Đế Vương Công Lược

Chương 47: Cao nhân

Ngữ Tiếu Lan San

21/09/2016

【 Chương 46: - Cao nhân 】 Ngươi giúp ta làm một chuyện

***

Muốn đến miếu Nguyệt Lão, đương nhiên là phải đi buổi tối. Trận này cách giờ cơm chiều còn có một khoãng thời gian, bên ngoài trời còn hơi sáng. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Muốn ngủ một giấc không? Nghĩ đến vẫn luôn gấp rút lên đường cũng mệt mỏi.”

Sở Uyên lắc đầu: “Cũng không mệt lắm, chỉ là ở trong xe ngựa thực sự ngột ngạt. Trận này ra ngoài hóng gió một chút cũng đỡ hơn nhiều rồi.”

“Vậy muốn ăn gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Sở Uyên buồn cười: “Tại sao không phải là ngủ thì chính là ăn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tất nhiên là bởi vì đau lòng ngươi.”

“Không đói bụng, khát.” Sở Uyên nói, “Đợi lát nữa thì sẽ có người đưa nước ô mai tới, nếu ngươi muốn ăn cái gì thì ta kêu Tứ Hỉ mua về luôn, bánh bao nhân thịt trong thành này rất nổi danh, có bánh bao chiên nữa, ngươi có muốn ăn không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.

Sở Uyên không rõ: “Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là thích nhìn bộ dạng vừa rồi của ngươi.” Không giống như là hoàng thượng, mà giống như một người bình bình thường miệng nói vài ba chuyện vặt vãnh, tuy hơi càm ràm một chút nhưng vô cùng thoải mái tự tại, làm cho tâm trạng người khác cũng đồng thời thoải mái theo.

Nước ô mai rất nhanh liền ướp lạnh xong, một đường dâng lên còn có bánh bao chiên và một vài món đặc sắc khác. Sở Uyên không có khẩu vị, chỉ là ngồi ở bên bàn nhìn hắn ăn, về sau thực sự nhịn không được hỏi: “Cả ngày nay ngươi chưa ăn gì hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng vậy.”

Sở Uyên: “...”

“Vẫn luôn chờ ngươi đến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ăn rất ngon.”

Sở Uyên dở khóc dở cười, lại đưa cho hắn một cái bánh bao. 

Hai người ăn xong thì ở trong phòng nói một hồi, mắt thấy sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, liền từ cửa sau rời khỏi dịch quán, chậm rãi đi tới miếu Nguyệt Lão -- cũng không cần hỏi đường, đi theo người trên đường là được. Tối nay miếu Nguyệt Lão là địa phương náo nhiệt nhất, ai ai cũng muốn đi sớm một chút để chiếm được vị trí thật tốt cầu nhân duyên.

“Ầy, chính là ở đằng trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá nhìn tư thế này, có thể chen vào hay không cũng khó nói.”

“Thôi, đứng ở đây nhìn một chút là được.” Sở Uyên dừng bước, “Cũng giống nhau.” Bằng không hai đại nam nhân đến bái cây nhân duyên, coi như là sẽ không có ai nhận ra thân phận nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ khiến cho người khác chú ý.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nắm lấy ngón tay hắn nói: “Không sao, coi như cách khá xa, hẳn là Nguyệt Lão vẫn có thể nghe được lời chúng ta nói.”

Sở Uyên cười cười cũng không nói chuyện, chỉ là vẫn nhìn đằng trước.

Phía trước cây nhân duyên là một đám người đang chen chúc, dây tơ hồng cơ hồ quấn đầy cành. Đào Nhân Đức liều sống liều chết đẩy người phía trước ra, quấn một sợi dây đỏ lên trên cây, mệt đến thở hồng hộc, trong lòng nhắc Nguyệt Lão phù hộ để hoàng thượng nhanh chóng lập hậu tuyển phi, cũng đừng tiếp tục hồ nháo như thế nữa. Bằng không đợi đến khi mình nhắm hai mắt lại, cũng không còn mặt mũi nào xuống suối vàng gặp tiên hoàng.Người chung quanh không rõ tình hình, đều đang nói thầm trong lòng. Không biết lão nhân mặt dày này là từ đâu tới, nhìn qua cũng đã được một bó tuổi rồi, hẳn còn là một gia gia, chạy tới cầu duyên cũng không sợ người khác chê cười.

Lưu Đại Quýnh âm thầm đứng bên ngoài, một bên uống trà một bên tấm tắc. Còn nói mình thích làm mai, nhưng sao có thể so được với vị này, này cũng muốn trộn lẫn một chân. Nếu là chừng hai năm nữa hoàng thượng vẫn không chịu thành thân, Đào đại nhân e là sẽ điên luôn.

“Chờ ta một lát.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, một lát sau trở về, trong tay cầm một sợi dây đỏ.

Sở Uyên hỏi: “Trộm được ở đâu vậy?”

“Xuỵt, trước mặt thần linh không thể nói lung tung.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm cổ tay hắn, nhẹ nhàng quấn dây đỏ kia lên, “Là tìm một tiểu oa nhi, đến trước Nguyệt Lão mua được. Lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh rất khiến người ta yêu thích, Nguyệt Lão nhìn hẳn là cũng thích, vậy thì có thể phù hộ cho chúng ta nhiều một chút.”

“Chỉ một chút thôi sao?” Sở Uyên hỏi.

“Qua mỗi một khoảng thời gian thì chúng ta liền tới cầu Nguyệt Lão một lần, để lão nhân gia người muốn quên cũng không được.” Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn mười ngón đan vào nhau, “Ngươi xem, nói như vậy được không?”

Sở Uyên cười: “Được.”



Dân chúng xung quanh còn đang chạy về phía trước, nghe nói mấy ngày nay hoàng thượng vừa vặn ở trong thành, nhanh chóng van cầu Nguyệt Lão nhiều một chút, nói không chừng có thể khiến cho khuê nữ (con gái) chất nữ (cháu gái) ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) mình tiến cung làm nương nương, đây chính là chuyện tốt làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khụ.”

“Đi thôi.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn, “Nguyệt Lão cũng bái rồi, cháo đường cũng ăn rồi, chuyện nên làm cũng làm rồi, trở về nghỉ ngơi thôi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đêm nay ta ở lại dịch quán?”

Sở Uyên liếc hắn một cái: “Bằng không còn muốn đi đâu?”

Cơ hồ Đoạn Bạch Nguyệt muốn đem ý cười phủ đầy lên mặt.

Hai người ngại đông người, cho nên cũng không đi đường lớn, chỉ chậm rãi tản bộ trong ngõ nhỏ, bảy quẹo tám quẹo suýt nữa lạc đường, rất vất vả mới trở lại dịch quán thì đã đến giờ Tý. Khi tắm rửa, Tây Nam Vương như trước phụng chỉ ngồi xổm ở ngoài bức bình phong, hai tay chống quai hàm thở dài.

Sở Uyên đặt cằm ở bên mép thùng tắm, cười cười nhìn bóng người mơ hồ ở bên ngoài.

Giường rất lớn, hai cái gối một cái chăn, Đoạn Bạch Nguyệt ôm người vào trong ngực: “Hảo hảo ngủ.”

Sở Uyên tóm vạt áo hắn: “Hửm?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sợ ngươi đá ta xuống giường.”

“Giả bộ đáng thương.” Sở Uyên bọc lấy chăn, chỉ lộ ra hai con mắt.

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người giả vờ ngăn chặn hắn.”Khi quân phạm thượng.” Hai tay Sở Uyên nhéo gò má hắn, “Kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng.”

“Còn có chuyện khi quân hơn, muốn thử một chút không?” Đoạn Bạch Nguyệt cắn môi dưới hắn hỏi.

Đáy mắt Sở Uyên đều là ý cười.

Nụ hôn này vừa dài lại vừa ôn nhu, Đoạn Bạch Nguyệt và hắn mười ngón đan vào nhau, đầu lưỡi một tấc một tấc liếm qua bờ môi mềm mại kia, cảm nhận được đón ý hùa theo của đối phương, động tác càng lúc càng càn rỡ.

Qua hồi lâu, Sở Uyên mới đẩy người ra, từ bên tai một đường đỏ đến sau lưng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xong rồi?”

Sở Uyên dừng một chút, nói: “Ừm.”

“Hả?” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn cọ cọ.

Sở Uyên trốn cũng trốn không xong, muốn gọi Tứ Hỉ nhưng lại cảm thấy xiêm y mình cũng không chỉnh tề. Về sau thực sự không chịu nổi liền bị hắn nắm tay, làm chút chuyện...lúc trước chưa bao giờ làm.

Hô hấp Đoạn Bạch Nguyệt ồ ồ.

Sở Uyên gắt gao nhắm mắt lại, thực sự không muốn suy nghĩ tình hình bốn phía.

Lúc này thời gian rất dài, thậm chí so với hồi trúng Hoan Hợp cổ ở Tây Nam còn muốn dài hơn.

Không biết qua bao lâu Đoạn Bạch Nguyệt mới thỏa mãn thở phào.

Mặt Sở Uyên đỏ tới tận mang tai, xé khăn lau khô tay hai cái, sau đó liền dùng chăn chặt chẽ bao lấy mình, chỉ chừa một cái ót ở bên ngoài, cơ hồ muốn chen vào kẽ hỡ giữa giường và vách tường.

Đoạn Bạch Nguyệt dè dặt cẩn thận dán sát qua nói: “Ta giúp ngươi.”

Thanh âm Sở Uyên hờn dỗi nói: “Dám!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên dứt khoát che kín đầu mình.

Thời tiết đầu hạ, cũng không sợ ngộp hỏng. Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép kéo chăn xuống một chút: “Ta -- “



“Không được nói!” Bên tai Sở Uyên cơ hồ muốn biến thành màu đỏ như máu. Nhìn tư thế này nếu nói thêm một câu, dự tính sẽ xù lông.

Đoạn Bạch Nguyệt thức thời câm miệng.

Lòng bàn tay vẫn còn độ ấm nóng bỏng, như là mãi mãi cũng sẽ không tản đi. Sở Uyên căm giận cắn môi dưới, liền dùng sức cọ lên chăn hai cái.

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Không thì ta nấu chút nước nóng, rửa tay cho ngươi một chút?”

Còn dám nói! Sở Uyên ngồi dậy, dùng gối đánh người xuống giường.

Tây Nam Vương không thể làm gì khác hơn là nằm dưới đất nghỉ ngơi.

Mà nằm dưới đất cũng thoải mái.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ miếu Nguyệt Lão này thật sự rất là linh nghiệm.

Đợi đến lần này trở về Tây Nam, nhất định phải đẩy một bút bạc lại đây, hảo hảo cung phụng một phen.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tứ Hỉ công công đến gọi Sở Uyên rời giường. Đoạn Bạch Nguyệt chẳng biết là đã rời đi lúc nào, đệm chăn dưới đất ngược lại là được xếp gọn gàng, phía trên còn đặt một cái gối.

Tứ Hỉ công công thầm nghĩ, chia giường ra ngủ a.

Ở trong cung cũng chưa từng xảy ra chuyện này, chẳng lẽ cãi nhau.

Sở Uyên ho khan một tiếng.

Tứ Hỉ công công hoàn hồn, vội vàng tươi cười đầy mặt, hầu hạ hoàng thượng rửa mặt thay y phục -- hôm nay còn phải tiếp tục gấp rút lên đường a.

Đường xá kế tiếp đều rất thuận lợi -- trên thực tế trước sau trái phải đều là Ngự Lâm quân và đại nội cao thủ, muốn không thuận lợi cũng khó. Đoạn Bạch Nguyệt như trước đã đến thành Vân Đức trước hai ngày, sau đó tùy tiện tìm một chỗ khách điếm ở lại, rồi một thân một mình đến bắc hành cung, nghĩ trong lúc rảnh rỗi đi dạo cũng tốt.

Hoàng thượng sắp tới, bên trong hành cung đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận một phen. Chung quanh đều là người, nhìn tư thế này giống như là phải làm việc suốt đêm. Đoạn Bạch Nguyệt đến trước điện nhìn một vòng rồi đến tẩm cung ngồi một trận, sau đó đứng lên cầm lấy kiếm muốn trở về, rồi lại thấy bên trong một chỗ tiểu viện bị lãng quên mơ hồ truyền đến ánh sáng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh đen kịt so với nơi náo nhiệt bận rộn khác có vẻ hoàn toàn không hợp.

Đoạn Bạch Nguyệt mang tâm trạng hiếu kỳ, liền đi tới xem đến tột cùng, chỉ là người còn chưa tới gần, trong viện cũng đã truyền đến một giọng nói già nua: “Các hạ là ai?”

Đoạn Bạch Nguyệt hơi sững sờ.

“Xuất hiện đi.” Lão nhân tiếp tục nói, “Nghe tiếng bước chân, hẳn không phải là người trong hành cung này.”

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là giơ tay đẩy cửa viện ra, kiên trì nói: “Quấy rầy.”

“À, Huyền Minh Hàn Thiết, xem ra cũng là một người có lai lịch.” Lão nhân liếc mắt nhìn bội kiếm bên hông hắn, tiếp tục tự mình đánh cờ với chính mình, cũng không tiếp tục để ý đến hắn.

Võ Lâm Trung Nguyên ngọa hổ tàng long, Đoạn Bạch Nguyệt thành tâm nói: “Vãn bối thấy nơi này sáng đèn, liền sang đây liếc mắt nhìn một cái, không nghĩ tới quấy rầy nhã hứng của tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi.”

“Cũng không thể nói là nhã hứng được.” Lão nhân nói, “Suốt ba mươi năm nay, không phải tay trái thắng thì chính là tay phải thắng. Chỉ là gần đây tay trái tựa hồ không được, đã thua suốt một tháng.”

Đoạn Bạch Nguyệt giật mình, hỏi: “Tiền bối thích chơi cờ?”

Lão đầu lắc đầu: “Giết thời gian mà thôi.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: “Vậy tiền bối có biết Đốt Tinh cục không?”

Lão nhân ngược lại là có chút bất ngờ, liền thở dài: “Tiểu hậu sinh, đừng nói ngươi cũng muốn đi tìm hoàng kim nha. Trên đảo kia, thật sự là không có gì hết.”

Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt vui vẻ, ngồi đối diện hắn nói: “Tiền bối yên tâm, vãn bối đối vàng bạc châu báu cũng không có bất cứ hứng thú gì, cũng không quan tâm tới Triều Nhai, chỉ muốn thỉnh giáo tiền bối là vì sao Đốt Tinh có lúc sẽ phát sáng?”

“Đốt Tinh ở trong tay ngươi?” Lão nhân cuối cùng là ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn hắn nửa ngày, “Nghe nói Cửu Huyền Cơ bị hủy, ra là do hậu sinh ngươi gây nên.”

“Tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi một lần nữa, “Đốt Tinh rốt cuộc là thứ gì?”

Lão nhân khoát tay: “Ngươi giúp ta làm một chuyện trước, ta liền nói cho ngươi biết bí mật bên trong Đốt Tinh này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook