Chương 362
Khuyết Danh
26/07/2019
Ưng cau mày, bèn giơ tay nắm lấy kẻ đó, trầm giọng hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Ai nắm áo của lão tử..." Binh sĩ kia phẫn nộ quay người lại, vừa nhìn thấy Ưng, giật mình nhảy cẫng lên, "Ưng đại nhân!"
Hiện giờ Ưng là một trong tứ vệ, nhưng Lâu Thất biết sau này bọn họ sẽ có thêm một chức vụ khác, nếu không, có thị vệ nào mà đảm đương chức vụ tướng quân. Nhưng mà, tứ vệ hiện giờ chỉ còn lại ba, nàng thấy Trầm Sát cũng chả có vẻ gì là không quen.
"Trong kia xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi tụ tập ở đây?"
Lúc này, bọn người Lâu Thất mới nhìn thấy đây không phải là một phòng trại, có thể là bếp ăn trong doanh trại, lớn cực kì, tứ phía đều có cửa, trong đó có rất nhiều bàn dài ghế dài. Nhưng vừa nhìn vào, đối diện hư hỏng, có thể nhìn thấy lư đài ở đối diện cánh cửa bên ngoài, dưới đấu đài dòng người đông đúc, có lẽ tất cả binh sĩ đều tập trung ở nơi đây.
"Hồi Ưng đại nhân, là tiểu tử Thúc Trọng Châu, lần trước không phải ngài dặn hắn dẫn đội đi thám hiểm vùng núi sao? Kết quả bọn họ đem về một cái trống, cái trống đó hơi tà quái không ai gõ vang nó được, bây giờ mọi người đã cược ván, xem coi ai gõ vang cái trống đó."
"Ồ? Vậy cờ cược của các ngươi là gì vậy?"
Binh sĩ kia đột nhiên nghe được giọng nữ thanh thoát liền giật mình, quay đầu nhìn thấy Lâu Thất và Ấn Dao Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống một cách nhẹ nhàng, đôi mắt suýt chút rớt cả ra ngoài.
Sao đột nhiên trong doanh trại có nữ, nữ nhân vậy? Và còn là nữ nhân xinh đẹp nữa cơ!
"Ưng đại nhân đã có phu nhân rồi à?" Binh sĩ sững sờ hỏi một câu, khiến Ưng phải giơ tay đập vào đầu hắn một cái bộp.
"Cút! Đây là Đế Phi!"
Sắc mặt của binh sĩ thay đổi, bụp cái quỳ xuống. "Đế Phi tha tội!"
Bọn họ đều nghe qua chuyện Đế Quân cực kì sủng ái vị Đế Phi này, hắn làm vậy là mạo phạm Đế Phi đó, nếu truyền đến tai của Đế Quân, hắn không bị xẻo da mới lạ? Vả lại, khoang nhắc đến Đế Quân, Đế Phi cũng cực kì mạnh mẽ, những công trạng mà nàng lập được ở Phá Vực có ai mà không biết, có ai mà không rành, còn nữa, Tuyết bị nàng đá văng khỏi Cửu Tiêu Điện, ai dám cả gan gây rổ?
"Đứng lên đi, trả lời câu hỏi của bổn phi."
Trong doanh trại toàn bộ binh lính cờ bạc, gan quả thật không nhỏ. Nhưng mà, lúc nãy có phải nàng nghe được một cái tên quen thuộc không?
Binh sĩ kia đứng dậy, cúi đầu đáp: "Đó là kẻ có thể gõ vang cái trống thì không cần giặt giũ y phục một năm, một bữa ăn được thêm một cái màn thầu."
Ấn Dao Phong cười phụt ra tiếng.
Lâu Thất cũng có chút nín nhịn không nổi, còn tưởng bọn họ cược gì to tát lắm.
"Lúc nãy ngươi nói, cái trống đó được ai phát hiện?"
"Bẩm Đế Phi, là một binh sĩ tên là Thúc Trọng Châu."
Lâu Thất nghe được tên gọi này một lần nữa, quả nhiên là một cái tên quen tai. Chỉ là, nếu thật sự là người đó, vậy sao hắn có thể làm binh sĩ ở doanh trại của Phá Vực này? Đó là một vị quan của Đông Thanh đó!
Khi nàng đến thành Lạc Dương, đối với diện mạo thị chính của thành Lạc Dương có một ấn tượng rất sâu đậm, nghe nói đó đều là công lao của tri phủ thành Lạc Dương Thúc Trọng Châu, lúc đó nàng còn nổi lên ý nghĩ muốn đi gặp gỡ một phen với Thúc Trọng Châu, chỉ là sau đó có xung đột với Hàn gia chủ, cho nên chưa gặp được.
Chỉ là lúc đó thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng Triệu Vân cho nàng một miếng lệnh bài, đó là lệnh bài của Thúc Trọng Châu, giúp nàng thuận lợi rời khỏi thành.
Nếu thật sự là hắn ta, vậy mục đích của hắn là gì?
Lâu Thất nhìn Ưng, "Thúc Trọng Châu đó là người gì vậy?"
"Thúc Trọng Châu đó là lần trước sau khi chủ tử ban bố thư chiếu nhân tài trong thiên hạ tự mình tìm đến tham quân."
"Đám người này, các ngươi không cần thẩm hạch thân phận sao?"
Ưng lộ ra vẻ mặt khó xử, "Trong quân đội đa số mang thân phận đáng tin tưởng, có rất nhiều được chủ tử giao đấu qua thu phục, có một số là thu ven đường, có một ít là bá tính của thành Phá Vực, nhưng có một bộ phận nhỏ, đến từ Đông Thanh Bắc Thương, bởi vì nhân lực không đủ, lại cách xa qúa, phải đi thẩm hạch thân phận của từng người một thì không thể nào, chúng tôi chỉ có thể xác định bọn họ không thuộc Tây Cương hoặc là Nam Cương."
Lâu Thất nghe lời bèn cau mày. Đây cũng là một trong những chỗ phiền phức của Phá Vực, bọn họ muốn chiêu binh mại mã, nhưng không giống với các nước Đông Thanh, lệnh được truyền xuống theo từng cấp bậc, có thể xác nhận thân phận của một tướng sĩ, nhưng Phá Vực không làm được, vốn dĩ bá tánh ở Phá Vực không được nhiều, bọn họ chỉ có thể bổ sung nguồn nhân lực từ bên ngoài, trên sự quản lý sẽ vấp phải nhiều phiền phức to lớn, lỡ như có kẻ gian trà trộn vào thì cũng rất khó điều tra rõ ràng.
Thấy thần sắc của nàng như vậy, Ưng tiến lại gần nàng, đè thấp giọng nói: "Chủ tử có lệnh, chúng thuộc hạ hãy lưu ý nhiều về vấn đề này, mỗi một doanh mỗi một đội phải có tướng lĩnh đáng tin cậy. Bình thường bọn họ cũng sẽ chú ý quan sát binh lính. Còn nữa, chủ tử đã định ra kế hoạch, đến lúc đó sẽ cho ra một loạt chính sách mò gốc."
Thì ra Trầm Sát đã bắt đầu coi trọng vấn đề này, trái tim của Lâu Thất thả lỏng lại.
"Đi, vào trong kia xem thử."
Cái trống gõ không vang, nàng thật có chút hứng thú đó.
Trong bếp ăn cũng có rất nhiều người, bởi vì trong đây có ghế ngồi, binh sĩ đi bên cạnh giải thích, "Những người ngồi ở đây cơ bản đã lên kia gõ qua rồi, và bị thất bại."
Bếp ăn có ít nhất cũng vài trăm người, bọn người Lâu Thất sững sờ, "Nhiều người như vậy có thật là không ai gõ vang được?"
Lâu Tín nói: "Vậy đó là cái trống kì quái gì vậy?"
"Hay là chúng ta đi gõ thử!" Ấn Dao Phong nôn nóng muốn thử một lần.
Đám binh lính nhìn thấy bọn họ, đều giật mình nhảy cẫng, Ưng ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, dắt Lâu Thất đi vào một lối đi khác.
Vừa ra khỏi cánh cửa, bọn họ mới thực sự cảm nhận được bầu không khí của đấng nam tử tụ tập chốn doanh trại. Có lẽ trước khi đến đây, những người này vừa luyện binh xong, có rất nhiều người vã mồ hồi đầm đề, ở đây tích tụ cũng phải có khoảng vài ngàn người, mùi vị mồ hôi cách xa chục bước vẫn có thể ngửi thấy được.
Đây là hai vạn cận vệ doanh của thuộc hạ Ưng, hắn giải thích có một ít được phái ra ngoài kia tôi luyện, ở đây chỉ chừa lại khoảng tám ngàn binh, bây giờ nhìn sân luyện binh vô cùng trống trải rộng rãi được bu đầy người, đại khái tám ngàn binh đều có mặt ở đây. Cho dù đứng xa cũng không thành vấn đề, trên sàn đấu đang diễn ra một trận, không phải chỉ cần xem là xong chuyện, mà là nhờ nghe ngóng. Không nghe được tiếng trống vang, tức là chưa có một ai thành công cả.
Đám binh sĩ kia ai cũng phấn khởi, vuốt quyền vuốt chưởng, nôn nóng muốn thử.
"Trên đài còn có người không vậy? Có thể chen hàng được không?"
"Nếu như chen hàng được, ta cũng muốn lên thử trước, một lát phải đi luyện bắn tên rồi!"
"Lão tử một lát nữa còn phải đi nấu cơm đây này."
Dám chắc, binh dẫn đầu cũng đến đây luôn rồi.
Lâu Thất nhìn lên đấu đài, cái nhìn đầu tiên nàng nhìn thấy là người nam nhân mặc bộ đồ cứng cáp màu xanh trời, tóc thắt bằng sợi dây màu xanh, mỉm cười nhẹ nhàng.
Trong đám binh sĩ mặc đồng phục như nhau, bộ đồ màu xanh sạch sẽ của hắn dường như khác biệt nổi bật hẳn hoi, và làn da của hắn trắng hơn người khác nhiều chút, đôi mày dài nhướng lên, mũi thẳng tắp, môi mỏng như cánh hoa đào hồng phấn tháng ba, rõ ràng phải có chút nữ khí, nhưng tổ hợp lại thì không có chút nữ khí nào cả.
Nếu nói mỹ nam như hoa, thì thần thái của hắn rõ ràng tự nhiên cởi mở, khí phách quân tử như ngọc. Tóm lại là, nam tử này đứng giữa đám binh sĩ, thực là hút mắt quá đi.
Không chỉ có nàng, kể cả Dao Phong và Trần Thập Lâu Tín đều nhìn vào hắn trước tiên, sau đó thì không di dời được ánh mắt nữa.
"Đó chính là Thúc Trọng Châu." Ưng thấy Lâu Thất nhìn chằm chằm người nam nhân đó, không biết sao đột nhiên cảm thấy Thúc Trọng Châu thật chướng mắt, nhưng vẫn giải thích: "Có thể hắn ta vừa làm nhiệm vụ trở về, vẫn chưa thay quân phục."
Cho nên, người đã hút mắt như vậy rồi, huống chi bộ đồ cũng hút mắt theo.
Người nam nhân như vậy chắc chắn không phải là người tầm thường. Lâu Thất có một dự cảm, Thúc Trọng Châu này, có lẽ thật sự là Thúc Trọng Châu của tri phủ thành Lạc Dương.
"Thật là ưa nhìn quá đi." Ấn Dao Phong tự nhủ một câu.
Lâu Thất nhịn không được nhếch môi, sau đó di dời ánh mắt, nhìn về phía cái trống ở giữa sàn đấu.
Chỉ nhìn một lần, trái tim của nàng liền nhảy đùng đùng.
Cái trống đó kích cỡ như trống quân, nhưng toàn thân màu đen, thân trống màu đen thì còn lý giải được, nhưng mặt trống cũng màu đen! Thông thường mặt trống được làm bằng da bò, chẳng lẽ mặt trống này được làm bằng da bò màu đen sao?
Nhưng nàng cảm thấy nó không hề đơn giản đâu.
Thân trống điêu khắc rất nhiều họa tiết, nàng đứng ở đây không nhìn ra được gì cả.
Có một binh sĩ tay đang cầm khua gõ, giương vai chuẩn bị, dùng lực gõ xuống mặt trống.
Nhưng bọn họ chả nghe thấy chút tiếng động nào cả!
Ấn Dao Phong buồn bực nói: "Không lẽ hắn chưa có ăn cơm?"
Trần Thập lắc đầu: "Không thể nào, nhìn tay của hắn, đã dùng sức lực rất mạnh." Cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, rõ ràng là bộ dạng dùng sức cực mạnh.
Kẻ đó không tin tà, lại muốn thử tiếp, có người kéo lấy tay của hắn, "Được rồi được rồi, còn có rất nhiều người muốn thử nữa."
Lúc này, ánh mắt của Thúc Trọng Châu vượt qua mấy hàng binh sĩ, nhìn về phía của Lâu Thất trong dòng người. Không sai, hắn một mắt liền nhìn trúng Lâu Thất, mà không phải là những người đứng xung quanh nàng.
Sau đó hắn giương môi nở nụ cười.
Nụ cười này, như cầu vồng sau cơn mưa, mây tan trăng sáng.
Và đột nhiên Lâu Thất cảm thấy nụ cười này có chút quen thuộc, quả thật có chút giống với bộ dạng khi cười của Trầm Sát, nàng sững sờ một hồi.
"Kẻ Thúc Trọng Châu này! Cười cái gì mà cười!"
Ưng giận dữ trong lòng, nhón chân phi lên đấu đài. Hắn đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người giật mình nhảy cẫng, sự chú ý khi nãy của bọn họ đều dồn lên cái trống, vốn dĩ không phát hiện ra ai cả.
"Ưng đại nhân!"
"Các ngươi rất rãnh rỗi." Ưng hừ một tiếng.
Thúc Trọng Châu không hoảng sợ không vội vã đáp: "Ưng đại nhân đến thật đúng lúc, chúng tôi vô tình phát hiện ra cái trống này, sau khi đem về chưa ai gõ vang được, hiện giờ Trọng Châu sực nhớ ra, lai lịch của cái trống này."
Lời này vừa được tuông ra, đám binh sĩ ngơ ngác. Có người không nhịn được hỏi: "Cái trống này còn có lai lịch gì cơ chứ?"
Cũng có người nói, "Ngươi nói vậy thật nực cười, không có lai lịch, trong núi có thể tự mình sinh ra cái trống sao?"
Trong lòng Ưng không bao giờ chất chứa được thù hận, vừa nghe lời nói của hắn liền quên đi mục đích nhảy lên đấu đài của mình, ngạc nhiên hỏi: "Cái trống này thật là chưa có ai gõ vang được sao?"
Thúc Trọng Châu không có trả lời hắn, mà quỳ một gối về phía Lâu Thất, to giọng hô: "Tham kiến Đế Phi."
Tất cả binh lính kinh hãi, lập tức quay đầu lại, đều hít thở một hơi sâu, sau đó đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Tham kiến Đế Phi!"
Lâu Thất được hơn ngàn người bái kiến như vậy, trong lòng vẫn có chút chấn động.
"Miễn lễ."
"Tạ Đế Phi."
Lâu Thất cũng không dẹo dặt nữa, phi thân lên đấu đài, hỏi Thúc Trọng Châu, "Cái trống này có tên sao?"
Thúc Trọng Châu đáp: "Có, cái trống này tên là Chiến Hồn Cổ."
"Ai nắm áo của lão tử..." Binh sĩ kia phẫn nộ quay người lại, vừa nhìn thấy Ưng, giật mình nhảy cẫng lên, "Ưng đại nhân!"
Hiện giờ Ưng là một trong tứ vệ, nhưng Lâu Thất biết sau này bọn họ sẽ có thêm một chức vụ khác, nếu không, có thị vệ nào mà đảm đương chức vụ tướng quân. Nhưng mà, tứ vệ hiện giờ chỉ còn lại ba, nàng thấy Trầm Sát cũng chả có vẻ gì là không quen.
"Trong kia xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi tụ tập ở đây?"
Lúc này, bọn người Lâu Thất mới nhìn thấy đây không phải là một phòng trại, có thể là bếp ăn trong doanh trại, lớn cực kì, tứ phía đều có cửa, trong đó có rất nhiều bàn dài ghế dài. Nhưng vừa nhìn vào, đối diện hư hỏng, có thể nhìn thấy lư đài ở đối diện cánh cửa bên ngoài, dưới đấu đài dòng người đông đúc, có lẽ tất cả binh sĩ đều tập trung ở nơi đây.
"Hồi Ưng đại nhân, là tiểu tử Thúc Trọng Châu, lần trước không phải ngài dặn hắn dẫn đội đi thám hiểm vùng núi sao? Kết quả bọn họ đem về một cái trống, cái trống đó hơi tà quái không ai gõ vang nó được, bây giờ mọi người đã cược ván, xem coi ai gõ vang cái trống đó."
"Ồ? Vậy cờ cược của các ngươi là gì vậy?"
Binh sĩ kia đột nhiên nghe được giọng nữ thanh thoát liền giật mình, quay đầu nhìn thấy Lâu Thất và Ấn Dao Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống một cách nhẹ nhàng, đôi mắt suýt chút rớt cả ra ngoài.
Sao đột nhiên trong doanh trại có nữ, nữ nhân vậy? Và còn là nữ nhân xinh đẹp nữa cơ!
"Ưng đại nhân đã có phu nhân rồi à?" Binh sĩ sững sờ hỏi một câu, khiến Ưng phải giơ tay đập vào đầu hắn một cái bộp.
"Cút! Đây là Đế Phi!"
Sắc mặt của binh sĩ thay đổi, bụp cái quỳ xuống. "Đế Phi tha tội!"
Bọn họ đều nghe qua chuyện Đế Quân cực kì sủng ái vị Đế Phi này, hắn làm vậy là mạo phạm Đế Phi đó, nếu truyền đến tai của Đế Quân, hắn không bị xẻo da mới lạ? Vả lại, khoang nhắc đến Đế Quân, Đế Phi cũng cực kì mạnh mẽ, những công trạng mà nàng lập được ở Phá Vực có ai mà không biết, có ai mà không rành, còn nữa, Tuyết bị nàng đá văng khỏi Cửu Tiêu Điện, ai dám cả gan gây rổ?
"Đứng lên đi, trả lời câu hỏi của bổn phi."
Trong doanh trại toàn bộ binh lính cờ bạc, gan quả thật không nhỏ. Nhưng mà, lúc nãy có phải nàng nghe được một cái tên quen thuộc không?
Binh sĩ kia đứng dậy, cúi đầu đáp: "Đó là kẻ có thể gõ vang cái trống thì không cần giặt giũ y phục một năm, một bữa ăn được thêm một cái màn thầu."
Ấn Dao Phong cười phụt ra tiếng.
Lâu Thất cũng có chút nín nhịn không nổi, còn tưởng bọn họ cược gì to tát lắm.
"Lúc nãy ngươi nói, cái trống đó được ai phát hiện?"
"Bẩm Đế Phi, là một binh sĩ tên là Thúc Trọng Châu."
Lâu Thất nghe được tên gọi này một lần nữa, quả nhiên là một cái tên quen tai. Chỉ là, nếu thật sự là người đó, vậy sao hắn có thể làm binh sĩ ở doanh trại của Phá Vực này? Đó là một vị quan của Đông Thanh đó!
Khi nàng đến thành Lạc Dương, đối với diện mạo thị chính của thành Lạc Dương có một ấn tượng rất sâu đậm, nghe nói đó đều là công lao của tri phủ thành Lạc Dương Thúc Trọng Châu, lúc đó nàng còn nổi lên ý nghĩ muốn đi gặp gỡ một phen với Thúc Trọng Châu, chỉ là sau đó có xung đột với Hàn gia chủ, cho nên chưa gặp được.
Chỉ là lúc đó thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng Triệu Vân cho nàng một miếng lệnh bài, đó là lệnh bài của Thúc Trọng Châu, giúp nàng thuận lợi rời khỏi thành.
Nếu thật sự là hắn ta, vậy mục đích của hắn là gì?
Lâu Thất nhìn Ưng, "Thúc Trọng Châu đó là người gì vậy?"
"Thúc Trọng Châu đó là lần trước sau khi chủ tử ban bố thư chiếu nhân tài trong thiên hạ tự mình tìm đến tham quân."
"Đám người này, các ngươi không cần thẩm hạch thân phận sao?"
Ưng lộ ra vẻ mặt khó xử, "Trong quân đội đa số mang thân phận đáng tin tưởng, có rất nhiều được chủ tử giao đấu qua thu phục, có một số là thu ven đường, có một ít là bá tính của thành Phá Vực, nhưng có một bộ phận nhỏ, đến từ Đông Thanh Bắc Thương, bởi vì nhân lực không đủ, lại cách xa qúa, phải đi thẩm hạch thân phận của từng người một thì không thể nào, chúng tôi chỉ có thể xác định bọn họ không thuộc Tây Cương hoặc là Nam Cương."
Lâu Thất nghe lời bèn cau mày. Đây cũng là một trong những chỗ phiền phức của Phá Vực, bọn họ muốn chiêu binh mại mã, nhưng không giống với các nước Đông Thanh, lệnh được truyền xuống theo từng cấp bậc, có thể xác nhận thân phận của một tướng sĩ, nhưng Phá Vực không làm được, vốn dĩ bá tánh ở Phá Vực không được nhiều, bọn họ chỉ có thể bổ sung nguồn nhân lực từ bên ngoài, trên sự quản lý sẽ vấp phải nhiều phiền phức to lớn, lỡ như có kẻ gian trà trộn vào thì cũng rất khó điều tra rõ ràng.
Thấy thần sắc của nàng như vậy, Ưng tiến lại gần nàng, đè thấp giọng nói: "Chủ tử có lệnh, chúng thuộc hạ hãy lưu ý nhiều về vấn đề này, mỗi một doanh mỗi một đội phải có tướng lĩnh đáng tin cậy. Bình thường bọn họ cũng sẽ chú ý quan sát binh lính. Còn nữa, chủ tử đã định ra kế hoạch, đến lúc đó sẽ cho ra một loạt chính sách mò gốc."
Thì ra Trầm Sát đã bắt đầu coi trọng vấn đề này, trái tim của Lâu Thất thả lỏng lại.
"Đi, vào trong kia xem thử."
Cái trống gõ không vang, nàng thật có chút hứng thú đó.
Trong bếp ăn cũng có rất nhiều người, bởi vì trong đây có ghế ngồi, binh sĩ đi bên cạnh giải thích, "Những người ngồi ở đây cơ bản đã lên kia gõ qua rồi, và bị thất bại."
Bếp ăn có ít nhất cũng vài trăm người, bọn người Lâu Thất sững sờ, "Nhiều người như vậy có thật là không ai gõ vang được?"
Lâu Tín nói: "Vậy đó là cái trống kì quái gì vậy?"
"Hay là chúng ta đi gõ thử!" Ấn Dao Phong nôn nóng muốn thử một lần.
Đám binh lính nhìn thấy bọn họ, đều giật mình nhảy cẫng, Ưng ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng, dắt Lâu Thất đi vào một lối đi khác.
Vừa ra khỏi cánh cửa, bọn họ mới thực sự cảm nhận được bầu không khí của đấng nam tử tụ tập chốn doanh trại. Có lẽ trước khi đến đây, những người này vừa luyện binh xong, có rất nhiều người vã mồ hồi đầm đề, ở đây tích tụ cũng phải có khoảng vài ngàn người, mùi vị mồ hôi cách xa chục bước vẫn có thể ngửi thấy được.
Đây là hai vạn cận vệ doanh của thuộc hạ Ưng, hắn giải thích có một ít được phái ra ngoài kia tôi luyện, ở đây chỉ chừa lại khoảng tám ngàn binh, bây giờ nhìn sân luyện binh vô cùng trống trải rộng rãi được bu đầy người, đại khái tám ngàn binh đều có mặt ở đây. Cho dù đứng xa cũng không thành vấn đề, trên sàn đấu đang diễn ra một trận, không phải chỉ cần xem là xong chuyện, mà là nhờ nghe ngóng. Không nghe được tiếng trống vang, tức là chưa có một ai thành công cả.
Đám binh sĩ kia ai cũng phấn khởi, vuốt quyền vuốt chưởng, nôn nóng muốn thử.
"Trên đài còn có người không vậy? Có thể chen hàng được không?"
"Nếu như chen hàng được, ta cũng muốn lên thử trước, một lát phải đi luyện bắn tên rồi!"
"Lão tử một lát nữa còn phải đi nấu cơm đây này."
Dám chắc, binh dẫn đầu cũng đến đây luôn rồi.
Lâu Thất nhìn lên đấu đài, cái nhìn đầu tiên nàng nhìn thấy là người nam nhân mặc bộ đồ cứng cáp màu xanh trời, tóc thắt bằng sợi dây màu xanh, mỉm cười nhẹ nhàng.
Trong đám binh sĩ mặc đồng phục như nhau, bộ đồ màu xanh sạch sẽ của hắn dường như khác biệt nổi bật hẳn hoi, và làn da của hắn trắng hơn người khác nhiều chút, đôi mày dài nhướng lên, mũi thẳng tắp, môi mỏng như cánh hoa đào hồng phấn tháng ba, rõ ràng phải có chút nữ khí, nhưng tổ hợp lại thì không có chút nữ khí nào cả.
Nếu nói mỹ nam như hoa, thì thần thái của hắn rõ ràng tự nhiên cởi mở, khí phách quân tử như ngọc. Tóm lại là, nam tử này đứng giữa đám binh sĩ, thực là hút mắt quá đi.
Không chỉ có nàng, kể cả Dao Phong và Trần Thập Lâu Tín đều nhìn vào hắn trước tiên, sau đó thì không di dời được ánh mắt nữa.
"Đó chính là Thúc Trọng Châu." Ưng thấy Lâu Thất nhìn chằm chằm người nam nhân đó, không biết sao đột nhiên cảm thấy Thúc Trọng Châu thật chướng mắt, nhưng vẫn giải thích: "Có thể hắn ta vừa làm nhiệm vụ trở về, vẫn chưa thay quân phục."
Cho nên, người đã hút mắt như vậy rồi, huống chi bộ đồ cũng hút mắt theo.
Người nam nhân như vậy chắc chắn không phải là người tầm thường. Lâu Thất có một dự cảm, Thúc Trọng Châu này, có lẽ thật sự là Thúc Trọng Châu của tri phủ thành Lạc Dương.
"Thật là ưa nhìn quá đi." Ấn Dao Phong tự nhủ một câu.
Lâu Thất nhịn không được nhếch môi, sau đó di dời ánh mắt, nhìn về phía cái trống ở giữa sàn đấu.
Chỉ nhìn một lần, trái tim của nàng liền nhảy đùng đùng.
Cái trống đó kích cỡ như trống quân, nhưng toàn thân màu đen, thân trống màu đen thì còn lý giải được, nhưng mặt trống cũng màu đen! Thông thường mặt trống được làm bằng da bò, chẳng lẽ mặt trống này được làm bằng da bò màu đen sao?
Nhưng nàng cảm thấy nó không hề đơn giản đâu.
Thân trống điêu khắc rất nhiều họa tiết, nàng đứng ở đây không nhìn ra được gì cả.
Có một binh sĩ tay đang cầm khua gõ, giương vai chuẩn bị, dùng lực gõ xuống mặt trống.
Nhưng bọn họ chả nghe thấy chút tiếng động nào cả!
Ấn Dao Phong buồn bực nói: "Không lẽ hắn chưa có ăn cơm?"
Trần Thập lắc đầu: "Không thể nào, nhìn tay của hắn, đã dùng sức lực rất mạnh." Cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, rõ ràng là bộ dạng dùng sức cực mạnh.
Kẻ đó không tin tà, lại muốn thử tiếp, có người kéo lấy tay của hắn, "Được rồi được rồi, còn có rất nhiều người muốn thử nữa."
Lúc này, ánh mắt của Thúc Trọng Châu vượt qua mấy hàng binh sĩ, nhìn về phía của Lâu Thất trong dòng người. Không sai, hắn một mắt liền nhìn trúng Lâu Thất, mà không phải là những người đứng xung quanh nàng.
Sau đó hắn giương môi nở nụ cười.
Nụ cười này, như cầu vồng sau cơn mưa, mây tan trăng sáng.
Và đột nhiên Lâu Thất cảm thấy nụ cười này có chút quen thuộc, quả thật có chút giống với bộ dạng khi cười của Trầm Sát, nàng sững sờ một hồi.
"Kẻ Thúc Trọng Châu này! Cười cái gì mà cười!"
Ưng giận dữ trong lòng, nhón chân phi lên đấu đài. Hắn đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người giật mình nhảy cẫng, sự chú ý khi nãy của bọn họ đều dồn lên cái trống, vốn dĩ không phát hiện ra ai cả.
"Ưng đại nhân!"
"Các ngươi rất rãnh rỗi." Ưng hừ một tiếng.
Thúc Trọng Châu không hoảng sợ không vội vã đáp: "Ưng đại nhân đến thật đúng lúc, chúng tôi vô tình phát hiện ra cái trống này, sau khi đem về chưa ai gõ vang được, hiện giờ Trọng Châu sực nhớ ra, lai lịch của cái trống này."
Lời này vừa được tuông ra, đám binh sĩ ngơ ngác. Có người không nhịn được hỏi: "Cái trống này còn có lai lịch gì cơ chứ?"
Cũng có người nói, "Ngươi nói vậy thật nực cười, không có lai lịch, trong núi có thể tự mình sinh ra cái trống sao?"
Trong lòng Ưng không bao giờ chất chứa được thù hận, vừa nghe lời nói của hắn liền quên đi mục đích nhảy lên đấu đài của mình, ngạc nhiên hỏi: "Cái trống này thật là chưa có ai gõ vang được sao?"
Thúc Trọng Châu không có trả lời hắn, mà quỳ một gối về phía Lâu Thất, to giọng hô: "Tham kiến Đế Phi."
Tất cả binh lính kinh hãi, lập tức quay đầu lại, đều hít thở một hơi sâu, sau đó đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Tham kiến Đế Phi!"
Lâu Thất được hơn ngàn người bái kiến như vậy, trong lòng vẫn có chút chấn động.
"Miễn lễ."
"Tạ Đế Phi."
Lâu Thất cũng không dẹo dặt nữa, phi thân lên đấu đài, hỏi Thúc Trọng Châu, "Cái trống này có tên sao?"
Thúc Trọng Châu đáp: "Có, cái trống này tên là Chiến Hồn Cổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.