Chương 50: Hán vương 2
Mặc Vũ
12/11/2017
Trong khoang thuyền to như vậy, chỉ đặt một bàn tiệc rượu, lại có tớigấp đôi người phục vụ.
Những nha hoàn, nô bộc, ca kĩ Tần Hoài kia nhìn thấy Thu Trường Phong tới, hai mắt mở tròn xoe, không hiểu nổi vì sao con người này lại đến đây.
Ở chỗ mạn thuyền đã có chuyện khác thường, trong yến tiệc có mấy người nhịn không được đứng lên, nghển cổ nhìn về phía bên này.
Chỉ có một người mặc bạch y nâng chén rượu, ngắm cảnh sông đêm.Thu Trường Phong đi đến trước bàn tiệc, chuyển mắt một cái liền chú ý đến người mặc bạch y kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, có ít người giống như hạc giữa bầy gà, khiến người ta chỉ liếc qua đã phải chú ý đến.
Trên bàn tiệc, tất cả mọi người đều hiếu kỳ về việc Thu Trường Phong đến đây, nhưng người mặc bạch y dù tuổi còn trẻ, lại có thể nhịn được tò mò, trấn định tự nhiên, nếu không có tâm tình cùng kiến thức phi thường, có thể nào như thế?
Mấy người đang đứng bên bàn tiệc đều là áo quần bằng gấm lưng đeo ngọc bội, người đứng ngoài rìa bên trái tay cầm quạt xếp, nhìn từ xa cóvẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn gần lại có vẻ hơi đầu trâu mặt ngựa, thấy Thu Trường Phong đến thì ngạc nhiên nói: "Hoa Phú huynh, vị này là. . ."
Sắc mặt Vinh công tử âm trầm bất định, cười lớn nói: "Tử Doãn huynh, vị huynh đài này họ Thu, Thu Trường Phong, chính là . . . bạn của tại hạ."
Tử Doãn nghe vậy, ra vẻ cởi mở nói: "Bạn của Hoa Phú huynh vậy cũng là bạn của ta."
Ánh mắt của Thu Trường Phong từ trên thân người mặc bạch y thu về, nhàn nhạt nói: "Bạn của Vinh công tử, nhưng xem ra không phải bạn củata."
Tử Doãn khẽ giật mình, trong lòng tức giận, càng không ngờ còn có người không thức thời như vậy.
Vinh công tử giả bộ như không có nghe được, lại giới thiệu tiếp: "Huynh đài, vị công tử này là Lôi công tử của Hoa Châu, chuyên kinh doanh trong ngành khai thác mở. Đúng rồi, Tử Doãn huynh kia họ Bối, buôn bán gốm sứ ở trấn Cảnh Đức.
Lôi công tử không giống công tử, mà ngược lại giống như một tên đồ tể, mười ngón tay đeo tới năm cái nhẫn vàng lấp lánh ánh kim, đêm tối cũngkhông ngăn được thứ ánh sáng lấp lánh của vàng. Y thấy Thu Trường Phong dường như cũng không quen thân với Vinh công tử lắm, lại chứng kiến cảnh Tử Doãn huynh xấu hổ, vì vậy mà y chỉ đưa tay ra, nhìn lòng bàn tay của mình, thuận tiện cho người ta nhìn mấy cái nhẫn của y, ngạo mạn nói: "Bạn của ta, không phải ai cũng có tư cách làm đâu."
Thu Trường Phong cười cười: "Chẳng hay trong mắt các hạ ngoài vàng ra còn có vị trí của bạn bè hay không?" Không để ý đến Lôi công tử tức giận đến mức mặt vàng như nến, ánh mắt Thu Trường Phong rơi trên người thứ ba.Người nọ không giống công tử cũng không giống thương nhân, lại giống một thư sinh. Mặt mũi tràn đầy phong độ của kẻ trí thức, phong thái nho nhã, thấy Thu Trường Phong nhìn sang thì chủ động chắp tay nói: "Thu huynh, tại hạ họ Giang, tên Thiên, tự là Nam Phi, hôm nay được gặp thực là may mắn."
Gã cũng không vì Thu Trường Phong ngạo mạn mà khiếp đảm, lại cũng không tỏ vẻ thân mật, nói chuyện thành khẩn, cặp mắt chính trực khẳng khái, thái độ đối nhân xử thế không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thu Trường Phong liếc Giang Nam Phi từ đầu đến chân, đột nhiên nói:"Huynh đài là người Huy Châu phải không?"
Trong mắt Giang Nam Phi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Vinh công tử, chỉ cho là y đã giới thiệu, Vinh công tử hiểu dụng ý của Giang Nam Phi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Nam Phi thấy thế, khó hiểu nói: "Tại hạ cùng với huynh đài vốn là không quen biết, tại sao huynh đài lại biết rõ tại hạ là người Huy Châu?"
Thu Trường Phong nói: "Huynh đài quần áo mộc mạc, cử chỉ văn nhã, thoạt nhìn không giống thương nhân. Nhưng "vật tụ theo loài, người phân theo nhóm", ở Đại Minh ta, kim loại Hoa Châu, gốm sứ trấn CảnhĐức, vải vóc phủ Tùng Giang đều nổi tiếng khắp thiên hạ, Vinh gia, Bối gia, Ninh gia cũng là vọng tộc khắp nơi, tiếng tăm lừng lẫy. . ."
Đám người Lôi công tử nghe Thu Trường Phong hiểu biết rõ về thân phận cũng như sản nghiệp của gia tộc của mình như vậy, trong sự tự hào cũng kèm theo kinh ngạc, thần sắc Vinh cổng tử lại có chút bất an, ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Thu Trường Phong căn bản không nhìn ba người Vinh công tử, chỉ nhìn Giang Nam Phi mà nói: "Mà huynh đài đứng giữa mấy người này, quần áo giản dị, không lộ vẻ thô lỗ, lại có khí khái, thân gia chắc chắn so rakhông kém ba vị này. Ta thấy giày của huynh đài là do Huy Châu sản xuất, dù cho cũ nát cũng không đổi, chắc chắn là vì dù có đi đường ngàn dặm nhưng lòng vẫn nhớ quê hương. Người trọng tình quê hương, hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, lại tao nhã tiết kiệm như thế chính là đặc thù của thương nhân Huy Châu, bởi vậy tại hạ mới vọng đoán huynh đài chính là người Huy Châu."
Giang Nam Phi càng nghe càng kinh ngạc, khâm phục nói: "Suy luận này của huynh đài thật sự đã khiến tại hạ mở rộng tầm mắt."
Mạnh Hiền thấy thế lại cảm thấy kì quái, thầm nghĩ thương nhân HuyChâu gần đây mặc dù phất lên nhưng Giang Nam Phi này cũng không thể là phú hào gì, vì sao Thu Trường Phong lại chỉ khách khí với duy nhất người này?
Con ngươi vừa chuyển, Mạnh Hiền cười nói: "Năng lực suy đoán của Thu huynh thì tiểu đệ đã bội phục sát đất từ lâu, chỉ là không hiểu vì sao Thu huynh lại có hứng thú với việc hắn là người Huy Châu như vậy."
Thu Trường Phong ánh mắt sắc như dao chăm chú nhìn Giang Nam Phi, chậm rãi nói: "Mạnh huynh có chỗ không biết rồi, họ Giang ở Huy Châu, rất đáng để chúng ta có hứng thú. Chẳng hay Giang huynh có biết mộtngười là thương nhân Huy Châu tên Giang Nguyên không?"
Giang Nam Phi nghiêm túc cung kính nói: "Tục danh của ông nội không dám tùy ý nói ra, chẳng lẽ huynh đài quen biết ông nội hay sao?" Y vừa nói như vậy, không ngờ vực gì nữa, chính là thừa nhận mình là cháu trai của Giang Nguyên."
Thu Trường Phong mỉm cười nói: "Quen biết thì không dám, nhưng là đã kính ngưỡng đại danh từ lâu. Nhớ Thái tổ năm đó phát binh nhập Hoàn (Hoàn là tên khác của tỉnh An Huy, Trung Quốc), thiếu lương thực, Giang Nguyên đã xuất ra hết tài lực của toàn gia tộc, ủng hộ mười vạn lượngquân lương, khiến Long nhan Thái Tổ cực kì vui mừng, đặc biệt ban thưởng cho Giang gia Huy Châu bốn chữ: "Trung Nghĩa Vô Song" . Tại hạ nghe được chuyện xưa cũng khâm phục không thôi."
Giang Nam Phi khiêm tốn nói: "Ông nội trước lúc lâm chung từng dặn dò phụ thân: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" (*), chữ "Đạo" này tại hạ thực không dám quên."
Thu Trường Phong ha ha cười, liếc xéo đám người Lôi công tử, trầm
(*) đại ý là quân tử xem trọng tiền tài, nhưng trước hết phải chú ý đến đạo lý. Trong chữ "đạo" ấy, danh dự và uy tín là vô cùng quan trọng.giọng nói: "Hay cho một câu "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" . Chỉ bằng tám chữ này đã nói lên tất cả rồi. Nhưng nếu không biết chữ bát ( bát ) này, cho dù phú quý địch quốc, cũng chỉ là loại nhà giàu mới nổi, chung quy cũng rơi vào kết cục suy tàn lụn bại." Dứt lời, thuận tay cầm lên bình rượu, Vinh công tử sớm bảo người lấy thêm bát đũa. Thu Trường Phong chỉ rót đầy hai chén rượu, nói với Giang Nam Phi: "Ta mời huynh một chén, không phải vì vinh hoa, mà chỉ vì hai chữ "quân tử" mà thôi."
Giang Nam Phi vội vàng nâng chén rượu lên, nói: "Hai chữ quân tử thực không dám nhận, đa tạ huynh đài." Y vốn không uống được rượu, nhưng thấy Thu Trường Phong hào phóng bừng bừng, cũng không khỏi khơi lênsĩ khí hào hùng một hơi uống cạn chén rượu kia.
Đám người Vinh công tử, Lôi công tử nghe thấy Thu Trường Phong đột nhiên đề cập đến Thái Tổ, trong lòng càng thêm run sợ, âm thầm suy đoán lai lịch của Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong bưng chén rượu, mắt cũng đang nhìn người mặc bạch y đang ngồi kia.
Mọi người nói chuyện xã giao, người nọ như cũ ngồi thẳng không coi ai ra gì, đến lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Các hạ suy đoán thật lợi hại, quả thật từ lúc sinh ra cho tới tại hạ ít thấy người được như cáchạ. . . chỉ là. . . chẳng hay các hạ có nhìn ra lai lịch của tại hạ hay không?"
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, thần sắc lại thong dong không gò bó, khóe miệng mang chút khinh thường, thái độ có thể nói là kiêu căng. Mũi gã rất cao, khuôn mặt cứng cỏi, hai hang lông mày rậm trông như hai thanh đao cài nghiêng dưới búi tóc kia.
Những nha hoàn, nô bộc, ca kĩ Tần Hoài kia nhìn thấy Thu Trường Phong tới, hai mắt mở tròn xoe, không hiểu nổi vì sao con người này lại đến đây.
Ở chỗ mạn thuyền đã có chuyện khác thường, trong yến tiệc có mấy người nhịn không được đứng lên, nghển cổ nhìn về phía bên này.
Chỉ có một người mặc bạch y nâng chén rượu, ngắm cảnh sông đêm.Thu Trường Phong đi đến trước bàn tiệc, chuyển mắt một cái liền chú ý đến người mặc bạch y kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, có ít người giống như hạc giữa bầy gà, khiến người ta chỉ liếc qua đã phải chú ý đến.
Trên bàn tiệc, tất cả mọi người đều hiếu kỳ về việc Thu Trường Phong đến đây, nhưng người mặc bạch y dù tuổi còn trẻ, lại có thể nhịn được tò mò, trấn định tự nhiên, nếu không có tâm tình cùng kiến thức phi thường, có thể nào như thế?
Mấy người đang đứng bên bàn tiệc đều là áo quần bằng gấm lưng đeo ngọc bội, người đứng ngoài rìa bên trái tay cầm quạt xếp, nhìn từ xa cóvẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn gần lại có vẻ hơi đầu trâu mặt ngựa, thấy Thu Trường Phong đến thì ngạc nhiên nói: "Hoa Phú huynh, vị này là. . ."
Sắc mặt Vinh công tử âm trầm bất định, cười lớn nói: "Tử Doãn huynh, vị huynh đài này họ Thu, Thu Trường Phong, chính là . . . bạn của tại hạ."
Tử Doãn nghe vậy, ra vẻ cởi mở nói: "Bạn của Hoa Phú huynh vậy cũng là bạn của ta."
Ánh mắt của Thu Trường Phong từ trên thân người mặc bạch y thu về, nhàn nhạt nói: "Bạn của Vinh công tử, nhưng xem ra không phải bạn củata."
Tử Doãn khẽ giật mình, trong lòng tức giận, càng không ngờ còn có người không thức thời như vậy.
Vinh công tử giả bộ như không có nghe được, lại giới thiệu tiếp: "Huynh đài, vị công tử này là Lôi công tử của Hoa Châu, chuyên kinh doanh trong ngành khai thác mở. Đúng rồi, Tử Doãn huynh kia họ Bối, buôn bán gốm sứ ở trấn Cảnh Đức.
Lôi công tử không giống công tử, mà ngược lại giống như một tên đồ tể, mười ngón tay đeo tới năm cái nhẫn vàng lấp lánh ánh kim, đêm tối cũngkhông ngăn được thứ ánh sáng lấp lánh của vàng. Y thấy Thu Trường Phong dường như cũng không quen thân với Vinh công tử lắm, lại chứng kiến cảnh Tử Doãn huynh xấu hổ, vì vậy mà y chỉ đưa tay ra, nhìn lòng bàn tay của mình, thuận tiện cho người ta nhìn mấy cái nhẫn của y, ngạo mạn nói: "Bạn của ta, không phải ai cũng có tư cách làm đâu."
Thu Trường Phong cười cười: "Chẳng hay trong mắt các hạ ngoài vàng ra còn có vị trí của bạn bè hay không?" Không để ý đến Lôi công tử tức giận đến mức mặt vàng như nến, ánh mắt Thu Trường Phong rơi trên người thứ ba.Người nọ không giống công tử cũng không giống thương nhân, lại giống một thư sinh. Mặt mũi tràn đầy phong độ của kẻ trí thức, phong thái nho nhã, thấy Thu Trường Phong nhìn sang thì chủ động chắp tay nói: "Thu huynh, tại hạ họ Giang, tên Thiên, tự là Nam Phi, hôm nay được gặp thực là may mắn."
Gã cũng không vì Thu Trường Phong ngạo mạn mà khiếp đảm, lại cũng không tỏ vẻ thân mật, nói chuyện thành khẩn, cặp mắt chính trực khẳng khái, thái độ đối nhân xử thế không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thu Trường Phong liếc Giang Nam Phi từ đầu đến chân, đột nhiên nói:"Huynh đài là người Huy Châu phải không?"
Trong mắt Giang Nam Phi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Vinh công tử, chỉ cho là y đã giới thiệu, Vinh công tử hiểu dụng ý của Giang Nam Phi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Nam Phi thấy thế, khó hiểu nói: "Tại hạ cùng với huynh đài vốn là không quen biết, tại sao huynh đài lại biết rõ tại hạ là người Huy Châu?"
Thu Trường Phong nói: "Huynh đài quần áo mộc mạc, cử chỉ văn nhã, thoạt nhìn không giống thương nhân. Nhưng "vật tụ theo loài, người phân theo nhóm", ở Đại Minh ta, kim loại Hoa Châu, gốm sứ trấn CảnhĐức, vải vóc phủ Tùng Giang đều nổi tiếng khắp thiên hạ, Vinh gia, Bối gia, Ninh gia cũng là vọng tộc khắp nơi, tiếng tăm lừng lẫy. . ."
Đám người Lôi công tử nghe Thu Trường Phong hiểu biết rõ về thân phận cũng như sản nghiệp của gia tộc của mình như vậy, trong sự tự hào cũng kèm theo kinh ngạc, thần sắc Vinh cổng tử lại có chút bất an, ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Thu Trường Phong căn bản không nhìn ba người Vinh công tử, chỉ nhìn Giang Nam Phi mà nói: "Mà huynh đài đứng giữa mấy người này, quần áo giản dị, không lộ vẻ thô lỗ, lại có khí khái, thân gia chắc chắn so rakhông kém ba vị này. Ta thấy giày của huynh đài là do Huy Châu sản xuất, dù cho cũ nát cũng không đổi, chắc chắn là vì dù có đi đường ngàn dặm nhưng lòng vẫn nhớ quê hương. Người trọng tình quê hương, hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, lại tao nhã tiết kiệm như thế chính là đặc thù của thương nhân Huy Châu, bởi vậy tại hạ mới vọng đoán huynh đài chính là người Huy Châu."
Giang Nam Phi càng nghe càng kinh ngạc, khâm phục nói: "Suy luận này của huynh đài thật sự đã khiến tại hạ mở rộng tầm mắt."
Mạnh Hiền thấy thế lại cảm thấy kì quái, thầm nghĩ thương nhân HuyChâu gần đây mặc dù phất lên nhưng Giang Nam Phi này cũng không thể là phú hào gì, vì sao Thu Trường Phong lại chỉ khách khí với duy nhất người này?
Con ngươi vừa chuyển, Mạnh Hiền cười nói: "Năng lực suy đoán của Thu huynh thì tiểu đệ đã bội phục sát đất từ lâu, chỉ là không hiểu vì sao Thu huynh lại có hứng thú với việc hắn là người Huy Châu như vậy."
Thu Trường Phong ánh mắt sắc như dao chăm chú nhìn Giang Nam Phi, chậm rãi nói: "Mạnh huynh có chỗ không biết rồi, họ Giang ở Huy Châu, rất đáng để chúng ta có hứng thú. Chẳng hay Giang huynh có biết mộtngười là thương nhân Huy Châu tên Giang Nguyên không?"
Giang Nam Phi nghiêm túc cung kính nói: "Tục danh của ông nội không dám tùy ý nói ra, chẳng lẽ huynh đài quen biết ông nội hay sao?" Y vừa nói như vậy, không ngờ vực gì nữa, chính là thừa nhận mình là cháu trai của Giang Nguyên."
Thu Trường Phong mỉm cười nói: "Quen biết thì không dám, nhưng là đã kính ngưỡng đại danh từ lâu. Nhớ Thái tổ năm đó phát binh nhập Hoàn (Hoàn là tên khác của tỉnh An Huy, Trung Quốc), thiếu lương thực, Giang Nguyên đã xuất ra hết tài lực của toàn gia tộc, ủng hộ mười vạn lượngquân lương, khiến Long nhan Thái Tổ cực kì vui mừng, đặc biệt ban thưởng cho Giang gia Huy Châu bốn chữ: "Trung Nghĩa Vô Song" . Tại hạ nghe được chuyện xưa cũng khâm phục không thôi."
Giang Nam Phi khiêm tốn nói: "Ông nội trước lúc lâm chung từng dặn dò phụ thân: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" (*), chữ "Đạo" này tại hạ thực không dám quên."
Thu Trường Phong ha ha cười, liếc xéo đám người Lôi công tử, trầm
(*) đại ý là quân tử xem trọng tiền tài, nhưng trước hết phải chú ý đến đạo lý. Trong chữ "đạo" ấy, danh dự và uy tín là vô cùng quan trọng.giọng nói: "Hay cho một câu "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" . Chỉ bằng tám chữ này đã nói lên tất cả rồi. Nhưng nếu không biết chữ bát ( bát ) này, cho dù phú quý địch quốc, cũng chỉ là loại nhà giàu mới nổi, chung quy cũng rơi vào kết cục suy tàn lụn bại." Dứt lời, thuận tay cầm lên bình rượu, Vinh công tử sớm bảo người lấy thêm bát đũa. Thu Trường Phong chỉ rót đầy hai chén rượu, nói với Giang Nam Phi: "Ta mời huynh một chén, không phải vì vinh hoa, mà chỉ vì hai chữ "quân tử" mà thôi."
Giang Nam Phi vội vàng nâng chén rượu lên, nói: "Hai chữ quân tử thực không dám nhận, đa tạ huynh đài." Y vốn không uống được rượu, nhưng thấy Thu Trường Phong hào phóng bừng bừng, cũng không khỏi khơi lênsĩ khí hào hùng một hơi uống cạn chén rượu kia.
Đám người Vinh công tử, Lôi công tử nghe thấy Thu Trường Phong đột nhiên đề cập đến Thái Tổ, trong lòng càng thêm run sợ, âm thầm suy đoán lai lịch của Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong bưng chén rượu, mắt cũng đang nhìn người mặc bạch y đang ngồi kia.
Mọi người nói chuyện xã giao, người nọ như cũ ngồi thẳng không coi ai ra gì, đến lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Các hạ suy đoán thật lợi hại, quả thật từ lúc sinh ra cho tới tại hạ ít thấy người được như cáchạ. . . chỉ là. . . chẳng hay các hạ có nhìn ra lai lịch của tại hạ hay không?"
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, thần sắc lại thong dong không gò bó, khóe miệng mang chút khinh thường, thái độ có thể nói là kiêu căng. Mũi gã rất cao, khuôn mặt cứng cỏi, hai hang lông mày rậm trông như hai thanh đao cài nghiêng dưới búi tóc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.