Chương 2666: Đại nhân vật sau lưng. (2)
Trạch Trư
13/04/2016
Vô số xúc tu bay múa đập vào Mông Tốn Đạo Quân, các Thiên Quân thời đại
thần đạo đứng trên lưng Thần Mẫu Đạo Quân cùng nâng thân thể nàng, kích
hoạt thân thể tiền sử siêu cường đại kia.
Thần Mẫu Đạo Quân cười nói:
- Mông Tốn Đạo Quân, ngươi rèn tạo ra ta thì nên biết thực lực của nô gia Đế và Tôn đến đâu.
- Hôm nay nô gia tiễn ngươi đoàn tụ với vô số tiên dân, đồng đạo thời đại thần đạo của ngươi. Nô gia ăn ngươi không chừng sẽ được viên mãn đại đạo, đến tiên thiên bất diệt!
Mắt Ngọc Kinh Thiên Quân lóe tia sáng nhìn Thần Mẫu Đạo Quân và Mông Tốn Đạo Quân. Thần Mẫu Đạo Quân chiếm ưu thế, nhưng Mông Tốn Đạo Quân luôn đón đỡ được.
- Quả nhiên Mông Tốn Đạo Quân biết sơ hở của Thần Mẫu Đạo Quân. Huyền Thiên giáo chủ là mối nguy hiểm, Hỗn Độn Ôn Đế cũng vậy. Mấy Đạo Quân chuyển thế, Cổ Thần khác đều là hiểm họa. Chỉ có Thần Mẫu là uy hiếp trí mạng với ta. Xem ra hợp tác với Mông Tốn Đạo Quân có thể giết chết Thần Mẫu Đạo Quân.
Ngọc Kinh Thiên Quân nhanh như chớp tới sau lưng Thần Mẫu Đạo Quân, đang định đánh lén mấy Thiên Quân tiền sử trên lưng nàng thì bỗng Thần Mẫu quát to. Đầu óc Ngọc Kinh Thiên Quân ù đặc, tư duy của Thần Mẫu Đạo Quân như biển cả bao la nhấn chìm gã, khống chế gã.
Thần Mẫu Đạo Quân cười nói:
- Ngọc Kinh, ngươi đừng quên thần hồn, đạo quả ký thác trong người ta mới thành tựu Thiên Quân như hôm nay. Mọi thứ của ngươi nằm trong tầm kiểm soát của ta, muốn đánh lén ta?
Tư duy Thần Mẫu Đạo Quân tấn công Ngọc Kinh Thiên Quân.
Ngọc Kinh Thiên Quân cười phá lên, thản nhiên nói:
- Thần Mẫu, tư duy của ngươi tụ tập trí tuệ của mọi người, nhưng ta chặt đứt hết thảy cảm xúc. Ngươi muốn khống chế ta? Không dễ vậy!
Tuy tư duy của Ngọc Kinh Thiên Quân so với Thần Mẫu Đạo Quân thì nhỏ bé không đáng kể nhưng bị tư duy Thần Mẫu áp chế vẫn giữ sự tỉnh táo. Thần Mẫu không thể nuốt tư duy của Ngọc Kinh Thiên Quân, gã tấn công mấy Thiên Quân đứng trên lưng Thần Mẫu.
- Ngọc Kinh, ngươi đúng là đứa trẻ đáng sợ, ngon miệng hơn chủ nhân cũ Mông Tốn Đạo Quân.
Chân thân kiếp này của Thần Mẫu Đạo Quân đột nhiên xuất hiện trên lưng thân thể kiếp trước, cười nói:
- Nhưng ngươi lao vào lưng ta là chui đầu vô lưới. Ma Kha, vụ hợp tác giữa hai ta còn hiệu lực không?
Ngọc Kinh Thiên Quân dựng đứng tóc gáy, thấy Ma Kha Thiên Quân đứng trên lưng Thần Mẫu Đạo Quân chờ gã chui đầu vô lưới.
Mông Tốn Đạo Quân đột nhiên giơ vầng trăng khuyết chiếu rọi bầu trời, chém vào chân thân kiếp này của Thần Mẫu Đạo Quân. Trăng khuyết là mảnh nhỏ tiên thiên pháp bảo của Mông Tốn Đạo Quân, uy lực không bằng mấy tiên thiên pháp bảo hoàn chỉnh khác nhưng cũng không thể coi thường.
Thần Mẫu Đạo Quân, Ma Kha Thiên Quân đỡ đòn, ngay khi đó Ngọc Kinh Thiên Quân thụt lùi ra sau, đứng sóng vai với Mông Tốn Đạo Quân. Ngọc Kinh Thiên Quân hết sức cảnh giác nhìn Ma Kha Thiên Quân, Thần Mẫu Đạo Quân.
Vô Cực thư đồng chớp mắt nhìn bốn phía, thấy quần hùng vây ôcng Giang Nam đều bị người chặn lại, còn mỗi Đại Diễn Cổ Thần vận dụng nguyên chung nhưng không có cơ hội vây công Giang Nam, bị Hỗn Độn Thiên Cung liên tục bắn bay.
Vô Cực thư đồng thầm nghĩ:
- Nhân kiếp đã không có ý nghĩa, thôi đi hỏi Đại Thiên Tôn xem khi nào ra tay cho Huyền Thiên giáo chủ một kích trí mạng.
Vô Cực thư đồng nhảy vào hư không, liên tục di chuyển, biến mất.
Không lâu sau Vô Cực thư đồng đến sâu trong tầng hư không thứ chín, nhìn từ xa thấy một tòa thần điện cao vút đứng bên ngoài tầng hư không thứ chín.
Nhân kiếp, thiên kiếp của Giang Nam đánh túi bụi làm vùng đất nguyên thủy trong tầng hư không thứ chín vô cùng rộng lớn thành tro, các bí cảnh bị đánh nát. Nhưng thần điện này vẫn đứng sừng sững bên ngoài trận ác chiến, tiên thiên pháp bảo cũng không công kích vào được.
Vô Cực thư đồng cất bước đi vào đại điện Đạo Quân quả vị, thấy các bia đá to đứng dầy rẫy, những hàng tên trên bia đá. Vô số đại đạo bay ra khỏi bia đá tụ tập bên trong.
- Đại điện Đạo Quân quả vị mà Đế và Tôn xây dựng!
Sâu trong đại điện, Vô Cực Thiên Tôn và Đạo Không Đạo Nhân áo đen ngồi trên tế đàn nho nhỏ. Hai vị tồn tại ngồi uống trà rất là nhàn nhã, mặc kệ bên ngoài đại điện phân tranh.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Đạo Không đạo hữu, ngoại tôn La Hầu La của đạo hữu bị Huyền Thiên dắt mũi xoay quanh, nữ nhi Linh Nữ thì nhiều lần chịu thiệt trong tay Huyền Thiên. Hơn nữa Huyền Thiên trộm thân thể kiếp trước của đạo hữu, ngươi không định ra tay sao?
- Đạo huynh đừng châm ngòi.
Đạo Không Đạo Nhân bình tĩnh nói:
- Đế Giang có chỗ hơn người, nữ nhi và ngoại tôn của ta không làm gì hắn được cũng hợp tình hợp lý. Nếu Đế Giang dễ đối phó thì hắn không phải Đế Giang.
Vô Cực thư đồng tiến lên chào, nghe vậy cười nói:
- Đạo Không đại lão gia, dù Huyền Thiên giáo chủ có tài thông thiên cũng chạy trời không khỏi nắng! Không cần Đại Thiên Tôn nhà ta ra tay thì Huyền Thiên cũng không vượt qua ải này được. Bây giờ chí bảo tiên đạo, tiên thiên pháp bảo đang thức tỉnh, chờ chúng nó hoàn toàn thức tỉnh sẽ lấy mạng Huyền Thiên. Dù Huyền Thiên trốn đi nhưng hắn đi đâu được? Huống chi nguyên tháp, nguyên đỉnh, nguyên chung chưa thức tỉnh...
Vô Cực Thiên Tôn giơ tay ngăn Vô Cực thư đồng nói tiếp, mỉm cười:
- Tiểu tử, những gì ngươi nói Đạo Không đạo hữu đều biết, không cần nghe ngươi nói nhảm. Đạo Không đạo hữu, ta và Nguyên Mẫu rất xem trọng ngươi, cho rằng ngươi có thể trở thành điện chủ thứ ba của Đạo Quân điện, kế thừa vị trí Tịch Diệt. Hôm nay để ta thử thách ngươi xem sao, ngươi cảm thấy cơ hội sống của Huyền Thiên ở đâu?
Đạo Không Đạo Nhân áo đen trầm ngâm, lắc đầu:
- Ta không biết. Tuy Đế Giang gian xảo, nhân mạch khá rộng, nếu Đế Giang đưa con rồng hoang kia ra có thể chặn nguyên chung thức tỉnh. Đế Giang mời được mấy lão quái vật trong vô nhân cấm khu là có thể chặn lại Nguyên đỉnh. Còn lại các tiên thiên pháp bảo, chí bảo tiên đạo, nguyên tháp thức tỉnh, ta không biết Đế Giang làm sao ngăn được. Không lẽ Vô Cực điện chủ nhìn ra thủ đoạn độ kiếp của Đế Giang?
- Tám chín phần mười.
Vô Cực Thiên Tôn rót trà cho Đạo Không Đạo Nhân, bình tĩnh nói:
- Ta sáng tỏ hết thảy nhân quả, bất cứ tồn tại nào đều nằm trong đại đạo nhân quả của ta, chớp mắt một cái là ta biết hết. Tuy Đế Giang khó dò nhưng hắn không lừa mắt ta được, Đế Giang sắp làm việc lớn, một chuyện kinh thiên động địa.
Đạo Không Đạo Nhân áo đen rung động, khom người hỏi:
- Xin hỏi thủ đoạn của Đế Giang là...?
Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Hủy tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo.
Đạo Không Đạo Nhân áo đen kinh ngạc, lạc giọng:
- Cái gì?
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Ngươi không nhìn ra? Chỉ có hủy tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo mới khiến kiếp số biến mất, tiên đạo không thể giáng kiếp số xuống nữa. Trừ ngươi, ta, mấy Đạo Quân cổ xưa trong Đạo Quân điện, không ai có thể uy hiếp mạng sống Đế Giang. Dù Đế và Tôn sống lại chỉ có thể gọi hắn là đạo hữu, khẩu vị lớn như thế mới là Đế Giang.
Thần Mẫu Đạo Quân cười nói:
- Mông Tốn Đạo Quân, ngươi rèn tạo ra ta thì nên biết thực lực của nô gia Đế và Tôn đến đâu.
- Hôm nay nô gia tiễn ngươi đoàn tụ với vô số tiên dân, đồng đạo thời đại thần đạo của ngươi. Nô gia ăn ngươi không chừng sẽ được viên mãn đại đạo, đến tiên thiên bất diệt!
Mắt Ngọc Kinh Thiên Quân lóe tia sáng nhìn Thần Mẫu Đạo Quân và Mông Tốn Đạo Quân. Thần Mẫu Đạo Quân chiếm ưu thế, nhưng Mông Tốn Đạo Quân luôn đón đỡ được.
- Quả nhiên Mông Tốn Đạo Quân biết sơ hở của Thần Mẫu Đạo Quân. Huyền Thiên giáo chủ là mối nguy hiểm, Hỗn Độn Ôn Đế cũng vậy. Mấy Đạo Quân chuyển thế, Cổ Thần khác đều là hiểm họa. Chỉ có Thần Mẫu là uy hiếp trí mạng với ta. Xem ra hợp tác với Mông Tốn Đạo Quân có thể giết chết Thần Mẫu Đạo Quân.
Ngọc Kinh Thiên Quân nhanh như chớp tới sau lưng Thần Mẫu Đạo Quân, đang định đánh lén mấy Thiên Quân tiền sử trên lưng nàng thì bỗng Thần Mẫu quát to. Đầu óc Ngọc Kinh Thiên Quân ù đặc, tư duy của Thần Mẫu Đạo Quân như biển cả bao la nhấn chìm gã, khống chế gã.
Thần Mẫu Đạo Quân cười nói:
- Ngọc Kinh, ngươi đừng quên thần hồn, đạo quả ký thác trong người ta mới thành tựu Thiên Quân như hôm nay. Mọi thứ của ngươi nằm trong tầm kiểm soát của ta, muốn đánh lén ta?
Tư duy Thần Mẫu Đạo Quân tấn công Ngọc Kinh Thiên Quân.
Ngọc Kinh Thiên Quân cười phá lên, thản nhiên nói:
- Thần Mẫu, tư duy của ngươi tụ tập trí tuệ của mọi người, nhưng ta chặt đứt hết thảy cảm xúc. Ngươi muốn khống chế ta? Không dễ vậy!
Tuy tư duy của Ngọc Kinh Thiên Quân so với Thần Mẫu Đạo Quân thì nhỏ bé không đáng kể nhưng bị tư duy Thần Mẫu áp chế vẫn giữ sự tỉnh táo. Thần Mẫu không thể nuốt tư duy của Ngọc Kinh Thiên Quân, gã tấn công mấy Thiên Quân đứng trên lưng Thần Mẫu.
- Ngọc Kinh, ngươi đúng là đứa trẻ đáng sợ, ngon miệng hơn chủ nhân cũ Mông Tốn Đạo Quân.
Chân thân kiếp này của Thần Mẫu Đạo Quân đột nhiên xuất hiện trên lưng thân thể kiếp trước, cười nói:
- Nhưng ngươi lao vào lưng ta là chui đầu vô lưới. Ma Kha, vụ hợp tác giữa hai ta còn hiệu lực không?
Ngọc Kinh Thiên Quân dựng đứng tóc gáy, thấy Ma Kha Thiên Quân đứng trên lưng Thần Mẫu Đạo Quân chờ gã chui đầu vô lưới.
Mông Tốn Đạo Quân đột nhiên giơ vầng trăng khuyết chiếu rọi bầu trời, chém vào chân thân kiếp này của Thần Mẫu Đạo Quân. Trăng khuyết là mảnh nhỏ tiên thiên pháp bảo của Mông Tốn Đạo Quân, uy lực không bằng mấy tiên thiên pháp bảo hoàn chỉnh khác nhưng cũng không thể coi thường.
Thần Mẫu Đạo Quân, Ma Kha Thiên Quân đỡ đòn, ngay khi đó Ngọc Kinh Thiên Quân thụt lùi ra sau, đứng sóng vai với Mông Tốn Đạo Quân. Ngọc Kinh Thiên Quân hết sức cảnh giác nhìn Ma Kha Thiên Quân, Thần Mẫu Đạo Quân.
Vô Cực thư đồng chớp mắt nhìn bốn phía, thấy quần hùng vây ôcng Giang Nam đều bị người chặn lại, còn mỗi Đại Diễn Cổ Thần vận dụng nguyên chung nhưng không có cơ hội vây công Giang Nam, bị Hỗn Độn Thiên Cung liên tục bắn bay.
Vô Cực thư đồng thầm nghĩ:
- Nhân kiếp đã không có ý nghĩa, thôi đi hỏi Đại Thiên Tôn xem khi nào ra tay cho Huyền Thiên giáo chủ một kích trí mạng.
Vô Cực thư đồng nhảy vào hư không, liên tục di chuyển, biến mất.
Không lâu sau Vô Cực thư đồng đến sâu trong tầng hư không thứ chín, nhìn từ xa thấy một tòa thần điện cao vút đứng bên ngoài tầng hư không thứ chín.
Nhân kiếp, thiên kiếp của Giang Nam đánh túi bụi làm vùng đất nguyên thủy trong tầng hư không thứ chín vô cùng rộng lớn thành tro, các bí cảnh bị đánh nát. Nhưng thần điện này vẫn đứng sừng sững bên ngoài trận ác chiến, tiên thiên pháp bảo cũng không công kích vào được.
Vô Cực thư đồng cất bước đi vào đại điện Đạo Quân quả vị, thấy các bia đá to đứng dầy rẫy, những hàng tên trên bia đá. Vô số đại đạo bay ra khỏi bia đá tụ tập bên trong.
- Đại điện Đạo Quân quả vị mà Đế và Tôn xây dựng!
Sâu trong đại điện, Vô Cực Thiên Tôn và Đạo Không Đạo Nhân áo đen ngồi trên tế đàn nho nhỏ. Hai vị tồn tại ngồi uống trà rất là nhàn nhã, mặc kệ bên ngoài đại điện phân tranh.
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Đạo Không đạo hữu, ngoại tôn La Hầu La của đạo hữu bị Huyền Thiên dắt mũi xoay quanh, nữ nhi Linh Nữ thì nhiều lần chịu thiệt trong tay Huyền Thiên. Hơn nữa Huyền Thiên trộm thân thể kiếp trước của đạo hữu, ngươi không định ra tay sao?
- Đạo huynh đừng châm ngòi.
Đạo Không Đạo Nhân bình tĩnh nói:
- Đế Giang có chỗ hơn người, nữ nhi và ngoại tôn của ta không làm gì hắn được cũng hợp tình hợp lý. Nếu Đế Giang dễ đối phó thì hắn không phải Đế Giang.
Vô Cực thư đồng tiến lên chào, nghe vậy cười nói:
- Đạo Không đại lão gia, dù Huyền Thiên giáo chủ có tài thông thiên cũng chạy trời không khỏi nắng! Không cần Đại Thiên Tôn nhà ta ra tay thì Huyền Thiên cũng không vượt qua ải này được. Bây giờ chí bảo tiên đạo, tiên thiên pháp bảo đang thức tỉnh, chờ chúng nó hoàn toàn thức tỉnh sẽ lấy mạng Huyền Thiên. Dù Huyền Thiên trốn đi nhưng hắn đi đâu được? Huống chi nguyên tháp, nguyên đỉnh, nguyên chung chưa thức tỉnh...
Vô Cực Thiên Tôn giơ tay ngăn Vô Cực thư đồng nói tiếp, mỉm cười:
- Tiểu tử, những gì ngươi nói Đạo Không đạo hữu đều biết, không cần nghe ngươi nói nhảm. Đạo Không đạo hữu, ta và Nguyên Mẫu rất xem trọng ngươi, cho rằng ngươi có thể trở thành điện chủ thứ ba của Đạo Quân điện, kế thừa vị trí Tịch Diệt. Hôm nay để ta thử thách ngươi xem sao, ngươi cảm thấy cơ hội sống của Huyền Thiên ở đâu?
Đạo Không Đạo Nhân áo đen trầm ngâm, lắc đầu:
- Ta không biết. Tuy Đế Giang gian xảo, nhân mạch khá rộng, nếu Đế Giang đưa con rồng hoang kia ra có thể chặn nguyên chung thức tỉnh. Đế Giang mời được mấy lão quái vật trong vô nhân cấm khu là có thể chặn lại Nguyên đỉnh. Còn lại các tiên thiên pháp bảo, chí bảo tiên đạo, nguyên tháp thức tỉnh, ta không biết Đế Giang làm sao ngăn được. Không lẽ Vô Cực điện chủ nhìn ra thủ đoạn độ kiếp của Đế Giang?
- Tám chín phần mười.
Vô Cực Thiên Tôn rót trà cho Đạo Không Đạo Nhân, bình tĩnh nói:
- Ta sáng tỏ hết thảy nhân quả, bất cứ tồn tại nào đều nằm trong đại đạo nhân quả của ta, chớp mắt một cái là ta biết hết. Tuy Đế Giang khó dò nhưng hắn không lừa mắt ta được, Đế Giang sắp làm việc lớn, một chuyện kinh thiên động địa.
Đạo Không Đạo Nhân áo đen rung động, khom người hỏi:
- Xin hỏi thủ đoạn của Đế Giang là...?
Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Hủy tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo.
Đạo Không Đạo Nhân áo đen kinh ngạc, lạc giọng:
- Cái gì?
Vô Cực Thiên Tôn cười nói:
- Ngươi không nhìn ra? Chỉ có hủy tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo mới khiến kiếp số biến mất, tiên đạo không thể giáng kiếp số xuống nữa. Trừ ngươi, ta, mấy Đạo Quân cổ xưa trong Đạo Quân điện, không ai có thể uy hiếp mạng sống Đế Giang. Dù Đế và Tôn sống lại chỉ có thể gọi hắn là đạo hữu, khẩu vị lớn như thế mới là Đế Giang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.