Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 5 - Chương 21: Ý trời (Phần 2-3)

Duyên Phận

27/03/2013

Người vừa lên tiếng là một công tử trẻ tuổi cử chỉ nhanh nhẹn hoạt bát, phía sau còn có vài tên người hầu đi theo. Nhìn qua có thể biết hắn là mỹ thiếu niên con nhà quý tộc, da trắng như ngọc, nữ nhân nhìn thấy ắt phải xiêu lòng, chỉ tiếc một điều, đây rõ ràng là nữ cải nam trang.

Nếu có Vân Nghê ở nơi đây, nhất định nàng có thể nhận ra người này chính là Công chúa Thương Mẫn.

Đáng tiếc nàng đang ở nhà chờ ca ca mang tin tốt về, thỏa giấc mộng làm tân nương của Thiển Thủy Thanh.

Là Công chúa của một quốc gia, Thương Mẫn thực sự rất khó có cơ hội đi ra khỏi cung một chuyến, tuy nhiên nàng cải trang đi du ngoạn như lần này không phải là lần đầu.

Không ngờ vừa mới ra khỏi cung Phong Tuyết, chợt nghe có người nói chuyện với vẻ hung thần ác sát như vậy, nàng nghe không lọt tai chút nào, nên mới mở miệng dạy dỗ một phen.

Lúc này nàng nói với vẻ bất mãn:

- Nếu như người ta đoán mệnh sai lầm, thì cũng thôi đi, không ngờ ngươi còn nói cái gì cho một đao, quả thật buồn cười. Ta thấy vẻ ngoài của ngươi cũng tuấn tú lịch sự, vì sao lại ngang ngược như vậy?

Nàng vốn quen thói lá ngọc cành vàng không sợ trời không sợ đất, trong thiên hạ trừ ra phụ thân của nàng, không ai có thể quản nàng. Bởi vậy nàng nghĩ cái gì liền nói cái đó, không cần kiêng kỵ rằng mình không phải đang ở trong cung, lại hét to một tiếng:

- Người đâu, tới đây đánh tên tiểu tử này một trận thật nặng cho ta!

Bây giờ chẳng những dạy dỗ vài câu, thậm chí còn muốn đánh cho một trận.

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:

- Những lời hồ đồ gạt người của hắn, nếu như sai, ta có thể buông tay, nếu như ta đúng, bất kể như thế nào ta cũng phải thu thập hắn. Ngươi đã không biết, ta cũng không trách.

Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

Thương Mẫn ngẩn ra, lập tức kêu lên:

- Này, ngươi nói những lời này rốt cục là có ý gì?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Tiểu cô nương không cần hỏi nhiều như vậy, có nói nàng cũng không biết.

Dứt lời, hắn liền nghênh ngang bỏ đi.

Chỉ một câu hắn đã nói huỵch toẹt ra thân phận nữ nhân của Thương Mẫn, khiến cho nàng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. Mắt thấy hắn bỏ đi như vậy, Thương Mẫn bèn hỏi đám cung nữ thái giám đi theo:

- Làm sao hắn biết được ta là nữ nhân?

Đám cung nữ thái giám chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Thương Mẫn tức giận giậm chân liên tục:

- Trước đây trốn ra ngoài cung du ngoạn, chưa từng có người nào có thể nhìn ra thân phận của ta. Ta không tin tên khốn ngang ngược này lợi hại đến mức như vậy, chắc chắn là ta có sơ xuất gì đây, cho nên hắn mới phát hiện được!

Đám cung nữ thái giám theo sau nàng chỉ biết cúi đầu xấu hổ.

Thật ra thiên hạ có ai ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra nàng là nữ cải nam trang, chỉ là vị Công chúa Thương Mẫn này mỗi lần ra khỏi cung, nhất định phải mang theo một đám gia nhân để bảo đảm an toàn cho nàng. Người bình thường vừa thấy một đám người như vậy, trước hết đã bị dọa cho sợ hết ba phần, có mấy người dám nói thẳng ra rằng thuật dịch dung của nàng quá kém cỏi, ngay cả người mù cũng có thể nhận ra nàng là nữ nhân?

Chỉ có Thiển Thủy Thanh dám lột mặt nạ của nàng, không thèm để ý.

Trong lúc Thương Mẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ xem rốt cục vì sao mình lại bị lộ chân tướng, Thiển Thủy Thanh đang ngồi trên lầu Yên Vũ tự châm tự uống.

Hiếm khi tâm trạng của hắn thoải mái như lúc này, cho nên muốn nghỉ ngơi uống vài chén rượu, ngắm cảnh tìm vui, tự nhiên không vì chuyện nhỏ vừa rồi mà phiền não. Nhưng hắn không muốn phiền não, phiền não lại tự tìm tới hắn.

Mới vừa uống xong một chung rượu nhạt, thang lầu vang lên tiếng chân rầm rập.

Thương Mẫn đã xuất hiện trước mặt Thiển Thủy Thanh.

Lúc này Thiển Thủy Thanh chỉ có nước thở dài, hắn biết tiểu cô nương này cố ý đi tìm hắn.

Quả nhiên, Thương Mẫn giơ roi ngựa chỉ vào mặt Thiển Thủy Thanh:

- Ngươi nói thử xem, vì sao nếu tên thầy bói kia nói đúng, ngươi lại muốn cho hắn một đao? Nếu ngươi nói có đạo lý, bản công… bản cô nương để lại cho ngươi một con ngựa!

Vốn nàng còn muốn tự xưng là bản công tử, nhưng nghĩ lại đã bị đối phương phát giác ra, cho nên cũng không thèm khách sáo, lập tức tự xưng là bản cô nương, nhưng xét theo cách ăn mặc hiện tại của nàng, xưng hô như vậy quả thật chẳng ra gì cả.

Cùng lúc đó, phía sau Thương Mẫn, một đám đông thị vệ đã chiếm toàn bộ tầng hai của lầu Yên Vũ. Đám thị vệ trong cung này ngày thường ở trong cung phải cẩn thận rón rén từng chút, nay được ra ngoài, tên nào tên nấy đều tỏ ra vênh váo. Bọn chúng không nói nhiều lời, lập tức xua đuổi tất cả khách đang ngồi phải chạy ra ngoài, chỉ để lại mỗi mình Thiển Thủy Thanh, hiển nhiên là để cho Công chúa Thương Mẫn thẩm vấn một phen, để cho nàng trút nỗi giận trong lòng.

Thiển Thủy Thanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thương Mẫn vài lần, sau đó mới thản nhiên nói:

- Nàng không biết rằng muốn hỏi chuyện người khác là phải lễ phép và khách khí hay sao?

Hắn có thể thấy được đây là một cô nương xuất thân nhà quý tộc giàu có, lá ngọc cành vàng, mặc dù trong lời nói hành vi vẫn còn chút bướng bỉnh của trẻ con, nhưng vẫn không mất đi phong thái quen ra lệnh sai khiến người khác, rất hiển nhiên, không phải là nàng cố ý làm như vậy.

Thiển Thủy Thanh lại thở dài:

- Mở điếm buôn bán không phải là chuyện dễ dàng gì, thật vất vả mới có được vài người khách, lại bị nàng đuổi đi hết sạch. Vừa rồi nàng cảm thấy bất công vì một tên thầy bói bị tổn thương, hẳn là một cô nương có lòng tốt, nhưng vì sao lúc này nàng lại không để ý tới nỗi khổ của người khác vậy?

Thương Mẫn nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới chú ý thấy người của mình đã đuổi sạch thực khách của lầu Yên Vũ.

Mặt Thương Mẫn đỏ bừng lên, lại chỉ tay vào đám thị vệ hô to:

- Tất cả các ngươi ra ngoài, mời tất cả thực khách của tửu lâu trở lại cho mau!

Cả bọn thị vệ liền nháo nhào chạy ra ngoài, không bao lâu sau, những thực khách vừa bị đuổi đi khi nãy lại bị lôi cổ trở về, bất kể là bọn họ đã ăn xong hay chưa. Có người vừa đi ngang qua tửu lâu cũng bị kéo vào trong, cũng bị ra lệnh lập tức gọi món ăn.

Đại khái xem ra hiệu suất làm việc của bọn thị vệ này rất tốt, chỉ có tính cách làm việc thì không được tốt cho lắm, đây là điển hình cho việc thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Lúc này Công chúa Thương Mẫn mới vỗ ngực hô to:

- Hôm nay bản công tử mời khách, mọi người cứ ăn cho thoải mái!

Lập tức một tràng tiếng hoan hô vang lên, duy chỉ có Thiển Thủy Thanh lắc đầu cười khổ.

Thương Mẫn chễm chệ ngồi xuống trước mặt Thiển Thủy Thanh:

- Ta tên là Long Thanh, ngươi tên gì vậy?

Thiển Thủy Thanh cười đáp:

- Lộ Nhân Giáp. (Khách qua đường tên Giáp)

Thương Mẫn trừng mắt:

- Này, ngươi nói như vậy là có ý gì?

- Nàng dùng tên giả để gạt ta, ta dùng tên giả trả lại nàng, chính là chuyện hợp với lẽ thường, hết sức công bằng!

Mặt Thương Mẫn lập tức đỏ lên, ngượng ngùng hỏi:

- Vì sao ngươi biết ta dùng tên giả?



Thiển Thủy Thanh lại nở nụ cười khổ.

Trong thành Thương Thiên, người có tư thái, khí phái như vậy có thể mang họ Vân, họ Nam, thậm chí họ Thương, chỉ có không thể nào là họ Long. Dù sao trong số các nhà quyền quý thế gia trong thành Thương Thiên, không có nhà nào họ Long như vậy, lại thêm Long Thanh lại là tên nam nhân, rõ ràng là tên giả mà vị cô nương này hay dùng lúc ra ngoài cải nam trang. Nàng đã quên rằng mình bị Thiển Thủy Thanh phát giác là nữ nhân, lại vẫn dùng tên cũ, làm sao qua mặt được hắn?

Lúc này Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:

- Tên chỉ là cái dùng để xưng hô lẫn nhau, nếu như cả hai đều không hợp, cần gì phải cưỡng cầu? Nếu đã ngồi chung một chỗ, đó chính là có duyên, uống vài chén rượu, kết giao bằng hữu, ngày sau có duyên gặp lại, tìm hiểu nhau một lần nữa cũng hay, nàng nói có đúng không?

Thương Mẫn ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười khẽ gật đầu:

- Coi như ngươi nói có lý, ta thấy biểu hiện của ngươi lúc này không đến nỗi ngang ngược như lúc nãy, có lẽ ngươi nói có lý cũng không chừng. Nào, Lộ Nhân Giáp, ta kính ngươi một ly!

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Buông chén rượu, trên mặt Thương Mẫn hiện ra một vầng mây đỏ, dù sao tửu lượng của nữ nhân cũng không mạnh lắm. Cũng may Lý ma ma thường xuyên coi sóc nàng hôm nay không có mặt ở đây, nếu không nhất định là có một trận trách móc ồn ào.

Vầng mây đỏ trên mặt Thương Mẫn lúc này càng làm cho nàng trông giống như một tên thư sinh tuấn tú.

Nàng nghiêng đầu nhìn Thiển Thủy Thanh, sau đó hỏi:

- Này, Lộ Nhân Giáp, bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, vì sao tên thầy bói kia xem quẻ cho ngươi, nếu như xem đúng, ngươi lại hăm dọa rằng sẽ cho hắn một đao?

Thiển Thủy Thanh cười nói:

- Thật ra cũng không có gì, chỉ là người ta sống trên đời, cái thích thú nhất chính là không biết trước chuyện tương lai. Chính vì chúng ta không biết tương lai sẽ như thế nào, cho nên mới cố gắng liều mạng phấn đấu. Người đời vì không biết tương lai mà cảm thấy phấn khích, nhưng nếu có người đoán được tương lai, vậy người ta sống trên đời còn có mục tiêu gì đáng nói? Còn có gì đáng để theo đuổi nữa? Người ta sống mà không có gì theo đuổi, chính là cuộc sống đáng sợ nhất!

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh khẽ thở dài:

- Nàng nghĩ thử đám thiết huyết nam nhi trên chốn sa trường, nghĩ xem bọn họ vì cái gì mà liều chết. Bởi vì bọn họ khao khát cầu thắng lợi và vinh quang! Bọn họ cũng không biết mình có thể sống sót đến giờ phút tận hưởng vinh quang hay không, nhưng cũng vì sự không biết này mà anh dũng giết địch. Nếu như có một người nói cho bọn họ biết rằng, đến ngày ấy, tháng ấy, năm ấy, họ sẽ tử trận sa trường, như vậy đến thời điểm ấy, bọn họ sẽ mất đi lòng tin rằng mình sống sót, cũng vì vậy mà mất đi ý chí cố gắng giãy dụa cầu sinh.

Hắn nhìn Thương Mẫn, chậm rãi nói từng tiếng một:

- Ta từng có một hảo bằng hữu, rất là thân thiết, chết đi chính vì nguyên nhân như vậy. Có người tiên đoán rằng hắn sẽ chết đi vào ngày ấy, kết quả, hắn đã chết đúng vào ngày ấy. Bởi vì hôm ấy, hắn đã mất đi hy vọng sống, mất đi động lực và lòng can đảm chiến đấu hăng hái… Con người ta không thể sống mà không có hy vọng, không có mục tiêu. Vì thế cho nên ta không tiếp nhận bất cứ lời tiên đoán nào đối với vận mệnh của ta cả. Nếu như hắn tiên đoán sai, ta cũng chỉ cười trừ, còn nếu như hắn nói đúng, ắt ta sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết hắn!

Nói xong, Thiển Thủy Thanh còn buông thêm một câu:

- Thật ra có nói với nàng, nàng cũng không hiểu được, cứ coi như ta chưa nói vậy!

Tận đáy lòng hắn, vĩnh viễn vẫn đau đớn vì cái chết của Thích Thiên Hữu…

Mặc dù Thích Thiên Hữu là vì cứu hắn mà chết, là vì kế mượn dao giết người của Nam Vô Thương mà chết, nhưng hắn biết rõ rằng, nếu như trong lúc Thích Thiên Hữu chế trụ Hành Trường Thuận ngày hôm đó, Thích Thiên Hữu chỉ cần ra sức đánh một đòn khiến cho Hành Trường Thuận gục ngã, cho dù là trọng thương, hắn cũng sẽ không chết. Nhưng Thích Thiên Hữu đã không làm như vậy, mà cứ để mặc cho Hành Trường Thuận dùng nội lực tấn công mình, cuối cùng vì vậy mà chết.

Vì sao như vậy? Bởi vì hắn đã sớm không còn ý chí chiến đấu.

Nếu nói nguyên nhân chính làm cho Thích Thiên Hữu phải chết, không phải là gì khác, mà chính là lời tiên đoán Thích Thiên Hữu phải chết vào ngày hôm đó.

Nhưng Thiển Thủy Thanh thật không ngờ, lúc ấy, Thương Mẫn đang ngồi đối diện với hắn lại chậm rãi thở dài, nói:

- Không, ta biết!

Thiển Thủy Thanh hết sức ngạc nhiên.

Cuộc sống nơi thâm cung tịch mịch vô cùng nhàm chán, những năm tháng vắng vẻ lạnh lùng ấy, thông thường có thể tra tấn con người ta đến mức phát điên lên.

Lồng giam được tạo ra bằng vàng son đương nhiên là đẹp đẽ, nhưng rốt cục vẫn chỉ là lồng giam mà thôi.

Thương Mẫn xuất thân trong nhà đế vương quyền quý, là Công chúa lá ngọc cành vàng quen được nâng niu chiều chuộng, Thương Dã Vọng có ba đứa con trai nhưng lại chỉ có một đứa con gái, cho nên vô cùng yêu quý Thương Mẫn, nhưng rốt cục ông ta cũng không thể nào thay đổi được số phận của nữ nhân.

Từ nhỏ tới lớn, Thương Mẫn không có cái gì muốn mà không được, chính vì như vậy, trong lòng nàng lại càng có cảm giác không thỏa mãn.

Vào mỗi đêm khuya Thương Mẫn thường hay trằn trọc khó ngủ, thậm chí ngẫu nhiên còn đột ngột nức nở khóc to, làm cho đám người hầu sợ tới mức quỳ sụp xuống đất run lên lẩy bẩy.

Chính vì như vậy, trong lòng nàng càng cảm thấy đau buồn vô hạn.

Nàng bất chấp sự quở trách của phụ hoàng, tìm đủ trăm phương ngàn kế ra khỏi cung chính là vì muốn tìm vui. Tuy rằng thế giới bên ngoài có nhiều điều mới mẻ, nhưng chỉ có thể làm cho nàng tạm thời vui thích, rốt cục cũng không thể giải tỏa nỗi đau buồn tịch mịch trong lòng.

Nàng cũng không hiểu vì sao, nhưng giờ phút này nghe được những lời của Thiển Thủy Thanh, nàng bỗng giật mình hiểu được.

Thì ra là vì cuộc đời mình căn bản không có mục tiêu gì để theo đuổi cả.

Trên thế gian này, trong khi mọi người đang cực khổ nỗ lực thay đổi tiền đồ và số phận của mình, số phận của nàng đã được định sẵn từ trước, không thể thay đổi được.

Ngay cả người ngu ngốc nhất trên đời cũng có thể biết rằng, cuộc sống của Công chúa diễn ra như thế nào: lớn lên, lập gia thất, sinh con… toàn sống trong nhung gấm lụa là, không ai có thể sánh bằng, lại vĩnh viễn không có mục tiêu để mà theo đuổi.

Không có phương hướng và hy vọng sống, biết rõ trong lòng về số phận của mình trong tương lai, Thương Mẫn cũng giống như một người được tiên đoán rằng cả cuộc đời mình đều sống trong giàu có xa hoa, nhưng không có gì là thú vị.

Rốt cục nàng đã hiểu ra vì sao Thiển Thủy Thanh buông lời tàn nhẫn với tên thầy bói kia.

Một giọt nước mắt rơi vào trong chén rượu, Thiển Thủy Thanh thấy vậy nhìn Thương Mẫn bằng ánh mắt kinh ngạc, người cảm động đến rơi nước mắt chỉ vì vài câu nói của mình, có thể nói rằng đây là người thứ nhất.

- Xem ra đã làm xúc động đến thân thế của nàng, thật là có lỗi!

Thiển Thủy Thanh chân thành nói.

Thương Mẫn cười khổ:

- Những lời này của ngươi, sau này đừng nói lung tung, nếu để cho phụ… để cho người khác biết, sẽ không tốt cho ngươi!

- Vì sao vậy?

Thương Mẫn nghiêm mặt nói:

- Quốc sư của Đế quốc Thiên Phong Triệu Cuồng Ngôn chính là đệ nhất đại sư về tiên đoán số phận trong Đế quốc ta, thuật chiêm tinh của ông ta không người sánh kịp, đối với vận may, số phận của Đế quốc Thiên Phong ta, lần nào tiên đoán cũng đều trúng. Phụ… Hoàng đế bệ hạ vô cùng khen ngợi Quốc sư, cũng vô cùng coi trọng. Phàm là những lời tiên đoán của ông ta, Hoàng đế bệ hạ nhất định rất trân trọng, tuyệt đối không xem thường. Gần đây, Quốc sư vừa mới từ Công quốc Thánh Uy Nhĩ trở về, nếu để cho ông ta nghe được những lời này của ngươi, nói không chừng sẽ giận xanh mặt!

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:

- Nghe có vẻ ông ta rất giỏi.

- Đó là đương nhiên, trong triều đình hiện tại, tất cả những người có địa vị một chút có mấy ai là không xin Quốc sư tiên đoán giùm mình. Mặc dù Quốc sư không nắm đại quyền trong triều, nhưng thân phận địa vị lại rất cao, ai ai cũng vô cùng ngưỡng mộ. Năm đó Nam Thừa tướng muốn xin Quốc sư thu nhận hai đứa con trai của lão ta làm đồ đệ, cũng đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, lầu Quan Thiên trong thành Thương Thiên chính là năm đó Nam Thừa tướng xây dựng cho Quốc sư. Ngay cả nhân vật thống lĩnh thiên quân vạn mã như Quý Tổng Suất, Liệt Tổng Suất, thấy mặt ông ta cũng phải cung kính kêu một tiếng Quốc sư, muốn xin tiên đoán số phận cũng phải hao phí biết bao nhiêu lời lẽ. Thuật chiêm tinh của Quốc sư vô cùng sắc bén và chính xác, mỗi năm chỉ đoán mệnh cho đúng ba người, cho tới bây giờ, mười năm chỉ xem cho trên dưới ba mươi người mà thôi. Đến bây giờ còn rất nhiều nguyên lão trọng thần còn phải xếp hàng chờ, mong vị Quốc sư này xem cho một lần, bốc cho một quẻ. Người giống như ngươi vậy, người khác xem cho ngươi đúng rồi lại muốn giết người ta, thật sự là trong vạn người không có một. Nếu để cho Quốc sư nghe thấy, hừ hừ, không cần lão nhân gia ra tay, có biết bao người rất sẵn lòng vì ông ta mà lấy đầu ngươi!

Thiển Thủy Thanh hơi ngạc nhiên:

- Vừa rồi nàng nói rằng Liệt Tổng Suất cũng đã từng xin vị Quốc sư này tiên đoán số phận hay sao?

- Đúng vậy!

Thương Mẫn nói đến chỗ cao hứng, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

- Các nội dung như mệnh vận, thiên đạo luân hồi, con đường làm quan, kế thừa gia nghiệp vì không thể xem chung một lần, mỗi lần chỉ có thể xem một nội dung mà thôi, lại thêm thiên cơ bất khả lộ, không thể dễ dàng truyền qua tai người khác. Nghe nói năm đó khi Liệt Tổng Suất còn chưa nhậm chức Tổng Suất Quân đoàn Bạo Phong, nhân vì lập được chiến công hiển hách mà được Tiên hoàng ban thưởng, vì vậy, Tiên hoàng mới cố ý xin Quốc sư xem số phận cho Liệt Tổng Suất. Quốc sư vâng lời, xem xong mới nói, Liệt Tổng Suất cúc cung tận tụy, trung thành vì nước, chết mới từ quan, Tiên hoàng mới yên tâm giao chức Tổng Suất Quân đoàn Bạo Phong cho ông ta.

Cúc cung tận tụy, trung thành vì nước, chết mới từ quan? Thiển Thủy Thanh nghe vậy không khỏi khiếp sợ trong lòng.

Nói như vậy, cuối cùng Liệt Cuồng Diễm sẽ chết trong nhiệm kỳ của ông ta sao?



Nhưng Liệt Cuồng Diễm đã nói rằng sau khi bình định Tây Nam xong mới từ quan, vậy có phải là cuối cùng Liệt Cuồng Diễm sẽ chết trong chiến dịch tấn công Đế quốc Kinh Hồng, hơn nữa thời gian không còn bao lâu nữa?!

Thiển Thủy Thanh chỉ cảm thấy trong lòng dần dần lạnh toát.

Lúc ấy, đầu óc hắn đang quay cuồng trăm ngàn ý nghĩ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi:

- Nàng biết nhiều chuyện về Quốc sư như vậy, ta có chuyện này muốn hỏi nàng, không biết nàng có biết không…

- Ngươi hỏi đi, cứ hỏi!

Thương Mẫn đắc ý nói.

- Mấy năm gần đây, Liệt Tổng Suất có từng dẫn theo người nào đến xin Quốc sư tiên đoán số mệnh hay không?

Thương Mẫn bật cười ha hả:

- Chuyện này ngươi hỏi ta chính là đã hỏi đúng người rồi. Đó là chuyện vào ba, bốn năm trước, quả thật Liệt Tổng Suất có dẫn theo một người tới xin Quốc sư tiên đoán số phận, ta đã gặp qua người đó. Lần ấy hắn vào cung… nhà của ta, lúc ấy ta đang rảnh rỗi buồn chán, vừa thấy Liệt Tổng Suất dẫn đến một người bộ dạng hung hăng, bèn bảo hắn đến chơi với ta, thế nhưng hắn không bằng lòng, ta đã dùng ngọc bội trong tay ném hắn.

Nói đến đây, vẻ mặt Thương Mẫn trở nên buồn bã:

- Kết quả, ngọc bội bị vỡ thành hai mảnh, trán hắn cũng bị chảy máu, vì chuyện này, phụ… thân ta còn mắng ta một trận. Nghe nói Liệt Tổng Suất mang hắn đi gặp Quốc sư, xin Quốc sư tiên đoán số phận cho hắn, nhưng kết quả như thế nào, ngay cả bản thân Liệt Tổng Suất cũng không được biết, bởi vì thủy chung người đó không chịu nói.

- Người đó họ Thích, có đúng không?

Thương Mẫn mở to mắt:

- Ủa, làm sao ngươi biết được?

Giọng Thiển Thủy Thanh cành trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn:

- Cái ngọc bội mà nàng dùng ném hắn, trên mặt có chữ Mẫn, sau đó không tìm thấy nữa, có đúng không?

Thương Mẫn càng tỏ ra kinh ngạc hơn:

- Đúng vậy, đúng vậy, đó là mẫu… thân ta tặng cho ta, trên mặt có khắc tên của ta, kết quả bị ta ném vỡ, sau chỉ tìm lại được có nửa cái, còn nửa cái kia tìm thế nào cũng không thấy, làm sao ngươi biết được?

Thiển Thủy Thanh đưa tay vào ngực áo lấy ra nửa cái ngọc bội, trên mặt rõ ràng có khắc một chữ Mẫn:

- Nửa cái ngọc bội này là ta thay hắn gìn giữ đã một năm nay, bây giờ là lúc trở về cố chủ!

o0o

Vị Tiểu Công chúa trong cung Cảnh Long từ trước tới nay luôn luôn được Hoàng đế yêu thương nhất, chưa từng có người nào dám làm trái ý của nàng.

Ngày hôm đó, nàng đang vô tư đùa nghịch trong cung, bỗng nhiên nhìn thấy Liệt Cuồng Diễm Liệt Đại Nguyên soái dáng vẻ như một con sư tử tiến vào cung bái kiến phụ hoàng.

Nàng còn nhớ rất rõ ràng, phía sau Liệt Cuồng Diễm còn có một nam nhân đứng thẳng người như một cây thương.

Lúc ấy, nàng đang chơi trò giả làm nữ vương, nàng chính là một nữ vương của một quốc gia ngồi trên ngôi cao, đám cung nữ thái giám bên cạnh nàng chính là thần tử.

Thế nhưng bất kể thế nào, bọn hạ nhân cũng không dám tự xưng là ‘vi thần’, điều này làm cho nàng vô cùng bất mãn. Sau khi nhìn thấy nam nhân kia, thấy trên người nam nhân này toát ra ngạo khí, nàng bèn chỉ hắn nói:

- Ngươi lại đây, làm Đại Tướng quân cho ta!

Người kia chỉ lắc đầu cười.

Lúc ấy nàng liền nổi giận.

Sự việc sau đó tiến triển như thế nào?

Dường như nàng không còn nhớ rõ…

Dường như nàng nổi giận mắng vài câu, Liệt Cuồng Diễm cẩn thận nói với nàng rằng phải xin Quốc sư tiên đoán số mạng, không thể để trễ giờ. Lúc ấy nàng vẫn không chịu nghe theo, sau đó thấy ánh mắt nam nhân kia nhìn nàng vô cùng kỳ quái, nàng tức không chịu được, bèn giật phắt ngọc bội đang đeo trên cổ xuống, ném trúng vào trán hắn.

Nàng còn nhớ rõ mặc dù nam nhân kia bị nàng ném trúng trán, máu chảy đầm đìa, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng tắp không tránh không né, còn thản nhiên nói:

- Nếu như Công chúa chưa hết giận, xin mời ném tiếp, chỉ là thần có việc quan trọng, không thể bồi tiếp Công chúa chơi đùa.

Lúc ấy nàng bật khóc.

Rõ ràng là nàng ức hiếp người khác, nhưng kẻ khóc lại là nàng, dường như là vô cùng uất ức.

Bồi hồi nhớ lại quãng thời gian trước, hai tai Thương Mẫn chợt nóng bừng bừng. Nàng thật không ngờ nửa cái ngọc bội mà xưa kia nàng tìm hoài không thấy, thì ra đã sớm bị nam nhân kia giữ lại, từ đầu đến cuối không hề vứt bỏ, mà vẫn luôn luôn mang theo làm bạn bên mình.

Nàng vẫn còn nhớ mang máng rằng, sau đó nam nhân kia có vào cung vài lần nữa, nói là để xin lỗi nàng, cũng để bồi tiếp nàng chơi đùa. Trong quãng thời gian ấy, nàng được nghe hắn kể chuyện trên chiến trường, nghe đến mê ly, bèn tha thứ cho hắn. Mà từ đó trở đi, nàng vẫn thích nghe chuyện trên chiến trường, nhưng sau đó không lâu, không còn người nào kể cho nàng nghe nữa…

Nàng nhớ rõ hắn tên là Thích Thiên Hữu.

- Không ngờ nửa cái ngọc bội này là bị hắn cất giữ...

Thương Mẫn chậm rãi nhận lấy nửa cái ngọc bội kia, giọng nàng đượm vẻ chua xót.

Nếu như không phải lúc ấy nàng còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, cũng có thể phân tích và đoán được cảm tình giữa người với người…

- Bây giờ hắn ra sao?

- Đã chết, một năm trước đã tử trận sa trường, Quốc sư xem cho hắn quẻ ấy, nói rằng sinh nhật năm hắn hai mươi lăm tuổi cũng là ngày chết của hắn, quả thật hắn đã chết đi đúng vào ngày đó!

Khi nói những lời này, giọng Thiển Thủy Thanh toát ra khí lạnh như băng.

Nhất thời Thương Mẫn có vẻ ngạc nhiên, thanh niên năm xưa từng bị nàng ném đến vỡ đầu sứt trán, từng kể chuyện chiến trường cho nàng nghe, bây giờ đã chết rồi sao?

Thiển Thủy Thanh hỏi lại:

- Nàng có biết thật ra Thích Thiên Hữu là con riêng của Liệt Tổng Suất hay không?

Thương Mẫn ngạc nhiên lắc đầu:

- Lúc ấy, Liệt Tổng Suất chỉ nói hắn là tướng lĩnh trong Quân đoàn Bạo Phong, không nói thêm gì khác.

- Không bao lâu nữa, mọi người trong thiên hạ sẽ biết.

Thiển Thủy Thanh tự rót cho mình một chén rượu, thản nhiên nói.

- Như vậy ngươi có quan hệ gì với Thích Thiên Hữu?

- Chỉ là huynh đệ trong quân, tuy không có quan hệ máu mủ ruột rà, nhưng tình thân hơn thủ túc!

Thì ra đối phương cũng là một quân nhân của Đế quốc… Thương Mẫn gật gật đầu:

- Ta thấy ngươi không phải là người trong thành Thương Thiên, hôm qua Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh mang theo binh mã dưới trướng vào thành, ngươi có phải là binh sĩ của Thiết Phong Kỳ hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook