Đế Yến

Chương 126: Lượng nhận 1

Mặc Vũ

14/11/2017

Thu Trường Phong đứng im một hồi lâu trong gió lạnh, mưa rơi. Mưa rơi rào rào lên đầu làm tỉnh giấc mộng lứa đôi, như dệt mùa thu buồn.

Đương nhiên hắn đã nhận ra Diệp Vũ Hà trước khi gặp mặt tại lễ chúc thọ mà từ hơn mười năm trước – bên bờ sông Tần Hoài đã thấy mặt nhớ lòng.Thời điểm chạm mặt nhau hẳn Diệp Vũ Hà không nhớ rõ nhưng hơn mười năm hắn vẫn nhớ như in trong lòng.

Lúc hắn nhìn thấy Diệp Vũ Hà đã không biết phải quyết tâm bao lần đè nén xúc động, hắn không thể tỏ ra thân mật với Diệp Vũ Hà, có muốn vậy cũng không được để xảy ra.

Nhưng lúc này trong lòng của hắn không được có Diệp Vũ Hà, không được có một người nào, cho dù là chỉ nói cười trên miệng. Thế nhưng dù hắn lo cho an nguy của Diệp Vũ Hà đến mấy chăng nữa làm sao có thể buông bỏ được chuyện liên quan đến Kim Long quyết và trăm họ?Từ trước tới nay Thu Trường Phong chưa từng gặp tình huống khó xử như thế, hiện tại hắn khó có thể lựa chọn một giải pháp toàn vẹn. Đột nhiên thân hắn hơi chấn động, hắn quay đầu nhìn về phía đại điện Kim Sơn Tự. Nơi đó có một tia lửa tím bay lên trời, dù trời đang mưa vẫn sáng lạn rõ ràng.

Ngọn lửa bốc lên thành hình vân kỵ, trên không trung vang lên tiếng boong boong gấp gáp. Thu Trường Phong lập tức nhận ra đó là tín hiệu cầu cứu tối khẩn của Yến Lặc kỵ.

Thượng sự gặp nguy sao?Ý niệm lóe lên trong đầu, Thu Trường Phong không do dự nữa mà cõng Diệp Vũ Hà phóng về phía đại điện Kim Sơn Tự.

Cong đường này ngược hẳn với phương hướng truy kích Trương Định Biên, nhưng hắn không thể làm khác.

So với an nguy của Thượng sư thì chuyện Kim Long quyết cứ tạm để sang một bên. Đây là lý do hắn giải thích cho bản thân nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn lởn vởn ý niệm, so với an nguy của Diệp Vũ Hà thì tính mạng của hắn cứ tạm thời dẹp sang một bên.

Có nhiều chuyện Diệp Vũ Hà không biết nhưng hắn rõ lắm.Mất thời gian bằng uống một chung trà, Thu Trường Phong đã tới chủ điện Kim Sơn Tự. Đánh với Trương Định Biên một trận tuy so chiêu chẳng mấy nhưng có thể gọi là rất lao tâm lao lực, so với đánh nhau kịch liệt mấy trăm hiệp còn phải ra sức hơn nhiều. Hắn đã mỏi mệt lắm rồi, kiên trì được đến bây giờ là do ý chí sắt thép chịu đựng. Nhưng khi vội vàng chạy về chủ điện Kim Sơn Tự thì thể lực của hắn đã phục hồi được tám phần.

Hắn còn muốn dành khí lực, để khí lực cho tác chiến. Hắn đã ngửi được mùi nguy hiểm nồng đậm, sát cơ rất sâu. Đêm mưa ở Kim Sơn, thoạt nhìn đã thấy từng bước từng bước kinh hồn.Yến Lặc kỵ cầu viện, dù Thu Trường Phong nóng vội nhưng hắn không giống như người khác nhìn thấy lờicầu cứu, đến trước chùa thì xông thẳng vào đại điện. Nếu hành động vậy hắn đã chết cách đây bảy năm rồi.

Diêu Nghiễm Hiếu nói không sai, hắn khác Vệ Thiết Y nhất là, tuy hắn nghĩ nhiều nhưng tuyệt nhiên không muốn đảm đương trách nhiệm mà chỉ muốn tận tâm tận lực đánh bại địch thủ.

Đại địch của cả bọn vốn chỉ có một tên phản nghịch tiền triều Trương Định Biên nhưng Trương Định Biên đi tìm Kim Long quyết. Dù thế nào đinữa cũng không tìm Diêu Nghiễm Hiếu làm gì.

Trong Kim Sơn này sao lại còn có địch nhân, địch nhân là ai, tại sao lại gây ra chuyện này?



Lúc Thu Trường Phong nghĩ đến điều này thì đã đứng bên ngoài điện, toàn thân ướt nhẹp nước mưa. Nước mưa lành lạnh thấm vào người, gió lạnh thổi qua lại càng lanh nhưng lòng của Thu Trường Phong còn lạnh hơn.

Tiếng sấm ì ùng nhỏ dần, ngọn đèn trong đại điện mờ tỏ, có tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi ... nhưng không còn tiếng chuông, phạn xướng, cũngkhông có tiếng nói của ai cả.

Trong đại điện chỉ có thi thể ngổn ngang, tình hình vô cùng thê thảm.

Nhân thủ Yến Lặc kỵ đều chết cả.

Phật điện vốn trang nghiêm giờ trông chẳng khác tu la địa ngục.

Thu Trường Phong cảm thấy khí lạnh buốt sống lưng. Dù hắn cảm thấy tình thế gấp gáp nhưng căn bản khôn ngờ Yến Lặc kỵ của Vệ Thiết Y đều toàn quân bị diệt.Ai là hung thủ, ra tay độc ác như thế không lưu lại dư địa?

Lưng Thu Trường Phong cõng Diệp Vũ Hà chầm chậm đi vào trong đại điện, song quyền nắm chặt lại. Mắt hắn nhìn quanh quất các thi thể khắp đại điện. Tâm tư của hắn xoay chuyển vì chưa nhìn thấy thi thể Diêu Nghiễm Hiếu và công chúa Vân Mộng.

Trong lòng hắn lẫn lộn các cảm xúc khiếp sợ, giận dữ lại thầm hô may mắn. Toàn quân Yến Lặc kỵ bị diệt tuy gây cảm giác kinh tâm nhưn Diêu Nghiễm Hiếu và công chúa Vân Mộng vẫn còn có một tia sinh cơ ...

Khi thảm án xảy ra, Thu Trường Phong không có mặt ở trong điện, hắnchỉ có thể phán đoán sự tình, bởi vậy cảm thấy may mắn. Nếu hắn có mặt tại đây lúc ấy ...chỉ sợ tâm đã chìm xuống rồi.

Diêu Nghiễm Hiếu chết rồi nhưng thi thể biến mất hẳn phải có huyền cơ gì đó trong chuyện này?

Thu Trường Phong không nghĩ được điểm ấy, ánh mắt rơi trên một thi thể. Thi thể kia úp sấp vào đỉnh đồng, khói vẫn bay khi mờ khi tỏ, người đã đi rồi.

Nhìn trang phục thì người chết này chính là Vệ Thiết Y!Vệ Thiết Y cũng đã chết tại đây. Trong lòng Thu Trường Phong rung động dữ dội. Hắn từ từ đến gần, ánh mắt lập lòe. Mặt Vệ Thiết Y úp xuống đất, áo vấy móng, một tay vẫn nắm chặt đoạn đao gãy.



Đao đã gãy, điều đó có thể thấy cuộc chém giết lúc trước kịch liệt. Không hiểu được là cao thủ phương nào mà đến Vệ Thiết Y cũng không thể may mắn thoát được?

Nếu như tất cả mọi người đã chết rồi thì tín hiệu cầu viện vừa được phóng thích là ai ra tay?

Chẳng lẽ lại bảo thế địch nhân hung mãnh, trong thời gian một chungtrà người phóng tín hiệu cũng đã bị đánh chết?

Thu Trường Phong nghĩ tới đây liền đặt Diệp Vũ Hà cạnh đỉnh hương ở trong điện. Hắn thò tay ra lật thi thể Vệ Thiết Y để xem xem vì sao mà gã chết.

Thi thể lật lại, khuôn mặt hiện ra. Mục quang Thu Trường Phong trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc này, một luồng đao quang phi xuất, ánh sáng chói lòa lóe lên, chỉ một thoáng đã đến cổ họng Thu Trường Phong.Một đao thật độc.

Đó là đao gãy của Vệ Thiết Y, thi thể kia lại không phải là Vệ Thiết Y. Có người đã hoán đổi trang phục Vệ Thiết Y, nằm giả chết chờ tại đây. Y tính Thu Trường Phong nhất định sẽ đến xem. Bọn chúng chẳng những tru sát Yến Lặc kỵ mà còn muốn trảm Thu Trường Phong tại đây.

Tên giả trang làm Vệ Thiết Y vừa xuất đao, miệng vừa cười thật độc ác như thể đã thấy máu Thu Trường Phong chảy ra.

Đây vốn là một kích có tính toán tỉ mỉ.Đây cũng là một kích tất sát.

Nhưng Thu Trường Phong lại giống như đang chờ đợi một kích này.

Đao quang lóe lên, Thu Trường Phong đã giơ khuỷu tay, điểm một cái bằng cùi trỏ trúng cổ tay người kia. Bàn tay người nọ tê rần, đơn đao tuột khỏi tay. “Đinh” một tiếng, cắm xuống nền gạch.

Người nọ khẽ giật mình, không kịp biến chiêu thì con ngươi đột nhiên lồi ra, trắng dã như sắp chết, cổ họng kêu ặc ặc như muốn thổ ra, nói không ra lời.Thu Trường Phong tiến lên trước, một chưởng đập vào cổ họng người nọ, chặt đứt sinh cơ của thích khách.

Trong mắt tên thích khách kia có vẻ không hiểu, sắc mặt Thu Trường Phong thản nhiên nói khẽ: “Ngươi giả trang thành Vệ Thiết Y, mặt sấp xuống đất để ta không nhìn thấy mặt của ngươi. Nhưng ngươi không biết sau cổ Vệ Thiết Y có một nốt ruồi đen, ngươi không có.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook