Quyển 5 - Chương 22: Ý trời (Phần 4)
Duyên Phận
27/03/2013
Thiển Thủy Thanh nở nụ cười:
- Thật ra có một số việc nàng không cần biết quá nhiều, cũng giống như ta biết nàng xuất thân từ thế gia quý tộc, thân thế không giống người thường. Mà ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, một tên binh sĩ tầm thường, chúng ta chỉ hiểu biết về đối phương một chút mà thôi, chứ không hiểu rõ ràng lắm, như vậy chẳng phải tốt lắm sao? Nếu như tất cả đều trở nên rõ ràng, mặc dù hiểu rõ lẫn nhau, ngược lại sẽ làm cho hai bên có khoảng cách với nhau, muốn ngồi với nhau uống rượu cũng khó, nàng nói có phải không? Thà là hồ đồ không biết còn hơn!
Thương Mẫn phì cười:
- Ngươi nói rất đúng.
Hai người cùng im lặng, không hề hỏi han gì nữa đến chuyện vừa rồi, cũng không hỏi vì sao Thích Thiên Hữu lại cất giấu nửa cái ngọc bội của Công chúa Thương Mẫn, hay hỏi lẫn nhau xem đối phương rốt cục là ai. Có một số việc quả thật không cần biết nhiều lắm, có một số việc chỉ có thể chôn giấu tận đáy lòng.
Lúc này Thiển Thủy Thanh uống liên tục hết chén rượu này đến chén rượu khác, nhưng không bị say gục, vẫn uống không ngừng nghỉ, duy chỉ có như vậy mới có thể làm cho cơn sóng trong lòng hắn tạm yên…
Không ai biết rằng mấy câu mà Thương Mẫn vừa nói đã đả kích hắn nặng nề đến mức nào.
o0o
Trên lầu Yên Vũ dần dần trở nên yên tĩnh, không còn khí thế hùng hổ hưng binh vấn tội như lúc đầu, bọn thị vệ chỉ để lại một ít người canh giữ, những người khác đều rời khỏi tửu lâu, đỡ cho Công chúa không vì sự có mặt của bọn chúng mà cảm thấy phiền phức.
Hai người Thương Mẫn và Thiển Thủy Thanh ngồi ở một góc của lầu Yên Vũ, ngắm cảnh trên sông Hoài, nghe nhạc vọng lên từ những chiếc thuyền con, nói những chuyện không đầu không đuôi với nhau, nhưng lại cảm thấy ung dung thoải mái hiếm khi có được. Một người là Tướng quân chém giết chốn sa trường, một kẻ là Công chúa thường ở hậu cung, cả hai đều có thế giới riêng của mình, nhưng đều muốn tìm một không gian thanh tĩnh. Hiện tại hai người gặp nhau ở một tửu lâu nơi dân dã, cả hai đều có một lớp mặt nạ, trong lòng không hề e ngại gì cả, ngược lại có thể nói chuyện thoải mái với nhau, nói ra tất cả những gì trong lòng muốn nói. Dù không nói ra tên tuổi và thân phận, nhưng cảm tình lại càng trở nên tha thiết chân thành.
- Này, Lộ Nhân Giáp, kể cho ta nghe ngươi và Thích đại ca quen nhau như thế nào, có được không?
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Chuyện cũ không nên hỏi, lập thệ chớ có truy, chuyện đã qua rồi ta không muốn nói, có nói ra cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng suy nghĩ về tương lai, như vậy còn có vẻ thực tế hơn.
- Ngươi suy nghĩ về tương lai, nhưng lại không muốn có người chỉ con đường sáng cho ngươi sao?
- Số phận của ta không phải do trời, nếu có người nào đó muốn mượn ý trời để ngăn cản ta, ta phải giết hắn!
Thương Mẫn thè lưỡi trông hết sức đáng yêu:
- Ngươi thật là hung dữ, quân nhân các ngươi ai cũng hung dữ vậy sao?
- Khép nép dịu dàng là tính tốt của các nàng, không phải quân nhân chúng ta.
Thương Mẫn cười tít mắt:
- Cho nên ta nói ta không phải là hảo cô nương, nhưng ngươi cũng không phải là hảo quân nhân, có phải không?
Thiển Thủy Thanh cười khổ:
- Trong mắt ta, nàng rất đáng yêu, còn có tinh thần trượng nghĩa, càng hiếm có hơn là mặc dù nàng xuất thân thế gia quý tộc, nhưng lại không có tính khinh người, có thể ngồi uống rượu cùng một tên tiểu tốt như ta, ta rất lấy làm vinh hạnh.
Thương Mẫn cười hì hì:
- Ngươi cũng khá lắm, bề ngoài nhã nhặn nhưng hành sự thì ngang ngược, lại nói chuyện hữu lý.
Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Hay là như vầy, ngươi cho ta biết ngày sinh tháng đẻ, bản cô nương sẽ xem cho ngươi một quẻ, chắc chắn là khá chính xác. Nhưng nếu ta coi đúng, ngươi không được giết ta đó!
- Đang là ban ngày, không có vì sao nào, làm sao nàng có thể xem được?
Thương Mẫn lập tức tỏ ra kinh ngạc:
- Ủa, ngươi không biết trong thành Thương Thiên có Nhị Tuyệt hay sao? Triệu Quốc sư có thuật chiêm tinh, bản cô nương có Quan Nhật đại pháp. Lão nhân gia xem tương lai cho người ta, còn bản cô nương xem quá khứ, ai cũng có sở trường riêng.
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngạc nhiên, thế nhưng sinh nhật của hắn không thể tùy tiện nói cho người khác. Không lẽ nói là vào ngày đó tháng đó năm đó sau Công nguyên, cho nên đành phải bịa ra một ngày nào đó nói với Thương Mẫn.
Thương Mẫn cũng chỉ muốn đùa giỡn mà thôi, bèn làm ra vẻ như đang bấm đốt tay tính toán:
- Ủa, trước tiên, ngươi là một quân nhân…
Suýt nữa thì Thiển Thủy Thanh phun hết ngụm rượu trong miệng ra ngoài.
Thương Mẫn vẫn tiếp tục vừa tính toán vừa nói:
- Sau khi ngươi nhập ngũ không lâu chiến đấu rất là dũng cảm, nhà ngươi có song thân, còn có một vị cô nương thanh mai trúc mã đang chờ ngươi, đã có lời thề ước ba sinh với ngươi. Ước mơ lớn nhất của ngươi chính là sau này có thể cùng với cô nương kia mở một cửa tiệm nhỏ, cùng nhau buôn bán sinh sống, nuôi nấng cha mẹ, con cái, người trong nhà hòa thuận vui vẻ.
Thương Mẫn vừa thao thao diễn tả mơ ước của Thiển Thủy Thanh, vừa rung đùi đắc ý, cuối cùng còn nháy mắt với hắn:
- Thế nào, bản cô nương xem quá chính xác phải không?
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- E rằng hoàn toàn ngược lại.
Thương Mẫn cười hì hì:
- Lúc này không phải là giờ tốt, phải coi vào lúc mặt trời lên cao nhất mới chính xác, hiện tại đã qua giờ tốt, đương nhiên không thể chính xác được. Bình thường ta coi cho đám gia nhân của ta, cho tới bây giờ đều trúng cả.
- Đó là đương nhiên, cho dù sai bọn họ cũng phải nói đúng, nếu không Đại tiểu thư nàng nóng giận, bọn họ sao thể sống yên ổn?!
Thương Mẫn chống cằm tỏ vẻ buồn rầu:
- Có lẽ là như vậy, hừ, cả bọn đều coi ta là kẻ ngốc, ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra. Cũng chỉ có ngươi dám nói rằng ta coi sai, hoàn toàn ngược với bọn chúng. Ngươi nói rất đúng, không biết thân phận lẫn nhau, quả thật không cần phải cố kỵ gì.
Thiển Thủy Thanh cười ha hả:
- Triệu Quốc sư coi tương lai cho người chưa bao giờ sai trật, Long Đại tiểu thư coi quá khứ cho người chưa từng chính xác, quả thật có thể nói là Thương Thiên Nhị Tuyệt, nào, ta kính ngươi một ly!
Thương Mẫn cũng bật cười ha hả, không cảm thấy buồn lòng vì lời nói của Thiển Thủy Thanh.
Sau khi cười xong, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh chợt thoáng chút âm trầm, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Thuật chiêm tinh của Triệu Cuồng Ngôn chưa bao giờ sai hay sao?
Thương Mẫn lắc lắc đầu:
- Theo như ta biết, chưa bao giờ sai!
Thiển Thủy Thanh lại hỏi:
- Nếu là như vậy, nàng có biết Triệu Quốc sư tiên đoán số mạng cho đương kim Thừa tướng ra sao không?
Thương Mẫn ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu nói:
- Từ trước tới nay Quốc sư tiên đoán số mạng cho người khác, chưa từng để lọt vào tai người thứ ba, chỉ có Quốc sư và người được ông ta tiên đoán số mạng biết được mà thôi. Ta biết quả thật Nam Thừa tướng có nhờ Quốc sư tiên đoán số mạng, nhưng kết quả thế nào thì không biết, Nam Thừa tướng cũng chưa bao giờ nói qua cho người khác. Chỉ có khi Quốc sư xem vận mệnh của Đế quốc Thiên Phong ta, có nói một câu rằng: “Tử khí Đông lai, mười năm cường thịnh”. Hiện giờ Chỉ Thủy đã bị tiêu diệt, xem ra vô cùng chính xác.
Nói đến đây, Thương Mẫn cảm thấy hưng phấn, giọng nàng cũng trở nên cao vút:
- Tên Thiển Thủy Thanh của Thiết Phong Kỳ kia quả thật rất tài giỏi, chỉ dẫn theo hơn một vạn quân mà bình định được Chỉ Thủy, đánh đâu thắng đó. Quốc sư nói: “Tử khí Đông lai, mười năm cường thịnh”, một chút cũng không sai, hẳn là ứng vào người Thiển Thủy Thanh. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn gặp mặt hắn, để xem rốt cục hắn là một nhân vật ba đầu sáu tay như thế nào!
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngạc nhiên, lúc này mới hiểu được, thì ra sở dĩ Thương Dã Vọng đặt kỳ vọng ở hắn như vậy, e rằng bởi vì câu tiên đoán này của Triệu Cuồng Ngôn.
Rất rõ ràng là Thương Dã Vọng tin tưởng Triệu Cuồng Ngôn đến cực độ, ông ta đã nhận định Thiển Thủy Thanh chính là người sẽ mang đến cho Đế quốc mười năm cường thịnh.
Không ai ngờ rằng, ngay lúc này, ở bàn bên cạnh có một giọng nói vang lên đầy vẻ khinh thường:
- Chỉ sợ Thiển Thủy Thanh chưa chắc đã là người làm cho quốc gia cường thịnh, mà mang lại tai họa cũng không chừng, vị cô nương này tốt hơn đừng cao hứng quá sớm như vậy!
Kẻ vừa lên tiếng là một tên thư sinh trẻ tuổi, có vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Những lời của hắn vừa nói ra, Thương Mẫn lập tức nổi giận. Có thể nói Thiển Thủy Thanh là thần tượng của nàng, lúc Vân Nghê rảnh rỗi hay vào cung kể cho nàng nghe những chuyện về Thiển Thủy Thanh, đã gieo vào lòng nàng một khái niệm rằng Thiển Thủy Thanh vô cùng lợi hại. Hiện giờ nàng mới khen hắn có một câu, lại có người nói rằng Thiển Thủy Thanh là tai họa cho Đế quốc, làm sao nàng không nổi giận cho được?
Lúc ấy, nàng vỗ bàn đánh rầm:
- Này, tên kia, ngươi muốn làm gì, ngươi dựa vào cái gì mà ăn nói hồ đồ như vậy?
Tên thư sinh kia lễ độ vòng tay chào Thương Mẫn, sau đó mới cười nói:
- Tiểu sinh là Trịnh Hạo, tới kinh thành để dự thi, bây giờ kỳ thi đã kết thúc, vốn định trở về quê. Vừa rồi nghe vị công tử này khen ngợi Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh như vậy, trong lòng nhất thời tức giận, cho nên mới nói lời khó nghe như vậy.
Thương Mẫn hỏi:
- Vì sao ngươi tức giận?
Trịnh Hạo xòe quạt ra phe phẩy vài cái, làm bộ làm tịch một hồi rồi mới nói:
- Tuy rằng Thiển Thủy Thanh lập nên chiến công hiển hách, nhưng đó chỉ là nhờ vào binh sĩ Đế quốc Thiên Phong ta dũng mãnh, tướng sĩ liều mạng vì nước, thật ra bản thân của y không có tài cán gì, ngược lại kiêu ngạo vô lễ, sau này ắt sẽ trở thành họa lớn của Đế quốc, cho nên bản nhân mới nói như vậy.
Thương Mẫn ngẩn ra:
- Thiển Thủy Thanh không có tài? Ngươi nói giỡn sao?
Tên Trịnh Hạo kia cười ha hả:
- Công tử cứ nghe ta kể từ từ, sẽ hiểu tất cả.
Lúc ấy Thiển Thủy Thanh đột ngột chen vào hỏi một câu:
- Ngươi là Trịnh Hạo?
- Đúng, thì sao?
Thiển Thủy Thanh cười lạnh hỏi tiếp:
- Ngươi nói là đi thi, vậy xin hỏi có trúng tuyển hay không?
Trịnh Hạo đỏ mặt lên, xếp quạt trong tay lại:
- Trời muốn cho người nào đó gánh vác chuyện lớn, trước hết ắt cũng….
- Tức là không trúng tuyển?
Trịnh Hạo còn đang dài dòng đã bị Thiển Thủy Thanh cắt ngang, thẹn quá hóa giận:
- Bọn quan trên có mắt không tròng, bản nhân có tài mà không thể phục vụ cho Đế quốc. Vốn đã muốn rời đi, nhưng lại nghe các ngươi bàn luận về Thiển Thủy Thanh như vậy, nên muốn nhắc cho các ngươi vài câu. Không ngờ ngươi không biết tốt xấu, cắt ngang lời ta như vậy, ta hỏi lại ngươi, chuyện này có quan hệ gì tới chuyện của Thiển Thủy Thanh?
Thiển Thủy Thanh quả quyết nói:
- Cắt ngang chuyện người khác trước chính là ngươi!
Trịnh Hạo nghẹn lời.
Thiển Thủy Thanh cười hăng hắc:
- Long Thanh, thật ra ta cũng biết một chút về tiên đoán số mạng, chi bằng để ta xem một quẻ cho vị Trịnh Hạo Trịnh công tử này, nàng hãy nghe ta nói xem có đạo lý hay không trước, sau đó hãy nghe hắn giải thích vì sao Thiển Thủy Thanh lại là mối họa của Đế quốc, thế nào?
Thương Mẫn vỗ tay:
- Tốt, ta muốn nghe xem ngươi tiên đoán số mạng hắn thế nào.
Thiển Thủy Thanh liếc qua tên Trịnh Hạo kia một cái, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nàng biết không, mỗi lần thành Thương Thiên mở khoa thi chính là cơ hội tốt cho tất cả các sĩ tử trong thiên hạ lập công danh, nhưng cơ hội này không phải ai cũng nắm được. Từ xưa đến nay, những chí sĩ có tài hoa hơn người, đa số ai nấy đều mang tính kiêu ngạo, dưới mắt không người, chỉ thấy có mình là giỏi nhất. Đó gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chính là như vậy. Tuy nhiên đến khi yết bảng kết quả, tuyệt đại đa số người đều phải há hốc mồm, bọn họ học tập gian khổ cả chục năm trời, chính là vì muốn kiếm công danh, kết quả lại phải ôm thất vọng ra về. Có một số người không còn mặt mũi nào trở về gặp người thân, cũng có một số người dùng dằng không quyết, lòng muốn quay về nhưng lại không thể quay về, cuộc sống vô cùng khó khăn.
- Thật ra có một số việc nàng không cần biết quá nhiều, cũng giống như ta biết nàng xuất thân từ thế gia quý tộc, thân thế không giống người thường. Mà ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, một tên binh sĩ tầm thường, chúng ta chỉ hiểu biết về đối phương một chút mà thôi, chứ không hiểu rõ ràng lắm, như vậy chẳng phải tốt lắm sao? Nếu như tất cả đều trở nên rõ ràng, mặc dù hiểu rõ lẫn nhau, ngược lại sẽ làm cho hai bên có khoảng cách với nhau, muốn ngồi với nhau uống rượu cũng khó, nàng nói có phải không? Thà là hồ đồ không biết còn hơn!
Thương Mẫn phì cười:
- Ngươi nói rất đúng.
Hai người cùng im lặng, không hề hỏi han gì nữa đến chuyện vừa rồi, cũng không hỏi vì sao Thích Thiên Hữu lại cất giấu nửa cái ngọc bội của Công chúa Thương Mẫn, hay hỏi lẫn nhau xem đối phương rốt cục là ai. Có một số việc quả thật không cần biết nhiều lắm, có một số việc chỉ có thể chôn giấu tận đáy lòng.
Lúc này Thiển Thủy Thanh uống liên tục hết chén rượu này đến chén rượu khác, nhưng không bị say gục, vẫn uống không ngừng nghỉ, duy chỉ có như vậy mới có thể làm cho cơn sóng trong lòng hắn tạm yên…
Không ai biết rằng mấy câu mà Thương Mẫn vừa nói đã đả kích hắn nặng nề đến mức nào.
o0o
Trên lầu Yên Vũ dần dần trở nên yên tĩnh, không còn khí thế hùng hổ hưng binh vấn tội như lúc đầu, bọn thị vệ chỉ để lại một ít người canh giữ, những người khác đều rời khỏi tửu lâu, đỡ cho Công chúa không vì sự có mặt của bọn chúng mà cảm thấy phiền phức.
Hai người Thương Mẫn và Thiển Thủy Thanh ngồi ở một góc của lầu Yên Vũ, ngắm cảnh trên sông Hoài, nghe nhạc vọng lên từ những chiếc thuyền con, nói những chuyện không đầu không đuôi với nhau, nhưng lại cảm thấy ung dung thoải mái hiếm khi có được. Một người là Tướng quân chém giết chốn sa trường, một kẻ là Công chúa thường ở hậu cung, cả hai đều có thế giới riêng của mình, nhưng đều muốn tìm một không gian thanh tĩnh. Hiện tại hai người gặp nhau ở một tửu lâu nơi dân dã, cả hai đều có một lớp mặt nạ, trong lòng không hề e ngại gì cả, ngược lại có thể nói chuyện thoải mái với nhau, nói ra tất cả những gì trong lòng muốn nói. Dù không nói ra tên tuổi và thân phận, nhưng cảm tình lại càng trở nên tha thiết chân thành.
- Này, Lộ Nhân Giáp, kể cho ta nghe ngươi và Thích đại ca quen nhau như thế nào, có được không?
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Chuyện cũ không nên hỏi, lập thệ chớ có truy, chuyện đã qua rồi ta không muốn nói, có nói ra cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng suy nghĩ về tương lai, như vậy còn có vẻ thực tế hơn.
- Ngươi suy nghĩ về tương lai, nhưng lại không muốn có người chỉ con đường sáng cho ngươi sao?
- Số phận của ta không phải do trời, nếu có người nào đó muốn mượn ý trời để ngăn cản ta, ta phải giết hắn!
Thương Mẫn thè lưỡi trông hết sức đáng yêu:
- Ngươi thật là hung dữ, quân nhân các ngươi ai cũng hung dữ vậy sao?
- Khép nép dịu dàng là tính tốt của các nàng, không phải quân nhân chúng ta.
Thương Mẫn cười tít mắt:
- Cho nên ta nói ta không phải là hảo cô nương, nhưng ngươi cũng không phải là hảo quân nhân, có phải không?
Thiển Thủy Thanh cười khổ:
- Trong mắt ta, nàng rất đáng yêu, còn có tinh thần trượng nghĩa, càng hiếm có hơn là mặc dù nàng xuất thân thế gia quý tộc, nhưng lại không có tính khinh người, có thể ngồi uống rượu cùng một tên tiểu tốt như ta, ta rất lấy làm vinh hạnh.
Thương Mẫn cười hì hì:
- Ngươi cũng khá lắm, bề ngoài nhã nhặn nhưng hành sự thì ngang ngược, lại nói chuyện hữu lý.
Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Hay là như vầy, ngươi cho ta biết ngày sinh tháng đẻ, bản cô nương sẽ xem cho ngươi một quẻ, chắc chắn là khá chính xác. Nhưng nếu ta coi đúng, ngươi không được giết ta đó!
- Đang là ban ngày, không có vì sao nào, làm sao nàng có thể xem được?
Thương Mẫn lập tức tỏ ra kinh ngạc:
- Ủa, ngươi không biết trong thành Thương Thiên có Nhị Tuyệt hay sao? Triệu Quốc sư có thuật chiêm tinh, bản cô nương có Quan Nhật đại pháp. Lão nhân gia xem tương lai cho người ta, còn bản cô nương xem quá khứ, ai cũng có sở trường riêng.
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngạc nhiên, thế nhưng sinh nhật của hắn không thể tùy tiện nói cho người khác. Không lẽ nói là vào ngày đó tháng đó năm đó sau Công nguyên, cho nên đành phải bịa ra một ngày nào đó nói với Thương Mẫn.
Thương Mẫn cũng chỉ muốn đùa giỡn mà thôi, bèn làm ra vẻ như đang bấm đốt tay tính toán:
- Ủa, trước tiên, ngươi là một quân nhân…
Suýt nữa thì Thiển Thủy Thanh phun hết ngụm rượu trong miệng ra ngoài.
Thương Mẫn vẫn tiếp tục vừa tính toán vừa nói:
- Sau khi ngươi nhập ngũ không lâu chiến đấu rất là dũng cảm, nhà ngươi có song thân, còn có một vị cô nương thanh mai trúc mã đang chờ ngươi, đã có lời thề ước ba sinh với ngươi. Ước mơ lớn nhất của ngươi chính là sau này có thể cùng với cô nương kia mở một cửa tiệm nhỏ, cùng nhau buôn bán sinh sống, nuôi nấng cha mẹ, con cái, người trong nhà hòa thuận vui vẻ.
Thương Mẫn vừa thao thao diễn tả mơ ước của Thiển Thủy Thanh, vừa rung đùi đắc ý, cuối cùng còn nháy mắt với hắn:
- Thế nào, bản cô nương xem quá chính xác phải không?
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- E rằng hoàn toàn ngược lại.
Thương Mẫn cười hì hì:
- Lúc này không phải là giờ tốt, phải coi vào lúc mặt trời lên cao nhất mới chính xác, hiện tại đã qua giờ tốt, đương nhiên không thể chính xác được. Bình thường ta coi cho đám gia nhân của ta, cho tới bây giờ đều trúng cả.
- Đó là đương nhiên, cho dù sai bọn họ cũng phải nói đúng, nếu không Đại tiểu thư nàng nóng giận, bọn họ sao thể sống yên ổn?!
Thương Mẫn chống cằm tỏ vẻ buồn rầu:
- Có lẽ là như vậy, hừ, cả bọn đều coi ta là kẻ ngốc, ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra. Cũng chỉ có ngươi dám nói rằng ta coi sai, hoàn toàn ngược với bọn chúng. Ngươi nói rất đúng, không biết thân phận lẫn nhau, quả thật không cần phải cố kỵ gì.
Thiển Thủy Thanh cười ha hả:
- Triệu Quốc sư coi tương lai cho người chưa bao giờ sai trật, Long Đại tiểu thư coi quá khứ cho người chưa từng chính xác, quả thật có thể nói là Thương Thiên Nhị Tuyệt, nào, ta kính ngươi một ly!
Thương Mẫn cũng bật cười ha hả, không cảm thấy buồn lòng vì lời nói của Thiển Thủy Thanh.
Sau khi cười xong, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh chợt thoáng chút âm trầm, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Thuật chiêm tinh của Triệu Cuồng Ngôn chưa bao giờ sai hay sao?
Thương Mẫn lắc lắc đầu:
- Theo như ta biết, chưa bao giờ sai!
Thiển Thủy Thanh lại hỏi:
- Nếu là như vậy, nàng có biết Triệu Quốc sư tiên đoán số mạng cho đương kim Thừa tướng ra sao không?
Thương Mẫn ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu nói:
- Từ trước tới nay Quốc sư tiên đoán số mạng cho người khác, chưa từng để lọt vào tai người thứ ba, chỉ có Quốc sư và người được ông ta tiên đoán số mạng biết được mà thôi. Ta biết quả thật Nam Thừa tướng có nhờ Quốc sư tiên đoán số mạng, nhưng kết quả thế nào thì không biết, Nam Thừa tướng cũng chưa bao giờ nói qua cho người khác. Chỉ có khi Quốc sư xem vận mệnh của Đế quốc Thiên Phong ta, có nói một câu rằng: “Tử khí Đông lai, mười năm cường thịnh”. Hiện giờ Chỉ Thủy đã bị tiêu diệt, xem ra vô cùng chính xác.
Nói đến đây, Thương Mẫn cảm thấy hưng phấn, giọng nàng cũng trở nên cao vút:
- Tên Thiển Thủy Thanh của Thiết Phong Kỳ kia quả thật rất tài giỏi, chỉ dẫn theo hơn một vạn quân mà bình định được Chỉ Thủy, đánh đâu thắng đó. Quốc sư nói: “Tử khí Đông lai, mười năm cường thịnh”, một chút cũng không sai, hẳn là ứng vào người Thiển Thủy Thanh. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn gặp mặt hắn, để xem rốt cục hắn là một nhân vật ba đầu sáu tay như thế nào!
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngạc nhiên, lúc này mới hiểu được, thì ra sở dĩ Thương Dã Vọng đặt kỳ vọng ở hắn như vậy, e rằng bởi vì câu tiên đoán này của Triệu Cuồng Ngôn.
Rất rõ ràng là Thương Dã Vọng tin tưởng Triệu Cuồng Ngôn đến cực độ, ông ta đã nhận định Thiển Thủy Thanh chính là người sẽ mang đến cho Đế quốc mười năm cường thịnh.
Không ai ngờ rằng, ngay lúc này, ở bàn bên cạnh có một giọng nói vang lên đầy vẻ khinh thường:
- Chỉ sợ Thiển Thủy Thanh chưa chắc đã là người làm cho quốc gia cường thịnh, mà mang lại tai họa cũng không chừng, vị cô nương này tốt hơn đừng cao hứng quá sớm như vậy!
Kẻ vừa lên tiếng là một tên thư sinh trẻ tuổi, có vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Những lời của hắn vừa nói ra, Thương Mẫn lập tức nổi giận. Có thể nói Thiển Thủy Thanh là thần tượng của nàng, lúc Vân Nghê rảnh rỗi hay vào cung kể cho nàng nghe những chuyện về Thiển Thủy Thanh, đã gieo vào lòng nàng một khái niệm rằng Thiển Thủy Thanh vô cùng lợi hại. Hiện giờ nàng mới khen hắn có một câu, lại có người nói rằng Thiển Thủy Thanh là tai họa cho Đế quốc, làm sao nàng không nổi giận cho được?
Lúc ấy, nàng vỗ bàn đánh rầm:
- Này, tên kia, ngươi muốn làm gì, ngươi dựa vào cái gì mà ăn nói hồ đồ như vậy?
Tên thư sinh kia lễ độ vòng tay chào Thương Mẫn, sau đó mới cười nói:
- Tiểu sinh là Trịnh Hạo, tới kinh thành để dự thi, bây giờ kỳ thi đã kết thúc, vốn định trở về quê. Vừa rồi nghe vị công tử này khen ngợi Thiết Phong Kỳ Thiển Thủy Thanh như vậy, trong lòng nhất thời tức giận, cho nên mới nói lời khó nghe như vậy.
Thương Mẫn hỏi:
- Vì sao ngươi tức giận?
Trịnh Hạo xòe quạt ra phe phẩy vài cái, làm bộ làm tịch một hồi rồi mới nói:
- Tuy rằng Thiển Thủy Thanh lập nên chiến công hiển hách, nhưng đó chỉ là nhờ vào binh sĩ Đế quốc Thiên Phong ta dũng mãnh, tướng sĩ liều mạng vì nước, thật ra bản thân của y không có tài cán gì, ngược lại kiêu ngạo vô lễ, sau này ắt sẽ trở thành họa lớn của Đế quốc, cho nên bản nhân mới nói như vậy.
Thương Mẫn ngẩn ra:
- Thiển Thủy Thanh không có tài? Ngươi nói giỡn sao?
Tên Trịnh Hạo kia cười ha hả:
- Công tử cứ nghe ta kể từ từ, sẽ hiểu tất cả.
Lúc ấy Thiển Thủy Thanh đột ngột chen vào hỏi một câu:
- Ngươi là Trịnh Hạo?
- Đúng, thì sao?
Thiển Thủy Thanh cười lạnh hỏi tiếp:
- Ngươi nói là đi thi, vậy xin hỏi có trúng tuyển hay không?
Trịnh Hạo đỏ mặt lên, xếp quạt trong tay lại:
- Trời muốn cho người nào đó gánh vác chuyện lớn, trước hết ắt cũng….
- Tức là không trúng tuyển?
Trịnh Hạo còn đang dài dòng đã bị Thiển Thủy Thanh cắt ngang, thẹn quá hóa giận:
- Bọn quan trên có mắt không tròng, bản nhân có tài mà không thể phục vụ cho Đế quốc. Vốn đã muốn rời đi, nhưng lại nghe các ngươi bàn luận về Thiển Thủy Thanh như vậy, nên muốn nhắc cho các ngươi vài câu. Không ngờ ngươi không biết tốt xấu, cắt ngang lời ta như vậy, ta hỏi lại ngươi, chuyện này có quan hệ gì tới chuyện của Thiển Thủy Thanh?
Thiển Thủy Thanh quả quyết nói:
- Cắt ngang chuyện người khác trước chính là ngươi!
Trịnh Hạo nghẹn lời.
Thiển Thủy Thanh cười hăng hắc:
- Long Thanh, thật ra ta cũng biết một chút về tiên đoán số mạng, chi bằng để ta xem một quẻ cho vị Trịnh Hạo Trịnh công tử này, nàng hãy nghe ta nói xem có đạo lý hay không trước, sau đó hãy nghe hắn giải thích vì sao Thiển Thủy Thanh lại là mối họa của Đế quốc, thế nào?
Thương Mẫn vỗ tay:
- Tốt, ta muốn nghe xem ngươi tiên đoán số mạng hắn thế nào.
Thiển Thủy Thanh liếc qua tên Trịnh Hạo kia một cái, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nàng biết không, mỗi lần thành Thương Thiên mở khoa thi chính là cơ hội tốt cho tất cả các sĩ tử trong thiên hạ lập công danh, nhưng cơ hội này không phải ai cũng nắm được. Từ xưa đến nay, những chí sĩ có tài hoa hơn người, đa số ai nấy đều mang tính kiêu ngạo, dưới mắt không người, chỉ thấy có mình là giỏi nhất. Đó gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chính là như vậy. Tuy nhiên đến khi yết bảng kết quả, tuyệt đại đa số người đều phải há hốc mồm, bọn họ học tập gian khổ cả chục năm trời, chính là vì muốn kiếm công danh, kết quả lại phải ôm thất vọng ra về. Có một số người không còn mặt mũi nào trở về gặp người thân, cũng có một số người dùng dằng không quyết, lòng muốn quay về nhưng lại không thể quay về, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.