Chương 16: Bắt chước bừa
Trường Phong Công Tử
29/08/2021
Edit: Cháu Dii không muốn chạy dl
- -------------
"Con thật có tâm." Hoàng đế đến, vừa lúc nghe được lời Dung Lễ, cười nói.
"Nhi thần làm huynh trưởng, tất nhiên là phải quan tâm nhiều hơn." Dung Lễ cung kính trả lời.
"Đa tạ hoàng huynh lo nghĩ cho." Dung Hoa cười nhàn nhạt, không quá thân thiết nhưng cũng không mất lễ nghĩa.
"Sau bữa tiệc này, trong phủ của bản vương có chuẩn bị rượu nhạt, Lục đệ phải vui lòng tới dự đó." Dung Lễ nói xong lại nhìn về phía Thẩm Bạch Cảnh, "Nếu Dập vương không chê, vậy thì cùng đi chứ?"
Thẩm Bạch Cảnh nhìn thoáng qua Dung Hoa, thấy đối phương khẽ gật đầu, không có ý phản đối, hắn mới nói: "Ung Vương có lòng, từ chối thì bất kính."
Hoàng đế Dung Thịnh hôm nay phá lệ vui vẻ, uống thêm mấy chén, cười cũng nhiều.
"Bệ hạ trông vui vẻ quá, có thể chia sẻ với thần thiếp không?" Đức phi cười hỏi.
Đức phi là mẹ đẻ của Dung Lễ, đã qua tuổi 30, người mới trong cung xuất hiện lớp lớp, nhưng vinh sủng của nàng không giảm, rõ ràng nàng rất được thánh tâm.
"Trẫm thấy bọn nó huynh đệ hoà thuận, thật là vui mừng." Dung Thịnh cười, lại uống một chén rượu, "Đêm nay trẫm đến chỗ nàng."
"Vâng." Đức phi mỉm cười, đoan trang hào phóng, không cao ngạo không nóng nảy, đây cũng là điểm mà Dung Thịnh hài lòng về nàng nhất.
"Không hợp khầu vị sao?" Thẩm Bạch Cảnh thấp giọng hỏi.
"Tạm được, ta không đói lắm." Thấy đương lúc nâng ly cạn chén say sưa, vậy mà Thẩm Bạch Cảnh vẫn còn chú ý tới mình, Dung Hoa cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
"Đợi về phủ thì ăn chút điểm tâm đi." Thẩm Bạch Cảnh nghĩ tới việc ôm Dung Hoa cách một lớp quần áo mà vẫn thấy cộm tay quá đỗi, hắn lại thấy đau lòng không thôi.
"Được."
Công chúa Nghi Phương là vai chính, mẹ đẻ của cô là Minh phi cũng bận rộn giao tiếp với vương công đại thần, muốn tìm một mối hôn nhân tốt cho con gái mình.
Sau khi kết thúc, đoàn người lại đến tụ tập ở Ung Vương phủ, Dung Diễn lấy lý do trong phủ có việc bận để uyển chuyển từ chối.
"Sau này huynh đệ chúng ta phải thường xuyên tụ họp, đỡ phải xa mặt cách lòng, vậy là không tốt." Dung Lễ cười nâng chén, "Chén rượu này, chúc Dập vương và Lục đệ bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu."
"Mượn lời hay của Ung Vương." Thẩm Bạch Cảnh nâng chén, nghiêng đầu nhìn Dung Hoa, "Ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Huynh hữu đệ cung, không khí êm đẹp.
Dung Viễn cười cợt, "Nói đến đây, bản vương cũng có chút quà muốn tặng Dập vương, đã đến đây rồi, lát nữa Dập vương nhớ mang về nhé."
Dung Viễn nói rồi vỗ tay, hai thiếu niên mặc bạch y bước vào, nhìn xa xa thì hơi giống khí chất của Dung Hoa, nhưng nếu nhìn gần thì hoàn toàn không giống, trong mắt bọn họ hiện rõ vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Dập vương cảm thấy thế nào? Hai đứa này là cực phẩm đó, biết chơi lắm." Trong lời nói của Dung Viễn chứa đựng sự hèn mọn dung tục xấu xa, hắn muốn làm nhục Dung Hoa.
"Vậy có từng đọc sách chưa?" Thẩm Bạch Cảnh trực tiếp bỏ lơ Dung Viễn, hỏi hai người đứng ở dưới.
"Bẩm Vương gia, nô tài chưa từng đọc sách."
"Bẩm Vương gia, nô tài biết vài chữ."
Hai người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Bạch Cảnh, trong mắt loé lên vẻ vui mừng, không nói tới việc ngoại hình củaThẩm Bạch Cảnh rất đẹp, ngọc thụ lâm phong, cứ nghe nói Dập vương chưa từng bạc đãi người của hắn là biết, chỉ cần được Thẩm Bạch Cảnh nhìn trúng, miễn là không gây chuyện thị phi, nửa đời sau của người đó sẽ cực sung sướng.
"Thế có từng nghe qua, Học theo Hàm Đan, bắt chước bừa chưa?"
Người sáng suốt đều có thể nghe ra được Thẩm Bạch Cảnh đang tức giận, tên biết vài chữ kia trắng cả mặt, chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống.
"Tam ca làm gì vậy? Dù nó có đẹp thế nào thì cũng chẳng vào được mắt Dập vương đúng không? Đi xuống hết đi." Dung Lễ cười hoà giải, xua tay kêu hai chướng ngại vật kia lui xuống.
"Tứ đệ nói có lý, ai mà sánh bằng phong độ và tư thái của Lục đệ chứ? Dập vương, ta nói đúng không."
- ---------
(*) Học theo Hàm Đan: Học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm. (Trích giải thích từ điển Việt Trung)
- ----------
Ô kê tới phần quan trọng đây, như tui đã note ngay từ văn án, bộ này tui hốt về làm để ăn đường chứ không phải để ngẫm, với cả giọng văn, cách edit cổ đại của tui là vậy, tuy hơi lười đổi Dập vương phủ thành phủ Dập vương và ti tỉ thứ khác, nhưng mấy cái xưng hô tui để đừng có má nào vô chê nó "hiện đại" quá nha, tui học theo lời dịch của phim trên tivi hết đó, lên đó mà cãi.
- -------------
"Con thật có tâm." Hoàng đế đến, vừa lúc nghe được lời Dung Lễ, cười nói.
"Nhi thần làm huynh trưởng, tất nhiên là phải quan tâm nhiều hơn." Dung Lễ cung kính trả lời.
"Đa tạ hoàng huynh lo nghĩ cho." Dung Hoa cười nhàn nhạt, không quá thân thiết nhưng cũng không mất lễ nghĩa.
"Sau bữa tiệc này, trong phủ của bản vương có chuẩn bị rượu nhạt, Lục đệ phải vui lòng tới dự đó." Dung Lễ nói xong lại nhìn về phía Thẩm Bạch Cảnh, "Nếu Dập vương không chê, vậy thì cùng đi chứ?"
Thẩm Bạch Cảnh nhìn thoáng qua Dung Hoa, thấy đối phương khẽ gật đầu, không có ý phản đối, hắn mới nói: "Ung Vương có lòng, từ chối thì bất kính."
Hoàng đế Dung Thịnh hôm nay phá lệ vui vẻ, uống thêm mấy chén, cười cũng nhiều.
"Bệ hạ trông vui vẻ quá, có thể chia sẻ với thần thiếp không?" Đức phi cười hỏi.
Đức phi là mẹ đẻ của Dung Lễ, đã qua tuổi 30, người mới trong cung xuất hiện lớp lớp, nhưng vinh sủng của nàng không giảm, rõ ràng nàng rất được thánh tâm.
"Trẫm thấy bọn nó huynh đệ hoà thuận, thật là vui mừng." Dung Thịnh cười, lại uống một chén rượu, "Đêm nay trẫm đến chỗ nàng."
"Vâng." Đức phi mỉm cười, đoan trang hào phóng, không cao ngạo không nóng nảy, đây cũng là điểm mà Dung Thịnh hài lòng về nàng nhất.
"Không hợp khầu vị sao?" Thẩm Bạch Cảnh thấp giọng hỏi.
"Tạm được, ta không đói lắm." Thấy đương lúc nâng ly cạn chén say sưa, vậy mà Thẩm Bạch Cảnh vẫn còn chú ý tới mình, Dung Hoa cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
"Đợi về phủ thì ăn chút điểm tâm đi." Thẩm Bạch Cảnh nghĩ tới việc ôm Dung Hoa cách một lớp quần áo mà vẫn thấy cộm tay quá đỗi, hắn lại thấy đau lòng không thôi.
"Được."
Công chúa Nghi Phương là vai chính, mẹ đẻ của cô là Minh phi cũng bận rộn giao tiếp với vương công đại thần, muốn tìm một mối hôn nhân tốt cho con gái mình.
Sau khi kết thúc, đoàn người lại đến tụ tập ở Ung Vương phủ, Dung Diễn lấy lý do trong phủ có việc bận để uyển chuyển từ chối.
"Sau này huynh đệ chúng ta phải thường xuyên tụ họp, đỡ phải xa mặt cách lòng, vậy là không tốt." Dung Lễ cười nâng chén, "Chén rượu này, chúc Dập vương và Lục đệ bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu."
"Mượn lời hay của Ung Vương." Thẩm Bạch Cảnh nâng chén, nghiêng đầu nhìn Dung Hoa, "Ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Huynh hữu đệ cung, không khí êm đẹp.
Dung Viễn cười cợt, "Nói đến đây, bản vương cũng có chút quà muốn tặng Dập vương, đã đến đây rồi, lát nữa Dập vương nhớ mang về nhé."
Dung Viễn nói rồi vỗ tay, hai thiếu niên mặc bạch y bước vào, nhìn xa xa thì hơi giống khí chất của Dung Hoa, nhưng nếu nhìn gần thì hoàn toàn không giống, trong mắt bọn họ hiện rõ vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Dập vương cảm thấy thế nào? Hai đứa này là cực phẩm đó, biết chơi lắm." Trong lời nói của Dung Viễn chứa đựng sự hèn mọn dung tục xấu xa, hắn muốn làm nhục Dung Hoa.
"Vậy có từng đọc sách chưa?" Thẩm Bạch Cảnh trực tiếp bỏ lơ Dung Viễn, hỏi hai người đứng ở dưới.
"Bẩm Vương gia, nô tài chưa từng đọc sách."
"Bẩm Vương gia, nô tài biết vài chữ."
Hai người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Bạch Cảnh, trong mắt loé lên vẻ vui mừng, không nói tới việc ngoại hình củaThẩm Bạch Cảnh rất đẹp, ngọc thụ lâm phong, cứ nghe nói Dập vương chưa từng bạc đãi người của hắn là biết, chỉ cần được Thẩm Bạch Cảnh nhìn trúng, miễn là không gây chuyện thị phi, nửa đời sau của người đó sẽ cực sung sướng.
"Thế có từng nghe qua, Học theo Hàm Đan, bắt chước bừa chưa?"
Người sáng suốt đều có thể nghe ra được Thẩm Bạch Cảnh đang tức giận, tên biết vài chữ kia trắng cả mặt, chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống.
"Tam ca làm gì vậy? Dù nó có đẹp thế nào thì cũng chẳng vào được mắt Dập vương đúng không? Đi xuống hết đi." Dung Lễ cười hoà giải, xua tay kêu hai chướng ngại vật kia lui xuống.
"Tứ đệ nói có lý, ai mà sánh bằng phong độ và tư thái của Lục đệ chứ? Dập vương, ta nói đúng không."
- ---------
(*) Học theo Hàm Đan: Học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm. (Trích giải thích từ điển Việt Trung)
- ----------
Ô kê tới phần quan trọng đây, như tui đã note ngay từ văn án, bộ này tui hốt về làm để ăn đường chứ không phải để ngẫm, với cả giọng văn, cách edit cổ đại của tui là vậy, tuy hơi lười đổi Dập vương phủ thành phủ Dập vương và ti tỉ thứ khác, nhưng mấy cái xưng hô tui để đừng có má nào vô chê nó "hiện đại" quá nha, tui học theo lời dịch của phim trên tivi hết đó, lên đó mà cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.