Chương 17: Ngươi nghĩ lại một chút
Trường Phong Công Tử
29/08/2021
Edit: Dii đau lưng:)))))
- -----------
"Ý Đoan Vương là, hai tên tiểu quan không biết từ đâu ra kia có thể so với Lục hoàng tử con vợ cả ư?" Thẩm Bạch Cảnh nhướng mày, "Xem ra vừa rồi không nên cho hai người kia đi xuống, mà phải thẳng tay đánh chết."
"Ha ha ha, Dập vương nói đùa, nếu không thích vậy bản vương mang về tự mình hưởng thụ là được, cớ gì lại không thương hoa tiếc ngọc như thế." Dung Viễn nghe xong thì cắn răng, hắn hận nhất là thân phận con dòng chính của Dung Hoa, tự dưng lại giúp y tôn quý hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn không ngốc, cũng thấy được Thẩm Bạch Cảnh đang bảo vệ Dung Hoa, tuy khó hiểu nhưng hắn vẫn phải kiêng dè, Dung Hoa không đáng lo, nhưng Thẩm Bạch Cảnh nắm trọng binh trong tay, hắn không thể đắc tội.
"Đoan Vương biết thương hoa tiếc ngọc như thế, không biết có phải người được Đoan Vương yêu thương trong phủ đều là cái dạng này hay không." Đúng là Thẩm Bạch Cảnh phong lưu thật, cũng thích chơi một ít thứ mới lạ, nhưng hắn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không giống như Dung Viễn chỉ biết hành hạ người bên gối.
Dung Viễn cúi đầu uống rượu, không hé răng.
Chẳng mấy chốc tiệc đã tàn, Dung Lễ cố ý tiễn người ra cửa, kiên nhẫn giải thích một phen, lại còn tặng quà mới chịu thả cho đi.
Trong xe ngựa, Thẩm Bạch Cảnh nhéo nhéo tay Dung Hoa, "Ta thật sự không biết sẽ có chuyện như thế, nếu biết thì đã không tới."
"Vậy...... Ngươi suy nghĩ lại một chút, sao Đoan Vương lại cố tình nhét hai thiếu niên kia cho ngươi?" Dung Hoa tỏ ra khó hiểu mà hỏi, thật ra trong lòng đã rõ, Dung Viễn chỉ đang thử, chẳng qua cách của hắn quá thô thiển.
"Ta tự xét lại thì thấy, là thanh danh của vi phu không tốt, khiến chính quân phải chịu tủi thân, nên phạt ta sau này phải dính lấy ngươi mỗi ngày, cho bọn họ nhìn xem chúng ta phu thê tình thâm cỡ nào." Thẩm Bạch Cảnh càng nói càng tiến gần lại, kéo người vào lòng mà hôn.
"Còn...... Còn chưa nói xong mà?" Dung Hoa ngượng ngùng nói.
"Không có gì để nói, bản vương tự chứng minh, cho bọn họ câm miệng." Thẩm Bạch Cảnh nói, năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời, bên cạnh hắn chỉ có mình Dung Hoa, người trong thiên hạ tự nhiên sẽ hiểu, mọi nghi ngờ sẽ tan biến, trở thành hâm mộ và lời chúc phúc.
Còn người đánh xe ở đây, dù biết rõ là thân tín, nhưng Dung Hoa vẫn ngượng ngùng không dám giãy giụa mạnh, bị Thẩm Bạch Cảnh "vuốt ve" cả một đường.
Chuyện Dung Viễn đưa nam sủng cho Thẩm Bạch Cảnh trước mặt mọi người vốn chẳng thể giấu giếm, hơn nữa còn có thêm Dung Lễ ở đó, không bao lâu đã bị thêm mắm thêm muối truyền đi khắp chốn.
Dung Thịnh giận dữ, lấy lý do đức hạnh có vấn đề mà cấm túc Dung Viễn một tháng, dám tặng người cho phu quân của hoàng đệ mình, thanh danh của hắn đã xuống dốc không phanh.
"Đồ ngu, con đưa nam sủng cho Dập vương làm quái gì thế? Còn cố tình làm trước mặt Dung Hoa, con sợ thanh danh của mình chưa đủ xấu sao?" Nhu Quý Phi bực bội quở mắng.
"Nó được gả vào Dập vương phủ rồi, còn làm được cái gì to tác chứ." Dung Viễn khinh thường, "Còn nữa, Thẩm Bạch Cảnh phong lưu như thế, có thể cưng chiều nó được mấy ngày."
"Ngu xuẩn." Nhu Quý Phi giơ tay hất bay chung trà xuống đất "Dù nó có thành hôn đi nữa, dù người kia có là nam tử, dù không được sủng ái, dù không thể có con vợ cả, nhưng vẫn không thay đổi được chuyện nó là hoàng tử dòng chính duy nhất của Định Quốc, có hiểu chưa?"
"Mẫu hậu nó chết lâu rồi, con vợ cả có ích lợi gì?" Dung Viễn mạnh miệng chống đối, nhưng thật ra trong lòng hắn đã ý thức được sai lầm.
"Sau khi hoàng hậu Nghi Quy qua đời, bệ hạ đã nói lời vàng, cuộc đời này không lập hậu nữa, mẫu phi cho rằng con không còn cơ hội, không ngờ Dung Hoa lại từ bỏ ưu thế trời ban này, các hoàng tử còn lại đều như nhau, con lại là con cả, vận mệnh hai mẹ con chúng ta đều ở trong tay con, con không biết tranh giành chút nào sao?" Nhu Quý Phi thở dài một hơi, ngồi trên ghế quý phi, không ai có thể tranh được vị trí của hoàng hậu Nghi Quy, đó là nốt chu sa trong lòng hoàng đế, nhưng nàng cũng không tranh lại Đức phi, không phải Đức phi đẹp đẽ xuất chúng, mà là Đức phi biết cách đọc tâm hoàng đế.
- -----------
(*) Con cả khác con vợ cả nhé. Con cả là lớn tuổi nhất, con vợ cả hay con dòng chính (đích) nghĩa trên mặt chữ, do vợ cả sinh ra, ở đây chỉ hoàng hậu Nghi Quy.
- -----------
"Ý Đoan Vương là, hai tên tiểu quan không biết từ đâu ra kia có thể so với Lục hoàng tử con vợ cả ư?" Thẩm Bạch Cảnh nhướng mày, "Xem ra vừa rồi không nên cho hai người kia đi xuống, mà phải thẳng tay đánh chết."
"Ha ha ha, Dập vương nói đùa, nếu không thích vậy bản vương mang về tự mình hưởng thụ là được, cớ gì lại không thương hoa tiếc ngọc như thế." Dung Viễn nghe xong thì cắn răng, hắn hận nhất là thân phận con dòng chính của Dung Hoa, tự dưng lại giúp y tôn quý hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn không ngốc, cũng thấy được Thẩm Bạch Cảnh đang bảo vệ Dung Hoa, tuy khó hiểu nhưng hắn vẫn phải kiêng dè, Dung Hoa không đáng lo, nhưng Thẩm Bạch Cảnh nắm trọng binh trong tay, hắn không thể đắc tội.
"Đoan Vương biết thương hoa tiếc ngọc như thế, không biết có phải người được Đoan Vương yêu thương trong phủ đều là cái dạng này hay không." Đúng là Thẩm Bạch Cảnh phong lưu thật, cũng thích chơi một ít thứ mới lạ, nhưng hắn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không giống như Dung Viễn chỉ biết hành hạ người bên gối.
Dung Viễn cúi đầu uống rượu, không hé răng.
Chẳng mấy chốc tiệc đã tàn, Dung Lễ cố ý tiễn người ra cửa, kiên nhẫn giải thích một phen, lại còn tặng quà mới chịu thả cho đi.
Trong xe ngựa, Thẩm Bạch Cảnh nhéo nhéo tay Dung Hoa, "Ta thật sự không biết sẽ có chuyện như thế, nếu biết thì đã không tới."
"Vậy...... Ngươi suy nghĩ lại một chút, sao Đoan Vương lại cố tình nhét hai thiếu niên kia cho ngươi?" Dung Hoa tỏ ra khó hiểu mà hỏi, thật ra trong lòng đã rõ, Dung Viễn chỉ đang thử, chẳng qua cách của hắn quá thô thiển.
"Ta tự xét lại thì thấy, là thanh danh của vi phu không tốt, khiến chính quân phải chịu tủi thân, nên phạt ta sau này phải dính lấy ngươi mỗi ngày, cho bọn họ nhìn xem chúng ta phu thê tình thâm cỡ nào." Thẩm Bạch Cảnh càng nói càng tiến gần lại, kéo người vào lòng mà hôn.
"Còn...... Còn chưa nói xong mà?" Dung Hoa ngượng ngùng nói.
"Không có gì để nói, bản vương tự chứng minh, cho bọn họ câm miệng." Thẩm Bạch Cảnh nói, năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời, bên cạnh hắn chỉ có mình Dung Hoa, người trong thiên hạ tự nhiên sẽ hiểu, mọi nghi ngờ sẽ tan biến, trở thành hâm mộ và lời chúc phúc.
Còn người đánh xe ở đây, dù biết rõ là thân tín, nhưng Dung Hoa vẫn ngượng ngùng không dám giãy giụa mạnh, bị Thẩm Bạch Cảnh "vuốt ve" cả một đường.
Chuyện Dung Viễn đưa nam sủng cho Thẩm Bạch Cảnh trước mặt mọi người vốn chẳng thể giấu giếm, hơn nữa còn có thêm Dung Lễ ở đó, không bao lâu đã bị thêm mắm thêm muối truyền đi khắp chốn.
Dung Thịnh giận dữ, lấy lý do đức hạnh có vấn đề mà cấm túc Dung Viễn một tháng, dám tặng người cho phu quân của hoàng đệ mình, thanh danh của hắn đã xuống dốc không phanh.
"Đồ ngu, con đưa nam sủng cho Dập vương làm quái gì thế? Còn cố tình làm trước mặt Dung Hoa, con sợ thanh danh của mình chưa đủ xấu sao?" Nhu Quý Phi bực bội quở mắng.
"Nó được gả vào Dập vương phủ rồi, còn làm được cái gì to tác chứ." Dung Viễn khinh thường, "Còn nữa, Thẩm Bạch Cảnh phong lưu như thế, có thể cưng chiều nó được mấy ngày."
"Ngu xuẩn." Nhu Quý Phi giơ tay hất bay chung trà xuống đất "Dù nó có thành hôn đi nữa, dù người kia có là nam tử, dù không được sủng ái, dù không thể có con vợ cả, nhưng vẫn không thay đổi được chuyện nó là hoàng tử dòng chính duy nhất của Định Quốc, có hiểu chưa?"
"Mẫu hậu nó chết lâu rồi, con vợ cả có ích lợi gì?" Dung Viễn mạnh miệng chống đối, nhưng thật ra trong lòng hắn đã ý thức được sai lầm.
"Sau khi hoàng hậu Nghi Quy qua đời, bệ hạ đã nói lời vàng, cuộc đời này không lập hậu nữa, mẫu phi cho rằng con không còn cơ hội, không ngờ Dung Hoa lại từ bỏ ưu thế trời ban này, các hoàng tử còn lại đều như nhau, con lại là con cả, vận mệnh hai mẹ con chúng ta đều ở trong tay con, con không biết tranh giành chút nào sao?" Nhu Quý Phi thở dài một hơi, ngồi trên ghế quý phi, không ai có thể tranh được vị trí của hoàng hậu Nghi Quy, đó là nốt chu sa trong lòng hoàng đế, nhưng nàng cũng không tranh lại Đức phi, không phải Đức phi đẹp đẽ xuất chúng, mà là Đức phi biết cách đọc tâm hoàng đế.
- -----------
(*) Con cả khác con vợ cả nhé. Con cả là lớn tuổi nhất, con vợ cả hay con dòng chính (đích) nghĩa trên mặt chữ, do vợ cả sinh ra, ở đây chỉ hoàng hậu Nghi Quy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.