Chương 58: NÀNG ĐÃ ĐỊNH LÀ HỌA QUỐC ƯƠNG DÂN
Hoa Vũ Băng Lan
06/09/2015
“Thánh nữ Thuật quốc đến!”
Lúc Vân Thiển thò đầu ra ngoài lần nữa, đột nhiên bị một tiếng kêu bén nhọn hấp dẫn ánh mắt.
Thuật quốc?
Tin đồn về thánh nữ Thuật quốc là đúng hay sai?
Vào lúc này, mọi người mới vừa lúc nãy còn nghị luận xôn xao, cũng tự giác dừng lại hết tất cả mọi động tác, ánh mắt xuyên qua tầng tầng đầu người mà nhìn về phía bên này.
Chỉ thấy hai tên bạch y đồng tử, mờ mờ ảo ảo như tiên tử mà lướt qua tầm mắt của Vân Thiển.
Vừa thấy đôi Kim đồng Ngọc nữ xinh đẹp kia, Vân Thiển liền hiểu ngay, cổ kiệu vừa mới vào cửa cung khi nãy là của người nào. Thì ra chính là người vừa vào đất Thánh Hoàng triều liền đóng cửa không bước ra ngoài, thánh nữ Thuật quốc. Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ quái là tại sao Thuật quốc lại cử tới một vị Thánh nữ không cao không thấp, mà không cử tới một vị hoàng tử hoặc một vị công chúa, ngay cả sứ thần cũng rất ít xuất hiện trong đại yến hoàng cung này.
Nghe nói thánh nữ Thuật quốc cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, giống như thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Thánh Hoàng triều cũng thần bí khó lường như vậy. Nhưng quốc yến sáu nước hôm nay lại khiến nàng xuất môn, xem ra, Thuật quốc cũng rất coi trọng quốc yến sáu nước lần này.
Hai đồng tử đến trước cửa kiệu, cung kính mời thánh nữ của bọn họ xuống kiệu, một trong hai nam tử nâng kiệu phía trước vội vàng nhấc màn kiệu đầy lưu tô lên.
Thấy màn kiệu vừa động, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, mong mỏi chờ đợi thánh nữ trong truyền thuyết kia bước ra khỏi kiệu
Ngồi trên vị trí cao nhất, Cô Nhật Quyết nheo đôi hắc mâu kia lại, Thuật quốc, thần bí nhất chính là vị thánh nữ này.
Nhưng một vị nữ nhân trong truyền thuyết, một mực đứng bên ngoài tất cả mọi chuyện, lại đến dự quốc yến sáu nước, trong này nhất định có gì mờ ám? Mọi người đều rối rít suy đoán. Một quốc gia nổi tiếng về vu thuật, dưới tình huống này lại xuất hiện ở quốc yến sáu nước ban giao này, có phải cũng có ý đồ giống bọn họ hay không, hoặc là, Thuật quốc này lại cao tay hơn.
Không ai biết thánh nữ Thuật quốc này đến lãnh thổ Thánh hoàng triều là có ý đồ gì, nhưng thánh nữ Thuật quốc không thể tự ý phối hôn, thánh nữ là đại biểu cho sự thánh khiết và không thể phát sinh quan hệ với bất kỳ nam tử nào, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Cho nên, loại tình huống yến hội như hiện nay, căn bản không thích hợp để thánh nữ tham dự.
“ linh linh linh ~!”
Người trong kiệu khẽ động trong nháy mắt phát ra tiếng vang thanh thúy rất dễ nghe.
Mỗi một tiếng đều làm động lòng người, làm cho người ta không nhịn được mà theo dõi từng động tác xuất hiện trên cỗ kiệu kia.
“ linh !”
Là âm thanh phát ra từ chuông bạc. Một đôi giày trắng bước ra khỏi màn kiệu, rơi xuống đất. Mỗi một động tác đều ưu nhã động lòng người.
Một đầu trang sức hoa lệ, một tấm lụa trắng che đi dung mạo của nàng, cử chỉ của nàng như đóa u lan, lụa trắng che đi nửa khuôn mặt bên dưới của nàng chỉ lộ ra đôi mắt hạnh, sóng mắt sâu thẳm rất mê người.
Nàng mặc một bộ y phục màu ánh trăng, ống quần đính một vòng chuông nhỏ, ngay cả nơi ống tay áo kia cũng đính một vòng chuông bạc, mỗi cử động của nàng đều làm vang lên âm thanh thanh thúy, đôi mắt hạnh cong cong, hiện nét vui nhàn nhạt.
Một bước nàng bước xuống mặt đất, hai tiểu đồng kia lập tức tiến đứng hai bên nàng, cùng thánh nữ đồng loạt tiến lên đón ánh mắt của mọi người.
Nữ nhân này vừa xuất hiện, giống như tiên tử hạ phàm trần, làm cho chúng nam nhân hạ giới bọn họ mở to mắt mà choáng váng.
Quốc yến sau nước này thật sự mang đến cho họ rất nhiều điều thú vị, nhân vật thần bí của các nước đều xuất hiện, làm cho ánh mắt của mọi người bọn họ lập tức không biết nhìn vào đâu.
Đầu tiên Thái tử Lô quốc, cùng với hoàng tôn quý tộc của các nước khác, đã làm bọn họ hoa mắt rồi
“Thánh nữ Thuật quốc bái kiến Thánh hoàng triều bệ hạ!” Hai tay thánh nữ kia hợp thành chữ thập, hướng về chủ tọa của yến hội ngày hôm nay, Cô Nhật Quyết, mà cúi người xuống.
Cô Nhật Quyết nheo mắt, bàn tay ngăn lại, ý bảo người bên dưới đều lui xuống cả đi.
“Thánh nữ có thể tới dự Quốc yến sáu nước, thật sự là vinh hạnh của Thánh Hoàng triều! Ban thưởng một ly rượu ngon”
“Tạ ơn Thánh hoàng triều bệ hạ” Thánh nữ kia vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy thi lễ cùng Cô Nhật Quyết.
Nữ đồng nhận lấy ly rượu do cung nữ mang đến, chuyển đến trên tay thánh nữ kia.
Thánh nữ nhận lấy ly rượu, đang lúc những người khác mong chờ nàng tháo khăn che mặt xuống, thì rượu kia lại cách khăn che mặt mà chảy vào miệng nàng một cách sạch sẽ, không chút nào ẩm ướt vấy bẩn!
Hành động này làm cho những nam nhân muốn nhìn mặt nàng có chút thất vọng.
“Thánh nữ Thật quốc quả nhiên là người sảng khoái!” Cô Nhật Quyết cũng đang nghi ngờ ly rượu trên tay thánh nữ kia.
Thảm đỏ phía dưới từng nhóm cung nữ ca múa như bay, làm loạn mắt người.
“Bệ hạ quá khen! Nghe tiếng mỹ nhân Thánh hoàng triều còn hơn cả rượu ngon, quả nhiên không sai!” Đôi mắt thánh nữ nhanh chóng đảo qua đoàn ca múa phía dưới, không ngớt lời khen ngợi.
Cô Nhật Quyết cười lớn, “Có thể được thánh nữ Thuật quốc khích lệ, thật sự là may mắn của chúng ta! Trẫm kính thánh nữ thêm một chén!” Vừa nói, vừa đưa ly rượu về phía thanh nữ.
Thánh nữ cũng cười cười nâng chén, động tác vừa khởi, tiếng chuông lại vang lên.
Vào lúc thánh nữ vừa yên lặng, thì lập tức có rất nhiều ánh mắt hướng tới phía nàng.
Nghe nói Vu thuật của thánh nữ rất cao, lòng của mọi người ở đây đều rất hiếu kỳ.
Hoàng hậu Thủy Thu Tích ngồi bên cạnh Cô Nhật Quyết, đem từng động tác của Thánh nữ thu hết vào mắt, xuyên qua ly rượu kia mà quan sắc nữ nhân đang che mặt này, không khỏi nhíu mày.
“Hình như bổn cung đã từng gặp thánh nữ ở đâu rồi!” Thủy Thu Tích đột nhiên nói ra một câu.
Thánh nữ Thuật quốc không nhanh không chậm để ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu phía trên, tràn đầy vui vẻ.
“Nga? Vậy không biết hoàng hậu đã gặp bổn tọa ở nơi nào, bổn tọa chưa bao giờ rời khỏi Thuật quốc!”
Lời nói vừa xong, Thủy Thu Tích lại cau mày, một lần nữa lặng lẽ quan sát thánh nữ Thuật quốc, nữ nhân này làm cho người ta có cảm giác không giống nhau, luôn có một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng nàng, cho nên nàng mới hỏi thử một lần. Không ngờ thánh nữ Thuật quốc lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nàng đã lầm rồi?
“Có thể Bổn cung nhận nhầm người rồi, bổn cung kính thánh nữ một chén!” hoàng hậu nâng chén cười híp mắt.
Thánh nữ Thuật quốc bình tĩnh, trong đôi mắt kia lại thoáng qua dị quang, ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu.
Đám người phía dưới nói chuyện với nhau thật vui, rung động lúc thánh nữ Thuật quốc vừa đến cũng đã phai đi.
Lần này người sáu nước bọn họ đến đây đều là người trọng yếu, thánh nữ Thuật quốc này cũng không phải là người trọng yếu gì, huống hồ chi, thánh nữ Thuật quốc tuy xinh đẹp thần bí, nhưng tuổi tác của nàng cũng không người nào biết được, cho nên ánh mắt của các nam nhân cũng không nhìn theo nàng nữa, mà thà chuyển tâm ý vào người trong tim của mình.
Thái tử Lô quốc cùng Cô Độc Hồng hai người thường thường bị đông đảo những nữ nhân lớn mật vây quanh, thật như hai người họ đang chọn lựa thái tử phi, nên người này lại sợ người khác đoạt được.
Thái tử Lô quốc ngoài mặt ôn nhu nhưng nội tâm lại vô cùng phúc hắc, lúc này đối với bọn nữ tử đang lấy lòng, đương nhiên, hắn chỉ lấy lễ để đối đãi. Đôi mắt hoa đào tràn đầy nhu tình nhìn quanh, làm cho chúng nữ nhân người người đều xấu hổ, đỏ mặt quay qua hướng khác.
Thật là rực rỡ như mặt trời a!
Mà Cô Độc Hồng thì toàn thân khí lạnh đang ngồi một mình, mặc dù tầng tầng lớp lớp nữ nhân giương mắt nhìn qua hắn, nhưng chỉ một ánh mắt hắn cũng không thêm nhìn người ta một cái. Nhưng coi như nếu hắn có nhìn, thì với ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng đã dọa cho người ta chạy thật xa rồi, còn ai dám để ý tới.
Mặc dù vậy, nhưng Thái tử Lô quốc và Cô Độc Hồng ngồi gần nhau nhất, nên những nữ nhân kia khi nhìn đến Thái tử Lô Quốc liền không tự chủ được mà quét về phía hắn. Cho nên, những cô gái này mặc dù bị ngăn trở bởi sự lạnh lẽo của hắn, nhưng vì gương mặt tuấn mỹ này của Cô Độc Hồng nên không ít nữ nhân âm thầm ngưỡng mộ.
Trong lúc này đang có sứ thần các nước đến đây, nên phần lớn cũng lấy người trẻ tuổi đồng lứa làm chủ. Nếu nói là kết giao, thì dĩ nhiên, những nam thanh nữ tú chưa lập gia đình sẽ lóe sáng nhất, có thể nói, yến hội này được mở ra đặc biệt dành cho các hoàng tử công chúa có địa vị cùng với đích nữ trưởng nam của các quan lại. Bất kể là ai, ngươi cũng sẽ có cơ hội trình diễn trên sân biểu hiện của ngươi, nhầm đạt được tâm của người mà ngươi yêu.
Còn có các bậc phụ mẫu tự mình quan sát chọn lựa hiền tế cùng con dâu, trong đó chắc chắn có Vân Phi.
Chỉ cần Vân Phi nhìn trúng nữ nhân nào đó, rồi hướng đến Cô Nhật Quyết xin ban hôn, nhất định sẽ thành công. Cho nên, Vân Thiển đang loạn càng bị Vân Phi làm cho thêm loạn
“Này, chẳng lẽ chúng ta cứ một mực ngồi ở đây chờ bọn họ ăn xong, rồi trở tay không kịp sao?” Vân Thiển hiện giờ nhận ra mình đang ngồi trong lòng Cô Độc Úy, nhưng sắc mặt cũng không dời, nàng không hiểu vì sao Cô Độc Úy còn phải chờ đợi. Nếu như phụ thân nàng nhìn lâu một chút rồi nắm bắt cơ hội, thì đến lúc đó nàng phải làm sao giao phó hôn sự này với mẫu thân đây.
Tương đối hiểu được ý tứ của Vân Thiển, nên Cô Độc Úy càng cười sung sướng, bộ dạng lúc này của Vân Thiển đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Vân Thiển đang cằn nhằn hắn, có nghĩa là nàng cũng không thích nữ nhân.
Nếu như Vân Thiển biết được suy nghĩ trong lòng Cô Độc Úy lúc này, có lẽ nàng sẽ tức giận đến mức không nói thành lời.
“Ngươi đừng cười nữa…” Vân Thiển có chút không vui nên đẩy hắn một cái, bởi vì vừa rồi nàng mới nhìn thấy ánh mắt của Vân Phi lại liếc loạn, nên tâm của nàng bây giờ càng nhảy loạn.
“Nếu Thiển nhi đã không ngồi yên được nữa thì cứ tùy ý ngươi đi! Chúng ta đi thôi” Vừa dứt lời hắn liền tự nhiên nắm lấy tay Vân Thiển đi ra.
Vân Thiển rút tay lại, liếc hắn một cái, nàng bình thường bỏ qua hắn chiếm tiện nghi của nàng trong lời nói, nhưng không có nghĩa là ngay cả cử chỉ này mà nàng cũng bỏ qua, “Ngươi đừng quên, ta cũng là nam nhân..” Nơi này coi như nam nữ yêu nhau cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau với cử chỉ thân mật này, huống chi trước mắt thế nhân, bọn họ đều là nam tử.
Ánh mắt Cô Độc Úy tối sầm lại, có chút thất vọng.
Nếu có người hỏi thiên hạ này ai là người đẹp nhất, thì sẽ có người trả lời đó là Vân công tử của Thánh hoàng triều.
Đang lúc này, nhóm nữ nhân từng gặp qua Vân công tử đang rối rít cùng nhau nghị luận.
“Mới vừa rồi, ta đã chính mắt thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…” Ngay sau đó chính là tiếng sóng bàn tán.
Vừa nghe đến cái từ nhạy cảm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lập tức có nhiều người qua tới góp lời, cùng nữ nhân mạnh miệng vừa rồi hỏi tới hỏi lui thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là như thế nào
Nghe được tiếng nghị luận của bọn nữ nhân phía dưới, Vân Phi có chút đắc ý vuốt cằm, con trai hắn xuất sắc như vậy, sợ là không có nữ nhân nào mà không động tâm. Nhưng như thế tâm của hắn liền thanh tĩnh hơn nhiều, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Trên xe ngựa, bức rèm vừa được vén lên, hoa y vừa rơi xuống.
Ngũ quan tuấn mỹ như tạc, trong vẻ tà mỵ lại mang nét ôn nhu. Trên người tản mát ra khí chất có chút phức tạp, các loại khí chất pha trộn lẫn nhau, ôn nhu cùng tuấn mỹ, linh hoạt cùng tuấn tú. Người vừa đứng trên thảm, liền phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, gương mặt tà mị nhếch môi cười nhẹ, trong phút chốc đã câu hồn đoạt phách người nhìn. Người xuất sắc như thế vừa xuất hiện, lại mang đến một trận im lặng.
Cô Nhật Quyết thật không nghĩ tới con trai hắn lại lớn mật như thế, dám cả gan tới tham gia yến hội hôm nay, tâm tư hắn đột nhiên tràn ra một cảm giác vui vẻ, đây mới chính là con trai Cô Nhật Quyết hắn.
Trải qua một đêm quyến chiến, bọn họ tự cho rằng Cô Độc Úy sẽ vội vã chuẩn bị nhân mã ứng đối hoặc khuếch trương thực lực của mình, nhưng hôm nay hắn lại cứ như thế xuất hiện.
Đang lúc này tâm tư mỗi người bọn họ đều khác nhau
“Đó không phải là Nhị hoàng tử Thánh Hoàng triều sao!”
“Nhìn bộ dạng kia đi, thật là hoàn mỹ!”
“Quả nhiên bộ dáng thật tuấn mỹ, người như vậy, ta không cầu làm thê, chỉ cần làm thiếp cho chàng ta cũng nguyện ý!”
“Hai người con trai của hoàng đế Thánh hoàng triều đúng là cực phẩm nhân gian, hai người đều làm mê hoặc lòng người! Nếu ta có thể được gả cho một trong hai người, ta liền mãn nguyện!”
“……”
Trong tiếng đàm luận của bọn nữ nhân, có một người sắc mặt cứng ngắt, chẳng qua là không ai chú ý tới.
Ngay sau khi Cô Độc Úy xuất hiện, chính là lúc Vân công tử xuất hiện!
Một câu nói vừa ra, vài giây sau liền được thực hiện.
Cô Độc Úy nhìn về động tác sửng sốt của mọi người, hắn cũng không để ý đến, chẳng qua là quay đầu về phía xe ngựa đợi chờ.
Một đôi giày trắng xuyên qua rèm mà bước xuống, tựa hồ như đã ý thức được điều gì đó, tất cả mọi người đều mở to mắt mong chờ.
Vừa thấy đôi giày này, sắc mặt Vân Phi liền tối sầm.
Có một số người, có khí chất trời sanh tự nhiên, không cách nào làm phai mờ được, chỉ cần vừa xuất hiện trước mặt người khác, sẽ trở thành tiêu điểm của bọn họ, mà Vân Thiển, chính là như vậy.
Mặt nạ trắng tinh sảo, cũng không cách nào che giấu đi khí chất thanh khiết cùng cảm giác thần bí của nàng, thân kia mảnh khảnh như một nữ nhân, lại tản ra một loại ánh sáng thần thánh, ánh sáng nhu hòa đó làm cho người ta cảm nhận được một lực hút chưa từng thấy, bọn họ chỉ có thể cảm thán đây là một nam tử như thần như tiên trên trời! Bạch y khẽ động, tư thế tiêu sái phiêu dật. Nếu như thường ngày Vân Thiển là một Vân công tử thanh nhã cao quý. Thì bây giờ, trong sự ôn nhã đó lại có một cỗ khí thế bức người.
Cái này, chính là phong thái của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
Cho dù có mặt nạ, nhưng cũng không cách nào che giấu được nét đẹp kinh người của nàng, mà nhiều hơn nữa chính là, lực hút. Đó là một loại ma lực tản mát một cách tự nhiên.
Mà hai người này vừa xuất hiện, rõ ràng là hai tên nam tử, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hòa hợp, phảng phất như hai người bọn họ chính là trời sinh một cặp.
Một chính một tà.
Chuyện đoạn tụ của bọn họ chỉ truyền ra ở Thánh hoàng triều, người ở nước khác rất ít nghe nói đến điều này. Coi như nếu có nghe nói, thì họ cũng chỉ cười một tiếng mà cho qua.
Lúc này hai người cùng nhau xuất hiện làm Vân Phi rất tức giận, hắn hết sức đè nén không để huyết dịch trong người mình phun ra ngoài.
“Hoàng thượng, điều này…” Vân Phi quay đầu nhìn vào đáy mắt lạnh lẽo của Cô Nhật Quyết.
Cô Nhật Quyết đưa tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời.
Nếu như bọn họ có can đảm xuất hiện, chính là đoán chắc Cô Nhật Quyết sẽ không ra tay. Mà Cô Nhật Quyết này cũng coi như người giữ chữ tín, ở chỗ này, chắc sẽ không hạ thủ con trai hắn.
Nhìn đôi người tuyệt thế phía trước, Cô Nhật Quyết khẽ câu môi, không thể hiện ý tứ gì.
Thủy Thu Tích nhíu mày, cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chẳng qua là nhìn về hướng hai người bọn họ ở phía xa xa đang đi tới.
Nhìn hai người này đi vào giữa, chúng cô nương hô hấp đình trệ, ngay cả nam tử cũng không nhịn được mà liên tục hút hơi.
Không người nào có thể kháng cự được người xinh đẹp như vậy, đây chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có thể trong tình huống này mà gặp được nhân vật số một, lòng người ai cũng kích động, làm cho yến hội lại tăng thêm một tầng màu sắc xinh đẹp.
Vân Thiển cùng Cô Độc Úy xuất hiện, ngay cả ca vũ tưng bừng tại trung tâm cũng lập tức dừng lại, vũ cơ theo ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ cảm thấy thời gian lập tức dừng lại. Loại phản ứng này làm Vân Thiển đành phải cười khổ, nàng nghĩ chỉ cần lặng lẽ đi vào, nhưng nào ngờ xảy ra tình trạng này. Nếu như bây giờ nàng bước lên đầu bọn họ để đi, thì sợ là bọn họ cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào lòng bàn chân nàng.
Trong thiên hạ này, người có thể quang minh chính đại đeo mặt nạ mà ra mặt hoàng đế của một nước, sợ là chỉ có một mình Vân Thiển.
Hai người từ xa hướng về phía Cô Nhật Quyết và Thủy Thu Tích hành lễ, trong tức khắc, bốn người đối mắt với nhau, mà mỗi người họ đều mang theo một tâm tình phức tạp khó hiểu.
Lơ đãng nhìn qua thánh nữ Thuật quốc đang ngồi phía bên trái, lúc nãy ngồi trong xe ngựa không thấy rõ thánh nữ này, nhưng lúc này đây cùng vị thánh nữ này nhìn nhau, Vân Thiển không tránh khỏi có chút ngẩn người.
Không chờ thánh nữ kia mở miệng, Vân Thiển liền chắp tay trước mặt nàng vui vẻ nói, “Từ lâu đã được nghe đại danh thánh nữ Thuật quốc, nhưng hôm nay mới được diện kiến, quả nhiên không tầm thường!” Đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như có thể nhìn thấu người đối diện. Nghe nói người luyện vu thuật, có khả năng xuyên qua bất kỳ vật gì để nhìn thẳng vào tâm tư người khác, còn vấn đề thật hay giả vẫn còn chưa được chứng minh.
Lời đồn đãi rốt cuộc sẽ là như thế nào, con ngươi mặc ngọc nhàn nhạt của Vân Thiển nhấc lên, nhìn thẳng vào mắt của nàng
“Nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, quả thật không sai! Ta hôm nay có thể thấy được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở đây, bổn tọa đã thỏa mãn rồi” Vừa nói, nàng vừa hướng ly rượu về phía Vân Thiển rồi uống cạn một hơi.
Ánh mắt Vân Thiển chợt lóe, môi khẽ cười vui vẻ!
“Được mỹ nhân kính rượu, chẳng lễ tại hạ lại thất lễ mà không hoàn rượu lại người!” Vừa nói, nàng cũng không hề để ý đến âm thanh bàn tán xôn xao xung quanh, trực tiếp đi đến trước mặt thánh nữ Thuật quốc.
Thánh nữ Thuật quốc khẽ chau mày, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt.
Vân Thiển nhìn chằm chằm vào thánh nữ, mang theo ý nghiên cứu.
Nàng cứ như vậy mà nhìn thánh nữ Thuật quốc, làm tất cả mọi người ở đây đều suy đoán có phải Vân Thiển coi trọng thánh nữ Thuật quốc này hay không, nếu không thì vì sao lại nhìn chằm chằm vào người ta không buông như vậy?
Tiểu đồng tử ở hai bên thánh nữ một mực thấy nàng nhìn thẳng vào thánh nữ của bọn họ, thì không khỏi trợn mắt.
Chờ cung nữ cầm ly rượu đưa tới, nàng hướng ngay về phía thánh nữ một hơi uống cạn.
“Không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…” Thánh nữ nheo mắt cười.
“Thánh nữ quá khen, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chẳng qua là tục xưng do thế nhân vì ta mà đặt bừa thôi, thánh nữ chỉ cần gọi ta Thiển là được!” bờ môi bên dưới mặt nạ đột nhiên nhẹ nhàng hé mở, lộ ra nụ cười tà mị
Thánh nữ Thuật quốc trở nên sửng sốt.
Trong lúc thánh nữ Thuật quốc đang ngẩn người, Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đã vòng qua nàng đi xuống, tìm đến vị trí Vân Phi.
Mọi ánh mắt đều theo chân hai người mà di động theo, quả nhiên ai cũng muốn xuyên qua cái mặt nạ kia mà nhìn rõ gương mặt của nàng.
Vừa hay bên cạnh Vân Phi lại còn mấy chỗ trống, Vân Thiển cùng Cô Độc Úy liền ngồi sau lưng Vân Phi.
Cô Nhật Quyết ngăn tay lại, nói vài câu, tràng diện lập tức có chút tĩnh mịch.
“Phụ thân, người lại đang tính chuyện gì vậy?” Vân Thiển vừa ngồi xuống, vội nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói vào tai Vân Phi.
Vân Phi từ lúc hai người bọn họ bước song song đi vào, sắc mặt đã chuyển lúc trắng lúc đen, lúc nàng càng như dầu thêm vào lửa, “Để cho nghịch tử nhà ngươi không còn cách nào gây chuyện nữa”
Nghịch tử ?
Vân Thiển vuốt vuốt mũi, vô tội quay đầu liếc nhìn Cô Độc Úy ngồi bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh nhìn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy gương mặt hắn cũng đen như mặt của phụ thân nàng.
Cái này, là như thế nào vậy?
Cô Độc Úy mặt đen lại không để ý tới mình, phụ thân thì lại nói mình là nghịch tử, Vân Thiển thật muốn hộc máu ngay tại chỗ.
Cái này, cũng là hiểu lầm lớn đây.
Vân Thiển bất đắc dĩ ngồi đó, con ngươi không nhịn được mà nhìn về phía thánh nữ bên dưới hoàng đế, mà thánh nữ kia cũng vừa vặn đúng lúc nhìn lại, tầm mắt hai người nhất thời đụng nhau.
Đột nhiên bên dưới lòng bàn tay nàng lại truyền tới một hơi ấm, Vân Thiển thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bên này, lại đụng phải con ngươi đen sâu không thấy đáy.
“Không cho ngươi cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân khác…”
Vân Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng, như bức tranh sống động giữa ban ngày, làm bọn nữ tử đối diện đỏ mặt, tim đập loạn nhịp
Đến giờ nàng mới biết, hơi ấm này là của nam tử ngồi bên cạnh mình
Vân Thiển trở tay nắm lấy tay hắn, mắt nhìn chằm chằm về phía ca vũ ở trung tâm, nhưng cho dù các nàng múa giỏi tới đâu chăng nữa, cũng không thể chống lại được nụ cười của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
“Thưa hoàng thượng, Tây Lâu Thiên nguyện dâng một khúc vũ đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử!” Đột nhiên, một nữ nhân đi ra từ phía sau lưng Thái tử Lô Quốc, cúi người hành lễ với Cô Nhật Quyết.
Cô Nhật Quyết ngẩn người, gương mặt cứng rắn che giấu tà ý.
“Tốt lắm! Được công chúa Lô Quốc hiến một khúc vũ, thật là vinh hạnh!” Theo bàn tay hắn ngăn lại, vũ cơ lập tức lui ra ngoài.
Bây giờ chính là cơ hội để nam thanh nữ tú vì người trong mộng mà biểu hiện, Tây Lâu Thiên được coi như người mở đầu.
Tiết mục vừa mở màn, lại vì Vân Thiển, chúng nữ nhân nhất thời nhìn nhau, tiếc nuối vì đã lỡ mất cơ hội.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này là người ít khi ra khỏi cửa, hiện giờ đúng lúc đứng trước mặt nhiều người như vậy, nên những nữ nhân ái mộ đương nhiên cố gắng lộ ra mọi mặt xuất sắc của mình để lấy được một tiếng cười của Vân công tử.
Tây Lâu Thiên quý vì nàng là công chúa Lô Quốc, lại dám vượt ra khỏi tầm mắt của huynh trưởng Tây Lâu Mạch, một nữ nhân mà trước mặt mọi người lại thổ lộ tâm ý với một nam tử xa lạ. Sắc mặt Tây Lâu Mạch trở nên âm trầm đáng sợ, nếu muội muội của hắn chọn người khác, có lẽ, hắn sẽ không biểu hiện như vậy, nhưng bây giờ, đối phương là Vân Thiển nên hắn không thể không để ý tới.
Vân Thiển có chút run run nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, nhất thời nàng có ảo giác, chính nàng đã trở thành một nam nhân thật thụ, giờ phút này đang được một nữ nhân xinh đẹp trước mặt mọi người hiến vũ thổ lộ tâm tình.
Công chúa Lô quốc không thể coi là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là trang quốc sắc thiên hương
Nữ nhân dám đứng ra biểu lộ tình yêu của chính mình, có thể thấy được nữ nhân này tấm lòng chính trực thoải mái, thích thì liền nói là thích, ngươi không nói ra thì đối phương làm sao biết ngươi tâm tâm niệm niệm hắn. Nếu công chúa Lô quốc thổ lộ tâm tình với người khác không phải mình, thì có lẽ Vân Thiển sẽ ba tay bốn chân mà khen tốt.
Nhìn sắc mặt xinh đẹp bình tĩnh của nữ nhân nhìn thẳng vào mình, Vân Thiển thản nhiên ứng phó, không để ý tới sắc mặt đen lại càng đen của Cô Độc Úy bên cạnh, nàng đứng dậy từ phía sau lưng Vân Phi, “Có thể được công chúa Lô quốc để ý, là vinh hạnh của Thiển!” nàng ôn hòa nở nụ cười.
Nụ cười của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhiếp hồn người, nụ cười này làm cho Tây Lâu Thiên sửng sốt cả người
Một hồi lâu sau, Tây Lâu Thiên mới hoàn hồn, nhoẻn miệng cười. Tiếp đến, chỉ thấy nàng lắc chiếc eo nhỏ nhắn mà nhẹ nhàng bước từng bước đi về phía trước, khẽ lắc cổ tay áo trắng bằng lụa mỏng, đầu đội ngọc long phượng sai. Nét đẹp còn hơn hoa, miệng ngậm nhành liễu như phượng hoàng ngậm ngọc, một cái nhíu mày, một tiếng cười làm thành bức tranh tuyệt mỹ.
Đúng lúc nàng hướng Vân Thiển cười khanh khách, rồi động vũ.
Nhạc trỗi lên.
Vũ điệu của Lô quốc thật đặc biệt, không người nào có thể kháng cự được sức hút của vũ điệu này.
Vân Thiển thì cứ đứng như vậy mà mỉm cười
Tại Thánh hoàng triều này, chỉ cần nữ tử vì nam nhân mà mình yêu dâng lên một vũ khúc đặc biệt, mà nam nhân kia, chỉ cần lẳng lặng nhìn thẳng vào nữ tử đang múa, sẽ được xem như đang tán thưởng nàng. Cho nên, để tỏ thành ý của mình, Vân Thiển cũng không ngồi xuống, mà thoải mái đứng quan sát nàng ta với anh mắt chăm chú.
Trong lòng Tây Lâu Thiên vô cùng mừng rỡ, vũ điệu càng lúc càng dùng lực.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, nàng đầu tiên nhảy theo từng bước chậm rãi, thân thể như liễu đung đưa trước gió, lúc này, tay Tây Lâu Thiên hướng lên trên, ném một dãy lụa trắng vào không trung, hiển nhiên là dãy lụa này đã được cất giấu trong ống tay áo từ trước. Dãy lụa trôi bồng bềnh rồi theo tiết tấu mà chậm rãi rơi xuống. Tây Lâu Thiên lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, người từ từ đứng lên, vũ động theo tiếng đàn. Mái tóc dài từ từ vung lên mang đến cho mọi người cảm giác đắm chìm trong dãy tóc đen đó, nàng nhảy, hai tay bắt được vạt áo, thân thể xoay tròn, nàng từ từ mặc áo vào người, vũ điệu này hết thảy điều do sức ứng phó của bản thân nàng, ống tay áo dài chậm rãi văng ra ngoài, xoay một vòng tròn, sau đó xoay đến ghế bên cạnh.
Một điệu múa này, phảng phất như đưa Vân Thiển trở về mười năm trước, nàng từng nhớ, nữ nhân kia cũng múa điệu múa như vậy.
Tận trong đáy lòng nàng, người duy nhất trên thế gian có thể múa điệu vũ này chỉ là nữ nhân kia.
Vân Thiển cũng nhớ rõ, mỗi lần nàng ta múa là mỗi lần nàng ngắm nhìn mê mẫn.
Đột nhiên, dãy lụa mang theo từng cành hoa hồng, hương hoa thấm vào tận tâm can ngươi xem, theo gió vũ động, xoay tròn, hai tay Tây Lâu Thiên nắm dãy lụa, ném nhẹ một đầu dãy lụa vào không trung, sau đó, từng cánh hoa hồng như mưa nhẹ nhàng bay xuống, trong cơn mưa hoa hồng đó, nàng lại tiếp tục xoay tròn thêm mấy vòng, ống tay áo tung bay, quần dài tung bay, mái tóc tiêu sái, tiếp theo từng chuỗi tư thế tinh mỹ được bày ra, trâm cài trên tóc đụng vào nhau vang lên tiếng thanh thúy, nàng nhảy lên không trung, ống tay phiêu động, đem dãy lụa ném lên không trung lần nữa.
Tiếp theo, thị nữ bên người nàng ném ra một cây quạt tinh xảo, quạt xoay tròn vài vòng, vừa đúng lúc dãy lụa rơi xuống cùng quạt quyện vào nhau, sau đó hai tay nàng đón lấy, tư thế tươi đẹp vô cùng, lúc này, hai chân chéo nhau, hai tay múa thêm vài cái, bày ra một tư thế kết thúc động tác, nhạc ngưng hẳn, sắc mặt không có nét gì biến đổi, vẫn trắng noãn như cũ, cũng không có thở gấp mà hô hấp vẫn đều đặn, trên gương mặt hoàn mỹ là lúm đồng tiền sâu hoắm, trên mái tóc còn vương lại một ít cánh hoa hồng nhạt, lúc này hoa hồng mới bay xuống như mưa.
Vũ ngừng, người si
Cô Độc Úy ngồi ở một bên, một mực nhìn vào nét mặt của Vân Thiển, không khỏi vươn tay kéo nàng một cái.
Tay bị người kéo nên Vân Thiển hồi thần lại
“Ba ba ba ……”
Tiếng vỗ tay của nàng nhẹ nhàng vang lên. Ngay sau đó là một trận vỗ tay như sấm. Tây Lâu Thiên hướng về phía Vân Thiển, duyên dáng khụy người xuống.
Có thể lấy được tiếng vỗ tay tán thưởng của Vân công tử, xem như Tây Lâu Thiên đã thành công.
Nếu nhìn kỹ tay Vân Thiển lúc này, có thể thấy được ngón taynàng đang kẹp một cành hoa, gương mặt xinh đẹp của Tây Lâu Thiên đỏ lên, che mặt thẹn thùng mà lui xuống.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Cô Nhật Quyết liên tục kêu tốt.
Kế tiếp là nữ nhân hoàng tộc các nước nối tiếp nhau mà hiến vũ hiến khúc, mười tám món vũ nghệ đều lấy ra.
Tràng diện trong tức khắc bị nháo khởi, bừng bừng khí thế
Nhưng Tây Lâu Thiên vừa rồi đã hiến một vũ điệu hết sức hoàn mỹ nên không một người nào dám khiêu chiến với nàng nữa, chỉ đành phải đánh mất cơ hội hiến nghệ trước mắt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà là đổi thành hiến tặng cho đại yến này.
Ngồi sau lưng Tây Lâu Mạch, Tây Lâu Thiên len lén nhìn về hướng Vân Thiển, hai gò má tư nhiên hồng hồng.
Tựa như cảm thụ được tầm mắt nóng rực của người kia, Vân Thiển theo đó mà nhìn lại.
Tây Lâu Thiên thấy Vân Thiển nhìn lại, vô cùng xấu hổ nhưng cũng không thể trốn đi chỗ khác được.
Vân Thiển nhẹ nhàng cười với nàng một cái.
“Oanh” Cô nương khuê các da mặt mỏng, làm sao có thể chịu đựng được nụ cười này của nàng.
Tây Lâu Thiên chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng loạn, mơ mơ hồ hồ, như sắp ngất.
“Ngươi an phận một chút cho ta, chuyện mới vừa rồi ta cũng không tính với ngươi, sau này, tốt nhất ngươi nên cách xa hắn một chút…” Tây Lâu Mạch đen mặt, lại hướng về phía sau lưng nói với Tây Lâu Thiên.
Tây Lâu Thiên sửng sốt, người ca ca này của nàng luôn luôn có vẻ mặt ôn hòa, lúc bình thường luôn đối với muội muội là nàng vô cùng nhu hòa. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy Tây Lâu Mạch như đang ngồi trên đống thuốc nổ, tùy thời điểm có thể bốc cháy.
“Hoàng huynh? Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
“Lời ta vừa nói, ngươi có nghe không hả?” Âm thanh kéo dài, Tây Lâu Thiên theo bản năng gật đầu một cái,
Biểu hiện của Tây Lâu Mạch như vậy là đáng sợ nhất, người hiểu rõ hắn sẽ biết, tâm tình của hắn giờ khắc này là vô cùng, vô cùng không tốt.
“Thiển nhi, bây giờ ta rất hối hận!” Cô Độc Úy cười khổ.
Vân Thiển cảm thấy kỳ lạ xoay đầu lại, “Nga? Úy ca ca cũng biết hối hận à?”
“Toàn bộ tâm tư của ngươi đều đặt hết trên người nữ nhân đó, Úy ca ca của ngươi là ta cũng không lấy được một chút nào hết, aiz! Thật là thất sách mà!” Cô Độc Úy bất đắc dĩ lắc đầu phiền não.
Vân Thiển chỉ cảm thấy giờ phút này hắn hết sức buồn cười, nét vui vẻ trên mặt cũng không hề giảm, “Chẳng lễ Úy ca không cảm thấy công chúa Lô quốc múa rất đẹp hay sao!” Nam nhân nào mà không thích xem mỹ nữ.
Cô Độc Úy đột nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt Vân Thiển, “Thiển nhi, từ khi nào mà ngươi lại biến thành hoa hoa công tử rồi? Đầu tiên là nhìn chằm chằm vào thánh nữ Thuật quốc, sau lại nhìn công chúa Lô Quốc đến ngẩn ngơ…”
Khóe miệng Vân Thiển giật giật.
Nhìn chằm chằm?
Nhìn ngơ ngẩn?
Từ khi nào mà nàng lại hợp với hai từ này vậy?
“Ho khan! Đó là vì vóc dáng của các nàng đều đẹp, mà người nào lại không có lòng yêu thích cái đẹp!”
“Vậy ta thì sao? Úy ca ca của ngươi không đẹp sao?”
“Hửm! Ngươi rất đẹp mắt, nhưng là…”
“Vậy sao Thiển nhi không dùng ánh mắt như vậy mà nhìn ta?” lời nói có sự ủy khuất ở đâu đó.
Vân Thiển có chút ngẩn người, ngón tay đặt bên mép nhẹ nhàng ho khan một cái.
Nhìn hắn như vậy?
“Cái đó...Úy ca ca, vấn đề đó chúng ta cứ để qua một bên trước có được không, sau này ta sẽ thảo luận tiếp! Ngươi cũng đừng quên bây giờ là quốc yến sáu nước…”
Cô Độc Úy cười tà mị, rất hợp ý gật đầu.
Đầu tiên, Vân Phi thấy con trai mình nhìn chằm chằm vào thánh nữ Thuật quốc, sau là lấy được tình cảm của công chúa Lô quốc, trong lòng thật hài lòng! Nhưng sau, nghe được cuộc đối thoại đơn giản này của hai người phía sau lưng mà hắn giận đến nỗi cái mạng già này chút nữa liền đứt.
Chuyện như vậy, là lỗi của ai.
Đột nhiên ánh mắt Vân Thiển thoáng một cái, cúi đầu nói nhỏ bên tai Cô Độc Úy, “Bỏ tay ra…”
Cô Độc Úy giật mình, nhìn nàng với thâm ý khác, “Cần ta giúp gì sao?”
Người da mặt dày, nghe được lời này cũng sẽ đỏ mặt, Vân Thiển mất tự nhiên liếc hắn, “Chuyện như vậy không cần ngươi giúp, đa tạ hảo tâm của Nhị hoàng tử” Nói xong liền lặng lẽ lui thân thể về phía sau.
Tuy nói là lặng lẽ, nhưng mỗi cử chỉ động tác của nàng đều bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.
Một khắc sau khi Thuật quốc rời chỗ ngồi, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử cũng rời khỏi chỗ, việc này có liên hệ gì không?
Vân Thiển chuyển qua núi giả, thông qua tầng tầng hoa cỏ, liền thấy một cô nương đang đi chậm rãi
Một bước vừa chuyển, làm động tới chuông bạc đính trên quần áo, va chạm vang lên đinh đinh đinh.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe! Phảng phất như đây là âm thanh duy nhất trên thế gian này.
Có lẽ cảm thấy có người đi theo phía sau, hoặc đây chỉ là do nàng cố ý, linh đang chỉ phát lên một tiếng, rồi bước chân cũng nhẹ nhàng, đột nhiên nàng ta quay đầu lại, từ phía sau khăn che mặt, ánh mặt nhìn xuyên qua tầng tầng hoa cỏ nhìn về phía bóng trắng.
Vân Thiển từ phía sau thân cây thản nhiên đi ra, ánh mắt phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn thánh nữ Thuật quốc đang có chút sợ run trước mặt.
“Thánh nữ cũng là tới đây hóng mát sao!” Vân Thiển nghiêng đầu, vừa nói vừa cười.
Nàng luôn ôn nhã như vậy, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có một loại công kích vô hình vô dạng.
“Không phải Vân công tử cũng không thể chịu nổi tình trạng ngoài kia như ta sao!” Thánh nữ Thuật quốc nhoẻn miệng cười, đúng lúc cử động thân thể, tiếng chuông kia lại khẽ ngân lên.
“Thiển đã từng nói qua thánh nữ rất giống một người hay chưa?” Vân Thiển đột nhiên híp mắt, làm chung quanh bất chợt nổi lên hàn khí.
Không chờ thánh nữ Thuật quốc lên tiếng, một đạo kình phong bén nhọn lao thẳng tới mặt nàng.
Thân hình thánh nữ Thuật quốc run lên, nhíu mày có chút ứng phó không kịp, linh đang lại vang lên, bóng người lập tức bay lên, như tiên tử đứng trên một cành cây nhìn xuống Vân Thiển.
“Thật không hổ danh Thánh nữ, lại có thể tránh được một chiêu này của Thiển!” Vân Thiển cười nhẹ.
Thánh nữ Thuật quốc nhăn mày, “Vân công tử, ngươi đây là có ý gì? Bổn tọa tự nhận đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vì sao ngươi lại tập kích bổn tọa như vậy?”
“Thánh nữ xác định đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chứ?” Vân Thiển nhanh chóng nhảy lên cành cây, cùng đối diện với thánh nữ.
Nàng thật sự hoài nghi vị thánh nữ đang ở trước mặt này, có một loại cảm giác hết sức quen thuộc len lỏi trong lòng nàng, nàng chỉ muốn xác định xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.
“Đây là cách mà Thánh hoàng triều các ngươi đối đãi với khách phương xa tới nước mình hay sao?” Thánh nữ hừ lạnh.
Vân Thiển cười nhưng không nói.
Gương mặt dưới lớp mặt nạ kia vô cùng bình tĩnh, như không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Linh ~!”
Đột nhiên thánh nữ chạy như bay tới, rồi vân tụ nhanh chóng bay qua tới, như rắn ở thế tấn công. Chỉ thấy Vân Thiển lắc người một cái, tránh thoát bay thẳng lên, cũng lấy thế sấm sét không thể che tai tháo kiếm từ sau lưng, lấy nhu chống cương, chống lại thế đánh mãnh liệt của vân tụ, từ phía trước kéo tới, tạo nên một vòng cung ưu nhã trên không trung.
Vân Thiển mượn lực chống lực, kiếm mãnh mẽ rung lên.
“Ba!”
“Linh!”
Hai tiếng đồng loạt vang lên.
Vân tụ roẹt một tiếng mà rách ra, thánh nữ Thuật quốc chỉ cảm thấy ngón tay tê rần, nàng thật không nghĩ tới Vân Thiển lại lấy lực công kích như thế, kinh ngạc hơn nữa là khi thánh nữ Thuật quốc phát động công kích lần nữa, mà lần này Vân Thiển cũng không hề yếu thế.
Nhìn thánh nữ Thuật quốc lộ ra thân pháp, Vân Thiển có hơi chần chừ. Nàng cũng không phải là người mà Vân Thiển muốn tìm.
Hồng y nữ tử đêm đó cũng không lộ ra thân pháp gì nhiều, mà chỉ có cường lực mạnh mẽ.
Mà thánh nữ Thuật quốc này rõ ràng là một cô gái mềm mại, công kích tuy mạnh, nhưng rõ ràng cùng hồng y nữ tử kia có điều bất đồng.
Hai người đạp nước, xẹt ngang qua cành cây, làm hoa rơi loạn trên mặt đất.
Khi rơi xuống, đế giày hoa trắng chạm đất, thân hình cũng lui về sau.
“Linh~”
Là một vân tụ khác khởi động cùng hàng loạt âm thanh vang vọng chói tay.
Vu thuật!
Vân Thiển nhíu mày
Thì ra, linh đang được dùng như vậy. Chân khí cuốn cuồn tiến tới ở thế không thể đỡ. Thánh nữ Thuật quốc lượn quanh, biến đổi huyền ão, vân tụ xuất khỏi tay cùng tiếng linh đang
“Linh linh linh~”
Vân Thiển lượn quanh trên mũi chân, một tay chống đỡ, mũi chân chống đỡ trên linh đang, như ưng giương cánh, dưới chân truyền tới từng trận tê dại.
Nhiếp hồn thuật!.
Không cần lợi dụng ngoại vật như thánh nữ Thuật quốc, bản thân Vân Thiển là một thể kháng thuật và con người nàng cũng chính là một loại nhiếp hồn thuật, phát ra một cách tự nhiên.
Cho nên, Vân Thiển may mắn tránh thoát được nhiếp hồn thuật lợi hại của thánh nữ Thuật quốc
“Ba!”
Thân hình Vân Thiển đi xuống đè một cái, chân dáng chặt trên mặt đất, làm truyền tới từng tiếng vang.
Linh đan vỡ nát, hồn tán
Hai mắt nhìn nhau
“Vu thuật của ngươi không có chút đất dụng võ với Thiển rồi!”
Thánh nữ không buồn mà cười lên, “Không hổ là Vân công tử, ngay cả nhiếp hồn linh đang của bổn tọa cũng có thể làm nát! Hôm nay, coi như đã để cho bổn tọa đã chứng thực được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên rồi!”
“Thánh nữ quá khen, mới vừa rồi tại hạ đã có chỗ mạo phạm, mong thánh nữ bỏ qua!” Vân Thiển lập tức cấp cho thánh nữ một đại lễ, nhìn linh đang vỡ vụn trên mặt đất, mang theo ý xin lỗi nói, “Linh đang của thánh nữ, chờ yến hội qua đi, Thiển sẽ cho người tìm đến cho thánh nữ thứ tốt hơn!”
“Chẳng qua là vài cái linh đang mà thôi, nhưng ở đây, bổn tọa lại càng muốn biết, vì sao Vân công tử lại công kích ta?” Thánh nữ Thuật quốc ngược lại cũng rất dễ nói chuyện, không hề trách tội Vân Thiển mà chỉ thử dò xét.
Vân Thiển có chút hối lỗi ho khan một cái, “Sự tình là như thế này, buổi tối hai ngày trước, Thiển vô tình bị một hồng y nữ tử công kích, hương thơm trên người nàng ta lại có chút giống thánh nữ, cho nên…”
Ánh mắt thánh nữ có chút lóe lên, nở nụ cười, “Nga! Thì ra là như vậy! Vậy mục đích của Vân công tử là tới thăm dò bổn tọa!”
“Mong thánh nữ tha thứ cho sự lỗ mãng của tại ha!”
“Có gì đâu, coi như bổn tọa cùng Vân công tử đang bàn luận võ nghệ vậy!”
Vân Thiển cười một tiếng.
Thánh nữ thuật quốc thu liễm ý cười, “Vân công tử, về sau ngươi đừng cười trước mặt người khác như vậy nữa”
Vân Thiển hơi sửng sốt, hướng về phía thánh nữ nghiêng người, bày ra tư thế mời, rồi hai người cùng nhau sóng vai chậm rãi mà đi.
Một phút không tự chủ được mà nàng đưa tay lên sờ mặt nạ của mình nói, “Chẳng lẽ bộ dạng của ta bây giờ hết sức dọa người sao?” nếu thực sự như vậy thì tốt rồi.
Thánh nữ Thuật quốc đưa cánh tay ngọc ra gỡ nhánh cây trước mặt, bật cười nói, “Xem ra…Vân công tử rất xem thường sức quyến rũ của mình đối với người khác rồi…”
“Thánh nữ đây là đang chê cười Thiển là một người họa quốc ương dân sao!”
Thánh nữ dừng bước, nghiêng người, nghiêm túc nhìn nàng.
“Đúng vậy!”
Thân hình Vân Thiển chợt run lên. Lời đối đáp này rất kiên quyết, rất lưu loát.
Nàng luôn biết rằng dung mạo này của mình như vậy không phải là điều tốt lành gì, quả nhiên là như thế.
Thánh nữ thuật quốc nheo mắt, “Vân công tử sinh ra chính là để làm người họa quốc ương dân, dung mạo như vậy, khí chất như vậy, không người nào có thể hạ thấp được nó cả, cho dù ngươi có che đậy bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng cũng có một ngày, cả thiên hạ này sẽ vì khuôn mặt này của ngươi mà loạn cả lên…” Từng chữ từng lời của thánh nữ như đánh thẳng vào lòng nàng.
Thiên hạ này cuối cùng cũng bởi vì gương mặt này của nàng mà loạn sao!!!
Những lời này là từ môi thánh nữ Thuật quốc nói ra, làm tăng thêm vài phần đáng tin. Phảng phất như chỉ cần người này nói như thế nào thì sự việc sẽ xảy ra như thế ấy.
Vân Thiển nâng mắt quang lạnh lùng trong trẻo lên, nhìn về một hướng, “Nếu như, ta nói là nếu như thôi, ta đem gương mặt này hủy đi thì sao?”
Thánh nữ sâu kín thở dài, nàng không phải là thần, nàng làm sao biết được thiên hạ này sẽ diễn biến như thế nào, nàng chỉ có thể suy đoán mà thôi, “Ngươi không cách nào hủy diệt được đâu, cũng như ngươi không thể nào hủy hoại được hình ảnh của ngươi ở trong lòng người khác…”cho nên, chỉ là phí công thôi, nên thuận theo tự nhiên mà hành xử thôi.
Mệnh, không thể cưỡng. Mọi chuyện đều đã định.
Ở chỗ cụm hoa, một thân hoa y chậm rãi bất động.
Thánh nữ Thuật quốc không biểu tình nâng ánh mắt lên, lướt qua người nọ, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Có một số việc, cũng không phải chỉ do thánh nữ nàng nói vài ba lời mà có thể thay đổi được.
Dưới tàng cây, hai người đứng nhìn nhau mà không nói.
“Ngươi đã nghe tất cả sao…”
Gió nhẹ lất phất thổi qua vạt áo của hai người, bạch y thiếu niên nhàn nhã cười, nhàn nhạt hỏi.
Hoa y nam tử không biểu tình gật đầu.
“Cho nên, Cô Độc Hồng ngươi đừng nên do dự nữa, người đứng trước mặt ngươi chính là địch nhân của ngươi, một nam nhân không thể nương tay với địch nhân của mình, giơ kiếm của ngươi lên, hướng nơi này mà đâm xuống!” nàng chỉ về ngực mình mà gật đầu.
Lúc nói lời này, Vân Thiển chỉ mỉm cười.
Gương mặt tuấn mỹ của Cô Độc Hồng cứng đờ, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra suy nghĩ của hắn trong giờ phút này.
“Ngươi…ý của ngươi…” hắn có chút khó khăn mở miệng, “Chúng ta là bằng hữu, không phải sao, ngay cả một kiếm ta cũng không thể chỉ vào người, làm sao ta có thể đâm xuống…”
Vân Thiển đỡ mặt nạ của mình, lấy tay ngăn trở tầm mắt của mình.
“Ta không phải bằng hữu của ngươi, ta là một người không rõ dung nhan, bây giờ, chẳng qua là ta đang nhờ ngươi giúp ta chém nó giúp ta, hoặc là phá hủy nó…” nếu không đoạn, nàng chỉ biết kéo dài càng lâu, tâm sẽ càng không thể dứt ra.
Thì ra đau đớn, cũng có thể làm người ta thay đổi.
Vân Thiển này, kéo hắn ra ngoài khi hắn còn đang ở vực sâu, bây giờ lại muốn cho chính hắn, tự tay giết người đã đưa tay kéo mình lên, loại đau khổ này, hắn không thể nào chịu được.
Bởi vì nàng, mà Cô Độc Hồng trở nên mềm mại, nhưng một khi mất đi nàng, hắn nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ nổi điên
“Thiển nhi, ngươi biết rất rõ ta không cách nào có thể hạ thủ với ngươi, ngươi có biết không, ta yêu ngươi cũng không thua Cô Độc Úy, cho dù ngươi là nam tử thì sao chứ, yêu cũng chẳng phân biệt nam nữ…”
Yêu chẳng phân biệt nam nữ. Đây chính là lời trong lòng Cô Độc Hồng.
Nghe được lời này, lòng của Vân Thiển đột nhiên co thắt lại.
Nếu như, hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng gặp nhau, chuyện sẽ không diễn biến thành tình trạng cố chấp như ngày hôm nay.
“Toàn bộ lời nói của nữ nhân kia đều là lừa gạt ngươi, Thiển nhi cũng tin sao?” Hắn trầm mặt nói, đột nhiên hắn cảm thấy mình vô cùng không thích thánh nữ đó xuất hiện ở nơi này.
Nàng quay đầu sang nhìn hắn, “Vì sao ngươi biết ta là nam tử mà luôn miệng nói yêu ta? Vì sao chỉ cần ta xuất hiện ở nơi nào, thì nơi đó sẽ có máu chảy? Vì sao Cô Độc Úy bởi vì ta mà phải chịu đựng những thứ đau khổ này, rồi lại mất mát nhiều như vậy? Vì sao ta lại phải đeo mặt nạ này? Bởi vì gương mặt này đúng như lời thánh nữ nói, là họa gây rối loạn thiên hạ”
Cuối cùng, âm thanh của nàng cũng trở nên bình tĩnh, không có bất kỳ gì khởi động, nhưng ai cũng có thể hiểu được, gương mặt này đã ép tới nổi nàng thở không nổi.
Nếu như không phải do Cô Độc Úy cố chấp, nếu không phải nàng còn gia đình, có lẽ, nàng nguyện ý sẽ làm một nữ nhân hư hỏng, còn tốt hơn cả ngày đều làm ra bộ dạng vô hại.
Có lẽ, kiếp trước nàng mang sát nghiệp quá nặng, cho nên đời này lão Thiên muốn trừng phạt nàng một lần, cho nàng sở hữu một gương mặt làm loạn thiên hạ, để cho nàng trở thành tội nhân thiên cổ.
Bây giờ nàng mới mười bốn tuổi mà đã như vậy, kế tiếp thì sẽ như thế nào đây?
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng đau lòng đưa cánh tay ra.
“Thiển đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, xin thứ lỗi cho Thiển vô lễ…” hướng về Cô Độc Hồng hành lễ, rồi xoay người vô tình rời đi.
Động tác tay hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt quét về phía bóng lưng đơn bạc trước mắt, trầm giọng nói, “Nếu là Cô Độc Úy, Thiển nhi có thể đối xử với hắn như vậy không?”,… cũng sẽ tuyệt tình mà đẩy hắn ra như ngươi đối xử với ta không.
“Hai người các người luôn bất đồng, lòng của ta chỉ có thể chứa được duy nhất một người, nếu như ta có thể dung nạp đến người thứ hai, như vậy, sẽ không phải là thật lòng…” Vân Thiển bước thêm một bước chân, “Thay ta chào hỏi bọn họ, Thiển xin đi ra khỏi cung trước…”
Hắn chua xót nhìn nàng bước từng bước ra khỏi tường cung, tay nắm chặt thành quả đấm.
Mỗi lần đối mặt với Vân Thiển, đều mang lại cho hắn một cảm giác rất khó giải thích.
Lạnh lùng cùng chiếm đoạt, quỷ kế cùng âm mưu, những thứ phức tạp luôn hiển hiện ở những người khác, xảy ra như chuyện cơm bữa thường ngày, nhưng cũng không thể nào đeo bám vào người Vân Thiển.
“Ngươi đối với Cô Độc Uy khác thường..” Nét âm lãnh trên gương mặt hắn cũng dần dần trở nên nhu hòa, gương mặt tuấn mỹ của Cô Độc Hồng dâng lên một nụ cười, “Không phải ta cũng đối đãi với ngươi khác thường hay sao”
Trong chốc lát, Cô Động Hồng lại phát hiện mình đối với người kia càng ngày càng quyến luyến.
Tình cảm nồng hậu này làm cho người ta không còn cách nào rút ra khỏi.
Chuyện tình cảm, không ai có lỗi với ai, cho nên, không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho Cô Độc Hồng hắn lùi bước.
Hắn phất tay áo đi trở về vị trí, chẳng qua trong đôi mắt kia, lại có thêm một tầng kiên quyết cùng cứng rắn
Gió không tiếng động thổi qua, làm từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, đẹp nhưng mang theo vẻ thê lương.
Bóng người vừa khuất, một đôi giày nặng nề dẫm đạp lên cánh hoa rơi trên đất, trong mắt tràn đầy lãnh ý.
Ngón tay thon dài xoẹt qua cánh hoa đang rơi xuống, đem cánh hoa bóp nát trên đầu ngón tay. Đôi mắt đen núp dưới hàng lông mi thật dài, không ai có thể thấy rõ được mặt của hắn. Người đàn ông này cứ lẳng lặng như vậy mà đứng dưới tàng cây. Đây chính là nơi mà Vân Thiển cùng Cô Độc Hồng vừa đứng.
“Thiển nhi…”
Cuối cùng, nam tử kêu lên một tiếng trầm thấp, ánh mắt tà ác nhìn về phía hư không.
Vân Thiển vòng qua đại môn hậu cung, nhìn bầu trời xanh lam yên tĩnh như mặt hồ, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Từ hậu môn Nhã các, nàng lặng lẽ trở về căn phòng của mình, cũng không vén rèm lên, nên căn phòng của nàng không có lấy một tia sáng, mà nàng, cứ như vậy ngồi trong bóng tối.
“Cho dù ngươi có che giấu khá đến đâu hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, thiên hạ này sẽ loạn vì gương mặt này của ngươi”
Lời nói này cứ mãi vang vọng bên tai nàng, giống như một đạo bùa đòi mạng, cứ lượn tới lượn lui xung quanh nàng.
Trong bóng tối mơ hồ, bàn tay bạch ngọc đưa ra sau ót.
“Lạc chi!”
Nút thắt được mở ra, tiếng động vang lên, thanh ti rủ xuống, mặt nạ tinh xảo đã bị nàng tháo xuống
Trong bóng tối kia chỉ nhìn thấy một gương mặt hoàn mỹ, cùng hương thơm nhàn nhạt.
“Tranh!”
Phía dưới bàn chợt lóe lên hàn quang của chủy thủ bị nàng rút ra, trong bóng tối, ánh sáng kia lại hết sức chói mắt.
Ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt lên thân chủy thủ.
“Ta đem gương mặt này hủy đi thì sao?”
“Ngươi sẽ không cách nào hủy được, cũng như ngươi không cách nào có thể hủy đi hình ảnh của ngươi trong lòng người khác…”
Thật đúng không có cách nào hủy đi sao….
Trong bóng tối, môi nàng nhẹ nhàng cong lên, mang theo ý châm chọc.
“Không cách nào hủy đi, hay nói để chính ta tới hủy đi tất cả mọi người, hay là muốn nói chính ta phải tự giết ta?” trong lúc nàng tự lẩm bẩm, chủy thủ đã đưa về phía mặt.
Cảm giác lạnh như băng từ trên da thịt truyền vào tận đáy lòng của nàng.
Nhớ tới những việc mà Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng làm vì mình, trong lòng nàng tự nhiên có vị chua xót khó tả.
Nàng đứng ở phía bên này, nhất định sẽ phải làm tổn thương người bên kia, nếu như vậy, hai huynh đệ bọn họ sẽ phải có một cuộc quyết chiến người sống kẻ chết, mà nàng chính là nguyên nhân lớn nhất, nếu không phải vì nàng, có lẽ, những người bên cạnh nàng sẽ sống rất tốt, nghĩ đến đây, nàng có chút hận gương mặt này của mình.
Nàng rất muốn hủy đi nó, cho dù thánh nữ Thuật quốc từng nói, dù có hủy đi cũng không thể ngăn được điều gì cả; nhưng nếu nàng hủy đi, thì sau này, bọn họ cũng sẽ không phải bởi vì nàng mà lâm vào những vấn đề khó khăn không thể quyết định được.
Nàng đặt chủy thủ lên bàn, từ trong hộp nhỏ lấy ra một chai thuốc, từ từ đổ thuốc dọc theo thân chủy thủ.
Chỉ cần độc dược này chạm tới, gương mặt hoàn mỹ này của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy, coi như trên thế gian này có thần y đi chăng nữa, thì cũng không cách nào chữa trị cho nó được trọn vẹn như xưa
Lúc Vân Thiển thò đầu ra ngoài lần nữa, đột nhiên bị một tiếng kêu bén nhọn hấp dẫn ánh mắt.
Thuật quốc?
Tin đồn về thánh nữ Thuật quốc là đúng hay sai?
Vào lúc này, mọi người mới vừa lúc nãy còn nghị luận xôn xao, cũng tự giác dừng lại hết tất cả mọi động tác, ánh mắt xuyên qua tầng tầng đầu người mà nhìn về phía bên này.
Chỉ thấy hai tên bạch y đồng tử, mờ mờ ảo ảo như tiên tử mà lướt qua tầm mắt của Vân Thiển.
Vừa thấy đôi Kim đồng Ngọc nữ xinh đẹp kia, Vân Thiển liền hiểu ngay, cổ kiệu vừa mới vào cửa cung khi nãy là của người nào. Thì ra chính là người vừa vào đất Thánh Hoàng triều liền đóng cửa không bước ra ngoài, thánh nữ Thuật quốc. Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ quái là tại sao Thuật quốc lại cử tới một vị Thánh nữ không cao không thấp, mà không cử tới một vị hoàng tử hoặc một vị công chúa, ngay cả sứ thần cũng rất ít xuất hiện trong đại yến hoàng cung này.
Nghe nói thánh nữ Thuật quốc cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, giống như thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Thánh Hoàng triều cũng thần bí khó lường như vậy. Nhưng quốc yến sáu nước hôm nay lại khiến nàng xuất môn, xem ra, Thuật quốc cũng rất coi trọng quốc yến sáu nước lần này.
Hai đồng tử đến trước cửa kiệu, cung kính mời thánh nữ của bọn họ xuống kiệu, một trong hai nam tử nâng kiệu phía trước vội vàng nhấc màn kiệu đầy lưu tô lên.
Thấy màn kiệu vừa động, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, mong mỏi chờ đợi thánh nữ trong truyền thuyết kia bước ra khỏi kiệu
Ngồi trên vị trí cao nhất, Cô Nhật Quyết nheo đôi hắc mâu kia lại, Thuật quốc, thần bí nhất chính là vị thánh nữ này.
Nhưng một vị nữ nhân trong truyền thuyết, một mực đứng bên ngoài tất cả mọi chuyện, lại đến dự quốc yến sáu nước, trong này nhất định có gì mờ ám? Mọi người đều rối rít suy đoán. Một quốc gia nổi tiếng về vu thuật, dưới tình huống này lại xuất hiện ở quốc yến sáu nước ban giao này, có phải cũng có ý đồ giống bọn họ hay không, hoặc là, Thuật quốc này lại cao tay hơn.
Không ai biết thánh nữ Thuật quốc này đến lãnh thổ Thánh hoàng triều là có ý đồ gì, nhưng thánh nữ Thuật quốc không thể tự ý phối hôn, thánh nữ là đại biểu cho sự thánh khiết và không thể phát sinh quan hệ với bất kỳ nam tử nào, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Cho nên, loại tình huống yến hội như hiện nay, căn bản không thích hợp để thánh nữ tham dự.
“ linh linh linh ~!”
Người trong kiệu khẽ động trong nháy mắt phát ra tiếng vang thanh thúy rất dễ nghe.
Mỗi một tiếng đều làm động lòng người, làm cho người ta không nhịn được mà theo dõi từng động tác xuất hiện trên cỗ kiệu kia.
“ linh !”
Là âm thanh phát ra từ chuông bạc. Một đôi giày trắng bước ra khỏi màn kiệu, rơi xuống đất. Mỗi một động tác đều ưu nhã động lòng người.
Một đầu trang sức hoa lệ, một tấm lụa trắng che đi dung mạo của nàng, cử chỉ của nàng như đóa u lan, lụa trắng che đi nửa khuôn mặt bên dưới của nàng chỉ lộ ra đôi mắt hạnh, sóng mắt sâu thẳm rất mê người.
Nàng mặc một bộ y phục màu ánh trăng, ống quần đính một vòng chuông nhỏ, ngay cả nơi ống tay áo kia cũng đính một vòng chuông bạc, mỗi cử động của nàng đều làm vang lên âm thanh thanh thúy, đôi mắt hạnh cong cong, hiện nét vui nhàn nhạt.
Một bước nàng bước xuống mặt đất, hai tiểu đồng kia lập tức tiến đứng hai bên nàng, cùng thánh nữ đồng loạt tiến lên đón ánh mắt của mọi người.
Nữ nhân này vừa xuất hiện, giống như tiên tử hạ phàm trần, làm cho chúng nam nhân hạ giới bọn họ mở to mắt mà choáng váng.
Quốc yến sau nước này thật sự mang đến cho họ rất nhiều điều thú vị, nhân vật thần bí của các nước đều xuất hiện, làm cho ánh mắt của mọi người bọn họ lập tức không biết nhìn vào đâu.
Đầu tiên Thái tử Lô quốc, cùng với hoàng tôn quý tộc của các nước khác, đã làm bọn họ hoa mắt rồi
“Thánh nữ Thuật quốc bái kiến Thánh hoàng triều bệ hạ!” Hai tay thánh nữ kia hợp thành chữ thập, hướng về chủ tọa của yến hội ngày hôm nay, Cô Nhật Quyết, mà cúi người xuống.
Cô Nhật Quyết nheo mắt, bàn tay ngăn lại, ý bảo người bên dưới đều lui xuống cả đi.
“Thánh nữ có thể tới dự Quốc yến sáu nước, thật sự là vinh hạnh của Thánh Hoàng triều! Ban thưởng một ly rượu ngon”
“Tạ ơn Thánh hoàng triều bệ hạ” Thánh nữ kia vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy thi lễ cùng Cô Nhật Quyết.
Nữ đồng nhận lấy ly rượu do cung nữ mang đến, chuyển đến trên tay thánh nữ kia.
Thánh nữ nhận lấy ly rượu, đang lúc những người khác mong chờ nàng tháo khăn che mặt xuống, thì rượu kia lại cách khăn che mặt mà chảy vào miệng nàng một cách sạch sẽ, không chút nào ẩm ướt vấy bẩn!
Hành động này làm cho những nam nhân muốn nhìn mặt nàng có chút thất vọng.
“Thánh nữ Thật quốc quả nhiên là người sảng khoái!” Cô Nhật Quyết cũng đang nghi ngờ ly rượu trên tay thánh nữ kia.
Thảm đỏ phía dưới từng nhóm cung nữ ca múa như bay, làm loạn mắt người.
“Bệ hạ quá khen! Nghe tiếng mỹ nhân Thánh hoàng triều còn hơn cả rượu ngon, quả nhiên không sai!” Đôi mắt thánh nữ nhanh chóng đảo qua đoàn ca múa phía dưới, không ngớt lời khen ngợi.
Cô Nhật Quyết cười lớn, “Có thể được thánh nữ Thuật quốc khích lệ, thật sự là may mắn của chúng ta! Trẫm kính thánh nữ thêm một chén!” Vừa nói, vừa đưa ly rượu về phía thanh nữ.
Thánh nữ cũng cười cười nâng chén, động tác vừa khởi, tiếng chuông lại vang lên.
Vào lúc thánh nữ vừa yên lặng, thì lập tức có rất nhiều ánh mắt hướng tới phía nàng.
Nghe nói Vu thuật của thánh nữ rất cao, lòng của mọi người ở đây đều rất hiếu kỳ.
Hoàng hậu Thủy Thu Tích ngồi bên cạnh Cô Nhật Quyết, đem từng động tác của Thánh nữ thu hết vào mắt, xuyên qua ly rượu kia mà quan sắc nữ nhân đang che mặt này, không khỏi nhíu mày.
“Hình như bổn cung đã từng gặp thánh nữ ở đâu rồi!” Thủy Thu Tích đột nhiên nói ra một câu.
Thánh nữ Thuật quốc không nhanh không chậm để ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu phía trên, tràn đầy vui vẻ.
“Nga? Vậy không biết hoàng hậu đã gặp bổn tọa ở nơi nào, bổn tọa chưa bao giờ rời khỏi Thuật quốc!”
Lời nói vừa xong, Thủy Thu Tích lại cau mày, một lần nữa lặng lẽ quan sát thánh nữ Thuật quốc, nữ nhân này làm cho người ta có cảm giác không giống nhau, luôn có một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng nàng, cho nên nàng mới hỏi thử một lần. Không ngờ thánh nữ Thuật quốc lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nàng đã lầm rồi?
“Có thể Bổn cung nhận nhầm người rồi, bổn cung kính thánh nữ một chén!” hoàng hậu nâng chén cười híp mắt.
Thánh nữ Thuật quốc bình tĩnh, trong đôi mắt kia lại thoáng qua dị quang, ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu.
Đám người phía dưới nói chuyện với nhau thật vui, rung động lúc thánh nữ Thuật quốc vừa đến cũng đã phai đi.
Lần này người sáu nước bọn họ đến đây đều là người trọng yếu, thánh nữ Thuật quốc này cũng không phải là người trọng yếu gì, huống hồ chi, thánh nữ Thuật quốc tuy xinh đẹp thần bí, nhưng tuổi tác của nàng cũng không người nào biết được, cho nên ánh mắt của các nam nhân cũng không nhìn theo nàng nữa, mà thà chuyển tâm ý vào người trong tim của mình.
Thái tử Lô quốc cùng Cô Độc Hồng hai người thường thường bị đông đảo những nữ nhân lớn mật vây quanh, thật như hai người họ đang chọn lựa thái tử phi, nên người này lại sợ người khác đoạt được.
Thái tử Lô quốc ngoài mặt ôn nhu nhưng nội tâm lại vô cùng phúc hắc, lúc này đối với bọn nữ tử đang lấy lòng, đương nhiên, hắn chỉ lấy lễ để đối đãi. Đôi mắt hoa đào tràn đầy nhu tình nhìn quanh, làm cho chúng nữ nhân người người đều xấu hổ, đỏ mặt quay qua hướng khác.
Thật là rực rỡ như mặt trời a!
Mà Cô Độc Hồng thì toàn thân khí lạnh đang ngồi một mình, mặc dù tầng tầng lớp lớp nữ nhân giương mắt nhìn qua hắn, nhưng chỉ một ánh mắt hắn cũng không thêm nhìn người ta một cái. Nhưng coi như nếu hắn có nhìn, thì với ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng đã dọa cho người ta chạy thật xa rồi, còn ai dám để ý tới.
Mặc dù vậy, nhưng Thái tử Lô quốc và Cô Độc Hồng ngồi gần nhau nhất, nên những nữ nhân kia khi nhìn đến Thái tử Lô Quốc liền không tự chủ được mà quét về phía hắn. Cho nên, những cô gái này mặc dù bị ngăn trở bởi sự lạnh lẽo của hắn, nhưng vì gương mặt tuấn mỹ này của Cô Độc Hồng nên không ít nữ nhân âm thầm ngưỡng mộ.
Trong lúc này đang có sứ thần các nước đến đây, nên phần lớn cũng lấy người trẻ tuổi đồng lứa làm chủ. Nếu nói là kết giao, thì dĩ nhiên, những nam thanh nữ tú chưa lập gia đình sẽ lóe sáng nhất, có thể nói, yến hội này được mở ra đặc biệt dành cho các hoàng tử công chúa có địa vị cùng với đích nữ trưởng nam của các quan lại. Bất kể là ai, ngươi cũng sẽ có cơ hội trình diễn trên sân biểu hiện của ngươi, nhầm đạt được tâm của người mà ngươi yêu.
Còn có các bậc phụ mẫu tự mình quan sát chọn lựa hiền tế cùng con dâu, trong đó chắc chắn có Vân Phi.
Chỉ cần Vân Phi nhìn trúng nữ nhân nào đó, rồi hướng đến Cô Nhật Quyết xin ban hôn, nhất định sẽ thành công. Cho nên, Vân Thiển đang loạn càng bị Vân Phi làm cho thêm loạn
“Này, chẳng lẽ chúng ta cứ một mực ngồi ở đây chờ bọn họ ăn xong, rồi trở tay không kịp sao?” Vân Thiển hiện giờ nhận ra mình đang ngồi trong lòng Cô Độc Úy, nhưng sắc mặt cũng không dời, nàng không hiểu vì sao Cô Độc Úy còn phải chờ đợi. Nếu như phụ thân nàng nhìn lâu một chút rồi nắm bắt cơ hội, thì đến lúc đó nàng phải làm sao giao phó hôn sự này với mẫu thân đây.
Tương đối hiểu được ý tứ của Vân Thiển, nên Cô Độc Úy càng cười sung sướng, bộ dạng lúc này của Vân Thiển đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Vân Thiển đang cằn nhằn hắn, có nghĩa là nàng cũng không thích nữ nhân.
Nếu như Vân Thiển biết được suy nghĩ trong lòng Cô Độc Úy lúc này, có lẽ nàng sẽ tức giận đến mức không nói thành lời.
“Ngươi đừng cười nữa…” Vân Thiển có chút không vui nên đẩy hắn một cái, bởi vì vừa rồi nàng mới nhìn thấy ánh mắt của Vân Phi lại liếc loạn, nên tâm của nàng bây giờ càng nhảy loạn.
“Nếu Thiển nhi đã không ngồi yên được nữa thì cứ tùy ý ngươi đi! Chúng ta đi thôi” Vừa dứt lời hắn liền tự nhiên nắm lấy tay Vân Thiển đi ra.
Vân Thiển rút tay lại, liếc hắn một cái, nàng bình thường bỏ qua hắn chiếm tiện nghi của nàng trong lời nói, nhưng không có nghĩa là ngay cả cử chỉ này mà nàng cũng bỏ qua, “Ngươi đừng quên, ta cũng là nam nhân..” Nơi này coi như nam nữ yêu nhau cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau với cử chỉ thân mật này, huống chi trước mắt thế nhân, bọn họ đều là nam tử.
Ánh mắt Cô Độc Úy tối sầm lại, có chút thất vọng.
Nếu có người hỏi thiên hạ này ai là người đẹp nhất, thì sẽ có người trả lời đó là Vân công tử của Thánh hoàng triều.
Đang lúc này, nhóm nữ nhân từng gặp qua Vân công tử đang rối rít cùng nhau nghị luận.
“Mới vừa rồi, ta đã chính mắt thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…” Ngay sau đó chính là tiếng sóng bàn tán.
Vừa nghe đến cái từ nhạy cảm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lập tức có nhiều người qua tới góp lời, cùng nữ nhân mạnh miệng vừa rồi hỏi tới hỏi lui thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là như thế nào
Nghe được tiếng nghị luận của bọn nữ nhân phía dưới, Vân Phi có chút đắc ý vuốt cằm, con trai hắn xuất sắc như vậy, sợ là không có nữ nhân nào mà không động tâm. Nhưng như thế tâm của hắn liền thanh tĩnh hơn nhiều, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Trên xe ngựa, bức rèm vừa được vén lên, hoa y vừa rơi xuống.
Ngũ quan tuấn mỹ như tạc, trong vẻ tà mỵ lại mang nét ôn nhu. Trên người tản mát ra khí chất có chút phức tạp, các loại khí chất pha trộn lẫn nhau, ôn nhu cùng tuấn mỹ, linh hoạt cùng tuấn tú. Người vừa đứng trên thảm, liền phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, gương mặt tà mị nhếch môi cười nhẹ, trong phút chốc đã câu hồn đoạt phách người nhìn. Người xuất sắc như thế vừa xuất hiện, lại mang đến một trận im lặng.
Cô Nhật Quyết thật không nghĩ tới con trai hắn lại lớn mật như thế, dám cả gan tới tham gia yến hội hôm nay, tâm tư hắn đột nhiên tràn ra một cảm giác vui vẻ, đây mới chính là con trai Cô Nhật Quyết hắn.
Trải qua một đêm quyến chiến, bọn họ tự cho rằng Cô Độc Úy sẽ vội vã chuẩn bị nhân mã ứng đối hoặc khuếch trương thực lực của mình, nhưng hôm nay hắn lại cứ như thế xuất hiện.
Đang lúc này tâm tư mỗi người bọn họ đều khác nhau
“Đó không phải là Nhị hoàng tử Thánh Hoàng triều sao!”
“Nhìn bộ dạng kia đi, thật là hoàn mỹ!”
“Quả nhiên bộ dáng thật tuấn mỹ, người như vậy, ta không cầu làm thê, chỉ cần làm thiếp cho chàng ta cũng nguyện ý!”
“Hai người con trai của hoàng đế Thánh hoàng triều đúng là cực phẩm nhân gian, hai người đều làm mê hoặc lòng người! Nếu ta có thể được gả cho một trong hai người, ta liền mãn nguyện!”
“……”
Trong tiếng đàm luận của bọn nữ nhân, có một người sắc mặt cứng ngắt, chẳng qua là không ai chú ý tới.
Ngay sau khi Cô Độc Úy xuất hiện, chính là lúc Vân công tử xuất hiện!
Một câu nói vừa ra, vài giây sau liền được thực hiện.
Cô Độc Úy nhìn về động tác sửng sốt của mọi người, hắn cũng không để ý đến, chẳng qua là quay đầu về phía xe ngựa đợi chờ.
Một đôi giày trắng xuyên qua rèm mà bước xuống, tựa hồ như đã ý thức được điều gì đó, tất cả mọi người đều mở to mắt mong chờ.
Vừa thấy đôi giày này, sắc mặt Vân Phi liền tối sầm.
Có một số người, có khí chất trời sanh tự nhiên, không cách nào làm phai mờ được, chỉ cần vừa xuất hiện trước mặt người khác, sẽ trở thành tiêu điểm của bọn họ, mà Vân Thiển, chính là như vậy.
Mặt nạ trắng tinh sảo, cũng không cách nào che giấu đi khí chất thanh khiết cùng cảm giác thần bí của nàng, thân kia mảnh khảnh như một nữ nhân, lại tản ra một loại ánh sáng thần thánh, ánh sáng nhu hòa đó làm cho người ta cảm nhận được một lực hút chưa từng thấy, bọn họ chỉ có thể cảm thán đây là một nam tử như thần như tiên trên trời! Bạch y khẽ động, tư thế tiêu sái phiêu dật. Nếu như thường ngày Vân Thiển là một Vân công tử thanh nhã cao quý. Thì bây giờ, trong sự ôn nhã đó lại có một cỗ khí thế bức người.
Cái này, chính là phong thái của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
Cho dù có mặt nạ, nhưng cũng không cách nào che giấu được nét đẹp kinh người của nàng, mà nhiều hơn nữa chính là, lực hút. Đó là một loại ma lực tản mát một cách tự nhiên.
Mà hai người này vừa xuất hiện, rõ ràng là hai tên nam tử, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hòa hợp, phảng phất như hai người bọn họ chính là trời sinh một cặp.
Một chính một tà.
Chuyện đoạn tụ của bọn họ chỉ truyền ra ở Thánh hoàng triều, người ở nước khác rất ít nghe nói đến điều này. Coi như nếu có nghe nói, thì họ cũng chỉ cười một tiếng mà cho qua.
Lúc này hai người cùng nhau xuất hiện làm Vân Phi rất tức giận, hắn hết sức đè nén không để huyết dịch trong người mình phun ra ngoài.
“Hoàng thượng, điều này…” Vân Phi quay đầu nhìn vào đáy mắt lạnh lẽo của Cô Nhật Quyết.
Cô Nhật Quyết đưa tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời.
Nếu như bọn họ có can đảm xuất hiện, chính là đoán chắc Cô Nhật Quyết sẽ không ra tay. Mà Cô Nhật Quyết này cũng coi như người giữ chữ tín, ở chỗ này, chắc sẽ không hạ thủ con trai hắn.
Nhìn đôi người tuyệt thế phía trước, Cô Nhật Quyết khẽ câu môi, không thể hiện ý tứ gì.
Thủy Thu Tích nhíu mày, cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chẳng qua là nhìn về hướng hai người bọn họ ở phía xa xa đang đi tới.
Nhìn hai người này đi vào giữa, chúng cô nương hô hấp đình trệ, ngay cả nam tử cũng không nhịn được mà liên tục hút hơi.
Không người nào có thể kháng cự được người xinh đẹp như vậy, đây chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có thể trong tình huống này mà gặp được nhân vật số một, lòng người ai cũng kích động, làm cho yến hội lại tăng thêm một tầng màu sắc xinh đẹp.
Vân Thiển cùng Cô Độc Úy xuất hiện, ngay cả ca vũ tưng bừng tại trung tâm cũng lập tức dừng lại, vũ cơ theo ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ cảm thấy thời gian lập tức dừng lại. Loại phản ứng này làm Vân Thiển đành phải cười khổ, nàng nghĩ chỉ cần lặng lẽ đi vào, nhưng nào ngờ xảy ra tình trạng này. Nếu như bây giờ nàng bước lên đầu bọn họ để đi, thì sợ là bọn họ cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào lòng bàn chân nàng.
Trong thiên hạ này, người có thể quang minh chính đại đeo mặt nạ mà ra mặt hoàng đế của một nước, sợ là chỉ có một mình Vân Thiển.
Hai người từ xa hướng về phía Cô Nhật Quyết và Thủy Thu Tích hành lễ, trong tức khắc, bốn người đối mắt với nhau, mà mỗi người họ đều mang theo một tâm tình phức tạp khó hiểu.
Lơ đãng nhìn qua thánh nữ Thuật quốc đang ngồi phía bên trái, lúc nãy ngồi trong xe ngựa không thấy rõ thánh nữ này, nhưng lúc này đây cùng vị thánh nữ này nhìn nhau, Vân Thiển không tránh khỏi có chút ngẩn người.
Không chờ thánh nữ kia mở miệng, Vân Thiển liền chắp tay trước mặt nàng vui vẻ nói, “Từ lâu đã được nghe đại danh thánh nữ Thuật quốc, nhưng hôm nay mới được diện kiến, quả nhiên không tầm thường!” Đặc biệt là đôi mắt kia, tựa hồ như có thể nhìn thấu người đối diện. Nghe nói người luyện vu thuật, có khả năng xuyên qua bất kỳ vật gì để nhìn thẳng vào tâm tư người khác, còn vấn đề thật hay giả vẫn còn chưa được chứng minh.
Lời đồn đãi rốt cuộc sẽ là như thế nào, con ngươi mặc ngọc nhàn nhạt của Vân Thiển nhấc lên, nhìn thẳng vào mắt của nàng
“Nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, quả thật không sai! Ta hôm nay có thể thấy được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở đây, bổn tọa đã thỏa mãn rồi” Vừa nói, nàng vừa hướng ly rượu về phía Vân Thiển rồi uống cạn một hơi.
Ánh mắt Vân Thiển chợt lóe, môi khẽ cười vui vẻ!
“Được mỹ nhân kính rượu, chẳng lễ tại hạ lại thất lễ mà không hoàn rượu lại người!” Vừa nói, nàng cũng không hề để ý đến âm thanh bàn tán xôn xao xung quanh, trực tiếp đi đến trước mặt thánh nữ Thuật quốc.
Thánh nữ Thuật quốc khẽ chau mày, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt.
Vân Thiển nhìn chằm chằm vào thánh nữ, mang theo ý nghiên cứu.
Nàng cứ như vậy mà nhìn thánh nữ Thuật quốc, làm tất cả mọi người ở đây đều suy đoán có phải Vân Thiển coi trọng thánh nữ Thuật quốc này hay không, nếu không thì vì sao lại nhìn chằm chằm vào người ta không buông như vậy?
Tiểu đồng tử ở hai bên thánh nữ một mực thấy nàng nhìn thẳng vào thánh nữ của bọn họ, thì không khỏi trợn mắt.
Chờ cung nữ cầm ly rượu đưa tới, nàng hướng ngay về phía thánh nữ một hơi uống cạn.
“Không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…” Thánh nữ nheo mắt cười.
“Thánh nữ quá khen, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chẳng qua là tục xưng do thế nhân vì ta mà đặt bừa thôi, thánh nữ chỉ cần gọi ta Thiển là được!” bờ môi bên dưới mặt nạ đột nhiên nhẹ nhàng hé mở, lộ ra nụ cười tà mị
Thánh nữ Thuật quốc trở nên sửng sốt.
Trong lúc thánh nữ Thuật quốc đang ngẩn người, Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đã vòng qua nàng đi xuống, tìm đến vị trí Vân Phi.
Mọi ánh mắt đều theo chân hai người mà di động theo, quả nhiên ai cũng muốn xuyên qua cái mặt nạ kia mà nhìn rõ gương mặt của nàng.
Vừa hay bên cạnh Vân Phi lại còn mấy chỗ trống, Vân Thiển cùng Cô Độc Úy liền ngồi sau lưng Vân Phi.
Cô Nhật Quyết ngăn tay lại, nói vài câu, tràng diện lập tức có chút tĩnh mịch.
“Phụ thân, người lại đang tính chuyện gì vậy?” Vân Thiển vừa ngồi xuống, vội nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói vào tai Vân Phi.
Vân Phi từ lúc hai người bọn họ bước song song đi vào, sắc mặt đã chuyển lúc trắng lúc đen, lúc nàng càng như dầu thêm vào lửa, “Để cho nghịch tử nhà ngươi không còn cách nào gây chuyện nữa”
Nghịch tử ?
Vân Thiển vuốt vuốt mũi, vô tội quay đầu liếc nhìn Cô Độc Úy ngồi bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh nhìn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy gương mặt hắn cũng đen như mặt của phụ thân nàng.
Cái này, là như thế nào vậy?
Cô Độc Úy mặt đen lại không để ý tới mình, phụ thân thì lại nói mình là nghịch tử, Vân Thiển thật muốn hộc máu ngay tại chỗ.
Cái này, cũng là hiểu lầm lớn đây.
Vân Thiển bất đắc dĩ ngồi đó, con ngươi không nhịn được mà nhìn về phía thánh nữ bên dưới hoàng đế, mà thánh nữ kia cũng vừa vặn đúng lúc nhìn lại, tầm mắt hai người nhất thời đụng nhau.
Đột nhiên bên dưới lòng bàn tay nàng lại truyền tới một hơi ấm, Vân Thiển thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bên này, lại đụng phải con ngươi đen sâu không thấy đáy.
“Không cho ngươi cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân khác…”
Vân Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng, như bức tranh sống động giữa ban ngày, làm bọn nữ tử đối diện đỏ mặt, tim đập loạn nhịp
Đến giờ nàng mới biết, hơi ấm này là của nam tử ngồi bên cạnh mình
Vân Thiển trở tay nắm lấy tay hắn, mắt nhìn chằm chằm về phía ca vũ ở trung tâm, nhưng cho dù các nàng múa giỏi tới đâu chăng nữa, cũng không thể chống lại được nụ cười của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
“Thưa hoàng thượng, Tây Lâu Thiên nguyện dâng một khúc vũ đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử!” Đột nhiên, một nữ nhân đi ra từ phía sau lưng Thái tử Lô Quốc, cúi người hành lễ với Cô Nhật Quyết.
Cô Nhật Quyết ngẩn người, gương mặt cứng rắn che giấu tà ý.
“Tốt lắm! Được công chúa Lô Quốc hiến một khúc vũ, thật là vinh hạnh!” Theo bàn tay hắn ngăn lại, vũ cơ lập tức lui ra ngoài.
Bây giờ chính là cơ hội để nam thanh nữ tú vì người trong mộng mà biểu hiện, Tây Lâu Thiên được coi như người mở đầu.
Tiết mục vừa mở màn, lại vì Vân Thiển, chúng nữ nhân nhất thời nhìn nhau, tiếc nuối vì đã lỡ mất cơ hội.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này là người ít khi ra khỏi cửa, hiện giờ đúng lúc đứng trước mặt nhiều người như vậy, nên những nữ nhân ái mộ đương nhiên cố gắng lộ ra mọi mặt xuất sắc của mình để lấy được một tiếng cười của Vân công tử.
Tây Lâu Thiên quý vì nàng là công chúa Lô Quốc, lại dám vượt ra khỏi tầm mắt của huynh trưởng Tây Lâu Mạch, một nữ nhân mà trước mặt mọi người lại thổ lộ tâm ý với một nam tử xa lạ. Sắc mặt Tây Lâu Mạch trở nên âm trầm đáng sợ, nếu muội muội của hắn chọn người khác, có lẽ, hắn sẽ không biểu hiện như vậy, nhưng bây giờ, đối phương là Vân Thiển nên hắn không thể không để ý tới.
Vân Thiển có chút run run nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, nhất thời nàng có ảo giác, chính nàng đã trở thành một nam nhân thật thụ, giờ phút này đang được một nữ nhân xinh đẹp trước mặt mọi người hiến vũ thổ lộ tâm tình.
Công chúa Lô quốc không thể coi là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là trang quốc sắc thiên hương
Nữ nhân dám đứng ra biểu lộ tình yêu của chính mình, có thể thấy được nữ nhân này tấm lòng chính trực thoải mái, thích thì liền nói là thích, ngươi không nói ra thì đối phương làm sao biết ngươi tâm tâm niệm niệm hắn. Nếu công chúa Lô quốc thổ lộ tâm tình với người khác không phải mình, thì có lẽ Vân Thiển sẽ ba tay bốn chân mà khen tốt.
Nhìn sắc mặt xinh đẹp bình tĩnh của nữ nhân nhìn thẳng vào mình, Vân Thiển thản nhiên ứng phó, không để ý tới sắc mặt đen lại càng đen của Cô Độc Úy bên cạnh, nàng đứng dậy từ phía sau lưng Vân Phi, “Có thể được công chúa Lô quốc để ý, là vinh hạnh của Thiển!” nàng ôn hòa nở nụ cười.
Nụ cười của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhiếp hồn người, nụ cười này làm cho Tây Lâu Thiên sửng sốt cả người
Một hồi lâu sau, Tây Lâu Thiên mới hoàn hồn, nhoẻn miệng cười. Tiếp đến, chỉ thấy nàng lắc chiếc eo nhỏ nhắn mà nhẹ nhàng bước từng bước đi về phía trước, khẽ lắc cổ tay áo trắng bằng lụa mỏng, đầu đội ngọc long phượng sai. Nét đẹp còn hơn hoa, miệng ngậm nhành liễu như phượng hoàng ngậm ngọc, một cái nhíu mày, một tiếng cười làm thành bức tranh tuyệt mỹ.
Đúng lúc nàng hướng Vân Thiển cười khanh khách, rồi động vũ.
Nhạc trỗi lên.
Vũ điệu của Lô quốc thật đặc biệt, không người nào có thể kháng cự được sức hút của vũ điệu này.
Vân Thiển thì cứ đứng như vậy mà mỉm cười
Tại Thánh hoàng triều này, chỉ cần nữ tử vì nam nhân mà mình yêu dâng lên một vũ khúc đặc biệt, mà nam nhân kia, chỉ cần lẳng lặng nhìn thẳng vào nữ tử đang múa, sẽ được xem như đang tán thưởng nàng. Cho nên, để tỏ thành ý của mình, Vân Thiển cũng không ngồi xuống, mà thoải mái đứng quan sát nàng ta với anh mắt chăm chú.
Trong lòng Tây Lâu Thiên vô cùng mừng rỡ, vũ điệu càng lúc càng dùng lực.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, nàng đầu tiên nhảy theo từng bước chậm rãi, thân thể như liễu đung đưa trước gió, lúc này, tay Tây Lâu Thiên hướng lên trên, ném một dãy lụa trắng vào không trung, hiển nhiên là dãy lụa này đã được cất giấu trong ống tay áo từ trước. Dãy lụa trôi bồng bềnh rồi theo tiết tấu mà chậm rãi rơi xuống. Tây Lâu Thiên lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, người từ từ đứng lên, vũ động theo tiếng đàn. Mái tóc dài từ từ vung lên mang đến cho mọi người cảm giác đắm chìm trong dãy tóc đen đó, nàng nhảy, hai tay bắt được vạt áo, thân thể xoay tròn, nàng từ từ mặc áo vào người, vũ điệu này hết thảy điều do sức ứng phó của bản thân nàng, ống tay áo dài chậm rãi văng ra ngoài, xoay một vòng tròn, sau đó xoay đến ghế bên cạnh.
Một điệu múa này, phảng phất như đưa Vân Thiển trở về mười năm trước, nàng từng nhớ, nữ nhân kia cũng múa điệu múa như vậy.
Tận trong đáy lòng nàng, người duy nhất trên thế gian có thể múa điệu vũ này chỉ là nữ nhân kia.
Vân Thiển cũng nhớ rõ, mỗi lần nàng ta múa là mỗi lần nàng ngắm nhìn mê mẫn.
Đột nhiên, dãy lụa mang theo từng cành hoa hồng, hương hoa thấm vào tận tâm can ngươi xem, theo gió vũ động, xoay tròn, hai tay Tây Lâu Thiên nắm dãy lụa, ném nhẹ một đầu dãy lụa vào không trung, sau đó, từng cánh hoa hồng như mưa nhẹ nhàng bay xuống, trong cơn mưa hoa hồng đó, nàng lại tiếp tục xoay tròn thêm mấy vòng, ống tay áo tung bay, quần dài tung bay, mái tóc tiêu sái, tiếp theo từng chuỗi tư thế tinh mỹ được bày ra, trâm cài trên tóc đụng vào nhau vang lên tiếng thanh thúy, nàng nhảy lên không trung, ống tay phiêu động, đem dãy lụa ném lên không trung lần nữa.
Tiếp theo, thị nữ bên người nàng ném ra một cây quạt tinh xảo, quạt xoay tròn vài vòng, vừa đúng lúc dãy lụa rơi xuống cùng quạt quyện vào nhau, sau đó hai tay nàng đón lấy, tư thế tươi đẹp vô cùng, lúc này, hai chân chéo nhau, hai tay múa thêm vài cái, bày ra một tư thế kết thúc động tác, nhạc ngưng hẳn, sắc mặt không có nét gì biến đổi, vẫn trắng noãn như cũ, cũng không có thở gấp mà hô hấp vẫn đều đặn, trên gương mặt hoàn mỹ là lúm đồng tiền sâu hoắm, trên mái tóc còn vương lại một ít cánh hoa hồng nhạt, lúc này hoa hồng mới bay xuống như mưa.
Vũ ngừng, người si
Cô Độc Úy ngồi ở một bên, một mực nhìn vào nét mặt của Vân Thiển, không khỏi vươn tay kéo nàng một cái.
Tay bị người kéo nên Vân Thiển hồi thần lại
“Ba ba ba ……”
Tiếng vỗ tay của nàng nhẹ nhàng vang lên. Ngay sau đó là một trận vỗ tay như sấm. Tây Lâu Thiên hướng về phía Vân Thiển, duyên dáng khụy người xuống.
Có thể lấy được tiếng vỗ tay tán thưởng của Vân công tử, xem như Tây Lâu Thiên đã thành công.
Nếu nhìn kỹ tay Vân Thiển lúc này, có thể thấy được ngón taynàng đang kẹp một cành hoa, gương mặt xinh đẹp của Tây Lâu Thiên đỏ lên, che mặt thẹn thùng mà lui xuống.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Cô Nhật Quyết liên tục kêu tốt.
Kế tiếp là nữ nhân hoàng tộc các nước nối tiếp nhau mà hiến vũ hiến khúc, mười tám món vũ nghệ đều lấy ra.
Tràng diện trong tức khắc bị nháo khởi, bừng bừng khí thế
Nhưng Tây Lâu Thiên vừa rồi đã hiến một vũ điệu hết sức hoàn mỹ nên không một người nào dám khiêu chiến với nàng nữa, chỉ đành phải đánh mất cơ hội hiến nghệ trước mắt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà là đổi thành hiến tặng cho đại yến này.
Ngồi sau lưng Tây Lâu Mạch, Tây Lâu Thiên len lén nhìn về hướng Vân Thiển, hai gò má tư nhiên hồng hồng.
Tựa như cảm thụ được tầm mắt nóng rực của người kia, Vân Thiển theo đó mà nhìn lại.
Tây Lâu Thiên thấy Vân Thiển nhìn lại, vô cùng xấu hổ nhưng cũng không thể trốn đi chỗ khác được.
Vân Thiển nhẹ nhàng cười với nàng một cái.
“Oanh” Cô nương khuê các da mặt mỏng, làm sao có thể chịu đựng được nụ cười này của nàng.
Tây Lâu Thiên chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng loạn, mơ mơ hồ hồ, như sắp ngất.
“Ngươi an phận một chút cho ta, chuyện mới vừa rồi ta cũng không tính với ngươi, sau này, tốt nhất ngươi nên cách xa hắn một chút…” Tây Lâu Mạch đen mặt, lại hướng về phía sau lưng nói với Tây Lâu Thiên.
Tây Lâu Thiên sửng sốt, người ca ca này của nàng luôn luôn có vẻ mặt ôn hòa, lúc bình thường luôn đối với muội muội là nàng vô cùng nhu hòa. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy Tây Lâu Mạch như đang ngồi trên đống thuốc nổ, tùy thời điểm có thể bốc cháy.
“Hoàng huynh? Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
“Lời ta vừa nói, ngươi có nghe không hả?” Âm thanh kéo dài, Tây Lâu Thiên theo bản năng gật đầu một cái,
Biểu hiện của Tây Lâu Mạch như vậy là đáng sợ nhất, người hiểu rõ hắn sẽ biết, tâm tình của hắn giờ khắc này là vô cùng, vô cùng không tốt.
“Thiển nhi, bây giờ ta rất hối hận!” Cô Độc Úy cười khổ.
Vân Thiển cảm thấy kỳ lạ xoay đầu lại, “Nga? Úy ca ca cũng biết hối hận à?”
“Toàn bộ tâm tư của ngươi đều đặt hết trên người nữ nhân đó, Úy ca ca của ngươi là ta cũng không lấy được một chút nào hết, aiz! Thật là thất sách mà!” Cô Độc Úy bất đắc dĩ lắc đầu phiền não.
Vân Thiển chỉ cảm thấy giờ phút này hắn hết sức buồn cười, nét vui vẻ trên mặt cũng không hề giảm, “Chẳng lễ Úy ca không cảm thấy công chúa Lô quốc múa rất đẹp hay sao!” Nam nhân nào mà không thích xem mỹ nữ.
Cô Độc Úy đột nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt Vân Thiển, “Thiển nhi, từ khi nào mà ngươi lại biến thành hoa hoa công tử rồi? Đầu tiên là nhìn chằm chằm vào thánh nữ Thuật quốc, sau lại nhìn công chúa Lô Quốc đến ngẩn ngơ…”
Khóe miệng Vân Thiển giật giật.
Nhìn chằm chằm?
Nhìn ngơ ngẩn?
Từ khi nào mà nàng lại hợp với hai từ này vậy?
“Ho khan! Đó là vì vóc dáng của các nàng đều đẹp, mà người nào lại không có lòng yêu thích cái đẹp!”
“Vậy ta thì sao? Úy ca ca của ngươi không đẹp sao?”
“Hửm! Ngươi rất đẹp mắt, nhưng là…”
“Vậy sao Thiển nhi không dùng ánh mắt như vậy mà nhìn ta?” lời nói có sự ủy khuất ở đâu đó.
Vân Thiển có chút ngẩn người, ngón tay đặt bên mép nhẹ nhàng ho khan một cái.
Nhìn hắn như vậy?
“Cái đó...Úy ca ca, vấn đề đó chúng ta cứ để qua một bên trước có được không, sau này ta sẽ thảo luận tiếp! Ngươi cũng đừng quên bây giờ là quốc yến sáu nước…”
Cô Độc Úy cười tà mị, rất hợp ý gật đầu.
Đầu tiên, Vân Phi thấy con trai mình nhìn chằm chằm vào thánh nữ Thuật quốc, sau là lấy được tình cảm của công chúa Lô quốc, trong lòng thật hài lòng! Nhưng sau, nghe được cuộc đối thoại đơn giản này của hai người phía sau lưng mà hắn giận đến nỗi cái mạng già này chút nữa liền đứt.
Chuyện như vậy, là lỗi của ai.
Đột nhiên ánh mắt Vân Thiển thoáng một cái, cúi đầu nói nhỏ bên tai Cô Độc Úy, “Bỏ tay ra…”
Cô Độc Úy giật mình, nhìn nàng với thâm ý khác, “Cần ta giúp gì sao?”
Người da mặt dày, nghe được lời này cũng sẽ đỏ mặt, Vân Thiển mất tự nhiên liếc hắn, “Chuyện như vậy không cần ngươi giúp, đa tạ hảo tâm của Nhị hoàng tử” Nói xong liền lặng lẽ lui thân thể về phía sau.
Tuy nói là lặng lẽ, nhưng mỗi cử chỉ động tác của nàng đều bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.
Một khắc sau khi Thuật quốc rời chỗ ngồi, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử cũng rời khỏi chỗ, việc này có liên hệ gì không?
Vân Thiển chuyển qua núi giả, thông qua tầng tầng hoa cỏ, liền thấy một cô nương đang đi chậm rãi
Một bước vừa chuyển, làm động tới chuông bạc đính trên quần áo, va chạm vang lên đinh đinh đinh.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe! Phảng phất như đây là âm thanh duy nhất trên thế gian này.
Có lẽ cảm thấy có người đi theo phía sau, hoặc đây chỉ là do nàng cố ý, linh đang chỉ phát lên một tiếng, rồi bước chân cũng nhẹ nhàng, đột nhiên nàng ta quay đầu lại, từ phía sau khăn che mặt, ánh mặt nhìn xuyên qua tầng tầng hoa cỏ nhìn về phía bóng trắng.
Vân Thiển từ phía sau thân cây thản nhiên đi ra, ánh mắt phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn thánh nữ Thuật quốc đang có chút sợ run trước mặt.
“Thánh nữ cũng là tới đây hóng mát sao!” Vân Thiển nghiêng đầu, vừa nói vừa cười.
Nàng luôn ôn nhã như vậy, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có một loại công kích vô hình vô dạng.
“Không phải Vân công tử cũng không thể chịu nổi tình trạng ngoài kia như ta sao!” Thánh nữ Thuật quốc nhoẻn miệng cười, đúng lúc cử động thân thể, tiếng chuông kia lại khẽ ngân lên.
“Thiển đã từng nói qua thánh nữ rất giống một người hay chưa?” Vân Thiển đột nhiên híp mắt, làm chung quanh bất chợt nổi lên hàn khí.
Không chờ thánh nữ Thuật quốc lên tiếng, một đạo kình phong bén nhọn lao thẳng tới mặt nàng.
Thân hình thánh nữ Thuật quốc run lên, nhíu mày có chút ứng phó không kịp, linh đang lại vang lên, bóng người lập tức bay lên, như tiên tử đứng trên một cành cây nhìn xuống Vân Thiển.
“Thật không hổ danh Thánh nữ, lại có thể tránh được một chiêu này của Thiển!” Vân Thiển cười nhẹ.
Thánh nữ Thuật quốc nhăn mày, “Vân công tử, ngươi đây là có ý gì? Bổn tọa tự nhận đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vì sao ngươi lại tập kích bổn tọa như vậy?”
“Thánh nữ xác định đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chứ?” Vân Thiển nhanh chóng nhảy lên cành cây, cùng đối diện với thánh nữ.
Nàng thật sự hoài nghi vị thánh nữ đang ở trước mặt này, có một loại cảm giác hết sức quen thuộc len lỏi trong lòng nàng, nàng chỉ muốn xác định xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.
“Đây là cách mà Thánh hoàng triều các ngươi đối đãi với khách phương xa tới nước mình hay sao?” Thánh nữ hừ lạnh.
Vân Thiển cười nhưng không nói.
Gương mặt dưới lớp mặt nạ kia vô cùng bình tĩnh, như không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Linh ~!”
Đột nhiên thánh nữ chạy như bay tới, rồi vân tụ nhanh chóng bay qua tới, như rắn ở thế tấn công. Chỉ thấy Vân Thiển lắc người một cái, tránh thoát bay thẳng lên, cũng lấy thế sấm sét không thể che tai tháo kiếm từ sau lưng, lấy nhu chống cương, chống lại thế đánh mãnh liệt của vân tụ, từ phía trước kéo tới, tạo nên một vòng cung ưu nhã trên không trung.
Vân Thiển mượn lực chống lực, kiếm mãnh mẽ rung lên.
“Ba!”
“Linh!”
Hai tiếng đồng loạt vang lên.
Vân tụ roẹt một tiếng mà rách ra, thánh nữ Thuật quốc chỉ cảm thấy ngón tay tê rần, nàng thật không nghĩ tới Vân Thiển lại lấy lực công kích như thế, kinh ngạc hơn nữa là khi thánh nữ Thuật quốc phát động công kích lần nữa, mà lần này Vân Thiển cũng không hề yếu thế.
Nhìn thánh nữ Thuật quốc lộ ra thân pháp, Vân Thiển có hơi chần chừ. Nàng cũng không phải là người mà Vân Thiển muốn tìm.
Hồng y nữ tử đêm đó cũng không lộ ra thân pháp gì nhiều, mà chỉ có cường lực mạnh mẽ.
Mà thánh nữ Thuật quốc này rõ ràng là một cô gái mềm mại, công kích tuy mạnh, nhưng rõ ràng cùng hồng y nữ tử kia có điều bất đồng.
Hai người đạp nước, xẹt ngang qua cành cây, làm hoa rơi loạn trên mặt đất.
Khi rơi xuống, đế giày hoa trắng chạm đất, thân hình cũng lui về sau.
“Linh~”
Là một vân tụ khác khởi động cùng hàng loạt âm thanh vang vọng chói tay.
Vu thuật!
Vân Thiển nhíu mày
Thì ra, linh đang được dùng như vậy. Chân khí cuốn cuồn tiến tới ở thế không thể đỡ. Thánh nữ Thuật quốc lượn quanh, biến đổi huyền ão, vân tụ xuất khỏi tay cùng tiếng linh đang
“Linh linh linh~”
Vân Thiển lượn quanh trên mũi chân, một tay chống đỡ, mũi chân chống đỡ trên linh đang, như ưng giương cánh, dưới chân truyền tới từng trận tê dại.
Nhiếp hồn thuật!.
Không cần lợi dụng ngoại vật như thánh nữ Thuật quốc, bản thân Vân Thiển là một thể kháng thuật và con người nàng cũng chính là một loại nhiếp hồn thuật, phát ra một cách tự nhiên.
Cho nên, Vân Thiển may mắn tránh thoát được nhiếp hồn thuật lợi hại của thánh nữ Thuật quốc
“Ba!”
Thân hình Vân Thiển đi xuống đè một cái, chân dáng chặt trên mặt đất, làm truyền tới từng tiếng vang.
Linh đan vỡ nát, hồn tán
Hai mắt nhìn nhau
“Vu thuật của ngươi không có chút đất dụng võ với Thiển rồi!”
Thánh nữ không buồn mà cười lên, “Không hổ là Vân công tử, ngay cả nhiếp hồn linh đang của bổn tọa cũng có thể làm nát! Hôm nay, coi như đã để cho bổn tọa đã chứng thực được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên rồi!”
“Thánh nữ quá khen, mới vừa rồi tại hạ đã có chỗ mạo phạm, mong thánh nữ bỏ qua!” Vân Thiển lập tức cấp cho thánh nữ một đại lễ, nhìn linh đang vỡ vụn trên mặt đất, mang theo ý xin lỗi nói, “Linh đang của thánh nữ, chờ yến hội qua đi, Thiển sẽ cho người tìm đến cho thánh nữ thứ tốt hơn!”
“Chẳng qua là vài cái linh đang mà thôi, nhưng ở đây, bổn tọa lại càng muốn biết, vì sao Vân công tử lại công kích ta?” Thánh nữ Thuật quốc ngược lại cũng rất dễ nói chuyện, không hề trách tội Vân Thiển mà chỉ thử dò xét.
Vân Thiển có chút hối lỗi ho khan một cái, “Sự tình là như thế này, buổi tối hai ngày trước, Thiển vô tình bị một hồng y nữ tử công kích, hương thơm trên người nàng ta lại có chút giống thánh nữ, cho nên…”
Ánh mắt thánh nữ có chút lóe lên, nở nụ cười, “Nga! Thì ra là như vậy! Vậy mục đích của Vân công tử là tới thăm dò bổn tọa!”
“Mong thánh nữ tha thứ cho sự lỗ mãng của tại ha!”
“Có gì đâu, coi như bổn tọa cùng Vân công tử đang bàn luận võ nghệ vậy!”
Vân Thiển cười một tiếng.
Thánh nữ thuật quốc thu liễm ý cười, “Vân công tử, về sau ngươi đừng cười trước mặt người khác như vậy nữa”
Vân Thiển hơi sửng sốt, hướng về phía thánh nữ nghiêng người, bày ra tư thế mời, rồi hai người cùng nhau sóng vai chậm rãi mà đi.
Một phút không tự chủ được mà nàng đưa tay lên sờ mặt nạ của mình nói, “Chẳng lẽ bộ dạng của ta bây giờ hết sức dọa người sao?” nếu thực sự như vậy thì tốt rồi.
Thánh nữ Thuật quốc đưa cánh tay ngọc ra gỡ nhánh cây trước mặt, bật cười nói, “Xem ra…Vân công tử rất xem thường sức quyến rũ của mình đối với người khác rồi…”
“Thánh nữ đây là đang chê cười Thiển là một người họa quốc ương dân sao!”
Thánh nữ dừng bước, nghiêng người, nghiêm túc nhìn nàng.
“Đúng vậy!”
Thân hình Vân Thiển chợt run lên. Lời đối đáp này rất kiên quyết, rất lưu loát.
Nàng luôn biết rằng dung mạo này của mình như vậy không phải là điều tốt lành gì, quả nhiên là như thế.
Thánh nữ thuật quốc nheo mắt, “Vân công tử sinh ra chính là để làm người họa quốc ương dân, dung mạo như vậy, khí chất như vậy, không người nào có thể hạ thấp được nó cả, cho dù ngươi có che đậy bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng cũng có một ngày, cả thiên hạ này sẽ vì khuôn mặt này của ngươi mà loạn cả lên…” Từng chữ từng lời của thánh nữ như đánh thẳng vào lòng nàng.
Thiên hạ này cuối cùng cũng bởi vì gương mặt này của nàng mà loạn sao!!!
Những lời này là từ môi thánh nữ Thuật quốc nói ra, làm tăng thêm vài phần đáng tin. Phảng phất như chỉ cần người này nói như thế nào thì sự việc sẽ xảy ra như thế ấy.
Vân Thiển nâng mắt quang lạnh lùng trong trẻo lên, nhìn về một hướng, “Nếu như, ta nói là nếu như thôi, ta đem gương mặt này hủy đi thì sao?”
Thánh nữ sâu kín thở dài, nàng không phải là thần, nàng làm sao biết được thiên hạ này sẽ diễn biến như thế nào, nàng chỉ có thể suy đoán mà thôi, “Ngươi không cách nào hủy diệt được đâu, cũng như ngươi không thể nào hủy hoại được hình ảnh của ngươi ở trong lòng người khác…”cho nên, chỉ là phí công thôi, nên thuận theo tự nhiên mà hành xử thôi.
Mệnh, không thể cưỡng. Mọi chuyện đều đã định.
Ở chỗ cụm hoa, một thân hoa y chậm rãi bất động.
Thánh nữ Thuật quốc không biểu tình nâng ánh mắt lên, lướt qua người nọ, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Có một số việc, cũng không phải chỉ do thánh nữ nàng nói vài ba lời mà có thể thay đổi được.
Dưới tàng cây, hai người đứng nhìn nhau mà không nói.
“Ngươi đã nghe tất cả sao…”
Gió nhẹ lất phất thổi qua vạt áo của hai người, bạch y thiếu niên nhàn nhã cười, nhàn nhạt hỏi.
Hoa y nam tử không biểu tình gật đầu.
“Cho nên, Cô Độc Hồng ngươi đừng nên do dự nữa, người đứng trước mặt ngươi chính là địch nhân của ngươi, một nam nhân không thể nương tay với địch nhân của mình, giơ kiếm của ngươi lên, hướng nơi này mà đâm xuống!” nàng chỉ về ngực mình mà gật đầu.
Lúc nói lời này, Vân Thiển chỉ mỉm cười.
Gương mặt tuấn mỹ của Cô Độc Hồng cứng đờ, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra suy nghĩ của hắn trong giờ phút này.
“Ngươi…ý của ngươi…” hắn có chút khó khăn mở miệng, “Chúng ta là bằng hữu, không phải sao, ngay cả một kiếm ta cũng không thể chỉ vào người, làm sao ta có thể đâm xuống…”
Vân Thiển đỡ mặt nạ của mình, lấy tay ngăn trở tầm mắt của mình.
“Ta không phải bằng hữu của ngươi, ta là một người không rõ dung nhan, bây giờ, chẳng qua là ta đang nhờ ngươi giúp ta chém nó giúp ta, hoặc là phá hủy nó…” nếu không đoạn, nàng chỉ biết kéo dài càng lâu, tâm sẽ càng không thể dứt ra.
Thì ra đau đớn, cũng có thể làm người ta thay đổi.
Vân Thiển này, kéo hắn ra ngoài khi hắn còn đang ở vực sâu, bây giờ lại muốn cho chính hắn, tự tay giết người đã đưa tay kéo mình lên, loại đau khổ này, hắn không thể nào chịu được.
Bởi vì nàng, mà Cô Độc Hồng trở nên mềm mại, nhưng một khi mất đi nàng, hắn nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ nổi điên
“Thiển nhi, ngươi biết rất rõ ta không cách nào có thể hạ thủ với ngươi, ngươi có biết không, ta yêu ngươi cũng không thua Cô Độc Úy, cho dù ngươi là nam tử thì sao chứ, yêu cũng chẳng phân biệt nam nữ…”
Yêu chẳng phân biệt nam nữ. Đây chính là lời trong lòng Cô Độc Hồng.
Nghe được lời này, lòng của Vân Thiển đột nhiên co thắt lại.
Nếu như, hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng gặp nhau, chuyện sẽ không diễn biến thành tình trạng cố chấp như ngày hôm nay.
“Toàn bộ lời nói của nữ nhân kia đều là lừa gạt ngươi, Thiển nhi cũng tin sao?” Hắn trầm mặt nói, đột nhiên hắn cảm thấy mình vô cùng không thích thánh nữ đó xuất hiện ở nơi này.
Nàng quay đầu sang nhìn hắn, “Vì sao ngươi biết ta là nam tử mà luôn miệng nói yêu ta? Vì sao chỉ cần ta xuất hiện ở nơi nào, thì nơi đó sẽ có máu chảy? Vì sao Cô Độc Úy bởi vì ta mà phải chịu đựng những thứ đau khổ này, rồi lại mất mát nhiều như vậy? Vì sao ta lại phải đeo mặt nạ này? Bởi vì gương mặt này đúng như lời thánh nữ nói, là họa gây rối loạn thiên hạ”
Cuối cùng, âm thanh của nàng cũng trở nên bình tĩnh, không có bất kỳ gì khởi động, nhưng ai cũng có thể hiểu được, gương mặt này đã ép tới nổi nàng thở không nổi.
Nếu như không phải do Cô Độc Úy cố chấp, nếu không phải nàng còn gia đình, có lẽ, nàng nguyện ý sẽ làm một nữ nhân hư hỏng, còn tốt hơn cả ngày đều làm ra bộ dạng vô hại.
Có lẽ, kiếp trước nàng mang sát nghiệp quá nặng, cho nên đời này lão Thiên muốn trừng phạt nàng một lần, cho nàng sở hữu một gương mặt làm loạn thiên hạ, để cho nàng trở thành tội nhân thiên cổ.
Bây giờ nàng mới mười bốn tuổi mà đã như vậy, kế tiếp thì sẽ như thế nào đây?
“Thiển nhi!” Cô Độc Hồng đau lòng đưa cánh tay ra.
“Thiển đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, xin thứ lỗi cho Thiển vô lễ…” hướng về Cô Độc Hồng hành lễ, rồi xoay người vô tình rời đi.
Động tác tay hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt quét về phía bóng lưng đơn bạc trước mắt, trầm giọng nói, “Nếu là Cô Độc Úy, Thiển nhi có thể đối xử với hắn như vậy không?”,… cũng sẽ tuyệt tình mà đẩy hắn ra như ngươi đối xử với ta không.
“Hai người các người luôn bất đồng, lòng của ta chỉ có thể chứa được duy nhất một người, nếu như ta có thể dung nạp đến người thứ hai, như vậy, sẽ không phải là thật lòng…” Vân Thiển bước thêm một bước chân, “Thay ta chào hỏi bọn họ, Thiển xin đi ra khỏi cung trước…”
Hắn chua xót nhìn nàng bước từng bước ra khỏi tường cung, tay nắm chặt thành quả đấm.
Mỗi lần đối mặt với Vân Thiển, đều mang lại cho hắn một cảm giác rất khó giải thích.
Lạnh lùng cùng chiếm đoạt, quỷ kế cùng âm mưu, những thứ phức tạp luôn hiển hiện ở những người khác, xảy ra như chuyện cơm bữa thường ngày, nhưng cũng không thể nào đeo bám vào người Vân Thiển.
“Ngươi đối với Cô Độc Uy khác thường..” Nét âm lãnh trên gương mặt hắn cũng dần dần trở nên nhu hòa, gương mặt tuấn mỹ của Cô Độc Hồng dâng lên một nụ cười, “Không phải ta cũng đối đãi với ngươi khác thường hay sao”
Trong chốc lát, Cô Động Hồng lại phát hiện mình đối với người kia càng ngày càng quyến luyến.
Tình cảm nồng hậu này làm cho người ta không còn cách nào rút ra khỏi.
Chuyện tình cảm, không ai có lỗi với ai, cho nên, không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho Cô Độc Hồng hắn lùi bước.
Hắn phất tay áo đi trở về vị trí, chẳng qua trong đôi mắt kia, lại có thêm một tầng kiên quyết cùng cứng rắn
Gió không tiếng động thổi qua, làm từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, đẹp nhưng mang theo vẻ thê lương.
Bóng người vừa khuất, một đôi giày nặng nề dẫm đạp lên cánh hoa rơi trên đất, trong mắt tràn đầy lãnh ý.
Ngón tay thon dài xoẹt qua cánh hoa đang rơi xuống, đem cánh hoa bóp nát trên đầu ngón tay. Đôi mắt đen núp dưới hàng lông mi thật dài, không ai có thể thấy rõ được mặt của hắn. Người đàn ông này cứ lẳng lặng như vậy mà đứng dưới tàng cây. Đây chính là nơi mà Vân Thiển cùng Cô Độc Hồng vừa đứng.
“Thiển nhi…”
Cuối cùng, nam tử kêu lên một tiếng trầm thấp, ánh mắt tà ác nhìn về phía hư không.
Vân Thiển vòng qua đại môn hậu cung, nhìn bầu trời xanh lam yên tĩnh như mặt hồ, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Từ hậu môn Nhã các, nàng lặng lẽ trở về căn phòng của mình, cũng không vén rèm lên, nên căn phòng của nàng không có lấy một tia sáng, mà nàng, cứ như vậy ngồi trong bóng tối.
“Cho dù ngươi có che giấu khá đến đâu hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, thiên hạ này sẽ loạn vì gương mặt này của ngươi”
Lời nói này cứ mãi vang vọng bên tai nàng, giống như một đạo bùa đòi mạng, cứ lượn tới lượn lui xung quanh nàng.
Trong bóng tối mơ hồ, bàn tay bạch ngọc đưa ra sau ót.
“Lạc chi!”
Nút thắt được mở ra, tiếng động vang lên, thanh ti rủ xuống, mặt nạ tinh xảo đã bị nàng tháo xuống
Trong bóng tối kia chỉ nhìn thấy một gương mặt hoàn mỹ, cùng hương thơm nhàn nhạt.
“Tranh!”
Phía dưới bàn chợt lóe lên hàn quang của chủy thủ bị nàng rút ra, trong bóng tối, ánh sáng kia lại hết sức chói mắt.
Ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt lên thân chủy thủ.
“Ta đem gương mặt này hủy đi thì sao?”
“Ngươi sẽ không cách nào hủy được, cũng như ngươi không cách nào có thể hủy đi hình ảnh của ngươi trong lòng người khác…”
Thật đúng không có cách nào hủy đi sao….
Trong bóng tối, môi nàng nhẹ nhàng cong lên, mang theo ý châm chọc.
“Không cách nào hủy đi, hay nói để chính ta tới hủy đi tất cả mọi người, hay là muốn nói chính ta phải tự giết ta?” trong lúc nàng tự lẩm bẩm, chủy thủ đã đưa về phía mặt.
Cảm giác lạnh như băng từ trên da thịt truyền vào tận đáy lòng của nàng.
Nhớ tới những việc mà Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng làm vì mình, trong lòng nàng tự nhiên có vị chua xót khó tả.
Nàng đứng ở phía bên này, nhất định sẽ phải làm tổn thương người bên kia, nếu như vậy, hai huynh đệ bọn họ sẽ phải có một cuộc quyết chiến người sống kẻ chết, mà nàng chính là nguyên nhân lớn nhất, nếu không phải vì nàng, có lẽ, những người bên cạnh nàng sẽ sống rất tốt, nghĩ đến đây, nàng có chút hận gương mặt này của mình.
Nàng rất muốn hủy đi nó, cho dù thánh nữ Thuật quốc từng nói, dù có hủy đi cũng không thể ngăn được điều gì cả; nhưng nếu nàng hủy đi, thì sau này, bọn họ cũng sẽ không phải bởi vì nàng mà lâm vào những vấn đề khó khăn không thể quyết định được.
Nàng đặt chủy thủ lên bàn, từ trong hộp nhỏ lấy ra một chai thuốc, từ từ đổ thuốc dọc theo thân chủy thủ.
Chỉ cần độc dược này chạm tới, gương mặt hoàn mỹ này của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy, coi như trên thế gian này có thần y đi chăng nữa, thì cũng không cách nào chữa trị cho nó được trọn vẹn như xưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.