Đế Vương Công Lược

Chương 23: Ám thất

Ngữ Tiếu Lan San

21/09/2016

【 Chương 22: - Ám thất 】 Công phu này có thể trị bách bệnh

***

Bên trong xa hành Ngô gia người đến người đi, người thì xem hàng người thì đến tham quan, sinh ý nhìn qua rất tốt.

Sở Uyên đứng ở phố đối diện liếc nhìn bảng hiệu, vừa mới dự định bước vào, lại bị Đoạn Bạch Nguyệt ngăn cản, vì thế khó hiểu nói: “Có việc?”

“Nếu đã dịch dung thành tiểu thương, tất nhiên khí độ cũng phải bắt chước theo.” Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở, “Đi khí vũ hiên ngang như vậy, ngược lại hoàn toàn không hợp với tướng mạo.”

Sở Uyên dừng một chút, hỏi: “Vậy phải đi như thế nào?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giống như dân chúng trên đường là được.”

Sở Uyên: “...”

Hắn cũng không cảm thấy khi mình bước đi thì khác với dân chúng chỗ nào.

Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu một cái, thoáng đè lưng hắn xuống một ít: “Giống như vậy, hoặc là khom lưng thấp xuống chút nữa cũng được.”

Sở Uyên ngờ vực: “Đơn giản như vậy?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn một đường tiến vào xa hành Ngô gia.

Hạ nhân đều đang bận rộn, thấy có hai người xa lạ, cũng không kịp tiến lên chào đón, chỉ có thể xa xa hô một tiếng, để khách nhân nhìn xung quanh trước, còn mình sẽ đến sau.

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tiểu ca cứ làm việc của mình đi, chúng ta cũng chỉ là rảnh rỗi, cho nên tới xem một chút mà thôi.”

Xe ngựa xếp thành một hàng ngang đặt ở bãi đất trống sau viện, hình thức còn rất nhiều, thấy có đặt một đống hàng mẫu bàn ghế mới thì muốn bước vào trong xem thử, lại bị gia đinh ngăn cản, nói phía sau là nhà riêng của Ngô lão bản, khách nhân không thể đi vào được.

Đoạn Bạch Nguyệt nói xin lỗi, hai người liền đi ngược lên trước dạo quanh cửa hàng một vòng, mới rời khỏi xa hành, dọc theo đường phố chậm rãi đi.

“Có phát hiện gì không?” Sở Uyên hỏi.

“Cái gì cũng không phát hiện.” Đoạn Bạch Nguyệt trả lời. Như vậy mới gọi kì quái, bên trong chủ doanh xa hành đặt một đống xe ngựa, vả lại chỉ bán chút bàn ghế, ngoài ra cũng không có vật gì khác nữa, thật sự là không biết hộp gỗ đó dùng để làm gì.

“Dựa theo lời thôn dân thôn Phong Thu nói, ngày mai sẽ có người ở xa hành đến chỗ hắn thu hàng.” Sở Uyên nói, “Ít nhất có thể xem thử, hộp gỗ này rốt cuộc là bị đưa tới nơi nào.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừm.”

“Đi thôi.” Sở Uyên nói, “Trở về dịch quán.”

“Giữa ban ngày nhiều người nhãn tạp, nếu bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Buổi tối lại trở về.”

“Vậy bây giờ phải làm gì?” Sở Uyên hỏi.

“Đi ra ngoài lâu như vậy, còn chưa ăn cơm.” Đoạn Bạch Nguyệt chỉ tay một cái, “Vừa vặn có tửu lâu, ăn no bụng rồi trở về.”Sở Uyên nhíu mày.

“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt không nói lời nào, kéo người lên lâu. Tiểu nhị nhiệt tình đến bắt chuyện, Sở Uyên cũng không nhiều lời nữa, cầm bài món ăn nhìn một hồi, gọi một bát canh cải xanh, một đĩa đậu phụ kho.

Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng nói: “Vịt áp chảo, bò nấu rượu, giò heo nướng, canh hải sâm, đùi dê kho, cá hấp.”

Tiểu nhị một bên đáp ứng, một bên nhắc nhở: “Chỉ có hai vị thôi hả? Món ăn e là hơi nhiều.”

Những người bàn gần đó sau khi nghe được khó tránh khỏi nhìn về bên này, nhất thời Sở Uyên có một loại cảm giác bị gán mác thùng cơm ở sau lưng

Lúc này không chỉ là trên mặt không thoải mái, ngay cả toàn thân cũng bắt đầu khó chịu.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một chén nước: “Dùng lương thực nấu ra, khác với lá trà, nhưng cũng ngon không kém.”

Sở Uyên nếm thử một miếng, trong miệng tràn ngập hương thơm của lúa mạch.

“Có thích không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu: “Hơi ngọt.”

“Đã nói với ngươi, ngày thường đừng lúc nào cũng ăn cơm ở dịch quán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thiên hạ đều biết Hoàng thượng cần kiệm, quan viên địa phương muốn làm thêm mấy con cá mấy bát thịt cho ngươi, cũng phải lo lắng có thể bị rơi đầu hay không.”

Sở Uyên lắc đầu: “Ngươi lại khoa trương rồi, trẫm không phải là thanh liêm cần kiệm, mà là đầu óc có tật xấu.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, thấp giọng nhắc nhở: “Ở bên ngoài còn tự xưng là trẫm?”

Sở Uyên dừng một chút, nói: “Ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười đến càng vui vẻ, lại kêu cho tiểu nhị đưa tới một bình trà, cũng có thể nếm thử chút mới lạ.

Món ăn rất nhanh đều làm xong, nóng hổi rực rỡ đầy màu sắc xếp đầy một bàn. Sở Uyên thấy khẩu vị hắn như là rất tốt, cũng không thúc giục, vẫn luôn bồi bên cạnh từ từ ăn -- Tất nhiên, thỉnh thoảng bên cạnh vẫn sẽ có người nhìn sang, mà nhìn thêm vài lần cũng không sao, tóm lại đã dịch dung, bị xem thành thùng cơm cũng không mất mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hôm nay ăn không ngon miệng à?”

Sở Uyên ngẩng đầu: “Hả?”

“Cái chân vịt ở trong bát bị ngươi lăn qua lộn lại, nói ít cũng mười mấy lần rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên: “...”

Hắn thật sự là ăn không vô.

Đoạn Bạch Nguyệt duỗi đũa gắp chân vịt qua bỏ vào trong chén của mình, rồi bưng một chén canh thanh đạm qua cho hắn.

Sở Uyên muốn nói lại thôi, lúc nãy hắn đã cắn một cái rồi.

Mà Đoạn Bạch Nguyệt hiển nhiên sẽ không để ý, hai ba ngụm liền tự mình gặm xong, rồi múc một khối thịt bò lớn.

Sở Uyên: “...”

Chiếu theo lượng cơm này, đại khái là mấy ngày trước khi ở dịch quán, hắn cũng chưa từng ăn một bữa no. Chờ ăn xong một bữa cơm, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen, Đoạn Bạch Nguyệt đặt chén trà xuống, lòng nói đây mới gọi là ăn cơm. Lúc trước ở trong dịch quán toàn húp nước, nhiều lắm chỉ xem như là no bụng.

Sở Uyên nói: “Có thể trở về chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sông Nhạn Thủy quanh co uốn lượn, phong cảnh hai bên rất đẹp.

Sở Uyên cũng đã đứng dậy đi xuống lầu.

Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng tiếc hận, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo ở phía sau, lòng nói lần sau nếu là có cơ hội, tất nhiên phải cùng nhau ngắm cảnh hóng gió.

Sở Uyên lại không có tâm tư suy nghĩ đến nhiều chuyện khác, một đường gia tăng bước chân trở về trạm dịch, vào cửa liền kêu Tứ Hỉ nấu nước nóng.

Tứ Hỉ công công vội vàng phân phó, lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, Hoàng thượng đây là thế nào, tại sao trở về liền muốn tắm rửa.

Đoạn Bạch Nguyệt cuối cùng cũng coi như phát giác ra khác thường: “Làm sao vậy?”

“Mặt nạ ngộp quá.” Sở Uyên nói.

“Ta giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay ghé sát vào lỗ tai hắn tìm kiếm, sau đó xé toàn bộ mặt nạ xuống.



Sở Uyên thấp giọng kêu lên đau đớn, trên mặt đã nổi lên những đốm nhỏ màu đỏ, nhìn cũng ngứa ngáy.

“Ối trời!” Tứ Hỉ công công sợ hết hồn, sao lại thành như vậy.

“Sao cũng không nói cho ta biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, để hắn ngồi ở trên ghế, thắp đèn sáng hơn một chút.

Sở Uyên trong lòng nói, nhìn tư thế vừa rồi của ngươi, không biết còn tưởng là đói bụng chừng mười ngày, rất vất vả mới ăn được một bữa no. Có thể không quấy rầy, vẫn là không cần quấy rầy thì tốt hơn.

Đoạn Bạch Nguyệt vừa đau lòng vừa giận, trước tiên dùng khăn thấm chút nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, rồi đắp thuốc: “Còn đau không?”

“Vẫn không đau.” Sở Uyên nói, “Chỉ là hơi ngứa.”

“Là ta lúc trước không cân nhắc chu toàn.” Đoạn Bạch Nguyệt vuốt lại tóc rối cho hắn. Tại Từ phủ bụi bặm nhiều cũng sẽ nhảy mũi, huống chi là dùng dược vật đắp lên cả khuôn mặt, may là chỉ là chỉ có nửa ngày, bằng không chỉ sợ còn sẽ nghiêm trọng hơn.

Trên mặt truyền đến cảm giác mát lạnh, cơn ngứa ngáy lúc nãy ở tửu lâu cũng không còn khó chịu nữa. Sở Uyên nhìn mặt Đoạn Bạch Nguyệt gần trong gang tấc, bình tĩnh nói: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, giống như là muốn hủy dung.”

“Lại nói lung tung.” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, “Đừng lo, nhiều lắm sáng mai sẽ khỏi.”

Sở Uyên nói: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra một lần, phát hiện xác thực không có gì đáng ngại, hơn nữa sau khi bôi thuốc qua, những đốm đỏ này cũng đã giảm không ít, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Uyên có chút buồn cười nhìn hắn.

“Còn cười được à.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn, “Lần sau không mang ngươi đi chơi như vậy nữa.””Có thể ngày mai người ở xa hành còn muốn đến thôn Phong Thu kéo hàng.” Sở Uyên nói.

“Ta đi là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi ở dịch quán đợi tin tức.”

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công liền ở bên ngoài nói, “Có cần truyền ngự y không?”

“Không cần.” Sở Uyên nói.

Tứ Hỉ công công rất lo lắng, thật sự không cần sao, dù gì cũng nên nhìn một cái chứ.

“Công công không cần phải lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa, “Bản vương sẽ chăm sóc Sở Hoàng.”

Tứ Hỉ công công không thể làm gì khác hơn là gật đầu, vẻ mặt đau khổ trong lòng tiếp tục thở dài.

Người ngoài đều nói Tây Nam phủ khắp nơi mang độc, bây giờ xem ra cũng không sai.

Ngay cả dịch dung cũng có thể khiến mặt Hoàng thượng đỏ bừng.

Bên trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Sở Uyên nghỉ ngơi, thì ngồi ở bên giường, tắt ánh nến.

Sở Uyên hỏi: “Vương gia không đến sát vách?”

“Ta trông chừng ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín chăn cho hắn, “Nếu như có chỗ nào khó chịu, thì nói cho ta biết.”

“Ngươi thấy trẫm yếu đuối mong manh lắm à.” Sở Uyên buồn cười.

Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, có thể không phải là yếu đuối mong manh.

Mà nghĩ gì thì nghĩ, hiển nhiên không thể nói ra được, vì vậy nói: “Ngủ đi.”

Sở Uyên không cưỡng được hắn, nghiêng người muốn dựa vào tường, rồi lại bị hắn ngăn cản: “Trên mặt còn có thuốc, đừng lộn xộn, cứ ngủ như vậy đi.”

...

Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nghi hoặc, nến cũng tắt rồi, sao Tây Nam Vương còn chưa chịu đi ra.

Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở bên giường, vẫn luôn trông chừng người bên cạnh, chính mình cũng nhắm mắt lại dưỡng thần. Quá một lúc thì kiểm tra một lần, đợi đến khi những đốm đỏ này triệt để rút đi, thậm chí còn bắt mạch, xác định đã không còn chuyện gì nữa, mới đứng dậy trở về gian phòng của mình.

Nghe cửa phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Sở Uyên mở mắt nhìn đỉnh giường, khóe môi tự dưng cũng có chút... ý cười. Nghiêng người nắm chặt chăn, nhưng là xuất thần suốt cả đêm.

Vừa mới sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt liền âm thầm đến thôn Phong Thu. Ngồi đợi cho đến buổi chiều, quả nhiên liền thấy tiểu nhị ở xa hành Ngô gia đánh xe dừng ở cuối thôn. Hán tử hôm qua nhiệt tình chào hỏi, hai người vừa nói vừa cười chất những linh kiện gỗ đã làm xong lên xe, sau khi kiểm kê đếm rõ số lượng thì thanh toán bạc tại chỗ, rồi hai người liền tản đi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, bạc thật sự là không ít.

Tiểu nhị đánh xe ngựa một đường trở về thành Đại Nhạn, phân phó người đem những linh kiện gỗ này đưa đến một kho hàng khác, cuối cùng còn lại ba cái rương lớn, nhìn chính là đựng hộp gỗ ngày hôm qua. Đoạn Bạch Nguyệt một đường đi theo phía sau tiểu nhị kia, đầu tiên là xuyên qua cửa hàng đến khu nhà riêng phía sau, rồi luẩn quẩn một vòng, sau đó liền tiến đến một chỗ khách viện lâu năm chưa được tu sửa qua, móc chìa khóa ra mở cửa, vác ba cái rương lớn kia vào. Sau khi ra khỏi cửa nhìn chung quanh một chút, xác định không có ai phát hiện, thì mới nghênh ngang trở về đằng trước.

Từ chỗ khe hở phòng trạch này nhìn chung quanh, cũng không biết đã bao lâu chưa được tu sửa qua, ngay cả nóc nhà cũng giống như là một cước có thể giẫm nát. Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào bên cửa sổ liếc mắt nhìn vào bên trong hơi sững sờ một chút -- Bên trong phòng trống trơn, ngoại trừ vài tấm gỗ rách nát cũng không có vật gì khác, người kia vừa mới vác ba cái rương vào nhưng là ngay cả bóng dáng cũng không có.

Có ám đạo a... Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười, xoay người trở về dịch quán.

“Ám đạo?” Sở Uyên nghe vậy bất ngờ.

“Việc không thể lộ ra ngoài, đương nhiên phải làm ở nơi không thấy được ánh sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuy nói hôm nay chưa tìm ra cơ quan, bất quá không sao, theo dõi thêm vài lần thì có thể nhìn ra đầu mối.”

“Có thể có nguy hiểm không?” Sở Uyên hỏi.

“Nguy hiểm hẳn là không đến nỗi, chỉ cầu đừng đánh rắn động cỏ là tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Còn ngươi thì sao? Có tra ra quan hệ giữa xa hành Ngô gia và Từ Chi Thu không?”

“Bọn họ lui tới cực kỳ cẩn thận.” Sở Uyên nói, “Bất quá xa hành nhà này vốn là cửa tiệm náo nhiệt nhất trong thành Đại Nhạn, đánh liên hệ nhiều lần với quan phủ không coi là kỳ quái.”

“Xa hành trong thành này rất nhiều, từ khi nào Ngô gia mới bắt đầu thấm khá lên?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên trả lời: “Hai năm trước.”

“Nói cách khác trước khi Từ Chi Thu tiền nhiệm, xa hành Ngô gia vẫn chỉ là một cửa hàng nho nhỏ không có ai biết đến. Có thể có được khí hậu ngày hôm nay, tất nhiên không thể thiếu quan phủ âm thầm bồi dưỡng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Còn một việc nữa, nữ tử lúc trước giả trang thành người đưa củi, sau khi rời khỏi phủ nha, trở về địa phương cũng là xa hành Ngô gia, như là một cô nương thô lỗ.”

Sở Uyên hỏi: “Bước kế tiếp phải tiến hành thế nào?”

“Không bằng thả dây dài câu cá lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta đến canh chừng xa hành, ít nhất cũng phải biết trước, bọn họ rốt cuộc đang âm thầm làm cái gì.”

“Vậy trẫm liền phái người đi canh chừng Từ Chi Thu.” Sở Uyên nói, “Nghe ngươi ngày đó nói, Lam Cơ tựa hồ đã sắp dồn hắn đến đường cùng, mấy ngày nay hắn sẽ đưa ra quyết định.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”

“Đoạn vương!” Bất thình lình thấy hắn lại gần, Sở Uyên theo bản năng ngã về sau một chút.

“Sợ cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt thấy buồn cười, “Chính sự nói xong rồi, ta xem mặt ngươi một chút, không được à?”

“Không sao.” Sở Uyên nói, “Sáng sớm Tứ Hỉ đã lôi kéo thái y sang đây xem rồi.”

“Sau đó thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo ghế qua, ngồi ở bên cạnh hắn.”Sau đó thái y quan sát rồi bắt mạch, phát hiện quả nhiên là không có việc gì, nhưng không dám nói mình cái gì cũng không chẩn ra, vẫn luôn nơm nớp lo sợ.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Đây cũng không giống như tính cách của ngươi, cố ý làm chuyện xấu dọa người.”

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời hiện ra một bát đậu phụ cải xanh.

“Truyền.” Sở Uyên dặn dò.



“Dạ.” Tứ Hỉ công công mở cửa, từng đạo từng đạo món ăn bắt đầu đưa vào, ngày thường chỉ là bưng ba, bốn dĩa là xong, lúc này trên bàn nói ít cũng có bảy tám dĩa, còn có một con cá lớn -- Thật sự là rất lớn.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên bưng bát lên, nói: “Đoạn vương dự định vẫn cứ nhìn vậy hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, kỳ thực hắn cũng không phải là thùng cơm, thực tại là bởi vì liên lục ăn đậu phụ cải xanh, trong bụng không có chút mỡ mà thôi.

Sở Uyên cũng đã gắp một miếng sườn, cúi đầu chậm rãi ăn.

Vì vậy lời Đoạn Bạch Nguyệt chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt xuống -- Nếu như mỗi bữa có thể làm cho hắn ăn nhiều thêm mấy miếng thịt, vậy cũng đáng.

Trong phòng ánh nến nhảy lên, chỉ có lúc ăn cơm mới nghe được tiếng vang nho nhỏ.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Dạ minh châu?”

“Hả?” Sở Uyên ngẩng đầu lên, “Dạ minh châu gì cơ?”

“Trong tủ có vật đang phát sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay chỉ.

Sở Uyên liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Là Đốt Tinh.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Vẫn luôn mang theo bên người?”

Sở Uyên tiếp tục ăn cơm: “Không có.”

Đoạn Bạch Nguyệt múc cho hắn một chén canh, nhưng tựa hồ lại cảm thấy có chút không đúng, suy nghĩ một chút, hỏi: “Thật sự là Đốt Tinh hả?”

Sở Uyên: “...”

Chuyện như vậy, có cần thiết phải nói dối không?

“Ngày đó khi ta lấy nó từ Cửu Huyền Cơ ra, đừng nói là phát sáng, ngay cả dạ minh châu nó cũng không bằng.” Đoạn Bạch Nguyệt giải thích.

Sở Uyên hơi ngẩn người, sau đó liền đứng lên mở cửa tủ ra, từ giữa lấy ra một hạt châu.

U lam êm dịu, trong suốt đến kỳ lạ.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Không đúng hả?” Sở Uyên đưa hạt châu cho hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp ở trong tay, nhìn hình dáng thật sự là Đốt Tinh ... cư nhiên sẽ phát sáng?

Sở Uyên cũng khó hiểu: “Rốt cuộc là làm sao?”

“Không có gì.” Đoạn Bạch Nguyệt đem đồ vật trả lại cho hắn, “Không trách ai ai cũng muốn, thì ra thật sự là có linh khí.”

Sở Uyên nắm chặt Đốt Tinh trong lòng bàn tay: “Ta cũng không biết có tác dụng gì, chỉ là tình cờ nghe người ta nói qua.” Chỉ là trong lúc vô tình nói một câu, khi đó tuổi tác hai người cũng không lớn, nhưng không nghĩ rằng sẽ có một ngày, cư nhiên thật sự bị hắn tìm được.

“Thích thì lấy, mặc kệ nó có tác dụng gì, nhìn trong lòng cao hứng là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Về sau còn muốn thứ gì, cứ việc nói ra là được.”

Sở Uyên thu hồi hạt châu, ngồi trở lại bên cạnh bàn ăn hết canh, rồi uống chén trà nhỏ súc miệng.

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình giống như là bị tẩu hỏa nhập ma, ngay cả hắn lau miệng, cũng cảm thấy rất là vui mắt.

Sở Uyên nói: “Đoạn vương có thể trở về.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Sát vách cũng không thể ngủ sao?”

“Một tấm ván thô cứng, sao có thể thoải mái.” Sở Uyên lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, giường nơi này ngược lại là mềm, mà --

“Đoạn vương.” Sở Uyên cắt ngang tâm tư đang bay tán loạn của hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Cũng được.”

Dù sao hôm nay là mười lăm, cũng nên trở về uống thuốc vận công.

Đoạn Niệm đang ở khách điếm chờ hắn, trên bàn còn có một phong thư Nam Ma Tà viết.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có thể không xem không?”

Vẻ mặt Đoạn Niệm khổ sở: “Nam sư phụ e là sẽ đem thuộc hạ uy trùng.”

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đau đầu mở ra.

Bên trong nhưng là một tờ bí tịch võ lâm -- thật sự chỉ có một tờ. Tám chiêu thức, một đoạn nội công tâm pháp, nhìn cũng không khó, căn dặn mỗi tháng mười lăm vận công.

Đoạn Bạch Nguyệt liền mở ra một tờ giấy khác, nhìn thấy phía trên viết lung tung, 'Luyện tập võ công này, vừa có thể độc bộ võ lâm, vừa có thể hùng bá thiên hạ, càng có thể trị bách bệnh, từ bệnh nhỏ phong hàn đau đầu nhức óc, cho đến bệnh nặng nam tử bị liệt dương vô sinh, thậm chí còn có thể trị đau bụng dưới cho phụ nhân, hậu sản băng huyết.'

Đoạn Niệm nhìn thấy trong lòng run rấy: “Vương gia thật sự muốn luyện hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vì sao không luyện?”

Đoạn Niệm nghẹn lời.

Còn vì sao nữa.

Tùy tiện tìm một người bình thường trong võ lâm, lấy được tờ gọi là 'Bí kíp' này, hẳn là cũng sẽ không muốn luyện đi?

Đoạn Bạch Nguyệt bưng chén thuốc trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó liền tiến vào phòng ngủ.

Đoạn Niệm không thể làm gì khác hơn là lo sợ bất an trông coi ở bên ngoài, chỉ lo Vương gia mình không cẩn thận sẽ luyện sai.

Dù sao Nam sư phụ thoạt nhìn cũng không phải rất đáng tin.

Tây Nam Vương phủ, Đoạn Dao đang nằm nhoài trên lưng Nam Ma Tà: “Sư phụ!”

“Không được.” Nam Ma Tà một câu cự tuyệt.

“Ta cũng không muốn luyện, nhìn cũng không được hả?” Đoạn Dao dùng khuôn mặt liều mạng cọ hắn.

“Nói không được là không được.” Nam Ma Tà khóa kỹ ám cách, thuận miệng qua loa, “Dao nhi nhìn lầm rồi, bên

trong không có Bồ Đề tâm kinh.”

Rõ ràng là có a! Đáy mắt Đoạn Dao tràn ngập oán niệm, liếc mắt nhìn cũng không được hả?

Sư phụ quả thật hẹp hòi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook