Chương 26: Quy Lai sơn trang
Ngữ Tiếu Lan San
21/09/2016
【 Chương 25: - Quy Lai sơn trang 】 Lửa cháy ngập trời
***
Màn đêm thăm thẳm người yên tĩnh, Đoạn Bạch Nguyệt vắt chân nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường xuất thần.
Bên gối có một con nhện lớn nằm úp sấp, vô tội, rất vô tội, rất rất vô tội.
Trong phòng sát vách, Sở Uyên trằn trọc xoay người, vì vậy tiện tay cầm quyển sách trên bàn lên muốn đọc giết thời gian -- là lúc trước khi Tứ Hỉ đi mua chút điểm tâm tiện tay cầm về, nói là bí sử Tây Nam Vương, rất hay, tất cả mọi người đều thích, muốn mua còn phải xếp hàng.
Mở ra trang đầu tiên, chính là một bức họa, vẽ Tây Nam Vương phủ thành ổ bách trùng, không chỉ có nhện, còn có các loại rắn rết kiến độc. Đoạn Bạch Nguyệt nhưng là bị vẽ thành một con yêu quái bò cạp có cái đuôi nhọn, nửa thân trên xích lõa đang kéo đùi dê, khuôn mặt dữ tợn.
'Bộp' một tiếng khép sách lại, Sở Hoàng cảm thấy mình nên hạ chỉ quét sạch dân phong, để dân chúng xem chút đồ vật nên xem.
...
Hai người đều là trằn trọc một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Sở Uyên liền nghe được Tứ Hỉ ở bên ngoài nói chuyện. Qua một lúc, cửa viện 'chi nha' vang lên, là giọng Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên khoác áo xuống giường, Tứ Hỉ tiến vào hầu hạ rửa mặt, thuận tiện cẩn thận hỏi, Tây Nam Vương đã mua điểm tâm, là muốn dùng, hay là muốn để dịch quán làm.
Sở Uyên dùng khăn lau khô mặt, đẩy cửa bước ra ngoài, thì thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang ôm đao, ngồi dựa vào trên hành lang. Trước mặt đặt một cái hộp, còn đang bốc khói nghi ngút.
“Muốn ăn không?” Thấy hắn bước ra, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Đùi dê xứng chút bánh nướng, nghe đâu lão bản tửu lâu cố ý mời đầu bếp từ Tây Vực tới.”
Đùi dê a... Sở Uyên liền nghĩ tới bức họa đêm qua.
“Làm sao vậy?” Thấy hắn đứng không nói lời nào, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nhếch miệng, nhịn cười: “Ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt giữa chân mày hơi nghi hoặc một chút, cao hứng như thế?
Sở Uyên cũng đã vào phòng.
Tứ Hỉ công công cũng ở phía sau, liên tục nháy mắt với Tây Nam Vương, Hoàng thượng nhìn qua rất vui vẻ, ngàn vạn lần đừng lấy con nhện kia ra nữa a, nhìn trong lòng khiếp sợ đến hoảng loạn.
Bánh nướng xốp giòn vàng óng ánh cộng thêm thịt dê nướng rắc ớt bột, người bình thường sáng sớm ăn đều không ăn quá nhiều dầu mỡ, huống hồ khẩu vị của Sở Uyên trước giờ đều thanh đạm. Bất quá lúc này hắn ngược lại là không xoi mói, còn ăn được rất có khẩu vị.
Là hoàng tử từ nhỏ lớn lên ở trong cung, dáng vẻ tất nhiên là quy củ. Người bên ngoài cầm ăn đều rơi rớt vụn bánh xung quanh, nhưng hắn có thể ăn được nhã nhặn dễ nhìn, ngay cả chút tiếng vang mảnh vụn cũng không có.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy coi như mình không ăn, nhưng nhìn cũng rất tốt.
Sở Uyên uống cạn một muỗng canh cuối cùng, cả người cũng ấm áp lên.Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Liên quan tới đống vàng ở ngoài thành, phải xử trí thế nào?”
Tứ Hỉ công công ở bên ngoài thẳng lắc đầu, Tây Nam Vương cũng thật là, sao vừa mới cơm nước xong thì đã thảo luận công sự.
“Hả?” Sở Uyên chùi miệng một chút.
“Ba ngày sau Lam Cơ phải rời đi, trước đó, nàng tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp vận chuyển đống vàng của Từ Chi Thu ra ngoài.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuy nói coi như chở về Thiên Sát giáo, muốn cướp lại cũng được, nhưng nếu có thể khiến cho nàng không mang ra khỏi thành, thì không thể tốt hơn. Chuyện quá nhiều, có thể bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó.”
Sở Uyên gật đầu: “Chuyện này cũng không khó, trẫm vốn dĩ cũng đã nghĩ tới. Đúng lúc phụ cận vách núi kia đều là cây rừng quý hiếm, là quan phủ bỏ ra cả đống tiền vận chuyển từ Nam Dương tới để bồi dưỡng, vẫn chưa trưởng thành. Lúc trước Từ Chi Thu cũng có báo cáo qua vài lần, nếu trẫm là muốn đi xem, cũng không thể coi là đột ngột.” Thời điểm đó mang nhiều chút binh mã qua, nghĩ đến coi như Lam Cơ có gan to hơn nữa, cũng không dám cường đoạt dưới mí mắt triều đình.
“Được rồi, vậy cứ làm như vậy đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta cũng sẽ mau chóng tìm ra tung tích những lão nhân kia và mộc si lão nhân.”
“Lại muốn dịch dung thành Ngụy Tử Y?” Sở Uyên nhìn như đang thưởng thức cốc trà, ngữ điệu tùy ý.
“Tất nhiên không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mục đích của Ngụy Tử Y chỉ là muốn tiền, bây giờ Lam Cơ đã đáp ứng chia một chén canh, nếu là ba ngày tới cửa tìm hai lần, ngược lại dễ dàng khiến người cảm thấy khác thường.”
Sở Uyên lại hỏi: “Hay là muốn dịch dung thành người khác?”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Vì sao vẫn luôn muốn dịch dung?”
Sở Uyên thần nghĩ, đương nhiên phải dịch dung rồi, đêm qua nhìn ngươi thích thú như vậy.
“Tối qua Lam Cơ có nói, tháng sau Thiên Sát giáo sẽ có một hồi khánh điểm bách cổ độc, nghe thanh thế hùng vĩ, thân là giáo chủ tất nhiên cần phải chạy trở về.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nàng ở trong thành không được bao lâu, còn nếu là muốn đi, coi như là tạm thời không mang theo đống vàng, mà tất nhiên sẽ mang theo những lão nhân kia.”
Sở Uyên hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
“Người Tây Nam phủ đối phó Ma giáo, hẳn là thừa sức.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chờ sau khi giải cứu những lão nhân kia ra, lại điều tra Từ Chi Thu cũng không muộn.”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
“Mấy ngày sau, ta e là phải liên tục canh chừng khách điếm Nhạn Hồi.” Đoạn Bạch Nguyệt lại nói, “Lam Cơ mặc dù không đến nỗi dám ra tay với triều đình, nhưng khi vào trong núi cũng phải tăng cường phòng bị.”
Sở Uyên tiếp tục nói: “Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ta đi đây.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn một đường rời khỏi tiểu viện, mới gọi Tứ Hỉ truyền Hướng Liệt tiến vào.
Rời khỏi dịch quán, Đoạn Bạch Nguyệt trở về khách điếm mình một chuyến trước. Đoạn Niệm đang ở bên cạnh bàn vùi đầu ăn điểm tâm, sau khi thấy hắn vào cửa suýt nữa bị sặc, Vương gia là bị trúng tà hả, vì sao phải mua một bộ y phục khó coi như vậy khoác lên người, vàng nhạt cây liễu xanh biếc.Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, đập hắn một cái.
Đoạn Niệm ôm đầu, cảm thấy bản thân rất là vô tội.
Bên trong nha phủ, Từ Chi Thu gần đây đang bị hư hỏa, miệng đều là vết bỏng rộp lên, đây chính là do nóng trong người, đột nhiên nghe quản gia báo nói Hoàng thượng giá lâm, hoảng loạn vội vàng đổi quan phục bước ra cung nghênh.
“Sắc mặt Từ ái khanh nhìn qua không được tốt a.” Sở Uyên ung dung thong thả, dùng nắp trà gạt bọt trong chén.
“Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay hạ quan thật sự có chút hư hỏa.” Từ Chi Thu nói, “Đã tìm đại phu xem qua, bốc mấy thang thuốc.”
“Ái khanh là rường cột nước nhà, phải hảo hảo bảo trọng thân thể thật tốt.” Sở Uyên đặt chén trà xuống, “Trẫm ở trong thành Đại Nhạn cũng được một khoảng thời gian rồi, tối qua đột nhiên nhớ tới, ái khanh từng nói trên núi ngoài thành có một nhóm gỗ mới chuyển từ Nam Dương tới, mọc khả quan, không biết bây giờ còn không?”
“Còn.” Từ Chi Thu nói, “Cũng đã mọc cao hơn rất nhiều, ước chừng qua thêm vài năm thì có thể thành rừng.”
“Bên trong Ngự Hoa viên cũng có một cây Nam Tỳ Bắc dời đô khó sống, nhưng không nghĩ rằng nơi này thật sự có thể trồng ra loại gỗ Nam Dương.” Sở Uyên nói, “Hôm nay trẫm rảnh rỗi, không biết ái khanh có nguyện cùng trẫm đi xem thử không?”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Từ Chi Thu liên tục đáp ứng, “Hạ quan đi vào chuẩn bị.”
Thiên tử đi tuần, phái đoàn đương nhiên sẽ không nhỏ, vì vậy lúc xế trưa, dân chúng liền thấy một đội Ngự Lâm quân mênh mông cuồn cuộn một ra khỏi thành, đội ngũ dài đến không nhìn thấy đầu. Lúc đầu còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, về sau mới nghe được là muốn đến trong núi kiểm tra cây rừng mọc.
Từ Chi Thu ngồi ở cỗ kiệu phía sau hắn, lòng tràn đầy than thở. Hắn cũng không phải sợ kho tàng trữ tiền riêng bị phát hiện, dù sao cơ quan thiết kế tinh diệu đến cực điểm, Lam Cơ hẳn là cũng không ngu ngốc đến mức biết rõ có số lượng Ngự Lâm quân lớn như thế vào núi, còn muốn chạy đi đào vàng. Hắn chỉ ảo não mình ngày thường quá háo sắc, lại gặp trúng yêu nữ Ma giáo, bị cướp đi lượng tiền tài lớn, uổng phí nhiều năm như vậy.
Bất quá may mà thôn Phong Thu vẫn còn, xa hành Ngô gia vẫn còn, chỉ cần chờ trong thành một lần nữa tiêu tan hết, thì có thể đem hộp gỗ quỷ biến thành tiền tài lần nữa.
Cây cối trong núi chính là thời tiết đâm chồi nẩy lộc, màu sắc xanh nhạt nhìn qua vui tai vui mắt. Mà cố ý chừa ra một mảnh đất trống lớn phía trên, nhóm cây chuyển từ Nam Dương tới này quả thực mọc khỏe mạnh, tràn trề sức sống.
Sở Uyên vui vẻ: “Từ ái khanh quả thật là một nhân tài.”
“Hoàng thượng quá khen, vi thần chỉ là mua vào nhiều mộc miêu, dựa theo phương pháp mà đào tạo, toàn bộ là nhờ vào vào mấy vị trông coi rừng trong núi.” Từ Chi Thu nói, “Bọn họ canh giữ núi rừng cả đời, đám cây giống này trải qua lặn lội đường xa, khi đến đều đã cành lá khô rụng, may nhờ có bọn họ không ngủ không nghỉ dốc lòng chăm sóc, mới có thể sống tới bây giờ.””À?” Sở Uyên hứng thú, “Không biết những người trông coi rừng này hiện tại ở nơi nào? Trẫm ngược lại là muốn gặp gỡ.”
Từ Chi Thu vội vàng phái nha dịch đến sau núi, mời những người trông coi rừng lại đây. Tổng cộng có bảy người, nhìn qua đều đã có tuổi, mà bởi vì quanh năm hoạt động ở trong núi, cho nên thân thể đều rất cường tráng. Thành Đại Nhạn dựa vào nghề làm gỗ, muốn làm trước tiên thì phải có núi rừng, người có thể đảm nhiệm chức vị trông coi rừng, điều đầu tiên là phải có kinh nghiệm phong phú. Sở Uyên cùng với bọn họ hàn huyên vài câu, phát hiện xác thực phương pháp ươm giống rất có kiến giải, vì vậy long tâm đại duyệt, không chỉ lập tức ban thưởng, còn ra lệnh Ngự Lâm quân lưu ở chỗ này, bảo vệ mấy vị trưởng giả này đem kinh nghiệm của mình viết ra thành sách, thậm chí còn cố ý mời họa sự từ trong thành tới, đem những giống cây có hình thù khác nhau và làm sao để phân loại được, toàn bộ vẽ vào.
Từ Chi Thu làm theo từng cái, trong lòng còn đang cười trên nổi đau của người khác. Đã như thế, Lam Cơ e là không còn dám đến, tuy nói bút bạc kia mình không thể cầm về, mà có thể khiến cho nàng chậm thêm chút, cũng là một chuyện tốt.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài thành trên núi đâu đâu cũng có Ngự Lâm quân. Người Thiên Sát giáo đi xem ba lần, liền nói bóng gió khách sáo hỏi dân chúng trong thành, kết quả đều nói ít nhất còn phải một tháng, còn chưa chắc chắn có thể xong.
Lam Cơ nghe vậy tất nhiên là tức giận, nhưng cũng bó tay hết cách.
“Giáo chủ.” Thị nữ nói, “Đống vàng kia Từ Chi Thu cũng không dám động tới, đợi đến khi đại quân triều đình đi rồi, chúng ta đến lấy lại cũng không muộn.”
Lam Cơ thiếu kiên nhẫn phất tay một cái: “Liền dựa theo lời ngươi nói mà làm, hai ngày sau, khởi hành trở về Tây Nam.”
Đoạn Bạch Nguyệt ở ngoài cửa sổ nghe đuổi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Đương nhiên, vì có thể đến nơi đến chốn, hắn liền giả trang thành Ngụy Tử Y tới cửa lần nữa, hỏi bạc khi nào mới đưa. Lam Cơ đang buồn bực mất tập trung, tất nhiên không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, lại nghe hắn mở miệng ngậm miệng chính là tiền, chỉ cảm thấy não đều đau, vội vã uống mấy chén rượu, liền qua loa đuổi người đi. Sau khi ra khỏi cửa, Đoạn Bạch Nguyệt như trút được gánh nặng, liền uy hiếp Đoạn Niệm, không được nói cho bất cứ người nào biết.
Đoạn Niệm cúi đầu nhận lời, rất vất vả mới nhịn cười.
Hai ngày sau, quả nhiên Thiên Sát giáo liền mang theo mấy tủ xe ngựa, ngụy trang thành tiểu thương nhích người rời đi, chạy về Tây Nam làm khánh điển bách cổ độc. Thủ vệ cửa thành Đông là người của Từ Chi Thu, rất dễ dàng liền thả người đi. Đoạn Bạch Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động một đường theo phía sau, chạng vạng hai ngày sau, đoàn người đứng ở bên đường nhấc lên đống lửa, nhìn giống như là muốn nấu cơm ở đây. Thải Điền nhưng là mang theo năm thị nữ còn lại, vội vội vàng vàng tiến vào cánh rừng, đi ước chừng khoảng một nén nhang, mới dừng tại một bãi tha ma, cũng không biết là nhấn cơ quan chỗ nào, liền thấy một chỗ mộ phần dưới ánh trăng chậm rãi nứt ra.Đoạn Bạch Nguyệt ẩn ở trong bóng tối, nhìn các nàng lần lượt nhảy vào, chốc lát sau liền trở ra, phía sau quả thực nhiều thêm một đám lão nhân. Toàn bộ bị bịt miệng, ngược lại là tay chân không bị trói, nghĩ đến cũng là cảm thấy được tuổi tác đã cao, chạy không thoát.
Đoạn Bạch Nguyệt đếm từng người, vừa vặn hai mươi sáu người, như trước không biết mộc si lão nhân ở nơi nào.
“Mau lên!” Thải Điền giục, “Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau tất nhiên có thể sống. Nếu là muốn giở trò lừa bịp chạy trốn, đừng trách cô nãi nãi không khách khí!”
Mấy lão nhân ở trong thành làm thợ mộc sống cả đời, vẫn chưa thấy qua chiến trận này. Đêm đó mọi người vốn dĩ đang ngủ, đột nhiên liền ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, thì liên tiếp ngất xỉu, chờ đến khi tỉnh lại, đã bị áp giải nhốt dưới đất, không biết là thời điểm gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Mấy ngày nay đều không thấy mặt trời, bây giờ lại bị yêu nữ đe dọa, đã sớm nơm nớp lo sợ, ngay cả đường cũng đi không vững.
Tuy nói Thải Điền ngoài miệng hung ác nhưng trong lòng phiền não, cũng không dám xuống tay độc ác với phạm nhân như vậy, dù sao cũng nhọc nhằn khổ sở bắt những lão nhân này, còn phải mang về trong giáo làm cơ quan, không thể để xảy ra nhiễu loạn được.
Đều là lão nhân, nếu mạnh mẽ đoạt khó tránh khỏi sẽ bị thương, huống hồ trước khi chưa tìm ra tung tích mộc si lão nhân, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không muốn động thủ như vậy, vì vậy một đường cùng trở về trại.
Một đầu khác, cơm nước đã nấu xong, mỗi một lão nhân được chia một cái bánh và một chén canh, đều ngồi chồm hỗm trên mặt đất ăn. Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay bắn ra, ném một viên thuốc vào chén một người trong đó. Đối phương nhìn qua nói ít cũng đã hơn bảy mươi tuổi, nuốt rất là khó khăn, không ăn lại sợ bị đánh, vì vậy toàn dựa vào canh nuốt xuống, không lâu sau thì uống sạch một chén canh.
“Giáo chủ, đêm nay có cần tiếp tục gấp rút lên đường không?” Thải Điền hỏi.
“Lại đi thêm một canh giờ đi.” Lam Cơ nói, “Trong núi sâu người cũng ít một chút.”
Thải Điền gật đầu tán thành, gọi mọi người thu thập đồ vật xong, liền để người kéo xe ngựa lại đây, kêu từng nhóm lão nhân bước vào.
“A!” Trong đám người truyền đến kinh ngạc thốt lên.
“Chuyện gì!” Thải Điền mày liễu dựng ngược, giơ tay muốn đánh người.
Một lão nhân che ngực, co giật ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch há mồm thở dốc, nhìn như là bệnh tim đột phát, không lâu sau thì nhắm mắt tắt thở.
Thải Điền đá hai chân lão nhân kia, đã không còn nhúc nhích, vì vậy hỏi muốn xử trí thế nào.
Lam Cơ lắc đầu: “Ném trở về nấm mồ đi, chôn sâu một chút, đừng để người khác phát hiện.” Dù sao người nên chết ở bên trong thiện đường, cũng không thể xuất hiện ở bên đường.
Thiên Sát giáo giết không ít người, vẫn là lần đầu chôn người. Vài thị nữ hợp sức đào một cái hố to, chôn lão nhân kia chặt chẽ, mới xoay người rời đi.Ven đường ngọn đuốc càng ngày càng xa, trong màn đêm yên tĩnh, Đoạn Niệm đào đất lên mang người lên, dùng áo choàng bọc lấy lão nhân mang về thành. Thuốc Tây Nam Vương phủ, có thể khiến người ta giả chết ba ngày, sau khi ăn thuốc giải thì sẽ tỉnh.
Trơ mắt nhìn đồng bạn mất mạng, lão nhân còn lại tâm tình tất nhiên là càng sa sút hơn, cúi đầu ngồi ở trong xe ngựa, một câu cũng không nói. Lam Cơ đối với chuyện này ngược lại là rất hài lòng, chỉ cần người không chết không điên, yên tĩnh chút cũng là chuyện tốt -- nếu như cứ giống mộc si lão nhân gầm gầm gừ gừ như vậy, thỉnh thoảng còn muốn rống cổ họng gào to, như vậy mới gọi là khiến người ta đau đầu.
Đoạn Niệm phất tay giơ roi, tuấn mã ở sơn đạo một đường bay nhanh, chỉ dùng một ngày liền đưa lão nhân về khách điếm thành Đại Nhạn, đồng thời đưa một phong hàm cho Tứ Hỉ. Chỉ qua nửa canh giờ, Hướng Liệt liền tự mình tới cửa, nhận người đưa về dịch quán.
Thái y từ sớm đã ôm hòm thuốc chờ, lão nhân lúc trước đã uống qua thuốc giải, sau khi dùng nước nóng lau người rồi uống chút nước ấm, không lâu sau thì chậm rãi tỉnh lại. Chỉ là khi vừa mới mở mắt nhìn thấy bên giường có một đám người, khó tránh khỏi giật mình, suýt nữa thì bị doạ ngất xỉu.
Tứ Hỉ công công vội vàng tiến lên đỡ lấy người, khuyên nhủ nửa ngày, mới xem như là động viên.
“Hoàng thượng?” Lão giả nghe vậy vô cùng khiếp sợ, run lập cập không thể tin được.
“Đúng vậy, là Hoàng thượng.” Tứ Hỉ nói, “Lão nhân gia đừng sợ.”
“Hoàng thượng a.” Lão giả nước mắt giàn giụa, cũng mặc kệ thân thể suy yếu liền muốn quỳ, che ngực liên tục ho khan. Hướng Liệt vội vàng đỡ lấy hắn, liền bưng chén trà nóng lại đây.
“Không cần đa lễ.” Sở Uyên nói, “Mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão nhân gia chỉ cần nói ra là được, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
Lão giả tên là Trữ Phó, là người có tay nghề lâu năm trong thành này, không có con cái vẫn luôn ở tại thiện đường. Mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, cũng không điếc không mù, tư duy cũng rất rõ ràng. Lần này mặc dù trải qua kiếp nạn, nhưng sau khi uống mấy chén nước nóng, thì cũng tỉnh táo lại, đem chuyện trải qua mấy ngày nay nói lại một lần.
“Thiên Hồi Hoàn?” Sở Uyên nhíu mày.
“Đúng vậy.” Trữ Phó nói, “Sau khi chúng ta tỉnh, thì có người đến hỏi ai biết chế Thiên Hồi Hoàn, mọi người đều lắc đầu, nàng lại nói chúng ta dùng mánh khoé lừa gạt.”
“Lão nhân gia thật sự không biết đây là vật gì?” Sở Uyên hỏi.
Trữ Phó lắc đầu: “Mấy lão đầu trong thành này thường ngày đều là làm vài cái bàn băng ghế, cho dù là cơ quan, cũng đều là một vài ám khí thông thường. Muốn làm mấy món khác, thứ nhất quan phủ không cho, thứ hai không ai mua, thứ ba bản vẽ cũng ít. Thiên Hồi Hoàn là vật gì ra sao, đừng nói là làm, mọi người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.”
“Nếu là chưa nghe qua, vì sao Ma giáo còn muốn mang chư vị đi?” Sở Uyên nhíu mày.
“Chúng ta nói không biết, bọn họ liền rút đao muốn giết người, có người bị hoảng sợ, liền nói có thể thử xem.” Trữ Phó nói, “Mọi người liền mơ mơ hồ hồ gật đầu theo, nghĩ trước tiên bảo vệ mạng. Huống hồ nghe nói mộc si lão nhân cũng bị bọn họ bắt được, nói không chừng thật sự có thể làm ra được.””Mộc si lão nhân?” Sở Uyên lại hỏi.
“Là hắn.” Trữ Phó trả lời, “Mộc si lão nhân khác mọi người, hắn không làm bàn ghế, biết công phu, chỉ hứng thú với ám khí, nghiên cứu cả đời, ám khí trong Cửu Huyền Cơ chính là xuất từ hắn.”
“Những người kia có nói qua, mộc si lão nhân ở đâu không?” Sở Uyên truy hỏi.
Trữ Phó nói: “Chuyện này thì không có nói, chỉ nói mấy ngày nữa thì có thể gặp được.”
Mấy ngày nữa thì có thể gặp được. Sở Uyên kinh ngạc, xem ra còn chưa mang ra khỏi Nhạn Vân châu.
Còn chưa lên đường thì chết một người, những người còn lại nhìn qua cũng ốm đau bệnh tật, Thải Điền lo lắng nói: “Sợ là phải chậm một chút mới có thể lên đường.” Bằng không chết thêm mấy người nữa, muốn phá giải Thiên Hồi Hoàn chỉ có thể càng khó.
“Đường xá xa xôi, coi như đi chậm nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị những lão nhân này kéo chậm tốc độ.” Lam Cơ nghiêng người dựa vào ở trong xe ngựa, “Ta viết phong thư, ngươi đến giao cho Quy Lai sơn trang, nói cho Tề Túy Mộng, là Thiên Sát giáo gặp phải phiền toái, muốn tới chỗ hắn ở tạm mấy ngày.”
“Dạ!” Thải Điền lĩnh mệnh, lại hỏi, “Vậy người lúc trước bắt được thì sao?”
“Tất nhiên cũng là mang đến Quy Lai sơn trang.” Lam Cơ lười biếng nói, “Tóm lại bắt người là vì phá giải cơ quan, cũng không cần thiết nhất định phải trở về Tây Nam, tìm một nơi yên tĩnh là được. Lưu lại hai mươi ngày gấp rút lên đường, hẳn là không làm chậm trễ khánh điển bách cổ độc.”
Thải Điền gật đầu, quay người đi ra ngoài chuẩn bị.
Quy Lai sơn trang, Tề Túy Mộng.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, ngược lại là không nghĩ tới, người này cư nhiên có quan hệ với Thiên Sát giáo, hơn nữa nghe qua còn rất được tin cậy.
Quy Lai sơn trang không tính là môn phái võ lâm chính thống, ở trong chốn giang hồ hơi có chút tiếng tăm, chỉ vì trang chủ Tề Túy Mộng là một tay cất rượu ngon, nâng bạc cũng khó cầu. Tây Nam Vương phủ cũng từng mua qua mấy vò, trùng của Đoạn Dao ngược lại là rất yêu thích, mỗi ngày ngâm ở bên trong, sống mơ mơ màng màng không ra.
Sở Uyên nếu muốn mộc si lão nhân, Đoạn Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ nghĩ hết mọi biện pháp mang người nguyên vẹn trở ra. Bởi vậy cực kỳ có kiên trì, bồi Thiên Sát giáo ở chỗ cũ dựng trại đóng quân đủ ba ngày, mới nhận được hồi âm của Tề Túy Mộng.
“Quả thật là người làm ăn.” Lam Cơ chậc chậc, “Biết được bản giáo có phiền phức, giở trò sư tử ngoạm, khẩu vị cũng không nhỏ.”
“Đối phương muốn vật gì?” Thải Điền hỏi.
Lam Cơ nói: “Bồ Đề tâm kinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt trong bóng tối nghe được, vẻ mặt hơi phức tạp.
Thải Điền cười nhạo: “Muốn Bồ Đề tâm kinh, không đi tìm Nam Ma Tà nửa người nửa quỷ kia, hỏi chúng ta làm gì?”
“Cũng được, tương lai nếu như có thể bắt được Tiểu Vương gia Tây Nam phủ, ném cho hắn thẩm vấn hai ngày là được.” Lam Cơ khoát tay, “Không coi là chuyện lớn.”
“Vậy khi nào chúng ta khởi hành đến Quy Lai sơn trang?” Thải Điền hỏi.
“Lập tức xuất phát.” Lam Cơ mặt ghét bỏ, “Đi đường nhiều ngày như vậy, trên người cũng muốn thúi.”
Quy Lai sơn trang cách nơi mọi người dừng không xa, nửa ngày thì có thể chạy tới.
Tề Túy Mộng như là biết được Lam Cơ tất nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của mình, đang ở dưới chân núi chờ. Vì muốn cất rượu, cho nên sơn trang cũng rất lớn, chung quanh đều bày vò rượu, người tửu lực kém coi như vừa bước vào ngửi thấy, chỉ sợ cũng sẽ say.
Đoạn Bạch Nguyệt đi vào dễ như ăn cháo, thấy Lam Cơ và Tề Túy Mộng cùng nhau tiến vào tòa nhà, còn tưởng là thương lượng thảo luận đại sự gì đó, kết quả không bao lâu trong phòng không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ, nghe qua sung sướng đến cực điểm.
...
Tây Nam Vương cảm thấy mình có chút xúi quẩy.
Những lão nhân kia được thu xếp trong một chỗ tiểu viện, bốn phía đều có người canh gác. Sau khi Thải Điền dàn xếp mọi người ở lại, qua loa ăn vài cái màn thầu lót bụng, cũng không đợi đến tối thì vào nhà ngủ, nhìn như là buổi tối có việc muốn làm.
Quả thực, đến nửa đêm, liền thấy Thải Điền một thân một mình rời khỏi Quy Lai sơn trang, thuận đường nhỏ xuống núi.
Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong, đợi lâu như vậy, cuối cùng là chờ được mộc si lão nhân.
Khoái mã một đường phóng nhanh, đối khinh công Đoạn Bạch Nguyệt mà nói, muốn lặng lẽ không một tiếng động theo phía sau cũng không phải việc khó. Sau một canh giờ, Thải Điền xoay người xuống ngựa, duỗi tay nắm lấy một chỗ dây leo trên vách núi, linh hoạt trèo lên trên.
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là không nghĩ tới, Lam Cơ cư nhiên sẽ giấu mộc si lão nhân ở một nơi bí ẩn như vậy.
Hai người một trước một sau trèo lên vách đá, nhưng sắc mặt đều đã biến đổi.
Liền thấy ở cách đó không xa, một tòa nhà gỗ đang bốc cháy hừng hực, ngọn lửa rất lớn, nhiễm đỏ nửa vùng trời.
***
Màn đêm thăm thẳm người yên tĩnh, Đoạn Bạch Nguyệt vắt chân nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường xuất thần.
Bên gối có một con nhện lớn nằm úp sấp, vô tội, rất vô tội, rất rất vô tội.
Trong phòng sát vách, Sở Uyên trằn trọc xoay người, vì vậy tiện tay cầm quyển sách trên bàn lên muốn đọc giết thời gian -- là lúc trước khi Tứ Hỉ đi mua chút điểm tâm tiện tay cầm về, nói là bí sử Tây Nam Vương, rất hay, tất cả mọi người đều thích, muốn mua còn phải xếp hàng.
Mở ra trang đầu tiên, chính là một bức họa, vẽ Tây Nam Vương phủ thành ổ bách trùng, không chỉ có nhện, còn có các loại rắn rết kiến độc. Đoạn Bạch Nguyệt nhưng là bị vẽ thành một con yêu quái bò cạp có cái đuôi nhọn, nửa thân trên xích lõa đang kéo đùi dê, khuôn mặt dữ tợn.
'Bộp' một tiếng khép sách lại, Sở Hoàng cảm thấy mình nên hạ chỉ quét sạch dân phong, để dân chúng xem chút đồ vật nên xem.
...
Hai người đều là trằn trọc một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Sở Uyên liền nghe được Tứ Hỉ ở bên ngoài nói chuyện. Qua một lúc, cửa viện 'chi nha' vang lên, là giọng Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên khoác áo xuống giường, Tứ Hỉ tiến vào hầu hạ rửa mặt, thuận tiện cẩn thận hỏi, Tây Nam Vương đã mua điểm tâm, là muốn dùng, hay là muốn để dịch quán làm.
Sở Uyên dùng khăn lau khô mặt, đẩy cửa bước ra ngoài, thì thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang ôm đao, ngồi dựa vào trên hành lang. Trước mặt đặt một cái hộp, còn đang bốc khói nghi ngút.
“Muốn ăn không?” Thấy hắn bước ra, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Đùi dê xứng chút bánh nướng, nghe đâu lão bản tửu lâu cố ý mời đầu bếp từ Tây Vực tới.”
Đùi dê a... Sở Uyên liền nghĩ tới bức họa đêm qua.
“Làm sao vậy?” Thấy hắn đứng không nói lời nào, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nhếch miệng, nhịn cười: “Ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt giữa chân mày hơi nghi hoặc một chút, cao hứng như thế?
Sở Uyên cũng đã vào phòng.
Tứ Hỉ công công cũng ở phía sau, liên tục nháy mắt với Tây Nam Vương, Hoàng thượng nhìn qua rất vui vẻ, ngàn vạn lần đừng lấy con nhện kia ra nữa a, nhìn trong lòng khiếp sợ đến hoảng loạn.
Bánh nướng xốp giòn vàng óng ánh cộng thêm thịt dê nướng rắc ớt bột, người bình thường sáng sớm ăn đều không ăn quá nhiều dầu mỡ, huống hồ khẩu vị của Sở Uyên trước giờ đều thanh đạm. Bất quá lúc này hắn ngược lại là không xoi mói, còn ăn được rất có khẩu vị.
Là hoàng tử từ nhỏ lớn lên ở trong cung, dáng vẻ tất nhiên là quy củ. Người bên ngoài cầm ăn đều rơi rớt vụn bánh xung quanh, nhưng hắn có thể ăn được nhã nhặn dễ nhìn, ngay cả chút tiếng vang mảnh vụn cũng không có.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy coi như mình không ăn, nhưng nhìn cũng rất tốt.
Sở Uyên uống cạn một muỗng canh cuối cùng, cả người cũng ấm áp lên.Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Liên quan tới đống vàng ở ngoài thành, phải xử trí thế nào?”
Tứ Hỉ công công ở bên ngoài thẳng lắc đầu, Tây Nam Vương cũng thật là, sao vừa mới cơm nước xong thì đã thảo luận công sự.
“Hả?” Sở Uyên chùi miệng một chút.
“Ba ngày sau Lam Cơ phải rời đi, trước đó, nàng tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp vận chuyển đống vàng của Từ Chi Thu ra ngoài.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuy nói coi như chở về Thiên Sát giáo, muốn cướp lại cũng được, nhưng nếu có thể khiến cho nàng không mang ra khỏi thành, thì không thể tốt hơn. Chuyện quá nhiều, có thể bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó.”
Sở Uyên gật đầu: “Chuyện này cũng không khó, trẫm vốn dĩ cũng đã nghĩ tới. Đúng lúc phụ cận vách núi kia đều là cây rừng quý hiếm, là quan phủ bỏ ra cả đống tiền vận chuyển từ Nam Dương tới để bồi dưỡng, vẫn chưa trưởng thành. Lúc trước Từ Chi Thu cũng có báo cáo qua vài lần, nếu trẫm là muốn đi xem, cũng không thể coi là đột ngột.” Thời điểm đó mang nhiều chút binh mã qua, nghĩ đến coi như Lam Cơ có gan to hơn nữa, cũng không dám cường đoạt dưới mí mắt triều đình.
“Được rồi, vậy cứ làm như vậy đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta cũng sẽ mau chóng tìm ra tung tích những lão nhân kia và mộc si lão nhân.”
“Lại muốn dịch dung thành Ngụy Tử Y?” Sở Uyên nhìn như đang thưởng thức cốc trà, ngữ điệu tùy ý.
“Tất nhiên không phải.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mục đích của Ngụy Tử Y chỉ là muốn tiền, bây giờ Lam Cơ đã đáp ứng chia một chén canh, nếu là ba ngày tới cửa tìm hai lần, ngược lại dễ dàng khiến người cảm thấy khác thường.”
Sở Uyên lại hỏi: “Hay là muốn dịch dung thành người khác?”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Vì sao vẫn luôn muốn dịch dung?”
Sở Uyên thần nghĩ, đương nhiên phải dịch dung rồi, đêm qua nhìn ngươi thích thú như vậy.
“Tối qua Lam Cơ có nói, tháng sau Thiên Sát giáo sẽ có một hồi khánh điểm bách cổ độc, nghe thanh thế hùng vĩ, thân là giáo chủ tất nhiên cần phải chạy trở về.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nàng ở trong thành không được bao lâu, còn nếu là muốn đi, coi như là tạm thời không mang theo đống vàng, mà tất nhiên sẽ mang theo những lão nhân kia.”
Sở Uyên hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
“Người Tây Nam phủ đối phó Ma giáo, hẳn là thừa sức.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chờ sau khi giải cứu những lão nhân kia ra, lại điều tra Từ Chi Thu cũng không muộn.”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
“Mấy ngày sau, ta e là phải liên tục canh chừng khách điếm Nhạn Hồi.” Đoạn Bạch Nguyệt lại nói, “Lam Cơ mặc dù không đến nỗi dám ra tay với triều đình, nhưng khi vào trong núi cũng phải tăng cường phòng bị.”
Sở Uyên tiếp tục nói: “Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Ta đi đây.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn một đường rời khỏi tiểu viện, mới gọi Tứ Hỉ truyền Hướng Liệt tiến vào.
Rời khỏi dịch quán, Đoạn Bạch Nguyệt trở về khách điếm mình một chuyến trước. Đoạn Niệm đang ở bên cạnh bàn vùi đầu ăn điểm tâm, sau khi thấy hắn vào cửa suýt nữa bị sặc, Vương gia là bị trúng tà hả, vì sao phải mua một bộ y phục khó coi như vậy khoác lên người, vàng nhạt cây liễu xanh biếc.Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, đập hắn một cái.
Đoạn Niệm ôm đầu, cảm thấy bản thân rất là vô tội.
Bên trong nha phủ, Từ Chi Thu gần đây đang bị hư hỏa, miệng đều là vết bỏng rộp lên, đây chính là do nóng trong người, đột nhiên nghe quản gia báo nói Hoàng thượng giá lâm, hoảng loạn vội vàng đổi quan phục bước ra cung nghênh.
“Sắc mặt Từ ái khanh nhìn qua không được tốt a.” Sở Uyên ung dung thong thả, dùng nắp trà gạt bọt trong chén.
“Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay hạ quan thật sự có chút hư hỏa.” Từ Chi Thu nói, “Đã tìm đại phu xem qua, bốc mấy thang thuốc.”
“Ái khanh là rường cột nước nhà, phải hảo hảo bảo trọng thân thể thật tốt.” Sở Uyên đặt chén trà xuống, “Trẫm ở trong thành Đại Nhạn cũng được một khoảng thời gian rồi, tối qua đột nhiên nhớ tới, ái khanh từng nói trên núi ngoài thành có một nhóm gỗ mới chuyển từ Nam Dương tới, mọc khả quan, không biết bây giờ còn không?”
“Còn.” Từ Chi Thu nói, “Cũng đã mọc cao hơn rất nhiều, ước chừng qua thêm vài năm thì có thể thành rừng.”
“Bên trong Ngự Hoa viên cũng có một cây Nam Tỳ Bắc dời đô khó sống, nhưng không nghĩ rằng nơi này thật sự có thể trồng ra loại gỗ Nam Dương.” Sở Uyên nói, “Hôm nay trẫm rảnh rỗi, không biết ái khanh có nguyện cùng trẫm đi xem thử không?”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Từ Chi Thu liên tục đáp ứng, “Hạ quan đi vào chuẩn bị.”
Thiên tử đi tuần, phái đoàn đương nhiên sẽ không nhỏ, vì vậy lúc xế trưa, dân chúng liền thấy một đội Ngự Lâm quân mênh mông cuồn cuộn một ra khỏi thành, đội ngũ dài đến không nhìn thấy đầu. Lúc đầu còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, về sau mới nghe được là muốn đến trong núi kiểm tra cây rừng mọc.
Từ Chi Thu ngồi ở cỗ kiệu phía sau hắn, lòng tràn đầy than thở. Hắn cũng không phải sợ kho tàng trữ tiền riêng bị phát hiện, dù sao cơ quan thiết kế tinh diệu đến cực điểm, Lam Cơ hẳn là cũng không ngu ngốc đến mức biết rõ có số lượng Ngự Lâm quân lớn như thế vào núi, còn muốn chạy đi đào vàng. Hắn chỉ ảo não mình ngày thường quá háo sắc, lại gặp trúng yêu nữ Ma giáo, bị cướp đi lượng tiền tài lớn, uổng phí nhiều năm như vậy.
Bất quá may mà thôn Phong Thu vẫn còn, xa hành Ngô gia vẫn còn, chỉ cần chờ trong thành một lần nữa tiêu tan hết, thì có thể đem hộp gỗ quỷ biến thành tiền tài lần nữa.
Cây cối trong núi chính là thời tiết đâm chồi nẩy lộc, màu sắc xanh nhạt nhìn qua vui tai vui mắt. Mà cố ý chừa ra một mảnh đất trống lớn phía trên, nhóm cây chuyển từ Nam Dương tới này quả thực mọc khỏe mạnh, tràn trề sức sống.
Sở Uyên vui vẻ: “Từ ái khanh quả thật là một nhân tài.”
“Hoàng thượng quá khen, vi thần chỉ là mua vào nhiều mộc miêu, dựa theo phương pháp mà đào tạo, toàn bộ là nhờ vào vào mấy vị trông coi rừng trong núi.” Từ Chi Thu nói, “Bọn họ canh giữ núi rừng cả đời, đám cây giống này trải qua lặn lội đường xa, khi đến đều đã cành lá khô rụng, may nhờ có bọn họ không ngủ không nghỉ dốc lòng chăm sóc, mới có thể sống tới bây giờ.””À?” Sở Uyên hứng thú, “Không biết những người trông coi rừng này hiện tại ở nơi nào? Trẫm ngược lại là muốn gặp gỡ.”
Từ Chi Thu vội vàng phái nha dịch đến sau núi, mời những người trông coi rừng lại đây. Tổng cộng có bảy người, nhìn qua đều đã có tuổi, mà bởi vì quanh năm hoạt động ở trong núi, cho nên thân thể đều rất cường tráng. Thành Đại Nhạn dựa vào nghề làm gỗ, muốn làm trước tiên thì phải có núi rừng, người có thể đảm nhiệm chức vị trông coi rừng, điều đầu tiên là phải có kinh nghiệm phong phú. Sở Uyên cùng với bọn họ hàn huyên vài câu, phát hiện xác thực phương pháp ươm giống rất có kiến giải, vì vậy long tâm đại duyệt, không chỉ lập tức ban thưởng, còn ra lệnh Ngự Lâm quân lưu ở chỗ này, bảo vệ mấy vị trưởng giả này đem kinh nghiệm của mình viết ra thành sách, thậm chí còn cố ý mời họa sự từ trong thành tới, đem những giống cây có hình thù khác nhau và làm sao để phân loại được, toàn bộ vẽ vào.
Từ Chi Thu làm theo từng cái, trong lòng còn đang cười trên nổi đau của người khác. Đã như thế, Lam Cơ e là không còn dám đến, tuy nói bút bạc kia mình không thể cầm về, mà có thể khiến cho nàng chậm thêm chút, cũng là một chuyện tốt.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài thành trên núi đâu đâu cũng có Ngự Lâm quân. Người Thiên Sát giáo đi xem ba lần, liền nói bóng gió khách sáo hỏi dân chúng trong thành, kết quả đều nói ít nhất còn phải một tháng, còn chưa chắc chắn có thể xong.
Lam Cơ nghe vậy tất nhiên là tức giận, nhưng cũng bó tay hết cách.
“Giáo chủ.” Thị nữ nói, “Đống vàng kia Từ Chi Thu cũng không dám động tới, đợi đến khi đại quân triều đình đi rồi, chúng ta đến lấy lại cũng không muộn.”
Lam Cơ thiếu kiên nhẫn phất tay một cái: “Liền dựa theo lời ngươi nói mà làm, hai ngày sau, khởi hành trở về Tây Nam.”
Đoạn Bạch Nguyệt ở ngoài cửa sổ nghe đuổi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Đương nhiên, vì có thể đến nơi đến chốn, hắn liền giả trang thành Ngụy Tử Y tới cửa lần nữa, hỏi bạc khi nào mới đưa. Lam Cơ đang buồn bực mất tập trung, tất nhiên không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, lại nghe hắn mở miệng ngậm miệng chính là tiền, chỉ cảm thấy não đều đau, vội vã uống mấy chén rượu, liền qua loa đuổi người đi. Sau khi ra khỏi cửa, Đoạn Bạch Nguyệt như trút được gánh nặng, liền uy hiếp Đoạn Niệm, không được nói cho bất cứ người nào biết.
Đoạn Niệm cúi đầu nhận lời, rất vất vả mới nhịn cười.
Hai ngày sau, quả nhiên Thiên Sát giáo liền mang theo mấy tủ xe ngựa, ngụy trang thành tiểu thương nhích người rời đi, chạy về Tây Nam làm khánh điển bách cổ độc. Thủ vệ cửa thành Đông là người của Từ Chi Thu, rất dễ dàng liền thả người đi. Đoạn Bạch Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động một đường theo phía sau, chạng vạng hai ngày sau, đoàn người đứng ở bên đường nhấc lên đống lửa, nhìn giống như là muốn nấu cơm ở đây. Thải Điền nhưng là mang theo năm thị nữ còn lại, vội vội vàng vàng tiến vào cánh rừng, đi ước chừng khoảng một nén nhang, mới dừng tại một bãi tha ma, cũng không biết là nhấn cơ quan chỗ nào, liền thấy một chỗ mộ phần dưới ánh trăng chậm rãi nứt ra.Đoạn Bạch Nguyệt ẩn ở trong bóng tối, nhìn các nàng lần lượt nhảy vào, chốc lát sau liền trở ra, phía sau quả thực nhiều thêm một đám lão nhân. Toàn bộ bị bịt miệng, ngược lại là tay chân không bị trói, nghĩ đến cũng là cảm thấy được tuổi tác đã cao, chạy không thoát.
Đoạn Bạch Nguyệt đếm từng người, vừa vặn hai mươi sáu người, như trước không biết mộc si lão nhân ở nơi nào.
“Mau lên!” Thải Điền giục, “Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày sau tất nhiên có thể sống. Nếu là muốn giở trò lừa bịp chạy trốn, đừng trách cô nãi nãi không khách khí!”
Mấy lão nhân ở trong thành làm thợ mộc sống cả đời, vẫn chưa thấy qua chiến trận này. Đêm đó mọi người vốn dĩ đang ngủ, đột nhiên liền ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, thì liên tiếp ngất xỉu, chờ đến khi tỉnh lại, đã bị áp giải nhốt dưới đất, không biết là thời điểm gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Mấy ngày nay đều không thấy mặt trời, bây giờ lại bị yêu nữ đe dọa, đã sớm nơm nớp lo sợ, ngay cả đường cũng đi không vững.
Tuy nói Thải Điền ngoài miệng hung ác nhưng trong lòng phiền não, cũng không dám xuống tay độc ác với phạm nhân như vậy, dù sao cũng nhọc nhằn khổ sở bắt những lão nhân này, còn phải mang về trong giáo làm cơ quan, không thể để xảy ra nhiễu loạn được.
Đều là lão nhân, nếu mạnh mẽ đoạt khó tránh khỏi sẽ bị thương, huống hồ trước khi chưa tìm ra tung tích mộc si lão nhân, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không muốn động thủ như vậy, vì vậy một đường cùng trở về trại.
Một đầu khác, cơm nước đã nấu xong, mỗi một lão nhân được chia một cái bánh và một chén canh, đều ngồi chồm hỗm trên mặt đất ăn. Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay bắn ra, ném một viên thuốc vào chén một người trong đó. Đối phương nhìn qua nói ít cũng đã hơn bảy mươi tuổi, nuốt rất là khó khăn, không ăn lại sợ bị đánh, vì vậy toàn dựa vào canh nuốt xuống, không lâu sau thì uống sạch một chén canh.
“Giáo chủ, đêm nay có cần tiếp tục gấp rút lên đường không?” Thải Điền hỏi.
“Lại đi thêm một canh giờ đi.” Lam Cơ nói, “Trong núi sâu người cũng ít một chút.”
Thải Điền gật đầu tán thành, gọi mọi người thu thập đồ vật xong, liền để người kéo xe ngựa lại đây, kêu từng nhóm lão nhân bước vào.
“A!” Trong đám người truyền đến kinh ngạc thốt lên.
“Chuyện gì!” Thải Điền mày liễu dựng ngược, giơ tay muốn đánh người.
Một lão nhân che ngực, co giật ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch há mồm thở dốc, nhìn như là bệnh tim đột phát, không lâu sau thì nhắm mắt tắt thở.
Thải Điền đá hai chân lão nhân kia, đã không còn nhúc nhích, vì vậy hỏi muốn xử trí thế nào.
Lam Cơ lắc đầu: “Ném trở về nấm mồ đi, chôn sâu một chút, đừng để người khác phát hiện.” Dù sao người nên chết ở bên trong thiện đường, cũng không thể xuất hiện ở bên đường.
Thiên Sát giáo giết không ít người, vẫn là lần đầu chôn người. Vài thị nữ hợp sức đào một cái hố to, chôn lão nhân kia chặt chẽ, mới xoay người rời đi.Ven đường ngọn đuốc càng ngày càng xa, trong màn đêm yên tĩnh, Đoạn Niệm đào đất lên mang người lên, dùng áo choàng bọc lấy lão nhân mang về thành. Thuốc Tây Nam Vương phủ, có thể khiến người ta giả chết ba ngày, sau khi ăn thuốc giải thì sẽ tỉnh.
Trơ mắt nhìn đồng bạn mất mạng, lão nhân còn lại tâm tình tất nhiên là càng sa sút hơn, cúi đầu ngồi ở trong xe ngựa, một câu cũng không nói. Lam Cơ đối với chuyện này ngược lại là rất hài lòng, chỉ cần người không chết không điên, yên tĩnh chút cũng là chuyện tốt -- nếu như cứ giống mộc si lão nhân gầm gầm gừ gừ như vậy, thỉnh thoảng còn muốn rống cổ họng gào to, như vậy mới gọi là khiến người ta đau đầu.
Đoạn Niệm phất tay giơ roi, tuấn mã ở sơn đạo một đường bay nhanh, chỉ dùng một ngày liền đưa lão nhân về khách điếm thành Đại Nhạn, đồng thời đưa một phong hàm cho Tứ Hỉ. Chỉ qua nửa canh giờ, Hướng Liệt liền tự mình tới cửa, nhận người đưa về dịch quán.
Thái y từ sớm đã ôm hòm thuốc chờ, lão nhân lúc trước đã uống qua thuốc giải, sau khi dùng nước nóng lau người rồi uống chút nước ấm, không lâu sau thì chậm rãi tỉnh lại. Chỉ là khi vừa mới mở mắt nhìn thấy bên giường có một đám người, khó tránh khỏi giật mình, suýt nữa thì bị doạ ngất xỉu.
Tứ Hỉ công công vội vàng tiến lên đỡ lấy người, khuyên nhủ nửa ngày, mới xem như là động viên.
“Hoàng thượng?” Lão giả nghe vậy vô cùng khiếp sợ, run lập cập không thể tin được.
“Đúng vậy, là Hoàng thượng.” Tứ Hỉ nói, “Lão nhân gia đừng sợ.”
“Hoàng thượng a.” Lão giả nước mắt giàn giụa, cũng mặc kệ thân thể suy yếu liền muốn quỳ, che ngực liên tục ho khan. Hướng Liệt vội vàng đỡ lấy hắn, liền bưng chén trà nóng lại đây.
“Không cần đa lễ.” Sở Uyên nói, “Mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão nhân gia chỉ cần nói ra là được, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
Lão giả tên là Trữ Phó, là người có tay nghề lâu năm trong thành này, không có con cái vẫn luôn ở tại thiện đường. Mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, cũng không điếc không mù, tư duy cũng rất rõ ràng. Lần này mặc dù trải qua kiếp nạn, nhưng sau khi uống mấy chén nước nóng, thì cũng tỉnh táo lại, đem chuyện trải qua mấy ngày nay nói lại một lần.
“Thiên Hồi Hoàn?” Sở Uyên nhíu mày.
“Đúng vậy.” Trữ Phó nói, “Sau khi chúng ta tỉnh, thì có người đến hỏi ai biết chế Thiên Hồi Hoàn, mọi người đều lắc đầu, nàng lại nói chúng ta dùng mánh khoé lừa gạt.”
“Lão nhân gia thật sự không biết đây là vật gì?” Sở Uyên hỏi.
Trữ Phó lắc đầu: “Mấy lão đầu trong thành này thường ngày đều là làm vài cái bàn băng ghế, cho dù là cơ quan, cũng đều là một vài ám khí thông thường. Muốn làm mấy món khác, thứ nhất quan phủ không cho, thứ hai không ai mua, thứ ba bản vẽ cũng ít. Thiên Hồi Hoàn là vật gì ra sao, đừng nói là làm, mọi người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.”
“Nếu là chưa nghe qua, vì sao Ma giáo còn muốn mang chư vị đi?” Sở Uyên nhíu mày.
“Chúng ta nói không biết, bọn họ liền rút đao muốn giết người, có người bị hoảng sợ, liền nói có thể thử xem.” Trữ Phó nói, “Mọi người liền mơ mơ hồ hồ gật đầu theo, nghĩ trước tiên bảo vệ mạng. Huống hồ nghe nói mộc si lão nhân cũng bị bọn họ bắt được, nói không chừng thật sự có thể làm ra được.””Mộc si lão nhân?” Sở Uyên lại hỏi.
“Là hắn.” Trữ Phó trả lời, “Mộc si lão nhân khác mọi người, hắn không làm bàn ghế, biết công phu, chỉ hứng thú với ám khí, nghiên cứu cả đời, ám khí trong Cửu Huyền Cơ chính là xuất từ hắn.”
“Những người kia có nói qua, mộc si lão nhân ở đâu không?” Sở Uyên truy hỏi.
Trữ Phó nói: “Chuyện này thì không có nói, chỉ nói mấy ngày nữa thì có thể gặp được.”
Mấy ngày nữa thì có thể gặp được. Sở Uyên kinh ngạc, xem ra còn chưa mang ra khỏi Nhạn Vân châu.
Còn chưa lên đường thì chết một người, những người còn lại nhìn qua cũng ốm đau bệnh tật, Thải Điền lo lắng nói: “Sợ là phải chậm một chút mới có thể lên đường.” Bằng không chết thêm mấy người nữa, muốn phá giải Thiên Hồi Hoàn chỉ có thể càng khó.
“Đường xá xa xôi, coi như đi chậm nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị những lão nhân này kéo chậm tốc độ.” Lam Cơ nghiêng người dựa vào ở trong xe ngựa, “Ta viết phong thư, ngươi đến giao cho Quy Lai sơn trang, nói cho Tề Túy Mộng, là Thiên Sát giáo gặp phải phiền toái, muốn tới chỗ hắn ở tạm mấy ngày.”
“Dạ!” Thải Điền lĩnh mệnh, lại hỏi, “Vậy người lúc trước bắt được thì sao?”
“Tất nhiên cũng là mang đến Quy Lai sơn trang.” Lam Cơ lười biếng nói, “Tóm lại bắt người là vì phá giải cơ quan, cũng không cần thiết nhất định phải trở về Tây Nam, tìm một nơi yên tĩnh là được. Lưu lại hai mươi ngày gấp rút lên đường, hẳn là không làm chậm trễ khánh điển bách cổ độc.”
Thải Điền gật đầu, quay người đi ra ngoài chuẩn bị.
Quy Lai sơn trang, Tề Túy Mộng.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, ngược lại là không nghĩ tới, người này cư nhiên có quan hệ với Thiên Sát giáo, hơn nữa nghe qua còn rất được tin cậy.
Quy Lai sơn trang không tính là môn phái võ lâm chính thống, ở trong chốn giang hồ hơi có chút tiếng tăm, chỉ vì trang chủ Tề Túy Mộng là một tay cất rượu ngon, nâng bạc cũng khó cầu. Tây Nam Vương phủ cũng từng mua qua mấy vò, trùng của Đoạn Dao ngược lại là rất yêu thích, mỗi ngày ngâm ở bên trong, sống mơ mơ màng màng không ra.
Sở Uyên nếu muốn mộc si lão nhân, Đoạn Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ nghĩ hết mọi biện pháp mang người nguyên vẹn trở ra. Bởi vậy cực kỳ có kiên trì, bồi Thiên Sát giáo ở chỗ cũ dựng trại đóng quân đủ ba ngày, mới nhận được hồi âm của Tề Túy Mộng.
“Quả thật là người làm ăn.” Lam Cơ chậc chậc, “Biết được bản giáo có phiền phức, giở trò sư tử ngoạm, khẩu vị cũng không nhỏ.”
“Đối phương muốn vật gì?” Thải Điền hỏi.
Lam Cơ nói: “Bồ Đề tâm kinh.”
Đoạn Bạch Nguyệt trong bóng tối nghe được, vẻ mặt hơi phức tạp.
Thải Điền cười nhạo: “Muốn Bồ Đề tâm kinh, không đi tìm Nam Ma Tà nửa người nửa quỷ kia, hỏi chúng ta làm gì?”
“Cũng được, tương lai nếu như có thể bắt được Tiểu Vương gia Tây Nam phủ, ném cho hắn thẩm vấn hai ngày là được.” Lam Cơ khoát tay, “Không coi là chuyện lớn.”
“Vậy khi nào chúng ta khởi hành đến Quy Lai sơn trang?” Thải Điền hỏi.
“Lập tức xuất phát.” Lam Cơ mặt ghét bỏ, “Đi đường nhiều ngày như vậy, trên người cũng muốn thúi.”
Quy Lai sơn trang cách nơi mọi người dừng không xa, nửa ngày thì có thể chạy tới.
Tề Túy Mộng như là biết được Lam Cơ tất nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của mình, đang ở dưới chân núi chờ. Vì muốn cất rượu, cho nên sơn trang cũng rất lớn, chung quanh đều bày vò rượu, người tửu lực kém coi như vừa bước vào ngửi thấy, chỉ sợ cũng sẽ say.
Đoạn Bạch Nguyệt đi vào dễ như ăn cháo, thấy Lam Cơ và Tề Túy Mộng cùng nhau tiến vào tòa nhà, còn tưởng là thương lượng thảo luận đại sự gì đó, kết quả không bao lâu trong phòng không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ, nghe qua sung sướng đến cực điểm.
...
Tây Nam Vương cảm thấy mình có chút xúi quẩy.
Những lão nhân kia được thu xếp trong một chỗ tiểu viện, bốn phía đều có người canh gác. Sau khi Thải Điền dàn xếp mọi người ở lại, qua loa ăn vài cái màn thầu lót bụng, cũng không đợi đến tối thì vào nhà ngủ, nhìn như là buổi tối có việc muốn làm.
Quả thực, đến nửa đêm, liền thấy Thải Điền một thân một mình rời khỏi Quy Lai sơn trang, thuận đường nhỏ xuống núi.
Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong, đợi lâu như vậy, cuối cùng là chờ được mộc si lão nhân.
Khoái mã một đường phóng nhanh, đối khinh công Đoạn Bạch Nguyệt mà nói, muốn lặng lẽ không một tiếng động theo phía sau cũng không phải việc khó. Sau một canh giờ, Thải Điền xoay người xuống ngựa, duỗi tay nắm lấy một chỗ dây leo trên vách núi, linh hoạt trèo lên trên.
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là không nghĩ tới, Lam Cơ cư nhiên sẽ giấu mộc si lão nhân ở một nơi bí ẩn như vậy.
Hai người một trước một sau trèo lên vách đá, nhưng sắc mặt đều đã biến đổi.
Liền thấy ở cách đó không xa, một tòa nhà gỗ đang bốc cháy hừng hực, ngọn lửa rất lớn, nhiễm đỏ nửa vùng trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.