Chương 13:
Phồn Lai Khanh Khanh
29/12/2022
Đời người có quá nhiều việc bất đắc dĩ, thân bất do kỷ, huống hồ bọn họ lại là những kẻ thân phận không tầm thường, nắm giữ biết bao sinh mệnh, chỉ cần sai một ly, vạn dặm sau sẽ là bao sinh linh lầm than...
Ngày mai, chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh kia không?
Ngày mai, chàng vẫn sẽ là trời, nhưng liệu loài chim bé nhỏ như thiếp còn có thể ung dung bay lượn trong bầu trời do chính tay chàng kiến tạo không?
Ngày mai, thiếp còn có thể là Phi Điểu của chàng không?
Ngày mai, Vọng Thừa Thiên sẽ dẫn binh thảo phạt Quang Minh Giáo, Quang Minh dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nào đấu nổi với mười vạn kỵ binh còn do chính Vọng Thừa Thiên ngự giá thân chinh....
Nàng dù gì cũng là Thánh Nữ Quang Minh, không thể trơ mắt đứng nhìn toàn bộ giáo đồ bị tiêu diệt, không thể trơ mắt đứng nhìn mẫu thân nàng gặp nguy hiểm mà không cứu.
Nàng đành... Phụ hắn!
Đối với nàng đây không còn là trận huyết chiến sinh tử của Quang Minh, mà là trận huyết chiến sinh tử tình yêu của nàng và Vọng Thừa Thiên.
Mà nàng sớm đã biết kết cục.
Quang Minh Giáo nhất định sẽ không thua, bởi vì tình yêu của nàng đã thua thay rồi.
Trữ Phi Điểu nhớ lại dung nhan của mẫu thân lòng không khỏi dâng lên cỗ chua xót. Nhìn người mẫu thân luôn cao cao tại thượng nay lại quỳ dưới chân nàng cầu xin, người nói: "Điểu nhi xin con hãy cứu lấy Quang Minh Giáo."
Mẫu thân nàng không những không trách phạt nàng, người còn dung túng nàng, đau lòng nhìn nàng. Ánh mắt đó, giọt lệ đó như khắc sâu vào tâm khảm nàng.
Người bây giờ đã không còn là Quang Minh Giáo Chủ người người cung kính quỳ lạy, mà chỉ đơn giản là một người mẫu thân bình thường thương tiếc nữ nhi của mình.
Nàng thật ngốc, nhiều năm như vậy nàng chưa từng thật sự hiểu mẫu thân của nàng, thì ra người luôn luôn đứng phía sau yêu thương nàng mà nàng không hề hay biết. Nếu không vì trọng trách trên vai quá nặng, người đã không bất đắc dĩ để nàng làm Thánh Nữ, nếu không vì Quang Minh Giáo cơ nghiệp ngàn năm, người đã không đến cầu xin nàng!
Người là cố tình để nàng bên cạnh Vọng Thừa Thiên bởi vì người cũng muốn nàng hạnh phúc chăng?
Nhưng mà, vận mệnh có thể thay đổi còn số mệnh thì phải làm sao, sớm hay muộn cũng sẽ đến tìm nàng mà thôi.
"Mẫu thân, Điểu nhi đáp ứng người.”
Thừa Thiên thật xin lỗi! Bạch Nhật Đế Triều thua cùng lắm tổn thất một ít binh mã, với cơ trí mưu lược của Vọng Thừa Thiên nàng tin sẽ không để thương vong nặng nề. Thế nhưng Quang Minh Giáo mà thua chỉ còn một con đường diệt vong. Thiếp đã là phản đồ, không muốn mẫu thân của mình phải biến thành tội nhân thiên cổ. Thật xin lỗi!
Đêm nay, thật dài. Trữ Phi Điểu hi vọng nó mãi bất tận như thế thì tốt quá.
Trong lúc nàng còn thất thần thì Vọng Thừa Thiên đã trở về. Trong một khắc kia nhìn thấy nàng, mọi mệt mỏi, ưu phiền đều tiêu tan. Hắn không ngờ nàng vẫn còn thức, còn không ngờ hơn khi nhìn thấy dung nhan kia, thân ảnh kia khiến hắn tưởng rằng mình đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, hắn còn nhìn thấy tiên tử nữa chứ.
Hắn không phải chưa từng nhìn qua dung nhan, thân thể nàng, nhưng chưa một lần nào hắn nhìn thấy nàng dụng đến phấn son, thậm chí là vận bạch y.
Nàng rất mỹ, mỹ đến khiến hắn không thể khắc chế dục tình đang thêu đốt toàn thân, trái tim sinh mệnh của hắn nguyện ý dâng cho nàng.
Trữ Phi Điểu còn cố tình dùng đôi đào hoa nhãn dụ hoặc hắn, hỏa ý nói: "Đẹp không?"
"Đẹp, nàng rất đẹp. Phi Điểu, nàng là nữ nhân thánh khiết nhất bổn vương từng gặp, cũng là nữ nhân đầu tiên bổn vương biết thế nào là động lòng..."
Vọng Thừa Thiên giờ này khắc này trong mắt hắn, trong lòng hắn, trong tâm hắn chỉ có nàng. Hắn muốn nàng, hắn đã không thể chờ đợi nữa rồi.
"Phi Điểu... Ngày mai khi khải hoàn trở về bổn vương sẽ ban cho nàng danh phận xứng đáng. Kiệu tám người khiêng. Khăn nhung mũ phượng. Nhật Nguyệt làm lễ. Giang sơn làm chứng. Vọng Thừa Thiên ta đời này hứa sẽ không cô phụ nàng!"
Hắn vuốt ve dung nhan nàng, nâng niu còn hơn trân bảo. Vọng Thừa Thiên mê luyến hưởng thụ cái cảm giác huyễn hoặc này. Giống như là trúng phải nha phiến, một lần nếm qua cả đời trầm luân nhung nhớ. Cho dù có bị ngàn vạn ngọn lửa hỏa táng hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vọng Thừa Thiên có bao nhiêu hoan hỉ thì Trữ Phi Điểu có bấy nhiêu thống khổ. Nàng đã tạo ra quá nhiều tội nghiệt rồi, xem như lão thiên gia cũng có chút thương xót đối với nàng, toại nguyện cho nàng thêm vài canh giờ ngắn ngủi bên cạnh hắn. Trước khi lấy lại hết tất cả những thứ vốn dĩ không thuộc về nàng, mà nàng đã tham lam giữ lấy.
Thừa Thiên, đời này nghe được những lời này của chàng, có chết thiếp cũng cam lòng.
Nàng có chút khổ sở, Vọng Thừa Thiên chạm đến đâu nơi ấy đều như cắt da cắt thịt. Hắn từ rất lâu đã muốn cùng nàng làm loại chuyện này, sở dĩ hắn nhịn đến thời điểm hôm nay là vì muốn nàng từ từ tiếp nhận hắn, chấp nhận hắn, vậy mà giờ đây nàng cùng hắn là vì có mưu đồ riêng.
Nếu hắn biết liệu rằng biểu tình trên gương mặt hoan hỉ kia sẽ thất vọng như thế nào? Tình yêu của nàng, hắn còn tin tưởng không? Nàng thực không dám suy diễn đến cảnh tượng đó.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm vạn phần hoặc nhân, thân thể nàng càng lúc càng vô lực hơn, mà cũng vô cùng khó chịu. Nàng biết xuân dược đã bắt đầu phát huy tác dụng, nếu không có nó nàng sao dám lớn mật ăn vận như vậy kiêu khích hắn, nếu không có nó nàng sao dám làm loại chuyện xấu hổ kia, không khác gì một kỹ nữ tầm thường.
Nàng bán đứng thân thể mình, cũng bán đáng đứng luôn tình yêu của bản thân. Còn có lòng tin của người hết lòng hết dạ yêu nàng.
Tay nàng đang đặt trên ngực hắn không khác gì cầm một con dao sắc nhọn đâm vào tim hắn, còn sợ không đủ đau, moi móc trái tim ấy ra mà chà đạp...
Nàng thật sự không muốn, nhưng nàng đã làm, còn có ý nghĩa gì đâu?
"Phi Điểu, để nàng thiệt thòi rồi.”
Nàng rất muốn mở miệng nói, thiếp không hề thiệt thòi, bởi vì thiếp cam tâm tình nguyện. Nhưng mà làm sao thốt ra những lời này đây? Nàng xứng đáng sao?
Vọng Thừa Thiên là vì sợ nàng ủy khuất ở trong doanh trướng với hắn không có chăn ấm nệm êm như hoàng cung, sợ nàng không quen, sợ nàng e ngại. Thời điểm bây giờ thật sự không phải là lúc thích hợp để làm ra loại chuyện này, hắn luôn cho rằng nàng thánh khiết không chút vấy bẩn, hắn luôn sợ sẽ làm ô uế đi sự trong trắng của nàng.
Một hoàng đế như hắn mà nói, tam cung lục viện không thiếu mà đối với một nữ nhân như vậy là chứa đựng thâm tình ý trọng. Hắn từ đầu đến cuối đều lao tâm khổ tứ vì nàng, còn nàng năm lần bảy lượt lừa gạt hắn.
Rõ ràng còn là nàng đang muốn câu dẫn hắn, không phải do hắn ngẫu nhiên nổi hứng.
Ngày mai, chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh kia không?
Ngày mai, chàng vẫn sẽ là trời, nhưng liệu loài chim bé nhỏ như thiếp còn có thể ung dung bay lượn trong bầu trời do chính tay chàng kiến tạo không?
Ngày mai, thiếp còn có thể là Phi Điểu của chàng không?
Ngày mai, Vọng Thừa Thiên sẽ dẫn binh thảo phạt Quang Minh Giáo, Quang Minh dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nào đấu nổi với mười vạn kỵ binh còn do chính Vọng Thừa Thiên ngự giá thân chinh....
Nàng dù gì cũng là Thánh Nữ Quang Minh, không thể trơ mắt đứng nhìn toàn bộ giáo đồ bị tiêu diệt, không thể trơ mắt đứng nhìn mẫu thân nàng gặp nguy hiểm mà không cứu.
Nàng đành... Phụ hắn!
Đối với nàng đây không còn là trận huyết chiến sinh tử của Quang Minh, mà là trận huyết chiến sinh tử tình yêu của nàng và Vọng Thừa Thiên.
Mà nàng sớm đã biết kết cục.
Quang Minh Giáo nhất định sẽ không thua, bởi vì tình yêu của nàng đã thua thay rồi.
Trữ Phi Điểu nhớ lại dung nhan của mẫu thân lòng không khỏi dâng lên cỗ chua xót. Nhìn người mẫu thân luôn cao cao tại thượng nay lại quỳ dưới chân nàng cầu xin, người nói: "Điểu nhi xin con hãy cứu lấy Quang Minh Giáo."
Mẫu thân nàng không những không trách phạt nàng, người còn dung túng nàng, đau lòng nhìn nàng. Ánh mắt đó, giọt lệ đó như khắc sâu vào tâm khảm nàng.
Người bây giờ đã không còn là Quang Minh Giáo Chủ người người cung kính quỳ lạy, mà chỉ đơn giản là một người mẫu thân bình thường thương tiếc nữ nhi của mình.
Nàng thật ngốc, nhiều năm như vậy nàng chưa từng thật sự hiểu mẫu thân của nàng, thì ra người luôn luôn đứng phía sau yêu thương nàng mà nàng không hề hay biết. Nếu không vì trọng trách trên vai quá nặng, người đã không bất đắc dĩ để nàng làm Thánh Nữ, nếu không vì Quang Minh Giáo cơ nghiệp ngàn năm, người đã không đến cầu xin nàng!
Người là cố tình để nàng bên cạnh Vọng Thừa Thiên bởi vì người cũng muốn nàng hạnh phúc chăng?
Nhưng mà, vận mệnh có thể thay đổi còn số mệnh thì phải làm sao, sớm hay muộn cũng sẽ đến tìm nàng mà thôi.
"Mẫu thân, Điểu nhi đáp ứng người.”
Thừa Thiên thật xin lỗi! Bạch Nhật Đế Triều thua cùng lắm tổn thất một ít binh mã, với cơ trí mưu lược của Vọng Thừa Thiên nàng tin sẽ không để thương vong nặng nề. Thế nhưng Quang Minh Giáo mà thua chỉ còn một con đường diệt vong. Thiếp đã là phản đồ, không muốn mẫu thân của mình phải biến thành tội nhân thiên cổ. Thật xin lỗi!
Đêm nay, thật dài. Trữ Phi Điểu hi vọng nó mãi bất tận như thế thì tốt quá.
Trong lúc nàng còn thất thần thì Vọng Thừa Thiên đã trở về. Trong một khắc kia nhìn thấy nàng, mọi mệt mỏi, ưu phiền đều tiêu tan. Hắn không ngờ nàng vẫn còn thức, còn không ngờ hơn khi nhìn thấy dung nhan kia, thân ảnh kia khiến hắn tưởng rằng mình đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, hắn còn nhìn thấy tiên tử nữa chứ.
Hắn không phải chưa từng nhìn qua dung nhan, thân thể nàng, nhưng chưa một lần nào hắn nhìn thấy nàng dụng đến phấn son, thậm chí là vận bạch y.
Nàng rất mỹ, mỹ đến khiến hắn không thể khắc chế dục tình đang thêu đốt toàn thân, trái tim sinh mệnh của hắn nguyện ý dâng cho nàng.
Trữ Phi Điểu còn cố tình dùng đôi đào hoa nhãn dụ hoặc hắn, hỏa ý nói: "Đẹp không?"
"Đẹp, nàng rất đẹp. Phi Điểu, nàng là nữ nhân thánh khiết nhất bổn vương từng gặp, cũng là nữ nhân đầu tiên bổn vương biết thế nào là động lòng..."
Vọng Thừa Thiên giờ này khắc này trong mắt hắn, trong lòng hắn, trong tâm hắn chỉ có nàng. Hắn muốn nàng, hắn đã không thể chờ đợi nữa rồi.
"Phi Điểu... Ngày mai khi khải hoàn trở về bổn vương sẽ ban cho nàng danh phận xứng đáng. Kiệu tám người khiêng. Khăn nhung mũ phượng. Nhật Nguyệt làm lễ. Giang sơn làm chứng. Vọng Thừa Thiên ta đời này hứa sẽ không cô phụ nàng!"
Hắn vuốt ve dung nhan nàng, nâng niu còn hơn trân bảo. Vọng Thừa Thiên mê luyến hưởng thụ cái cảm giác huyễn hoặc này. Giống như là trúng phải nha phiến, một lần nếm qua cả đời trầm luân nhung nhớ. Cho dù có bị ngàn vạn ngọn lửa hỏa táng hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Vọng Thừa Thiên có bao nhiêu hoan hỉ thì Trữ Phi Điểu có bấy nhiêu thống khổ. Nàng đã tạo ra quá nhiều tội nghiệt rồi, xem như lão thiên gia cũng có chút thương xót đối với nàng, toại nguyện cho nàng thêm vài canh giờ ngắn ngủi bên cạnh hắn. Trước khi lấy lại hết tất cả những thứ vốn dĩ không thuộc về nàng, mà nàng đã tham lam giữ lấy.
Thừa Thiên, đời này nghe được những lời này của chàng, có chết thiếp cũng cam lòng.
Nàng có chút khổ sở, Vọng Thừa Thiên chạm đến đâu nơi ấy đều như cắt da cắt thịt. Hắn từ rất lâu đã muốn cùng nàng làm loại chuyện này, sở dĩ hắn nhịn đến thời điểm hôm nay là vì muốn nàng từ từ tiếp nhận hắn, chấp nhận hắn, vậy mà giờ đây nàng cùng hắn là vì có mưu đồ riêng.
Nếu hắn biết liệu rằng biểu tình trên gương mặt hoan hỉ kia sẽ thất vọng như thế nào? Tình yêu của nàng, hắn còn tin tưởng không? Nàng thực không dám suy diễn đến cảnh tượng đó.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm vạn phần hoặc nhân, thân thể nàng càng lúc càng vô lực hơn, mà cũng vô cùng khó chịu. Nàng biết xuân dược đã bắt đầu phát huy tác dụng, nếu không có nó nàng sao dám lớn mật ăn vận như vậy kiêu khích hắn, nếu không có nó nàng sao dám làm loại chuyện xấu hổ kia, không khác gì một kỹ nữ tầm thường.
Nàng bán đứng thân thể mình, cũng bán đáng đứng luôn tình yêu của bản thân. Còn có lòng tin của người hết lòng hết dạ yêu nàng.
Tay nàng đang đặt trên ngực hắn không khác gì cầm một con dao sắc nhọn đâm vào tim hắn, còn sợ không đủ đau, moi móc trái tim ấy ra mà chà đạp...
Nàng thật sự không muốn, nhưng nàng đã làm, còn có ý nghĩa gì đâu?
"Phi Điểu, để nàng thiệt thòi rồi.”
Nàng rất muốn mở miệng nói, thiếp không hề thiệt thòi, bởi vì thiếp cam tâm tình nguyện. Nhưng mà làm sao thốt ra những lời này đây? Nàng xứng đáng sao?
Vọng Thừa Thiên là vì sợ nàng ủy khuất ở trong doanh trướng với hắn không có chăn ấm nệm êm như hoàng cung, sợ nàng không quen, sợ nàng e ngại. Thời điểm bây giờ thật sự không phải là lúc thích hợp để làm ra loại chuyện này, hắn luôn cho rằng nàng thánh khiết không chút vấy bẩn, hắn luôn sợ sẽ làm ô uế đi sự trong trắng của nàng.
Một hoàng đế như hắn mà nói, tam cung lục viện không thiếu mà đối với một nữ nhân như vậy là chứa đựng thâm tình ý trọng. Hắn từ đầu đến cuối đều lao tâm khổ tứ vì nàng, còn nàng năm lần bảy lượt lừa gạt hắn.
Rõ ràng còn là nàng đang muốn câu dẫn hắn, không phải do hắn ngẫu nhiên nổi hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.