Đế Yến

Chương 127: Lượng nhận 2

Mặc Vũ

14/11/2017

Mắt người nọ chớp một cái, tay cầm đao buông lỏng, thở nốt hơi cuối cùng. Người nọ đã nhắm mắt chết rồi.

Gã chết không oan.Gáy người nọ không có nốt ruồi, thi thể không phải là Vệ Thiết Y. Có người giả dạng Vệ Thiết Y, cái này không cần nói cũng biết là có người đang tính kế. Chuyện này về sau ngẫm lại thì rõ ràng như một cộng một bằng hai vậy.

Trong lúc hương khói bay bay, bầu không khí trong đại điện mờ mịt, thi thể ở khắp nơi, máu chảy tràn nền gạch mà có thể nhìn thấy điểm sơ hở ấy há lại bình thường?

Đây là một sơ hở nhỏ trong toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ, trong ngàn người may ra chỉ có một người để tâm. Chỉ có thể là Thu Trường Phong nhìn rađiểm sơ hở này. Thích khách có thể chết trên tay người này, cũng đành phải nhắm mắt lại.

Thu Trường Phong một chưởng đánh gục thích khách, khi quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Vũ Hà kinh ngạc nhìn mình. Diệp Vũ Hà đã tỉnh lại và thấy hết mọi thứ trước mắt trong lòng không tin được chuyện xảy ra ngay trước mắt mình.

Nàng chỉ nhớ trước khi hôn mê nhìn thấy Thu Trường Phong là người cuối cùng.

Trong khi ngất đi, nàng không biết Trương Định Biên thật hung hăng ởchỗ này. Lúc trước xuất kiếm đánh vào niệm châu của Trương Định Biên, mặc dù Diệp Vũ Hà kinh sợ uy thế phong vân của Trương Định Biên nhưng vẫn không chịu thua. Bởi vậy nàng liên thủ với Thu Trường Phong, liên thủ để bắt giết Trương Định Biên.

Không ngờ lại gặp phải Trương Định Biên trên được, năm nỗ thủ Yến Lặc kỵ vừa phóng nỗ tiễn thì đã mất mạng, nàng mới đâm ra ba kiếm đã bị dính một quyền của Trương Định Biên ở hậu tâm.

Thân pháp của Trương Định Biên cực nhanh, chiêu thức rất nhanh, thật sự làm người khác khó có thể tưởng tượng.Trong một khắc, nàng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng. Khi Thu Trường Phong tới gần, chẳng phân biệt nổi địch ta bèn đâm ra một kiếm. Lúc nghe thấy tiếng nói của Thu Trường Phong thì mới vội vàng gồng người cưỡng ép thu kiếm lại. Khi nhìn thấy Thu Trường Phong nàng mới thổ huyết nhắm mắt, ngã xuống

Chẳng biết tại sao mà từ trong đôi mắt của Thu Trường Phong nàng lờ mờ cảm thấy như đã từng quen biết, khi thấy hắn tiến tói nàng có thể mặc kệ mà ngất đi – chẳng cần biết gì.

Tận sâu trong lòng, nàng có cảm giác, Thu Trường Phong luôn thủ hộbên cạnh. Tuy nhiên nàng với hắn mới chỉ nhìn thấy nhau vài lần.



Hôn mê một chốc hoặc là thật lâu. Vừa mộng vừa thấy tròng trành, thời gian dường như hỗn độn. Lúc nàng mở mắt ra không cảm thấy thất vọng có lẽ bởi vì nhìn thấy Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong không bỏ mặc nạng. Trong nội tâm nàng không hiểu tại sao mà cảm thấy ấm áp. Nhưng nàng nhìn những thi thể bên trong điện bỗng chốc hoảng sợ, nhìn thấy thi thể xuất đao, nàng bị chấn động không kiềm chế được. Một khắc kia như thể dùng lại, toàn thân bủn rủn. Nhìn thấy Thu Trường Phong đánh gục thích khách, lòng nàng yên ổn lạimột chút.

Cảm thấy Thu Trường Phong nhìn sang, sắc mặt nàng lại trở nên lạnh nhạt, nàng nhíu mày bảo: “ Ngươi nên để gã sống.”

Thu Trường Phong khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Diệp Vũ Hà, hỏi: "Vì sao ?" Diệp Vũ Hà quay lại nhìn đám thi thể nằm đầy trên mặt đất, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ, chúng ta hoàn toàn không hề biết chút gì, nếu như ngươi lưu lại tên thích khách để kiếm manh mối thì không chừng còn có thể ép hỏi ra hung thủ là ai. "Thu Trường Phong chỉ cười cười, trong mắt lóe lên quang mang nói: "Ta không cần hỏi. "

Không đợi Diệp Vũ Hà mở miệng hỏi Thu Trường Phong đã nói : "Bởi vì kể cả chúng ta không đi tìm hung thủ thì bọn chúng cũng sẽ tới tìm chúng ta. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ bọn chúng là được. "

Diệp Vũ Hà hơi bấ ngờ, cố gắng ngồi thẳng dậy nói: "Ngươi nói hung thủ vẫn đang ở phụ cận quanh đây sao?"

Hung thủ là ai? Chẳng lẽ hung thủ chẳng những muốn giết Diêu Nghiễm Hiếu, giết đám Yến Lặc kỵ mà còn định đem những người có chút quanhệ đến chuyện này như Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà trảm thảo trừ căn, một mẻ hốt gọn hay sao ?

Làm sao Thu Trường Phong lại biết hung thủ nhất định sẽ đến?

Diệp Vũ Hà nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy mơ hồ, thoáng nhìn làn khói hương đang lượn lờ ra bay ra từ cái đỉnh, hô lên thất thanh : "Không tốt, lập tức rời khỏi nơi này nhanh. "

Sắc mặt Thu Trường Phong khẽ biến, hỏi lại : "Vì sao?"

Sắc mặt Diệp Vũ Hà đầy vẻ lo lắng, cố gắng đứng lên, hoảng loạn nói:"Làn khói hương này có vấn đề. Chỉ sợ rằng trong khói có độc!"

Thu Trường Phong nhanh chóng đứng dậy, thân hình thoáng lay động, thanh âm khàn khàn nói ( hơi hồ nghi nói ): "Chẳng lẽ bọn chúng bố trí ám toán chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian để âm thầm hạ độc chúng ta sao?"



Diệp Vũ Hà vừa sợ lại vừa giận, lập tức nắm lấy Thu Trường Phong rồi nói: "Đi. " Trong khoảnh khắc này, toàn thân nàng đột nhiên đầy sức lực, định kéo Thu Trường Phong ra khỏi đại điện.

Tuy phía ngoài điện là cảnh mưa to gió lớn nhưng so với ở lại đây thì antoàn hơn rất nhiều.

Nhưng Diệp Vũ Hà vừa mới cất bước thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở lên trắng bệch như tuyết.

Chỉ thấy ở phía ngoài điện có rất nhiều bóng người đang đứng, lúc này này có hơn mười hắc y nhân đang đi đến, sắc mặt tất cả đều lạnh lùng, nhìn hai người Thu Trường Phong như đang nhìn hai người đã chết.

Cầm đầu đám hắc y nhân là hai người, một người có sắc mặt vàng như nến, ở nhân trung ( Chỗ lõm ở phía dưới mũi và phía trên môi của mặt người ) có một cụm râu ( giống Nhật Bản ấy ), hai vệt lông mày gần nhưnối liền với nhau, thoạt nhìn toát lên vẻ lạnh lẽo khó có thể nói lên lời. Còn người còn lại có khuôn mặt mầu đỏ, ngay cả chòm râu cũng có mầu đỏ, người này mặc trên người một bộ y phục màu đỏ, cũng là người duy nhất không mặc hắc y như đám còn lại. Người mặc bộ đồ đỏ đứng yên ở đó trông giống như một ngọn lửa đang cháy giữa màn đêm vậy.

Khi Diệp Vũ Hà vừa thấy người có sắc mặt vàng như nến kia, rốt cục cũng đã biết hung thủ là ai, cũng đã hiểu vì sao đối thủ lại đuổi cùng giết tận bọn họ như vậy.Bởi vì ân oán của bọn họ chỉ có thể dùng đến máu tươi mới có thể giải quyết.

Người có khuôn mặt vàng như nến kia chính là Tàng Địa Cửu Thiên.

Đệ đệ của Tàng Địa Cửu Thiên vì Thu Trường Phong mà chết bên bờ sông Tần Hoài, còn Diệp Vũ Hà thì liên thủ với Vệ Thiết Y một lần bắn chết mấy chục nhẫn giả, làm cho Tàng Địa Cửu Thiên chạy trối chết, đối với những tên uy khấu Đông Doanh có tính cách có thù tất báo này, tổn thương thảm trọng như vậy thì sao có chuyện không báo thù cơ chứ?

Diệp Vũ Hà chỉ không ngờ được rằng, bọn chúng báo thù nhanh đến vậy.Trong khi Triệu Vương đang dẫn Thiên Sách vệ kết hợp với Cẩm Y Vệ bất ngờ tiến vào Định Hải tiễu sát hang ổ của đám người này, không ngờ Tàng Địa Cửu Thiên lại liều lĩnh đến Kim Sơn.

Nếu như là lúc bình thường thì Diệp Vũ Hà sẽ chẳng hề sợ hãi, nhưng lúc này nàng không những đang bị thương mà còn bị trúng độc. Lúc trước, khi Thu Trường Phong bị trúng độc, có Diệp Vũ Hà tới cứu, nhưng lúc này, khi Diệp Vũ Hà đang trọng thương và cũng bị trúng độc thì ai tới cứu nàng đây ?

Trong lòng Diệp Vũ Hà thầm hận, đáng ra nàng có thể phát hiện ra sớmhơn, nhưng bị thương đã khiến khứu giác của nàng bị giảm đi rất nhiều, hơn nữa chẳng hiểu sao khi vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Thu Trường Phong, suy nghĩ cũng có chút mơ màng, vì thế đến lúc phát giác ra trúng độc thì cũng đã muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook