Chương 12:
Phồn Lai Khanh Khanh
29/12/2022
Trữ Phi Điểu tỉnh lại vào trận tuyết lớn cuối đông.
Ngày ấy, tuyết trắng phủ khắp hoàng thành, Vọng Thừa Thiên đang phê duyệt tấu chương không hề hay biết nàng đang đứng phía sau nhìn hắn.
Gần ngay trước mắt lại như cách biệt nghìn trùng.
Trữ Phi Điểu không biết tại sao nàng lại trở về đây, có cảm giác không chân thực, dường như nàng đang mơ, mơ một giấc mộng rất dài.
Nàng không dám bước đến sợ rằng mọi thứ sẽ biến mất, chỉ là nàng quá nhớ nhung hắn mới tự tạo ra huyễn cảnh này.
Gió đung đưa, hoa tuyết bay tán loạn.
Rèm châu lay động, luân chuyển giá nến.
Đêm đã khuya, Vọng Thừa Thiên hết duyệt tấu chương này đến tấu chương khác, không hề có ý định nghỉ ngơi. Chỉ là trong thoáng chốc hắn nhìn thấy vài bông hoa tuyết bay qua khung cửa sổ, khoảnh khắc ấy hắn ngẩng đầu lên bỗng nhiên nhìn thấy nàng.
"Nàng tỉnh rồi?"
Rất lâu, rất lâu... Tưởng như là thời gian cũng giống như tiết trời ngoài kia sớm đã bị phủ băng tuyết, Vọng Thừa Thiên mới lên tiếng, thanh âm không ra hỉ nộ.
Nàng nhất thời cũng không biết làm sao, là thật hay đang mơ, nàng cũng không thể phân biệt, lẳng lặng đứng đó.
"Bổn vương đã nói không được đi chân trần xuống đất, không tốt."
Vọng Thừa Thiên bế nàng lên từng bước tiến về phía giường lớn, nàng bất giác quàng tay ôm cổ hắn, thì ra không phải mơ. Hắn là người bằng xương bằng thịt ôm lấy nàng!
Thật tốt!
"Thừa Thiên..."
"Sao vậy?"
"Không..."
"Nàng nghỉ ngơi đi, có gì sau hãy nói."
Hôm sau nàng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Vọng Thừa Thiên đâu, nàng đột nhiên rất sợ, chạy khắp phòng cũng không thấy hắn, đúng lúc này hắn trở về, nàng liền nhào vào lòng hắn.
"Ăn chút cháo đi, nàng đã không ăn gì mấy hôm nay rồi, toàn là duy trì bằng Hồi Huyết Đan."
Từ khi nàng xuất hiện Hồi Huyết Đan dường như là đặc chế dành riêng cho nàng, lần nào hắn tìm thấy nàng cũng chỉ còn nửa cái mạng, hắn thật không biết những năm qua nàng rốt cuộc làm cách nào để sống đến hôm nay?
Trữ Phi Điểu mím môi muốn nói rồi thôi, nàng không phụ kì vọng của hắn ăn hết bát cháo tổ yến, cũng rất phối hợp uống hết thuốc.
Hôm nay có chút ánh nắng, hiếm khi tiết trời đẹp thế này nàng liền kéo tay Vọng Thừa Thiên đi dạo. Hắn và nàng ngoài nói chuyện phiếm ra thì không hề nhắc nửa chữ đến chuyện nàng mất tích, và hắn làm sao đưa nàng từ Quang Minh về đây.
Chỉ là, chuyện gì rồi cũng sẽ đến. Cảnh Dạ, Khúc Dạ, Lưu Ly, đồng loạt đến tìm hắn, bọn họ đều là những thuộc hạ thân tính của Vọng Thừa Thiên, từ nhỏ đã đi theo hắn được hắn nuôi dạy, bọn họ tình nguyện bán mạng vì hắn. Cũng là người hắn sắp xếp bảo vệ nàng suốt thời gian qua.
"Hoàng thượng chuyện ngài căn dặn chúng thuộc hạ đã bố trí ổn thỏa, chỉ còn chờ lệnh của ngài."
Vọng Thừa Thiên thoáng liếc mắt nhìn nàng, thần sắc lãnh tĩnh phất tay cho bọn họ lui xuống.
Nàng không thể cứ im lặng mãi thế này, cuối cùng vẫn phải đối diện thôi.
"Chàng sẽ thảo phạt Quang Minh sao?"
Không khó để nhìn ra dáng vẻ khó xử cùng bi thương trong đôi đào hoa nhãn kia.
"Đúng vậy."
Vọng Thừa Thiên không chút do dự đáp lời nàng. Hắn bước đến gần tường thành, gió thổi tung bay một góc hoàng bào. Dáng vẻ cô độc của bậc cửu ngũ chí tôn, dáng vẻ hiên ngang dù trời đất có đảo lộn cũng không lây động được nửa mi quang ấy.
Thế nhân nói tuyết rơi lạnh lẽo, chạm vào người lạnh thấu xương tủy, nhưng sao hôm nay nàng lại thấy thật bình thường, nàng muốn dùng cái lạnh này tê liệt bản thân, thế nhưng ngay thời khắc này nàng hoàn toàn tỉnh táo.
"Phi Điểu, trẫm thảo phạt Quang Minh nàng sẽ thế nào? Nàng sẽ chọn trẫm hay là Quang Minh?"
Chọn hắn hay là chọn Quang Minh đúng hơn là mẫu thân nàng? Nàng đã rất nhiều lần hỏi bản thân, đã ngàn vạn lần lập ra giả thuyết, đến cùng vẫn không có kết quả.
"Thừa Thiên, thật xin lỗi! Ta chọn chàng, nhưng cũng không thể phụ Quang Minh!"
Hắn không nói gì thêm nữa, vươn tay gạt đi hoa tuyết đậu trên tóc nàng, chậm rãi vuốt lại mái tóc rối của nàng.
"Vọng Thừa Thiên, ngươi thật sự muốn đi nước cờ này sao?"
Đông Quách Doanh nhấp một ngụm trà, lãnh đạm liếc mắt nhìn Vọng Thừa Thiên tự đưa mình vào ngõ cụt.
"Chưa thử làm sao biết không có lối đi?" Vọng Thừa Thiên lại hạ xuống một quân cờ, có chút trầm ngâm.
"Haha, vậy bổn quân chờ xem ngươi làm sao để thay đổi cục diện này, con tốt trong tay ngươi làm sao biến thành con tướng hữu dụng." Không ngờ Đông Quách Doanh lại cười, nụ cười của y quá đỗi yêu dị.
"Đừng nói bổn quân không nhắc nhở, giữ lại một thứ không thuộc về mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội ngươi, ngày đêm ôm ấp con dao hai lưỡi này ngươi không sợ nó sẽ đoạt mệnh ngươi sao?"
"Trẫm muốn đánh cược một lần."
Vọng Thừa Thiên đương nhiên nhìn ra được bàn cờ này nên đi thế nào mới đúng, nhưng hắn lại vứt bỏ cơ hội thắng lợi trước mắt, chỉ vì muốn mở ra một con đường khác.
Nàng cũng giống như con cờ này, không được quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không được quyền lựa chọn bước đi của mình, nay hắn lại vì nàng tạo ra con đường này, hắn cho nàng quyền lựa chọn, cũng cho bọn họ một cơ hội.
Cơ hội này chỉ có một hi vọng Phi Điểu nàng không làm bổn vương thất vọng!
Ngày ấy, tuyết trắng phủ khắp hoàng thành, Vọng Thừa Thiên đang phê duyệt tấu chương không hề hay biết nàng đang đứng phía sau nhìn hắn.
Gần ngay trước mắt lại như cách biệt nghìn trùng.
Trữ Phi Điểu không biết tại sao nàng lại trở về đây, có cảm giác không chân thực, dường như nàng đang mơ, mơ một giấc mộng rất dài.
Nàng không dám bước đến sợ rằng mọi thứ sẽ biến mất, chỉ là nàng quá nhớ nhung hắn mới tự tạo ra huyễn cảnh này.
Gió đung đưa, hoa tuyết bay tán loạn.
Rèm châu lay động, luân chuyển giá nến.
Đêm đã khuya, Vọng Thừa Thiên hết duyệt tấu chương này đến tấu chương khác, không hề có ý định nghỉ ngơi. Chỉ là trong thoáng chốc hắn nhìn thấy vài bông hoa tuyết bay qua khung cửa sổ, khoảnh khắc ấy hắn ngẩng đầu lên bỗng nhiên nhìn thấy nàng.
"Nàng tỉnh rồi?"
Rất lâu, rất lâu... Tưởng như là thời gian cũng giống như tiết trời ngoài kia sớm đã bị phủ băng tuyết, Vọng Thừa Thiên mới lên tiếng, thanh âm không ra hỉ nộ.
Nàng nhất thời cũng không biết làm sao, là thật hay đang mơ, nàng cũng không thể phân biệt, lẳng lặng đứng đó.
"Bổn vương đã nói không được đi chân trần xuống đất, không tốt."
Vọng Thừa Thiên bế nàng lên từng bước tiến về phía giường lớn, nàng bất giác quàng tay ôm cổ hắn, thì ra không phải mơ. Hắn là người bằng xương bằng thịt ôm lấy nàng!
Thật tốt!
"Thừa Thiên..."
"Sao vậy?"
"Không..."
"Nàng nghỉ ngơi đi, có gì sau hãy nói."
Hôm sau nàng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Vọng Thừa Thiên đâu, nàng đột nhiên rất sợ, chạy khắp phòng cũng không thấy hắn, đúng lúc này hắn trở về, nàng liền nhào vào lòng hắn.
"Ăn chút cháo đi, nàng đã không ăn gì mấy hôm nay rồi, toàn là duy trì bằng Hồi Huyết Đan."
Từ khi nàng xuất hiện Hồi Huyết Đan dường như là đặc chế dành riêng cho nàng, lần nào hắn tìm thấy nàng cũng chỉ còn nửa cái mạng, hắn thật không biết những năm qua nàng rốt cuộc làm cách nào để sống đến hôm nay?
Trữ Phi Điểu mím môi muốn nói rồi thôi, nàng không phụ kì vọng của hắn ăn hết bát cháo tổ yến, cũng rất phối hợp uống hết thuốc.
Hôm nay có chút ánh nắng, hiếm khi tiết trời đẹp thế này nàng liền kéo tay Vọng Thừa Thiên đi dạo. Hắn và nàng ngoài nói chuyện phiếm ra thì không hề nhắc nửa chữ đến chuyện nàng mất tích, và hắn làm sao đưa nàng từ Quang Minh về đây.
Chỉ là, chuyện gì rồi cũng sẽ đến. Cảnh Dạ, Khúc Dạ, Lưu Ly, đồng loạt đến tìm hắn, bọn họ đều là những thuộc hạ thân tính của Vọng Thừa Thiên, từ nhỏ đã đi theo hắn được hắn nuôi dạy, bọn họ tình nguyện bán mạng vì hắn. Cũng là người hắn sắp xếp bảo vệ nàng suốt thời gian qua.
"Hoàng thượng chuyện ngài căn dặn chúng thuộc hạ đã bố trí ổn thỏa, chỉ còn chờ lệnh của ngài."
Vọng Thừa Thiên thoáng liếc mắt nhìn nàng, thần sắc lãnh tĩnh phất tay cho bọn họ lui xuống.
Nàng không thể cứ im lặng mãi thế này, cuối cùng vẫn phải đối diện thôi.
"Chàng sẽ thảo phạt Quang Minh sao?"
Không khó để nhìn ra dáng vẻ khó xử cùng bi thương trong đôi đào hoa nhãn kia.
"Đúng vậy."
Vọng Thừa Thiên không chút do dự đáp lời nàng. Hắn bước đến gần tường thành, gió thổi tung bay một góc hoàng bào. Dáng vẻ cô độc của bậc cửu ngũ chí tôn, dáng vẻ hiên ngang dù trời đất có đảo lộn cũng không lây động được nửa mi quang ấy.
Thế nhân nói tuyết rơi lạnh lẽo, chạm vào người lạnh thấu xương tủy, nhưng sao hôm nay nàng lại thấy thật bình thường, nàng muốn dùng cái lạnh này tê liệt bản thân, thế nhưng ngay thời khắc này nàng hoàn toàn tỉnh táo.
"Phi Điểu, trẫm thảo phạt Quang Minh nàng sẽ thế nào? Nàng sẽ chọn trẫm hay là Quang Minh?"
Chọn hắn hay là chọn Quang Minh đúng hơn là mẫu thân nàng? Nàng đã rất nhiều lần hỏi bản thân, đã ngàn vạn lần lập ra giả thuyết, đến cùng vẫn không có kết quả.
"Thừa Thiên, thật xin lỗi! Ta chọn chàng, nhưng cũng không thể phụ Quang Minh!"
Hắn không nói gì thêm nữa, vươn tay gạt đi hoa tuyết đậu trên tóc nàng, chậm rãi vuốt lại mái tóc rối của nàng.
"Vọng Thừa Thiên, ngươi thật sự muốn đi nước cờ này sao?"
Đông Quách Doanh nhấp một ngụm trà, lãnh đạm liếc mắt nhìn Vọng Thừa Thiên tự đưa mình vào ngõ cụt.
"Chưa thử làm sao biết không có lối đi?" Vọng Thừa Thiên lại hạ xuống một quân cờ, có chút trầm ngâm.
"Haha, vậy bổn quân chờ xem ngươi làm sao để thay đổi cục diện này, con tốt trong tay ngươi làm sao biến thành con tướng hữu dụng." Không ngờ Đông Quách Doanh lại cười, nụ cười của y quá đỗi yêu dị.
"Đừng nói bổn quân không nhắc nhở, giữ lại một thứ không thuộc về mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội ngươi, ngày đêm ôm ấp con dao hai lưỡi này ngươi không sợ nó sẽ đoạt mệnh ngươi sao?"
"Trẫm muốn đánh cược một lần."
Vọng Thừa Thiên đương nhiên nhìn ra được bàn cờ này nên đi thế nào mới đúng, nhưng hắn lại vứt bỏ cơ hội thắng lợi trước mắt, chỉ vì muốn mở ra một con đường khác.
Nàng cũng giống như con cờ này, không được quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không được quyền lựa chọn bước đi của mình, nay hắn lại vì nàng tạo ra con đường này, hắn cho nàng quyền lựa chọn, cũng cho bọn họ một cơ hội.
Cơ hội này chỉ có một hi vọng Phi Điểu nàng không làm bổn vương thất vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.