Chương 423
Khuyết Danh
26/07/2019
Vân Phong thấy tình cảnh này cũng biết là không thể tránh né được, lúc trước Lâu Thất có rất nhiều nghi vấn với hắn nhưng trước giờ nàng chưa từng mở lời hỏi han, nếu nàng hỏi thì hắn cũng không muốn lừa gạt nàng.
Chỉ là chuyện này nếu nói ra thì quả thật là quá dài quá phức tạp, hắn cũng không biết liệu có làm nàng sợ hay không. Vì thế mà Vân Phong cũng lưỡng lự chần chừ không biết nên phải nói từ đâu.
Kết quả là Lâu Thất nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy nàng liền nhếch miệng lên nói: "Nếu không thì ta hỏi rồi ngươi trả lời."
Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đươc."
Chính bởi vì hắn luôn không có sự phòng ngự và cảnh giác với nàng nên dường như nàng nói gì muốn gì hắn cũng đều bằng lòng nghe theo, điều này khiến Lâu Thất ít nhiều gì cũng có chút chiếu cố và tín nhiệm hắn.
"Có phải ngươi từ đại lục Long Ngâm tới không?"
Vân Phong sững sờ một lúc, hắn không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên của Lâu Thất lại trực tiếp đi vào vấn đề như vậy. Nàng đã biết tới đại lục Long Ngâm, lẽ nào là Trương Mệnh nói cho nàng biết sao?
Hắn nhìn sang Trầm Sát nhưng ánh mắt của Trầm Sát lại hướng vào đống lửa, chàng tựa như chẳng thèm quan tâm đến câu trả lời của hắn là gì.
Chàng bình thản hơn hắn nhiều, Vân Phong phát hiện ra điểm này.
"Đúng vậy."
Lâu Thất không hề cảm thấy bất ngờ trước điều này. Nàng lại hỏi tiếp: "Vậy thân phận thật sự của ngươi đúng là thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng?" Thịnh Dược Hàng này cũng rất bí ẩn, nếu bảo chẳng có gia thế gì nàng chắc chắn không tin.
Vân Phong gật gật đầu. "Thực ra thì gốc của Thịnh Dược Hàng chính là ở đại lục Long Ngâm, bên đó không gọi là Thịnh Dược Hàng mà gọi là Thịnh Vân Dược Hàng. Tên thật của ta là Triệu Vân Phong. Vân là vai vế của đích tử tôn trực hệ Triệu gia. Thịnh Vân Dược Hàng có lịch sử hơn hai trăm năm tại đại lục Long Ngâm, bởi họ có dược liệu tốt nhất và đầy đủ nhất nên luôn ở địa vị cao, đến ngay cả các vương tộc lớn cũng muốn giao hảo với bọn họ. Gia chủ của Triệu gia chính là phụ thân ta."
"Vậy các người mở dược hàng ở đại lục Tứ Phương ắt hẳn không chỉ vì mở rộng buôn bán phải không?"
Lãnh thổ của đại lục Long Ngâm rộng lớn như vậy nếu chỉ mở chi nhánh ở khắp nơi cũng đã đủ cho Triệu gia kiếm bộn rồi, hà tất phải tới đại lục Tứ Phương cơ chứ.
Vân Phong cười khổ nói: "Thực ra bọn tại hạ tới đây là để tìm một người và hai thứ."
"Ồ."
Đã nói đến đây rồi thì Vân Phong bắt đầu kể cũng xuôi hơn nhiều. "Chuyện ở đại lục Long Ngâm các người biết được bao nhiêu?"
Lâu Thất lắc đầu nguầy nguậy: "Chẳng qua cũng chỉ biết được những cái vặt vãnh, kiểu như là có bát đại vương tộc." Những cái họ biết thực sự không nhiều.
"Ừm, trên thực tế thì ngoài bát đại vương tộc ra còn có nhất cung nhất phong, địa vị thậm chí còn trên cả bát đại vương tộc nữa. Nhất cung này là Thánh Tiên Cung, Thánh Tiên Cung trước giờ không màng thế sự nhưng mỗi một đời tiên trưởng Thánh Tiên Cung đều là cao nhân trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể tính thiên mệnh, hàng trăm năm trước, tiên trưởng Thánh Tiên Cung của Thượng Nhất Thánh đã tính ra một huyền cơ, cũng chính huyền cơ này khiến cho bát đại vương tộc đều nổi lên phong ba bão táp.
Vân Phong ngập ngừng, dường như hắn đang hồi tưởng lại, "Ta cũng không biết mấy câu đó vốn dĩ là nói như thế nào bởi thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, nguyên văn có chút tối nghĩa khó hiểu, tựa như kinh văn nhưng do truyền đi truyền lại nên biến thành mấy câu đại bạch thoại, đại thể ý nói, có một ngày mùa đông, trong một vương tộc nào đó sẽ có một con phượng hoàng cửu thiên, khi đó sẽ nảy sinh dục vọng mãnh liệt, kẻ nào có được phượng hoàng thì có thể đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhận được sự tôn sùng vạn thế.
Hắn vừa nói tới đây, Lâu Thất ngay lập tức cười khúc khích.
"Được rồi, ta biết ngay mà, cẩu huyết tồn tại khắp nơi."
"Cẩu huyết?" Vân Phong ngây người ta, "tránh tà sao?"
"Ha ha, không phải, ngươi cứ tiếp tục đi."
Vân Phong tiếp tục kể. Giống như cẩu huyết mà Lâu Thất nói, huyền cơ này vừa truyền ra thì bát đại vương tộc dĩ nhiên đứng ngồi không yên, khi đó thế lực của bát đại vương tộc ngang bằng đối địch lẫn nhau, ai nấy đều có dã tâm riêng của mình. Kẻ có được phượng hoàng sẽ ở đỉnh cao của quyền lực, lời này giải đọc ra há chẳng phải chính là có thể nhất thống đại lục Long Ngâm sao? Vậy thì ai mà chẳng muốn có con phượng hoàng đó chứ.
Nhưng con phượng hoàng đó rốt cục là gì? Là thần thú thực sự hay là ám chỉ nữ nhân?
Tất cả mọi người đều không ngừng suy đoán và cũng bắt đầu phái người đi khắp nơi tìm kiếm, phượng hoàng, hoặc là một nữ nhân đặc biệt. Nhưng tìm suốt mấy chục năm đều không có chút tiến triển nào.
Thiên trường địa cửu, mọi người cũng chẳng tin cái huyền cơ này nữa.
"Mãi cho tới một ngày, đột nhiên có một tin tức hư hư thực thực dấy lên, nói là có người nhìn thấy phượng hoàng.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau.
Không đợi bọn họ hỏi, Vân Phong đã tự mình kể tiếp, "Chỉ là không ai ngờ rằng, tin tức vừa lan truyền ra ngoài thì ngay lập tức lại có một nguồn tin khác, người nói nhìn thấy phượng hoàng đó chết vô cùng thê thảm. Còn như phượng hoàng mà hắn nói đã nhìn thấy chính là ở trong một vương tộc, trước một cung điện, đột nhiên có ánh hào quang của phượng hoàng bày màu.
Lâu Thất ngay lập tức kích động trong lòng: "Lẽ nào nói là công chúa trong vương tộc đó ra đời?"
Phượng hoàng chi mệnh giáng sinh, những chuyện như là bầu trời có hiện tượng dị thường cũng không phải không có, có thể chỉ là trùng hợp, dù sao thì người bịa ra cũng thường lấy nó ra để dùng. Nếu là vậy thì chính là nói một công chúa nào đó l là phượng hoàng.
Nhưng Vân Phong lại lắc lắc đầu.
Lúc này, Trần Thập kiềm lòng không đặng liền nói: "Sinh ra trong cung đình cũng chưa chắc chỉ có công chúa, lúc trước thủ hạ nghe những kịch văn đó nói, cũng có cả những người như cung nữ, vương gia, thị vệ.
Lâu Thất cười khúch khích: "Hê, Trần Thập, không ngờ ngươi còn nghe cả mấy kịch văn này đó."
Tai Trần Thập đỏ bừng, hắn không dám lên tiếng nữa.
Vân Phong lại nói: "Trần Thập nói cũng không phải là không có lý, khi thiên hiện phượng hoàng, vương tộc đó không có công chúa ra đời, khi đó công chúa nhỏ nhất cũng đã bốn tuổi rồi. Đừng nói là không có công chúa, đến ngay cả quận chúa cũng chẳng có, vì vậy, nếu nói vì có bé gái ra đời mà thiên hiện phượng hoàng thì nhất định là thân phận khác. Vì vậy~"
Cùng với lời kể của Vân Phong, trước mặt đám Lâu Thất dường như hiện ra phong trào giai đoạn đó của đại lục Long Ngâm năm ấy.
Bởi năm ấy hoàn toàn không tìm ra bé gái đúng lúc sinh ra khi đó nên công chúa nhỏ nhất đó trở thành mục tiêu mà tất cả mọi người nhắm tới. Rất nhiều người đều muốn biết, nghe nói vị công chúa đó lúc ấy lại mắc một căn bệnh nặng, khi tỉnh dậy dường như đã đổi hồn vậy, nghe đồn lúc đó hoàng thất còn khởi động Toả Hồn trận nhưng kết quả thế nào thì chẳng ai hay tỏ. Vì vậy mà có một lời đồn nói rằng liệu có phải phượng hoàng thật sự đã tới cướp đoạt đi hồn ở thân xác công chúa hay không.
Nghe tới đây, Trầm Sát đột nhiên hỏi: "Tiểu công chúa mà ngươi nói toéi là ở vương tộc nào?"
Vân Phong sững sờ một lúc, bất giác nhìn sang Lâu Thất. Ánh mắt này của hắn ngay lập tức khiến Lâu Thất căng cứng người lại, ngồi thẳng lên, "Ngươi không phải là..."
"Người của vương thất khác ở đại lục Long Ngân cùng với Triệu gia chúng ta, và cả người cùa Nhất Cung Nhất Phong cuối cùng chỉ nhận được một tin rằng tiểu công chúa đã bị đưa tới một nơi rất đặc biệt, nơi đó, phải cần đến hai thứ mới có thể mở ra, một là, cây trâm phượng hoàng bảy màu mà Hiên Viên tân hoàng tặng cho hoàng hậu, vật còn lại chính là~"
"Tuyền Tâm Dược Thi."
Lâu Thất nói ra bốn chữ này nhẹ bẫng, sắc mặt không ổn chút nào. Nếu bảo là như này mà nàng còn đoán không ra tiểu công chúa đó là ai nữa thì nàng đúng là óc bã đậu. Nhưng chính vì nàng đoán ra được vị tiểu công chúa đó chính là bản thân nàng nên nàng mới thấy bức bối như vậy. Nếu thật sự nàng là tiểu công chúa đó thì rõ ràng trên lưng nàng còn phải cõng theo phiền phức lớn như vậy, nào là phượng hoàng gì đó, đỉnh cao quyền lực gì đó, buồn nôn chết đi được, đây há chẳng phải là rách việc cho nàng sao.
"Sao cô nương lại biết Tuyền Tâm Dược Thi?" Lần này lại đến lượt Vân Phong cảm thấy kinh ngạc, "Lẽ nào đã có vương tộc của đại lục Long Ngâm tìm tới cô nương rồi sao? Biết được chuyện này ngoài các vương tộc lớn ra thì chỉ có Nhất Cung Nhất Phong, Triệu gia ta bởi có sự hiểu biết đặc biệt với dược liệu nên cũng theo dõi sát sao việc ở phương diện này, trong lúc vô ý mới phát hiện ra.
"Hách Liên Quyết." Lâu Thất đang bức bối bèn u uất nói ra cái tên này.
"Hách Liên Quyết?" Vân Phong mén chút nữa thì nhảy cẫng lên, "Ngân Nguyệt vương gia của vương tộc Hách Liên sao lại đích thân tới đây? Ngài ấy và tiểu công chúa có hôn~"
"Hôn cái gì?" Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Sát phóng qua, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo, đến ngay cả ngọn lửa trên đống lửa cũng réo rắt, dường như bị áp chết xuống vậy.
Khoé miệng Lâu Thất méo xệch, đây chẳng phải là đem lại rắc rối cho nàng sao?
Tình hình mà bọn họ biết đều giống nhau, nàng đoán được ra tiểu công chúa chính là mình thì dĩ nhiên Trầm Sát cũng biết.
Vân Phong thở hắt ra một tiếng nói: "Thực ra đây cũng chỉ là một hôn ước cửa miệng mà thôi, dường như là tiểu công chúa vừa ra đời chưa được bao lâu thì giữa mẫu thân hai bên, thái tử phi năm đó có một ước định."
Hắn đúng là vạ miệng, chuyện này không nên nói ra, kể cả có nói ra thì cũng không đến lượt hắn nói.
"Thất Thất, nàng nói xem, khi đó liệu có phải bản Đế Quân nên giết têt họ Hách Liên đó không?" Mặt Trầm Sát tối đen như mực.
Lâu Thất kiềm lại được, nàng rất muốn nói rằng khi đó chàng cũng sắp đi đến nơi rồi hiểu không? Tiêu hao hết nội lực để đối phó với hắn, còn bị nội thương nặng như vậy, còn đánh tiếp thì đúng là không biết ai chết đâu. Nhưng nàng thấy tay chàng bóp chặt lại thành nắm đấm thì Lâu Thất chỉ đành lập tức nịnh nọt chàng. "Chàng không nghe Vân Phong nói sao? Chỉ là hai thái tử phi năm đó nói đùa với nhau mà thôi, kể cả người khắp thiên hạ có công nhận mà ta không nhận thì cũng vô ích, có phải không?"
"Vậy bây giờ nàng nhận ai?"
Lâu Thất cứng họng luôn, lẽ nào tên này còn định ép chàng nói mấy lời sến rện trước mặt người khác chắc?
Sự lưỡng lự này khiến ánh mắt của Trầm Sát liếc xéo qua: "Khó nói lắm sao?"
"Dễ nói, dễ nói, bản Đế Phi có gì mà khó nói cơ chứ, phải không, Đế Quân?" Nàng cắn răng nói.
Đến ngay cả Đế Quân Đế Phi nàng cũng nói hết ra rồi, đó chẳng phải đã thừa nhận rõ quan hệ với chàng sao
Trầm Sát đưa tay ra búng vào trán nàng một cái, nhưng chàng lại chẳng nói gì.
Sau đó hỏi thêm Vân Phong thì cũng biết được rằng mười mấy năm nay đại lục Long Ngâm chưa từng dừng lại các kiểu tranh đấu ngầm, tiên trưởng hiện nay của Thánh Tiên Cung suy đoán rằng đại lục Long Ngâm sẽ loạn, vì vậy mà thế lực các phương lại nhớ ra tiểu công chúa, thế là lại ngấm ngầm thắt chặt việc tìm kiếm tung tích của công chúa. Muốn tìm được công chúa thì phải tìm thấy câu trâm phượng hoàng bảy màu trước và cả Tuyền Tâm Dược Thi nữa. Triệu gia cũng vẫn luôn tìm kiếm.
Vân Phong thông qua sự điều tra lâu như vậy cùng với suy đoán của bản thân, hắn đoán ra được Lâu Thất chính là tiểu công chúa đó nhưng hắn lại nói với Lâu Thất rằng hắn không hề truyền tin này về gia tộc.
Có điều, Lâu Thất lại không nói cho Vân Phong biết rằng, Tuyền Tâm nàng ăn mất rồi, còn cây trâm phượng hoàng bảy màu đó cũng nằm trong tay nàng.
Chỉ là chuyện này nếu nói ra thì quả thật là quá dài quá phức tạp, hắn cũng không biết liệu có làm nàng sợ hay không. Vì thế mà Vân Phong cũng lưỡng lự chần chừ không biết nên phải nói từ đâu.
Kết quả là Lâu Thất nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy nàng liền nhếch miệng lên nói: "Nếu không thì ta hỏi rồi ngươi trả lời."
Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đươc."
Chính bởi vì hắn luôn không có sự phòng ngự và cảnh giác với nàng nên dường như nàng nói gì muốn gì hắn cũng đều bằng lòng nghe theo, điều này khiến Lâu Thất ít nhiều gì cũng có chút chiếu cố và tín nhiệm hắn.
"Có phải ngươi từ đại lục Long Ngâm tới không?"
Vân Phong sững sờ một lúc, hắn không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên của Lâu Thất lại trực tiếp đi vào vấn đề như vậy. Nàng đã biết tới đại lục Long Ngâm, lẽ nào là Trương Mệnh nói cho nàng biết sao?
Hắn nhìn sang Trầm Sát nhưng ánh mắt của Trầm Sát lại hướng vào đống lửa, chàng tựa như chẳng thèm quan tâm đến câu trả lời của hắn là gì.
Chàng bình thản hơn hắn nhiều, Vân Phong phát hiện ra điểm này.
"Đúng vậy."
Lâu Thất không hề cảm thấy bất ngờ trước điều này. Nàng lại hỏi tiếp: "Vậy thân phận thật sự của ngươi đúng là thiếu đông gia của Thịnh Dược Hàng?" Thịnh Dược Hàng này cũng rất bí ẩn, nếu bảo chẳng có gia thế gì nàng chắc chắn không tin.
Vân Phong gật gật đầu. "Thực ra thì gốc của Thịnh Dược Hàng chính là ở đại lục Long Ngâm, bên đó không gọi là Thịnh Dược Hàng mà gọi là Thịnh Vân Dược Hàng. Tên thật của ta là Triệu Vân Phong. Vân là vai vế của đích tử tôn trực hệ Triệu gia. Thịnh Vân Dược Hàng có lịch sử hơn hai trăm năm tại đại lục Long Ngâm, bởi họ có dược liệu tốt nhất và đầy đủ nhất nên luôn ở địa vị cao, đến ngay cả các vương tộc lớn cũng muốn giao hảo với bọn họ. Gia chủ của Triệu gia chính là phụ thân ta."
"Vậy các người mở dược hàng ở đại lục Tứ Phương ắt hẳn không chỉ vì mở rộng buôn bán phải không?"
Lãnh thổ của đại lục Long Ngâm rộng lớn như vậy nếu chỉ mở chi nhánh ở khắp nơi cũng đã đủ cho Triệu gia kiếm bộn rồi, hà tất phải tới đại lục Tứ Phương cơ chứ.
Vân Phong cười khổ nói: "Thực ra bọn tại hạ tới đây là để tìm một người và hai thứ."
"Ồ."
Đã nói đến đây rồi thì Vân Phong bắt đầu kể cũng xuôi hơn nhiều. "Chuyện ở đại lục Long Ngâm các người biết được bao nhiêu?"
Lâu Thất lắc đầu nguầy nguậy: "Chẳng qua cũng chỉ biết được những cái vặt vãnh, kiểu như là có bát đại vương tộc." Những cái họ biết thực sự không nhiều.
"Ừm, trên thực tế thì ngoài bát đại vương tộc ra còn có nhất cung nhất phong, địa vị thậm chí còn trên cả bát đại vương tộc nữa. Nhất cung này là Thánh Tiên Cung, Thánh Tiên Cung trước giờ không màng thế sự nhưng mỗi một đời tiên trưởng Thánh Tiên Cung đều là cao nhân trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể tính thiên mệnh, hàng trăm năm trước, tiên trưởng Thánh Tiên Cung của Thượng Nhất Thánh đã tính ra một huyền cơ, cũng chính huyền cơ này khiến cho bát đại vương tộc đều nổi lên phong ba bão táp.
Vân Phong ngập ngừng, dường như hắn đang hồi tưởng lại, "Ta cũng không biết mấy câu đó vốn dĩ là nói như thế nào bởi thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, nguyên văn có chút tối nghĩa khó hiểu, tựa như kinh văn nhưng do truyền đi truyền lại nên biến thành mấy câu đại bạch thoại, đại thể ý nói, có một ngày mùa đông, trong một vương tộc nào đó sẽ có một con phượng hoàng cửu thiên, khi đó sẽ nảy sinh dục vọng mãnh liệt, kẻ nào có được phượng hoàng thì có thể đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhận được sự tôn sùng vạn thế.
Hắn vừa nói tới đây, Lâu Thất ngay lập tức cười khúc khích.
"Được rồi, ta biết ngay mà, cẩu huyết tồn tại khắp nơi."
"Cẩu huyết?" Vân Phong ngây người ta, "tránh tà sao?"
"Ha ha, không phải, ngươi cứ tiếp tục đi."
Vân Phong tiếp tục kể. Giống như cẩu huyết mà Lâu Thất nói, huyền cơ này vừa truyền ra thì bát đại vương tộc dĩ nhiên đứng ngồi không yên, khi đó thế lực của bát đại vương tộc ngang bằng đối địch lẫn nhau, ai nấy đều có dã tâm riêng của mình. Kẻ có được phượng hoàng sẽ ở đỉnh cao của quyền lực, lời này giải đọc ra há chẳng phải chính là có thể nhất thống đại lục Long Ngâm sao? Vậy thì ai mà chẳng muốn có con phượng hoàng đó chứ.
Nhưng con phượng hoàng đó rốt cục là gì? Là thần thú thực sự hay là ám chỉ nữ nhân?
Tất cả mọi người đều không ngừng suy đoán và cũng bắt đầu phái người đi khắp nơi tìm kiếm, phượng hoàng, hoặc là một nữ nhân đặc biệt. Nhưng tìm suốt mấy chục năm đều không có chút tiến triển nào.
Thiên trường địa cửu, mọi người cũng chẳng tin cái huyền cơ này nữa.
"Mãi cho tới một ngày, đột nhiên có một tin tức hư hư thực thực dấy lên, nói là có người nhìn thấy phượng hoàng.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau.
Không đợi bọn họ hỏi, Vân Phong đã tự mình kể tiếp, "Chỉ là không ai ngờ rằng, tin tức vừa lan truyền ra ngoài thì ngay lập tức lại có một nguồn tin khác, người nói nhìn thấy phượng hoàng đó chết vô cùng thê thảm. Còn như phượng hoàng mà hắn nói đã nhìn thấy chính là ở trong một vương tộc, trước một cung điện, đột nhiên có ánh hào quang của phượng hoàng bày màu.
Lâu Thất ngay lập tức kích động trong lòng: "Lẽ nào nói là công chúa trong vương tộc đó ra đời?"
Phượng hoàng chi mệnh giáng sinh, những chuyện như là bầu trời có hiện tượng dị thường cũng không phải không có, có thể chỉ là trùng hợp, dù sao thì người bịa ra cũng thường lấy nó ra để dùng. Nếu là vậy thì chính là nói một công chúa nào đó l là phượng hoàng.
Nhưng Vân Phong lại lắc lắc đầu.
Lúc này, Trần Thập kiềm lòng không đặng liền nói: "Sinh ra trong cung đình cũng chưa chắc chỉ có công chúa, lúc trước thủ hạ nghe những kịch văn đó nói, cũng có cả những người như cung nữ, vương gia, thị vệ.
Lâu Thất cười khúch khích: "Hê, Trần Thập, không ngờ ngươi còn nghe cả mấy kịch văn này đó."
Tai Trần Thập đỏ bừng, hắn không dám lên tiếng nữa.
Vân Phong lại nói: "Trần Thập nói cũng không phải là không có lý, khi thiên hiện phượng hoàng, vương tộc đó không có công chúa ra đời, khi đó công chúa nhỏ nhất cũng đã bốn tuổi rồi. Đừng nói là không có công chúa, đến ngay cả quận chúa cũng chẳng có, vì vậy, nếu nói vì có bé gái ra đời mà thiên hiện phượng hoàng thì nhất định là thân phận khác. Vì vậy~"
Cùng với lời kể của Vân Phong, trước mặt đám Lâu Thất dường như hiện ra phong trào giai đoạn đó của đại lục Long Ngâm năm ấy.
Bởi năm ấy hoàn toàn không tìm ra bé gái đúng lúc sinh ra khi đó nên công chúa nhỏ nhất đó trở thành mục tiêu mà tất cả mọi người nhắm tới. Rất nhiều người đều muốn biết, nghe nói vị công chúa đó lúc ấy lại mắc một căn bệnh nặng, khi tỉnh dậy dường như đã đổi hồn vậy, nghe đồn lúc đó hoàng thất còn khởi động Toả Hồn trận nhưng kết quả thế nào thì chẳng ai hay tỏ. Vì vậy mà có một lời đồn nói rằng liệu có phải phượng hoàng thật sự đã tới cướp đoạt đi hồn ở thân xác công chúa hay không.
Nghe tới đây, Trầm Sát đột nhiên hỏi: "Tiểu công chúa mà ngươi nói toéi là ở vương tộc nào?"
Vân Phong sững sờ một lúc, bất giác nhìn sang Lâu Thất. Ánh mắt này của hắn ngay lập tức khiến Lâu Thất căng cứng người lại, ngồi thẳng lên, "Ngươi không phải là..."
"Người của vương thất khác ở đại lục Long Ngân cùng với Triệu gia chúng ta, và cả người cùa Nhất Cung Nhất Phong cuối cùng chỉ nhận được một tin rằng tiểu công chúa đã bị đưa tới một nơi rất đặc biệt, nơi đó, phải cần đến hai thứ mới có thể mở ra, một là, cây trâm phượng hoàng bảy màu mà Hiên Viên tân hoàng tặng cho hoàng hậu, vật còn lại chính là~"
"Tuyền Tâm Dược Thi."
Lâu Thất nói ra bốn chữ này nhẹ bẫng, sắc mặt không ổn chút nào. Nếu bảo là như này mà nàng còn đoán không ra tiểu công chúa đó là ai nữa thì nàng đúng là óc bã đậu. Nhưng chính vì nàng đoán ra được vị tiểu công chúa đó chính là bản thân nàng nên nàng mới thấy bức bối như vậy. Nếu thật sự nàng là tiểu công chúa đó thì rõ ràng trên lưng nàng còn phải cõng theo phiền phức lớn như vậy, nào là phượng hoàng gì đó, đỉnh cao quyền lực gì đó, buồn nôn chết đi được, đây há chẳng phải là rách việc cho nàng sao.
"Sao cô nương lại biết Tuyền Tâm Dược Thi?" Lần này lại đến lượt Vân Phong cảm thấy kinh ngạc, "Lẽ nào đã có vương tộc của đại lục Long Ngâm tìm tới cô nương rồi sao? Biết được chuyện này ngoài các vương tộc lớn ra thì chỉ có Nhất Cung Nhất Phong, Triệu gia ta bởi có sự hiểu biết đặc biệt với dược liệu nên cũng theo dõi sát sao việc ở phương diện này, trong lúc vô ý mới phát hiện ra.
"Hách Liên Quyết." Lâu Thất đang bức bối bèn u uất nói ra cái tên này.
"Hách Liên Quyết?" Vân Phong mén chút nữa thì nhảy cẫng lên, "Ngân Nguyệt vương gia của vương tộc Hách Liên sao lại đích thân tới đây? Ngài ấy và tiểu công chúa có hôn~"
"Hôn cái gì?" Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Sát phóng qua, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo, đến ngay cả ngọn lửa trên đống lửa cũng réo rắt, dường như bị áp chết xuống vậy.
Khoé miệng Lâu Thất méo xệch, đây chẳng phải là đem lại rắc rối cho nàng sao?
Tình hình mà bọn họ biết đều giống nhau, nàng đoán được ra tiểu công chúa chính là mình thì dĩ nhiên Trầm Sát cũng biết.
Vân Phong thở hắt ra một tiếng nói: "Thực ra đây cũng chỉ là một hôn ước cửa miệng mà thôi, dường như là tiểu công chúa vừa ra đời chưa được bao lâu thì giữa mẫu thân hai bên, thái tử phi năm đó có một ước định."
Hắn đúng là vạ miệng, chuyện này không nên nói ra, kể cả có nói ra thì cũng không đến lượt hắn nói.
"Thất Thất, nàng nói xem, khi đó liệu có phải bản Đế Quân nên giết têt họ Hách Liên đó không?" Mặt Trầm Sát tối đen như mực.
Lâu Thất kiềm lại được, nàng rất muốn nói rằng khi đó chàng cũng sắp đi đến nơi rồi hiểu không? Tiêu hao hết nội lực để đối phó với hắn, còn bị nội thương nặng như vậy, còn đánh tiếp thì đúng là không biết ai chết đâu. Nhưng nàng thấy tay chàng bóp chặt lại thành nắm đấm thì Lâu Thất chỉ đành lập tức nịnh nọt chàng. "Chàng không nghe Vân Phong nói sao? Chỉ là hai thái tử phi năm đó nói đùa với nhau mà thôi, kể cả người khắp thiên hạ có công nhận mà ta không nhận thì cũng vô ích, có phải không?"
"Vậy bây giờ nàng nhận ai?"
Lâu Thất cứng họng luôn, lẽ nào tên này còn định ép chàng nói mấy lời sến rện trước mặt người khác chắc?
Sự lưỡng lự này khiến ánh mắt của Trầm Sát liếc xéo qua: "Khó nói lắm sao?"
"Dễ nói, dễ nói, bản Đế Phi có gì mà khó nói cơ chứ, phải không, Đế Quân?" Nàng cắn răng nói.
Đến ngay cả Đế Quân Đế Phi nàng cũng nói hết ra rồi, đó chẳng phải đã thừa nhận rõ quan hệ với chàng sao
Trầm Sát đưa tay ra búng vào trán nàng một cái, nhưng chàng lại chẳng nói gì.
Sau đó hỏi thêm Vân Phong thì cũng biết được rằng mười mấy năm nay đại lục Long Ngâm chưa từng dừng lại các kiểu tranh đấu ngầm, tiên trưởng hiện nay của Thánh Tiên Cung suy đoán rằng đại lục Long Ngâm sẽ loạn, vì vậy mà thế lực các phương lại nhớ ra tiểu công chúa, thế là lại ngấm ngầm thắt chặt việc tìm kiếm tung tích của công chúa. Muốn tìm được công chúa thì phải tìm thấy câu trâm phượng hoàng bảy màu trước và cả Tuyền Tâm Dược Thi nữa. Triệu gia cũng vẫn luôn tìm kiếm.
Vân Phong thông qua sự điều tra lâu như vậy cùng với suy đoán của bản thân, hắn đoán ra được Lâu Thất chính là tiểu công chúa đó nhưng hắn lại nói với Lâu Thất rằng hắn không hề truyền tin này về gia tộc.
Có điều, Lâu Thất lại không nói cho Vân Phong biết rằng, Tuyền Tâm nàng ăn mất rồi, còn cây trâm phượng hoàng bảy màu đó cũng nằm trong tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.