Chương 422
Khuyết Danh
26/07/2019
Trong màn đêm, ánh sáng của hai cột trụ trước mặt đã mất đi sắc điệu vốn có, ở đây tối tăm mịt mù, ánh sáng xanh vàng nơi này chiếu xuống rừng cây u ám mịt mù, khuôn mặt bọn họ lập loè sắc vàng sắc xanh, ma mị tựa như yêu quái trong núi.
Nhưng chẳng cần biết phía dưới có bảo vật gì thì bọn họ cũng chẳng có cách nào xuống dưới cái hố trời này. Đến ngay cả công lực của Trầm Sát cao thâm như vậy mà đứng trước thiên nhiên thần kỳ nhường này cũng phải bó tay.
Trầm Sát nhìn nàng vặn vẹo suy nghĩ vẫn không muốn từ bỏ, lại chẳng có cách nào để quan sát được tình hình bên dưới hố trời, ánh mắt chàng loé lên một tia sáng rồi đột ngột ôm lấy eo nàng, mũi chân khẽ chạm xuống đất rồi thân người vút xuống hố trời đó.
"Ông trời ơi, có thể đừng doạ người ta như vậy được không?" Lâu Thất thật sự bị chàng doạ cho sợ phát khiếp, ai mà ngờ được chàng đột nhiên ra chiêu này. Đã vậy nàng còn đang nghĩ rằng hố trời còn nguy hiểm hơn tất cả những nơi mà lúc trước nàng từng vượt qua.
"Bản Đế Quân còn chưa từng nhìn thấy nàng thật sự sợ hãi cái gì đâu."
"Ý chàng là ta trước giờ vẫn luôn giả vờ phải không?"
"Đây là tự nàng nói ra đây nhé." Khoé miệng chàng cong lên.
Lâu Thất đang định phản bác lại thì đột nhiên cảm nhận thấy dường như dưới chân mình có gió lạnh và chút lực hút, nàng không kiềm được cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra bọn họ lúc này đang dừng ở trên đầu hố trời, cũng có nghĩa là đang đứng bay bổng giữa không trung.
Ngay lập tức nàng cảm thấy hốt hoảng
"Muốn nhìn thì nhìn nhanh lên, bản Đế Quân không thể giữ được quá lâu đâu."
Lúc này Lâu Thất mới hoàn hồn, tức khắc nhìn xuống dưới hố trời.
Bởi vì có ánh sáng nên nàng có thể nhìn thấy mảng hố đá lớn, ở đó toàn là đá màu trắng trơn bóng, nhẵn nhụi không chút vết nứt, nhìn như là hoàn toàn tự nhiên, điều này cũng có nghĩa là nơi đây tuyệt đối không có chỗ đáp xuống.
Ánh sáng đó vẫn còn ở một nơi rất sâu rất sâu, nhãn lực không thể nhìn thấy.
"Mau quay về thôi." Lâu Thất cũng không dám chần chừ, bởi nàng cảm nhận được lực hút từ đáy hố truyền tới, bọn họ dừng lại có một lúc vậy thôi mà thân hình đã bị kéo xuống vài phần.
Trầm Sát ôm eo nàng xoay người bay lên.
"Xem ra nơi này chúng ta không có cách nào đi xuống để thám thính tới tận đáy rồi."
Đúng vào lúc Trầm Sát tưởng nàng sẽ thất vọng thì nàng lại đột nhiên bật cười khúc khích, "Chúng ta chẳng thiệt đâu, chúng ta đã lấy được hai bảo bối, Trương Mệnh và Vân Phong đó không lấy được bảo bối tốt đoán chắc rằng chỉ mong ngóng có thể đến nơi này tìm đồ thôi." Sau đó đợi đến lúc bọn chúng đến xem, ha ha ha, không biết liệu chúng có thổ huyết hay không.
"Chúng ta cứ ở đây chờ xem, đợi bọn chúng tới thì bản Đế Quân sẽ tiễn chúng xuống dưới." Khuôn mặt Trầm Sát bình thản, chàng nói cứ như là thật sự giúp đỡ người ta vậy. Ai mà chả biết cái cách chàng tiễn bọn chúng ắt hẳn là tung một chưởng ra rồi.
Đối với tên Trương Mệnh đó Lâu Thất không có ý kiến gì, ai thèm quản hắn sống chết thế nào, nhưng Triệu Vân...
"Tha cho Triệu Vân một lần đi."
Nghe thấy lời này của chàng, sắc mặt Trầm Sát bỗng nhiên trùng xuống. "Nàng muốn cầu xin cho tên xấu xí đó sao?" Nỗi tức giận của chàng còn chưa nguôi đâu, bây giờ nàng lại muốc chọc giận chacng sao? Bao giờ nàng mới có thể ngoan ngoãn đừng có chọc tức chàng đây?
Lâu Thất nhìn sắc mặ chàng ngay lập tức thở dài thườn thượt, đây không chỉ là bạo quân mà còn là bạo long cơ, không, ghen long. Nàng đưa tay ra ôm lấy cánh tay chàng rồi kéo chàng tiến vào một chỗ trong rừng cách đó không xa, vừa đi vừa nịnh nọt chàng.
"Chàng nghĩ mà xem, một nhân tính khác của Triệu Vân, Vân Phong có phải từng cho ta Băng Sơn Huyết Liên không? Ta coi như là trả lại hắn lần đó, chàng cũng không muốn ta nợ tình của nam nhân khác phải không."
"Tình? Nàng muốn trả người ta tình sao?" Chàng liếc xéo nàng.
Lâu Thất xém chút thì tự cắn vào lưỡi: "Tình này không phải là tình cảm đôi bên, mà này, ta nói này, chàng có thể đừng nói đầy ẩn ý như vậy được không?"
Ấu trĩ không hả? Có thể nói chuyện tử tế chuý được không?
Trầm Sát hừ một tiếng, ít nhất chàng cũng chẳng phản đối nữa.
Chỉ là Lâu Thất cảm thấy rằng ít ra thì Vân Phong trước giờ cũng chưa từng làm gì tổn hại đến nàng, hơn nữa thì quả thực là hắn cũng có chút nhân tình với nàng, kể cả là Triệu Vân, lần trước gặp mặt thì hắn cũng từng giúp nàng. Khi ở thành Lạc Dương nàng muốn ra khỏi thành, chính hắn đã lấy lệnh bài của Thúc Trọng Châu cho nàng.
Khi đó nàng cũng không hề nhận thấy Triệu Vân có ý thù địch gì với nàng, chỉ là lần này hắn tại sao lại thay đổi, nhất thời nàng vẫn không lý giải được. Có điều con người Triệu Vân này nàng cứ luôn cảm thấy giữ lại sẽ có lúc dùng đến.
Đúng vào lúc Lâu Thất tưởng rằng chàng đã đồng ý thì Trầm Sát đột nhiên bế nàng lên, ngay lập tức phi lên cây, ôm lấy nàng ngồi trên một chạc cây lớn, chàng ôm chặt nàng vào lòng, ánh mắt chàng sáng quắc lên nhìn nàng, ngữ khí trùng xuống: "Nàng muốn bản Đế Quân tin nàng thì phải có chút biểu hiện chứ."
Đám người Lâm Thịnh Uy vốn dĩ đi theo sau họ, bỗng nhiên lại thấy hai người họ vọt lên cây, cả đám liền đứng gốc cây ngẩn ngơ, đây...
Trần Thập khẽ ho vài tiếng rồi nói: "Hai người các ngươi lên cái cây bên đó đi." Hắn chỉ vào một cái cây cách đó không xa nhưng chỗ đó tuyệt đối không nghe thấy được cái cây bên này nói gì.
Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ ngay lập tức "suỵttt" một tiếng rồi đi êm như mèo sang đó, hai người cùng trèo lên cây.
Còn Trần Thập cũng chọn một cái cây lên trên. Bây giờ đã là nửa đêm, tuy không biết Trương Mệnh và Triệu Vân đã xảy ra chuyện gì mà đến giờ này vẫn chưa tới, nhưng bọn chúng nhất định sẽ đến, dù sao thì bọn họ cũng phải qua đêm chi bằng ở đây đêm nay vừa túc trực vừa nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên hắn cũng chẳng dám nghe trộm hai vị trò chuyện.
Lại nói đến Lâu Thất, nàng bị câu nói mà Trầm Sát vừa thốt ra làm cho choáng váng. Nàng thông qua kẽ lá trên cây mà quan sát chàng hết lần này tới lần khác, cứ như là không quen biết chàng vậy. Cậu trai này bây giờ lại còn học cách ra điều kiện, mặc cả với nàng cơ đấy.
Trời đất ơi. Sao mà cảm giác hình như lệch sóng rồi thế này.
"Sao cứ nhìn bản Đế Quân mãi thế, liệu có phải cảm thấy bản Đế Quân quá tuấn tú khôi ngô, càng nhìn càng si mê không?"
Lần này quả thật Lâu Thất bị sốch nặng, nàng đưa tay ra sờ vào trán chàng "Người yêu dấu ơi, có phải chàng sốt rồi không?"
Khuôn mặt Trầm Sát ngay lập tức tối sầm lại. Chàng cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, lúc trước gặp Vân Phong lại nghe nàng cầu xin cho hắn, lại còn biết nàng thích cái kiểu đàn ông mặt hoa da phấn đó, thích cái kiểu nói chuyện sến rện đó nên vô thức nói mấy câu này, ai mà ngờ được nàng lại có phản ứng như vậy.
Quả thật, quả thật là khiến chàng tức chết đi được.
Thấy chàng đột ngột lật mặt, Lâu Thất cười thầm trong bụng, nàng lại cảm thấy có chút mềm lòng, nàng có thể cảm nhận được rằng Trầm Sát đang học cách để yêu nàng, trước đây chàng bá đạo tuyệt đối, nói cái gì thì là cái đó, bây giờ đã biết bắt đầu suy đoán tâm tư và sở thích của nàng rồi. Chàng như này khiến nàng muốn trêu ghẹo tâm tư của chàng nhưng cũng biết rằng không được đả kích quá đà.
Nghĩ như vậy nàng bèn chủ động ngả vào chàng, ánh mắt sáng long lanh nhìn chàng nói: "Ta đang nghĩ~~"
Trầm Sát bị nàng khơi gợi cõi lòng, "Ừm"
"Ta đang nghĩ rằng mình tới nơi này liệu có phải vì kiếp trước ta đã làm rất nhiều rất nhiều việc thiện, vì thế mà ông trời mới ban tặng cho ta một nam tử khôi ngô tuấn tú, võ công cái thế, tài nghệ vô song hay không~~"
Ngữ khí của nàng vô cùng nũng nịu, giọng nói thì dịu dàng lạ thường, ánh mắt đem theo sự ngưỡng mộ và tự hào, Lâu Thất như này trước giờ chàng chưa từng thấy, ánh mắt này, giọng nói này, nữ tử này trong tích tắc xông vào trái tim Trầm Sát, cảm giác hụt hẫng ban nãy ngay lập tức bỗng nhiên tan thành mây khói. Trái tim Trầm Sát trước giờ chưa bao giờ ấm áp như vậy.
Chàng ngỡ rằng như này là xong rồi, hoàn toàn không ngờ rằng nữ tử với hương thơm ngọt ngào lại sán tới gần chàng, đôi môi mềm mướt ngọt thanh khẽ chạm vào môi chàng, nàng khẽ thủ thỉ trên bờ môi chàng rằng: "Trầm Sát, ta say mê chàng."
Ta say mê chàng.
Trầm Sát chưa bao giờ nghĩ rằng một câu nói phong hoa tuyết nguyệt tầm thường mà lúc trước chàng vẫn luôn cho rằng nhảm nhí này khi nghe thấy lại khiến con người ta hạnh phúc tới nhường này.
Cảm giác này, chính là hạnh phúc phải không.
Chàng không kiềm chế nổi, khoé môi chàng tức tốc ra trận luôn.
"Chính là chỗ này, bọn họ chắc là vẫn chưa tới đâu."
Đúng vào lúc Trầm Sát đang muốn ôm Lâu Thất thật chặt để hôn mãnh liệt hơn thì giọng nói cùng tiếng thở hổn hển phá vỡ khung cảnh lãng mạn đê mê này, cũng làm cho Lâu Thất ngay lập tức ngồi bật dậy khỏi lòng chàng, ngoái đầu lại.
Khuôn mặt chàng ngay tức khắc lại đen xì như màn đêm.
Giọng nói đó chính là giọng của Trương Mệnh.
Đáng chết, ket này quả nhiên đáng chết.
Trương Mệnh lại hoàn toàn chẳng ngờ rằng câu nói này của bản thân lại dẫn tới việc Trầm Sát hận tới mức muốn xé xác hắn ra, điều này đã trở thành thúc mạng phù của hắn. Hắn vừa mới hưng phấn bay tới bên cạnh hố trời, đang định ngó xuống nhìn cho rõ thì sau lưng bỗng nhiên một luồn gió lạnh ập đến, sát khí vô biên bao trùm lấy hắn, áp chế nặng nề ép xuống khiến hắn nhất thời không thể đứng thẳng lên nổi.
"Ai?"
Hắn vừa nói dứt lời một chữ bèn nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo truyền tới: "Ngươi đáng chết."
"Bụp!" một tiếng, Trương Mệnh còn chẳng kịp ngoái đầu thì cả người hắn đã bị dính chưởng bay xuống phía dưới, thân xác hắn bay thẳng vào chính giữa của hố trời. Hắn ở trong không trung cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy hố trời sâu hun hút không có đáy, thâm sâu đáng sợ tựa như miệng của dị thú, hắn chỉ kịp thảm thiết hét lên một tiếng
"Khônggggg!"
Âm thanh thê lương vọng lại trong không trung, thân xác hắn đã rơi xuống dưới hố trời, trong tích tắc đã chẳng còn bóng dáng.
Lần ra tay này của Trầm Sát nhanh tới nỗi đến ngay cả Lâu Thất cũng chẳng kịp phản ứng lại.
Đến khi bọn họ đều từ trên cây xuống dưới thì Trầm Sát đã thu tay lại rồi, đang định quay người hướng về Triệu Vân ở cách đó không xa.
Lâu Thất còn chưa kịp mở lời thì Triệu Vân bỗng đột ngột đưa hai tay lên ôm lấy đầu, sắc mặt trở nên méo mó: "Aa, đau đầu quá!"
Một lúc sau, thần sắc của hắn liền thay đổi, ôn hoà trở lại, ánh mắt cũng dịu dàng như ánh mặt trời tháng ba. Khoé miệng của hắn nhếch lên một nụ cười khổ sở bất lực, quay người về phía Lâu Thất: "Lâu cô nương, không ngờ lại để cô nhìn thấy mặt xấu xí này của tại hạ, trong người tại hạ còn có một người khác, thiết nghĩ cô nương vô cùng sợ hãi và căm ghét tại hạ phải không."
Lâu Thất bước về phía Trầm Sát, chủ động nhét tay mình vào lòng bàn tay lớn của chàng rồi mới nói với Vân Phong: "Chả qua là người có hai nhân cách mà thôi, ta cũng chẳng đến nỗi sợ hãi hay căm ghét. Vân Phong, chi bằng chúng ta ngồi xuống cùng nói chuyện."
Tên Triệu Vân đó quả nhiên xảo quyệt không ai bằng, hắn thấy tình hình không ổn lập tức rụt cổ lại, để Vân Phong ra mặt ứng phó cục diện này. Có lẽ hắn biết rằng để Vân Phong ra ngoài thì nói không chừng nàng sẽ bảo vệ ít nhiều.
Nhưng nàng cũng có suy xét riêng của mình, kể từ lần đầu tiên gặp Vân Phong nàng đã cảm nhận con người này có chút thần bí, vừa xong hắn và Trương Mệnh rõ ràng quen biết nhau, nàng muốn biết lai lịch của Trương Mệnh, vì vậy mà vẫn phải hỏi Vân Phong.
Trương Mệnh dính một chưởng của Trầm Sát rơi xuống hố trời, theo lý mà nói thì hắn chết là cái chắc.
Ở mảng đất trống bằng phẳng bên cạnh hố trời, mấy người Lâm Thịnh Uy đã nhanh chóng đốt lên một đống lửa, mấy người họ liền ngồi quanh đống lửa đồng loạt nhìn Vân Phong chằm chằm, đợi hắn mở miệng.
Nhưng chẳng cần biết phía dưới có bảo vật gì thì bọn họ cũng chẳng có cách nào xuống dưới cái hố trời này. Đến ngay cả công lực của Trầm Sát cao thâm như vậy mà đứng trước thiên nhiên thần kỳ nhường này cũng phải bó tay.
Trầm Sát nhìn nàng vặn vẹo suy nghĩ vẫn không muốn từ bỏ, lại chẳng có cách nào để quan sát được tình hình bên dưới hố trời, ánh mắt chàng loé lên một tia sáng rồi đột ngột ôm lấy eo nàng, mũi chân khẽ chạm xuống đất rồi thân người vút xuống hố trời đó.
"Ông trời ơi, có thể đừng doạ người ta như vậy được không?" Lâu Thất thật sự bị chàng doạ cho sợ phát khiếp, ai mà ngờ được chàng đột nhiên ra chiêu này. Đã vậy nàng còn đang nghĩ rằng hố trời còn nguy hiểm hơn tất cả những nơi mà lúc trước nàng từng vượt qua.
"Bản Đế Quân còn chưa từng nhìn thấy nàng thật sự sợ hãi cái gì đâu."
"Ý chàng là ta trước giờ vẫn luôn giả vờ phải không?"
"Đây là tự nàng nói ra đây nhé." Khoé miệng chàng cong lên.
Lâu Thất đang định phản bác lại thì đột nhiên cảm nhận thấy dường như dưới chân mình có gió lạnh và chút lực hút, nàng không kiềm được cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra bọn họ lúc này đang dừng ở trên đầu hố trời, cũng có nghĩa là đang đứng bay bổng giữa không trung.
Ngay lập tức nàng cảm thấy hốt hoảng
"Muốn nhìn thì nhìn nhanh lên, bản Đế Quân không thể giữ được quá lâu đâu."
Lúc này Lâu Thất mới hoàn hồn, tức khắc nhìn xuống dưới hố trời.
Bởi vì có ánh sáng nên nàng có thể nhìn thấy mảng hố đá lớn, ở đó toàn là đá màu trắng trơn bóng, nhẵn nhụi không chút vết nứt, nhìn như là hoàn toàn tự nhiên, điều này cũng có nghĩa là nơi đây tuyệt đối không có chỗ đáp xuống.
Ánh sáng đó vẫn còn ở một nơi rất sâu rất sâu, nhãn lực không thể nhìn thấy.
"Mau quay về thôi." Lâu Thất cũng không dám chần chừ, bởi nàng cảm nhận được lực hút từ đáy hố truyền tới, bọn họ dừng lại có một lúc vậy thôi mà thân hình đã bị kéo xuống vài phần.
Trầm Sát ôm eo nàng xoay người bay lên.
"Xem ra nơi này chúng ta không có cách nào đi xuống để thám thính tới tận đáy rồi."
Đúng vào lúc Trầm Sát tưởng nàng sẽ thất vọng thì nàng lại đột nhiên bật cười khúc khích, "Chúng ta chẳng thiệt đâu, chúng ta đã lấy được hai bảo bối, Trương Mệnh và Vân Phong đó không lấy được bảo bối tốt đoán chắc rằng chỉ mong ngóng có thể đến nơi này tìm đồ thôi." Sau đó đợi đến lúc bọn chúng đến xem, ha ha ha, không biết liệu chúng có thổ huyết hay không.
"Chúng ta cứ ở đây chờ xem, đợi bọn chúng tới thì bản Đế Quân sẽ tiễn chúng xuống dưới." Khuôn mặt Trầm Sát bình thản, chàng nói cứ như là thật sự giúp đỡ người ta vậy. Ai mà chả biết cái cách chàng tiễn bọn chúng ắt hẳn là tung một chưởng ra rồi.
Đối với tên Trương Mệnh đó Lâu Thất không có ý kiến gì, ai thèm quản hắn sống chết thế nào, nhưng Triệu Vân...
"Tha cho Triệu Vân một lần đi."
Nghe thấy lời này của chàng, sắc mặt Trầm Sát bỗng nhiên trùng xuống. "Nàng muốn cầu xin cho tên xấu xí đó sao?" Nỗi tức giận của chàng còn chưa nguôi đâu, bây giờ nàng lại muốc chọc giận chacng sao? Bao giờ nàng mới có thể ngoan ngoãn đừng có chọc tức chàng đây?
Lâu Thất nhìn sắc mặ chàng ngay lập tức thở dài thườn thượt, đây không chỉ là bạo quân mà còn là bạo long cơ, không, ghen long. Nàng đưa tay ra ôm lấy cánh tay chàng rồi kéo chàng tiến vào một chỗ trong rừng cách đó không xa, vừa đi vừa nịnh nọt chàng.
"Chàng nghĩ mà xem, một nhân tính khác của Triệu Vân, Vân Phong có phải từng cho ta Băng Sơn Huyết Liên không? Ta coi như là trả lại hắn lần đó, chàng cũng không muốn ta nợ tình của nam nhân khác phải không."
"Tình? Nàng muốn trả người ta tình sao?" Chàng liếc xéo nàng.
Lâu Thất xém chút thì tự cắn vào lưỡi: "Tình này không phải là tình cảm đôi bên, mà này, ta nói này, chàng có thể đừng nói đầy ẩn ý như vậy được không?"
Ấu trĩ không hả? Có thể nói chuyện tử tế chuý được không?
Trầm Sát hừ một tiếng, ít nhất chàng cũng chẳng phản đối nữa.
Chỉ là Lâu Thất cảm thấy rằng ít ra thì Vân Phong trước giờ cũng chưa từng làm gì tổn hại đến nàng, hơn nữa thì quả thực là hắn cũng có chút nhân tình với nàng, kể cả là Triệu Vân, lần trước gặp mặt thì hắn cũng từng giúp nàng. Khi ở thành Lạc Dương nàng muốn ra khỏi thành, chính hắn đã lấy lệnh bài của Thúc Trọng Châu cho nàng.
Khi đó nàng cũng không hề nhận thấy Triệu Vân có ý thù địch gì với nàng, chỉ là lần này hắn tại sao lại thay đổi, nhất thời nàng vẫn không lý giải được. Có điều con người Triệu Vân này nàng cứ luôn cảm thấy giữ lại sẽ có lúc dùng đến.
Đúng vào lúc Lâu Thất tưởng rằng chàng đã đồng ý thì Trầm Sát đột nhiên bế nàng lên, ngay lập tức phi lên cây, ôm lấy nàng ngồi trên một chạc cây lớn, chàng ôm chặt nàng vào lòng, ánh mắt chàng sáng quắc lên nhìn nàng, ngữ khí trùng xuống: "Nàng muốn bản Đế Quân tin nàng thì phải có chút biểu hiện chứ."
Đám người Lâm Thịnh Uy vốn dĩ đi theo sau họ, bỗng nhiên lại thấy hai người họ vọt lên cây, cả đám liền đứng gốc cây ngẩn ngơ, đây...
Trần Thập khẽ ho vài tiếng rồi nói: "Hai người các ngươi lên cái cây bên đó đi." Hắn chỉ vào một cái cây cách đó không xa nhưng chỗ đó tuyệt đối không nghe thấy được cái cây bên này nói gì.
Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ ngay lập tức "suỵttt" một tiếng rồi đi êm như mèo sang đó, hai người cùng trèo lên cây.
Còn Trần Thập cũng chọn một cái cây lên trên. Bây giờ đã là nửa đêm, tuy không biết Trương Mệnh và Triệu Vân đã xảy ra chuyện gì mà đến giờ này vẫn chưa tới, nhưng bọn chúng nhất định sẽ đến, dù sao thì bọn họ cũng phải qua đêm chi bằng ở đây đêm nay vừa túc trực vừa nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên hắn cũng chẳng dám nghe trộm hai vị trò chuyện.
Lại nói đến Lâu Thất, nàng bị câu nói mà Trầm Sát vừa thốt ra làm cho choáng váng. Nàng thông qua kẽ lá trên cây mà quan sát chàng hết lần này tới lần khác, cứ như là không quen biết chàng vậy. Cậu trai này bây giờ lại còn học cách ra điều kiện, mặc cả với nàng cơ đấy.
Trời đất ơi. Sao mà cảm giác hình như lệch sóng rồi thế này.
"Sao cứ nhìn bản Đế Quân mãi thế, liệu có phải cảm thấy bản Đế Quân quá tuấn tú khôi ngô, càng nhìn càng si mê không?"
Lần này quả thật Lâu Thất bị sốch nặng, nàng đưa tay ra sờ vào trán chàng "Người yêu dấu ơi, có phải chàng sốt rồi không?"
Khuôn mặt Trầm Sát ngay lập tức tối sầm lại. Chàng cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, lúc trước gặp Vân Phong lại nghe nàng cầu xin cho hắn, lại còn biết nàng thích cái kiểu đàn ông mặt hoa da phấn đó, thích cái kiểu nói chuyện sến rện đó nên vô thức nói mấy câu này, ai mà ngờ được nàng lại có phản ứng như vậy.
Quả thật, quả thật là khiến chàng tức chết đi được.
Thấy chàng đột ngột lật mặt, Lâu Thất cười thầm trong bụng, nàng lại cảm thấy có chút mềm lòng, nàng có thể cảm nhận được rằng Trầm Sát đang học cách để yêu nàng, trước đây chàng bá đạo tuyệt đối, nói cái gì thì là cái đó, bây giờ đã biết bắt đầu suy đoán tâm tư và sở thích của nàng rồi. Chàng như này khiến nàng muốn trêu ghẹo tâm tư của chàng nhưng cũng biết rằng không được đả kích quá đà.
Nghĩ như vậy nàng bèn chủ động ngả vào chàng, ánh mắt sáng long lanh nhìn chàng nói: "Ta đang nghĩ~~"
Trầm Sát bị nàng khơi gợi cõi lòng, "Ừm"
"Ta đang nghĩ rằng mình tới nơi này liệu có phải vì kiếp trước ta đã làm rất nhiều rất nhiều việc thiện, vì thế mà ông trời mới ban tặng cho ta một nam tử khôi ngô tuấn tú, võ công cái thế, tài nghệ vô song hay không~~"
Ngữ khí của nàng vô cùng nũng nịu, giọng nói thì dịu dàng lạ thường, ánh mắt đem theo sự ngưỡng mộ và tự hào, Lâu Thất như này trước giờ chàng chưa từng thấy, ánh mắt này, giọng nói này, nữ tử này trong tích tắc xông vào trái tim Trầm Sát, cảm giác hụt hẫng ban nãy ngay lập tức bỗng nhiên tan thành mây khói. Trái tim Trầm Sát trước giờ chưa bao giờ ấm áp như vậy.
Chàng ngỡ rằng như này là xong rồi, hoàn toàn không ngờ rằng nữ tử với hương thơm ngọt ngào lại sán tới gần chàng, đôi môi mềm mướt ngọt thanh khẽ chạm vào môi chàng, nàng khẽ thủ thỉ trên bờ môi chàng rằng: "Trầm Sát, ta say mê chàng."
Ta say mê chàng.
Trầm Sát chưa bao giờ nghĩ rằng một câu nói phong hoa tuyết nguyệt tầm thường mà lúc trước chàng vẫn luôn cho rằng nhảm nhí này khi nghe thấy lại khiến con người ta hạnh phúc tới nhường này.
Cảm giác này, chính là hạnh phúc phải không.
Chàng không kiềm chế nổi, khoé môi chàng tức tốc ra trận luôn.
"Chính là chỗ này, bọn họ chắc là vẫn chưa tới đâu."
Đúng vào lúc Trầm Sát đang muốn ôm Lâu Thất thật chặt để hôn mãnh liệt hơn thì giọng nói cùng tiếng thở hổn hển phá vỡ khung cảnh lãng mạn đê mê này, cũng làm cho Lâu Thất ngay lập tức ngồi bật dậy khỏi lòng chàng, ngoái đầu lại.
Khuôn mặt chàng ngay tức khắc lại đen xì như màn đêm.
Giọng nói đó chính là giọng của Trương Mệnh.
Đáng chết, ket này quả nhiên đáng chết.
Trương Mệnh lại hoàn toàn chẳng ngờ rằng câu nói này của bản thân lại dẫn tới việc Trầm Sát hận tới mức muốn xé xác hắn ra, điều này đã trở thành thúc mạng phù của hắn. Hắn vừa mới hưng phấn bay tới bên cạnh hố trời, đang định ngó xuống nhìn cho rõ thì sau lưng bỗng nhiên một luồn gió lạnh ập đến, sát khí vô biên bao trùm lấy hắn, áp chế nặng nề ép xuống khiến hắn nhất thời không thể đứng thẳng lên nổi.
"Ai?"
Hắn vừa nói dứt lời một chữ bèn nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo truyền tới: "Ngươi đáng chết."
"Bụp!" một tiếng, Trương Mệnh còn chẳng kịp ngoái đầu thì cả người hắn đã bị dính chưởng bay xuống phía dưới, thân xác hắn bay thẳng vào chính giữa của hố trời. Hắn ở trong không trung cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy hố trời sâu hun hút không có đáy, thâm sâu đáng sợ tựa như miệng của dị thú, hắn chỉ kịp thảm thiết hét lên một tiếng
"Khônggggg!"
Âm thanh thê lương vọng lại trong không trung, thân xác hắn đã rơi xuống dưới hố trời, trong tích tắc đã chẳng còn bóng dáng.
Lần ra tay này của Trầm Sát nhanh tới nỗi đến ngay cả Lâu Thất cũng chẳng kịp phản ứng lại.
Đến khi bọn họ đều từ trên cây xuống dưới thì Trầm Sát đã thu tay lại rồi, đang định quay người hướng về Triệu Vân ở cách đó không xa.
Lâu Thất còn chưa kịp mở lời thì Triệu Vân bỗng đột ngột đưa hai tay lên ôm lấy đầu, sắc mặt trở nên méo mó: "Aa, đau đầu quá!"
Một lúc sau, thần sắc của hắn liền thay đổi, ôn hoà trở lại, ánh mắt cũng dịu dàng như ánh mặt trời tháng ba. Khoé miệng của hắn nhếch lên một nụ cười khổ sở bất lực, quay người về phía Lâu Thất: "Lâu cô nương, không ngờ lại để cô nhìn thấy mặt xấu xí này của tại hạ, trong người tại hạ còn có một người khác, thiết nghĩ cô nương vô cùng sợ hãi và căm ghét tại hạ phải không."
Lâu Thất bước về phía Trầm Sát, chủ động nhét tay mình vào lòng bàn tay lớn của chàng rồi mới nói với Vân Phong: "Chả qua là người có hai nhân cách mà thôi, ta cũng chẳng đến nỗi sợ hãi hay căm ghét. Vân Phong, chi bằng chúng ta ngồi xuống cùng nói chuyện."
Tên Triệu Vân đó quả nhiên xảo quyệt không ai bằng, hắn thấy tình hình không ổn lập tức rụt cổ lại, để Vân Phong ra mặt ứng phó cục diện này. Có lẽ hắn biết rằng để Vân Phong ra ngoài thì nói không chừng nàng sẽ bảo vệ ít nhiều.
Nhưng nàng cũng có suy xét riêng của mình, kể từ lần đầu tiên gặp Vân Phong nàng đã cảm nhận con người này có chút thần bí, vừa xong hắn và Trương Mệnh rõ ràng quen biết nhau, nàng muốn biết lai lịch của Trương Mệnh, vì vậy mà vẫn phải hỏi Vân Phong.
Trương Mệnh dính một chưởng của Trầm Sát rơi xuống hố trời, theo lý mà nói thì hắn chết là cái chắc.
Ở mảng đất trống bằng phẳng bên cạnh hố trời, mấy người Lâm Thịnh Uy đã nhanh chóng đốt lên một đống lửa, mấy người họ liền ngồi quanh đống lửa đồng loạt nhìn Vân Phong chằm chằm, đợi hắn mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.