Đế Sủng Thánh Phi

Chương 11:

Phồn Lai Khanh Khanh

29/12/2022

"Nàng là nữ nhân đầu tiên bổn vương dẫn đến đây."

Vọng Thừa Thiên nắm lấy tay nàng ôn nhu nói, từng bước dẫn nàng tiến vào nơi cấm địa của Bạch Nhật, trải qua trùng trùng cơ quan.

Trữ Phi Điểu một hồi kinh ngạc. "Đây là?"

"Đây là nơi huấn luyện kỵ binh của Bạch Nhật."

Trước mắt nàng có rất nhiều binh sĩ đang được tập huấn giữa trời tuyết khắc nghiệt, nàng cảm giác bọn họ không giống những binh sĩ bình thường, mà giống như là đang đào tạo sát thủ hơn. Từ người bọn họ toát lên lãnh khí của sự chết chóc.

Nàng không hiểu vì sao hắn lại đưa nàng đến đây, tiết lộ cho nàng biết cơ mật này?

"Không lâu nữa trẫm sẽ thảo phạt Quang Minh Giáo."

Vọng Thừa Thiên vẫn nắm lấy tay nàng không buông, khí tức của hắn vẫn bình ổn không hề thay đổi, giống như lúc cùng nàng chơi cờ vậy, nói về từng quân cờ, nước đi, làm sao để dành thắng lợi.

Còn nàng theo từng lời nói của hắn như chết lặng, bất tri bất giác nói: "Sớm vậy sao?"

Hắn lại không chút nghi ngờ nào với biểu tình đặt biệt hoảng sợ của nàng, tưởng rằng tiết trời bên ngoài ảnh hưởng đến nàng nên ôm thân thể lạnh ngắt của nàng vào lòng.

"Đông Quách Doanh đã nói trước ngày sinh thần của Cuồng Quyến Thánh Nữ chính là thời cơ tốt. Chiến loạn hơn trăm ngàn năm giữa Bạch Nhật và Quang Minh cũng nên đến hồi kết thúc."

"Phi Điểu đợi ta thống nhất giang sơn sẽ thập lý hồng trang, lấy thiên hạ làm sính lễ, hứa khanh hậu vị, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

Bên ngoài gió lớn, tuyết rơi không ngừng.

Trữ Phi Điểu rất lâu cũng không đáp, ở trong lòng hắn lại như đang ở trong băng tuyết ngàn năm.

Cái mà chàng nói thiên hạ làm sính lễ thực ra là ta nhà tan cửa nát, thập lí hồng trang là dùng hơn ngàn vạn huyết nhục của con dân Quang Minh đổi lấy, chàng bắt ta làm sao nguyện ý đây?

Vọng Thừa Thiên không biết thâm tình của chàng lại là cơn ác mộng của ta...

Hắn cũng không bắt ép nàng phải trả lời hắn, chỉ là tâm lại lạnh đi vài phần.

Hắn biết nàng có bí mật giấu hắn, nhưng hắn không muốn hỏi đến là vì muốn nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, tự nguyện nói cho hắn biết tâm tư của nàng.



Hắn thận trọng từng bước lấy lòng nàng, từng bước một không dám khinh suất, ngay cả chuyện cơ mật của Bạch Nhật cũng không nghĩ đến sẽ che giấu nàng!

Rốt cục, Trữ Phi Điểu nàng còn lo sợ điều gì?

Tuyết phủ trắng một vùng trời, cảnh sắc cũng vì vậy trở nên ảm đảm.

Trữ Phi Điểu kể từ sau ngày đó nàng thường xuyên thất thần, rất dễ bị kinh động, thậm chí là không biết bản thân mình đang làm gì, cứ mãi ở một chỗ nhưng ánh mắt mông lung bất định.

Nàng có nên thông báo cho mẫu thân biết?

Trước ngày sinh thần của Thánh Nữ, rốt cục là thời điểm nào nàng không thể xác định được, chỉ là từ đây đến đó vẫn còn hơn một tháng nữa.

Đông Quách Doanh lại tính kế gì, nàng càng không thể suy đoán!

Đêm rằm tháng một Trữ Phi Điểu đột nhiên mất tích, Vọng Thừa Thiên lật tung cả thiên hạ cũng không tìm thấy nàng.

Huyết sắc rực rỡ phủ lên nền tuyết trắng, tựa như đóa bỉ ngạn đang dần nở rộ. Mỗi một bước chân là bộ bộ sinh hoa.

Huyết dịch từng giọt chảy dài, từ tim nàng chạm đến đất trời.

Lần này nàng trích máu tim tế thần, đổi lấy trăm năm thái bình của Quang Minh, cũng là lần cuối cùng, cùng Quanh Minh ân đoạn nghĩa tuyệt. Xem như Thánh Nữ của bọn họ đã quyên sinh, hi vọng mẫu thân nàng tìm người thích hợp hơn kế vị.

"Tiểu Điểu, muội hà tất phải cố chấp? Hắn thật sự xứng đáng để muội làm vậy ư? Nếu hắn biết được thân phận của muội..."

Viễn Thụ không nhẫn tâm nhìn nàng thương tích đầy mình, vì tình mà sa đọa như vậy, đến mạng cũng không cần.

"Viễn ca ca, đây là con đường muội chọn, muội sẽ không hối hận."

Vả lại nàng tin tưởng Vọng Thừa Thiên, cũng tin tưởng vào tình yêu của bọn họ!

Nàng biết hắn nhất định sẽ rất tức giận vì nàng cố ý lừa gạt hắn, hắn muốn đánh muốn mắng nàng thế nào cũng được, nàng đều nguyện ý cho hắn xử trí, chỉ cần được ở bên cạnh hắn với nàng đời này là đủ rồi.

Nàng chưa từng nguy hại đến Bạch Nhật, cũng chưa từng tổn hại đến hắn, ân oán của Quang Minh và Bạch Nhật hãy đế Quang Minh và Bạch Nhật kết thúc, từ nay về sau nàng chỉ là Phi Điểu của hắn, không còn bất cứ can hệ gì với Quang Minh nữa.

Trữ Phi Điểu khẽ cong môi cười, có chút bi ai nhìn trời tuyết lẫn cả huyết sắc ngoài kia, hơi mông lung, mờ nhạt...



"Mẫu thân thật xin lỗi, hài nhi bất hiếu đã phụ kì vọng của người, thế nhưng Phi Điểu mệt rồi, mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên nữ nhi mới biết được cái gọi là nhà, mới biết được có người yêu thương là điều hạnh phúc biết bao..."

"Nếu đây thật sự là hạnh phúc của nàng, ta toàn tâm chúc phúc nàng."

Viễn Thụ không khuyên ngăn nàng nữa ngần ấy năm y luôn là người chứng kiến nàng trưởng thành, là người hiểu nàng đã từng trải qua những gì, hắn biết nàng sống ở nơi đây chẳng khác gì đang tồn tại và giam cầm, nàng là loài chim phượng hoàng đáng lẽ nên tự do bay lượn trên bầu trời mới đúng.

Nếu y đã không có dũng khí đưa nàng rời khỏi đây thì cũng không nên cản đường nàng đi tìm tự do của bản thân.

Trữ Phi Điểu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa ngã xuống, lâm vào hôn mê.

Trong lúc thập tử nhất sinh nàng dường như nghe được giọng của Vọng Thừa Thiên...

Lúc Vọng Thừa Thiên đến nơi thấy Viễn Thụ đang chăm sóc nàng.

Viễn Thụ nói: "Nàng vì ngươi mà trở thành phản đồ của Quang Minh, ngươi mau mang nàng ta đi đi, ngàn vạn lần đừng để Giáo Chủ nhìn thấy nàng ta nữa."

Viễn Thụ không nói cho Vọng Thừa Thiên biết nàng là Cuồng Quyến Thánh Nữ, chỉ xem nàng như một đệ tử bình thường của giáo phạm vào đại tội bị trục xuất, hi vọng như vậy sẽ giúp nàng tránh khỏi ít hiềm nghi hơn, sống ở Bạch Nhật cũng dễ dàng hơn, điều hắn có thể làm cho nàng chỉ có bấy nhiêu thôi...

Nhưng Viễn Thụ không ngờ đến vì chút tâm tư nhỏ này, đến cùng lại trở thành đại hoạ chí mạng với Trữ Phi Điểu.

Vọng Thừa Thiên vô thanh vô thức đến, đi cũng không để lại bất cứ động tĩnh nào.

Đan phượng nhãn nhìn nữ nhân ngủ say trên giường có chút trầm tư, hắn đêm nay uống rất nhiều rượu, nhưng mùi hương của rượu cũng không lấn át nổi mùi thuốc trong phòng.

Hắn trăm suy vạn tính lại tính không ra nàng là người của Quang Minh Giáo, thảo nào nàng lại thần bí như vậy.

Ngày đó Đông Quách Doanh đến tìm hắn.

"Ngươi có từng nghĩ đến nàng ta là ai chưa? Người đang sống sờ sờ trước mắt lại đột nhiên bốc hơi, với bản lĩnh của ngươi cũng không tra ra chút tin tức nào, thì nàng ta còn có thể ở đâu?"

Quả nhiên nàng thật sự ở Quang Minh, nơi nằm ngoài kiểm soát của hắn. Đông Quách Doanh sớm đã biết nàng là ai lại chưa từng tiết lộ cho hắn nửa chữ, y là muốn hắn tự mình tỉnh ngộ ư?

Trữ Phi Điểu đây là nguyên nhân khiến nàng luôn dè chừng, sợ hãi sao?

Nếu đã vậy, bổn vương sẽ thay nàng gỡ bỏ nút thắt này. Nàng có nguyện ý ở bên cạnh bổn vương, không hối hận?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Sủng Thánh Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook