Chương 27: Một đường trở về Vương Thành
Ngữ Tiếu Lan San
21/09/2016
【 Chương 26: - Một đường trở về Vương Thành 】 Đây cũng là Bồ Đề tâm kinh
***
Thải Điền vội vàng chạy tới thì thấy nhà gỗ cơ hồ cháy hầu như không còn, nếu như mộc si lão nhân chưa chạy ra, chỉ sợ lúc này đã ngay cả hài cốt cũng bị cháy đến không thừa một cái.
Trăm tính vạn tính giấu người ở chỗ này, chỉ coi là không bị tìm được thì vạn sự đại cát, nhưng không tính tới sẽ gặp phải bất trắc này. Thải Điền gấp đến độ liên tục thở dài, xoay người muốn trở về sơn trang bẩm báo cho Lam Cơ thì phía sau cổ đột nhiên mát lạnh.
“Tới nơi này tìm ai?” Giọng Đoạn Bạch Nguyệt lạnh như băng.
“Tây Nam Vương?” Thải Điền cực kì bất ngờ, vốn định quay đầu nhưng lại sợ lưỡi dao, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói, “Nếu như Tây Nam Vương muốn người, cứ việc mang đi là được, nô tỳ tuyệt không dám có nửa phần oán giận.”
“Ngươi tựa hồ không có nghe rõ vấn đề của bản vương.” Đoạn Bạch Nguyệt không có kiên nhẫn, xuống tay tăng thêm ba phần lực.
“Dạ.” Thải Điền ngẩng đầu lên, không dám mảy may động đậy, “Mộc si lão nhân.”
“Vì sao Thiên Sát giáo muốn bắt hắn?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Thải Điền nói: “Vì giáo chủ muốn chế tạo một món ám khí tên là Thiên Hồi Hoàn, mà mộc si lão nhân là thợ thủ công giỏi nhất trên thế gian.”
“Còn có ai biết được chuyện này nữa không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Thải Điền trả lời: “Chỉ có Thiên Sát giáo.”
Đoạn Bạch Nguyệt hợp đao vào vỏ, Thải Điền còn chưa kịp thở ra một hơi thì bị bóp cổ một cái, miệng không biết bị nhét vào vật gì, lập tức tan ra một mảnh ngọt ngào.
Đoạn Bạch Nguyệt buông tay ra, vứt nàng qua một bên.
Mặt Thải Điền đỏ bừng liều mạng ho khan, như là muốn phun ra.
“Sẽ không lấy mạng của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Một vấn đề cuối cùng, một chuyện cuối cùng, nếu sau khi làm được, bản vương tất nhiên sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”
“Là vấn đề gì?” Cổ độc Tây Nam phủ so với Thiên Sát giáo chỉ có hơn chứ không kém, Thải Điền không dám khinh thường.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao Lam Cơ lại muốn chế tạo Thiên Hồi Hoàn?”
Thải Điền nói: “Giáo chủ gặp được một vị dị nhân, nói bản thân mình có nắm kỳ dược, có thể khiến da thịt nữ tử hồi xuân. Mà nếu muốn có được phương thuốc thì phải lấy Thiên Hồi Hoàn đến đổi, còn nói trên thế gian này người biết được Thiên Hồi Hoàn, hẳn là chỉ có mộc si lão nhân.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là có chút bất ngờ. Lúc trước hắn còn tưởng là giống như hộp gỗ quỷ, muốn bán đến Nam Dương vơ vét của cải, nhưng không nghĩ rằng chỉ là vì một toa thuốc.
“Dị nhân kia cho giáo chủ thời hạn nửa năm, nói một khi lấy được Thiên Hồi Hoàn, thì đến Vương thành tìm hắn.” Thải Điền tiếp tục nói, “Không tên không họ, đeo một tấm mặt nạ quỷ, da thịt tay trái non nớt giống như là một thiếu niên, nhưng tay phải lại nhăn nheo giống như lão nhân lớn tuổi.””Giả thần giả quỷ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Giáo chủ một lòng chỉ muốn xin phương thuốc, cũng không biết là Đoạn vương cũng muốn người.” Thải Điền tiếp tục nói, “Nếu có thể biết được sớm hơn mấy ngày, Thiên Sát giáo chắc chắn sẽ không biết tự lượng sức mình, cướp người ngay dưới mí mắt Tây Nam phủ.”
“Sẽ không biết tự lượng sức mình?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Lúc trước khi Lam Cơ cướp Dao nhi, cũng không nhìn ra có tự giác cỡ này.”
Thải Điền cứng họng.
“Cho dù có nói lời dễ nghe cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mang Lam Cơ đến đây, ta liền tha chết cho ngươi.”
Vẻ mặt Thải Điền đại biến, phản giáo?
“Hợp tác với bản vương, ngươi là có thể sẽ chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không hợp tác chính là sống không bằng chết.”
Sắc mặt Thải Điền trắng bệch: “Kính xin Tây Nam Vương đừng khiến người khác khó chịu.”
“Vậy sao.” Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe miệng, “Chuyện Tây Nam phủ thường làm nhất, chính là khiến người khác khó chịu. Chuyện người khác càng không muốn làm, cưỡng ép mới càng có ý tứ.”
Thải Điền: “...”
“Đừng có lấy đạo nghĩa giang hồ võ lâm ra đây, nói nhiều cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu ta là ngươi, không muốn hợp tác cũng không muốn chịu khổ, thì bản thân sẽ ở đứng ở vách núi này nhảy xuống, xong xuôi mọi chuyện ngược lại cũng sạch sẽ. Dù sao cũng tốt hơn chờ mấy ngày sau cổ độc phát tác vạn tiễn xuyên tâm, đến lúc đó lại muốn kết thúc bản thân, nhưng là không dễ dàng vậy đâu.”
Tay Thải Điền run lên.
“Huống hồ ngươi lén lút ở phía sau Lam Cơ tư thông với Cảnh Hồi công tử. Nếu để cho nàng biết được, đừng nói là đường sống, coi như là toàn thây chỉ sợ cũng khó lưu một bộ.” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Thải Điền bị chọt trúng chỗ đau, ngực phập phồng kịch liệt: “Ta sẽ đưa giáo chủ tới đây, kính xin Tây Nam Vương giữ lời.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Trước hừng đông.”
Thải Điền xoay người vội vã chạy xuống núi.
Bên trong Quy Lai sơn trang, Lam Cơ còn đang ngồi tĩnh tâm ở trong phòng thì nghe có người nhảy vào trong viện. Ban đầu còn tưởng là Tề Túy Mộng chưa thoả mãn lại đến cầu hoan, sau khi mở cửa ra lại là Thải Điền.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt nàng khác thường, Lam Cơ nhíu mày.
“Hồi giáo chủ, trên núi xảy ra chuyện.” Thải Điền thở hổn hển, “Nổi lên lửa lớn, đốt cháy nhà gỗ sạch sành sanh.”
“Cái gì?” Lam Cơ nghe vậy tức giận, “Đệ tử ở lại trông coi đâu?”
“Không biết là đồng thời bị thiêu chết ở nhà gỗ hay là đã mang theo mộc si lão nhân bỏ chạy rồi.” Thải Điền nói, “Hơn nữa trong đống than tro tựa hồ có chút khác thường, thuộc hạ không dám vọng động, giáo chủ có muốn tự mình đến kiểm tra không?””Khốn khiếp!” Lam Cơ không nghi ngờ nàng, mạnh mẽ nguyền rủa mắng một câu rồi cùng nàng rời khỏi Quy Lai sơn trang, đến trên núi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cách nhà gỗ càng lúc càng gần, lòng bàn tay Thải Điền cũng từ từ thấm ra mồ hôi lạnh.
Khói đặc vẫn còn chưa hoàn toàn tản đi, nhìn ván gỗ bị cháy đen thành một mảnh, Lam Cơ không khỏi liền bước nhanh hơn, Thải Điền lại tận lực lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, còn sót lại trong đống tro tàn nhìn qua cũng không có bất kỳ khác thường gì, Lam Cơ xoay người vừa định hỏi đến tột cùng, trước mặt lại có ba lưỡi dao xé gió bay tới.
“Tây Nam Vương!” Lam Cơ nghiêng người né tránh, dưới chân lảo đảo vài cái suýt nữa té ngã.
Đoạn Bạch Nguyệt ra tay chiêu nào chiêu nấy ác liệt, một đường bức người đến vách núi.
Ngày đó khi gặp được ở trong rừng, nội thương chưa lành bên cạnh lại có Đoạn Dao, tất nhiên hắn không dám khinh địch. Bất quá chủ ý lần này quyết định muốn lấy mạng nàng -- Tuy nói tiêu diệt Ma giáo chính là chuyện của Võ Lâm minh, Tây Nam phủ vốn không cần nhúng tay, mà lần này lại bị trêu chọc đến trên đầu, tất nhiên là sẽ không bỏ qua như vậy, huống hồ còn có hơn hai mươi lão nhân chờ được cứu trong Quy Lai sơn trang.
Võ công Thiên Sát giáo cực kì tà môn, mà truyền tới đời Lam Cơ, càng là âm độc hơn mấy phần. Lúc đầu nàng còn tự nhận hai người cùng lắm là đánh hoà nhau, nhưng không ngờ chiêu thức Đoạn Bạch Nguyệt càng đánh càng tàn nhẫn, quanh thân hàn khí bức người, trên trán và lòng bàn tay đều hiện ra đồ đằng quỷ dị màu màu xanh lam.
“Ngươi!” Bị bóp cổ vây ở bên vách núi, trong mắt Lam Cơ tràn ngập sợ hãi.
“Đây cũng là Bồ Đề tâm kinh mà ngươi muốn.” Con ngươi Đoạn Bạch Nguyệt đỏ ngầu, “Dao nhi từ chưa từng luyện, ngươi vẫn luôn tìm lộn người.”
Lam Cơ khó thở, ánh mắt cũng từ từ tan rã.
Đoạn Bạch Nguyệt đánh một chưởng vào ngực nàng, khiến nàng rơi xuống vách núi.
“Tây Nam Vương.” Tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này, Thải Điền 'ầm' một tiếng quỳ trên mặt đất run cầm cập. Tuy nàng biết Bồ Đề tâm kinh, nhưng chỉ coi là một bí kíp huyền diệu chí cực, mà thấy hình ảnh cử chỉ điên rồ vừa rồi của Đoạn Bạch Nguyệt, chỉ sợ cũng không phải là công phu chính thống gì, mà là bước nửa chân vào tà đạo.
Đoạn Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chuyện lúc nãy, coi như không thấy là được.”
“Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia.” Thải Điền gật đầu liên tục.
“Ma giáo làm nhiều việc ác, ngươi vốn không nên có đường sống.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là hôm nay cũng coi như lấy công chuộc tội, đưa những lão nhân kia ra ngoài, rồi tự sẽ có người dẫn ngươi đến Tây Nam Vương phủ lĩnh phạt.”
“Dạ.” Thải Điền kiên cường chống người đứng lên, cùng hắn một đường xuống núi.
Mãi đến khi sắc trời sáng trưng, trong Quy Lai sơn trang mới bắt đầu có động tĩnh. Tề Túy Mộng rửa mặt xong thì ra cửa muốn đi tìm Lam Cơ khoái hoạt, nhưng có hạ nhân đến bẩm báo, nói là Thải Điền đã đưa những lão nhân kia ra khỏi phủ, Lam Cơ cũng không biết đi đâu, giáo chúng vẫn chưa tỉnh, còn đang nghỉ ngơi.”Thôi, mặc kệ nàng.” Tề Túy Mộng được chỗ tốt ở Thiên Sát giáo, cũng lười tính toán, ôm rượu uống hơn nửa vò, mới loạng choạng bước vào hầm cất rượu. Chỉ là mãi đến tận tối hôm đó, cũng không thấy Lam Cơ và Thải Điền trở về, vì vậy trước khi ngủ trước khó tránh khỏi lầm bầm, cũng không biết là đi đâu rồi.
Một ngày hai ngày thì còn được, ba ngày bốn ngày năm ngày sáu ngày không thấy người, Tề Túy Mộng mới bừng tỉnh có khi nào xảy ra chuyện rồi không. Vội vàng đưa những người Thiên Sát giáo còn lại vào hỏi, nhưng đều là hai mặt nhìn nhau, một mảnh mờ mịt.
Bất quá hiển nhiên sẽ không có ai đến giải thích cho hắn biết.
Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hơn hai mươi lão nhân đi vòng trở lại thành Đại Nhạn, thu xếp người ở tạm dịch quán.
Thấy hắn bình yên trở về, cuối cùng Sở Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Tứ Hỉ công công cũng cười ha ha nhỏ giọng nói, mấy ngày nay Hoàng thượng nói ít cũng nhắc Vương gia mười mấy lần, mà toàn để ở trong lòng a.
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt tốt lên, sau khi tắm rửa xong thì thay một bộ xiêm y, rồi mới đến sát vách tìm người, lại được Đoạn Niệm báo là Hoàng thượng đã đến phủ nha, tính toán phải một lúc nữa mới trở về.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm cũng rất muốn thở dài dùm Vương gia mình. Y phục mới cũng thay rồi, nhưng lại không được người thưởng thức, ngẫm lại cũng quá ngược đi.
Mà lúc này trong thành từ lâu đã sùng sục truyền ra, nói là lão nhân trong thiện đường vẫn chưa chết, mà là ngay đêm đó bị Ma giáo Tây Nam thâu lương hoán trụ(*), dùng tử thi đã chuẩn bị sẵn từ trước thay thế, rồi lén lút chuyển người sống ra khỏi thành.
(*) Thâu lương hoán trụ: thay xà đổi cột. Cũng đồng nghĩa với câu 'treo đầu dê bán thịt chó'
Tất nhiên Từ Chi Thu cũng nghe được tin tức này, đang ở thư phòng gấp đến độ xoay vòng vòng. Cũng không phải hắn sợ tội kết án hồ đồ, dù sao cho dù là thanh thiên Bao đại nhân, cũng không chắc chưa từng đứt đoạn án oan, cùng lắm bị phạt bổng một năm, chức quan bị hạ xuống một cấp. Mà lúc đám lão nhân này bị Thiên Sát giáo bắt đi, bây giờ lại được triều đình cứu về, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, mình và Lam Cơ giao dịch có kín kẽ không một lỗ hổng hay không cũng không ai có thể đảm bảo. Cũng không biết Hoàng thượng đã biết được chuyện gì rồi, tất nhiên là vô cùng lo sợ bất an.
Chỉ là còn chưa đợi hắn lý giải xong manh mối tìm một cái cớ thật hay, Ngự Lâm quân cũng đã phá cửa xông vào, hai ba bước đeo gông xiềng lên kéo tới trước mặt Sở Uyên
“Hoàng, hoàng thượng.” Từ Chi Thu run lập cập, mặt xám như tro tàn.
“Từ ái khanh.” Sở Uyên nhàn nhạt nói, “Số vàng bạc trên núi ngoài thành trẫm muốn sung công, ái khanh hẳn là không có ý kiến gì đi?”
Từ Chi Thu đặt mông ngồi bệt xuống đất, càng là sợ đến ngậm miệng.
Đống vàng sáng loáng từ ngoài núi được chở về thành, mỗi một dân chúng nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, những năm này trong thành làm ra bàn ghế gộp lại, chỉ e cũng không bằng một phần mười, tiền tài của những quan lão gia này rốt cuộc là tham được ở đâu?Xa hành Ngô gia sau khi bị thanh tra tịch thu, Ngô lão bản cũng quỳ xuống đất nhận tội. Hắn vốn chỉ là một tiểu thương, về sau được Từ Chi Thu chọn trúng, không chịu nổi Tri phủ đại nhân hai lần ba lượt tự mình đến nhà khuyên nhủ thì đánh bạo bắt đầu âm thầm chế ra hộp gỗ quỷ, rồi giấu ở trong tủ treo quần áo bán cho đám thương nhân Nam Dương.
Về phần bản vẽ hộp gỗ quỷ, nghe nói là được Từ Chi Thu bỏ ra đống tiền mua được từ trong tay lão nhân bị điên, cụ thể người này là ai, thì không biết được.
“Lão nhân bị điên đó có phải là mộc si hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu: “Trẫm cũng đang nghĩ, ngoại trừ hắn ra, trong võ lâm này hẳn là không có người thứ hai.”
“Tuy nói nhà gỗ bị bốc cháy, bất quá ta vẫn cảm thấy có lẽ là hắn chưa chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Uống nhuyễn gân tán, lại có đệ tử Thiên Sát giáo trông coi thì không thể vô duyên vô cớ bị cháy được. Ngược lại càng có thể là bị người âm thầm mang đi, rồi quăng một mồi lửa che dấu tai mắt người khác.”
Sở Uyên suy tư: “Ừm.”
“Nếu đã đáp ứng ngươi mang hắn về, tất nhiên ta sẽ làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho ta thêm một ít thời gian, được không?”
Sở Uyên hoàn hồn, nói: “Tạm thời không nói tới mộc si lão nhân, lần này lão nhân trong thiện đường có thể bình an vô sự trở về, toàn bộ nhờ vào Tây Nam phủ.”
“Là Tây Nam phủ, hay là ta?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dừng một chút, kiên định nói: “Tây Nam phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vậy lần sau nếu có thánh chỉ, nhớ đưa cho Tây Nam phủ, đừng có đưa cho Tây Nam Vương.” Đưa cũng không lấy.
Sở Uyên hứng thú: “Đưa cho Dao nhi?”
“Dao nhi e là sẽ bị doạ khóc.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười theo hắn, vươn tay muốn châm trà, ngực lại xuất hiện một tia đau đớn.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên chỉ xem như hắn đang diễn kịch, vươn tay đẩy đẩy, “Nói thử xem, ngươi cảm thấy ai sẽ muốn bắt cóc mộc si lão nhân?”
“Người trong giang hồ ai cũng muốn có cơ quan ám khí.” Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, “Nói không chính xác, hơn nữa công phu đối phương nhìn qua cũng không yếu.”
“Ừm.” Sở Uyên tiếp tục xuất thần nghĩ.
Sau lưng Đoạn Bạch Nguyệt đổ một tầng mồ hôi lạnh, vì vậy đứng lên nói: “Ta đến sát vách.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn một đường ra cửa, vươn tay rót chén trà còn chưa uống thì nghe bên ngoài truyền đến giọng nói kinh ngạc của Tứ Hỉ: “Vương gia, người làm sao vậy?”
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt trắng bệch quỳ gối trên hành lang, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, đáy lòng dường như có lưỡi đao lạnh lẽo cắt qua.
Sở Uyên bước lên đỡ lấy hắn.
“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt kiên cường chống người đứng lên, phất tay đẩy người ra, lảo đảo bước vào phòng.”Hoàng thượng.” Tứ Hỉ vội vàng đỡ lấy hắn, “Cẩn thận bậc thang phía sau.”
Sở Uyên giơ tay dùng sức gõ cửa: “Đoạn Bạch Nguyệt!”
“Nghỉ ngơi một lát là được, có chút khí huyết công tâm mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào cửa từ từ trượt ngồi xuống, mồ hôi trên trán lớn cỡ bằng hạt đậu.
“MỞ CỬA!” Sở Uyên giận dữ.
Đoạn Bạch Nguyệt nhấc chưởng đặt trên ngực mình, muốn đè lại chân khí đang chạy ngược chiều trong cơ thể. Bồ Đề tâm kinh vốn tà nịnh, bản thân luyện còn chưa thuần thục, cưỡng ép vận công thì sẽ như vậy, cũng không coi là ngạc nhiên, chỉ là không ngờ sẽ phản phệ nhanh như vậy, còn tưởng nói ít cũng phải hai, ba tháng.
Nghe hắn vẫn luôn ở phía sau cửa không chịu dời đi, Sở Uyên liền một chưởng đánh nát cửa sổ.
Tứ Hỉ công công kinh ngạc nhảy dựng, sao Hoàng thượng lại hung ác như thế?
Đoạn Bạch Nguyệt tâm trạng bất đắc dĩ tùy ý bột phấn vụn gỗ bay đầy trời, cũng là bó tay hết cách.
Nhìn hoa văn mơ hồ trên trán hắn, Sở Uyên cũng không kịp hỏi nhiều, sau khi đỡ người lên giường, thì lấy một viên thuốc cho hắn ăn vào.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Cái gì vậy?”
Sở Uyên nghiến răng: “Hạc đỉnh hồng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy nhắm mắt lại, làm bộ như mình đã thăng thiên, còn lè lưỡi ra.
Sở Uyên tức giận đến muốn cười, nắm chặt cổ tay hắn thử mạch một chút, lại để người dựa vào ngực mình, nhấc chưởng đặt ở trước ngực hắn.
Một dòng chân khí được rót vào cơ thể, có chút ấm áp. Tuy nói không thể hoàn toàn xua tan cơn lạnh buốt thấu xương, nhưng cũng giảm đau không ít.
Ước chừng qua một nén nhang, Sở Uyên mới rút chưởng về: “Sao rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”
“Rốt cuộc Nam tiền bối dạy ngươi công phu gì thế?” Sở Uyên kéo tay hắn qua nhìn một chút, xác định đồ đằng quỷ dị này đã tản đi, mới thở phào nhẹ nhõm, “Sao lại bị nội thương nghiêm trọng như vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt từ nội tâm phát ra lời nói: “Hết cách rồi, cha ta không tìm kĩ sư phụ.” Một lần dính vào chính là cả đời.
“Nghiêm trọng không?” Sở Uyên như trước nhíu mày, “Nếu như thường xuyên như vậy, trẫm liền phái người đến Giang Nam đón Tiểu Cẩn.”
“Không phải bệnh, e là thần y cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt chống người ngồi dậy, “Không bằng uống thêm chút nước nóng.”
Sở Uyên: “...”
“Thật.” Đoạn Bạch Nguyệt cười, “Khát nước.”
Sở Uyên không thể làm gì khác hơn là gọi Tứ Hỉ dâng trà vào.
Đoạn Bạch Nguyệt một hơi uống hơn nửa bình, trên mặt mới có chút máu.
Sở Uyên cầm khăn qua, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn: “Muốn tắm rửa không?”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Chốc lát sau, thùng nước nóng được đưa vào, Sở Uyên tạm thời trở về sát vách.
“Hoàng thượng, Vương gia không sao chứ?” Tứ Hỉ công công lo lắng hỏi.
“Hẳn là sẽ không có chuyện gì, nghỉ ngơi nhiều một chút là được.” Sở Uyên lại dừng chốc lát, “Trẫm viết một phong thư, ngươi sai người cố gắng càng nhanh càng tốt, đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam giao cho Thẩm Thiên Phong, không được chậm trễ.”
Tứ Hỉ đáp ứng, vội vàng mài mực cho hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngâm mình ở trong thùng nước, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Đoạn Niệm xốc hai mảnh ngói lên, từ phía trên nhảy xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Thuộc hạ đến đưa thuốc cho Vương gia.” Đoạn Niệm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hồ đồ: “Thuốc gì?”
“Thuộc hạ cũng không biết.” Đoạn Niệm mở hà bao ra, “Nam sư phụ vừa mới phái người đưa tới, nói là khi tắm thì bỏ vào ở trong nước, tốt!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Cái gọi là 'tốt' gì đó, cũng không khỏi quá sơ lược đi.
Đoạn Niệm đã mở nắp bình ra.
“Khoan đã!” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn.
Đoạn Niệm kiên trì: “Nam sư phụ nói, cần phải bỏ vào.”
Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào mũi ngửi một chút.
Đoạn Niệm tiếp tục nói, “Nam sư phụ còn nói, nếu Vương gia không chịu bỏ vào thì ăn cũng giống nhau.”
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán đóng nút lọ lại.
Đoạn Niệm gây khó dễ: “Nam sư phụ sẽ làm thịt thuộc hạ.”
Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt: “Bản vương không thể làm thịt ngươi?”
Mặt Đoạn Niệm nhất thời như trái mướp đắng.
“Lui ra đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Niệm đi tới bên cửa sổ thì quay đầu lại, nói: “Còn một việc nữa.”
“Nói thêm một câu nào nữa, lọ thuốc này sẽ cho ngươi uống vào.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc bình sứ trong tay.
Đoạn Niệm nói: “Nếu lúc nãy Vương gia chịu giả vờ tay chân vô lực, có lẽ Hoàng thượng sẽ ở lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm ôm đầu, từ trong cửa sổ chui ra ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt một lần nữa dựa về vách thùng, suy nghĩ mình vừa rồi hẳn là khôi phục quá nhanh.
Dù sao tục ngữ có câu, người đa tình trông trước giường bệnh.
Mà nghĩ thì nghĩ, sau khi tắm xong Đoạn Bạch Nguyệt vẫn là mặc y phục chỉnh tề đến sát vách.
Hắn thực sự không muốn để người kia lo lắng, cũng thực sự không muốn để người kia thấy bộ dáng bệnh tật của mình. Sở Uyên nhíu mày: “Vì sao không nghỉ ngơi?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngữ điệu thoải mái: “Người tập võ, ba lần bốn lượt không đè ép được nội lực cũng là chuyện thường, không cần lưu ý.”
Sở Uyên nói: “Vậy ít nhiều gì cũng phải nghỉ ngơi một chút.” Bị cảm lạnh còn phải nằm hai ngày.
“Có một chuyện, nói xong ta liền đi nghỉ ngơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Liên quan tới Thiên Hồi Hoàn, nghe đâu nó là một món vũ khí còn lợi hại hơn cả hộp gỗ quỷ.”
“Cho nên?” Sở Uyên lắc đầu, “Bây giờ mộc si lão nhân sống chết không rõ, chỉ e trước khi hắn xuất hiện, Thiên Hồi Hoàn này cũng chỉ có thể trở thành bí mật vĩnh viễn.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại cười cười: “Còn một người nữa, tuy rằng không biết làm, nhưng chắc chắn là biết được ảo diệu trong đó.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Người giao dịch với Thiên Sát giáo?”
“Đúng là hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu nguyện ý giao dịch, thì nói rõ ít nhất biết được vật ấy rốt cuộc là dùng để làm gì. Dựa theo lời Thiên Sát giáo nói, lúc này hắn hẳn là đang ở Vương thành.”
Sở Uyên nói: “À.”
Trong phòng rất yên tĩnh.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi: “Tây Nam Vương muốn đến Vương thành, cần phải báo cáo với vị đại nhân nào?”
Sở Uyên hé miệng cười: “Trẫm cho phép ngươi vào kinh à?”
“Cho phép thì ta quang minh chính đại vào, không cho phép thì ta lén lén lút lút vào.” Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm, ngữ điệu có chút vô lại, “Lúc trước cũng không phải chưa từng kháng chỉ qua.”
“Còn dám nói.” Sở Uyên gõ đầu hắn, “Đến Vương thành tất nhiên là có thể, chỉ là thương thế của ngươi thật sự không sao chứ? Hay là về Tây Nam phủ tìm Nam sư phụ chữa thương trước, trở lại cũng không muộn.”
“Ngươi tin ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn, “Nếu là chờ chính nó khỏi hẳn, có lẽ còn phải nhanh hơn một chút.”
Sở Uyên đầu tiên là ngẩn người, sau đó hai bên tai liền đỏ bừng rút tay về.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ: “Lại muốn gọi Tứ Hỉ nữa à?”
Lời Sở Uyên còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào.
Đây mắt Đoạn Bạch Nguyệt ý cười càng sâu.
Sở Uyên thẹn quá hóa giận, hất tay ra cửa.
Tứ Hỉ công công ở trong lòng oán giận, sao Tây Nam Vương cứ trêu chọc hoàng thượng thế? Nhìn cấp độ đỏ mặt này, e là buổi tối chỉ có thể cải xanh ăn.
Ba ngày sau, Ngự Lâm quân trùng trùng điệp điệp một đường đi về phía Bắc.
Lại qua một thời gian, trong phủ Tây Nam Vương cũng nhận được một phong thư. Sau khi Đoạn Dao xem xong ôm Kim thẩm thẩm không buông tay. Tại sao lại muốn đến Vương thành chứ? Ta không đi, ta muốn ở trong Vương phủ dưỡng trùng!
Nam Ma Tà không thể chờ đợi được nữa, vui vẻ thu thập xong bao phục rồi một chưởng đánh ngất tiểu đồ đệ đang khóc nháo không ngừng, mang theo một đường ra khỏi thành.
Kim thẩm thẩm ở phía sau lo lắng, sao Nam sư phụ lại có thể như vậy chứ? Ngay cả xe ngựa cũng không cần, liền vác đi.
Đợi đến khi đại quân trùng trùng điệp điệp đến Vương thành, thời gian đã đến ngày hè oi bức. Đoạn Bạch Nguyệt ở tại một chỗ khách điếm phụ cận Hoàng cung, ngồi trên nóc nhà thì có thể nhìn thấy điện Kim Loan.
Trong Ngự Thư phòng, sổ con chất chồng có thể cao bằng một người, tuy có Thái phó suất lĩnh quần thần nghị sự, nhưng có một số việc vẫn như trước chỉ đợi đến khi hoàng thượng trở về mới có thể hạ quyết định. May mà Sở Uyên cần cù đã quen, vừa mới trở về cũng không nghỉ ngơi liền bắt đầu phân chia phê duyệt sự vụ còn đọng lại, ngày nào cũng tới nửa đêm mới trở về tẩm cung.
Đào Nhân Đức nhìn ở trong mắt, lo lắng trong lòng cũng tản đi một chút. Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ là thực sự quá thích chạy ra bên ngoài. Vài lần trước ngược lại cũng thôi đi, lần này đi đến thành Đại Nhạn quả nhiên là không hề có nguyên cớ, coi như là biết được chuyện Từ Chi Thu âm thầm tham cả đống vàng thì phái khâm sai qua là được, cần gì phải đến mức tự mình đi một chuyến.
Lưu đại nhân ngược lại là rất vui vẻ, bởi vì Hoàng thượng trở về thì có nghĩa việc vặt vãnh trong tay mình sẽ giảm một chút, vừa vặn làm mai thêm vài người.
“Lão Lưu a.” Đào Thái phó vừa thấy hắn thì đau đầu, “Thẩm tướng quân cũng nói không muốn, cháu gái ngươi không thể gả cho người khác sao?”
“Lúc này không phải là vì Thẩm tướng quân.” Lưu Đại Quýnh nói, “Không biết Thái phó đại nhân có nghe qua Tái Phan An chưa?”
Đào Thái phó ghét bỏ nói: “Đây là cái danh hiệu thối nát gì.”
“Danh hiệu có chút hư thúi, mà nghe đâu dáng vẻ rất đường hoàng a.” Lưu Đại Quýnh mặt mày hớn hở, “Hôm nay còn muốn mở lôi đài trong Vương thành, Thái phó đại nhân có bằng lòng theo tại hạ đi xem một chút không?”
***
Thải Điền vội vàng chạy tới thì thấy nhà gỗ cơ hồ cháy hầu như không còn, nếu như mộc si lão nhân chưa chạy ra, chỉ sợ lúc này đã ngay cả hài cốt cũng bị cháy đến không thừa một cái.
Trăm tính vạn tính giấu người ở chỗ này, chỉ coi là không bị tìm được thì vạn sự đại cát, nhưng không tính tới sẽ gặp phải bất trắc này. Thải Điền gấp đến độ liên tục thở dài, xoay người muốn trở về sơn trang bẩm báo cho Lam Cơ thì phía sau cổ đột nhiên mát lạnh.
“Tới nơi này tìm ai?” Giọng Đoạn Bạch Nguyệt lạnh như băng.
“Tây Nam Vương?” Thải Điền cực kì bất ngờ, vốn định quay đầu nhưng lại sợ lưỡi dao, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói, “Nếu như Tây Nam Vương muốn người, cứ việc mang đi là được, nô tỳ tuyệt không dám có nửa phần oán giận.”
“Ngươi tựa hồ không có nghe rõ vấn đề của bản vương.” Đoạn Bạch Nguyệt không có kiên nhẫn, xuống tay tăng thêm ba phần lực.
“Dạ.” Thải Điền ngẩng đầu lên, không dám mảy may động đậy, “Mộc si lão nhân.”
“Vì sao Thiên Sát giáo muốn bắt hắn?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Thải Điền nói: “Vì giáo chủ muốn chế tạo một món ám khí tên là Thiên Hồi Hoàn, mà mộc si lão nhân là thợ thủ công giỏi nhất trên thế gian.”
“Còn có ai biết được chuyện này nữa không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Thải Điền trả lời: “Chỉ có Thiên Sát giáo.”
Đoạn Bạch Nguyệt hợp đao vào vỏ, Thải Điền còn chưa kịp thở ra một hơi thì bị bóp cổ một cái, miệng không biết bị nhét vào vật gì, lập tức tan ra một mảnh ngọt ngào.
Đoạn Bạch Nguyệt buông tay ra, vứt nàng qua một bên.
Mặt Thải Điền đỏ bừng liều mạng ho khan, như là muốn phun ra.
“Sẽ không lấy mạng của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Một vấn đề cuối cùng, một chuyện cuối cùng, nếu sau khi làm được, bản vương tất nhiên sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”
“Là vấn đề gì?” Cổ độc Tây Nam phủ so với Thiên Sát giáo chỉ có hơn chứ không kém, Thải Điền không dám khinh thường.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao Lam Cơ lại muốn chế tạo Thiên Hồi Hoàn?”
Thải Điền nói: “Giáo chủ gặp được một vị dị nhân, nói bản thân mình có nắm kỳ dược, có thể khiến da thịt nữ tử hồi xuân. Mà nếu muốn có được phương thuốc thì phải lấy Thiên Hồi Hoàn đến đổi, còn nói trên thế gian này người biết được Thiên Hồi Hoàn, hẳn là chỉ có mộc si lão nhân.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là có chút bất ngờ. Lúc trước hắn còn tưởng là giống như hộp gỗ quỷ, muốn bán đến Nam Dương vơ vét của cải, nhưng không nghĩ rằng chỉ là vì một toa thuốc.
“Dị nhân kia cho giáo chủ thời hạn nửa năm, nói một khi lấy được Thiên Hồi Hoàn, thì đến Vương thành tìm hắn.” Thải Điền tiếp tục nói, “Không tên không họ, đeo một tấm mặt nạ quỷ, da thịt tay trái non nớt giống như là một thiếu niên, nhưng tay phải lại nhăn nheo giống như lão nhân lớn tuổi.””Giả thần giả quỷ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
“Giáo chủ một lòng chỉ muốn xin phương thuốc, cũng không biết là Đoạn vương cũng muốn người.” Thải Điền tiếp tục nói, “Nếu có thể biết được sớm hơn mấy ngày, Thiên Sát giáo chắc chắn sẽ không biết tự lượng sức mình, cướp người ngay dưới mí mắt Tây Nam phủ.”
“Sẽ không biết tự lượng sức mình?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Lúc trước khi Lam Cơ cướp Dao nhi, cũng không nhìn ra có tự giác cỡ này.”
Thải Điền cứng họng.
“Cho dù có nói lời dễ nghe cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mang Lam Cơ đến đây, ta liền tha chết cho ngươi.”
Vẻ mặt Thải Điền đại biến, phản giáo?
“Hợp tác với bản vương, ngươi là có thể sẽ chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không hợp tác chính là sống không bằng chết.”
Sắc mặt Thải Điền trắng bệch: “Kính xin Tây Nam Vương đừng khiến người khác khó chịu.”
“Vậy sao.” Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe miệng, “Chuyện Tây Nam phủ thường làm nhất, chính là khiến người khác khó chịu. Chuyện người khác càng không muốn làm, cưỡng ép mới càng có ý tứ.”
Thải Điền: “...”
“Đừng có lấy đạo nghĩa giang hồ võ lâm ra đây, nói nhiều cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu ta là ngươi, không muốn hợp tác cũng không muốn chịu khổ, thì bản thân sẽ ở đứng ở vách núi này nhảy xuống, xong xuôi mọi chuyện ngược lại cũng sạch sẽ. Dù sao cũng tốt hơn chờ mấy ngày sau cổ độc phát tác vạn tiễn xuyên tâm, đến lúc đó lại muốn kết thúc bản thân, nhưng là không dễ dàng vậy đâu.”
Tay Thải Điền run lên.
“Huống hồ ngươi lén lút ở phía sau Lam Cơ tư thông với Cảnh Hồi công tử. Nếu để cho nàng biết được, đừng nói là đường sống, coi như là toàn thây chỉ sợ cũng khó lưu một bộ.” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Thải Điền bị chọt trúng chỗ đau, ngực phập phồng kịch liệt: “Ta sẽ đưa giáo chủ tới đây, kính xin Tây Nam Vương giữ lời.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: “Trước hừng đông.”
Thải Điền xoay người vội vã chạy xuống núi.
Bên trong Quy Lai sơn trang, Lam Cơ còn đang ngồi tĩnh tâm ở trong phòng thì nghe có người nhảy vào trong viện. Ban đầu còn tưởng là Tề Túy Mộng chưa thoả mãn lại đến cầu hoan, sau khi mở cửa ra lại là Thải Điền.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt nàng khác thường, Lam Cơ nhíu mày.
“Hồi giáo chủ, trên núi xảy ra chuyện.” Thải Điền thở hổn hển, “Nổi lên lửa lớn, đốt cháy nhà gỗ sạch sành sanh.”
“Cái gì?” Lam Cơ nghe vậy tức giận, “Đệ tử ở lại trông coi đâu?”
“Không biết là đồng thời bị thiêu chết ở nhà gỗ hay là đã mang theo mộc si lão nhân bỏ chạy rồi.” Thải Điền nói, “Hơn nữa trong đống than tro tựa hồ có chút khác thường, thuộc hạ không dám vọng động, giáo chủ có muốn tự mình đến kiểm tra không?””Khốn khiếp!” Lam Cơ không nghi ngờ nàng, mạnh mẽ nguyền rủa mắng một câu rồi cùng nàng rời khỏi Quy Lai sơn trang, đến trên núi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cách nhà gỗ càng lúc càng gần, lòng bàn tay Thải Điền cũng từ từ thấm ra mồ hôi lạnh.
Khói đặc vẫn còn chưa hoàn toàn tản đi, nhìn ván gỗ bị cháy đen thành một mảnh, Lam Cơ không khỏi liền bước nhanh hơn, Thải Điền lại tận lực lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với nàng.
Sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, còn sót lại trong đống tro tàn nhìn qua cũng không có bất kỳ khác thường gì, Lam Cơ xoay người vừa định hỏi đến tột cùng, trước mặt lại có ba lưỡi dao xé gió bay tới.
“Tây Nam Vương!” Lam Cơ nghiêng người né tránh, dưới chân lảo đảo vài cái suýt nữa té ngã.
Đoạn Bạch Nguyệt ra tay chiêu nào chiêu nấy ác liệt, một đường bức người đến vách núi.
Ngày đó khi gặp được ở trong rừng, nội thương chưa lành bên cạnh lại có Đoạn Dao, tất nhiên hắn không dám khinh địch. Bất quá chủ ý lần này quyết định muốn lấy mạng nàng -- Tuy nói tiêu diệt Ma giáo chính là chuyện của Võ Lâm minh, Tây Nam phủ vốn không cần nhúng tay, mà lần này lại bị trêu chọc đến trên đầu, tất nhiên là sẽ không bỏ qua như vậy, huống hồ còn có hơn hai mươi lão nhân chờ được cứu trong Quy Lai sơn trang.
Võ công Thiên Sát giáo cực kì tà môn, mà truyền tới đời Lam Cơ, càng là âm độc hơn mấy phần. Lúc đầu nàng còn tự nhận hai người cùng lắm là đánh hoà nhau, nhưng không ngờ chiêu thức Đoạn Bạch Nguyệt càng đánh càng tàn nhẫn, quanh thân hàn khí bức người, trên trán và lòng bàn tay đều hiện ra đồ đằng quỷ dị màu màu xanh lam.
“Ngươi!” Bị bóp cổ vây ở bên vách núi, trong mắt Lam Cơ tràn ngập sợ hãi.
“Đây cũng là Bồ Đề tâm kinh mà ngươi muốn.” Con ngươi Đoạn Bạch Nguyệt đỏ ngầu, “Dao nhi từ chưa từng luyện, ngươi vẫn luôn tìm lộn người.”
Lam Cơ khó thở, ánh mắt cũng từ từ tan rã.
Đoạn Bạch Nguyệt đánh một chưởng vào ngực nàng, khiến nàng rơi xuống vách núi.
“Tây Nam Vương.” Tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này, Thải Điền 'ầm' một tiếng quỳ trên mặt đất run cầm cập. Tuy nàng biết Bồ Đề tâm kinh, nhưng chỉ coi là một bí kíp huyền diệu chí cực, mà thấy hình ảnh cử chỉ điên rồ vừa rồi của Đoạn Bạch Nguyệt, chỉ sợ cũng không phải là công phu chính thống gì, mà là bước nửa chân vào tà đạo.
Đoạn Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chuyện lúc nãy, coi như không thấy là được.”
“Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia.” Thải Điền gật đầu liên tục.
“Ma giáo làm nhiều việc ác, ngươi vốn không nên có đường sống.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là hôm nay cũng coi như lấy công chuộc tội, đưa những lão nhân kia ra ngoài, rồi tự sẽ có người dẫn ngươi đến Tây Nam Vương phủ lĩnh phạt.”
“Dạ.” Thải Điền kiên cường chống người đứng lên, cùng hắn một đường xuống núi.
Mãi đến khi sắc trời sáng trưng, trong Quy Lai sơn trang mới bắt đầu có động tĩnh. Tề Túy Mộng rửa mặt xong thì ra cửa muốn đi tìm Lam Cơ khoái hoạt, nhưng có hạ nhân đến bẩm báo, nói là Thải Điền đã đưa những lão nhân kia ra khỏi phủ, Lam Cơ cũng không biết đi đâu, giáo chúng vẫn chưa tỉnh, còn đang nghỉ ngơi.”Thôi, mặc kệ nàng.” Tề Túy Mộng được chỗ tốt ở Thiên Sát giáo, cũng lười tính toán, ôm rượu uống hơn nửa vò, mới loạng choạng bước vào hầm cất rượu. Chỉ là mãi đến tận tối hôm đó, cũng không thấy Lam Cơ và Thải Điền trở về, vì vậy trước khi ngủ trước khó tránh khỏi lầm bầm, cũng không biết là đi đâu rồi.
Một ngày hai ngày thì còn được, ba ngày bốn ngày năm ngày sáu ngày không thấy người, Tề Túy Mộng mới bừng tỉnh có khi nào xảy ra chuyện rồi không. Vội vàng đưa những người Thiên Sát giáo còn lại vào hỏi, nhưng đều là hai mặt nhìn nhau, một mảnh mờ mịt.
Bất quá hiển nhiên sẽ không có ai đến giải thích cho hắn biết.
Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hơn hai mươi lão nhân đi vòng trở lại thành Đại Nhạn, thu xếp người ở tạm dịch quán.
Thấy hắn bình yên trở về, cuối cùng Sở Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Tứ Hỉ công công cũng cười ha ha nhỏ giọng nói, mấy ngày nay Hoàng thượng nói ít cũng nhắc Vương gia mười mấy lần, mà toàn để ở trong lòng a.
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt tốt lên, sau khi tắm rửa xong thì thay một bộ xiêm y, rồi mới đến sát vách tìm người, lại được Đoạn Niệm báo là Hoàng thượng đã đến phủ nha, tính toán phải một lúc nữa mới trở về.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm cũng rất muốn thở dài dùm Vương gia mình. Y phục mới cũng thay rồi, nhưng lại không được người thưởng thức, ngẫm lại cũng quá ngược đi.
Mà lúc này trong thành từ lâu đã sùng sục truyền ra, nói là lão nhân trong thiện đường vẫn chưa chết, mà là ngay đêm đó bị Ma giáo Tây Nam thâu lương hoán trụ(*), dùng tử thi đã chuẩn bị sẵn từ trước thay thế, rồi lén lút chuyển người sống ra khỏi thành.
(*) Thâu lương hoán trụ: thay xà đổi cột. Cũng đồng nghĩa với câu 'treo đầu dê bán thịt chó'
Tất nhiên Từ Chi Thu cũng nghe được tin tức này, đang ở thư phòng gấp đến độ xoay vòng vòng. Cũng không phải hắn sợ tội kết án hồ đồ, dù sao cho dù là thanh thiên Bao đại nhân, cũng không chắc chưa từng đứt đoạn án oan, cùng lắm bị phạt bổng một năm, chức quan bị hạ xuống một cấp. Mà lúc đám lão nhân này bị Thiên Sát giáo bắt đi, bây giờ lại được triều đình cứu về, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, mình và Lam Cơ giao dịch có kín kẽ không một lỗ hổng hay không cũng không ai có thể đảm bảo. Cũng không biết Hoàng thượng đã biết được chuyện gì rồi, tất nhiên là vô cùng lo sợ bất an.
Chỉ là còn chưa đợi hắn lý giải xong manh mối tìm một cái cớ thật hay, Ngự Lâm quân cũng đã phá cửa xông vào, hai ba bước đeo gông xiềng lên kéo tới trước mặt Sở Uyên
“Hoàng, hoàng thượng.” Từ Chi Thu run lập cập, mặt xám như tro tàn.
“Từ ái khanh.” Sở Uyên nhàn nhạt nói, “Số vàng bạc trên núi ngoài thành trẫm muốn sung công, ái khanh hẳn là không có ý kiến gì đi?”
Từ Chi Thu đặt mông ngồi bệt xuống đất, càng là sợ đến ngậm miệng.
Đống vàng sáng loáng từ ngoài núi được chở về thành, mỗi một dân chúng nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, những năm này trong thành làm ra bàn ghế gộp lại, chỉ e cũng không bằng một phần mười, tiền tài của những quan lão gia này rốt cuộc là tham được ở đâu?Xa hành Ngô gia sau khi bị thanh tra tịch thu, Ngô lão bản cũng quỳ xuống đất nhận tội. Hắn vốn chỉ là một tiểu thương, về sau được Từ Chi Thu chọn trúng, không chịu nổi Tri phủ đại nhân hai lần ba lượt tự mình đến nhà khuyên nhủ thì đánh bạo bắt đầu âm thầm chế ra hộp gỗ quỷ, rồi giấu ở trong tủ treo quần áo bán cho đám thương nhân Nam Dương.
Về phần bản vẽ hộp gỗ quỷ, nghe nói là được Từ Chi Thu bỏ ra đống tiền mua được từ trong tay lão nhân bị điên, cụ thể người này là ai, thì không biết được.
“Lão nhân bị điên đó có phải là mộc si hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu: “Trẫm cũng đang nghĩ, ngoại trừ hắn ra, trong võ lâm này hẳn là không có người thứ hai.”
“Tuy nói nhà gỗ bị bốc cháy, bất quá ta vẫn cảm thấy có lẽ là hắn chưa chết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Uống nhuyễn gân tán, lại có đệ tử Thiên Sát giáo trông coi thì không thể vô duyên vô cớ bị cháy được. Ngược lại càng có thể là bị người âm thầm mang đi, rồi quăng một mồi lửa che dấu tai mắt người khác.”
Sở Uyên suy tư: “Ừm.”
“Nếu đã đáp ứng ngươi mang hắn về, tất nhiên ta sẽ làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho ta thêm một ít thời gian, được không?”
Sở Uyên hoàn hồn, nói: “Tạm thời không nói tới mộc si lão nhân, lần này lão nhân trong thiện đường có thể bình an vô sự trở về, toàn bộ nhờ vào Tây Nam phủ.”
“Là Tây Nam phủ, hay là ta?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dừng một chút, kiên định nói: “Tây Nam phủ.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Vậy lần sau nếu có thánh chỉ, nhớ đưa cho Tây Nam phủ, đừng có đưa cho Tây Nam Vương.” Đưa cũng không lấy.
Sở Uyên hứng thú: “Đưa cho Dao nhi?”
“Dao nhi e là sẽ bị doạ khóc.” Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười theo hắn, vươn tay muốn châm trà, ngực lại xuất hiện một tia đau đớn.
“Làm sao vậy?” Sở Uyên chỉ xem như hắn đang diễn kịch, vươn tay đẩy đẩy, “Nói thử xem, ngươi cảm thấy ai sẽ muốn bắt cóc mộc si lão nhân?”
“Người trong giang hồ ai cũng muốn có cơ quan ám khí.” Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, “Nói không chính xác, hơn nữa công phu đối phương nhìn qua cũng không yếu.”
“Ừm.” Sở Uyên tiếp tục xuất thần nghĩ.
Sau lưng Đoạn Bạch Nguyệt đổ một tầng mồ hôi lạnh, vì vậy đứng lên nói: “Ta đến sát vách.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn một đường ra cửa, vươn tay rót chén trà còn chưa uống thì nghe bên ngoài truyền đến giọng nói kinh ngạc của Tứ Hỉ: “Vương gia, người làm sao vậy?”
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt trắng bệch quỳ gối trên hành lang, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, đáy lòng dường như có lưỡi đao lạnh lẽo cắt qua.
Sở Uyên bước lên đỡ lấy hắn.
“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt kiên cường chống người đứng lên, phất tay đẩy người ra, lảo đảo bước vào phòng.”Hoàng thượng.” Tứ Hỉ vội vàng đỡ lấy hắn, “Cẩn thận bậc thang phía sau.”
Sở Uyên giơ tay dùng sức gõ cửa: “Đoạn Bạch Nguyệt!”
“Nghỉ ngơi một lát là được, có chút khí huyết công tâm mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào cửa từ từ trượt ngồi xuống, mồ hôi trên trán lớn cỡ bằng hạt đậu.
“MỞ CỬA!” Sở Uyên giận dữ.
Đoạn Bạch Nguyệt nhấc chưởng đặt trên ngực mình, muốn đè lại chân khí đang chạy ngược chiều trong cơ thể. Bồ Đề tâm kinh vốn tà nịnh, bản thân luyện còn chưa thuần thục, cưỡng ép vận công thì sẽ như vậy, cũng không coi là ngạc nhiên, chỉ là không ngờ sẽ phản phệ nhanh như vậy, còn tưởng nói ít cũng phải hai, ba tháng.
Nghe hắn vẫn luôn ở phía sau cửa không chịu dời đi, Sở Uyên liền một chưởng đánh nát cửa sổ.
Tứ Hỉ công công kinh ngạc nhảy dựng, sao Hoàng thượng lại hung ác như thế?
Đoạn Bạch Nguyệt tâm trạng bất đắc dĩ tùy ý bột phấn vụn gỗ bay đầy trời, cũng là bó tay hết cách.
Nhìn hoa văn mơ hồ trên trán hắn, Sở Uyên cũng không kịp hỏi nhiều, sau khi đỡ người lên giường, thì lấy một viên thuốc cho hắn ăn vào.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Cái gì vậy?”
Sở Uyên nghiến răng: “Hạc đỉnh hồng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy nhắm mắt lại, làm bộ như mình đã thăng thiên, còn lè lưỡi ra.
Sở Uyên tức giận đến muốn cười, nắm chặt cổ tay hắn thử mạch một chút, lại để người dựa vào ngực mình, nhấc chưởng đặt ở trước ngực hắn.
Một dòng chân khí được rót vào cơ thể, có chút ấm áp. Tuy nói không thể hoàn toàn xua tan cơn lạnh buốt thấu xương, nhưng cũng giảm đau không ít.
Ước chừng qua một nén nhang, Sở Uyên mới rút chưởng về: “Sao rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”
“Rốt cuộc Nam tiền bối dạy ngươi công phu gì thế?” Sở Uyên kéo tay hắn qua nhìn một chút, xác định đồ đằng quỷ dị này đã tản đi, mới thở phào nhẹ nhõm, “Sao lại bị nội thương nghiêm trọng như vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt từ nội tâm phát ra lời nói: “Hết cách rồi, cha ta không tìm kĩ sư phụ.” Một lần dính vào chính là cả đời.
“Nghiêm trọng không?” Sở Uyên như trước nhíu mày, “Nếu như thường xuyên như vậy, trẫm liền phái người đến Giang Nam đón Tiểu Cẩn.”
“Không phải bệnh, e là thần y cũng vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt chống người ngồi dậy, “Không bằng uống thêm chút nước nóng.”
Sở Uyên: “...”
“Thật.” Đoạn Bạch Nguyệt cười, “Khát nước.”
Sở Uyên không thể làm gì khác hơn là gọi Tứ Hỉ dâng trà vào.
Đoạn Bạch Nguyệt một hơi uống hơn nửa bình, trên mặt mới có chút máu.
Sở Uyên cầm khăn qua, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn: “Muốn tắm rửa không?”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Chốc lát sau, thùng nước nóng được đưa vào, Sở Uyên tạm thời trở về sát vách.
“Hoàng thượng, Vương gia không sao chứ?” Tứ Hỉ công công lo lắng hỏi.
“Hẳn là sẽ không có chuyện gì, nghỉ ngơi nhiều một chút là được.” Sở Uyên lại dừng chốc lát, “Trẫm viết một phong thư, ngươi sai người cố gắng càng nhanh càng tốt, đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam giao cho Thẩm Thiên Phong, không được chậm trễ.”
Tứ Hỉ đáp ứng, vội vàng mài mực cho hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngâm mình ở trong thùng nước, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Đoạn Niệm xốc hai mảnh ngói lên, từ phía trên nhảy xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Thuộc hạ đến đưa thuốc cho Vương gia.” Đoạn Niệm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt hồ đồ: “Thuốc gì?”
“Thuộc hạ cũng không biết.” Đoạn Niệm mở hà bao ra, “Nam sư phụ vừa mới phái người đưa tới, nói là khi tắm thì bỏ vào ở trong nước, tốt!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Cái gọi là 'tốt' gì đó, cũng không khỏi quá sơ lược đi.
Đoạn Niệm đã mở nắp bình ra.
“Khoan đã!” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn.
Đoạn Niệm kiên trì: “Nam sư phụ nói, cần phải bỏ vào.”
Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào mũi ngửi một chút.
Đoạn Niệm tiếp tục nói, “Nam sư phụ còn nói, nếu Vương gia không chịu bỏ vào thì ăn cũng giống nhau.”
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán đóng nút lọ lại.
Đoạn Niệm gây khó dễ: “Nam sư phụ sẽ làm thịt thuộc hạ.”
Đoạn Bạch Nguyệt liếc mắt: “Bản vương không thể làm thịt ngươi?”
Mặt Đoạn Niệm nhất thời như trái mướp đắng.
“Lui ra đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Niệm đi tới bên cửa sổ thì quay đầu lại, nói: “Còn một việc nữa.”
“Nói thêm một câu nào nữa, lọ thuốc này sẽ cho ngươi uống vào.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc bình sứ trong tay.
Đoạn Niệm nói: “Nếu lúc nãy Vương gia chịu giả vờ tay chân vô lực, có lẽ Hoàng thượng sẽ ở lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm ôm đầu, từ trong cửa sổ chui ra ngoài.
Đoạn Bạch Nguyệt một lần nữa dựa về vách thùng, suy nghĩ mình vừa rồi hẳn là khôi phục quá nhanh.
Dù sao tục ngữ có câu, người đa tình trông trước giường bệnh.
Mà nghĩ thì nghĩ, sau khi tắm xong Đoạn Bạch Nguyệt vẫn là mặc y phục chỉnh tề đến sát vách.
Hắn thực sự không muốn để người kia lo lắng, cũng thực sự không muốn để người kia thấy bộ dáng bệnh tật của mình. Sở Uyên nhíu mày: “Vì sao không nghỉ ngơi?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngữ điệu thoải mái: “Người tập võ, ba lần bốn lượt không đè ép được nội lực cũng là chuyện thường, không cần lưu ý.”
Sở Uyên nói: “Vậy ít nhiều gì cũng phải nghỉ ngơi một chút.” Bị cảm lạnh còn phải nằm hai ngày.
“Có một chuyện, nói xong ta liền đi nghỉ ngơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Liên quan tới Thiên Hồi Hoàn, nghe đâu nó là một món vũ khí còn lợi hại hơn cả hộp gỗ quỷ.”
“Cho nên?” Sở Uyên lắc đầu, “Bây giờ mộc si lão nhân sống chết không rõ, chỉ e trước khi hắn xuất hiện, Thiên Hồi Hoàn này cũng chỉ có thể trở thành bí mật vĩnh viễn.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại cười cười: “Còn một người nữa, tuy rằng không biết làm, nhưng chắc chắn là biết được ảo diệu trong đó.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Người giao dịch với Thiên Sát giáo?”
“Đúng là hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu nguyện ý giao dịch, thì nói rõ ít nhất biết được vật ấy rốt cuộc là dùng để làm gì. Dựa theo lời Thiên Sát giáo nói, lúc này hắn hẳn là đang ở Vương thành.”
Sở Uyên nói: “À.”
Trong phòng rất yên tĩnh.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi: “Tây Nam Vương muốn đến Vương thành, cần phải báo cáo với vị đại nhân nào?”
Sở Uyên hé miệng cười: “Trẫm cho phép ngươi vào kinh à?”
“Cho phép thì ta quang minh chính đại vào, không cho phép thì ta lén lén lút lút vào.” Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm, ngữ điệu có chút vô lại, “Lúc trước cũng không phải chưa từng kháng chỉ qua.”
“Còn dám nói.” Sở Uyên gõ đầu hắn, “Đến Vương thành tất nhiên là có thể, chỉ là thương thế của ngươi thật sự không sao chứ? Hay là về Tây Nam phủ tìm Nam sư phụ chữa thương trước, trở lại cũng không muộn.”
“Ngươi tin ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn, “Nếu là chờ chính nó khỏi hẳn, có lẽ còn phải nhanh hơn một chút.”
Sở Uyên đầu tiên là ngẩn người, sau đó hai bên tai liền đỏ bừng rút tay về.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ: “Lại muốn gọi Tứ Hỉ nữa à?”
Lời Sở Uyên còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào.
Đây mắt Đoạn Bạch Nguyệt ý cười càng sâu.
Sở Uyên thẹn quá hóa giận, hất tay ra cửa.
Tứ Hỉ công công ở trong lòng oán giận, sao Tây Nam Vương cứ trêu chọc hoàng thượng thế? Nhìn cấp độ đỏ mặt này, e là buổi tối chỉ có thể cải xanh ăn.
Ba ngày sau, Ngự Lâm quân trùng trùng điệp điệp một đường đi về phía Bắc.
Lại qua một thời gian, trong phủ Tây Nam Vương cũng nhận được một phong thư. Sau khi Đoạn Dao xem xong ôm Kim thẩm thẩm không buông tay. Tại sao lại muốn đến Vương thành chứ? Ta không đi, ta muốn ở trong Vương phủ dưỡng trùng!
Nam Ma Tà không thể chờ đợi được nữa, vui vẻ thu thập xong bao phục rồi một chưởng đánh ngất tiểu đồ đệ đang khóc nháo không ngừng, mang theo một đường ra khỏi thành.
Kim thẩm thẩm ở phía sau lo lắng, sao Nam sư phụ lại có thể như vậy chứ? Ngay cả xe ngựa cũng không cần, liền vác đi.
Đợi đến khi đại quân trùng trùng điệp điệp đến Vương thành, thời gian đã đến ngày hè oi bức. Đoạn Bạch Nguyệt ở tại một chỗ khách điếm phụ cận Hoàng cung, ngồi trên nóc nhà thì có thể nhìn thấy điện Kim Loan.
Trong Ngự Thư phòng, sổ con chất chồng có thể cao bằng một người, tuy có Thái phó suất lĩnh quần thần nghị sự, nhưng có một số việc vẫn như trước chỉ đợi đến khi hoàng thượng trở về mới có thể hạ quyết định. May mà Sở Uyên cần cù đã quen, vừa mới trở về cũng không nghỉ ngơi liền bắt đầu phân chia phê duyệt sự vụ còn đọng lại, ngày nào cũng tới nửa đêm mới trở về tẩm cung.
Đào Nhân Đức nhìn ở trong mắt, lo lắng trong lòng cũng tản đi một chút. Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ là thực sự quá thích chạy ra bên ngoài. Vài lần trước ngược lại cũng thôi đi, lần này đi đến thành Đại Nhạn quả nhiên là không hề có nguyên cớ, coi như là biết được chuyện Từ Chi Thu âm thầm tham cả đống vàng thì phái khâm sai qua là được, cần gì phải đến mức tự mình đi một chuyến.
Lưu đại nhân ngược lại là rất vui vẻ, bởi vì Hoàng thượng trở về thì có nghĩa việc vặt vãnh trong tay mình sẽ giảm một chút, vừa vặn làm mai thêm vài người.
“Lão Lưu a.” Đào Thái phó vừa thấy hắn thì đau đầu, “Thẩm tướng quân cũng nói không muốn, cháu gái ngươi không thể gả cho người khác sao?”
“Lúc này không phải là vì Thẩm tướng quân.” Lưu Đại Quýnh nói, “Không biết Thái phó đại nhân có nghe qua Tái Phan An chưa?”
Đào Thái phó ghét bỏ nói: “Đây là cái danh hiệu thối nát gì.”
“Danh hiệu có chút hư thúi, mà nghe đâu dáng vẻ rất đường hoàng a.” Lưu Đại Quýnh mặt mày hớn hở, “Hôm nay còn muốn mở lôi đài trong Vương thành, Thái phó đại nhân có bằng lòng theo tại hạ đi xem một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.