Chương 51: Hán vương 3
Mặc Vũ
12/11/2017
Thoạt nhìn người nọ dung nhan cổ quái, lại nhìn kĩ sẽ phát hiện người nọ cả khí độ lẫn dáng vẻ đều có chút cứng cỏi ngông cuồng nhưng lại
khiến cho người ta rung động sâu sắc. Thần sắc của gã có phần lơ đãng,
tựa hồ không có điều gì có thể khiến gã để tâm đến, cho dù Thu Trường
Phongđột ngột xuất hiện cũng không tạo cho gã chút hào hứng nào.
Nhưng người nọ còn rất trẻ.
Tính cách, dung mạo cũng như vẻ lười nhác dường như hoàn toàn kém xa so với tuổi.
Thu Trường Phong nhìn người nọ hồi lâu mới nói: "Ta không nhìn ra được."
Người nọ nhíu mày, ngược lại biểu cảm có chút kì quái: "Các hạ không nhìn ra?"Thu Trường Phong cười nói: "Ta chỉ có thể nghe ra các hạ nói khẩu âm phương Bắc."
Vinh công tử dàn hòa nói: "Huynh đài chẳng những nhãn lực tốt mà thính lực cũng không kém. Vị này là Diệp công tử, là nhân sĩ núi Trường Bạch, buôn bán da thảo, dược liệu, mới tới Giang Nam mà thôi.
Ánh mắt của Thu Trường Phong lóe lên, lẩm bẩm nói: "Diệp công tử núi Trường Bạch. . ." Vẫn còn lắc lắc đầu nói: "Tại hạ thật không có nghe nói qua."
Diệp công tử cười ha ha, hai hàng lông mày nhướng lên, dáng vẻ phóngtúng nói: "Nhân sinh như nước chảy bèo trôi, đã từng nghe nói hay chưa từng thì đã làm sao? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là quan trọng nhất. Huynh đài, không biết ta nói thế có đúng hay không?"
Thu Trường Phong nhìn Diệp công tử một lúc lâu mới gật đầu nói: "Đúng, rất đúng. Nhưng không biết huynh đài nghĩ thế nào mới là tận hưởng lạc thú trước mắt đây?"
Diệp công tử tay cầm chén rượu, ôm một ca cơ xinh đẹp trong ngực, ngâm nga: "Túy ngọa mỹ nhân tất, tỉnh hữu tửu tương bạn, bất cầu liên thành bích, chích cầu tâm vô hám."
Thu Trường Phong chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng cũng vẽ lên một đường cong, tươi cười nói: "Nói hay lắm. Xin hỏi đại danh của công tử?"
Diệp công tử vẫn ôm ca cơ kìa, cặp lông mày rậm dày như đao nhíuVivian Nhinhi tạm dịch: "Say - ngủ trên gối mĩ nhân
Tỉnh – thời lại có rượu làm bạn ta
Cầu chi ngọc bích liên thành
Chỉ cầu tâm chẳng tiếc than một lời."xuống, nói từng chữ: "Tên của tại hạ chỉ có một chữ Hoan, Hoan của "tầm hoan tác nhạc" . Diệp Hoan."
Hai người hai mắt nhìn nhau, tựa hồ có sấp vang chớp giật. Người bên ngoài nhìn vào, không hiểu tại sao trong lòng cũng có chút thắc thỏm không yên.
Thu Trường Phong rốt cục dời ánh mắt từ trên người Diệp Hoan, thấy mọi người vẫn còn đứng đấy. khẽ mỉm cười nói: "Có rượu, có đồ ăn, có ca có vũ, chư vị còn đứng đấy làm gì?"
Khi Thu Trường Phong nghiêm túc giống như là có lưỡi đao sắc trongtay, có thể giết người giống như đầu bếp róc thịt bò vậy. Hai người Lôi công tử, Bối Tử Doãn mặc dù không biết thân phận của hắn, nhưng đều ý thức được là người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường, bởi vậy mặc dù tức giận việc Thu Trường Phong hùng hổ dọa người thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Thấy Thu Trường Phong đột nhiên cười cười, như ngày đông giá rét đột ngột vào hạ, đều âm thầm thở phào, nhao nhao ngồi xuống, lại gắng hết sức cách xa Thu Trường Phong ra một chút.
Ngược lại chỉ có Giang Nam Phi không thẹn với lương tâm, rất có hảo cảm với Thu Trường Phong là ngồi bên cạnh Thu Trường Phong.Mạnh Hiền thấy thế chỉ có thể thở dài với kiểu người như Thu Trường Phong này. Bất kể ở đâu, có lộ ra thân phận hay không đều bộc lộ rõ tài năng. Nhìn vẻ mặt cùng với dáng vẻ bất mãn của Bối Tử Doãn, Mạnh Hiền có cảm giác cùng chí hướng, chủ đông đến gần hỏi: "Không biết mấy vị công tử hôm nay quây quần tại một chỗ là định làm gì đây?"
Bối Tử Doãn thấy Mạnh Hiền đến cùng với Thu Trường Phong lại dễ gần như vậy cũng có chút thụ sủng nhược kinh, vội đáp: "Hôm nay là thịnh hội Hoa quốc trên sông Tần Hoài. Chắc hẳn hai vị huynh đài đây cũng biết đi."Con ngươi của Mạnh Hiền khẽ chuyển, nói: "Chẳng lẽ mấy vị công tử hẹn gặp nhau là vì nâng đỡ một hoa hậu?" Y thuận miệng đoán một câu, thấy vẻ mặt của mọi người trở nên khác thường, hình như đã đoán trúng thì không khỏi có hơi bái phục mình cũng có tài như Thu Trường Phong, kinh ngạc mà rằng: "Vậy mấy vị công tử đây nhìn trúng cô nương nào?"
Hắn đã sớm biết chuyện "hoa quốc luận hậu" này là chọn từ Tần Hoài bát diễm mà ra, cũng sớm nhìn đến trên sông có tám chiếc thuyền hoa, mỗi chiếc thuyền đều tiện nghi đầy đủ, xa hoa, lộng lẫy. Tám chiếc thuyền hoa như mộng như ảo, cảnh giống như tiên cảnh, có thể nói là phong cách mỗi cái mỗi khác. Điểm giống nhau duy nhất đó là nơi ánh đèn chiếusáng rực rỡ nhất đều có một nữ tử cực kì xinh đẹp ngồi ở đó.
Có tiếng sáo trúc du dương, có tiếng huyền cầm sâu kín, có nữ nhi khẽ hé môi hồng cất tiếng hát ca. . . nhất thời, mặt nước gợn sóng lăn tăn, tiếng mái chèo khua mặt nước hữu tình, nét kiều diễm phong tình nơi sông Tần Hoài này càng hơn trước kia. . .
Vinh công tử không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Người đang hát đây chính là một trong Tần Hoài bát diễm, tên gọi Liễu Mi NHi, giọng hát của nàng nhu hòa mềm mại, còn thêm tư thái mị hoặc, có thể nói là nhất Tần Hoài.
Lôi công tử vỗ bàn, cười lạnh nói: "Ta nghe giống như vịt đực kêu gàotrên sông, êm tai chỗ nào?"
Bối Tử Doãn phe phẩy quạt xếp, cười nói: "Lôi công tử quả là người hào sảng nói chuyện sảng khoái nhưng thực đúng với lòng ta. Kì thực tuy nói được xưng là Tần Hoài bát diễm, nhưng Liễu Mi Nhi quá mị, Vạn Đình Đình quá lạnh, Đổng Tâm Nhụy tuy cầm nghệ không tồi nhưng khả năng ca phú lại có hạn, Biện Tiểu Uyển có tài văn chương, nhưng cầm nghệ lại không bằng Đổng Tâm Nhụy. . ."
Những cô gái này ngươi đều có thể bới móc ra vấn đề, vẫn nói "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", chỉ sợ kẻ thù trong mắt ngươi sẽ hóa phân nhãorồi. Ngươi bỡn cợt mỉa mai những nữ nhân đó không đáng một đồng, hơn nửa là vì đã nâng đỡ hết rồi.
Bối Tử Doãn vẫn còn rung đùi đắc ý mà nói: "Trong "Tần Hoài bát diễm", nếu nói là tuyển vào "tứ phi" thì những người ta vừa nói có lẽ cũng có thể, nhưng chuyện hoa quốc luận hậu cũng giống như "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị" vậy, người có thể lên làm hoa hậu mới được xem như cực phẩm."
Lôi công tử lớn tiếng nói: "Đúng vậy, được cái xưng "phi tử" thì có vị gì? Theo ta thấy, chuyện Vân Cầm Nhi thành hoa hậu là không còn bàn cãi gìnữa rồi."
Mạnh Hiền lẩm bẩm: "Vân Cầm Nhi. . ." Ánh mắt vừa đổi, nhìn về phía mấy người nói: "Mấy vị công tử đây muốn giúp Vân Cầm Nhi sao?"
Thấy mọi người không ai đáp lời, nhưng hiển nhiên vẻ mặt thể hiện rằng bọn họ đã bị Mạnh Hiền đoán trúng, Mạng Hiền thở dài: "Mấy vị công tử đều có gia thế bất phàm, có mấy người các ngươi giúp đỡ, Vân Cầm Nhi kia chỉ sợ muốn không trở thành hoa hậu cũng khó." Nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ ác, các ngươi đưa Vân Câm Nhi lên ngôi hoa hậu không khó, cái khó chính là Vân Cầm Nhi chỉ có một người, bốn người cácngươi sẽ chia nhau thế nào đây?
Lôi công tử cười ngạo nghễ nói: "Đúng vậy, kì thật chỉ bằng một mình ta thì việc nâng đỡ một hoa hậu cũng không phải vấn đề, Ta thật sự hi vọng không có ai tranh giành với mình, bằng không thì cũng không tránh khỏi quá mức không thú vị rồi."
Thu Trường Phong đang nhìn ra ngoài mặt sông, lẩm bẩm: "Tuyệt đối sẽ không không thú vị, ta có thể cam đoan, sẽ thú vị lắm đây."
Nhưng người nọ còn rất trẻ.
Tính cách, dung mạo cũng như vẻ lười nhác dường như hoàn toàn kém xa so với tuổi.
Thu Trường Phong nhìn người nọ hồi lâu mới nói: "Ta không nhìn ra được."
Người nọ nhíu mày, ngược lại biểu cảm có chút kì quái: "Các hạ không nhìn ra?"Thu Trường Phong cười nói: "Ta chỉ có thể nghe ra các hạ nói khẩu âm phương Bắc."
Vinh công tử dàn hòa nói: "Huynh đài chẳng những nhãn lực tốt mà thính lực cũng không kém. Vị này là Diệp công tử, là nhân sĩ núi Trường Bạch, buôn bán da thảo, dược liệu, mới tới Giang Nam mà thôi.
Ánh mắt của Thu Trường Phong lóe lên, lẩm bẩm nói: "Diệp công tử núi Trường Bạch. . ." Vẫn còn lắc lắc đầu nói: "Tại hạ thật không có nghe nói qua."
Diệp công tử cười ha ha, hai hàng lông mày nhướng lên, dáng vẻ phóngtúng nói: "Nhân sinh như nước chảy bèo trôi, đã từng nghe nói hay chưa từng thì đã làm sao? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là quan trọng nhất. Huynh đài, không biết ta nói thế có đúng hay không?"
Thu Trường Phong nhìn Diệp công tử một lúc lâu mới gật đầu nói: "Đúng, rất đúng. Nhưng không biết huynh đài nghĩ thế nào mới là tận hưởng lạc thú trước mắt đây?"
Diệp công tử tay cầm chén rượu, ôm một ca cơ xinh đẹp trong ngực, ngâm nga: "Túy ngọa mỹ nhân tất, tỉnh hữu tửu tương bạn, bất cầu liên thành bích, chích cầu tâm vô hám."
Thu Trường Phong chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng cũng vẽ lên một đường cong, tươi cười nói: "Nói hay lắm. Xin hỏi đại danh của công tử?"
Diệp công tử vẫn ôm ca cơ kìa, cặp lông mày rậm dày như đao nhíuVivian Nhinhi tạm dịch: "Say - ngủ trên gối mĩ nhân
Tỉnh – thời lại có rượu làm bạn ta
Cầu chi ngọc bích liên thành
Chỉ cầu tâm chẳng tiếc than một lời."xuống, nói từng chữ: "Tên của tại hạ chỉ có một chữ Hoan, Hoan của "tầm hoan tác nhạc" . Diệp Hoan."
Hai người hai mắt nhìn nhau, tựa hồ có sấp vang chớp giật. Người bên ngoài nhìn vào, không hiểu tại sao trong lòng cũng có chút thắc thỏm không yên.
Thu Trường Phong rốt cục dời ánh mắt từ trên người Diệp Hoan, thấy mọi người vẫn còn đứng đấy. khẽ mỉm cười nói: "Có rượu, có đồ ăn, có ca có vũ, chư vị còn đứng đấy làm gì?"
Khi Thu Trường Phong nghiêm túc giống như là có lưỡi đao sắc trongtay, có thể giết người giống như đầu bếp róc thịt bò vậy. Hai người Lôi công tử, Bối Tử Doãn mặc dù không biết thân phận của hắn, nhưng đều ý thức được là người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường, bởi vậy mặc dù tức giận việc Thu Trường Phong hùng hổ dọa người thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Thấy Thu Trường Phong đột nhiên cười cười, như ngày đông giá rét đột ngột vào hạ, đều âm thầm thở phào, nhao nhao ngồi xuống, lại gắng hết sức cách xa Thu Trường Phong ra một chút.
Ngược lại chỉ có Giang Nam Phi không thẹn với lương tâm, rất có hảo cảm với Thu Trường Phong là ngồi bên cạnh Thu Trường Phong.Mạnh Hiền thấy thế chỉ có thể thở dài với kiểu người như Thu Trường Phong này. Bất kể ở đâu, có lộ ra thân phận hay không đều bộc lộ rõ tài năng. Nhìn vẻ mặt cùng với dáng vẻ bất mãn của Bối Tử Doãn, Mạnh Hiền có cảm giác cùng chí hướng, chủ đông đến gần hỏi: "Không biết mấy vị công tử hôm nay quây quần tại một chỗ là định làm gì đây?"
Bối Tử Doãn thấy Mạnh Hiền đến cùng với Thu Trường Phong lại dễ gần như vậy cũng có chút thụ sủng nhược kinh, vội đáp: "Hôm nay là thịnh hội Hoa quốc trên sông Tần Hoài. Chắc hẳn hai vị huynh đài đây cũng biết đi."Con ngươi của Mạnh Hiền khẽ chuyển, nói: "Chẳng lẽ mấy vị công tử hẹn gặp nhau là vì nâng đỡ một hoa hậu?" Y thuận miệng đoán một câu, thấy vẻ mặt của mọi người trở nên khác thường, hình như đã đoán trúng thì không khỏi có hơi bái phục mình cũng có tài như Thu Trường Phong, kinh ngạc mà rằng: "Vậy mấy vị công tử đây nhìn trúng cô nương nào?"
Hắn đã sớm biết chuyện "hoa quốc luận hậu" này là chọn từ Tần Hoài bát diễm mà ra, cũng sớm nhìn đến trên sông có tám chiếc thuyền hoa, mỗi chiếc thuyền đều tiện nghi đầy đủ, xa hoa, lộng lẫy. Tám chiếc thuyền hoa như mộng như ảo, cảnh giống như tiên cảnh, có thể nói là phong cách mỗi cái mỗi khác. Điểm giống nhau duy nhất đó là nơi ánh đèn chiếusáng rực rỡ nhất đều có một nữ tử cực kì xinh đẹp ngồi ở đó.
Có tiếng sáo trúc du dương, có tiếng huyền cầm sâu kín, có nữ nhi khẽ hé môi hồng cất tiếng hát ca. . . nhất thời, mặt nước gợn sóng lăn tăn, tiếng mái chèo khua mặt nước hữu tình, nét kiều diễm phong tình nơi sông Tần Hoài này càng hơn trước kia. . .
Vinh công tử không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Người đang hát đây chính là một trong Tần Hoài bát diễm, tên gọi Liễu Mi NHi, giọng hát của nàng nhu hòa mềm mại, còn thêm tư thái mị hoặc, có thể nói là nhất Tần Hoài.
Lôi công tử vỗ bàn, cười lạnh nói: "Ta nghe giống như vịt đực kêu gàotrên sông, êm tai chỗ nào?"
Bối Tử Doãn phe phẩy quạt xếp, cười nói: "Lôi công tử quả là người hào sảng nói chuyện sảng khoái nhưng thực đúng với lòng ta. Kì thực tuy nói được xưng là Tần Hoài bát diễm, nhưng Liễu Mi Nhi quá mị, Vạn Đình Đình quá lạnh, Đổng Tâm Nhụy tuy cầm nghệ không tồi nhưng khả năng ca phú lại có hạn, Biện Tiểu Uyển có tài văn chương, nhưng cầm nghệ lại không bằng Đổng Tâm Nhụy. . ."
Những cô gái này ngươi đều có thể bới móc ra vấn đề, vẫn nói "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", chỉ sợ kẻ thù trong mắt ngươi sẽ hóa phân nhãorồi. Ngươi bỡn cợt mỉa mai những nữ nhân đó không đáng một đồng, hơn nửa là vì đã nâng đỡ hết rồi.
Bối Tử Doãn vẫn còn rung đùi đắc ý mà nói: "Trong "Tần Hoài bát diễm", nếu nói là tuyển vào "tứ phi" thì những người ta vừa nói có lẽ cũng có thể, nhưng chuyện hoa quốc luận hậu cũng giống như "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị" vậy, người có thể lên làm hoa hậu mới được xem như cực phẩm."
Lôi công tử lớn tiếng nói: "Đúng vậy, được cái xưng "phi tử" thì có vị gì? Theo ta thấy, chuyện Vân Cầm Nhi thành hoa hậu là không còn bàn cãi gìnữa rồi."
Mạnh Hiền lẩm bẩm: "Vân Cầm Nhi. . ." Ánh mắt vừa đổi, nhìn về phía mấy người nói: "Mấy vị công tử đây muốn giúp Vân Cầm Nhi sao?"
Thấy mọi người không ai đáp lời, nhưng hiển nhiên vẻ mặt thể hiện rằng bọn họ đã bị Mạnh Hiền đoán trúng, Mạng Hiền thở dài: "Mấy vị công tử đều có gia thế bất phàm, có mấy người các ngươi giúp đỡ, Vân Cầm Nhi kia chỉ sợ muốn không trở thành hoa hậu cũng khó." Nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ ác, các ngươi đưa Vân Câm Nhi lên ngôi hoa hậu không khó, cái khó chính là Vân Cầm Nhi chỉ có một người, bốn người cácngươi sẽ chia nhau thế nào đây?
Lôi công tử cười ngạo nghễ nói: "Đúng vậy, kì thật chỉ bằng một mình ta thì việc nâng đỡ một hoa hậu cũng không phải vấn đề, Ta thật sự hi vọng không có ai tranh giành với mình, bằng không thì cũng không tránh khỏi quá mức không thú vị rồi."
Thu Trường Phong đang nhìn ra ngoài mặt sông, lẩm bẩm: "Tuyệt đối sẽ không không thú vị, ta có thể cam đoan, sẽ thú vị lắm đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.