Chương 363
Khuyết Danh
26/07/2019
"Chiến Hồn Cổ?" Lâu Thất hoàn toàn chưa nghe qua tên này. Sau khi hỏi xong nàng đến gần cái giá trống, lúc nãy cự ly xa không nhìn rõ, bây giờ nhìn gần nàng đột nhiên kinh hãi, bởi vì cái trống đó thực ra không phải là một màu đen tuyền.
Nói là màu đen, hoặc có thể nói đó là màu đọng lại của máu tươi thành màu đỏ đen.
Nàng đang định tiến lại gần hơn nữa, một bàn tay gân cốt phân minh đột nhiên nắm lấy cánh tay của nàng, khi nàng cúi đầu nhìn thì lại nhanh chóng được buông ra.
Nàng quay đầu lại, nghênh lên ánh mắt trong sáng của Thúc Trọng Châu.
"Đế Phi lượng thứ." Thúc Trọng Châu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Cái Chiến Hồn Cổ này được luyện ra từ máu tươi của vô số chiến hồn, máu sắc dương cương, nồng nặc sát khí, nữ tử không nên đến gần quá, nếu không sẽ bị tổn thương."
Lấu Thất nhíu mày không lên tiếng.
Ưng trầm giọng nói: "Sao ngươi biết được những thứ này?"
"Nhà của Trọng Châu có một quyển Kì Văn Lục, trên đó có ghi chép, chỉ là thời gian xem đã trôi qua lâu rồi, nên cần phải từ từ hồi nhớ lại."
Kì Văn Lục?
Lâu Thất sững lại, quyển Kỳ Vật Chí do lão đạo sĩ thối biên soạn, nhà của hắn cũng có một quyển Kì Văn Lục? Vậy có cùng một nhà sản xuất cùng một hệ liệt không.
Hiện giờ nàng càng lúc càng cảm thấy Thúc Trọng Châu này là tri phủ của thành Lạc Dương, bởi vì trên người của Thúc Trọng Châu có hơi thở của một vị quan, đó là một cảm giác, không biết miêu tả ra sao, mãnh liệt hơn văn nhân tri thức một chút.
Lâu Thất nhìn sang Trần Thập Lâu Tín: "Hai ngươi đi thử xem."
"Vâng."
Trần Thập và Lâu Tín vốn dĩ có chút nóng lòng muốn thử, vừa nghe được mệnh lệnh liền tiến lên phía trước, binh sĩ kia nhanh chóng trao khua gõ cho Lâu Tín.
Đám binh sĩ ai nấy đều nín thở, mỗi người đều giữ trạng thái im lặng, bởi vì trước kia những người đó không gõ ra được tiếng động, bọn họ cảm thấy bây giờ, có chút tiếng động nhỏ nhẹ thì cũng được tính vào, cho nên cả lũ không dám phát ra tiếng, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Lâu Tín tiếp nhận, trát bước chân ngựa, giơ cánh tay lên, mạnh mẽ gõ lên mặt trống.
Không có, không có! Không có tiếng động nào được vang ra cả!
Trần Thập đứng gần đó nhất, nhưng hắn cũng không nghe được chút tiếng động nào cả. Mặt trống đó giống như biết nuốt âm thanh, dùng lực gõ khua xuống, âm thanh giống như được nuốt vào trong đó, không phát ra nửa tiếng gì cả.
Lâu Tín sững sờ, khi nãy nhìn tuy biết bọn họ dùng sức lực rất mạnh, nhưng khi tự mình động tay mới biết được mình đã dùng sức mạnh cỡ nào, lúc nãy hắn chỉ suýt chưa dùng nội lực thôi đó!
Hắn đưa khua gõ cho Trần Thập, "Dùng nội lực gõ thử xem."
Trần Thập gật gật đầu, vận nội lực, vung khua gõ vào trung tâm cái trống. Hắn trực tiếp dùng năm phần nội lực, cảm thấy đây là giới hạn chịu đựng của cái trống đó rồi, tuy rất mạnh mẽ, nhưng sức lực mạnh quá e rằng cái trống bị vỡ nát ra.
Nhưng khi chiếc khua trống gõ lên bề mặt trống liền có vẻ hơi sai sai, vẫn là cảm giác nuốt âm thanh như khi nãy, hắn cảm thấy mặt trống như một cái miệng quái vật, hút hết toàn bộ âm thanh.
Vẫn chẳng có âm thanh nào phát ra.
"Kì lạ, thật là kì lạ quá đi."
Ưng không tin tà, nhận chiếc khua, "Để ta."
Nhưng kết quả vẫn giống vậy, rõ ràng có thể nhìn thấy sự rung động của mặt trống, nhưng vẫn không có âm thanh được phát ra.
"Ngay cả Ưng đại nhân cũng gõ không ra tiếng, ta thấy mình đừng có thử nữa!"
Đám binh sĩ cúi đầu thở dài một hơi.
Lâu Thất nhìn Thúc Trọng Châu: "Cuốn Kỳ Văn Lục của nhà các ngươi có ghi chép cách thức gõ vang Chiến Hồn Cổ không?"
Thúc Trọng Châu lắc lắc đầu: "Không có, chỉ nói là, Chiến Hồn Cổ chỉ được một người gõ vang qua, người đó tựa thiên thần hạ phàm, anh dũng vô đối, Chiến Hồn Cổ vang lên, có thể khiến ngàn quân trở nên kiên cường, trái tim của quân sĩ càng trở nên hùng dũng, sức chiến đấu kinh người, trăm trận trăm thắng, chiến đấu không biết mệt mỏi."
Cả đám nghe thấy liền sững người, và trong lòng thích thú. Ánh mắt của Ưng phát sáng: "Chiến Hồn Cổ còn có uy lực mạnh như vậy sao? Vậy tức là, nếu có thể gõ vang Chiến Hồn Cổ, ở trên chiến trường, quân ta sẽ tăng tỉ lệ chiến thắng lên rất nhiều?"
Thúc Trọng Châu đáp: "Trên sách ghi chép như thế, và cũng có ý nghĩa như vậy."
Lâu Thất đột nhiên nhíu mày, nhìn Thúc Trọng Châu: "Ngươi từng thử qua chưa?"
"Hồi Đế Phi, chưa từng." Tốc độ giọng điệu của Thúc Trọng Châu là một nhịp điệu khiến người nghe cảm thấy thoải mái, và khi hắn nói chuyện với Lâu Thất, Lâu Thất luôn cảm thấy ánh mắt của hắn mang theo ý cười rất nhẹ rất nhẹ, và cái kiểu cười như vậy khiến hắn trông thật nổi bật khác người.
Nàng gặp qua nam nhân cực kì tuấn tú, xếp hạng nhất đương nhiên là Trầm Sát, anh trai nàng là Lâu Hoan Thiên, còn có Ngọc thái tử, Vân Phong, bao gồm cả thuộc hạ của nàng là Trần Thập, đều là những mỹ nam đẳng cấp, còn Thúc Trọng Châu trên người có một khí chất thu hút người khác, và tức thì rất khó dùng từ ngữ hình dung, kẻ có khí chất như vậy, Lâu Thất mới lần đầu tiên được gặp.
Nếu không có Trầm Sát ở đằng trước, nàng cảm thấy mình sẽ bị Thúc Trọng Châu thu hút mất.
"Hay là ngươi thử xem." Nàng không biết tại sao, nhưng cảm thấy con người của Thúc Trọng Châu có chút thần bí, và hiểu biết không hề ít.
Thúc Trọng Châu dường như không ngờ nàng sẽ bảo hắn thử, hắn ngơ ngác, liền lộ ra nụ cười, giọng nói thanh thoát như gió, "Được."
Ưng và Trần Thập cùng lúc cau mày, bọn họ không thích Thúc Trọng Châu cười với Lâu Thất. Cười cái gì? Có gì đáng cười kia chứ?
Lâu Thất lui về sau một bước, nhìn Thúc Trọng Châu đón lấy khua gõ, đi đến trước mặt của Chiến Hồn Cổ, hắn không vội động tay, đứng ở đó, đầu hơi cúi xuống. Giây kế tiếp, trong lòng của Lâu Thất chấn động.
Bởi vì có một luồng khí thế dường như bộc phát từ trong người của Thúc Trọng Châu, hắn đứng thẳng lưng, xấc hàm lên, môi mím lại, miệng thu nhỏ, bỗng dưng hắn không còn là hắn nữa, như tướng lĩnh đang ở trong trận chiến, như một tướng quân cô độc, như một tướng sĩ đang nhìn trăm ngàn hùng binh đồ sát nhau, chiến mã kêu một cách ai oán, trận chiến tràn ngập đau thương.
Vẻ bi tráng vương vấn quanh quẩn đầy mình, nhưng hắn vẫn rất nghiêm nghị hào hùng.
Hắn nhắm mắt lại, dần dần giơ tay lên, gõ vào mặt trống một cách nặng trĩu.
"Tùng."
"Tùng tùng tùng."
Tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Tiếng gõ rõ ràng rất thâm trầm, nhưng lại vang đi rất xa, vang đi rất xa rất xa. Từng tiếng trống, mọi người như nhìn thấy người thân ở nhà đang ngóng trông, nhìn thấy người vợ vừa mới tân hôn, nhìn thấy đứa con đang chập chững tập đi, nhìn thấy nụ cười của bạn học cùng lớp. Dường như có tướng quân đang hét lớn: "Chúng quân muốn chiến thắng trở về, về nhà gặp người thân không?"
"Muốn diệt trừ kẻ địch, bảo vệ quốc gia không?"
"Muốn sống sót không?"
"Vậy thì giết! Giết giết giết! Giết chúng không chừa mảnh giáp nào cả! Giết chúng tơi bời tan tác!"
Dòng nhiệt huyết đang hò reo trong mạch máu, tim đập rộn ràng, đau thương mệt mỏi những thứ đó chẳng là gì nữa! Chỉ cần giết! Giết giết giết!
Lâu Thất nhìn xung quanh một vòng, trong lòng kinh hãi. Nàng nhìn ra được, trong tiếng trống vang lên, những người này đều được khơi dậy chiến ý nồng nhiệt! Nếu hiện giờ kéo bọn binh này ra ngoài, bọn họ tuyệt đối không sợ đau không sợ chết! Bảo đảm từng người đều có thể giết đỏ cả con mắt.
Lực cảm nhiễm của tiếng trống này quá lợi hại! Không, đây là một dạng ma lực đó!
Lâu Thất thấy Trần Thập và Lâu Tín đứng gần bên mình cũng có chút đỏ ngầu cả mắt, lập tức kết một cái khuyết, tung chỉ đi ra, nhanh chóng điểm lên giữa trán của bọn họ.
Như một dòng nước lạnh chảy ngang qua đầu óc, Trần Thập và Lâu Tín bỗng dưng tỉnh táo trở lại.
"Trời đất, tiếng trống này..." Lâu Tín vừa tỉnh lại liền sợ hãi lui về sau một chút.
Sắc mặt của Trần Thập cũng không được tốt lắm, dù sao thì, có một cảm giác như bị khống chế, cảm giác như vậy ai mà cảm thấy tốt được chứ?
Ngay lúc này, tay của Thúc Trọng Châu đột nhiên ấn lên trên mặt trống, tiếng trống đó bỗng dừng lại. Hắn đứng yên một hồi, mới dần dần quay người trở lại.
Lâu Thất nhìn thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, không nhịn được bèn hỏi: "Thúc Trọng Châu, cảm giác của ngươi hiện giờ thế nào?"
Nàng quả nhiên đoán không sai, Thúc Trọng Châu thật sự có thể gõ vang cái trống này. Chỉ là nàng không hiểu, hắn nguyện làm một tên lính ở đây, mục đích là gì.
"Hồi Đế Phi, không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt một chút. Chiến Hồn Cổ có lẽ còn gây tiêu hao tinh thần của người gõ trống." Thúc Trọng Châu đáp.
Tiếng trống vừa dứt, chúng binh sĩ mới hoàn hồn lại, mỗi người sợ hãi nhìn về phía cái trống, nhìn Thúc Trọng Châu.
"Sao hắn có thể gõ vang cái trống đó vậy?"
"Tiếng trống này thật là lợi hại."
"Đúng vậy, lúc nãy ta hận không lập tức chạy lên chiến trường sống chết cùng quân địch đó."
Đúng vậy, chiến ý mạnh mẽ như thế, mạnh mẽ như vậy.
Ưng nhìn Thúc Trọng Châu, "Sao ngươi gõ vang được vậy?"
Thúc Trọng Châu chỉ đáp: "Ta cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy, phải bình tâm xuống mới được."
"Cái trống này, nữ tử có thể đến gần không?" Lâu Thất nhìn cái trống có chút suy nghĩ.
"Theo ghi chép thì không thể, sẽ gây tổn thương tinh thần. Đế Phi thà tin theo như vậy đi."
Lâu Thất gật gật đầu, quay người nói: "Đúng lúc, tất cả mọi người ở đây, xếp hàng." Nàng quyết định tuyển chọn người, và sau đó mới nói chuyện đàng hoàng với Thúc Trọng Châu.
Mấy ngàn binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, nhìn ra được, Ưng đã tốn không ít tâm sức đối với đám binh sĩ này, hàng nhanh chóng được phân ra, sau khi xếp hàng xong thì không một ai lên tiếng nữa.
Lâu Thất tiến lên trên một bước, dùng nội lực lớn tiếng nói: "Bổn phi cần tuyển chọn ba mươi người trong đám người các ngươi, ba mươi người này phải tham gia một khóa huấn luyện đặc biệt. Nói rõ trước, đó là bài tập luyện sẽ khó khăn khổ cực hơn gấp mười lần so với sự tập luyện của các ngươi hiện giờ, bây giờ, không đồng ý tham gia, tự động lui ra, đây là tự nguyện, không phải ép buộc, cho nên các ngươi chỉ cần nghe theo quyết định của bản thân là được, bổn phi tuyệt đối không trách tội."
Qua một hồi, bèn có một nửa người lui ra.
Lâu Thất gật gật đầu, nói tiếp: "Đối với trùng rắn kiến cổ các loại đặc biệt sợ hãi, không muốn tiếp xúc gần, lui ra."
Câu nói này vừa buông, liền dẫn đến nhiều lời bàn tán xôn xao, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ cũng đoán được những thứ này sẽ liên quan đến bài tập huấn đặc biệt kia, và liền lui ra một mảng người nữa.
Bây giờ chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Lâu Thất bảo bọn họ ghé lại gần, đang định lên tiếng, Ấn Dao Phong đột nhiên giơ cao tay: "Đế Phi, Dao Phong có thể gia nhập không?"
Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
"Ngươi muốn tham gia buổi tập huấn?" Lâu Thất nhìn cô ta một phen.
Ấn Dao Phong lập tức đáp: "Đúng vậy! Đế Phi hãy cho ta một cơ hội!"
"Được, ngươi vào đội, chờ ta còn phải lựa chọn kĩ càng nữa, nếu ngươi không qua được bài thử thách, thì ta sẽ không chọn ngươi."
Ấn Dao Phong lập tức vui mừng đứng vào hàng ngũ hơn ngàn người kia.
"Tiếp theo đây, học theo ta làm một động tác về ngón tay, làm không được, lui ra."
Mười ngón tay của Lâu Thất đan xen nhau, đè áp ngón tay xuống trước. Nàng cần dạy cho bọn họ bài cơ bản nhất về động tác ngón tay, nếu có thể làm được, thì đó mới là người mà nàng cần phải bồi dưỡng, nếu không cho dù nàng dắt theo, cũng khó học thành tài trong một thời gian ngắn ngủi.
Nói là màu đen, hoặc có thể nói đó là màu đọng lại của máu tươi thành màu đỏ đen.
Nàng đang định tiến lại gần hơn nữa, một bàn tay gân cốt phân minh đột nhiên nắm lấy cánh tay của nàng, khi nàng cúi đầu nhìn thì lại nhanh chóng được buông ra.
Nàng quay đầu lại, nghênh lên ánh mắt trong sáng của Thúc Trọng Châu.
"Đế Phi lượng thứ." Thúc Trọng Châu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Cái Chiến Hồn Cổ này được luyện ra từ máu tươi của vô số chiến hồn, máu sắc dương cương, nồng nặc sát khí, nữ tử không nên đến gần quá, nếu không sẽ bị tổn thương."
Lấu Thất nhíu mày không lên tiếng.
Ưng trầm giọng nói: "Sao ngươi biết được những thứ này?"
"Nhà của Trọng Châu có một quyển Kì Văn Lục, trên đó có ghi chép, chỉ là thời gian xem đã trôi qua lâu rồi, nên cần phải từ từ hồi nhớ lại."
Kì Văn Lục?
Lâu Thất sững lại, quyển Kỳ Vật Chí do lão đạo sĩ thối biên soạn, nhà của hắn cũng có một quyển Kì Văn Lục? Vậy có cùng một nhà sản xuất cùng một hệ liệt không.
Hiện giờ nàng càng lúc càng cảm thấy Thúc Trọng Châu này là tri phủ của thành Lạc Dương, bởi vì trên người của Thúc Trọng Châu có hơi thở của một vị quan, đó là một cảm giác, không biết miêu tả ra sao, mãnh liệt hơn văn nhân tri thức một chút.
Lâu Thất nhìn sang Trần Thập Lâu Tín: "Hai ngươi đi thử xem."
"Vâng."
Trần Thập và Lâu Tín vốn dĩ có chút nóng lòng muốn thử, vừa nghe được mệnh lệnh liền tiến lên phía trước, binh sĩ kia nhanh chóng trao khua gõ cho Lâu Tín.
Đám binh sĩ ai nấy đều nín thở, mỗi người đều giữ trạng thái im lặng, bởi vì trước kia những người đó không gõ ra được tiếng động, bọn họ cảm thấy bây giờ, có chút tiếng động nhỏ nhẹ thì cũng được tính vào, cho nên cả lũ không dám phát ra tiếng, sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Lâu Tín tiếp nhận, trát bước chân ngựa, giơ cánh tay lên, mạnh mẽ gõ lên mặt trống.
Không có, không có! Không có tiếng động nào được vang ra cả!
Trần Thập đứng gần đó nhất, nhưng hắn cũng không nghe được chút tiếng động nào cả. Mặt trống đó giống như biết nuốt âm thanh, dùng lực gõ khua xuống, âm thanh giống như được nuốt vào trong đó, không phát ra nửa tiếng gì cả.
Lâu Tín sững sờ, khi nãy nhìn tuy biết bọn họ dùng sức lực rất mạnh, nhưng khi tự mình động tay mới biết được mình đã dùng sức mạnh cỡ nào, lúc nãy hắn chỉ suýt chưa dùng nội lực thôi đó!
Hắn đưa khua gõ cho Trần Thập, "Dùng nội lực gõ thử xem."
Trần Thập gật gật đầu, vận nội lực, vung khua gõ vào trung tâm cái trống. Hắn trực tiếp dùng năm phần nội lực, cảm thấy đây là giới hạn chịu đựng của cái trống đó rồi, tuy rất mạnh mẽ, nhưng sức lực mạnh quá e rằng cái trống bị vỡ nát ra.
Nhưng khi chiếc khua trống gõ lên bề mặt trống liền có vẻ hơi sai sai, vẫn là cảm giác nuốt âm thanh như khi nãy, hắn cảm thấy mặt trống như một cái miệng quái vật, hút hết toàn bộ âm thanh.
Vẫn chẳng có âm thanh nào phát ra.
"Kì lạ, thật là kì lạ quá đi."
Ưng không tin tà, nhận chiếc khua, "Để ta."
Nhưng kết quả vẫn giống vậy, rõ ràng có thể nhìn thấy sự rung động của mặt trống, nhưng vẫn không có âm thanh được phát ra.
"Ngay cả Ưng đại nhân cũng gõ không ra tiếng, ta thấy mình đừng có thử nữa!"
Đám binh sĩ cúi đầu thở dài một hơi.
Lâu Thất nhìn Thúc Trọng Châu: "Cuốn Kỳ Văn Lục của nhà các ngươi có ghi chép cách thức gõ vang Chiến Hồn Cổ không?"
Thúc Trọng Châu lắc lắc đầu: "Không có, chỉ nói là, Chiến Hồn Cổ chỉ được một người gõ vang qua, người đó tựa thiên thần hạ phàm, anh dũng vô đối, Chiến Hồn Cổ vang lên, có thể khiến ngàn quân trở nên kiên cường, trái tim của quân sĩ càng trở nên hùng dũng, sức chiến đấu kinh người, trăm trận trăm thắng, chiến đấu không biết mệt mỏi."
Cả đám nghe thấy liền sững người, và trong lòng thích thú. Ánh mắt của Ưng phát sáng: "Chiến Hồn Cổ còn có uy lực mạnh như vậy sao? Vậy tức là, nếu có thể gõ vang Chiến Hồn Cổ, ở trên chiến trường, quân ta sẽ tăng tỉ lệ chiến thắng lên rất nhiều?"
Thúc Trọng Châu đáp: "Trên sách ghi chép như thế, và cũng có ý nghĩa như vậy."
Lâu Thất đột nhiên nhíu mày, nhìn Thúc Trọng Châu: "Ngươi từng thử qua chưa?"
"Hồi Đế Phi, chưa từng." Tốc độ giọng điệu của Thúc Trọng Châu là một nhịp điệu khiến người nghe cảm thấy thoải mái, và khi hắn nói chuyện với Lâu Thất, Lâu Thất luôn cảm thấy ánh mắt của hắn mang theo ý cười rất nhẹ rất nhẹ, và cái kiểu cười như vậy khiến hắn trông thật nổi bật khác người.
Nàng gặp qua nam nhân cực kì tuấn tú, xếp hạng nhất đương nhiên là Trầm Sát, anh trai nàng là Lâu Hoan Thiên, còn có Ngọc thái tử, Vân Phong, bao gồm cả thuộc hạ của nàng là Trần Thập, đều là những mỹ nam đẳng cấp, còn Thúc Trọng Châu trên người có một khí chất thu hút người khác, và tức thì rất khó dùng từ ngữ hình dung, kẻ có khí chất như vậy, Lâu Thất mới lần đầu tiên được gặp.
Nếu không có Trầm Sát ở đằng trước, nàng cảm thấy mình sẽ bị Thúc Trọng Châu thu hút mất.
"Hay là ngươi thử xem." Nàng không biết tại sao, nhưng cảm thấy con người của Thúc Trọng Châu có chút thần bí, và hiểu biết không hề ít.
Thúc Trọng Châu dường như không ngờ nàng sẽ bảo hắn thử, hắn ngơ ngác, liền lộ ra nụ cười, giọng nói thanh thoát như gió, "Được."
Ưng và Trần Thập cùng lúc cau mày, bọn họ không thích Thúc Trọng Châu cười với Lâu Thất. Cười cái gì? Có gì đáng cười kia chứ?
Lâu Thất lui về sau một bước, nhìn Thúc Trọng Châu đón lấy khua gõ, đi đến trước mặt của Chiến Hồn Cổ, hắn không vội động tay, đứng ở đó, đầu hơi cúi xuống. Giây kế tiếp, trong lòng của Lâu Thất chấn động.
Bởi vì có một luồng khí thế dường như bộc phát từ trong người của Thúc Trọng Châu, hắn đứng thẳng lưng, xấc hàm lên, môi mím lại, miệng thu nhỏ, bỗng dưng hắn không còn là hắn nữa, như tướng lĩnh đang ở trong trận chiến, như một tướng quân cô độc, như một tướng sĩ đang nhìn trăm ngàn hùng binh đồ sát nhau, chiến mã kêu một cách ai oán, trận chiến tràn ngập đau thương.
Vẻ bi tráng vương vấn quanh quẩn đầy mình, nhưng hắn vẫn rất nghiêm nghị hào hùng.
Hắn nhắm mắt lại, dần dần giơ tay lên, gõ vào mặt trống một cách nặng trĩu.
"Tùng."
"Tùng tùng tùng."
Tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc.
Tiếng gõ rõ ràng rất thâm trầm, nhưng lại vang đi rất xa, vang đi rất xa rất xa. Từng tiếng trống, mọi người như nhìn thấy người thân ở nhà đang ngóng trông, nhìn thấy người vợ vừa mới tân hôn, nhìn thấy đứa con đang chập chững tập đi, nhìn thấy nụ cười của bạn học cùng lớp. Dường như có tướng quân đang hét lớn: "Chúng quân muốn chiến thắng trở về, về nhà gặp người thân không?"
"Muốn diệt trừ kẻ địch, bảo vệ quốc gia không?"
"Muốn sống sót không?"
"Vậy thì giết! Giết giết giết! Giết chúng không chừa mảnh giáp nào cả! Giết chúng tơi bời tan tác!"
Dòng nhiệt huyết đang hò reo trong mạch máu, tim đập rộn ràng, đau thương mệt mỏi những thứ đó chẳng là gì nữa! Chỉ cần giết! Giết giết giết!
Lâu Thất nhìn xung quanh một vòng, trong lòng kinh hãi. Nàng nhìn ra được, trong tiếng trống vang lên, những người này đều được khơi dậy chiến ý nồng nhiệt! Nếu hiện giờ kéo bọn binh này ra ngoài, bọn họ tuyệt đối không sợ đau không sợ chết! Bảo đảm từng người đều có thể giết đỏ cả con mắt.
Lực cảm nhiễm của tiếng trống này quá lợi hại! Không, đây là một dạng ma lực đó!
Lâu Thất thấy Trần Thập và Lâu Tín đứng gần bên mình cũng có chút đỏ ngầu cả mắt, lập tức kết một cái khuyết, tung chỉ đi ra, nhanh chóng điểm lên giữa trán của bọn họ.
Như một dòng nước lạnh chảy ngang qua đầu óc, Trần Thập và Lâu Tín bỗng dưng tỉnh táo trở lại.
"Trời đất, tiếng trống này..." Lâu Tín vừa tỉnh lại liền sợ hãi lui về sau một chút.
Sắc mặt của Trần Thập cũng không được tốt lắm, dù sao thì, có một cảm giác như bị khống chế, cảm giác như vậy ai mà cảm thấy tốt được chứ?
Ngay lúc này, tay của Thúc Trọng Châu đột nhiên ấn lên trên mặt trống, tiếng trống đó bỗng dừng lại. Hắn đứng yên một hồi, mới dần dần quay người trở lại.
Lâu Thất nhìn thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, không nhịn được bèn hỏi: "Thúc Trọng Châu, cảm giác của ngươi hiện giờ thế nào?"
Nàng quả nhiên đoán không sai, Thúc Trọng Châu thật sự có thể gõ vang cái trống này. Chỉ là nàng không hiểu, hắn nguyện làm một tên lính ở đây, mục đích là gì.
"Hồi Đế Phi, không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt một chút. Chiến Hồn Cổ có lẽ còn gây tiêu hao tinh thần của người gõ trống." Thúc Trọng Châu đáp.
Tiếng trống vừa dứt, chúng binh sĩ mới hoàn hồn lại, mỗi người sợ hãi nhìn về phía cái trống, nhìn Thúc Trọng Châu.
"Sao hắn có thể gõ vang cái trống đó vậy?"
"Tiếng trống này thật là lợi hại."
"Đúng vậy, lúc nãy ta hận không lập tức chạy lên chiến trường sống chết cùng quân địch đó."
Đúng vậy, chiến ý mạnh mẽ như thế, mạnh mẽ như vậy.
Ưng nhìn Thúc Trọng Châu, "Sao ngươi gõ vang được vậy?"
Thúc Trọng Châu chỉ đáp: "Ta cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy, phải bình tâm xuống mới được."
"Cái trống này, nữ tử có thể đến gần không?" Lâu Thất nhìn cái trống có chút suy nghĩ.
"Theo ghi chép thì không thể, sẽ gây tổn thương tinh thần. Đế Phi thà tin theo như vậy đi."
Lâu Thất gật gật đầu, quay người nói: "Đúng lúc, tất cả mọi người ở đây, xếp hàng." Nàng quyết định tuyển chọn người, và sau đó mới nói chuyện đàng hoàng với Thúc Trọng Châu.
Mấy ngàn binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, nhìn ra được, Ưng đã tốn không ít tâm sức đối với đám binh sĩ này, hàng nhanh chóng được phân ra, sau khi xếp hàng xong thì không một ai lên tiếng nữa.
Lâu Thất tiến lên trên một bước, dùng nội lực lớn tiếng nói: "Bổn phi cần tuyển chọn ba mươi người trong đám người các ngươi, ba mươi người này phải tham gia một khóa huấn luyện đặc biệt. Nói rõ trước, đó là bài tập luyện sẽ khó khăn khổ cực hơn gấp mười lần so với sự tập luyện của các ngươi hiện giờ, bây giờ, không đồng ý tham gia, tự động lui ra, đây là tự nguyện, không phải ép buộc, cho nên các ngươi chỉ cần nghe theo quyết định của bản thân là được, bổn phi tuyệt đối không trách tội."
Qua một hồi, bèn có một nửa người lui ra.
Lâu Thất gật gật đầu, nói tiếp: "Đối với trùng rắn kiến cổ các loại đặc biệt sợ hãi, không muốn tiếp xúc gần, lui ra."
Câu nói này vừa buông, liền dẫn đến nhiều lời bàn tán xôn xao, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ cũng đoán được những thứ này sẽ liên quan đến bài tập huấn đặc biệt kia, và liền lui ra một mảng người nữa.
Bây giờ chỉ còn lại hơn một ngàn người.
Lâu Thất bảo bọn họ ghé lại gần, đang định lên tiếng, Ấn Dao Phong đột nhiên giơ cao tay: "Đế Phi, Dao Phong có thể gia nhập không?"
Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
"Ngươi muốn tham gia buổi tập huấn?" Lâu Thất nhìn cô ta một phen.
Ấn Dao Phong lập tức đáp: "Đúng vậy! Đế Phi hãy cho ta một cơ hội!"
"Được, ngươi vào đội, chờ ta còn phải lựa chọn kĩ càng nữa, nếu ngươi không qua được bài thử thách, thì ta sẽ không chọn ngươi."
Ấn Dao Phong lập tức vui mừng đứng vào hàng ngũ hơn ngàn người kia.
"Tiếp theo đây, học theo ta làm một động tác về ngón tay, làm không được, lui ra."
Mười ngón tay của Lâu Thất đan xen nhau, đè áp ngón tay xuống trước. Nàng cần dạy cho bọn họ bài cơ bản nhất về động tác ngón tay, nếu có thể làm được, thì đó mới là người mà nàng cần phải bồi dưỡng, nếu không cho dù nàng dắt theo, cũng khó học thành tài trong một thời gian ngắn ngủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.