Chương 49: hán vương 1
Mặc Vũ
12/11/2017
Trên sông, hàng vạn ngọn đèn được đốt lên, đèn sáng như sao, dường
như dải ngân hà trên trời cũng quyến luyến phồn hoa chốn hồng trần mà
hợp lại giáng xuống dưới mặt sông Tần Hoài này, xua tan đi vẻ tịch mịch
cô liêu ngàn năm của ánh trăng. . .
Thu Trường Phong đang ở trên thuyền, đột nhiên nghĩ đến, dù có là cố đô lục triều thì cũng chỉ là gió thổi mưa bay. Hắn mang theo suy nghĩ này, bước lên thuyền lớn của Vinh công tử.Tên cao to lực lượng kia đã đi trước tìm Vinh công tử gì gì kia một lúc rồi, Thu Trường Phong đứng yên lặng ở mạn thuyền, nhìn về phía ánh đèn lập lòe xa xa.
Phía khoang tàu có mấy người đang đi tới, vây xung quanh một vị công tử như chúng tinh ủng nguyệt .
Công tử kia mặc y phục bằng gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, cố gắng làm ra vẻ thong dong bình tĩnh, khi nhìn thấy Thu Trường Phong thì hơi cẩn thận hỏi: "Các hạ tìm ta?"Y sớm nghe thủ hạ kể lại mọi chuyện, trong lòng mặc dù tức giận cũng biết đối thủ nếu đã dám lên đến tận thuyền thì không biết chừng sẽ có hậu thuẫn gì đó, không thể không dè chừng một chút.
Thu Trường Phong đột nhiên nói: "Vị này chắc là công tử Vinh Hoa Phú phủ Tùng Giang rồi."
Công tử kia sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngở, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ta là Vinh Hoa Phú, các hạ là. . ."
Mạnh Hiền âm thầm chấn động, không ngờ công tử trước mặt này lại làđại công tử của bố trang Vinh gia.
Phủ Tùng Giang vốn là vùng sản xuất vải lớn nhất thiên hạ, ca dao có câu:
"Mãi bất tận đích Tùng Giang bố
Thu bất tận đích Ngụy Đường sa."
Đại ý là Ngụy Đường của phủ Gia Hưng sản xuất vải sa (tên một loại mặt
Vivian Nhinhi tạm dịch: Vải Tùng Giang mua sao cho hết Sa Ngụy Đường vạn kiếp chẳng thu xonghàng dệt) vô số, phủ Tùng Giang dệt vải không ngừng, thiên hạ Đại Minh này, đến một nửa y phục, vải sa là từ hai vùng này mà ra.
Cũng bởi vì như vậy mà ở phủ Tùng Giang rất lắm nhà giàu, mà trong đó nổi danh nhất là bố trang Vinh gia, thậm chí có thể nói là phú giáp thiên hạ. Vinh gia chẳng những giàu có, mà dù là trong triều đình nghe nói cũng có thân thích nhà họ.
Nhưng Thu Trường Phong làm sao có thể quen Vinh Hoa Phú?
Thu Trường Phong cười nói: "Thực ra ta vốn cũng không quen Vinh công tử. . ."Vinh Hoa Phú trong lòng tức giận, thầm nghĩ, ngươi như thế chẳng phải lấy ta ra làm trò đùa à, đang định nổi giận thì chợt nghe Thu Trường Phong hỏi: "Vinh công tử chắc vẫn còn nhớ Lý Bích Nhi phủ Thuận Thiên chứ?"
Mặt Vinh Hoa Phú đột nhiên biến sắc, giống như kích động, lại như sợ hãi, hồi lâu mới thốt lên lời hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Thu Trường Phong cười nói: "Tại hạ Thu Trường Phong, mong Vinh công tử từ nay về sau chớ nên ép buộc, không biết Vinh công tử có thể nể mặt một chút hay không?"Bên cạnh có nữ tử dịu dàng nói: "Chuyện mặt mũi này nói nể là nể sao?" Nàng kia dung nhan mỹ lệ, y phục diêm dúa, rúc vào bên người Vinh công tử, hiển nhiên là được Vinh công tử sủng ái, mượn cớ nịnh nọt với cả làm nũng.
Không ngờ Vinh công tử đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một cái tát hạ xuống trên mặt nàng kia.
"Chát!" Một tiếng đét đẹt, nàng kia bụm mặt, lại che không nổi dấu tay đỏ tấy trên mặt, giật mình nói: "Chàng. . . chàng đánh ta?"
Vinh công tử lạnh lung nói: "Cút xuống đi, ở đây không có chỗ cho ngươinói chuyện."
Nàng kia dậm dậm chân, khóc chạy vào buồng nhỏ trên tàu. Lúc này Vinh công tử mới chắp tay nói: "Thu huynh đã có lời, tại hạ coi như chưa bao giờ quen biết Mị Nương là được. Hẹn trước không bằng gặp ngẫu nhiên, yến hội đã bắt đầu rồi, nếu Thu huynh không chê canh thừa thịt nguội thì xin mời vào ngồi một lát."
Mạnh Hiền thầm lấy làm lạ, không hiểu nổi vì sao Thu Trường Phong vừa nói tên Lý Bích Nhi ra đã khiến Vinh công tử có chút kiêu ngạo kia sửa ngay thái độ vậy?Thu Trường Phong tựa hồ đã sớm biết chuyện sẽ như vậy, khách khí nói: "Mặt mũi là người khác cho, nhưng thể diện thì là tự mình đánh mất, Vinh công tử đã nể mặt như vậy nếu tại hạ từ chối thì quả là bất kính rồi."
Vinh công tử cười lớn nói: "Mời vào đây!"
Mạnh Hiền trợn mắt há mồm, vốn tưởng là cảnh giương cung bạt kiếm, không ngờ lại giải quyết như vậy. Mà Thu Trường Phong lúc ấy đã đi vào yến hội.
Thu Trường Phong đang ở trên thuyền, đột nhiên nghĩ đến, dù có là cố đô lục triều thì cũng chỉ là gió thổi mưa bay. Hắn mang theo suy nghĩ này, bước lên thuyền lớn của Vinh công tử.Tên cao to lực lượng kia đã đi trước tìm Vinh công tử gì gì kia một lúc rồi, Thu Trường Phong đứng yên lặng ở mạn thuyền, nhìn về phía ánh đèn lập lòe xa xa.
Phía khoang tàu có mấy người đang đi tới, vây xung quanh một vị công tử như chúng tinh ủng nguyệt .
Công tử kia mặc y phục bằng gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, cố gắng làm ra vẻ thong dong bình tĩnh, khi nhìn thấy Thu Trường Phong thì hơi cẩn thận hỏi: "Các hạ tìm ta?"Y sớm nghe thủ hạ kể lại mọi chuyện, trong lòng mặc dù tức giận cũng biết đối thủ nếu đã dám lên đến tận thuyền thì không biết chừng sẽ có hậu thuẫn gì đó, không thể không dè chừng một chút.
Thu Trường Phong đột nhiên nói: "Vị này chắc là công tử Vinh Hoa Phú phủ Tùng Giang rồi."
Công tử kia sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngở, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ta là Vinh Hoa Phú, các hạ là. . ."
Mạnh Hiền âm thầm chấn động, không ngờ công tử trước mặt này lại làđại công tử của bố trang Vinh gia.
Phủ Tùng Giang vốn là vùng sản xuất vải lớn nhất thiên hạ, ca dao có câu:
"Mãi bất tận đích Tùng Giang bố
Thu bất tận đích Ngụy Đường sa."
Đại ý là Ngụy Đường của phủ Gia Hưng sản xuất vải sa (tên một loại mặt
Vivian Nhinhi tạm dịch: Vải Tùng Giang mua sao cho hết Sa Ngụy Đường vạn kiếp chẳng thu xonghàng dệt) vô số, phủ Tùng Giang dệt vải không ngừng, thiên hạ Đại Minh này, đến một nửa y phục, vải sa là từ hai vùng này mà ra.
Cũng bởi vì như vậy mà ở phủ Tùng Giang rất lắm nhà giàu, mà trong đó nổi danh nhất là bố trang Vinh gia, thậm chí có thể nói là phú giáp thiên hạ. Vinh gia chẳng những giàu có, mà dù là trong triều đình nghe nói cũng có thân thích nhà họ.
Nhưng Thu Trường Phong làm sao có thể quen Vinh Hoa Phú?
Thu Trường Phong cười nói: "Thực ra ta vốn cũng không quen Vinh công tử. . ."Vinh Hoa Phú trong lòng tức giận, thầm nghĩ, ngươi như thế chẳng phải lấy ta ra làm trò đùa à, đang định nổi giận thì chợt nghe Thu Trường Phong hỏi: "Vinh công tử chắc vẫn còn nhớ Lý Bích Nhi phủ Thuận Thiên chứ?"
Mặt Vinh Hoa Phú đột nhiên biến sắc, giống như kích động, lại như sợ hãi, hồi lâu mới thốt lên lời hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Thu Trường Phong cười nói: "Tại hạ Thu Trường Phong, mong Vinh công tử từ nay về sau chớ nên ép buộc, không biết Vinh công tử có thể nể mặt một chút hay không?"Bên cạnh có nữ tử dịu dàng nói: "Chuyện mặt mũi này nói nể là nể sao?" Nàng kia dung nhan mỹ lệ, y phục diêm dúa, rúc vào bên người Vinh công tử, hiển nhiên là được Vinh công tử sủng ái, mượn cớ nịnh nọt với cả làm nũng.
Không ngờ Vinh công tử đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một cái tát hạ xuống trên mặt nàng kia.
"Chát!" Một tiếng đét đẹt, nàng kia bụm mặt, lại che không nổi dấu tay đỏ tấy trên mặt, giật mình nói: "Chàng. . . chàng đánh ta?"
Vinh công tử lạnh lung nói: "Cút xuống đi, ở đây không có chỗ cho ngươinói chuyện."
Nàng kia dậm dậm chân, khóc chạy vào buồng nhỏ trên tàu. Lúc này Vinh công tử mới chắp tay nói: "Thu huynh đã có lời, tại hạ coi như chưa bao giờ quen biết Mị Nương là được. Hẹn trước không bằng gặp ngẫu nhiên, yến hội đã bắt đầu rồi, nếu Thu huynh không chê canh thừa thịt nguội thì xin mời vào ngồi một lát."
Mạnh Hiền thầm lấy làm lạ, không hiểu nổi vì sao Thu Trường Phong vừa nói tên Lý Bích Nhi ra đã khiến Vinh công tử có chút kiêu ngạo kia sửa ngay thái độ vậy?Thu Trường Phong tựa hồ đã sớm biết chuyện sẽ như vậy, khách khí nói: "Mặt mũi là người khác cho, nhưng thể diện thì là tự mình đánh mất, Vinh công tử đã nể mặt như vậy nếu tại hạ từ chối thì quả là bất kính rồi."
Vinh công tử cười lớn nói: "Mời vào đây!"
Mạnh Hiền trợn mắt há mồm, vốn tưởng là cảnh giương cung bạt kiếm, không ngờ lại giải quyết như vậy. Mà Thu Trường Phong lúc ấy đã đi vào yến hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.