Đế Tôn

Chương 585: Áp lực trước đó chưa từng có

Trạch Trư

15/08/2014

- Năm đó Thái Hoàng quét ngang thiên hạ, cũng không gì hơn cái này! Tịch Ứng Tình, đã đạt tới đỉnh phong tu sĩ, thủ đoạn thông Thần, chỉ có Thái Hoàng Lão Tổ, mới có thể áp hắn một đầu. Chẳng qua là, vì sao lần này Thái Hoàng Lão Tổ không có xuất thủ, ngược lại tùy ý hắn lớn lối. . .

Cách Khốn Long Quan mấy vạn dặm, Phụ Văn Cung đột nhiên cười nói:

- Vũ Thông đạo huynh, nên tỉnh đi, tiểu đệ còn có chuyện quan trọng trong người, thứ cho không phụng bồi !

Vũ Thông Đạo Nhân đánh ngáp, đứng dậy cười nói:

- Rượu ngon! Chỉ là tửu lực của ta quá kém, quấy rầy tửu hứng của Phụ chưởng giáo, cáo từ, cáo từ!

Hắn gào thét bay ra chiếc thuyền lớn này, Phong Phong Hỏa Hỏa chạy tới Khốn Long Quan, đợi tới nơi đó, chỉ thấy Khốn Long Quan một mảnh hỗn độn, hiển nhiên nơi này đã từng trải qua một cuộc đại chiến, chẳng qua là hiện tại trong quan ngay cả một bóng người cũng nhìn không thấy!

- Phụ Văn Cung, con mẹ ngươi, lão phu cùng ngươi không xong!

Vũ Thông Đạo Nhân quát lên như sấm, dậm chân mắng.

Tịch Ứng Tình quét ngang các đại phái thánh địa ở Khốn Long Quan, đem những môn phái Thánh Địa này đánh cho mặt mũi không còn sót lại chút gì, hung ác gọt thể diện những môn phái Thánh Địa này, một cuộc phong ba lớn như thế cứ như vậy dần dần bình thường xuống.

Hắn giống như một vị Thái Hoàng Lão Tổ khác, phong thái văn hoa, nhưng thủ đoạn lại ôn hòa rất nhiều, không giống Thái Hoàng Lão Tổ năm đó kịch liệt như vậy.

Năm đó Thái Hoàng Lão Tổ đi lên bảo tọa đệ nhất thiên hạ, đã trải qua không biết bao nhiêu chiến đấu sát phạt, cường giả các phái chết ở trong tay hắn đếm không xuể, hắn xuất thủ rất ít lưu lại người sống, vì vậy thành uy áp, không ai sánh bằng.

Hơn nữa, niên đại Thái Hoàng quật khởi kia, cường giả giống như quần tinh, cực kỳ lấp lánh, chỉ là có thể cùng Thái Hoàng chạy song song chỉ có hai người, một vị là Ma La Thập, một vị là Huyền U Đạo Nhân.

Trừ lần đó ra, còn có những cường giả, tuyệt đỉnh cao thủ khác tu luyện tới Thiên Cung bảy trọng cũng không ở số ít.

Tịch Ứng Tình ở đương thời, có một vị đối thủ là Thái Hoàng này, không thể không nói là một loại bi ai, nhưng mà hắn có thể lấy được thành tựu hôm nay, cũng không khỏi làm cho người ta bội phục hắn tài tình.

Huyền Thiên Thánh Tông, Tịch Ứng Tình lấy ra trên trăm thần thung của Yêu Hoàng, lại lấy ra thân cành trên Phượng Hoàng Ngô Đồng Thụ, cười nói:

- Chư vị sư huynh sư thúc, lạc ấn trên những bảo vật này đã bị ta xóa đi, các ngươi xem ai có cần, liền cầm đi sử dụng.

Đám người Huyền Ẩn, Thương Lạc không khỏi mừng rỡ, thần thung của Hồn Thiên Đại Trận chính là Thái Dương Thần Kim đúc luyện thành, loại Thần kim này chỉ có ở trong trung tâm Thái Dương mới có thể nhìn thấy, vô cùng khó được, coi như là Cường giả Thiên Cung, cũng chỉ có thể ở mặt ngoài Thái Dương đi lại, xâm nhập trung tâm Thái Dương sẽ bị Thái Dương Chân Hỏa luyện hóa.

Mà nhánh cây Ngô Đồng Thụ thì càng thêm khó được, Kim Phượng Các Ngô Đồng Thụ đã bị luyện thành thần minh chi bảo, cho dù là một cành cây nhỏ lớn bằng đầu ngón tay cũng giá trị liên thành, huống chi Tịch Ứng Tình chém xuống những thân cành này cực kỳ thô to?

Giá trị những cành cây này, không thua Thần kim!

Mấy người riêng phần mình tiến lên, lấy mấy cây thần thung, Lam Sơn Đạo Nhân lấy một thân cành Ngô Đồng Thụ, nhìn thấy chỉ có Giang Nam không có lấy bất kỳ vật gì, cười nói:

- Tử Xuyên, khó được chưởng giáo đại phóng một lần, ngươi không thu vài món bảo vật sao?

Giang Nam lắc đầu:

- Thần kim ta có, thân cành Ngô Đồng Thụ ta không cần.

Tịch Ứng Tình cười nói:

- Hắn là thổ tài chủ, rất giàu, lần trước mượn lão long quy 1000 vạn cân Linh Dịch, sau đó không lâu liền trả 2000 vạn cân. Những thần thung cùng Ngô Đồng Thụ này, các ngươi cầm đi, không cần để lại cho hắn.

Đám người Huyền Ẩn đem những bảo vật này chia cắt không còn, nhìn Giang Nam một chút, nội tâm không khỏi thầm than.



Ngay cả Tịch Ứng Tình cũng nói hắn là thổ tài chủ, có thể nghĩ thân gia của Giang Nam nhất định nhiều đến đáng sợ, lần trước Giang Nam luyện đan, giá trị mỗi một mai Vũ Thần Linh Đan cũng không thể đo lường, có tiền cũng mua không được, mà Giang Nam lại thoáng cái luyện tám lò, mười lăm mai Vũ Thần Linh Đan cũng phân cho thánh tông trưởng lão.

Có thể thấy được, Tịch Ứng Tình nói hắn là thổ tài chủ đúng là không quá đáng.

Nhưng mà thân gia của Giang Nam đến tột cùng có bao nhiêu, bọn họ cũng không phải là rất rõ ràng, chỉ từng thấy qua lúc Giang Nam luyện đan dùng một ngụm đại hắc oa do các loại Thần kim chế tạo thành trấn áp Bát Quái Luyện Đan Lô.

Mà miệng Bát Quái Luyện Đan Lô kia cũng là hắn dùng Thần kim luyện, sau khi luyện linh đan xong mình cũng không cần, trực tiếp để cho Thiên Dương Đạo Nhân.

- Sư phụ hắn Lạc Hoa Âm cũng rất giàu, thân gia so với thánh Tông ta còn muốn nhiều hơn, không hổ là sư ra một môn, đều là xuất thân thổ phỉ.

Đám người Huyền Ẩn hâm mộ không đến, riêng phần mình cáo từ rời đi.

Giang Nam nhìn Tịch Ứng Tình một chút, đột nhiên nói:

- Chưởng giáo, ta thấy ngươi cùng đám người Yêu Hoàng động thủ, mặc dù Thần Thông thay đổi liên tục, nhưng pháp bảo lại không nhiều, chẳng lẽ chưởng giáo chưa luyện thành Thất Bảo?

Tịch Ứng Tình nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Thất Bảo đối với Đạo Đài bát cảnh, Thần Phủ tám cảnh tu sĩ tác dụng thật lớn, nhưng đối với Cường giả Thiên Cung tác dụng lại hơi nhỏ. Một là, Thiên Cung chi bảo cần rất nhiều tài liệu, luyện thành một Thiên Cung chi bảo phải cần tài liệu cũng đủ để cho Cường giả Thiên Cung táng gia bại sản, cả đời đi làm trả nợ, một hơi luyện thành bảy vật, vậy thì ra ngoài phạm vi năng lực của phần lớn người. Điểm thứ hai sao. . .

Hắn cười nói:

- Rèn Thất Bảo, bất quá là một môn Thần Thông kinh điển, tu luyện tới Thiên Cung cảnh giới, kinh điển dung làm một thể, Thần Thông đúc thành một lò, nhãn giới kiến thức so sánh với Đạo Đài Thần Phủ cảnh giới cao hơn không biết bao nhiêu, liền không hề bị Thất Bảo hạn chế, luyện Thiên Cung chi bảo, tích chứa một môn kinh điển đầy đủ, uy lực nếu so với Thất Bảo cao hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Tỷ như Thuần Dương Vô Cực Chung của thánh tông ta, từ bên trong miệng chuông này, là ngươi có thể lĩnh ngộ đến công pháp căn bản của thánh tông ta, Thuần Dương Vô Cực Kinh, hơn nữa còn là Thuần Dương Vô Cực Kinh trọn bộ.

Giang Nam bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ:

- Thất Bảo Thiên Phủ Trọng Lâu, Ngũ Kiếp Chung, Thiên Dực Thần Châu, Đạo Âm Cổ, Thiên Ma Cầm, Sơn Hải Đỉnh của ta, đúng là mỗi một chủng đều tích chứa một môn Thần Thông của ta, nếu ta tu luyện tới Thiên Cung cảnh giới, uy lực Thất Bảo này chỉ sợ đúng là cao hơn uy năng của kinh điển. Bất quá, ta đến Thiên Cung cảnh giới, đến tột cùng nên luyện pháp bảo gì?

Hắn không khỏi cau mày, trong Thất Bảo của hắn bao quát phòng ngự, công kích, tốc độ, thần hồn, trận pháp, Đạo âm, thần thức,… nếu như luyện pháp bảo nữa mà nói, hắn không biết mình nên luyện chế bảo vật gì mới thích hợp.

- Kinh điển sở dĩ là kinh điển, chủ yếu là bao hàm toàn diện, thay đổi thất thường.

Tịch Ứng Tình tiếp tục chỉ điểm hắn nói:

- Tỷ như Thuần Dương Vô Cực Kinh của thánh tông ta, ngươi có thể luyện thành Thuần Dương Vô Cực Chung trọng điểm Đạo Âm cùng phòng ngự, cũng có thể luyện thành Thuần Dương Vô Cực Kiếm lực công kích mạnh mẻ vô cùng, cũng có thể luyện thành Thuần Dương Đại Điện tích chứa pháp lực trấn áp vô cùng sâu nhiều, giống như trước cũng có thể luyện thành Thuần Dương Thần Giám hình dáng gương sáng, Thần Quang chiếu rọi bài trừ hết thảy tà khí. Muốn luyện thành bảo vật gì, tất cả ở ngươi, bất tất câu nệ kinh nghiệm dĩ vãng.

Giang Nam như có điều suy nghĩ, gật đầu không dứt.

- Chưởng giáo, ta được đến một Thần minh chi bảo, không biết có thể đối phó Thái Hoàng hay không?

Giang Nam từ trong Tử Phủ lấy ra Thần Tọa rách rưới kia hỏi.

Tịch Ứng Tình đánh giá Thần Tọa này, không khỏi động dung cười nói:

- Tử Xuyên, xem ra ngươi thật sự có không ít thứ tốt. Bất quá tu luyện tới cảnh giới như Thái Hoàng kia, thân thể pháp lực cũng đã thành thần, Đạo văn của hắn đã hóa thành đạo tắc, thiếu sót bất quá là thần tính mà thôi. Cho dù ngươi mang tới Thần minh chi bảo đầy đủ không sứt mẻ cũng không đối phó được hắn.

- Miệng đại hắc oa này thì sao?

Mi tâm của Giang Nam chợt lóe, một tiếng trống vang lên đem đại hắc oa phóng ra, Tịch Ứng Tình cũng nhìn thấy qua miệng hắc oa này, hai tay đem miệng hắc oa này nâng lên, đẩy về mi tâm của hắn, lắc đầu nói:

- Cũng không được, trừ khi luyện thành Thần minh chi bảo, mới có thể có lực uy hiếp đối với Thái Hoàng.

Giang Nam thấy hắn đem miệng đại hắc oa này sinh sôi giơ lên, không khỏi lấy làm kinh hãi, miệng đại hắc oa này phương viên trăm dặm, là trầm trọng bực nào, thậm chí có thể dễ dàng ép chết Chưởng Giáo Chí Tôn cấp cường giả, mà Tịch Ứng Tình có thể hai tay nâng lên, này là lực lượng kinh người bực nào?



Nếu Tịch Ứng Tình có thể nâng đại hắc oa lên, Thái Hoàng tự nhiên cũng có thể, vì vậy hắc oa cũng không đối phó được Thái Hoàng.

Hiện tại trên người Giang Nam, bảo vật duy nhất có thể đối phó Thái Hoàng, chỉ có Đậu Suất Thần Hỏa.

Bất quá Đậu Suất Thần Hỏa ai cũng không thể tế luyện, cũng tức là nói, ngươi mới vừa lấy ra thần hỏa, liền có thể bị Thái Hoàng kích phát, dẫn lửa thiêu thân, ngược lại đem mình chết cháy.

Muốn dùng thần hỏa ám toán Thái Hoàng Lão Tổ cũng không dễ dàng, ban đầu Giang Nam có thể lấy Đậu Suất Thần Hỏa ám toán Quy Thiên Sầu, là bởi vì hắn đem thần hỏa giấu ở trong Tam Túc Ô Kim, Quy Thiên Sầu đem Tam Túc Ô Kim thu vào mi tâm của mình, bị Giang Nam kích phát ngũ trọng thần hỏa, trực tiếp chết cháy.

Nhưng nếu như đối mặt Thái Hoàng mà nói, liền mơ tưởng dùng loại thủ đoạn này tới ám toán hắn, hơn nữa mặc dù ngươi lấy ra thần hỏa, kích phát uy năng thần hỏa, ở dưới tình huống tu vi pháp lực không bằng Thái Hoàng, thần hỏa bị Thái Hoàng bức bách, cũng có thể đem mình chết cháy.

Đậu Suất Thần Hỏa dùng được tốt, chính là lợi khí vô thượng, dùng không tốt, là có thể đem mình đốt thành tro bụi.

- Thái Hoàng để ta ứng phó, ngươi hiện tại không cần lo lắng.

Tịch Ứng Tình cười nói:

- Hiện tại ngươi muốn lo lắng chính là, tương lai nếu ta bất hạnh bỏ mình, ngươi trở thành Chưởng Giáo Chí Tôn thánh tông ta, nên đối mặt những môn phái Thánh Địa khác như thế nào! Lần này hành trình Khốn Long Quan, ta là đem đại đa số môn phái Thánh Địa này đều đắc tội sạch sẽ, Long Hoàng, Phượng Hoàng, Yêu Hoàng cực kỳ không dễ chọc, Minh Hoàng Cung, Long Hổ Tông, Pháp Hoa Tự, Thiên Phong thư viện, những môn phái Thánh Địa này, tất cả cũng thật không dễ chọc. Tương lai ngươi muốn thừa nhận áp lực, so với ta hôm nay còn lớn hơn.

Giang Nam nghe được hắn nói như vậy, trong lòng thầm than một tiếng, biết Tịch Ứng Tình mặc dù tài tình có một không hai thiên hạ, nhưng vẫn là không có nắm chắc đối phó Thái Hoàng Lão Tổ, cho nên mới lo lắng sau khi hắn chết ở trong tay Thái Hoàng, mình gặp phải áp lực trước nay chưa có.

Nếu Tịch Ứng Tình cùng Thái Hoàng đánh một trận bị thua bỏ mình, Huyền Thiên Thánh Tông liền gặp phải tai hoạ ngập đầu, này là chuyện tình có thể đoán được!

Giang Nam trở về Lĩnh Tụ Phong, tâm tình vô cùng trầm trọng, Thái Hoàng Lão Tổ đối với Tịch Ứng Tình mà nói, như cũ là một vấn đề khó khăn khó giải.

Đối với thiên hạ tu sĩ mà nói, cũng đồng dạng là vấn đề khó khăn khó giải.

Hùng cứ bảo tọa đệ nhất thiên hạ đã hơn ngàn năm, không người nào có thể địch, nếu như cho Tịch Ứng Tình thời gian, Tịch Ứng Tình tất nhiên có thể vượt xa Thái Hoàng Lão Tổ, nhưng mà loại nhân vật như Thái Hoàng, há sẽ cho Tịch Ứng Tình thời gian?

Trải qua Khốn Long Quan đánh một trận, thiên hạ quần hùng bị Tịch Ứng Tình giết đến sợ, Tịch Ứng Tình còn ở một ngày, liền không người dám động Giang Nam, nhưng nếu Tịch Ứng Tình thật bị thua bỏ mình, như vậy Giang Nam sẽ gặp phải thiên hạ quần hùng chinh phạt cùng tru diệt!

Có thể tưởng tượng, nếu như ngày đó thật tới, hắn đối mặt sẽ là hiểm ác bực nào!

- Bất luận chưởng giáo cùng Thái Hoàng đánh một trận ở khi nào, bất luận bọn họ ai thắng ai thua, ta cũng cần phải nhanh một chút tăng thực lực lên, tăng lên tu vi cảnh giới!

Hắn cảm giác được thời gian thật không đủ mình tu luyện, vì vậy một khắc cũng không nguyện lãng phí, lúc này bế quan tiềm tu. Sau khi từ Thần Khư trở về, tu vi của hắn cũng đã đạt tới Huyền Đài Cảnh hậu kỳ, sắp tu thành Huyền Đài Cảnh đỉnh.

Lần này bế quan, Giang Nam chẳng những không ngừng luyện hóa Thánh Linh Đan, tăng lên thân thể, giống như trước đưa Như Ý Đan từ Bức Vương Thần luyện hóa kia vào bên trong mi tâm, cẩn thận từng li từng tí luyện hóa, tăng cường thần trí của mình.

Hai quả linh đan này nếu như hơi không cẩn thận xúc động tất cả linh lực, sức bật cực mạnh, tuyệt đối có thể làm cho hắn tan xương nát thịt!

Bất quá nếu thân thể có thể cùng thần thức chung đồng tiến mà nói, đối với pháp lực của hắn tăng lên chỗ tốt cũng không cách nào tưởng tượng, có thể làm cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn!

Hai tháng sau, Giang Nam xuất quan, khí tức so sánh với trước càng thêm nội liễm, bên trong tròng mắt Thần Quang súc tích, lẳng lặng đi ra động phủ, trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã tăng lên tới Huyền Đài Cảnh viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là có thể tu thành Thần Đài.

Giang Nam suy tư chốc lát, liền hướng ngoài thánh tông đi tới.

- Thần Khư của Huyền Minh Nguyên Giới bị ta phá hủy, địa phương lịch lãm mất đi một cái, hôm nay địa phương thích hợp tu sĩ cảnh giới như ta lịch lãm, liền chỉ có Vạn Thi Lộ.

Hắn ngồi ở trong Thiên Dực Thần Chu, bồng bềnh mà đi, thầm nghĩ:

- Vạn Thi Lộ nghe nói đi thông Địa Ngục, Ma Ngục Huyền Thai Kinh của ta vốn chính là đem nhục thể của mình chế tạo thành một Luyện Ngục, ở tôi luyện đi về phía trước, nếu như có thể đến trong địa ngục tu luyện, thế tất làm ít công to!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook