Đế Vương Sủng Thần

Chương 59: THUẬT QUỐC THƯỢNG VŨ

Hoa Vũ Băng Lan

06/09/2015

Biết bao nhiêu người trên thế gian coi vẻ đẹp là mạng sống, chỉ có Vân Thiển, nàng không bao giờ coi trọng những thứ vẻ đẹp bề ngoài này, cho đến giờ phút này, đối với nàng mà nói, gương mặt này càng là nguyên nhân gây họa cho những người bên cạnh nàng.

Đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra bởi vì nàng, như vậy, có phải nàng nên là người kết thúc?

Nàng bình tĩnh thoa độc dược lên chủy thủ, giống như đây là một loại thuốc vô cùng trân quý, mà không phải là một loại độc dược.

Theo bản năng của mình, nàng đã đưa cây chủy thủ lên tận gò má.

“Cốc…cốc…” Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ

Động tác trên tay Vân Thiển có chút khựng lại, tuy có chút chậm, nhưng nàng chung quy vẫn không xoay người lại.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng không ngừng vang lên. Một lần này, sẽ quyết định lựa chọn của nàng. Hủy hay không hủy.

Hủy, ngươi sẽ không trở thành người họa quốc ương dân

Hủy, ngươi cũng sẽ không phải là loại tai ương của người khác, cũng không sẽ làm cho bất luận kẻ nào vừa gặp ngươi đã thấy khó quên.

“Thiển nhi, ngươi đã từng đáp ứng ta cái gì…”

Âm thanh trầm thấp khàn đục nhưng dễ nghe từ bên ngoài cửa xuyên thấu vào trong phòng, mang theo ý bi phẫn.

Thân hình Vân Thiển run lên. Nàng đã từng đáp ứng hắn cái gì?

Nàng đáp ứng hắn, sẽ luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn trở thành hoàng đế, nhìn hắn mặc long bào, nhìn hắn hiên ngang được vạn dân ủng hộ….Nhưng những điều đó, cho dù có phá hủy gương mặt này, nàng vẫn có thể đáp ứng hắn như cũ, không phải sao.

“Nếu ngươi phá hủy nó, ta thề, ta nhất định sẽ hủy diệt Thuật quốc…”

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng chỉ có Vân Thiển có thể hiểu được, trong giọng nói đó, chứa bao nhiêu tức giận cùng lãnh ý, còn một ý tứ thâm sâu khôn lường, hết sức căng thẳng, như chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, sẽ lập tức vỡ thành từng đoạn.

Nếu nàng phá hủy gương mặt này, như vậy Cô Độc Úy sẽ vì nàng, mà càng trở nên điên cuồng. Thuật quốc, cũng sẽ bởi vì một câu nói của thánh nữ mà bị hủy diệt.

Chủy thủ trong tay Vân Thiển chậm rãi hạ xuống.

Coi như ngươi có thể hủy đi nó, nhưng ngươi vẫn sẽ không thể nào sửa đổi được ngươi là họa quốc ương dân, không phải sao.

Trong bóng tối, vang lên tiếng thở dài nặng nề.

Đã có bao nhiều ngày, bao nhiêu đêm, trong nàng luôn có ý muốn hủy đi gương mặt mình. Nhưng cho đến khi nàng quyết định, người này lại nói ra những lời như vậy, lại khiến cho nàng không cách nào có thể hạ thủ được.

Đây chính là thiên định hay sao? Thiên định cho số mệnh của nàng.

Chủy thủ được chậm chạp thả lại trên mặt bàn, bàn tay bạc ngọc lại một lần nữa nắm chặt mặt nạ để lại lên mặt, buộc lại thật chặt.

“Chi nha ~!”

Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng.

Người kia lẳng lặng đứng thẳng, đưa lưng về phía cửa, bởi vì nơi này là nơi cao nhất ở lầu hai, gió nhẹ nhàng vờn lên tóc hắn, tản ra một loại hơi thở nhàn nhạt lạnh lẽo. Con ngươi sau mặt nạ nhìn đến, chỉ thấy trên tay người kia cũng đang nắm một thanh chủy thủ ngắn.

Giờ phút này, Vân Thiển rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao nàng đối với người nam nhân này lại bất đồng; bởi vì bất kể nàng ra sao, nàng như thế nào, hắn cũng sẽ dồn hết tâm lực, vì nàng mà đạt được.

Cho dù nàng phá hủy gương mặt nàng, chủy thủ trong tay cũng sẽ không chút nào do dự mà phá hủy luôn gương mặt hắn.

Nam nhân này, đã đặt nàng sâu trong tận đáy lòng của hắn, cho nên, vô luận chuyện gì có thể xảy ra, cho dù nàng có thể thay đổi gì đi chăng nữa, thì tình yêu sâu tận trong xương tủy của hắn cũng không thể thay đổi. Mặc dù bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nói lời yêu thương đối phương, nhưng bọn họ cũng đều biết, sẽ không người nào có thể chia cách được bọn họ.

Đây chính là điều khiến Cô Độc Úy bất đồng. Đây cũng chính là điều cố chấp của bọn họ.

“Ngươi…” Âm thanh Vân Thiển trở nên run rẩy.

Nam nhân kia chậm rãi quay đầu lại, trong đôi hắc mâu hiện lên sát ý nhàn nhạt, đó là hận ý đối với thánh nữ Thuật quốc.

“Thật ra thì, ta cũng có chút hâm mộ người có thể ảnh hưởng đến ngươi như vậy….”

Câu đầu tiên mà nam nhân này nói ra chính là điều này.

Trong lòng Vân Thiển có chút chua xót.

“Úy ca đã vì ta mà mất quá nhiều rồi, ta không thể lại để ngươi mất đi ngày càng nhiều…”

“Không có Thiển nhi, Cô Độc Úy ta chẳng là gì cả, điều duy nhất mà ta muốn, chẳng qua là ngươi có thể sống ở bên cạnh ta, vĩnh viễn…” nếu như không có Vân Thiển, hắn cũng không biết mình sống vì cái gì, nên không có cái gì có thể so sánh được ý nghĩa tồn tại của nàng.

Trong lúc này, Vân Thiển thật không biết nên nói điều gì.

Ánh mắt hắn nóng rực, sâu kín nói, “Thiển nhi, ngươi có bằng lòng sống mãi bên cạnh ta không”, giờ phút này, hắn đã trút bỏ khỏi thân danh hiệu hoàng tử, trút bỏ xuống tất cả khí phách, hắn chỉ muốn biết được đáp áp mà hắn không cách nào xác nhận được. Hắn thấp thỏm…lo âu…bất an…khẩn trương…khát vọng…Hắn nhìn nàng, yên lặng chờ câu trả lời của nàng.

Ngươi có thể ở bên cạnh ta sao?

Rõ ràng, thiếu niên trước mặt này một mực ở bên cạnh hắn, nhưng vì sao, hắn luôn có cảm giác nàng luôn muốn rời khỏi hắn.

Thiển nhi, ngươi có nguyện ý….vĩnh viễn bên cạnh ta không?

Vân Thiển bình tĩnh nhìn hắn, cho đến một lúc lâu sau, chỉ trả lời lại cho hắn một chữ: “Được”

Cô Độc Úy cười, hắn cười giống như hài tử, phảng phất như ánh sáng rực rỡ nơi hậu viên Nhã các này đều tập trung trên mặt hắn, vô cùng chói mắt!

“Thiển nhi…”

Không có nam nhân nào không yêu thích quyền lực. Quyền lực đều tạo nên từ thực lực. Nhưng nếu quyền lực do người khác ban tặng, thì sẽ không phải là quyền lực chân chính thuộc về mình.

Cô Độc Úy, người nam nhân này, thực quyền trên tay đều trả lại hết cho người khác, bây giờ, hắn muốn dựa vào thực lực của mình mà cướp lại trên tay người kia.

Dưới đáy mắt, hai người cùng nhau hòa hợp.

Tiếng xấu thì ra sao, từ kiếp trước, Vân Thiển nàng đã chịu không ít tiếng xấu rồi.

Họa quốc ương dân thì sao, nàng chỉ muốn làm chính mình mà thôi, chẳng lẽ gương mặt này của nàng sẽ quyết định tất cả?

Ai nói mệnh không thể chuyển.

Hai người bọn họn, hết lần này đến lần khác đều muốn nghịch mệnh

Thời điểm hành động lần này, bọn họ chỉ có thể thắng, không thể bại.

Đêm kia, cho dù Thái tử Lô quốc và Cô Độc Hồng cùng nhau liên thủ chặt đứt đường lui của Cô Độc Úy, nhưng bọn hắn cũng không biết, đó chẳng qua là tiểu lễ mà Cô Độc Úy đưa cho bọn hắn.

Thực lực chân chính của Cô Độc Úy đã lặng lẽ một cách tự nhiên ẩn vây trong tòa thành kia, hết thảy hành động đều được tiến hành trong yên lặng.

Muốn diệt trừ một số người, nhất định phải hy sinh một số người.

Muốn đạt được thành công, nhất định phải bỏ qua một số điều.

Đại yến hoàng cung sẽ không bởi vì hai người này đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên rời đi mà có sự hạ nhiệt, không có hai nam tử xuất sắc ở chỗ này, cục diện càng trở nên dễ dàng hơn. Lúc này những nam nhân khác sẽ không có bất kỳ loại áp lực nào, nên có thể cố gắng tranh thủ lấy lòng người mình thích.

Đêm khuya.

Trước Lập Vu điện, một nam nhân đứng chắp tay, ánh trăng chiếu rọi, kéo dài bóng dáng của hắn trên mặt đất.

Trên người hắn tỏa ra một loại tang thương tích lũy theo năm tháng.

Cùng bóng đêm, cặp hắc mâu bình tĩnh chăm chú nhìn nhìn xuyên qua màn tối.

Không ai có thể biết, bề ngoài bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng hắn lại là tình cảnh như thế nào.

Coi như thiên hạ đều nhạo báng hắn, sỉ nhục hắn, thì làm sao chứ.

“Hoàng thượng, đêm đã khuya…” trên hành lang cung thật dài có một thái giám đi tới, thở dài không tiếng động.

Thân ảnh thon dài của Cô Nhật Quyết động một cái, đôi mắt đầy tia máu vẫn như cũ nhìn về phía chân trời chìm ngập trong bóng tối.

“Thu Liên…”

Một tiếng kêu nhẹ nhàng như chưa từng có đột nhiên bay đến.

Thu Liên

Là tên của vị Hoàng hậu đã khuất.

Thì ra, hoàng đế một nước cũng có thể trở thành một kẻ si tình đến mức độ này.

Mười mấy năm đã trôi qua, nhưng là, hắn vẫn không thể nào quên được bóng dáng mảnh mai của năm xưa

Trong tận tâm can hắn, bóng dáng của nàng vẫn hiện rõ như ngày nào

“Phải chuẩn bị như thế nào…”

Cô Nhật Quyết xoay người, trong nháy mắt, đôi mắt ôn nhu kia lại bị thay thế bằng một mảnh sát khí.

Lý Nhất có một chút ngây người, hắn vẫn còn chưa hiểu được ý chỉ của Cô Nhật Quyết, thì phía sau lưng hắn đã xẹt qua một bóng dáng màu đen, cho dù hắn đã từng thấy loại tình huống này rất nhiều lần, nhưng Lý công công vẫn chưa thể kiềm chế được thân thể của mình mà run lên.

Tử sĩ, không chỗ nào không có.

Hắc y nam tử quỳ xuống, nặng nề đáp, “Chỉ đợi lệnh ngài”

Cô Nhật Quyết ngước mắt nhìn về phía bóng đêm sâu thẳm, khẽ ừ một tiếng, ngay lúc tay áo rồng phất một cái, thì thân người đã đi xa về phía hành lang, ánh trăng chiếu xuống hình ảnh thon dài đó, tạo nên một mảnh thê lương đọng lại trên mặt đất.

Đại yến hôm nay nhất định đã làm hắn mệt rả rời, bước chân so với ngày thường càng trở nên nặng nề hơn.

Lý công công hồi thần, vội vàng đuổi theo.

Quốc yến sáu nước vừa qua, ngày mai, người trong thiên hạ cũng có thể quan sát được thêm một đại yến hội càng náo nhiệt hơn, nhưng có một điều giống đại yến sáu nước ngày hôm nay là càng náo nhiệt thì sẽ càng hết đông người. Nhưng tràng diện như vậy, thường sẽ là cơ hội ẩn mình tốt nhất cho những kẻ có tâm tư.

Nên nếu ở ngày này động thủ, thì phần thắng của bọn họ có lớn không?

“Ta cảm thấy có thể được…” Đôi mắt tà mị nhìn lên, giọng nam trầm vang vọng.

Vân Thiển ngồi đối diện hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Ngươi vẫn muốn chọn ngày mai?”

Cô Độc Úy gật đầu, “Theo như ta đoán, ngày mai sẽ không riêng gì hai chúng ta có hành động, mà ta sợ, bọn họ cũng sẽ không thể nhẫn nại thêm được nữa rồi, cho nên, ta thấy chọn ngày mai là quyết định sáng suốt nhất!” Khi bàn luận vấn đề liên quan đến binh gia, ánh mắt của người nam nhân này tràn đầy khí thế.

Nhìn nam nhân trước mặt mình như vậy, Vân Thiển ngẩn người, cũng không nói gì, coi như đã ngầm đồng ý quyết định của hắn.

Nếu hắn đã có quyết định như vậy, tất nhiên là đã có chuẩn bị, nàng chỉ cần làm hậu thuẫn cho hắn là được, còn những thứ khác, đều do hắn chủ trì.

“Thiển nhi!” Hắn đột nhiên cúi người, bên mép hé lên nụ cười yếu ớt, “Trăng tròn hữu tình như vậy, mà giờ phút này chúng ta lại đàm luận những chuyện kia, ngươi không cảm thấy có chút lãng phí sao?”

“Ách?”

Trăng tròn?

Vân Thiển nghiêng ánh mắt ngước nhìn bầu trời, chân trời chỉ treo một vòng bán nguyệt!!!

Khóe miệng nàng rút rút.

“Không nói những chuyện này, chẳng lẽ Úy ca muốn nói chuyện gió trăng sao?” Nàng nghiên đầu, cười như không cười nói.

“Nam nhân bàn chuyện gió trăng bất quá cũng chỉ là chuyện bình thường, sao vậy, Thiển nhi không thích sao?” Vừa nói, tay của hắn vừa leo lên.

Vân Thiển nhàn nhạt nói “Không thích”

“Khẩu thị tâm phi!” Cô Độc Úy vẫn không tha, tay đã nhanh chóng chế trụ eo của Vân Thiển

Vân Thiển chỉ cảm thấy sau lưng chợt nóng rực, mà nhiệt độ kia, lại thuộc về người nam nhân này.

Trong chốc lát nàng sợ run người, thân thể hơi căng thẳng.

“Ba!” Cửa sổ lầu ba được đẩy ra.

Không khí mát mẻ, âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài như chạy như bay vào trong phòng.

Gió mát thổi qua, Vân Thiển chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ hơn một chút, nhưng nhìn lại, hai người cứ như vậy mà dán thật chặc chung một chỗ, Cô Độc Úy trực tiếp từ cửa sổ lầu ba bay vút ra bên ngoài, mang theo cả Vân Thiển.

Trên đường Thánh thành, xa mã xôn xao, kẻ đi người đến.

Từng cửa hàng náo nhiệt, gió thoảng mùi rượu, tiếng rao hàng thay nhau vang lên.

Lúc này Quốc yến sáu nước tiến hành, tất cả mọi người đều tụ tập trong Thánh thành của Thánh Hoàng triều, bây giờ đã là ban đêm, nhưng mọi người vẫn còn chưa chịu trở về phòng mình, mỗi người đều xách theo một đèn hoa, tìm kiếm người bầu bạn!

Quốc yến sáu nước hôm nay, càng là lễ nhân duyên cho những người hữu duyên.

Cảm nhận được sự ồn áo náo nhiệt, trong lòng Vân Thiển bỗng thoáng qua một cảm giác yên tâm.



Hai người như thần tiên hạ phàm từ trên Nhã các phi xuống, có người dường như cảm giác được điều gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn.

Hai vị nam tử này đang ôm nhau thật chặc, khóe miệng tràn đầy vui vẻ.

Bạch y trắng như tuyết, mặt nạ tinh xảo không che dấu được ma lực, thanh nhã, lạnh nhạt, phảng phất như cho dù vạn vật trên thế gian có xoay vần như thế nào chăng nữa thì vẫn không thể làm vẫn đục hắn.

Hoa y nam tử tôn quý tà mị, vẻ mặt lười biếng xem thường thiên hạ nhưng vẫn không che dấu được ý thỏa mãn sáng người trên gương mặt.

Người ngẩng đầu nhìn, đang lúc phán đoán thân phận của hai người, nhất thời chân tay luống cuống, kích động nên mặt mũi đỏ bừng.

Lại một tiếng “ba!” vang lên, cửa sổ lầu ba bị một cơn gió đóng chặt lại.

Mọi người đang lúc ngốc lăng, hai nhân ảnh lại phất qua một cái, rồi vụt tan như trong mộng ảo.

Vầng trăng chiếu rọi, ánh sáng rực rỡ!

Đình đài lầu các, tầng tầng ẩn bên dưới mặt hồ.

Bạch y phất phới, hoa y tung bay, sóng vai nhau mà đứng.

Bên đình có một hàng rượu nhỏ, chủ hàng là một vị lão nhân đã có tuổi! Điểm bất đồng nhất ở đây chính là, nơi này là nơi an tĩnh nhất của Thánh thành, mảnh đất này hoàn toàn vắng ngắt, so với sự huyên náo ồn ào của bên kia thì bên này có chút thê lương. Người tới nơi này đều là những nam nhân trung niên hay người có tuổi, đang lúc đình trống không, đột nhiên gió lạnh thổi qua, xẹt qua màng nhĩ người ngồi.

Cho dù là vậy, nhưng những người đang uống rượu cũng rối rít xoay người qua, lẳng lặng nhìn hai vị nam tử tuyệt thế đột nhiên phi xuống.

Ngay cả người đang uống rượu say mèm, trên mặt là một mảnh đỏ gắt cũng quên hẳn động tác của mình.

Chỉ thấy bạch y thiếu niên hướng về phía chủ hàng cười nói một tiếng, “Lão bản, cho mấy vò rượu ngon!”

“Á! Lão hủ đem tới ngay!” Lão bản hồi hồn, thay hai vị công tử cao quý kia chuẩn bị rượu ngon cùng một ít thức ăn, mang đến tiểu đình bên kia đưa cho bọn họ.

Tiểu đình dựa nghiêng vào mặt nước, tao nhã tĩnh lặng, nhưng bất quá lại thích hợp cho hai người bọn họ.

Hai người cùng nhau cảm ơn chủ hàng, mỗi người đều giơ cao ly rượu rồi uống vào một hơi.

Tiếng cười tà mị vang lên, “Thiển nhi của ta càng ngày càng đẹp đó!”

Vân Thiển không lên tiếng, nhìn về phía hàng vạn tinh tú lấp lánh trên bầu trời đêm, nàng ngẩng đầu lên hít thở lấy lại tinh thần.

Hai người ngồi trong tiểu đình, chén này qua đi, chén kia lại đến, cố gắng hưởng thụ cảm giác khoái hoạt của cuộc sống.

“Sự vật xinh đẹp, có người nào có thể không yêu…” Âm thanh lạnh như nước, thiên địa tựa hồ như càng trở nên yên tĩnh.

Khuôn mặt tà mị tươi cười của Cô Độc Úy trở nên cứng đờ, nhíu mày nhìn vào vò rượu trước mặt, sự vật xinh đẹp càng có nhiều người yêu, thì cũng có càng nhiều người muốn cướp. Một ngày nào đó trong tương lai, Vân Thiển có thể bị người nào đó đoạt khỏi tay hắn hay không? Tâm hắn chợt thắt lại, nhẹ nhàng run lên.

Vân Thiển đột nhiên quay đầu đi, cười lên một tiếng khoái trá, “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như ta đây cũng không phải ngồi không, không phải sao!”

“Ha ha ha! Không hổ là Thiển nhi của ta mà! Da mặt ngươi thật dày không người nào có thể địch nổi!” Cô Độc Úy uống một hớp, cười sảng khoái.

Nội tâm rộng mở, làm cho thân thể cũng trở nên dễ chịu

Cho dù người trong thiên hạ nhìn bọn họ, nghị luận bọn họ như thế nào đi chăng nữa, Vân Thiển chỉ là Vân Thiển, mà Cô Độc Úy vẫn là Cô Độc Úy, bọn họ chỉ làm việc mình nên làm, cho dù việc gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần sống vui vẻ là được!

Nàng hung hăn liếc Cô Độc Úy, môi mỏng khẽ nhếch, tức khắc nàng trở nên xinh đẹp động lòng người. Nhưng có lẽ một phần là do rượu, nên nàng càng trở nên khả ái mê người! Cô Độc Úy không nhịn được nghiêng thân thể về phía trước, như muốn dựa vào nàng gần hơn chút nữa.

Bất luận là ở hiện đại hay thời cổ đại, say rượu có thể tăng cho người ta thêm sự can đảm, hơn nữa có thể nói loạn ra những thứ mình giấu trong lòng.

Cô Độc Úy nghiêng người dựa vào cột đình, bên cạnh bạch y thiếu niên đang an tĩnh ngồi đó, nghe âm thanh náo nhiệt ồn ào từ xa xa vọng lại, tròng mắt hắn hiện lên hàn quan nhàn nhạt.

Cuối cùng, hai người rơi vào trầm mặc.

Trong sự trầm mặc đó, chỉ vang lên tiếng nước chảy, rượu rót vào chén, rốt cuộc, mấy vò rượu ngon cũng bị hai người họ quét sạch!

Đêm không lo âu, tinh tú chiếu rọi.

Một chiếc thuyền hoa chợt tiến đến, làm cho mặt hồ rộng lớn lung linh điểm lên từng đốm sáng. Dưới bầu trời đêm, ánh sáng nhu hòa.

Hai thiếu niên tuyệt thế đưa mắt nhìn nhau.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, từng tiếng thở đều đều nhẹ nhàng thả vào không khí.

Mùi rượu tan ra, là nguyên nhân của sự mê luyến

Chẳng biết từ lúc nào, thân hình cao lớn của Cô Độc Úy đã dời đến bên cạnh Vân Thiển, ánh mắt nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy khát vọng cùng mong đợi.

Vân Thiển xoay đầu qua, khẽ nâng lên, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy.

Nàng rất thích ánh mắt như vậy, đó là thứ thuộc về Cô Độc Úy.

Rượu tạo nên tâm ma, ánh mắt nàng giờ này có chút mê ly, ngẩng đầu lên hướng về Cô Độc Úy cười một cái, “Cô Độc Úy…”

Lần này, không phải là Úy ca ca, mà là Cô Độc Úy.

Cô Độc Úy nhẹ nhàng ngẩn người, từ trong miệng phát ra giọng mũi, “ừ..”

Cô Độc Úy chỉ nghe Vân Thiển cao ngạo lãnh tiếu: “Đã từng có người muốn ra lệnh cho ta, kết quả là chỉ có thể hứng lấy họng súng của ta…” nhưng Vân Thiển bây giờ đã trở nên mềm yếu, thậm chí nàng rất muốn có một cuộc sống yên bình, nàng nguyện ý không bao giờ dính vào máu tanh nữa.

Cô Độc Úy lại ngẩn người ra, hắn thật không hiểu họng súng từ miệng nàng thốt ra là vật gì, nhưng vật này được phát ra từ giọng nói băng lãnh của nàng, nên nhất định cũng không phải vật tốt đẹp gì.

Cô Độc Úy cũng không lên tiếng, yên lặng nghe nàng nói.

“Chọc người của ta, kết quả là…” tiếng nói đột nhiên dừng lại.

“Kết quả sẽ như thế nào ……”

“Rất thảm…”

Đúng vậy, bất luận ai muốn giết Vân Thiển nàng đều phải trả giá thật lớn, mà cái giá này, nặng nề đến nổi không phải ai cũng chịu được.

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nhàn nhạt tỏa ra sát khí lạnh lùng.

Cô Độc Úy ngưng mắt nhìn nàng, phải chăng Vân Thiển như vậy mới thật sự là chính nàng

“Thiển nhi, ngươi uống quá nhiều rồi! Tửu lượng kém quá!” Ánh mắt tà mị của Cô Độc Úy mang theo ý cười, cúi người xuống ngay tai của nàng, âm thanh khàn thấp mang theo đầy cám dỗ.

Vân Thiển nhẹ nhàng thở ra mùi rượu, đôi môi thanh nhã sáng bóng.

Bàn tay nàng chống lan can muốn đứng dậy, chợt thấy một cổ lực mạnh mẽ bứt mình ra khỏi lan can, trong lúc hồi thần, cả người nàng lại đụng vào một lòng ngực ấm áp.

Ánh mắt mông lung, nàng chống lại thân thở tráng kiện kia. Hơi thở hắn toát ra mùi hương u lan cùng mùi rượu. Nàng lặng lẽ cảm nhận được người nam nhân trước mặt, lúc này phải kiên định và ẩn nhẫn đến mức nào.

Kiếp trước, nàng đúng là đã hơi điên cuồng.

Đời này, nàng nguyện chỉ làm một người bình thường.

Nhưng nàng thật không nghĩ tới, mình lại là một mỹ nhân họa quốc ương dân.

Vân Thiển từ trong ngực hắn nhẹ nhàng cựa mình, ngẩng đầu lên.

“Cô Độc Úy, chúng ta…du hồ đi” Ngón tay bạch ngọc hướng về phía hồ chỉ một cái, hãy để cho bọn họ có thể cùng nhau tiêu dao tự tại, cho dù chỉ là một lần này.

Cô Độc Úy cười, trịnh trọng gật đầu, “Được!”

Vịn chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, tụ chân khí, chân hắn điểm qua mặt hồ, như chim bay lướt qua, mang theo một Vân Thiển đột nhiên trở nên bất thường, cùng nàng du hồ!

Bờ bên kia, người đông như kiến.

Hai thiếu niên tuấn mỹ cùng nhau xuất hiện, đã đưa đến cho lòng người một trận cảm thán.

Một chiếc thuyền hoa nhỏ nhẹ nhàng tách nước mà tiến tới nơi yên tĩnh hơn.

Người tà tà dựa vào lan can thuyền hoa, ngẩng đầu nhìn tinh tú trên trời.

Thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng nữ tử nói nhỏ bên cạnh, lại có không ít nữ tử lén lút nhìn xẹt qua thuyền hoa, chỉ vì như vậy họ sẽ nhìn thấy được người tựa tiên nhân đang đứng đó.

Một đứng một dựa, hết sức hài hòa.

“Thật an tĩnh!” Vân Thiển đánh vỡ sự yên lặng.

Cô Độc Úy khẽ cười liền ngồi xuống cạnh nàng, “Đúng vậy đó, Thiển nhi mà không nói câu này, ta thật sự sẽ cho rằng ngươi đang giận ta rồi!”

Nàng nghiêng đầu hỏi, “Tức giận?” Vì sao nàng lại tức giận chứ?

“Mới vừa rồi Úy ca của ngươi lại khinh bạc Thiển nhi, nên ta tưởng ngươi giận, thì ra Thiển nhi chỉ đang hù dọa ta mà thôi!”

“Lại???” Nàng híp mắt.

Cô Độc Úy sờ càm, cười mà không nói

“Nha! Thì ra thật sự là Vân công tử đang ở đây!”

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng nữ nhân cùng với âm thanh ồn ào, nàng đưa mắt tìm về hướng âm thanh, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa lệ nặng nề tiến tới bên cạnh thuyền hoa nhỏ của nàng.

Trong tức khắc, xuất hiện một mỹ nhân yêu kiều.

Có thể ở tại nơi này, trong thời điểm này mà lại thấy được nữ nhân này, làm cho Vân Thiển thật sự có một chút sửng sốt, ở chỗ như thế này mà cũng có thể gặp được, điều này nói rõ ra vấn đề gì? Là duyên phận sao? Hay là vô tình gặp gỡ? Hoặc là có người cố ý an bài một loại tình huống gặp gỡ như thế này? Dù sao, mới vừa rồi bọn họ bay vút qua mặt hồ như vậy thì cũng đã có rất nhiều người thấy bọn họ rồi, nữ nhân này xuất hiện ở đây, nàng làm sao mà không cảm thấy có chút xíu sự cố ý chứ?

Trong lòng Vân Thiển tuy rất muốn nói như vậy, nhưng vẫn làm ra bộ dạng giật mình muốn đứng lên, nàng vừa động, thuyền cũng vừa lắc, cánh tay Cô Độc Úy trong nháy mắt đã vòng qua eo của nàng, gắt gao siết chặt.

“Ho khan!” Bị siết đến nỗi hụt hơi, Vân Thiển nhíu mày, quay đầu lại đẩy tay hắn, trợn mắt nhìn hắn một cái, người này tuyệt đối là đang cố ý làm cho thuyền lắc lư

Nữ nhân kia thấy hai người có động tác thân mật như vậy, thân thể cứng đờ, kể cả đám tỳ nữ phía sau nàng cũng phải giật mình há to miệng.

Hai đại nam nhân ôm nhau như vậy, thật là có chút….

Vân Thiển bị nhìn đến ngại, không cười đẩy Cô Độc Úy ra, hướng về phía thuyền hoa kia cúi người, “Lô quốc công chúa!”

Thấy nữ nhân này vui vẻ yêu kiều, sóng mắt sáng ngời hướng về phía Vân Thiển, Cô Độc Úy có chút không vui cau mày, hắn thật sự không thích nữ nhân xinh đẹp trước mắt.

Tây Lâu Thiên khẽ mỉm cười, cố tình không thèm để ý đến ánh mắt sắc bén của Cô Độc Úy bên cạnh.

“Không nghĩ tới nơi này lại có thể gặp được Vân công tử cùng Nhị hoàng tử! Thật đúng là vinh hạnh!” Biểu hiện của vị công chúa này thật dễ khiến cho mọi người yêu thích, một chút phách lối cũng không có, thật là tiêu chuẩn khiến mọi người thuận mắt.

Vân Thiển lấy tay đụng vào người Cô Độc Úy, để cho hắn có thể biểu hiện một chút động thái.

Cô Độc Úy bị nàng đụng vào, bất đắc dĩ hé miệng cười, “Có thể cùng Lô quốc công chúa gặp gỡ giữa cái hồ lớn này, thật là đúng dịp à!”

“Nhị hoàng tử nói đùa rồi, yến hội hôm nay vừa kết thúc, một người đều kết nhóm đi du hồ, hoàng huynh của ta cũng đang ở bên trong thuyền, không biết hai vị có thể cùng chúng ta ngồi chung thuyền không!” Một nữ nhân có thể mở miệng mời hai vị nam tử lên thuyền, thật đúng là có điểm khác người.

Nghe được Thái tử Lô quốc cũng đang ở bên trong thuyền, sắc mặc Cô Độc Úy lập tức không tốt, dứt khoát khoát tay, không một chút lưu tình cự tuyệt, “Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng ta lại cảm thấy ta và Thiển nhi hai người ở cùng nhau là được rồi!” hắn vừa nói, bàn tay vừa theo thói quen đưa tới.

Tựa hồ như biết được ý đồ của Cô Độc Úy, Vân Thiển lơ đãng né tránh, bước lên phía trước, đứng ở mũi thuyền, bóng trắng hiện lên trên mặt hồ, mỗi động tác đều tuyệt mỹ động lòng người, “Nhị hoàng tử nói không sai, chúng ta không thể quấy rầy nhã hứng của công chúa cùng Thái tử được!”

Nghe được lời cự tuyệt của Vân Thiển, trên mặt Tây Lâu Thiên hiện lên vẻ thất vọng.

“Tình cảm Nhị hoàng tử cùng Vân công tử cũng tốt thật!” Một lời nói cảm khái vang lên.

Vừa nghe được lời này, vẻ mặt Cô Độc Úy trở nên ngưng trọng.

Vân Thiển khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà hướng về phía thuyền phu ra dấu tay.

Thuyền phu sau lưng biết được ý của nàng liền chuyển hướng mũi thuyền.

“Chúng ta đã có duyên gặp nhau tại nơi này, sao không cùng đi chung một thuyền!” bên trong phảng phất truyền tới giọng nam trầm

Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút ngưng trệ, thuyền phu kia thấy sắc mặt hai người biến đổi nên động tác trong tay cũng ngừng lại mà chờ đợi.

Cũng không có suy nghĩ nhiều, Vân Thiển đạp nước nhảy lên đầu thuyền phía trước, Cô Độc Úy sãi bước đuổi theo.

Tây Lâu Thiên thấy vậy nên hết sức mừng rỡ, khoảng cách với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gần như vậy, chính là cơ hội tốt khó gặp được.

Nha đầu này còn trẻ như vậy mà đã biết yêu rồi, cũng không biết đây là chuyện tốt hay không tốt đây, hơn nữa, nàng lại yêu người không nên yêu, Vân Thiển âm thầm lắc đầu thở dài.

Tây Lâu Thiên cho mọi người lui, rồi cười tươi như hoa, dẫn đường hai người bọn họ tiến vào bên trong thuyền

Đèn sáng ngời, chiếu vào trên người bọn họ, hiện lên ánh hào quang nhàn nhạt.

Bên trong thuyền hoa, đúng như Vân Thiển tưởng tượng nơi này vô cùng tinh xảo hoa mỹ, mỗi một tất mỗi một nơi đều phải dùng đến biết bao công sức mà tạo thành, vừa nhìn đến, liền biết người tạo ra thuyền này không phải người bình thường.

Bên trong thuyền rất rộng, không khí cũng rất tốt, tầng tầng lụa trắng phiêu phiêu, tản ra mùi thơm nhàn nhạt!

Thuyền hoa như vậy đúng là rất thích hợp cho nữ nhân, mùi hương sâu kín, một đám thị vệ cùng thị nữ sắp hàng đứng chỉnh tề, thị vệ mặt mày không có chút biểu tình, bình tĩnh nhìn hai người đi vào thuyền.



Tây Lâu Thiên một mạch đi thẳng vào bên trong, cửa thuyền vừa mở một mùi rượu vừa xông ra ngoài.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng tiến vào trong

Chỉ thấy lúc này bên trong phòng, Tây Lâu Mạch nghiêng người dựa vào cửa sổ phía trước thuyền, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trong tay hắn còn cầm ly rượu bạch ngọc, ngửa đầu lên uống cạn rượu trong đó.

Bản thân Tây Lâu Mạch chính là một nam nhân tuấn mỹ, giờ phút này, hắn lười biếng dựa vào cửa số như thế, làm cho tư thế này có vài phần tà mị giống như Cô Độc Úy.

“Hoàng huynh!” Tây Lâu Thiên tiến lên phía trước, thay hắn rót rượu.

Tây Lâu Mạch híp mắt, nhìn về phía hai người đang tràn đầy vui vẻ phía trước.

“Thái tử Lô quốc thật có nhã hứng!” Cô Độc Úy không đợi mời mà tự ngồi xuống, cầm lấy bình rượu rót vào ly đã sớm được chuẩn bị trên mặt bàn, rót xong hắn dời ly đó qua một bên và rót tiếp một ly nữa.

Động tác của Cô Độc Úy lúc này làm cho Tây Lâu Mạch đột nhiên lại híp mắt, cười như không cười nhìn chằm chằm vào hắn.

Vân Thiển cũng không hề câu nệ tiểu tiết mà ngồi xuống chung bàn cùng hắn, cầm lấy ly rượu Cô Độc Úy vừa rót, hướng về Tây Lâu Mạch cung kính nói, “Thái tử Lô Quốc mời hai chúng ta lên thuyền để cùng nhau đối ẩm, nên Thiển kính ngài trước một ly!” Nói xong liền nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

“Quả nhiên là rượu ngon!”

Tây Lâu Thiên cười duyên vòng qua bàn, mang theo bầu rượu thay nàng châm đầy ly.

Vân Thiển cố giả bộ cả kinh, “Không được, không được, để cho Công chúa Lô quốc châm rượu cho Thiển, là Thiển đắc tội rồi!”

Tây Lâu Thiên yêu kiều cười, “Có thể châm rượu cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chính là vinh hạnh của ta!” Các cô gái khác muốn được châm rượu như thế nào sợ rằng không bao giờ có cơ hội, mà nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại ngồi ngay trước mặt nàng, nàng làm sao có thể không nắm bắt tốt được chứ.

“Công chúa nói đùa rồi! Có thể được công chúa một nước châm rượu là vinh hạnh của tại hạ mới đúng!” Nàng vừa nói vừa đứng dậy, cũng nhấc bầu rượu lên để châm rượu vào ly của Tây Lâu Thiên.

Tây Lâu Thiên vui mừng nhận lấy, gương mặt đỏ hồng một mảnh, ngượng ngùng nhận ly rượu trên tay Vân Thiển, lúc da thịt đụng nhau, càng làm cho vị thiếu nữ đang độ xuân hồng này càng đỏ gay gắt, nàng vội quay đầu nhìn chỗ khác, lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Vân Thiển không khỏi giật giật khóe miệng, nàng thật không biết phải ứng phó làm sao với các thiếu nữ hoài xuân như vậy.

Nếu nàng là nam tử, chắc chắn sẽ thích nữ nhân như thế, nhưng bây giờ….aiz…thật đúng là làm khổ cho nàng mà.

Vân Thiển không thấy những thứ này là cảm giác gì, tuy nhiên, sắc mặt Cô Độc Úy cùng Tây Lâu Mạch rõ ràng là càng lúc càng đen.

“Thiên, ngươi đi xuống trước đi…” Sắc mặt Tây Lâu Mạch rõ ràng là không tốt, nên bắt đầu đuổi người muội muội người gặp người thích này lui ra.

Tây Lâu Thiên nhíu mày, không chịu đi xuống, đáy mắt lộ vẻ đáng thương cầu khẩn, làm cho người ta không khỏi đau lòng.

Tây Lâu Mạch nheo mắt hoa đào, Tây Lâu Thiên khiếp sợ nắm chặt lòng bàn tay, nhưng lại đụng vào cái ly mà Vân Thiển từng chạm qua, xem ra nàng đã nhìn cái ly này là một vật trân quý rồi, nàng không khỏi liếc nhìn Vân Thiển, rồi vung tay lên cùng chúng thị nữ thối lui ra khỏi phòng.

Một lúc sau, không gian này chỉ còn lại ba người bọn họ.

Vân Thiển hơi hé môi cười, Tây Lâu Thiên này rời đi rồi cũng tốt, đỡ cho nàng phải tìm cách ứng phó. Bây giờ nàng rốt cuộc cũng đã hiểu được, nam nhân cổ đại muốn đối phó với một nữ nhân thật sự là không dễ dàng chút nào, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cô Độc Úy.

Tựa hồ như đã cảm nhận được ánh mắt Vân Thiển, Cô Độc Úy nghiêng đầu nhìn về phía gò má xinh đẹp kia.

Bốn mắt hai người nhìn nhau, Vân Thiển có chút kỳ lạ nhìn Cô Độc Úy, nếu như có một ngày, người này trở thành người đứng đầu thiên hạ, như vậy nhất định sẽ có nhiều nữ nhân liên tục gây rối, khi đó, Cô Độc Úy lại phải làm như thế nào đây…

“Sao vậy?"

Vân Thiển cười yếu ớt mà không nói

Từ đôi mắt của nàng, Cô Độc Úy bắt được một tia ảm đạm, Thiển nhi, ngươi đang ở đây mà lo lắng cái gì vậy chứ.

Động tác này của hai người lại làm cho vị nam tử đối diện hết sức không thoải mái, ngón tay siết thật chặt vào cái ly.

Ba người đối ẩm.

Bên ngoài thuyền, tiếng cười nói, tiếng ca hát truyền tới hết sức rõ ràng.

Thành hoàng triều khó có dịp nào náo nhiệt như vậy, cho nên người ở nơi này cũng thừa dịp tối nay nháo cho đủ. Thuyền bọn họ trôi tới bên kia, nơi đó chen chúc rất nhiều người, ngay cả mặt hồ cũng có chút chen lấn.

“Đùng đùng đùng ……”

Như âm thanh như tiếng sấm được kích nổ từ bên trong thoát ra bên ngoài, tia lửa lập lòe, ngay cả hoa đăng bên trong thuyền cũng rơi vào tình trạng thất sắc ảm đạm.

Vân Thiển cầm ly rượu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tất cả các thuyền hoa lớn nhỏ nối tiếp nhau trên mặt hồ thật to, vì tò mò, đầu óc Vân Thiển có chút hỗn loạn, nên nàng dựa hẳn người vào trước cửa sổ, nhìn từng chiếc thuyền hoa chen chúc với nhau, tia lửa bắn ra, tán ra từng cụm hào quang, chiếu thẳng vào mặt nạ, vào môi, vào da thịt, vào áo nàng…làm lóe lên nhiều điểm sáng bóng.

Hai vị nam tử đang cầm rượu đồng thời đều có chút xuất thần, pháo hoa cho dù có đẹp như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào sánh bằng một động tác nho nhỏ của mỹ nhân trước mắt.

“Tốt!” Đột nhiên có một đám người lớn tiếng quát tháo.

Ánh mắt Vân Thiển chợt lóe, rướn cổ về phía trước, tò mò nhìn xem những người đó tụ tập ở cùng một chỗ để làm cái gì.

Pháo hoa từ trung tâm như nhảy như bay nở rộ mãnh liệt, như lửa như ngân hoa, chiếu sáng rực rỡ, soi rọi bầu trời đêm giống như ban ngày, nhanh chóng làm mù mắt người.

Trong không trung, pháo hoa rực rỡ

Bạc môi lại nhẹ nhàng hé lộ nụ cười, còn rạng rỡ hơn pháo hoa nhiều màu kia.

Mùi hương thanh nhã thoang thoảng.

Một thân bạch y, giờ này Vân Thiển đã đứng lên, nở nụ cười nhìn về phía hai người kia

Cô Độc Úy như liền hiểu ý nàng, cười nói, “Khó khăn lắm Thiển nhi mới có thể cảm thấy hứng thú với cảnh náo nhiệt này, chúng ta đi!” Vừa nói hắn vừa thả ly trong tay xuống, cùng Vân Thiển đi ra khỏi phòng.

Tây Lâu Mạch phía sau cũng đứng lên đuổi kịp hai người họ, ba người cùng sóng vai đi ra, liền thấy Tây Lâu Thiên phía trước.

“Hoàng huynh! Vân công tử! Nhị hoàng tử! Phía trước có người đang khiêu vũ trên nước đấy!” Tây Lâu Thiên cười híp mắt chỉ về đoàn thuyền cùng người phía trước.

“Khiêu vũ trên nước?” Chuyện ly kỳ gì đang diễn ra thế này!

“Vâng! Nghe nói thánh nữ Thuật Quốc vì tích phúc, nên ở giữa hồ đã sắp đặt một tiết mục đặc biệt như vậy…” Thấy Vân Thiển có hứng thú, nên Tây Lâu Thiên không ngừng huyên thuyên những tin tức vừa mới nghe được, chỉ hi vọng có thể lấy được cảm tình từ Vân Thiển.

Ba người sau khi nghe xong đồng thời cau mày.

Khiêu vũ trên nước, phóng pháo hoa, thánh nữ Thuật quốc lại muốn làm cái gì đây?

“Đi qua nhìn một chút đi!” mắt hoa đào chớp chớp, chợt cảm thấy thú vị nói.

Không cần thuyền bọn họ đến gần, chỉ thấy sắc mặt Vân Thiển ngưng trọng, bóng người đã bay vọt ra ngoài, đạp qua từng thuyền hoa nhỏ hướng về nơi nhiều người tụ tập nhất ở giữa hồ.

Không cần nhiều lời, phía sau lưng tự nhiên có hai người đuổi theo.

Giữa hồ có một thuyền hoa cao nhất, tiếng ủng hộ vang vọng trong không gian, gió thổi qua lay động lụa trắng làm phát ra từng tiếng linh đang thanh thúy, đó là vật thuộc về thánh nữ Thuật quốc, chắc chắn không sai.

Anh mắt Vân Thiển buồn bã.

Một lúc thoáng qua, bạch y phiêu phiêu rơi xuống, xoay tròn như bạch vũ màu trắng rơi xuống, tao nhã rơi vào nơi cao nhất tại đỉnh thuyền hoa.

Bạch y thiếu niên mang mặt nạ đột nhiên rơi xuống như thần tiên hạ phàm, làm một tràng âm thanh nhất nhất vang lên, còn có người chỉ há to miệng, trợn mắt nhìn thẳng vào vị thiếu niên như thần tiên vừa thình lình xuất hiện kia.

Các vũ cơ vốn đang múa trên nước cũng thiếu chút nữa bị rơi xuống, ngơ ngác nhìn bạch y thiếu niên này.

Ngay tại lúc bọn họ đang xuất thần, hai hoa y nam tử tuyệt sắc lặng lẽ rơi xuống hai bên bạch y thiêu niên kia, ba người vốn đều có thiên tư, trừ bỏ bạch y thiếu niên thần bí đứng ở giữa, hai nam tử ở hai bên đều một thân đẹp đẽ sang trọng, anh tuấn không giống người thường, đều là nhân trung long phượng, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật đơn giản.

“Linh…!” Có người vén rèm bước ra.

Mỹ nhân nhìn quanh đánh giá tình hình, làm cho mọi người một lần nữa cảm thấy choáng váng.

Hôm nay gió lạ gì thổi qua thế này, chỉ trong một thời gian mà lập tức xuất hiện nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy!

Coi như hôm nay bọn hắn đã đại khai nhãn giới rồi!

“Bạch y thiếu niên kia, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết đó!”

Có người chỉ về đỉnh thuyền hoa nơi Vân Thiển đang đứng thẳng mà hét to một tiếng!

Trong một khắc, mọi người đều cùng nhau ngây người như phỗng, ngẩng đầu nhìn về phía bạch y thiếu niên kia! Khí chất thần tiên bộc phát không ngừng.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lại là một nam tử, nhưng điều này cũng không thể nào cản nổi những tầm mắt đang hướng về phía mặt nạ bạc và bạch y kia, ngắm mãi không rời.

Bất luận như thế nào, những đặc điểm riêng kia của Vân Thiển đã sớm rơi vào mắt của đại chúng.

Bầu trời nổ ra ánh lửa, phản chiếu bạch y sáng ngời kia, đôi mắt mặc ngọc dưới mặt nạ lại càng trở nên thâm sâu, giống như không có đích ngắm, nhưng lại mang theo ma lực hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, dẫn tới bao nhiêu nữ nhân đang độ hoài xuân kích động đến độ đỏ mặt tim đập loạn nhịp, mặc dù cách xa như vậy, lại là trong đêm tối, nhưng có thể dưới tình huống này mà thấy được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là niềm hi vọng của biết bao nhiêu người.

Những ánh mắt nóng rực như vậy, mỗi lần nàng xuất hiện, mặc kệ là tràng diện có bao nhiêu náo nhiệt như trường hợp hiện tại, cũng sẽ trở nên yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả những lão nhân gia đang phóng pháo hoa cũng dừng động tác, trong nhất thời cả bầu trời trong trẻo không còn pháo hoa, chỉ còn lại loáng thoáng những làn khói tán ra ngoài ánh sáng.

Cục diện như vậy….nhưng…nàng nên vui hay nên buồn?

Một cỗ nhiệt từ lòng bàn tay truyền đến, Vân Thiển lặng lẽ quay đầu lại.

Là Cô Độc Úy ở trong bóng tối nắm thật chặt tay nàng, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười cùng an tâm.

Đôi mắt hoa đào liếc xuống, liền nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau thật chặt. Trước mặt bao nhiêu người mà hai người này lại nắm tay nhau, bọn họ lại là hai nam tử, đúng vậy…là hai nam tử, vẻ mặt Tây Lâu Mạch hiện nét lo lắng.

“Vân công tử vừa đến, mười vũ cơ này của bổn tọa trong nháy mắt liền trở nên ảm đảm, cũng chỉ có người có thiên tư như Vân công ty mới có thể làm người ta hết lòng mà thưởng thức! Hiện lại có thêm Thái tử Lô quốc và Nhị hoàng tử Thánh Hoàng triều làm bạn hai bên, thật là dệt hoa trên gấm!” Thuyền hoa hạ, linh đang vừa vang lên, một nữ nhân khoanh tay mà đứng, ngôn ngữ tràn đầy lỗi lạc.

Vân Thiển nhẹ nhàng cười một tiếng!

“Mới vừa nghe mười vũ cơ của Thuật quốc thượng vũ trên nước giữa mặt hồ, nên Thiển cũng có chút tò mò liền đến xem một chút, không ngờ lại quấy rầy đến nhã hứng của các vị!” Nàng tự nhiên coi thường đi lời nói của thánh nữ Thuật quốc.

“Nga! Thì ra Vân công tử cũng cảm thấy hứng thú với việc thượng vũ này nữa sao!” Từ đầu đến cuối thánh nữ Thuật quốc vẫn ngồi bên trong thuyền, vẫn luôn không ra mặt, nhưng khi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vừa xuất hiện, vị thánh nữ này lại tự hạ thân phận vén rèm đi ra, nên biết rằng, cho dù đang ở trong nội quốc Thuật quốc, thánh nữ này cũng chưa chắc chắn cấp mặt mũi cho bất kỳ kẻ nào.

Chẳng lẽ, thánh nữ đang coi trọng Vân công tử? Nếu là vậy, bọn họ cũng đều có thể hiểu được, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này ngay cả khi che giấu trong mặt nạ kia, cũng có thể toát ra một phần ma lực, thánh nữ Thuật quốc tâm sinh lòng ái mộ cũng là chuyện đương nhiên.

“Không dám dấu thánh nữ, Thiển có một vị bằng hữu, cũng thích thượng vũ trên nước như vậy, nên liền hăng hái đến đây, tìm hiểu xem có phải giống loại vũ của bằng hữu ta hay không!” Vân Thiển cùng thánh nữ Thuật quốc lớn tiếng đối thoạt, âm thanh Vân Thiển thanh nhã như gió xuân, làm tâm thần người nghe cũng cảm thấy thư thái.

Mắt thánh nữ Thuật quốc thoáng hiện hàn quang, thản nhiên nói, “Nếu ba vị đã thích, vậy sao không xuống thuyền để xem!”

Được thánh nữ Thuật quốc mời lên thuyền, là loại phúc khí đến bậc nào!

Ba người cũng không kéo dài thời gian, lập tức nhảy xuống, trong ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hạ xuống thuyền của thánh nữ.

Hồi lâu sau.

Mọi người mới lại đưa ánh mắt về phía mười vũ cơ kia.

Mười vũ cơ Thuật quốc, người người dáng vẻ tinh tế mềm mại, cũng che mặt giống thánh nữ, trên đầu là vật trang sức hết sức cổ xưa và tinh xảo! Vân y lại càng nhẹ như vũ mao, nhưng cũng không lộ rõ bất kỳ đường nét nào.

Có thể vững vàng đạp nước tùy ý khởi vũ, vạt áo cũng không dính một giọt nước, có thể thấy được công lực của mười vũ cơ này thâm sâu đến dường nào.

Thuyền hoa mặc dù không thể so sánh với chiếc thuyền rộng lớn kia của Thái tử Lô quốc, nhưng thuyền này cũng cao mấy tầng, không gian rộng lớn như vậy, nếu dùng để chứa mấy trăm người cũng không thành vấn đề.

Vừa vào bên trong thuyền, ba người đã quan sát đến nội thất của thuyền này.

Nội thất bên trong đã được xử lý đặc thù, nên cho dù đang ở bên trong nhưng cũng có thể thấy được bên ngoài rõ ràng, nhưng bên ngoài thì không có cách nào để thấy được tình huống bên trong. Mỗi một cửa sổ đều được đính đầy chuông bạc, chỉ cần một cái thoáng lay động, thì có thể bắt đầu nghe được âm thanh va chạm thanh thúy.

Vừa vào bên trong, bọn họ chỉ thấy đôi Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh thánh nữ Thuật quốc đang dùng ánh mắt lạnh lùng để liếc nhìn bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ làm nguy hại đến tính mạng thánh nữ

Nhưng ba người này lại xem hai tiểu đồng kia như vô hình, lúc Thánh nữ Thuật quốc mời ngồi, bọn họ vẫn hết sức thản nhiên.

Mặc dù vậy, Vân Thiển vẫn cảm thấy bên trong thuyền hoa này ẩn chứa bí mật gì đó, vì có chút nghi ngờ nên nàng dồn hết tâm trí để quan sát.

Thuyền hoa này tổng cộng có ba tầng, nơi bọn họ ngồi chính là tầng thứ nhất, mà hai tầng trên kia, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của những người khác. Mà mới vừa rồi thánh nữ Thuật quốc này lại từ lầu hai đi xuống, hiển nhiên là do sự xuất hiện của ba người bọn họ mà làm ảnh hưởng đến quá trình tiến triển của một việc gì đó.

Không riêng gì nàng, sợ là cả hai vị bên cạnh cũng đã phát hiện được chỗ quỷ dị của thuyền hoa này. Nhưng hiện giờ, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi.

Bọn họ vừa ngồi xuống, lập tức liền có thị nữ che mặt đưa các loại rượu ngon tiến vào phòng.

Thánh nữ Thuật quốc ngồi một bên, híp mắt cười nhìn ba người bọn họ.

Nhớ tới những lời khuyên vừa qua của Thánh nữ Thuật quốc, nàng không khỏi nhíu mày.

“Mười vũ cơ này của bổn tọa vừa mới khởi vũ, kính mời ba vị từ từ thưởng thức khúc vũ trên nước này đi!” Tay ngọc đưa ra, ba người nhìn theo hướng tay chỉ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía mặt hồ.

Quả nhiên, chỉ thấy được mười vũ cơ múa lượn như bay trên mặt hồ, tiếng ủng hộ nhất thời vang lên hàng loạt! Pháo hoa lại một lần nữa phóng lên, phảng phất như chưa từng bị sự hiện diện của bọn họ cắt đứt, hết thảy đều trở lại như cũ!

Cho dù Vân Thiển đã được thấy nhiều loại vũ, nhưng loại vũ này vẫn mang lại cho nàng cảm giác hết sức kỳ lạ.

Dưới pháo hoa, mỗi động tác của nhóm vũ cơ đều như ảo như mộng, nhẹ như lông vũ, mỗi động tác đều vang lên âm thanh linh đang rất nhỏ! Mê hoặc lòng người!

Đúng…là mang theo một loại mê hoặc!

Cho dù những vũ cơ này không ăn mặc hở hang, nhưng vẫn có thể khiến lòng người say mê, không thể tự kiềm chế được.

Mỗi một động tác của vũ cơ đều làm động lòng người, làm cho ánh mắt người ta không thể rời khỏi bọn họ, mà cứ nhìn chằm chằm theo từng động tác xinh đẹp kia một cách quái dị.

Vân Thiển đột nhiên thức tỉnh, nàng lại đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn về phía cầu thang thông lên lầu hai, trong góc tối kia, một thân hồng y thoáng qua thật nhanh, đôi mắt mặc ngọc của Vân Thiển lạnh lùng híp một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Vương Sủng Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook