thiệt hại quá nhiều trong trận tranh chấp trên chốn quan trường này.
Đối thủ là tìm sống trong chỗ chết, vì có một người duy nhất, phe mình lại bị trói chân trói tay, khó có thể thi triển ra hết sở trường.
Dưới tình huống như vậy, nếu muốn thắng được Thiển Thủy Thanh, e rằng sẽ vô cùng mệt nhọc.
Thế nhưng những suy nghĩ này, hắn lại không dám nói ra với phụ thân của mình, chỉ có thể hy vọng trong mười ngày tới đây, đừng có chuyện gì không may xuất hiện.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ ngay buổi chiều hôm ấy, chuyện không may đã xuất hiện ngay lập tức. Mà phản ứng của Thiển Thủy Thanh lại linh hoạt, sắc bén, thẳng thắn, làm cho mọi người không rét mà run.
o0o
Sau khi hội triều kết thúc, Thiển Thủy Thanh không quay về phủ đệ của mình ngay lập tức, mà là thong thả dạo bước trên đại lộ giữa thành Thương Thiên.
Cởi bỏ quan phục, giáp trụ, lúc này nhìn bề ngoài của hắn giống như một thư sinh, tuy nhìn vẫn anh tuấn đẹp trai như trước, nhưng giờ đây đã nhuộm thêm khí khái đẫm máu chốn sa trường.
Một năm đã qua, không ai biết được hiện tại đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, ngoài chuyện đạt được thắng lợi quan trọng trong trận đầu tiên tranh phong trên chốn quan trường, còn có một ý nghĩa quan trọng khác.
Chính là giờ này năm ngoái, Thiển Thủy Thanh gặp gỡ Thích Thiên Hữu ở doanh tân binh.
Ngày hôm đó, hắn giết ba tên đào binh của doanh tân binh, đo đó đã được Thích Thiên Hữu nhìn trúng, tuyển vào Sáo của hắn, từ đó về sau thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Cho tới nay, tuy rằng Thích Thiên Hữu đã chết đi nhưng không lúc nào là không ảnh hưởng tới Thiển Thủy Thanh.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được những lời mà Thích Thiên Hữu đã từng nói qua với hắn, không quên được hắn vì huynh đệ mà giao tranh trên chốn sa trường, không quên được Hổ Báo Doanh từng có một nhóm nợ mạng, tất cả đều nợ mạng của Thích Thiên Hữu, càng không quên được lời tiên đoán mà Thích Thiên Hữu đã từng nói với hắn.
Sau lúc ấy, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi hắn đã lập hai lời thề, hiện giờ đã hoàn thành được một, hắn sắp sửa cưới Vân Nghê làm vợ.
Còn lại một lời thề, hắn vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Chỉ cần chiến tranh còn tồn tại, hắn không thể tránh khỏi hy sinh một ít huynh đệ.
Chuyện duy nhất mà hắn cảm thấy may mắn chính là, những người mà hắn quan tâm nhất như bọn Mộc Huyết, Phương Hổ, Lôi Hoả, bọn họ đều còn sống. Nhưng hắn thật sự không dám khẳng định, trong những cuộc chiến sau này, trong số bọn họ, có ai rời bỏ hắn mà đi hay không…
Số phận tương lai không thể nào biết trước, làm cho người ta không thể yên lòng…
Đi thong thả trên đường, Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Thành Thương Thiên vô cùng to lớn, cũng vô cùng náo nhiệt. Dọc hai bên đường cửa hàng san sát, tiếng rao hàng vang lên không ngớt. Nơi đây buôn bán tương đối phát đạt, bởi vì nằm về phía Bắc, rất gần hành lang Thánh Khiết, ngày nào cũng có rất nhiều hàng hóa của những nước khác qua lại nơi này. Có thể thấy thường xuyên những thương nhân tóc vàng mắt xanh của nước ngoài, một số rất đông đến từ Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Thành Thương Thiên không chỉ là trung tâm chính trị của người Đế quốc Thiên Phong, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế và giao thông. Về mặt này, thành Thương Thiên là một kinh đô so ra xuất sắc hơn bất cứ kinh đô của một quốc gia nào khác.
Tác phong của Đế quốc là chặt chẽ và thiết thực đặt trên cơ sở quốc gia hùng mạnh, kể cả thái độ của Thương Dã Vọng đối với Thiển Thủy Thanh đều là triển khai trên cơ sở này.
Đại lộ chính trong thành Thương Thiên có thể cho phép tám ngựa chạy song song cùng lúc, nói theo ngôn ngữ hiện đại chính là đường bốn làn xe, trong điều kiện lịch sử thời đó có thể nói là vô cùng rộng lớn. Thiển Thủy Thanh đi chậm rãi trên đại lộ này, thỉnh thoảng có thể nghe thấy phía sau có tiếng động của kiệu quan đi qua, người đi đường né tránh. Dưới chân Thiên tử quả thật có quá nhiều quan viên.
Thỉnh thoảng lại có đám con cháu quý tộc quần là áo lượt ngênh ngang giục ngựa qua lại, vừa đi vừa diễu võ dương oai, uy phong lẫm lẫm. Nếu người đi đường không kịp tránh, thường phải nếm mùi roi ngựa quất vào đầu. Mặc dù chế độ quan lại cai trị ở Đế quốc Thiên Phong có thể nói là tương đối công minh, nhưng một ngày tầng lớp cao cấp nhiều đặc quyền còn tồn tại, không thể nào không có những hiện tượng cậy thế khinh người.
Giữa lúc Thiển Thủy Thanh còn đang cảm thán, bên cạnh hắn bỗng vang lên tiếng gọi:
- Vị công tử này, xin dừng bước!
Thiển Thủy Thanh quay đầu nhìn lại, thì ra là một tên thầy bói ngồi trước một bàn gieo quẻ, hai bên có hai hàng chữ to:
“Luận sinh tử, phán âm dương, biết chuyện năm trăm năm về trước.
Xem họa phúc, đoán cát hung, biết chuyện năm trăm năm về sau.”
Thiển Thủy Thanh mỉm cười.
Không ngoài dự liệu, tên thầy bói kia vừa thấy Thiển Thủy Thanh dừng chân, lập tức rung đùi đắc ý nói:
- Vị công tử này, ta xem ngươi…
- Có phải ngươi thấy Ấn Đường của ta đen tối, chỉ sợ trong thời gian sắp tới sẽ gặp đại nạn, đúng không?
Tên thầy bói ngẩn ra, hiển nhiên đã bị Thiển Thủy Thanh nói trúng tim đen. Thế nhưng hắn chỉ đảo mắt một vòng, lập tức cười nói:
- Cũng không phải, không phải, vị công tử này, ta nhìn thấy trong ánh mắt của ngươi có sát khí màu máu ẩn hiện, biểu thị cho đại hung, nhưng chưa chắc nằm ở thân mình, có lẽ ứng với người bên cạnh ngươi cũng không chừng, hay là tới đây lão phu xem cho ngươi một quẻ!
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Khái niệm người bên cạnh vô cùng rộng lớn, kẻ đối đầu, cừu nhân, bằng hữu, thân nhân, láng giềng, cấp trên, cấp dưới, đều có thể tính là người bên cạnh mình. Đại hung mà ngươi vừa nói cũng khó mà chuẩn xác, tai nạn dính tới lao ngục là hung, tai nạn thấy máu cũng là hung, nếu suy luận như vậy, cho dù là ta bị đứt tay chảy chút máu cũng thuộc về tai nạn thấy máu, vậy tiên sinh ngươi xem quá chuẩn. Những việc vừa kể ở trên, e rằng đã xảy ra với ta rồi, cũng không dám làm phiền tiên sinh xem nữa làm chi!
Tên thầy bói run lên mấy lượt, không thể ngờ trên đời lại có người có phản ứng lanh lợi như vậy, nhất thời có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng còn cố gắng nói:
- Chỉ cần công tử cho ngày sinh tháng đẻ, lão phu xem cho ngươi một quẻ, lúc ấy mới có thể đưa ra kết luận chính xác.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Đáng tiếc là ta không tin số mệnh!
Tên thầy bói nghe vậy trở nên gấp gáp:
- Đạo trời xoay chuyển đều có số mệnh trong đó, sao thể không tin?! Người trẻ tuổi cũng không nên kiêu ngạo quá mức, nói chuyện càng phải cẩn thận, nếu không dễ bị trời phạt. Ngươi cứ việc hỏi thăm chung quanh một chút, lão phu là Thiết Xỉ Đồng Nha Kỷ Trung, có khi nào xem sai hay không! Không tin cứ xem thử một lần, nếu có chút sai lầm, lão phu sẽ không lấy một xu!
Hắn vẫn không quên việc làm ăn.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Không cần thì tốt hơn, nếu như ngươi xem sai lầm, chẳng những ta sẽ không cho xu nào, còn có thể nện cho ngươi một trận!
Tên Kỷ Trung kia hoảng sợ, nhưng vẫn gân cổ cãi lại:
- Nếu như ta xem đúng thì sao?
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh lập tức trở nên âm trầm:
- Nếu như ngươi xem đúng, ta sẽ cho ngươi một đao!
Giây phút ấy, ánh mắt Thiển Thủy Thanh toát ra vẻ hung ác vô cùng, làm cho tên thầy bói sợ hãi tới mức phải thối lui vài bước, không dám nhắc tới chuyện xem bói nữa.
Một giọng mềm mại dễ nghe vang lên phía sau:
- Người ngang ngược kiêu ngạo, không hiểu đạo lý như vậy, bản công tử mới gặp được lần đầu!
Thiển Thủy Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
- Người trẻ tuổi, ngươi lật con bài tẩy quá sớm, Nam Sơn Nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ rất khó đối phó với lão.
Thiển Thủy Thanh nghiêm nghị đáp:
- Ta hy vọng Nam Thừa tướng cũng nghĩ như ngài!
Công Tôn Thạch lập tức nở nụ cười, ông ta biết nhất định Thiển Thủy Thanh còn có chuẩn bị về sau.
Công Tôn Thạch rời đi, Thân Kỳ lại tới:
- Vô cùng ngoạn mục, Tướng quân, ta rất tin tưởng ngài!
Thiển Thủy Thanh trả lời:
- Không phải là ngươi vẫn tin tưởng ta sao?
Thân Kỳ bật cười ha hả.
Sau đó là Chu Đan Tâm tới gặp Thiển Thủy Thanh, hắn nói:
- Phủ Quân Vụ đã sớm nhận biết được ý định của Liệt Tổng Suất, hiện tại xem ra quả thật là như vậy. Chúc mừng ngươi, có thể làm nghĩa tử của Liệt Tổng Suất, không biết sẽ giết bao nhiêu người nữa đây!
Thiển Thủy Thanh thành thật đáp:
- Ta thiếu Thích đại ca một mạng, cũng chỉ có thể dùng mạng mình trả lại. Nếu như có thể, ta hy vọng Liệt Tổng Suất không cần phải nhận nghĩa tử thì hơn!
Chu Đan Tâm ngẩn người, sau đó chân thành nói:
- Quả nhiên Liệt Tổng Suất rất tinh tường, nhìn người không sai chút nào, ngươi là một hán tử có tình có nghĩa, đối xử với người ngoài tàn nhẫn, nhưng đối với bằng hữu nặng tình, Chu Đan Tâm ta rất thích ngươi, có rảnh sẽ đến mời ngươi uống rượu!
- Hoan nghênh ngươi đến bất cứ lúc nào!
Các quan viên thay nhau đến chúc mừng Thiển Thủy Thanh, có kẻ tán dương hắn diệt Chỉ Thủy kiến công lập nghiệp, có người hâm mộ hắn được Liệt Cuồng Diễm làm hậu thuẫn, cũng có người tới nịnh nọt để phòng bất trắc về sau.
Quan trường từ xưa tới nay là như vậy, ai có quyền cao, người đó sẽ được coi trọng, khi Thiển Thủy Thanh có được quyền lực khiến cho hắn có thể tranh đấu ngang hàng với Nam Sơn Nhạc, danh vọng của hắn cũng như nước lên thì thuyền lên. Huống chi hiện tại toàn bộ phủ Thừa tướng đều bị quân hắn vây khốn, theo tình thế như vậy, ngược lại Nam Sơn Nhạc đã rơi xuống hạ phong. Hiện tại ngay cả vào triều thảo luận chính sự lão cũng không đi được, chỉ có thể ở nhà giữ linh vị người chết mà thôi.
Vân Lam là người tới sau cùng, nhìn Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Ngươi đã thương lượng cùng Vân Nghê từ trước rồi phải không? Vì sao không cho nàng nói với ta chuyện này?
- Nếu như ngươi có thể quyết định trước khi ta đưa phong thư kia ra, như vậy ta và Vân Nghê sẽ càng cao hứng hơn!
Vân Lam than dài:
- Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vốn có thể tốt đẹp hơn…
- Nhưng thiếu thành thật.
- Thành thật quan trọng đến vậy sao?
- Rất quan trọng, quan trọng đến nỗi ta thấy rõ ràng mình là trượng phu của Vân Nghê, nhưng lại nghi ngờ không biết mình có phải là rể của Vân gia hay không!
- Nếu phụ thân ta phản đối, việc này vẫn sẽ không thành, ngươi nói chuyện nên khách sáo một chút!
- Vân Tổng Suất tung hoành sa trường cả đời, có lẽ không thích một người nhu nhược làm con rể của ông ta!
- Cũng không nên có biểu hiện như ngươi vậy!
- Nhưng cũng cần Vân gia có thành ý mới được!
- Ta nghĩ thành ý của Vân gia đã biểu hiện ra vừa rồi trong triều.
- Nhưng lại không đủ!
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Giọng Vân Lam đã lộ vẻ tức giận.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Tóm lại là phải hợp tác một chút mới được.
o0o
Nam Sơn Nhạc bất đắc dĩ nhắm nghiền đôi mắt.
- Nói như vậy, cái chết của Thích Thiên Hữu hoàn toàn là do ngươi mượn tay Hành Trường Thuận gây ra, có phải không?
- Dạ!
Nam Vô Thương cúi đầu đáp lại.
Hắn không thể ngờ rằng, Thích Thiên Hữu lại là con của Liệt Cuồng Diễm, lúc này trong lòng hối hận đến cực độ.
- Sau đó ngươi còn ra lệnh không cho an táng hắn ở nghĩa trang Anh Hồn sao?
Giọng Nam Sơn Nhạc hơi âm trầm.
Nam Vô Thương lúng túng nói:
- Vì con không ngờ tới…
- Nhưng lại chọc giận Liệt Tổng Suất…
- Đều là lỗi của hài nhi.
Nam Sơn Nhạc thở dài một tiếng:
- Khó trách Thiển Thủy Thanh trong quân muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, người của phủ Quân Vụ cũng đã có hơn phân nửa đứng về phía hắn, thì ra bọn chúng đã sớm cấu kết cùng nhau. Trận này, chúng ta bại không oan uổng chút nào!
- Phụ thân…
Nam Vô Thương kêu to.
Nam Sơn Nhạc phất tay ngăn lời hắn:
- Không sao cả, lòng của Vân Nghê đã không có ngươi, chuyện giải trừ hôn ước cũng bớt đi một mối lo lắng cho mọi người, từ đây về sau không cần dùng nữ nhân này mượn cớ. Vân Nghê đi rồi, ân oán giữa Thiển Thủy Thanh và chúng ta cũng trở thành chuyện công, có một số việc, ngược lại cần phải buông tay mà làm. Mặc dù Liệt Tổng Suất quyền thế kinh thiên, nhưng ta cũng không phải là một kẻ trói gà không chặt. Trong triều luôn có rất nhiều chuyện tranh chấp, rốt cục không có khả năng dựa vào sĩ tốt mà quyết thắng, nếu đã như vậy, hãy để lão phu và Thiển Thủy Thanh hắn đánh một ván bài!
Nói đến đây, Nam Sơn Nhạc cao giọng hỏi:
- Chuyện ta dặn dò, các ngươi làm đến đâu rồi?
Nam Vô Thương cung kính đáp:
- Tin tức đã lan truyền ra ngoài, phỏng chừng không bao lâu nữa, khắp cả thành Thương Thiên sẽ biết.
Nam Sơn Nhạc lập tức nói:
- Tạm thời không cần gấp gáp, hãy cố gắng khống chế dư luận trước đã, trước mắt còn chưa tới lúc phát động.
- Vì sao vậy?
Nam Vô Thương ngạc nhiên không hiểu.
Nam Sơn Nhạc trầm giọng nói:
- Ngươi không thấy là hiện tại người của Thiển Thủy Thanh vẫn còn bao vây phủ Thừa tướng hay sao? Tính tình của Thiển Thủy Thanh như thế nào, ngươi ta đều biết, nếu ép hắn đến nỗi chó cùng rứt giậu, khiến cho hắn liều mạng cùng chết với chúng ta, không phải càng thêm hỏng bét hay sao? Chờ sau mười ngày hãy hành động!
Lúc ấy, Nam Vô Thương thở dài.
Rốt cục hắn đã hiểu được vì sao lấy thế lực của Nam gia cùng mưu trí cao sâu của phụ thân hắn chống lại Thiển Thủy Thanh, nhưng phe hắn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Nguyên nhân của chuyện này là do Thiển Thủy Thanh đối mặt với đối thủ của mình có thể dốc hết toàn lực tấn công mạnh mẽ, nhưng còn Nam gia lại phải cố gắng giữ an toàn, không muốn để cho mình bị thiệt hại quá nhiều trong trận tranh chấp trên chốn quan trường này.
Đối thủ là tìm sống trong chỗ chết, vì có một người duy nhất, phe mình lại bị trói chân trói tay, khó có thể thi triển ra hết sở trường.
Dưới tình huống như vậy, nếu muốn thắng được Thiển Thủy Thanh, e rằng sẽ vô cùng mệt nhọc.
Thế nhưng những suy nghĩ này, hắn lại không dám nói ra với phụ thân của mình, chỉ có thể hy vọng trong mười ngày tới đây, đừng có chuyện gì không may xuất hiện.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ ngay buổi chiều hôm ấy, chuyện không may đã xuất hiện ngay lập tức. Mà phản ứng của Thiển Thủy Thanh lại linh hoạt, sắc bén, thẳng thắn, làm cho mọi người không rét mà run.
o0o
Sau khi hội triều kết thúc, Thiển Thủy Thanh không quay về phủ đệ của mình ngay lập tức, mà là thong thả dạo bước trên đại lộ giữa thành Thương Thiên.
Cởi bỏ quan phục, giáp trụ, lúc này nhìn bề ngoài của hắn giống như một thư sinh, tuy nhìn vẫn anh tuấn đẹp trai như trước, nhưng giờ đây đã nhuộm thêm khí khái đẫm máu chốn sa trường.
Một năm đã qua, không ai biết được hiện tại đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, ngoài chuyện đạt được thắng lợi quan trọng trong trận đầu tiên tranh phong trên chốn quan trường, còn có một ý nghĩa quan trọng khác.
Chính là giờ này năm ngoái, Thiển Thủy Thanh gặp gỡ Thích Thiên Hữu ở doanh tân binh.
Ngày hôm đó, hắn giết ba tên đào binh của doanh tân binh, đo đó đã được Thích Thiên Hữu nhìn trúng, tuyển vào Sáo của hắn, từ đó về sau thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Cho tới nay, tuy rằng Thích Thiên Hữu đã chết đi nhưng không lúc nào là không ảnh hưởng tới Thiển Thủy Thanh.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được những lời mà Thích Thiên Hữu đã từng nói qua với hắn, không quên được hắn vì huynh đệ mà giao tranh trên chốn sa trường, không quên được Hổ Báo Doanh từng có một nhóm nợ mạng, tất cả đều nợ mạng của Thích Thiên Hữu, càng không quên được lời tiên đoán mà Thích Thiên Hữu đã từng nói với hắn.
Sau lúc ấy, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi hắn đã lập hai lời thề, hiện giờ đã hoàn thành được một, hắn sắp sửa cưới Vân Nghê làm vợ.
Còn lại một lời thề, hắn vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Chỉ cần chiến tranh còn tồn tại, hắn không thể tránh khỏi hy sinh một ít huynh đệ.
Chuyện duy nhất mà hắn cảm thấy may mắn chính là, những người mà hắn quan tâm nhất như bọn Mộc Huyết, Phương Hổ, Lôi Hoả, bọn họ đều còn sống. Nhưng hắn thật sự không dám khẳng định, trong những cuộc chiến sau này, trong số bọn họ, có ai rời bỏ hắn mà đi hay không…
Số phận tương lai không thể nào biết trước, làm cho người ta không thể yên lòng…
Đi thong thả trên đường, Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Thành Thương Thiên vô cùng to lớn, cũng vô cùng náo nhiệt. Dọc hai bên đường cửa hàng san sát, tiếng rao hàng vang lên không ngớt. Nơi đây buôn bán tương đối phát đạt, bởi vì nằm về phía Bắc, rất gần hành lang Thánh Khiết, ngày nào cũng có rất nhiều hàng hóa của những nước khác qua lại nơi này. Có thể thấy thường xuyên những thương nhân tóc vàng mắt xanh của nước ngoài, một số rất đông đến từ Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Thành Thương Thiên không chỉ là trung tâm chính trị của người Đế quốc Thiên Phong, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế và giao thông. Về mặt này, thành Thương Thiên là một kinh đô so ra xuất sắc hơn bất cứ kinh đô của một quốc gia nào khác.
Tác phong của Đế quốc là chặt chẽ và thiết thực đặt trên cơ sở quốc gia hùng mạnh, kể cả thái độ của Thương Dã Vọng đối với Thiển Thủy Thanh đều là triển khai trên cơ sở này.
Đại lộ chính trong thành Thương Thiên có thể cho phép tám ngựa chạy song song cùng lúc, nói theo ngôn ngữ hiện đại chính là đường bốn làn xe, trong điều kiện lịch sử thời đó có thể nói là vô cùng rộng lớn. Thiển Thủy Thanh đi chậm rãi trên đại lộ này, thỉnh thoảng có thể nghe thấy phía sau có tiếng động của kiệu quan đi qua, người đi đường né tránh. Dưới chân Thiên tử quả thật có quá nhiều quan viên.
Thỉnh thoảng lại có đám con cháu quý tộc quần là áo lượt ngênh ngang giục ngựa qua lại, vừa đi vừa diễu võ dương oai, uy phong lẫm lẫm. Nếu người đi đường không kịp tránh, thường phải nếm mùi roi ngựa quất vào đầu. Mặc dù chế độ quan lại cai trị ở Đế quốc Thiên Phong có thể nói là tương đối công minh, nhưng một ngày tầng lớp cao cấp nhiều đặc quyền còn tồn tại, không thể nào không có những hiện tượng cậy thế khinh người.
Giữa lúc Thiển Thủy Thanh còn đang cảm thán, bên cạnh hắn bỗng vang lên tiếng gọi:
- Vị công tử này, xin dừng bước!
Thiển Thủy Thanh quay đầu nhìn lại, thì ra là một tên thầy bói ngồi trước một bàn gieo quẻ, hai bên có hai hàng chữ to:
“Luận sinh tử, phán âm dương, biết chuyện năm trăm năm về trước.
Xem họa phúc, đoán cát hung, biết chuyện năm trăm năm về sau.”
Thiển Thủy Thanh mỉm cười.
Không ngoài dự liệu, tên thầy bói kia vừa thấy Thiển Thủy Thanh dừng chân, lập tức rung đùi đắc ý nói:
- Vị công tử này, ta xem ngươi…
- Có phải ngươi thấy Ấn Đường của ta đen tối, chỉ sợ trong thời gian sắp tới sẽ gặp đại nạn, đúng không?
Tên thầy bói ngẩn ra, hiển nhiên đã bị Thiển Thủy Thanh nói trúng tim đen. Thế nhưng hắn chỉ đảo mắt một vòng, lập tức cười nói:
- Cũng không phải, không phải, vị công tử này, ta nhìn thấy trong ánh mắt của ngươi có sát khí màu máu ẩn hiện, biểu thị cho đại hung, nhưng chưa chắc nằm ở thân mình, có lẽ ứng với người bên cạnh ngươi cũng không chừng, hay là tới đây lão phu xem cho ngươi một quẻ!
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Khái niệm người bên cạnh vô cùng rộng lớn, kẻ đối đầu, cừu nhân, bằng hữu, thân nhân, láng giềng, cấp trên, cấp dưới, đều có thể tính là người bên cạnh mình. Đại hung mà ngươi vừa nói cũng khó mà chuẩn xác, tai nạn dính tới lao ngục là hung, tai nạn thấy máu cũng là hung, nếu suy luận như vậy, cho dù là ta bị đứt tay chảy chút máu cũng thuộc về tai nạn thấy máu, vậy tiên sinh ngươi xem quá chuẩn. Những việc vừa kể ở trên, e rằng đã xảy ra với ta rồi, cũng không dám làm phiền tiên sinh xem nữa làm chi!
Tên thầy bói run lên mấy lượt, không thể ngờ trên đời lại có người có phản ứng lanh lợi như vậy, nhất thời có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng còn cố gắng nói:
- Chỉ cần công tử cho ngày sinh tháng đẻ, lão phu xem cho ngươi một quẻ, lúc ấy mới có thể đưa ra kết luận chính xác.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Đáng tiếc là ta không tin số mệnh!
Tên thầy bói nghe vậy trở nên gấp gáp:
- Đạo trời xoay chuyển đều có số mệnh trong đó, sao thể không tin?! Người trẻ tuổi cũng không nên kiêu ngạo quá mức, nói chuyện càng phải cẩn thận, nếu không dễ bị trời phạt. Ngươi cứ việc hỏi thăm chung quanh một chút, lão phu là Thiết Xỉ Đồng Nha Kỷ Trung, có khi nào xem sai hay không! Không tin cứ xem thử một lần, nếu có chút sai lầm, lão phu sẽ không lấy một xu!
Hắn vẫn không quên việc làm ăn.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Không cần thì tốt hơn, nếu như ngươi xem sai lầm, chẳng những ta sẽ không cho xu nào, còn có thể nện cho ngươi một trận!
Tên Kỷ Trung kia hoảng sợ, nhưng vẫn gân cổ cãi lại:
- Nếu như ta xem đúng thì sao?
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh lập tức trở nên âm trầm:
- Nếu như ngươi xem đúng, ta sẽ cho ngươi một đao!
Giây phút ấy, ánh mắt Thiển Thủy Thanh toát ra vẻ hung ác vô cùng, làm cho tên thầy bói sợ hãi tới mức phải thối lui vài bước, không dám nhắc tới chuyện xem bói nữa.
Một giọng mềm mại dễ nghe vang lên phía sau:
- Người ngang ngược kiêu ngạo, không hiểu đạo lý như vậy, bản công tử mới gặp được lần đầu!
Thiển Thủy Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.