Đế Vương Công Lược

Chương 22: Hộp gỗ

Ngữ Tiếu Lan San

21/09/2016

【 Chương 21 - Hộp gỗ 】 Ta giúp ngươi dịch dung

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Uyên vừa mới rời giường, Tứ Hỉ công công liền đưa bữa sáng nóng hổi tới, nói là Tây Nam Vương tự mình đi trên đường mua, đều là những món thanh đạm.

“Bên ngoài có người làm tang sự à?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.

“Bẩm Hoàng thượng, là dân chúng trong thành này góp tiền, mời đại sư làm pháp sự cho những lão nhân vừa mới mất.” Tứ Hỉ công công nói, “Tuy nói thiện đường đã bị đóng cửa, trong thời gian ngắn người mất không thể có mồ yên mả đẹp, niệm kinh ở bên ngoài, cũng là tấm lòng thành của mọi người.”

Đoạn Bạch Nguyệt mang theo một bao điểm tâm bước tới.

Tứ Hỉ công công thức thời lui ra.

“Mũi đỡ chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu, kéo ghế ra ngồi ở bên cạnh bàn.

“Vừa nãy không mua được, thừa dịp còn nóng nếm thử cái này xem.” Đoạn Bạch Nguyệt mở bao giấy ra, “Sủi cảo chiên, bỏ thêm đặc sản cá khô nhỏ.”

Sở Uyên nhíu mày: “Tanh.”

“Còn chưa ăn, sao biết là sẽ tanh.” Đoạn Bạch Nguyệt đổ chút dấm chua vào trong đĩa nhỏ đẩy đến trước mặt hắn, gắp một viên sủi cảo chấm vào, “Nếm thử xem.”

Sở Uyên cắn một cái, chất lỏng tràn ngập trong khoang miệng, ngon dị thường.

“Thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên đặt đũa xuống, dời mắt nhìn ra bên ngoài: “Vẫn là tanh.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu một cái, liền đưa cho hắn một bát cháo.

“Thi thể trong thiện đường, còn tra ra được gì nữa không?” Sở Uyên cắn một viên sủi cảo chiên.

“Bây giờ còn đang ăn cơm, thật sự muốn tán gẫu về thi thể?” Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười.

Sở Uyên nói: “Muốn.”

“Những thi thể đó hẳn là khi chết rồi, mới bị người hạ cổ, cổ trùng sẽ từng bước xâm nhập vào trong cơ thể khiến xương cốt biến hình, hơn nữa còn bị lửa đốt cháy, coi như là người có kinh nghiệm khám nghiệm tử thi, cũng chưa chắc có thể nhìn ra người chết thật ra là người trẻ tuổi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Về phần thi thể của Tôn Mãn, là tại thời điểm gần sắp chết, bị người cưỡng ép dùng cổ trùng bào chế, cho nên mới khác với những thi thể còn lại, nhìn sơ không dễ phát hiện, nếu như quan sát kĩ hơn chút nữa, vẫn có thể phát hiện đầu mối.”

Sở Uyên quả nhiên đặt đũa xuống, không ăn nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Ta nên để ngươi ăn cơm xong trước.”

“Có nhìn ra những thi thể đó là lấy từ nơi nào không?” Sở Uyên lại hỏi.

“Tổn hại quá nghiêm trọng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người của ta cũng đã đi thăm dò qua, bãi tha ma trong thành này vẫn chưa có dấu hiệu bị động qua, cũng không nghe nói nơi nào ném người hay là bị đào mộ.””Có thể là thi thể được vận chuyển từ nơi khác tới, rồi thần không biết quỷ không hay đổi với lão nhân trong thiện đường.” Sở Uyên nói, “Ngày thường thiện đường chỉ có hai mươi lăm người, hung thủ cũng đã chuẩn bị hai mươi lăm bộ thi thể. Ai biết ngay đêm hành động mới phát hiện có thêm một người, dưới tình thế cấp bách vì không để lộ ra sơ hở, liền ra phố bắt, vừa vặn gặp được Tôn Mãn đang vụng trộm đi hẹn hò, vì vậy liền sát hại.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Nơi này thường xuyên sẽ có hàng hóa lớn ra vào, vận chuyển thi thể vào thành không khó, mà hai mươi sáu người sống không thể so với những cái khác, muốn ra khỏi thành e là rất khó. Hơn nữa sau trận hỏa hoạn, cửa thành canh gác nghiêm ngặt, ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt ra ngoài, chiếu theo suy luận này, chín mươi phần trăm lão nhân trong thiện đường vẫn là còn được giấu ở trong thành.”

“Mục đích là gì?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.

“Thiện đường ở đây, đều là lão mộc tượng.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ bàn nhắc nhở, “Mộc si lão nhân cũng là lão mộc tượng.”

Sở Uyên hỏi: “Thiên Sát giáo?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Bắt cóc nhiều lão thợ thủ công như vậy, e là Lam Cơ muốn phá giải cơ quan cũ nào đó.”

“Vì sao cố tình động thủ vào lúc này?” Sở Uyên nói, “Biết rõ trẫm đang ở thành Đại Nhạn, cho dù là nàng có bắt người, cũng rất khó mang ra ngoài.”

“Vì chấn nhiếp Từ Chi Thu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu là không có ngươi, hắn chính là người lớn nhất trong thành, hẳn là Ma giáo không thể uy hiếp được hắn cái gì. Mà bây giờ cho dù chỉ xuất hiện một tia dị dạng, trong lòng hắn cũng sẽ vì thế mà run sợ, nếu như Lam Cơ muốn lợi dụng lôi kéo hắn, đây là thời cơ tốt nhất.”

“Thực sự là đáng tiếc Từ ái khanh một đời trung hậu.” Sở Uyên lắc đầu, “Nhi tử lại cố tình không chịu học hỏi.”

“Bây giờ chân tướng còn chưa rõ, nói chuyện này thì vẫn còn quá sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Về phần những thi thể trong thiện đường, ngày mai liền chôn cất đi, cũng có thể khiến cho Lam Cơ buông lỏng cảnh giác, nghĩ là chúng ta vẫn chưa điều tra ra được gì.”

Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”

“Chuyện thi thể nói xong rồi, đêm nay có muốn đến thư phòng Từ phủ không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Sở Uyên nói: “Đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Vậy buổi chiều ngủ một giấc đi, ban đêm mới có tinh lực thức tra án.”

Nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới viền mắt hắn, Sở Uyên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là cúi đầu ăn cháo.

Không ngủ không nghỉ chạy tới thành Đại Nhạn, sau đó thì gặp phải thiện đường xảy ra hỏa hoạn, nghĩ đến chỉ có đêm qua vừa mới hảo hảo ngủ được vài canh giờ, rồi sáng sớm lại ra ngoài mua điểm tâm, còn đi mua tới hai lần. Nghĩ đến đây, tuy nói Sở Uyên vẫn như trước bị chuyện thi thể làm cho hoàn toàn không muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn là ăn hết một đĩa sủi cảo chiên và một bát cháo, mới đến thư phòng xử lý chính sự.Chờ hắn đi rồi, Đoạn Bạch Nguyệt vừa định trở về khách điếm xem thử, Tứ Hỉ công công đã vào cửa, nói Hoàng thượng dặn dò, nếu như Tây Nam Vương không có chuyện gì làm, thì buổi chiều ở dịch quán nghỉ ngơi đi, đừng chạy loạn khắp nơi.

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Đừng chạy loạn khắp nơi?”

Tứ Hỉ công công cất tay cười cười: “Khẩu dụ của Hoàng thượng đúng là như thế.”

Đoạn Bạch Nguyệt vui vẻ đáp ứng, hoặc thẳng thắn mà nói là... cầu cũng không được.

Mấy ngày nay cũng thật sự là rất mệt, vì vậy đầu vừa dính vào gối chưa được bao lâu, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã ngủ thiếp đi. Bên ngoài rất yên tĩnh, đừng nói là người, ngay cả một con chuột cũng không vào được. Đội Ngự Lâm quân vây quanh tiểu viện, trong lòng cũng rất buồn bực, rõ ràng Hoàng thượng đang ở thư phòng, vì sao lại hạ chỉ phải trông coi tiểu viện này, chẳng lẽ bên trong cất giấu bảo bối gì sao?

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, Sở Uyên vừa mới từ thư phòng trở về nơi ở, Tứ Hỉ công công liền nói Tây Nam Vương còn đang ngủ, vẫn chưa dùng cơm.

Đoạn Bạch Nguyệt nằm ở trên giường, thảnh thơi nghe động tĩnh bên ngoài, khóe môi vung lên một độ cong. Hắn là người tập võ, tất nhiên khi cửa viện vừa mới 'chi nha' thì đã tỉnh lại, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ còn chờ người kia đi vào gọi.

Chốc lát sau, thật sự có người đẩy cửa ra.

Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu, liền thấy Tứ Hỉ công công bước vào.

...

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh giường.

“Hoàng thượng còn đang chờ Vương gia cùng nhau dùng bữa a.” Tứ Hỉ công công đứng ở bên giường, đáy mắt rất có vài phần thâm ý cười tủm tỉm. Lúc này không đến gọi, nói không chừng lần sau sẽ đến, dù sao tính tình của Hoàng thượng, ai cũng không thể nói trúng, ngàn vạn lần đừng nổi giận.

Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, đứng dậy rửa mặt đến sát vách.

Thức ăn trên bàn vẫn thanh đạm như trước, hơn nữa ngay cả lọ muối cũng bị lấy đi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn một bát cơm chiên lớn trước mặt, bình tĩnh nở nụ cười.

Sở Uyên tự mình ăn cơm.

“Bên trong bỏ thêm nấm hương, canh cũng là nấu bằng dược liệu quý hiếm, dưỡng thân thể.” Tứ Hỉ công công ở bên cạnh bàn hầu hạ.

“Rất tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy đũa, mạnh mẽ nuốt một ngụm.

Vẫn nhạt nhẽo như trong dự liệu, nhưng thật sự là rất ngon.

Bởi vì câu nói 'Hoàng thượng cố ý căn dặn phải làm thanh đạm một chút, e là còn đang lo lắng nội thương của Vương gia' kia.

Đừng nói là canh không có dầu muối, coi như là thuốc đắng đông y độc trùng, e là cũng có thể mặt không đổi sắc ăn hết.

Trong thư phòng Từ phủ tất cả vẫn như trước, hiển nhiên Từ Chi Thu vẫn chưa phát hiện từng có người xông vào qua. Lúc này Đoạn Bạch Nguyệt dùng dạ minh châu bỏ vào trong một cái túi vải mỏng, mặc dù không có ánh trăng, nhưng cũng vừa vặn có thể rọi sáng.Sở Uyên cúi đầu nhanh chóng sao chép sổ sách, Đoạn Bạch Nguyệt ở một bên trông chừng, ánh mắt một lát cũng chưa từng rời khỏi gò má của hắn. Tục truyền năm đó hoàng hậu Đại Sở dung mạo tuyệt thế, hiện tại xem ra cũng là có bằng có chứng -- bằng không sao có thể sinh ra hoàng tử tuấn lãng anh tuấn như thế.



“Xong rồi.” Sở Uyên thổi khô nét mực, lại xắp xếp mọi thứ trở về hình dáng ban đầu, “Đi thôi.”

Bình tĩnh mà xem xét, Đoạn Bạch Nguyệt có chút không nỡ đi như vậy.

Sở Uyên đã ra khỏi cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng thở dài, đuổi theo phía sau.

“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!” Trên đường cái, có phu canh đang đi tới.

Bốn phía trống trải, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay người bên cạnh, mang theo hắn nhảy vào một chỗ tiểu viện.

“Lão gia...” Bên tai không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ dâm mỹ, hai chuỗi đèn lồng đỏ rực treo ở trên mái hiên, là một chỗ thanh lâu.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền tức giận hất tay người kia ra, một thân một mình trở về trạm dịch, cũng không quay đầu khoá cửa phòng ngủ lại.

Mũi Tứ Hỉ công công bị va vào cửa, thấp giọng hỏi: “Vì sao Hoàng thượng lại tức giận như thế?”

Đoạn Bạch Nguyệt bắt chước hạ thấp giọng trả lời: “Bởi vì tra được án cũ Từ Chi Thu.”

Tứ Hỉ công công bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy.”

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Đoạn Bạch Nguyệt kêu Tứ Hỉ trở về nghỉ ngơi, còn mình ngồi ở trên bậc thang ngắm trăng.

Sắc trời dần dần sáng lên, Sở Uyên đặt sổ sách đã sửa sang xong qua một bên, thở dài một cái.

Cuối cùng cũng coi như không uổng phí cả một đêm.

Ngoài cửa, Đoạn Bạch Nguyệt đang bắt trùng đút cho con nhện, nhìn nó to ước chừng bằng một nắm tay nam tử trưởng thành, trắng đen xen kẽ có chút dọa người.

Sở Uyên mới vừa đẩy cửa liền thấy cảnh này, vì vậy sắc mặt cứng đờ.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên hỏi: “Đó là vật gì?”

“Không biết.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, vứt con nhện đến góc tường, ngữ điệu tùy ý, “Mới vừa nhặt được trong sân.”

Nhện bạch ngạch đầu óc choáng váng, hiển nhiên cực kì không hiểu tại sao vừa mới ăn được một nửa, thì bị chủ nhân vứt xuống bụi cỏ.

“Muốn ăn cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Ta đi mua về.”

“Hình dạng những tranh kia trên sổ sách đều có quy luật.” Sở Uyên nói, “Chỉ cần tìm đúng phương pháp, kỳ thực nhìn cũng không khó hiểu.”

“Cho nên?” Đoạn Bạch Nguyệt thăm dò.

“Tuy nói chỉ mới sao chép vài tờ, bất quá chỉ bằng vào khoản sổ sách trên mấy tờ này, cũng đủ để chứng minh Từ Chi Thu không chỉ tham, mà còn là một đại tham.” Sở Uyên nói.”Vậy cũng không nói được.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Tham cũng phải có con đường, rốt cuộc hắn đang lén lút làm chuyện gì, mà lại có bản lĩnh bất động thanh sắc vơ vét của cải như vậy, thậm chí ngay cả dân chúng cũng không cảm thấy khác thường.”

Sở Uyên nhíu mày ngồi ở trên bậc thang, hiển nhiên cũng không nghĩ rõ ràng.

“Coi như nhất thời nửa khắc không tìm được đáp án, nhưng cơm thế nào cũng phải ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bằng không thì không phải hoàng đế, mà là thần tiên.”

“Nghĩ một biện pháp, bức Từ Chi Thu tự mình lộ ra sơ hở.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”

Sở Uyên buồn cười: “Dễ dàng đáp ứng như thế?”

“Chuyện đã đáp ứng rồi, thì ta sẽ nghĩ biện pháp làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh, “Bất quá có điều kiện.”

Sắc mặt Sở Uyên cứng đờ, quay đầu nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Tây Nam phủ chưa bao giờ chịu thiệt.”

“Còn muốn cái gì nữa?” Sở Uyên vẻ mặt xa cách, ngữ điệu cũng trở nên lạnh nhạt, “Toàn bộ Tây Nam, bây giờ đều là của Đoạn vương.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đứng dậy nhanh chân rời khỏi tiểu viện.

Tứ Hỉ công công và hắn gặp lướt qua, còn muốn cười ha ha chào hỏi, dư quang lại nhìn thấy vẻ mặt Sở Uyên, vì vậy cuống quít cúi đầu khom người, không dám nhiều lời nữa.

Bốn phía yên lặng một mảnh, nhện bạch ngạch dè dặt cẩn thận bò qua, tiếp tục gặm xác trùng lúc trước rơi trên mặt đất, còn phải luôn lo lắng đề phòng, miễn cho bị giẫm dẹt.

Tứ Hỉ công công đứng ở một bên, trong lòng cũng rất lo lắng, lúc trước Hoàng thượng với Tây Nam Vương còn rất tốt, mà chỉ trong một đêm, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ước chừng qua một nén nhang, Sở Uyên đứng lên muốn trở về phòng, Đoạn Bạch Nguyệt đã nhảy từ tường viện xuống.

“Đoạn vương còn có việc?” Sở Uyên dịch ra tầm mắt.

“Mới vừa mua gà nướng sốt mật ong.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay của hắn, kéo người vào trong phòng đóng cửa lại, thanh âm có chút ý cười, “An tâm ăn hết đi, ta sẽ đáp ứng giúp ngươi.”

Sở Uyên: “...”

Tứ Hỉ công công nín thở ngưng thần, khom lưng dán tai ở bên ngoài nghe.

Đoạn Bạch Nguyệt rửa sạch tay, mở bao giấy lấy ra một cái đùi gà, phì nộn non vàng óng ánh, còn đang nhiễu nước sốt xuống, nhìn qua khá là dụ người.

Sở Uyên chần chờ một lát, mới nói: “Đây chính là điều kiện mà ngươi nói?”

“Bằng không là gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa đùi gà cho hắn: “Đã ăn mì ba ngày rồi, biết thì nói là hoàng đế, không biết còn tưởng là hòa thượng nhà ai.”

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt cũng tự mình gặm một cái đùi, thở dài nói: “Bôn ba cả ngày ở bên ngoài, đánh giá đêm nay trở về là một bát mì cải xanh, ít nhất phải ăn chút dầu mỡ trước.”Sở Uyên dở khóc dở cười, xoa ngón tay đầy mỡ, tự mình lột một quả trứng ăn.

Nghe hai người trong phòng lại bắt đầu nói chuyện phiếm, Tứ Hỉ công công mới xem như là thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đứng bên ngoài, nhàn nhã cất tay ngắm mây trôi.

Lại qua một ngày, trong thành bắt đầu truyền ra lời đồn, nói là Hoàng thượng cực kì bất mãn với Từ tri phủ, tính toán chẳng bao lâu nữa thì sẽ hạ chỉ, triệu người về Vương thành cách chức quan.

Lại có người nói, e là không chỉ cách chức đơn giản như vậy, người bên ngoài lại hỏi nguyên do, rồi không ai có thể nói rõ.

Còn có người nói, lúc này không chỉ là Từ tri phủ, đoán chừng ngay cả Từ lão gia ở trong Vương thành cũng sẽ bị liên lụy.

Trong lúc nhất thời lời đồn bay khắp nơi, dân chúng nói cái gì cũng có, tất nhiên cũng truyền đến tai Từ Chi Thu.

Vì vậy hắn càng lo sợ bất an hơn, cả ngày cứ như chuột thấy mèo, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi, chỉ lo bị Hoàng thượng gọi đến.

Buổi chiều ngày hôm đó, một chiếc xe đẩy chất đầy củi từ cửa sau tiến vào nha môn tri phủ, mấy người đi theo phía sau đều đang ở nhà bếp giúp dỡ hàng, nhưng chỉ có một nam tử vóc người gầy nhỏ, vội vội vàng vàng trực tiếp đến hậu viện.

Đoạn Bạch Nguyệt thả người nhảy xuống cành cây, lặng lẽ không một tiếng động đuổi theo phía sau.

“Sao ngươi lại dám đến đây?” Từ Chi Thu đang ở thư phòng viết thư, đột nhiên liền bị người đưa tay bịt miệng từ phía sau, nhất thời kinh hãi đến biến sắc.

“Đại nhân không cần lo lắng.” Người đưa củi buông tay ra, thanh âm chát chúa, là do một nữ tử dịch dung thành.

“Hiện nay ở trong thành, có thể chung quanh đều là Ngự Lâm quân!” Từ Chi Thu liên tục giậm chân.

“Đại nhân cũng biết thế cuộc nguy hiểm à.” Nữ tử kia cười nhạo, “Ngay cả hài tử ba tuổi đều đang nói, Hoàng thượng đang khá là bất mãn đại nhân, chẳng qua là vạch trần bây giờ e là không có tác dụng lớn. Chỉ có đáp ứng yêu cầu của giáo chủ, mới có cơ hội bảo vệ mũ ô sa trên đầu.”



“Hoàng thượng còn đang ở trong thành, có chuyện gì không thể chờ đến ngày sau rồi hẳn nói được à?” Từ Chi Thu hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu là Hoàng thượng không ở, chỉ sợ đại nhân cũng sẽ không cam lòng bị người khác thao túng.” Nữ tử nói, “Nếu như đại nhân thức thời, thì ngoan ngoãn giao đống vàng tàng trữ riêng được trong núi ra, giáo chủ tất nhiên sẽ không gây khó dễ.”

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy khẽ nhíu mày, sáng sớm còn đang nói người này là đại tham, nhưng không nghĩ tới cư nhiên có thể tham ra cả một đống vàng, không khỏi cũng quá sức tưởng tượng rồi.

Sắc mặt Từ Chi Thu ban hồi trắng ban hồi đỏ, mặt xám như tro tàn ngồi ở trên ghế.

“Đại nhân cũng thật là nhỏ nhen.” Thấy hắn như vậy, nữ tử chậc chậc lắc đầu, “Chỉ cần thôn Phong Thu vẫn còn, kho tàng trữ tiền riêng của đại nhân không lo sẽ không có bạc, lúc này không còn, kiếm lại lần nữa là được, núi xanh vẫn còn ở đó, chẳng lẽ sợ không có củi đốt hay sao?””Câm miệng!” Nghe được ba chữ 'Thôn Phong Thu', Từ Chi Thu hiển nhiên càng sốt sắng hẳn lên.

“Đại nhân vẫn là suy nghĩ thêm một phen đi, giáo chủ nhà ta không phải là người kiên nhẫn.” Nữ tử nói xong thì xoay người ra khỏi cửa. Đoạn Niệm theo lệnh của Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục canh chừng thư phòng Từ phủ, cũng một đường theo đuôi nàng rời khỏi phủ xem đến tột cùng.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã trở về dịch quán.

“Thôn Phong Thu?” Sở Uyên nói, “Ra roi thúc ngựa đi ước chừng nửa canh giờ thì có thể đến nơi. Dù sao địa phương ở thành Đại Nhạn này có hạn, vì vậy một vài dụng cụ gỗ lớn xà nhà bánh xe, đều là làm tốt bộ dáng ở trong thôn Phong Thu trước, rồi vận chuyển về cửa hàng trong thành trưng bày, cuối cùng thông qua sông Nhạn Thủy đưa đến các nơi trên Sở quốc.”

“Có muốn đến đó xem không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hôm nay nghe hai người nói chuyện, vấn đề của Từ Chi Thu hẳn là ở chỗ đó.”

Sở Uyên gật đầu, lại nói: “Nếu như bị người khác phát hiện thì sao?”

“Dịch dung là được.” Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói.

Sở Uyên: “...”

Thuở nhỏ hắn chỉ học công phu, nhưng chưa bao giờ học qua phải dịch dung thế nào.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người Tây Nam phủ, mỗi người đều là cao thủ dịch dung.”

Sở Uyên không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên ghế, tùy ý để hắn bôi bôi trét trét lên trên mặt mình.

Đầu ngón tay lành lạnh xúc cảm mềm mại, khóe môi Đoạn Bạch Nguyệt giương lên, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua gò má hắn.

Sở Uyên rất muốn đánh người bay ra ngoài.

Đoạn Bạch Nguyệt càng làm càng nhích sát lại gần, sắc mặt cực kỳ chăm chú.

Sở Uyên không nhịn được liền nhích về phía sau, nhưng lại không có chỗ để trốn, đến lúc sau, cơ hồ cả người đều dán sát ở trên tường.

Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.

Tứ Hỉ công công đứng ở cửa sổ vô tình nhìn lướt qua bên trong, thì lập tức vội vàng xoay người lại, để bày tỏ mình thật sự chưa từng thấy gì cả.

Khoảng cách hai người rất gần, gần đến nỗi ngay cả chóp mũi cũng muốn dính vào nhau.

Cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương, Sở Uyên rốt cục không thể nhịn được nữa, liền đẩy người ra.

Ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt mang theo vẻ nghi hoặc: “Sở Hoàng có ý gì vậy?”

Sở Uyên chà xát mặt, nghiến răng nói: “Trẫm không đi nữa, việc này giao cho Hướng Liệt là được rồi.”

“Cũng đã xong rồi, nếu không đi, chẳng lẽ không phải uổng phí công sức lâu như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm gương đồng qua đặt trước mặt hắn, “Có hài lòng không?”

Người trong gương ngũ quan bình thường vẻ mặt ảm đạm, còn có chút dấu vết của năm tháng, nhìn qua như là người làm ăn ngoại hương. “Hay là đi xem một chút đi, tóm lại ở dịch quán cũng không có chuyện gì làm.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy một cái mặt nạ khác, rất nhanh liền để sát ở trên mặt mình.

Sở Uyên nhíu mày.

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh giải thích: “Lúc trước khi hành tẩu giang hồ, thường xuyên sẽ dịch dung cho mình, đương nhiên là phải thành thục hơn một chút.”

Sở Uyên: “...”

“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt lầm bầm lầu bầu, “Thôn Phong Thu, nghe qua ngược lại là chỗ tốt.”

Địa giới này thường xuyên sẽ có thương nhân đến xem hàng, vì vậy đột nhiên nhìn thấy hai vị khách ngoại hương, cũng không ai cảm thấy quá khác thường.

Hài tử đang đùa giỡn ở bờ ruộng, Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay bẻ một cành hoa đỏ ven đường, rút nhụy hoa ra: “Ăn không?”

“Ăn?” Sở Uyên nhíu mày.

“Ngọt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên thẳng thừng dứt khoát từ chối. Thân là hoàng tử, nếu cứ giống như những hài tử gia đình bình thường vơ lấy cái gì cũng nhét vào miệng, chỉ sợ cũng không sống tới bây giờ.

“Có ta ở đây, thì không ai có thể hại ngươi.” Như là nhìn thấu tâm sự của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Cái này gọi là đèn lồng tâm, khắp núi đồi Tây Nam đều có.”

Sở Uyên chỉ coi như không nghe thấy, gia tăng bước chân đến thôn xóm cách đó không xa.

Nếu là dựa vào tay nghề thợ mộc mà kiếm sống, bảng hiệu thôn Phong Thu cũng tinh xảo hơn so với những thôn xóm bình thường khác. Trong tiểu viện hai bên đường, nam tử đốn củi phụ nhân đan dây, bên cạnh chất chồng rải rác không ít linh kiện, sau khi thấy hai người đều cười chào hỏi, tưởng thương nhân đến đây xem hàng trước rồi thu hàng.

Đi dạo xung quanh thôn một vòng, vẫn như trước không nhìn ra đầu mối gì, từng nhà đều đang cưa gỗ, thấy có người cũng không che giấu, trái lại còn rất nhiệt tình, bắt chuyện mời vào uống trà, thực sự không giống như là bộ dáng che giấu bí mật gì đó.

Trong một hộ nông trang cuối thôn, một nam tử đang mồ hôi đầm đìa cưa gỗ, Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên một đường đi vào, hỏi có thể xin một chén trà uống được không.

“Tất nhiên.” Nam tử ngừng việc trong tay lại, rất nhanh liền bưng nước từ trong nhà bước ra, “Hai vị tới xem hàng hả?”

“Đúng vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, “Muốn đặt một nhóm bánh xe ngựa, nhìn thấy trong viện của đại ca tựa hồ chất chồng rải rác không ít linh kiện, thì vào hỏi thử.”

“Muốn mua hàng, vẫn là nên đến mấy cửa hàng trong thành Đại Nhạn.” Nam tử nói, “Nơi này chỉ là làm chút linh kiện, đồ vật phân chia cho mỗi nhà cũng khác nhau, cuối cùng buôn bán vẫn là đặt ở cửa hàng trong thành.”

“Thì ra là như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt bừng tỉnh, “Vậy đại ca là chuyên môn làm bánh xe này?”

“Còn có chân bàn và hộp gỗ.” Nam tử lau vệt mồ hôi.

“Hộp gỗ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Dùng để đựng đồ trang sức hả ?”

“Chuyện này thì không biết, trong thôn đều là thợ thủ công, cũng không biết bên ngoài cái gì bán tốt nhất. Đều là đại thương phô trong thành giao bản vẽ đến, chúng ta chỉ dựa theo làm mà thôi.” Nam tử nói.

“Nhìn hơi lớn, cũng không giống như là đồ vật nữ nhi thích.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy một cái hộp gỗ, “Nhìn tay nghề đại ca thành thạo như vậy, nghĩ đến cũng làm rất lâu.”

“Tổ tiên chính là làm bánh xe, còn hộp gỗ này ngược lại là vài năm trước mới bắt đầu làm, nhưng bán được tốt nhất.” Đại khái là ngày thường có rất ít người tới đây, lời của nam tử cũng bắt đầu nhiều, cười nói, “Mỗi tháng nói ít cũng phải đưa ra ngoài chừng hai trăm cái.”

“Nhìn rất tinh xảo, ta có thể mang một cái đi không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Cái này thì không thể được.” Mặt Nam tử lộ vẻ khó khăn, “Ngô viên ngoại nói, hộp gỗ này không thể cho người ngoài, bao nhiêu bạc cũng không bán.”

“Như vậy a.” Đoạn Bạch Nguyệt áy náy, “Là tại hạ lỗ mãng.”

“Không sao, khách nhân đừng khách khí.” Nam tử liên tục xua tay, “Nếu là của ta, muốn lấy bao nhiêu cái cũng được, chỉ là cấp trên thực sự không cho phép. Nếu như khách nhân thật sự muốn mua, đến Ngô gia trong thành Đại Nhạn hỏi một chút xem, sau khi ta làm xong, cũng là đưa đến đó.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”

Hai người ngồi một hồi, sau khi uống hết trà thì ra khỏi thôn, dọc theo đường nhỏ chậm rãi đi trở về.

“Hộp gỗ lúc nãy, có gì quái lạ hả?” Sở Uyên hỏi.

“Quái lạ thì không thể nói được, mà thật sự không giống như là vật có thể sử dụng hằng ngày.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vừa cồng kềnh lại vừa không bắt mắt, cũng không chứa được quá nhiều vật, bán được mới coi như là không bình thường.”

“Vào trong thành xem là biết.” Sở Uyên nói, “Xa hành Ngô gia cách dịch quán không xa, lúc trước từng thấy qua, sinh ý tựa hồ không tệ.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn một đường trở về thành Đại Nhạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook