Chương 48: Cố sự Triều Nhai
Ngữ Tiếu Lan San
21/09/2016
【 Chương 47: - Cố sự Triều Nhai 】 Tham niệm là mầm tai hoạ
***
“Chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Đến thôn Phúc Minh, nhìn xem người tên là Phượng Cô đang làm cái gì, sống có tốt không.” Lão nhân nói, “Sau khi trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao Đốt Tinh sẽ phát sáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: “Được.”
Lão nhân nói: “Nhiều năm như vậy, người lén lén lút lút tới tìm ta hỏi sự tình cũng có vài người. Nhưng ngươi là một người gật đầu sảng khoái nhất, thậm chí cũng không hỏi Phượng Cô là ai, cũng không sợ bị lừa gạt?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ta với tiền bối không thù không oán, nghĩ đến trong thôn Phúc Minh cũng sẽ không có cơ quan cạm bẫy đang chờ đợi. Nhiều lắm là một chuyến tay không, giúp tiền bối xem cố nhân mà thôi.”
“Vậy thì đi đi.” Lão nhân phất tay một cái, “Nhớ kỹ, đừng làm phiền đến nàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, cũng không trở về khách điếm, mà là một đường giục ngựa rời khỏi thành.
Hai người vốn không quen biết, hắn hiển nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lão nhân kia. Nhưng đối phương vừa liếc mắt một cái thì có thể nhận thức bội kiếm của mình là Huyền Minh Hàn Thiết, thân phận hẳn là cũng không đơn giản, nói không chừng thật sự có thể giải đáp bí mật Đốt Tinh phát sáng.
Chỉ bằng chuyện này, vụ giao dịch này dù như thế nào cũng phải làm.
Thôn Phúc Minh cách thành Vân Đức không tính xa, Hỏa Vân Sư là tuyệt thế lương câu. Trời vừa mới lờ mờ sáng, Đoạn Bạch Nguyệt đã đến cửa thôn. Vài hậu sinh trẻ tuổi như là vừa xuống núi, trong tay cầm vài con gà rừng, đang nói nói cười cười đi qua bên này.
“Chư vị tiểu ca.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có thể cho ta hỏi một chút, bên trong thôn này có người nào gọi là Phượng Cô không?”
“Có có có, là hộ nhân gia đằng trước kia, chỗ ống khói đang bốc khói ra bên ngoài đó.” Một người trong đó cười nói, “Ngươi cũng là đến mua tống tử đường đi?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười.
“Sinh ý tốt thật, sớm như vậy đã có khách đến cửa.” Hậu sinh kia có chút hâm mộ, lại nói, “Cũng đúng, nếu trễ chút nữa thì cửa hàng bên ngoài sẽ đến thu hàng. Khi đó nếu muốn mua thì phải vào trong thành mua với giá cao hơn. Tống tử đường của Phượng Cô ăn rất ngon, người ngoài đều nguyện ý trả gấp đôi giá tiền để mua.”
Thì là hộ nhân gia làm tống tử đường. Đoạn Bạch Nguyệt sau khi đa tạ một tiếng thì đến hộ nhân gia kia gõ cửa. Trong sân truyền đến tiếng chó sủa không ngừng, sau đó liền bị chủ nhân quát một câu, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một lão phụ có mái tóc hoa râm thấy Đoạn Bạch Nguyệt, nghi ngờ nói: “Vị công tử này, là muốn tìm ai à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi ngang qua nơi này, nghe nói có nhà làm tống tử đường rất ngon, thê tử ta rất thích ăn, liền tới xem thử một chút. Không biết bà bà có phải là Phượng Cô không?””Là ta.” Lão bà bà cười nói, “Đường này đều là giao cho cửa hàng trong thành. Cửa hàng đó kêu ta không được bán cho những người khác, chỉ là nếu công tử muốn cho tức phụ ăn, vậy lấy hai ba bao cũng được, bạc cũng không cần trả, cũng không phải là đồ ăn đáng giá gì.”
“Đa tạ bà bà.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chạy suốt đêm đến đây, có thể xin bà bà chén nước uống được không?”
Lão bà bà gật đầu, để hắn vào trong viện ngồi, rồi kêu chưởng quỹ ra bắt chuyện.
“Vẫn là lần đầu tiên có khách tới cửa sớm như vậy.” Từ hậu viện có một lão nhân mặt hồng hào bước ra, tóc hoa râm đang ở trần, giọng cười rất là hào sảng, “Ta vừa mới nấu nước đường xong, nếu công tử muốn mua đường e là phải đợi một canh giờ.”
“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười, “Chỉ cần không quấy rầy nhị vị lão nhân gia, chờ bao lâu cũng được.”
“Ở lại cùng nhau ăn điểm tâm đi.” Lão bà bà nói, “Nhi tử và tức phụ đều vào trong núi rồi, nhi nữ và con rể cũng đang sống trong thành, ngày mốt mới có thể trở về. Hôm qua hàng xóm cho không ít bánh bao, trời nóng bức thế này, hai lão già chúng ta ăn không hết, sẽ hỏng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên: “Ta giúp bà bà thu thập nhà bếp.”
“Không cần đâu, nhìn qua chính là công tử gia đình giàu có, cứ việc ngồi uống trà là được.” Lão bà bà liên tục xua tay, “Phòng bếp này của ta nhỏ, nhiều người xoay qua xoay lại cũng bất tiện.”
Đoạn Bạch Nguyệt liền ngồi trở về.
Bánh bao rất nhanh liền chiên xong, ăn cùng cháo và dưa muối. Tuy món ăn khô khan, nhưng cũng là hương vị nơi khác không ăn được. Trên bàn cơm, hai lão nhân vẫn luôn cười ha ha tán gẫu với Đoạn Bạch Nguyệt, đợi sau khi tống tử đường làm xong, liền gói lại hai bao lớn cho hắn, sống chết cũng không chịu nhận bạc. Lão nhân cười nói: “Lão bà này của ta thấy công tử đi xa nhà mà lòng vẫn còn nhớ đến tức phụ nhà mình, vì quý tấm lòng ấy cho nên đem tặng. Công tử mau nhận đi, đường nhà ta không bán, cũng không để ý một hai bao này. Huống hồ đã đáp ứng cửa hàng trong thành không bán cho người khác, nếu công tử kiên quyết trả tiền, đó chính là phá quy củ.”
“Vậy tại hạ chỉ có thể mặt dày nhận.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đa tạ hai vị, còn phải gấp rút lên đường, cáo từ trước.”
Lão bà bà gật đầu, cùng bạn già đồng thời tiễn hắn ra cửa rồi trở về trong viện tiếp tục bận rộn. Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó xoay người giục ngựa phóng đi.
Lần này trở về bắc hành cung, đã là nửa đêm.
Lão nhân vẫn ở chỗ cũ tự mình đánh cờ với chính mình, nghe được hắn vào cửa cũng chỉ là ngẩng đầu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phượng Cô hiện tại sống rất tốt.”
Lão nhân hỏi: “Tốt cỡ nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phu thê ân ái, con cái song toàn, trong nhà làm buôn bán, nguồn tiêu thụ rất tốt, không lo ăn mặc.”
Lão nhân cười nói: “Còn đang bán tống tử đường a.”
Đoạn Bạch Nguyệt đặt bao đường lên bàn cờ: “Lão bà bà là một người rất tốt, người tặng.””Như vậy là tốt, như vậy là tốt.” Lão nhân gật đầu rồi nhắm mắt lại, giống như lão tăng nhập định.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không thúc giục hắn.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, lão nhân mới mở mắt ra, nói: “Ta quên mất, hôm qua đáp ứng ngươi nói chuyện Đốt Tinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thực không dám giấu giếm, tại hạ có một bằng hữu có thể làm Đốt Tinh phát sáng.”
“Đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.” Lão nhân lắc đầu.
Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Đảo Triều Nhai kia cũng không phải là nơi tốt lành gì.” Lão nhân nói, “Hoặc nói là đã từng là một nơi tốt, sau đó bị ảnh hưởng bởi hiểu biết phồn hoa bên ngoài, thì đã bị phá huỷ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tại hạ nguyện nghe tường tận.”
“Nghe nói lúc trước lão tổ Triều Nhai mang theo tộc nhân đến phía Đông, là muốn tìm một nơi khổ tu. Ngẫm lại cũng biết, là thấy nơi nào khổ thì ở nơi đó, bằng không làm sao có thể gọi là khổ tu.” Lão nhân nói, “Lúc vừa mới bắt đầu, các tộc nhân ngược lại cũng chịu được tịch mịch, tu thân dưỡng tính niệm kinh tụng Phật. Trải qua mấy trăm năm, trên đảo cũng dần dần có biến hóa, nhóm hậu sinh bắt đầu chạy ra bên ngoài, biết được đất liền phồn hoa thì đánh bậy đánh bạ cứu được một thương nhân lạc đường trên biển, cùng hắn một đường đến đảo hoàng kim.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thật sự có đảo hoàng kim?”
“Thế nhân đều nói Triều Nhai chính là đảo hoàng kim, nhưng không biết nguyên lai toàn bộ hoàng kim trên Triều Nhai là vận chuyển từ một hòn đảo khác đến.” Lão nhân nói, “Nơi đó vốn là nơi chất đống tang vật của hải tặc, sau đó có lẽ là gặp tai nạn trên biển, toà đảo kia liền trở thành đảo hoang. Về sau thương nhân kia may mắn trùng hợp biết được tin tức này, mang theo vài hậu sinh tộc nhân Triều Nhai qua lại mười mấy chuyến, nhưng cũng không thể chuyển hết số hoàng kim trên đảo về, mắt thấy thời hạn sóng gió sắp tới, cũng không thể tiếp tục ra biển, liền ước định tương lai cùng nhau trở về lấy. Trước khi rời đi, mọi người vẽ ra một tấm hàng hải đồ(*), tên thương nhân kia cầm một nửa, tộc nhân Triều Nhai cầm một nửa còn lại.”
(*) hàng hải đồ: bản đồ đường giao thông trên biển
Đoạn Bạch cũng gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
“Tộc nhân Triều Nhai có tiền tài thì bắt đầu tiêu xài phung phí, tàu buôn từ từ lui tới đều biết trên hòn đảo này khắp nơi đều có hoàng kim, vì vậy đều nguyện ý tới chào hàng hóa, a dua nịnh hót tìm mọi cách lấy lòng. Người Triều Nhai vốn dĩ thanh tu khổ hạnh cũng biến thành tham mộ hư vinh ham ăn biếng làm, không còn dáng vẻ khi lão tổ Triều Nhai còn sống.” Lão nhân bùi ngùi thở dài, “Tham niệm hại người a.”
“Vậy sau đó thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
“Sau đó, thương nhân kia vì vậy thành nhà giàu, nhưng cũng bởi vì vậy mà thành người điên.” Lão nhân nói, “Nguyên lai lúc trước cùng hắn một đường đánh bậy đánh bạ phát hiện đảo hoàng kim tổng cộng có bảy người. Bởi vì không biết phụ cận có hải tặc hay không, cho nên lúc mọi người trở về cũng không động tới tài phú trên đảo, mà là sau khi tránh qua sóng gió thì nhanh chóng lặng lẽ điều khiển thuyền rời đi. Chỉ là núi vàng núi bạc sáng loáng kia, ai nhìn vào trong mắt cũng không dứt ra được. Trên đường về, tên thương nhân kia giết hại từng đồng bạn còn lại chỉ vì muốn độc hưởng bí mật này.”Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Chỉ là giữ được bí mật, cộng thêm sự trợ giúp của người Triều Nhai cũng đã lấy được tiền tài, nhưng cũng gieo xuống tâm ma.” Lão nhân nói, “Đây chính là bảy mạng người máu chảy đầm đìa. Sau khi thương nhân kia bị điên, tộc nhân Triều Nhai cũng hoảng rồi, nghĩ muốn tìm hắn lấy lại nửa tấm hàng hải đồ kia, nhưng tòa nhà thương nhân kia đã sớm bị quăng một bó đuốc, người cũng đã bị quan phủ chém đầu thị chúng.”
“Cho nên chuyện duy nhất còn dư lại bây giờ, chính là nửa tấm hàng hải đồ trong tay tộc nhân Triều Nhai kia?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vậy thì có liên quan gì đến Đốt Tinh?”
“Người Triều Nhai xem nửa tấm hàng hải đồ kia như là bảo bối, tất nhiên là phải giấu ở một nơi an toàn nhất.” Lão nhân nói, “Đốt Tinh phát sáng thì có thể khiến cá Lam Hỏa trong biển tỉnh lại, chỉ có đi theo bầy cá mới có thể tìm được hòn đảo ẩn giấu hàng hải đồ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ có nửa tấm mà thôi.”
“Đúng vậy, chỉ nửa tấm mà thôi.” Lão nhân than thở, “Nhưng cố tình vì nửa tấm hàng hải đồ này, mà khiến một đám người trên đảo vì nó mà đánh mất lý trí. Mấy chục năm trước, còn có một đám lão nhân kiên trì giữ gìn chính nghĩa, về sau mấy lão nhân mất rồi, chỉ còn dư lại đám người trẻ tuổi, trên đảo càng bẩn thỉu xấu xa, cả ngày câu tâm đấu giác lẫn nhau, đều cảm thấy nếu như mình có thể tìm được nửa tấm hàng hải đồ kia thì có thể tìm được núi vàng.”
“Tìm được nửa tấm nào, nửa tấm của thương nhân kia?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Lão nhân lắc đầu: “Nửa tấm trên đảo Triều Nhai.”
Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu.
Lão nhân nói: “Mấy lão nhân tộc Triều Nhai vì có muốn để cho hậu bối hòa thuận ở chung, cuối cùng quyết định phá huỷ nửa tấm bản đồ kho báu kia, cũng có thể chặt đứt ý niệm. Ai biết quyết định này bị nhóm hậu sinh biết được, suốt đêm giơ đuốc bao vây nơi ở các lão nhân, bắt bọn họ giao ra Nguyệt Minh Cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không phải giao ra Đốt Tinh à?”
“Đốt Tinh chỉ là một hạt châu, ở trên đảo còn có mấy chục viên, viên bên trong Cửu Huyền Cơ kia cũng mệt người giang hồ Trung Nguyên xem nó như là bảo bối.” Lão nhân nói, “Đốt Tinh không quan trọng, có thể làm cho Đốt Tinh phát sáng là Nguyệt Minh Cổ. Hết thảy người Triều Nhai đều muốn đồ vật. Chỉ là sau khi giằng co một đêm, mấy lão nhân nuốt vào cổ trùng, lập tức rút đao tự sát, Đốt Tinh cũng đã thành một đống phế vật lu mờ ảm đạm.”
Đoạn Bạch Nguyệt không tự chủ được liền nắm chặt lòng bàn tay: “Cho nên người có thể làm cho Đốt Tinh, trên người đều bị gieo Nguyệt Minh Cổ?”
“Cho nên lúc đầu ta đã nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì, tìm được nửa tấm bản đồ kho báu kia thì đã sao?” Lão nhân nói, “Vẫn là mau đi giúp bằng hữu kia của ngươi chữa bệnh đi.”
“Nguyệt Minh Cổ là vật thế nào, có thể gặp nguy hiểm không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Lão nhân cười nói: “Trên người ngươi nói ít cũng mang theo bảy tám loại cổ độc, cũng là một người thạo nghề, còn sợ không giải được Nguyệt Minh Cổ? Sau khi lấy cổ trùng ra, thì đốt đi vĩnh viễn trừ hậu hoạn, bằng không tham niệm hại người a.””Tiền bối rốt cuộc là người phương nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Lão nhân phất tay một cái: “Đi đi, triệt để phá huỷ Triều Nhai, nơi đó vốn dĩ chính là toà đảo biệt lập, tương lai cũng không cần thiết có người nữa. Phá huỷ nơi đó, ta liền nói cho ngươi biết ta là ai.”
“Đa tạ tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đợi ta giải xong Nguyệt Minh Cổ, sẽ trở lại tìm tiền bối nói chuyện.”
Lão nhân gật đầu, một lần nữa nhắm hai mắt lại, không lâu sau thì gục đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sắc trời mờ sáng, bên trong hành cung cũng càng lúc càng náo nhiệt. Trên quan đạo ngoài thành, Tứ Hỉ công công cười nói: “Đến đến, hoàng thượng, đằng trước đều có thể nhìn thấy cửa thành.”
Sở Uyên xốc mành xe ngựa lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, liền thấy quan viên địa phương đang quỳ nghênh đón, đầu người đen thùi một mảng.
Tuy biết rõ Đoạn Bạch Nguyệt không có khả năng ở bên ngoài, vẫn như trước có chút...thất vọng.
Tứ Hỉ công công nhìn ở trong mắt, cười đến càng vui vẻ.
“Lão Đào a.” Lưu Đại Quýnh hạ cỗ kiệu xuống nói, “Quan viên thành Vân Đức này chính là môn sinh của ngươi, xem như là địa bàn của ngươi, cơm do ngươi mời.”
Chân răng Đào Nhân Đức ẩn đau: “Ngươi rốt cuộc là khi nào mới có thể cáo lão hồi hương?”
“Còn sớm còn sớm.” Lưu Đại Quýnh đỡ eo, “Ít nhất phải đợi đến thái phó đại nhân hồi hương trước, rồi hai năm sau đó ta mới đi!”
Đào Nhân Đức đẩy hắn một cái, cũng lười tính toán. Lần này đến hành cung, tuy rằng cũng không đến nỗi hoàn toàn không có chuyện gì làm, nhưng dù sao cũng thanh nhàn hơn ở trong Vương thành, bàn cờ lá trà chim họa mi đều mang theo, nên hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.
Quan viên địa phương ba quỳ chín lạy, miệng lưỡi lưu loát còn đang thao thao bất tuyệt. Sắc mặt Sở Uyên thanh lãnh uy nghiêm, trong lòng lại nhớ tới một câu Đoạn Bạch Nguyệt thường nói.
Thật sự rất muốn nhét trùng vào miệng đám người này.
Chờ rốt cục tiếp đón xong mọi người trở lại tẩm cung, cũng không sai biệt lắm đến giờ ăn trưa. Sau khi đẩy cửa ra, Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên ngồi ở bên cạnh bàn.
Tứ Hỉ công công thức thời lui ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên hỏi, “Nhìn ngươi mất hứng như vậy, là bị ai chọc giận à?”
“Không phải là ta mất hứng, mà là lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, kéo hắn vào ngực mình, “Đừng nhúc nhích.”
“Hả?” Sở Uyên không rõ.
“Đừng nhúc nhích.” Đoạn Bạch Nguyệt lập lại lần nữa, tay dọc theo gáy hắn chậm rãi tìm xuống.
“Này!” Sở Uyên tránh ra hắn, trừng mắt liếc nhìn một cái, làm gì vậy!
“Ta tựa hồ biết được vì sao Đốt Tinh sẽ phát sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên sững sờ: “Hả?””Để ta xem lưng của ngươi một chút, đừng sợ, không sao đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Sau khi xem xong, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi vào bên cạnh bàn.
Sở Uyên nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, tự mình mở vạt áo ra, cởi áo cho hắn nhìn.
Tứ Hỉ công công còn đang suy nghĩ, trên đường hoàng thượng có nói là đói bụng, có nên đưa chút đồ ăn vào không? Kết quả nhìn lén qua khe cửa, hoảng loạn nhanh chóng đưa lưng về phía cửa, đuổi hết hạ nhân đưa trà ra ngoài, gọi Ngự Lâm quân đến trông coi ở bên ngoài, ai cũng không được tiến vào.
Ngón cái Đoạn Bạch Nguyệt từng tấc từng tấc ấn qua cái lưng trắng nõn kia. Sở Uyên nhíu mày, vừa định hỏi hắn rốt cuộc đang làm gì thì bỗng nhiên truyền đến một trận đau.
“Tê.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngừng tay, liền ở nơi đó nhẹ nhàng ấn ấn, quả thực liền có một cục cứng cứng nho nhỏ. Nếu không cẩn thận thì ai cũng sẽ không phát hiện.
“Ngươi lấy kim đâm ta hả?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm y phục mặc lại giúp hắn, nói: “Ta nói ngươi đừng sợ, không phải là chuyện lớn gì, sau khi Dao nhi và sư phụ đến, cổ trùng này nhất định là có thể giải.”
Sở Uyên mặt mày nghi ngờ.
“Đốt Tinh gặp phải Nguyệt Minh Cổ thì sẽ phát sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hẳn là mười mấy năm trước khi đám người Triều Nhai kia tiến cung thì hạ cổ ngươi.”
“Ta?” Sở Uyên nhíu mày, không tự chủ đưa tay sờ sờ chỗ đau vừa rồi.
“Không thể nói rõ nguyên nhân, bất quá là không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, đem sự tình phát sinh lúc trước tinh tế nói một lần cho hắn.
Sở Uyên cảm thấy có chút khó tin.
“Người ở trong thiên viện tại hành cung, bất quá ta đã đáp ứng tiền bối, không có việc gì thì sẽ không quấy rầy đến hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi có biết hắn là ai không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ hằng năm đều đến hành cung này, nhưng chưa từng nghe nói qua thế ngoại cao nhân. Chỉ là ta mặc dù không biết lão nhân kia là ai, nhưng biết thương nhân trong cố sự là ai.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngoài ý muốn: “Hả?”
“Là tổ tiên Thẩm gia, chính là Nhật Nguyệt sơn trang bây giờ.” Sở Uyên nói, “Tên thương nhân kia tên là Thẩm Liễu, lúc đó minh chủ võ lâm và hắn có chút giao tình, không đành lòng thấy quan phủ tịch thu tài sản chém đầu cả nhà hắn, thì cứu lấy con nối dõi của hắn - Thẩm Lạc. Hơn hai mươi năm sau thiên hạ đại loạn, Thẩm Lạc phụ tá tổ tiên Sở thị gầy dựng giang sơn này, Thẩm gia cũng vì vậy một lần nữa phát triển lớn mạnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thì ra là như vậy.”
“Trong chốn giang hồ này cũng không tính bí mật gì, chỉ là hiện tại Nhật Nguyệt sơn trang là đại môn phái đệ nhất, cho nên không ai dám nói lời dèm pha mà thôi.” Sở Uyên nói, “Năm đó sau khi Thẩm Liễu phát điên, chỉ nói ngoài biển có tòa đảo vàng bị hải tặc vứt bỏ, nhưng cũng không nói gì về việc Triều Nhai, tất nhiên cũng sẽ không ai nhấc lên quan hệ với việc này.””Trước không nói việc này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lấy Minh Nguyệt Cổ bên trong cơ thể ngươi ra, mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Nếu là vẫn không lấy ra được thì sẽ thế nào?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: “Sẽ biến thành ngốc ngếch.”
Sở Uyên: “...”
“Chọc ngươi thôi, hẳn là không có chuyện gì lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Chỉ là bất kể loại cổ trùng nào cũng lấy máu làm thức ăn, không phải vật gì tốt thì tại sao phải dưỡng?”
“Ngươi cũng biết.” Sở Uyên quẹt mũi hắn một cái, “Vậy Kim Tàm Tuyến thì sao?”
“Kim Tàm Tuyến hẳn là ngoan hơn một chút, một năm chỉ tỉnh một lần.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp, “Cho nên không sao.”
Sở Uyên dở khóc dở cười.
“Đoán chừng sư phụ và Dao nhi ngày mai sẽ đến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đêm mai ta sẽ lấy Nguyệt Minh Cổ ra giúp ngươi.”
“Ừm.” Sở Uyên gật đầu, nghi hoặc nói, “Vì sao Nam tiền bối và Dao nhi lại tách ra với ngươi?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bởi vì ta không có cho bọn họ đi theo.”
Thế nhưng không cho đi theo, càng không chịu nổi nhất định phải đi theo.
Đoạn Dao đeo tiểu bao phục, cao hứng đi theo phía sau sư phụ.
Nam Ma Tà ở ven đường mua mấy cái bánh bao, vừa ăn vừa chia cho tiểu đồ đệ, nói: “Chú ý một chút, đừng có để cho vị ca ca kia của ngươi phát hiện chúng ta.”
“Đó là tất nhiên.” Đoạn Dao nói, “Ngày mai sẽ đến thành Vân Đức, bây giờ chúng ta liền dịch dung!”
“Được!” Nam Ma Tà khen ngợi.
Hai người ngồi xếp bằng dưới bóng mát tàng cây, còn chưa đợi mở bao phục ra thì đã có người từ đàng xa cưỡi ngựa chạy tới.
Đoạn Dao nhanh chóng che mặt.
Nam Ma Tà lè lưỡi ra hết cỡ, khuôn mặt biến hình dữ tợn.
Ngũ quan xấu xí như vậy, hẳn là không ai có thể nhận ra được.
Người đến xoay người xuống ngựa, nói: “Nam sư phụ, Tiểu vương gia.”
...
“Khụ khụ.” Nam Ma Tà khôi phục vẻ mặt bình thường, vỗ đầu tiểu đồ đệ một cái.
Đoạn Dao hỏi: “Muốn gào khóc không?”
Người đến nhanh chóng ngăn lại, nói: “Vương gia cũng không tức giận, trái lại còn kêu thuộc hạ cố gắng càng nhanh càng tốt mời Nam sư phụ và Tiểu vương gia mau chóng vào thành.”
Nháy mắt Nam Ma Tà tinh thần tỉnh táo: “Thật không?”
Người đến nói: “Vương gia tựa hồ rất gấp.”
Nam Ma Tà mạnh mẽ vỗ đùi một cái, sốt ruột thì nói rõ là có chuyện, có chuyện là chuyện tốt a, gần đây trùng hợp rảnh rỗi đến phát chán
Mặt trời từng chút từng chút hạ xuống núi, bên trong bắc hành cung Đoạn Bạch Nguyệt đang bồi Sở Uyên ăn cơm. Vạn tuế gia ngự giá đích thân tới, quan địa phương đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi, bất quá Tứ Hỉ công công biết được từ trước đến giờ trường hợp này hoàng thượng sẽ không ăn thứ gì, vì vậy liền cố ý căn dặn nhà bếp làm chút điểm tâm thông thường, sau yến hội thì đưa vào trong phòng, kèm thêm một vài món mặn, vì càng hợp khẩu vị Tây Nam Vương. Sở Uyên cắn một miếng thịt kho tàu ăn kèm với cơm.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có muốn ăn cá không?”
Sở Uyên gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn ăn một đũa, cười nói: “Sao khẩu vị lại tốt như thế?”
Sở Uyên nói: “Không phải khẩu vị tốt. Nếu như ta không ăn thì ngươi sẽ nói liên miên cằn nhằn nửa ngày.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Nói liên miên cằn nhằn?”
“Không thấy ngon miệng là bởi vì trời nóng nực, thật sự không phải là vì Nguyệt Minh Cổ gì đó.” Sở Uyên nói, “Coi như là có, đã mười mấy năm rồi cũng không phát giác ra có cái gì.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt liền gắp cho hắn một khối xương sườn, “Mà cơm vẫn là phải ăn thật ngon, cái này không ngán, thử một chút xem.”
Sở Uyên thực sự rất là hiếu kỳ: “Ngày thường Tây Nam phủ dùng bữa thế nào?” Ngẫm lại lúc trước thấy Dao nhi chỉ thấy ăn thịt, một chút cải xanh cũng không gắp.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu là có ngươi ở đó, ta sẽ tìm mười tám vị đầu bếp, mỗi ngày thay đổi một món làm bằng cải xanh cho ngươi.”
Sở Uyên dùng đuôi đũa gõ gõ hắn: “Ngu ngốc!”
“Nếu không tin, vậy ngươi nhớ kĩ câu nói này trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đợi đến tương lai nhìn lại, xem ta có thể làm được hay không là biết.”
Sở Uyên chậm rãi gặm xương sườn: “Cũng được.”
Đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, rất vất vả mới đến hành cung, cuối cùng cũng coi như có thể nghỉ ngơi một chút. Thời điểm muộn một chút Sở Uyên nằm ở trên giường, động cũng không muốn động.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm người vào trong ngực, tay thỉnh thoảng sẽ xoa bóp ở trên lưng hắn. Vừa mới bắt đầu Sở Uyên còn mặc kệ hắn, về sau thì bắt đầu né: “Dừng tay!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không nhịn được.”
“Ngứa, lại đau.” Sở Uyên nói, “Lúc trước không biết thì còn tốt, hiện tại biết được liền khó chịu.”
“Ngày mai sư phụ và Dao nhi sẽ đến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đêm nay trước tiên ngủ như thế.”
“Vì sao Nam tiền bối lại phải mang mặt nạ?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: “Không mang cũng được, mà ta nói một chuyện trước, ngươi không được phép tức giận.”
Sở Uyên nhíu mày: “Vậy cũng không nhất định.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Nói, có chuyện gì gạt ta?” Sở Uyên tóm chặt cổ áo hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt rất đau đầu, nhưng mà không thể vẫn luôn gạt, vì vậy không thể làm gì khác hơn nói: “Lúc trước ngươi ở trong Quỳnh Hoa cốc gặp được một người tên là Bạch Lai Tài, chính là gia sư.”
Sở Uyên quả nhiên ngẩn người.
Đoạn Bạch Nguyệt đại thể nói lại sự tình một lần cho hắn.Sở Uyên ở trong bóng tối yếu ớt nhìn hắn, nói: “Sớm có dự mưu.”
“Ta rất là vô tội.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc đó sư phụ ở trong mộ chạy ra thì Tây Nam phủ cũng không trở về, trực tiếp đi tìm Diệp cốc chủ. Ngay cả ta lần đầu đụng phải hắn, cũng là lần ở Quỳnh Hoa cốc.”
Ở bên trong chăn Sở Uyên đá hắn một cái.
“Chút tâm tư ấy ta đối với ngươi, giấu được những người khác nhưng không thể giấu nổi sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái, “Hắn so với ta còn gấp hơn, ngày ngày đều muốn làm hỉ sự, cứ cách ba năm thì sẽ luộc quả trứng đỏ.”
Sở Uyên bật cười.
“Tính tình sư phụ, ngươi ở chung lâu thì sẽ biết được, không ai có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá đối xử với ta và Dao nhi rất tốt, mệnh đánh bạc rất tốt.”
Sở Uyên nói: “Ta không giận tiền bối.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì tốt.”
Sở Uyên nói: “Giận ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy bất công: “Vì sao?”
Sở Uyên nói: “Không vì gì cả.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt dán sát qua, ôm người vào ngực mình, dùng cằm cọ cọ.
Khóe miệng Sở Uyên cong lên, lười biếng nói: “Buồn ngủ.”
“Ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sáng mai tỉnh dậy không được phép tức giận nữa.”
“Vậy cũng không chắc.” Sở Uyên nhắm mắt lại.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.
Cả người Sở Uyên cuộn tròn ở trong lồng ngực của hắn, một khắc cũng không muốn tách ra.
Lúc trước trừng mắt lạnh lẽo, là sợ càng lún càng sâu, cũng là bởi vì thái độ hắn bất cần đời xem nhẹ mọi thứ. Chỉ là khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, rồi càng ngày càng có thể xem hiểu tâm tư của hắn, có một số việc từ lâu đã không che giấu nổi, vậy cũng không muốn giấu giếm nữa.
Coi như lúc trước không dám hy vọng tương lai xa vời, có thể an ổn chốc lát cũng tốt. Còn sau đó, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Mười ngón tay đan vào nhau, cả đêm cũng chưa từng tách ra.
Giữa trưa ngày hôm sau, quan viên địa phương vẫn là nối liền không dứt, báo cáo hết chuyện này đến chuyện khác. Đoạn Bạch Nguyệt một thân một mình ở tẩm cung, trong lúc rảnh rỗi vẫn luôn ngủ, mãi đến tận khi Sở Uyên trở về mới rời giường.
“Làm biếng.” Sở Uyên nói.
“Có hoàng thượng dưỡng ta, đương nhiên phải làm biếng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Y phục đến thì giơ tay ăn cơm chỉ cần há miệng.”
Sở Uyên nói: “Hôm nay lại có quan địa phương đến vạch tội ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng: “Tới đây rồi cũng không tránh khỏi, ai vậy? Nói đi để ta đi đánh hắn.”
Sở Uyên nói: “Đào Lễ, là đồng hương thái phó đại nhân.”
“Ngươi xem, tới tới lui lui vẫn là hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lão già kia tuổi tác cũng đã cao, rốt cuộc khi nào mới có thể cáo lão hồi hương.”
Sở Uyên cười cười: “Trước khi phụ hoàng lâm chung, đem trẫm và giang sơn này phó thác cho hắn, Đào gia ba đời đều là trung lương, nếu như không thể nhìn thấy giang sơn này thịnh thế thanh minh, dòng dõi hoàng gia đông đảo, e là Thái phó sẽ không đi.”
Thịnh thế thanh minh ngược lại dễ nói, dòng dõi đông đảo... Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngươi sinh hay là ta sinh?”
Sở Uyên vỗ hắn một cái: “Câm miệng!”
Tây Nam Vương chống quai hàm, rất là ủy khuất.
Không sinh được a.
“Nam tiền bối và Dao nhi khi nào mới đến?” Sở Uyên hỏi.
“Cũng không xê xích gì nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Yên tâm đi, thị vệ trong hành cung này, đối với bọn họ mà nói thùng rỗng kêu to.”
Sở Uyên cười liếc mắt nhìn hắn một cái: “Yên tâm?”
“Sau đó ta cho ngươi sai bảo sát thủ Tây Nam phủ một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời nói, “Có việc bảo vệ ngươi, không có việc gì thì đi giả quỷ hù dọa Đào Nhân Đức.”
Sở Uyên che lỗ tai: “Trong vòng ba ngày không được phép nhắc đến thái phó đại nhân.” Bằng không lớn tuổi rồi, bị niệm đến phát bệnh thì phải làm sao.
Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, ừm, ba ngày không được nhắc, vậy ngày thứ tư tiếp tục nhắc.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nhẹ giọng nói, “Người ngài chờ đến rồi.”
Sở Uyên nói: “Mời đến đây.”
Tứ Hỉ công công mở cửa, cười ha hả nói: “Hai vị, mời.”
Nam Ma Tà như trước mang mặt nạ hung tợn.
Đoạn Dao tươi cười xán lạn, tẩu tử hảo!
“Dao nhi.” Sở Uyên giơ tay vẩy hắn tới bên cạnh mình, lại nói, “Nam tiền bối, gỡ mặt nạ xuống đi, trời nắng nóng.”
“Không cần.” Giọng Nam Ma Tà sắc bén.
Đoạn Dao đau răng một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy rất là mất mặt, tiến lên một bước gỡ mặt nạ của hắn.
Nam Ma Tà kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhanh chóng dùng hai tay che mặt, chỉ là giữa khe ngón tay lộ ra nửa con mắt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đã biết ngươi là ai rồi.”
Nam Ma Tà thở phào nhẹ nhõm, cười khà khà nói: “Hoàng thượng.”
Sở Uyên rót cho hắn một chén trà: “Tại thành Vân Thủy có ân cứu mạng, hẳn là nên đa tạ tiền bối mới phải.”
“Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Nam Ma Tà nhanh chóng xua tay, “Hoàng thượng phúc lớn mạng lớn, phúc tinh cao chiếu, hồng phúc tề thiên, ta cũng chỉ là vừa vặn đi ngang qua thôi.” Nói xong liền nhìn đồ đệ, thấy chưa, phải vuốt lông dỗ như vầy mới có thể sớm thành thân một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Gấp gáp tìm ta và sư phụ đến là có chuyện gì không?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có mang theo tử thiềm thừ không?”
“Có.” Đoạn Dao từ trong bao phục lấy ra một giỏ trúc nhỏ. Sau khi mở ra, nhảy nhót, ộp!
Tóc gáy phía sau Sở Uyên đều dựng lên một tầng.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn, nói: “Đừng sợ, sẽ không lấy nấu canh cho ngươi ăn.”
Đoạn Dao: “...”
NẤU CANH? !
***
“Chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Đến thôn Phúc Minh, nhìn xem người tên là Phượng Cô đang làm cái gì, sống có tốt không.” Lão nhân nói, “Sau khi trở về, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao Đốt Tinh sẽ phát sáng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: “Được.”
Lão nhân nói: “Nhiều năm như vậy, người lén lén lút lút tới tìm ta hỏi sự tình cũng có vài người. Nhưng ngươi là một người gật đầu sảng khoái nhất, thậm chí cũng không hỏi Phượng Cô là ai, cũng không sợ bị lừa gạt?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ta với tiền bối không thù không oán, nghĩ đến trong thôn Phúc Minh cũng sẽ không có cơ quan cạm bẫy đang chờ đợi. Nhiều lắm là một chuyến tay không, giúp tiền bối xem cố nhân mà thôi.”
“Vậy thì đi đi.” Lão nhân phất tay một cái, “Nhớ kỹ, đừng làm phiền đến nàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, cũng không trở về khách điếm, mà là một đường giục ngựa rời khỏi thành.
Hai người vốn không quen biết, hắn hiển nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lão nhân kia. Nhưng đối phương vừa liếc mắt một cái thì có thể nhận thức bội kiếm của mình là Huyền Minh Hàn Thiết, thân phận hẳn là cũng không đơn giản, nói không chừng thật sự có thể giải đáp bí mật Đốt Tinh phát sáng.
Chỉ bằng chuyện này, vụ giao dịch này dù như thế nào cũng phải làm.
Thôn Phúc Minh cách thành Vân Đức không tính xa, Hỏa Vân Sư là tuyệt thế lương câu. Trời vừa mới lờ mờ sáng, Đoạn Bạch Nguyệt đã đến cửa thôn. Vài hậu sinh trẻ tuổi như là vừa xuống núi, trong tay cầm vài con gà rừng, đang nói nói cười cười đi qua bên này.
“Chư vị tiểu ca.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có thể cho ta hỏi một chút, bên trong thôn này có người nào gọi là Phượng Cô không?”
“Có có có, là hộ nhân gia đằng trước kia, chỗ ống khói đang bốc khói ra bên ngoài đó.” Một người trong đó cười nói, “Ngươi cũng là đến mua tống tử đường đi?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười.
“Sinh ý tốt thật, sớm như vậy đã có khách đến cửa.” Hậu sinh kia có chút hâm mộ, lại nói, “Cũng đúng, nếu trễ chút nữa thì cửa hàng bên ngoài sẽ đến thu hàng. Khi đó nếu muốn mua thì phải vào trong thành mua với giá cao hơn. Tống tử đường của Phượng Cô ăn rất ngon, người ngoài đều nguyện ý trả gấp đôi giá tiền để mua.”
Thì là hộ nhân gia làm tống tử đường. Đoạn Bạch Nguyệt sau khi đa tạ một tiếng thì đến hộ nhân gia kia gõ cửa. Trong sân truyền đến tiếng chó sủa không ngừng, sau đó liền bị chủ nhân quát một câu, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một lão phụ có mái tóc hoa râm thấy Đoạn Bạch Nguyệt, nghi ngờ nói: “Vị công tử này, là muốn tìm ai à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đi ngang qua nơi này, nghe nói có nhà làm tống tử đường rất ngon, thê tử ta rất thích ăn, liền tới xem thử một chút. Không biết bà bà có phải là Phượng Cô không?””Là ta.” Lão bà bà cười nói, “Đường này đều là giao cho cửa hàng trong thành. Cửa hàng đó kêu ta không được bán cho những người khác, chỉ là nếu công tử muốn cho tức phụ ăn, vậy lấy hai ba bao cũng được, bạc cũng không cần trả, cũng không phải là đồ ăn đáng giá gì.”
“Đa tạ bà bà.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chạy suốt đêm đến đây, có thể xin bà bà chén nước uống được không?”
Lão bà bà gật đầu, để hắn vào trong viện ngồi, rồi kêu chưởng quỹ ra bắt chuyện.
“Vẫn là lần đầu tiên có khách tới cửa sớm như vậy.” Từ hậu viện có một lão nhân mặt hồng hào bước ra, tóc hoa râm đang ở trần, giọng cười rất là hào sảng, “Ta vừa mới nấu nước đường xong, nếu công tử muốn mua đường e là phải đợi một canh giờ.”
“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười, “Chỉ cần không quấy rầy nhị vị lão nhân gia, chờ bao lâu cũng được.”
“Ở lại cùng nhau ăn điểm tâm đi.” Lão bà bà nói, “Nhi tử và tức phụ đều vào trong núi rồi, nhi nữ và con rể cũng đang sống trong thành, ngày mốt mới có thể trở về. Hôm qua hàng xóm cho không ít bánh bao, trời nóng bức thế này, hai lão già chúng ta ăn không hết, sẽ hỏng.”
Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên: “Ta giúp bà bà thu thập nhà bếp.”
“Không cần đâu, nhìn qua chính là công tử gia đình giàu có, cứ việc ngồi uống trà là được.” Lão bà bà liên tục xua tay, “Phòng bếp này của ta nhỏ, nhiều người xoay qua xoay lại cũng bất tiện.”
Đoạn Bạch Nguyệt liền ngồi trở về.
Bánh bao rất nhanh liền chiên xong, ăn cùng cháo và dưa muối. Tuy món ăn khô khan, nhưng cũng là hương vị nơi khác không ăn được. Trên bàn cơm, hai lão nhân vẫn luôn cười ha ha tán gẫu với Đoạn Bạch Nguyệt, đợi sau khi tống tử đường làm xong, liền gói lại hai bao lớn cho hắn, sống chết cũng không chịu nhận bạc. Lão nhân cười nói: “Lão bà này của ta thấy công tử đi xa nhà mà lòng vẫn còn nhớ đến tức phụ nhà mình, vì quý tấm lòng ấy cho nên đem tặng. Công tử mau nhận đi, đường nhà ta không bán, cũng không để ý một hai bao này. Huống hồ đã đáp ứng cửa hàng trong thành không bán cho người khác, nếu công tử kiên quyết trả tiền, đó chính là phá quy củ.”
“Vậy tại hạ chỉ có thể mặt dày nhận.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đa tạ hai vị, còn phải gấp rút lên đường, cáo từ trước.”
Lão bà bà gật đầu, cùng bạn già đồng thời tiễn hắn ra cửa rồi trở về trong viện tiếp tục bận rộn. Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó xoay người giục ngựa phóng đi.
Lần này trở về bắc hành cung, đã là nửa đêm.
Lão nhân vẫn ở chỗ cũ tự mình đánh cờ với chính mình, nghe được hắn vào cửa cũng chỉ là ngẩng đầu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phượng Cô hiện tại sống rất tốt.”
Lão nhân hỏi: “Tốt cỡ nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Phu thê ân ái, con cái song toàn, trong nhà làm buôn bán, nguồn tiêu thụ rất tốt, không lo ăn mặc.”
Lão nhân cười nói: “Còn đang bán tống tử đường a.”
Đoạn Bạch Nguyệt đặt bao đường lên bàn cờ: “Lão bà bà là một người rất tốt, người tặng.””Như vậy là tốt, như vậy là tốt.” Lão nhân gật đầu rồi nhắm mắt lại, giống như lão tăng nhập định.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không thúc giục hắn.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, lão nhân mới mở mắt ra, nói: “Ta quên mất, hôm qua đáp ứng ngươi nói chuyện Đốt Tinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thực không dám giấu giếm, tại hạ có một bằng hữu có thể làm Đốt Tinh phát sáng.”
“Đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.” Lão nhân lắc đầu.
Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Đảo Triều Nhai kia cũng không phải là nơi tốt lành gì.” Lão nhân nói, “Hoặc nói là đã từng là một nơi tốt, sau đó bị ảnh hưởng bởi hiểu biết phồn hoa bên ngoài, thì đã bị phá huỷ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tại hạ nguyện nghe tường tận.”
“Nghe nói lúc trước lão tổ Triều Nhai mang theo tộc nhân đến phía Đông, là muốn tìm một nơi khổ tu. Ngẫm lại cũng biết, là thấy nơi nào khổ thì ở nơi đó, bằng không làm sao có thể gọi là khổ tu.” Lão nhân nói, “Lúc vừa mới bắt đầu, các tộc nhân ngược lại cũng chịu được tịch mịch, tu thân dưỡng tính niệm kinh tụng Phật. Trải qua mấy trăm năm, trên đảo cũng dần dần có biến hóa, nhóm hậu sinh bắt đầu chạy ra bên ngoài, biết được đất liền phồn hoa thì đánh bậy đánh bạ cứu được một thương nhân lạc đường trên biển, cùng hắn một đường đến đảo hoàng kim.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thật sự có đảo hoàng kim?”
“Thế nhân đều nói Triều Nhai chính là đảo hoàng kim, nhưng không biết nguyên lai toàn bộ hoàng kim trên Triều Nhai là vận chuyển từ một hòn đảo khác đến.” Lão nhân nói, “Nơi đó vốn là nơi chất đống tang vật của hải tặc, sau đó có lẽ là gặp tai nạn trên biển, toà đảo kia liền trở thành đảo hoang. Về sau thương nhân kia may mắn trùng hợp biết được tin tức này, mang theo vài hậu sinh tộc nhân Triều Nhai qua lại mười mấy chuyến, nhưng cũng không thể chuyển hết số hoàng kim trên đảo về, mắt thấy thời hạn sóng gió sắp tới, cũng không thể tiếp tục ra biển, liền ước định tương lai cùng nhau trở về lấy. Trước khi rời đi, mọi người vẽ ra một tấm hàng hải đồ(*), tên thương nhân kia cầm một nửa, tộc nhân Triều Nhai cầm một nửa còn lại.”
(*) hàng hải đồ: bản đồ đường giao thông trên biển
Đoạn Bạch cũng gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
“Tộc nhân Triều Nhai có tiền tài thì bắt đầu tiêu xài phung phí, tàu buôn từ từ lui tới đều biết trên hòn đảo này khắp nơi đều có hoàng kim, vì vậy đều nguyện ý tới chào hàng hóa, a dua nịnh hót tìm mọi cách lấy lòng. Người Triều Nhai vốn dĩ thanh tu khổ hạnh cũng biến thành tham mộ hư vinh ham ăn biếng làm, không còn dáng vẻ khi lão tổ Triều Nhai còn sống.” Lão nhân bùi ngùi thở dài, “Tham niệm hại người a.”
“Vậy sau đó thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
“Sau đó, thương nhân kia vì vậy thành nhà giàu, nhưng cũng bởi vì vậy mà thành người điên.” Lão nhân nói, “Nguyên lai lúc trước cùng hắn một đường đánh bậy đánh bạ phát hiện đảo hoàng kim tổng cộng có bảy người. Bởi vì không biết phụ cận có hải tặc hay không, cho nên lúc mọi người trở về cũng không động tới tài phú trên đảo, mà là sau khi tránh qua sóng gió thì nhanh chóng lặng lẽ điều khiển thuyền rời đi. Chỉ là núi vàng núi bạc sáng loáng kia, ai nhìn vào trong mắt cũng không dứt ra được. Trên đường về, tên thương nhân kia giết hại từng đồng bạn còn lại chỉ vì muốn độc hưởng bí mật này.”Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Chỉ là giữ được bí mật, cộng thêm sự trợ giúp của người Triều Nhai cũng đã lấy được tiền tài, nhưng cũng gieo xuống tâm ma.” Lão nhân nói, “Đây chính là bảy mạng người máu chảy đầm đìa. Sau khi thương nhân kia bị điên, tộc nhân Triều Nhai cũng hoảng rồi, nghĩ muốn tìm hắn lấy lại nửa tấm hàng hải đồ kia, nhưng tòa nhà thương nhân kia đã sớm bị quăng một bó đuốc, người cũng đã bị quan phủ chém đầu thị chúng.”
“Cho nên chuyện duy nhất còn dư lại bây giờ, chính là nửa tấm hàng hải đồ trong tay tộc nhân Triều Nhai kia?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vậy thì có liên quan gì đến Đốt Tinh?”
“Người Triều Nhai xem nửa tấm hàng hải đồ kia như là bảo bối, tất nhiên là phải giấu ở một nơi an toàn nhất.” Lão nhân nói, “Đốt Tinh phát sáng thì có thể khiến cá Lam Hỏa trong biển tỉnh lại, chỉ có đi theo bầy cá mới có thể tìm được hòn đảo ẩn giấu hàng hải đồ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ có nửa tấm mà thôi.”
“Đúng vậy, chỉ nửa tấm mà thôi.” Lão nhân than thở, “Nhưng cố tình vì nửa tấm hàng hải đồ này, mà khiến một đám người trên đảo vì nó mà đánh mất lý trí. Mấy chục năm trước, còn có một đám lão nhân kiên trì giữ gìn chính nghĩa, về sau mấy lão nhân mất rồi, chỉ còn dư lại đám người trẻ tuổi, trên đảo càng bẩn thỉu xấu xa, cả ngày câu tâm đấu giác lẫn nhau, đều cảm thấy nếu như mình có thể tìm được nửa tấm hàng hải đồ kia thì có thể tìm được núi vàng.”
“Tìm được nửa tấm nào, nửa tấm của thương nhân kia?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Lão nhân lắc đầu: “Nửa tấm trên đảo Triều Nhai.”
Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu.
Lão nhân nói: “Mấy lão nhân tộc Triều Nhai vì có muốn để cho hậu bối hòa thuận ở chung, cuối cùng quyết định phá huỷ nửa tấm bản đồ kho báu kia, cũng có thể chặt đứt ý niệm. Ai biết quyết định này bị nhóm hậu sinh biết được, suốt đêm giơ đuốc bao vây nơi ở các lão nhân, bắt bọn họ giao ra Nguyệt Minh Cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không phải giao ra Đốt Tinh à?”
“Đốt Tinh chỉ là một hạt châu, ở trên đảo còn có mấy chục viên, viên bên trong Cửu Huyền Cơ kia cũng mệt người giang hồ Trung Nguyên xem nó như là bảo bối.” Lão nhân nói, “Đốt Tinh không quan trọng, có thể làm cho Đốt Tinh phát sáng là Nguyệt Minh Cổ. Hết thảy người Triều Nhai đều muốn đồ vật. Chỉ là sau khi giằng co một đêm, mấy lão nhân nuốt vào cổ trùng, lập tức rút đao tự sát, Đốt Tinh cũng đã thành một đống phế vật lu mờ ảm đạm.”
Đoạn Bạch Nguyệt không tự chủ được liền nắm chặt lòng bàn tay: “Cho nên người có thể làm cho Đốt Tinh, trên người đều bị gieo Nguyệt Minh Cổ?”
“Cho nên lúc đầu ta đã nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì, tìm được nửa tấm bản đồ kho báu kia thì đã sao?” Lão nhân nói, “Vẫn là mau đi giúp bằng hữu kia của ngươi chữa bệnh đi.”
“Nguyệt Minh Cổ là vật thế nào, có thể gặp nguy hiểm không?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Lão nhân cười nói: “Trên người ngươi nói ít cũng mang theo bảy tám loại cổ độc, cũng là một người thạo nghề, còn sợ không giải được Nguyệt Minh Cổ? Sau khi lấy cổ trùng ra, thì đốt đi vĩnh viễn trừ hậu hoạn, bằng không tham niệm hại người a.””Tiền bối rốt cuộc là người phương nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Lão nhân phất tay một cái: “Đi đi, triệt để phá huỷ Triều Nhai, nơi đó vốn dĩ chính là toà đảo biệt lập, tương lai cũng không cần thiết có người nữa. Phá huỷ nơi đó, ta liền nói cho ngươi biết ta là ai.”
“Đa tạ tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đợi ta giải xong Nguyệt Minh Cổ, sẽ trở lại tìm tiền bối nói chuyện.”
Lão nhân gật đầu, một lần nữa nhắm hai mắt lại, không lâu sau thì gục đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sắc trời mờ sáng, bên trong hành cung cũng càng lúc càng náo nhiệt. Trên quan đạo ngoài thành, Tứ Hỉ công công cười nói: “Đến đến, hoàng thượng, đằng trước đều có thể nhìn thấy cửa thành.”
Sở Uyên xốc mành xe ngựa lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, liền thấy quan viên địa phương đang quỳ nghênh đón, đầu người đen thùi một mảng.
Tuy biết rõ Đoạn Bạch Nguyệt không có khả năng ở bên ngoài, vẫn như trước có chút...thất vọng.
Tứ Hỉ công công nhìn ở trong mắt, cười đến càng vui vẻ.
“Lão Đào a.” Lưu Đại Quýnh hạ cỗ kiệu xuống nói, “Quan viên thành Vân Đức này chính là môn sinh của ngươi, xem như là địa bàn của ngươi, cơm do ngươi mời.”
Chân răng Đào Nhân Đức ẩn đau: “Ngươi rốt cuộc là khi nào mới có thể cáo lão hồi hương?”
“Còn sớm còn sớm.” Lưu Đại Quýnh đỡ eo, “Ít nhất phải đợi đến thái phó đại nhân hồi hương trước, rồi hai năm sau đó ta mới đi!”
Đào Nhân Đức đẩy hắn một cái, cũng lười tính toán. Lần này đến hành cung, tuy rằng cũng không đến nỗi hoàn toàn không có chuyện gì làm, nhưng dù sao cũng thanh nhàn hơn ở trong Vương thành, bàn cờ lá trà chim họa mi đều mang theo, nên hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.
Quan viên địa phương ba quỳ chín lạy, miệng lưỡi lưu loát còn đang thao thao bất tuyệt. Sắc mặt Sở Uyên thanh lãnh uy nghiêm, trong lòng lại nhớ tới một câu Đoạn Bạch Nguyệt thường nói.
Thật sự rất muốn nhét trùng vào miệng đám người này.
Chờ rốt cục tiếp đón xong mọi người trở lại tẩm cung, cũng không sai biệt lắm đến giờ ăn trưa. Sau khi đẩy cửa ra, Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên ngồi ở bên cạnh bàn.
Tứ Hỉ công công thức thời lui ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên hỏi, “Nhìn ngươi mất hứng như vậy, là bị ai chọc giận à?”
“Không phải là ta mất hứng, mà là lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, kéo hắn vào ngực mình, “Đừng nhúc nhích.”
“Hả?” Sở Uyên không rõ.
“Đừng nhúc nhích.” Đoạn Bạch Nguyệt lập lại lần nữa, tay dọc theo gáy hắn chậm rãi tìm xuống.
“Này!” Sở Uyên tránh ra hắn, trừng mắt liếc nhìn một cái, làm gì vậy!
“Ta tựa hồ biết được vì sao Đốt Tinh sẽ phát sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên sững sờ: “Hả?””Để ta xem lưng của ngươi một chút, đừng sợ, không sao đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Sau khi xem xong, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi vào bên cạnh bàn.
Sở Uyên nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, tự mình mở vạt áo ra, cởi áo cho hắn nhìn.
Tứ Hỉ công công còn đang suy nghĩ, trên đường hoàng thượng có nói là đói bụng, có nên đưa chút đồ ăn vào không? Kết quả nhìn lén qua khe cửa, hoảng loạn nhanh chóng đưa lưng về phía cửa, đuổi hết hạ nhân đưa trà ra ngoài, gọi Ngự Lâm quân đến trông coi ở bên ngoài, ai cũng không được tiến vào.
Ngón cái Đoạn Bạch Nguyệt từng tấc từng tấc ấn qua cái lưng trắng nõn kia. Sở Uyên nhíu mày, vừa định hỏi hắn rốt cuộc đang làm gì thì bỗng nhiên truyền đến một trận đau.
“Tê.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngừng tay, liền ở nơi đó nhẹ nhàng ấn ấn, quả thực liền có một cục cứng cứng nho nhỏ. Nếu không cẩn thận thì ai cũng sẽ không phát hiện.
“Ngươi lấy kim đâm ta hả?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm y phục mặc lại giúp hắn, nói: “Ta nói ngươi đừng sợ, không phải là chuyện lớn gì, sau khi Dao nhi và sư phụ đến, cổ trùng này nhất định là có thể giải.”
Sở Uyên mặt mày nghi ngờ.
“Đốt Tinh gặp phải Nguyệt Minh Cổ thì sẽ phát sáng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hẳn là mười mấy năm trước khi đám người Triều Nhai kia tiến cung thì hạ cổ ngươi.”
“Ta?” Sở Uyên nhíu mày, không tự chủ đưa tay sờ sờ chỗ đau vừa rồi.
“Không thể nói rõ nguyên nhân, bất quá là không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, đem sự tình phát sinh lúc trước tinh tế nói một lần cho hắn.
Sở Uyên cảm thấy có chút khó tin.
“Người ở trong thiên viện tại hành cung, bất quá ta đã đáp ứng tiền bối, không có việc gì thì sẽ không quấy rầy đến hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi có biết hắn là ai không?”
Sở Uyên lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ hằng năm đều đến hành cung này, nhưng chưa từng nghe nói qua thế ngoại cao nhân. Chỉ là ta mặc dù không biết lão nhân kia là ai, nhưng biết thương nhân trong cố sự là ai.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngoài ý muốn: “Hả?”
“Là tổ tiên Thẩm gia, chính là Nhật Nguyệt sơn trang bây giờ.” Sở Uyên nói, “Tên thương nhân kia tên là Thẩm Liễu, lúc đó minh chủ võ lâm và hắn có chút giao tình, không đành lòng thấy quan phủ tịch thu tài sản chém đầu cả nhà hắn, thì cứu lấy con nối dõi của hắn - Thẩm Lạc. Hơn hai mươi năm sau thiên hạ đại loạn, Thẩm Lạc phụ tá tổ tiên Sở thị gầy dựng giang sơn này, Thẩm gia cũng vì vậy một lần nữa phát triển lớn mạnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thì ra là như vậy.”
“Trong chốn giang hồ này cũng không tính bí mật gì, chỉ là hiện tại Nhật Nguyệt sơn trang là đại môn phái đệ nhất, cho nên không ai dám nói lời dèm pha mà thôi.” Sở Uyên nói, “Năm đó sau khi Thẩm Liễu phát điên, chỉ nói ngoài biển có tòa đảo vàng bị hải tặc vứt bỏ, nhưng cũng không nói gì về việc Triều Nhai, tất nhiên cũng sẽ không ai nhấc lên quan hệ với việc này.””Trước không nói việc này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lấy Minh Nguyệt Cổ bên trong cơ thể ngươi ra, mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Nếu là vẫn không lấy ra được thì sẽ thế nào?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: “Sẽ biến thành ngốc ngếch.”
Sở Uyên: “...”
“Chọc ngươi thôi, hẳn là không có chuyện gì lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Chỉ là bất kể loại cổ trùng nào cũng lấy máu làm thức ăn, không phải vật gì tốt thì tại sao phải dưỡng?”
“Ngươi cũng biết.” Sở Uyên quẹt mũi hắn một cái, “Vậy Kim Tàm Tuyến thì sao?”
“Kim Tàm Tuyến hẳn là ngoan hơn một chút, một năm chỉ tỉnh một lần.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp, “Cho nên không sao.”
Sở Uyên dở khóc dở cười.
“Đoán chừng sư phụ và Dao nhi ngày mai sẽ đến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đêm mai ta sẽ lấy Nguyệt Minh Cổ ra giúp ngươi.”
“Ừm.” Sở Uyên gật đầu, nghi hoặc nói, “Vì sao Nam tiền bối và Dao nhi lại tách ra với ngươi?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bởi vì ta không có cho bọn họ đi theo.”
Thế nhưng không cho đi theo, càng không chịu nổi nhất định phải đi theo.
Đoạn Dao đeo tiểu bao phục, cao hứng đi theo phía sau sư phụ.
Nam Ma Tà ở ven đường mua mấy cái bánh bao, vừa ăn vừa chia cho tiểu đồ đệ, nói: “Chú ý một chút, đừng có để cho vị ca ca kia của ngươi phát hiện chúng ta.”
“Đó là tất nhiên.” Đoạn Dao nói, “Ngày mai sẽ đến thành Vân Đức, bây giờ chúng ta liền dịch dung!”
“Được!” Nam Ma Tà khen ngợi.
Hai người ngồi xếp bằng dưới bóng mát tàng cây, còn chưa đợi mở bao phục ra thì đã có người từ đàng xa cưỡi ngựa chạy tới.
Đoạn Dao nhanh chóng che mặt.
Nam Ma Tà lè lưỡi ra hết cỡ, khuôn mặt biến hình dữ tợn.
Ngũ quan xấu xí như vậy, hẳn là không ai có thể nhận ra được.
Người đến xoay người xuống ngựa, nói: “Nam sư phụ, Tiểu vương gia.”
...
“Khụ khụ.” Nam Ma Tà khôi phục vẻ mặt bình thường, vỗ đầu tiểu đồ đệ một cái.
Đoạn Dao hỏi: “Muốn gào khóc không?”
Người đến nhanh chóng ngăn lại, nói: “Vương gia cũng không tức giận, trái lại còn kêu thuộc hạ cố gắng càng nhanh càng tốt mời Nam sư phụ và Tiểu vương gia mau chóng vào thành.”
Nháy mắt Nam Ma Tà tinh thần tỉnh táo: “Thật không?”
Người đến nói: “Vương gia tựa hồ rất gấp.”
Nam Ma Tà mạnh mẽ vỗ đùi một cái, sốt ruột thì nói rõ là có chuyện, có chuyện là chuyện tốt a, gần đây trùng hợp rảnh rỗi đến phát chán
Mặt trời từng chút từng chút hạ xuống núi, bên trong bắc hành cung Đoạn Bạch Nguyệt đang bồi Sở Uyên ăn cơm. Vạn tuế gia ngự giá đích thân tới, quan địa phương đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi, bất quá Tứ Hỉ công công biết được từ trước đến giờ trường hợp này hoàng thượng sẽ không ăn thứ gì, vì vậy liền cố ý căn dặn nhà bếp làm chút điểm tâm thông thường, sau yến hội thì đưa vào trong phòng, kèm thêm một vài món mặn, vì càng hợp khẩu vị Tây Nam Vương. Sở Uyên cắn một miếng thịt kho tàu ăn kèm với cơm.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có muốn ăn cá không?”
Sở Uyên gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn ăn một đũa, cười nói: “Sao khẩu vị lại tốt như thế?”
Sở Uyên nói: “Không phải khẩu vị tốt. Nếu như ta không ăn thì ngươi sẽ nói liên miên cằn nhằn nửa ngày.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: “Nói liên miên cằn nhằn?”
“Không thấy ngon miệng là bởi vì trời nóng nực, thật sự không phải là vì Nguyệt Minh Cổ gì đó.” Sở Uyên nói, “Coi như là có, đã mười mấy năm rồi cũng không phát giác ra có cái gì.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt liền gắp cho hắn một khối xương sườn, “Mà cơm vẫn là phải ăn thật ngon, cái này không ngán, thử một chút xem.”
Sở Uyên thực sự rất là hiếu kỳ: “Ngày thường Tây Nam phủ dùng bữa thế nào?” Ngẫm lại lúc trước thấy Dao nhi chỉ thấy ăn thịt, một chút cải xanh cũng không gắp.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu là có ngươi ở đó, ta sẽ tìm mười tám vị đầu bếp, mỗi ngày thay đổi một món làm bằng cải xanh cho ngươi.”
Sở Uyên dùng đuôi đũa gõ gõ hắn: “Ngu ngốc!”
“Nếu không tin, vậy ngươi nhớ kĩ câu nói này trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đợi đến tương lai nhìn lại, xem ta có thể làm được hay không là biết.”
Sở Uyên chậm rãi gặm xương sườn: “Cũng được.”
Đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, rất vất vả mới đến hành cung, cuối cùng cũng coi như có thể nghỉ ngơi một chút. Thời điểm muộn một chút Sở Uyên nằm ở trên giường, động cũng không muốn động.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm người vào trong ngực, tay thỉnh thoảng sẽ xoa bóp ở trên lưng hắn. Vừa mới bắt đầu Sở Uyên còn mặc kệ hắn, về sau thì bắt đầu né: “Dừng tay!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không nhịn được.”
“Ngứa, lại đau.” Sở Uyên nói, “Lúc trước không biết thì còn tốt, hiện tại biết được liền khó chịu.”
“Ngày mai sư phụ và Dao nhi sẽ đến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đêm nay trước tiên ngủ như thế.”
“Vì sao Nam tiền bối lại phải mang mặt nạ?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: “Không mang cũng được, mà ta nói một chuyện trước, ngươi không được phép tức giận.”
Sở Uyên nhíu mày: “Vậy cũng không nhất định.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Nói, có chuyện gì gạt ta?” Sở Uyên tóm chặt cổ áo hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt rất đau đầu, nhưng mà không thể vẫn luôn gạt, vì vậy không thể làm gì khác hơn nói: “Lúc trước ngươi ở trong Quỳnh Hoa cốc gặp được một người tên là Bạch Lai Tài, chính là gia sư.”
Sở Uyên quả nhiên ngẩn người.
Đoạn Bạch Nguyệt đại thể nói lại sự tình một lần cho hắn.Sở Uyên ở trong bóng tối yếu ớt nhìn hắn, nói: “Sớm có dự mưu.”
“Ta rất là vô tội.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc đó sư phụ ở trong mộ chạy ra thì Tây Nam phủ cũng không trở về, trực tiếp đi tìm Diệp cốc chủ. Ngay cả ta lần đầu đụng phải hắn, cũng là lần ở Quỳnh Hoa cốc.”
Ở bên trong chăn Sở Uyên đá hắn một cái.
“Chút tâm tư ấy ta đối với ngươi, giấu được những người khác nhưng không thể giấu nổi sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái, “Hắn so với ta còn gấp hơn, ngày ngày đều muốn làm hỉ sự, cứ cách ba năm thì sẽ luộc quả trứng đỏ.”
Sở Uyên bật cười.
“Tính tình sư phụ, ngươi ở chung lâu thì sẽ biết được, không ai có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá đối xử với ta và Dao nhi rất tốt, mệnh đánh bạc rất tốt.”
Sở Uyên nói: “Ta không giận tiền bối.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì tốt.”
Sở Uyên nói: “Giận ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy bất công: “Vì sao?”
Sở Uyên nói: “Không vì gì cả.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt dán sát qua, ôm người vào ngực mình, dùng cằm cọ cọ.
Khóe miệng Sở Uyên cong lên, lười biếng nói: “Buồn ngủ.”
“Ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sáng mai tỉnh dậy không được phép tức giận nữa.”
“Vậy cũng không chắc.” Sở Uyên nhắm mắt lại.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.
Cả người Sở Uyên cuộn tròn ở trong lồng ngực của hắn, một khắc cũng không muốn tách ra.
Lúc trước trừng mắt lạnh lẽo, là sợ càng lún càng sâu, cũng là bởi vì thái độ hắn bất cần đời xem nhẹ mọi thứ. Chỉ là khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, rồi càng ngày càng có thể xem hiểu tâm tư của hắn, có một số việc từ lâu đã không che giấu nổi, vậy cũng không muốn giấu giếm nữa.
Coi như lúc trước không dám hy vọng tương lai xa vời, có thể an ổn chốc lát cũng tốt. Còn sau đó, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Mười ngón tay đan vào nhau, cả đêm cũng chưa từng tách ra.
Giữa trưa ngày hôm sau, quan viên địa phương vẫn là nối liền không dứt, báo cáo hết chuyện này đến chuyện khác. Đoạn Bạch Nguyệt một thân một mình ở tẩm cung, trong lúc rảnh rỗi vẫn luôn ngủ, mãi đến tận khi Sở Uyên trở về mới rời giường.
“Làm biếng.” Sở Uyên nói.
“Có hoàng thượng dưỡng ta, đương nhiên phải làm biếng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Y phục đến thì giơ tay ăn cơm chỉ cần há miệng.”
Sở Uyên nói: “Hôm nay lại có quan địa phương đến vạch tội ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng: “Tới đây rồi cũng không tránh khỏi, ai vậy? Nói đi để ta đi đánh hắn.”
Sở Uyên nói: “Đào Lễ, là đồng hương thái phó đại nhân.”
“Ngươi xem, tới tới lui lui vẫn là hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lão già kia tuổi tác cũng đã cao, rốt cuộc khi nào mới có thể cáo lão hồi hương.”
Sở Uyên cười cười: “Trước khi phụ hoàng lâm chung, đem trẫm và giang sơn này phó thác cho hắn, Đào gia ba đời đều là trung lương, nếu như không thể nhìn thấy giang sơn này thịnh thế thanh minh, dòng dõi hoàng gia đông đảo, e là Thái phó sẽ không đi.”
Thịnh thế thanh minh ngược lại dễ nói, dòng dõi đông đảo... Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngươi sinh hay là ta sinh?”
Sở Uyên vỗ hắn một cái: “Câm miệng!”
Tây Nam Vương chống quai hàm, rất là ủy khuất.
Không sinh được a.
“Nam tiền bối và Dao nhi khi nào mới đến?” Sở Uyên hỏi.
“Cũng không xê xích gì nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Yên tâm đi, thị vệ trong hành cung này, đối với bọn họ mà nói thùng rỗng kêu to.”
Sở Uyên cười liếc mắt nhìn hắn một cái: “Yên tâm?”
“Sau đó ta cho ngươi sai bảo sát thủ Tây Nam phủ một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời nói, “Có việc bảo vệ ngươi, không có việc gì thì đi giả quỷ hù dọa Đào Nhân Đức.”
Sở Uyên che lỗ tai: “Trong vòng ba ngày không được phép nhắc đến thái phó đại nhân.” Bằng không lớn tuổi rồi, bị niệm đến phát bệnh thì phải làm sao.
Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, ừm, ba ngày không được nhắc, vậy ngày thứ tư tiếp tục nhắc.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nhẹ giọng nói, “Người ngài chờ đến rồi.”
Sở Uyên nói: “Mời đến đây.”
Tứ Hỉ công công mở cửa, cười ha hả nói: “Hai vị, mời.”
Nam Ma Tà như trước mang mặt nạ hung tợn.
Đoạn Dao tươi cười xán lạn, tẩu tử hảo!
“Dao nhi.” Sở Uyên giơ tay vẩy hắn tới bên cạnh mình, lại nói, “Nam tiền bối, gỡ mặt nạ xuống đi, trời nắng nóng.”
“Không cần.” Giọng Nam Ma Tà sắc bén.
Đoạn Dao đau răng một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy rất là mất mặt, tiến lên một bước gỡ mặt nạ của hắn.
Nam Ma Tà kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhanh chóng dùng hai tay che mặt, chỉ là giữa khe ngón tay lộ ra nửa con mắt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đã biết ngươi là ai rồi.”
Nam Ma Tà thở phào nhẹ nhõm, cười khà khà nói: “Hoàng thượng.”
Sở Uyên rót cho hắn một chén trà: “Tại thành Vân Thủy có ân cứu mạng, hẳn là nên đa tạ tiền bối mới phải.”
“Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Nam Ma Tà nhanh chóng xua tay, “Hoàng thượng phúc lớn mạng lớn, phúc tinh cao chiếu, hồng phúc tề thiên, ta cũng chỉ là vừa vặn đi ngang qua thôi.” Nói xong liền nhìn đồ đệ, thấy chưa, phải vuốt lông dỗ như vầy mới có thể sớm thành thân một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Gấp gáp tìm ta và sư phụ đến là có chuyện gì không?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có mang theo tử thiềm thừ không?”
“Có.” Đoạn Dao từ trong bao phục lấy ra một giỏ trúc nhỏ. Sau khi mở ra, nhảy nhót, ộp!
Tóc gáy phía sau Sở Uyên đều dựng lên một tầng.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn, nói: “Đừng sợ, sẽ không lấy nấu canh cho ngươi ăn.”
Đoạn Dao: “...”
NẤU CANH? !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.