Chương 42: nhật nguyệt 5
Mặc Vũ
12/11/2017
Đột nhiên công chúa Vân Mộng tiến lên một bước, ngẩng khuôn mặt đẹp
nhìn thật sâu vào Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không nghĩ nhiều.Ngươi
coi thường ta điêu ngoa tùy hứng, không biết đúng mực. Chắc ngươi đang
trách ta đường đột tới làm hư hết chuyện của ngươi. Nếu không phải vì ta thì không chừng ngươi đã bắt được tên mặt quỷ rồi.”
Thu Trường Phong không ngờ là công chúa Vân Mộng cũng hiểu chuyện như vậy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Công chúa không cần để bụng, chuyện đã qua thì coi như xong đi. Nếu không có ngươi không chừng căn bản không biết người mặt quỷ.”
Công chúa Vân Mộng không kiềm được “Phù” một tiếng cười, cô lại tiến thêm bước nữa, gần sát người Thu Trường Phong. Thu Trường Phongđành phải lùi về sau.
Hai người một tiến một lui cùng vào trong phòng.
Lúc công chúa Vân Mộng đứng tại cửa phòng, Thu Trường Phong thấy rõ ràng công chúa Vân Mộng đã khép cửa phòng lại. Thu Trường Phong nhíu mày lại bảo: “Công chúa điện hạ, người không ngủ được nhưng ty chức lại muốn ngủ.”
Hắn nói ngọt ngào bởi vì đối mặt với người con gái yêu kiều thế này thì thật sự hắn cũng khó có thể nói nhạt nhẽo được.Hắn chưa bao giờ nghĩ công chúa Vân Mộng lại yêu kiều như thế, cũng không ngờ được công chúa Vân Mộng yêu kiều lại có vẻ thùy mị khác hẳn như vậy.
Công chúa Vân Mộng vẫn đứng gần cửa, dường như toàn thân mềm ra, sắc mặt rạng ngời như ánh nắng chiều. Làn thu ba như nước, vẻ nhu tình tựa thủy, nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ rất nhiều mới hiểu được … Biểu hiện bên ngoài của ngươi rất lãnh khốc nhưng kỳ thật ngươi có quan tâm tới ta.”
Vốn Thu Trường Phong định nói, dù ai gặp nạn ta đều đi cứu. Nhìn sự uoán trong ánh mắt công chúa Vân Mộng, đành nói: “Công chúa, muộn rồi …”
“Chưa muộn.” công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn ngón chân, mái tóc đen rủ xuống lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Cổ của cô dưới ánh đèn hình như cũng hồng lên, “Đến giờ ta mới suy nghĩ cần thận, đối với ta giờ chưa muộn. Lúc ấy trước mặt gã mặt quỷ làm vẻ lạnh lung với ta, kỳ thật ngươi sợ bị người chế trụ. Ngươi không làm vậy thì không cứu được ta.” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Thu Trường Phong nói rằng: “Mà ngươi có thể truy tung tới càng cho thấy ngươi có lòng với ta, rất lưu ý tới ta.”Khuôn mặt Thu Trường Phong trở nên cổ quái, gượng cười hỏi: “Vậy hả?”
Trong đôi mắt của công chúa Vân Mộng tràn đầy vẻ nhu tình, thì thầm: “Hương thơm trên người ta dễ chịu hay không?”
Dù Thu Trường Phong dù tỉnh táo mà nghe vậy cũng xém phát ho, sắc mặt tái nhợt có phần lúng túng, thật hắn không còn lời nào để nói.
Công chúa là phụ nữ, trên người phụ nữ hiếm khi không có mùi thơm, mà trên người công chúa Vân Mộng lại càng thơm. Nhưng hương thơm trên người cô không tầm thường thong dụng mà mùi thơm như thấm vào ruột gan.Mũi Thu Trường Phong không có vấn đề, chẳng những không có vấn đề mà lại rất thính, mùi thơm đó đã ngửi thấy từ lâu.
Công chúa Vân Mộng ngóng nhìn Thu Trường Phong bảo: “Khi ta bị cái tên Tàng Địa Cửu Hãm gì đó bắt đi thì rất sợ hãi. Ta thấy hắn chạy vào rừng nên sợ các ngươi đuổi không kịp, vì thế đã ném trộm một cục trầm hương nhỏ. Hương thơm trên người ta chính là loại hương trầm này. Hương thơm này được hải ngoại tiến cống, giống như Hỏa Hạc được Trịnh đại nhân Trịnh Hòa đưa về. Một mẩu nhỏ thế mà hương thơm trên đó vài năm chưa tan hết. Ta rất thích mùi thơm này bởi vậy nên để trầm hương theo người. Ta chỉ mong có người ngửi được mùi trầm hương, phát giácđiều khác thường mà tìm tới cứu ta.
Thu Trường Phong cười cười, nói từ từ: “Đúng là công chúa điện hạ rất thông minh, vào thời điểm đó còn biết tự cứu mình.” Đúng là hắn theo mùi trầm hương mà đuổi Tàng Địa Cửu Hãm, về điểm này chắc Tàng Địa Cửu Hãm không hiểu được.
Công chúa Vân Mộng tiếp tục thì thầm: “Mặc dù ta biết tự cứu mình nhưng phải có người quan tâm, quen biết mới tới cứu ta.”
Ánh trăng như nước, nhu tình cũng như nước. công chúa Vân Mộng từ từ bước tới trước mặt Thu Trường Phong, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn ThuTrường Phong, dịu dàng như nước điềm tĩnh nói: “Ta vẫn có ước mơ một người như vậy, hiện tại gặp ngươi mới biết, hóa ra … ngươi chính là người đó.”
Ánh trăng hiền hòa chiếu qua chấn song chạm trổ hình hoa văn không rõ ràng bằng ngọn đèn lồng kia chiếu vào.
Vẻ thùy mị dịu dàng trong mắt công chúa Vân Mộng còn hơn cả ánh trăng kia.
Thu Trường Phong nhìn Vân Mộng, sắc mặt lại càng trắng bệch. Phải chi công chúa Vân Mộng đưa thiên quân vạn mã xông tới hắn còn biết đườngứng đối, đằng này công chúa trở nên lạ lùng hoàn toàn như thế làm hắn không biết nên ứng đối thế nào.
Công chúa Vân Mộng cười khẽ, đột nhiên xoay người tựa lưng về phía Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không ngủ được, cũng là vì ta cứ mãi nghĩ đến những lời vừa rồi. Ta nói ra những lời này … trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.”
Cô không nói thêm câu nào nữa, cất bước như thể muốn đi, bỗng nhiên nhìn thấy thùng gỗ trong phòng thì mỉm cười bảo: “Ngươi còn chưa tắm sao?” Cô thò tay xuống nước rồi nói: “Nước nguội mất rồi.”Biểu hiện của cô lúc này hoàn toàn như cô gái rơi vào lưới tình, thử độ ấm lạnh cho tình lang. Thu Trường Phong thấy vậy trên mặt cũng tỏ vẻ khác thường, đúng lúc này đột nhiên công chúa Vân Mộng kêu lên một tiếng rơi vào trong thùng gỗ, bọt nước văng tung tóe.
Thu Trường Phong cả kinh, không thể nghĩ được vì sao như thế.
Cái thùng gỗ như một con yêu quái mở cái miệng như bồn máu nuốt người ta vào.
Mặc dù công chúa Vân Mộng không bị nuốt vào nhưng cô đã bị ngã xuống nước mà ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không kêu nổi, hai chânđạp đạp nhìn như sắp bị chết đuối.
Thu Trường Phong chạy ngay đến gần thùng nước, bàn tay vươn ra kéo công chúa ra ngoài, hắn sốt sắng nhìn vào mặt công chúa Vân Mộng.
Một khắc đó, hắn tưởng là nhẫn giả xuất hiện dùng huyễn thuật chế trụ công chúa. Chỉ thấy khuôn mặt công chúa như giận lại như cười, hắn giật mình từ từ thả lỏng bàn tay.
Cặp mắt của công chúa Vân Mộng long lanh nhìn Thu Trường Phong, thì thào: “Đến giờ ta mới xác định đúng ngươi quan tâm tới ta.”Thu Trường Phong dở khóc dở cười, dù hắn có sở trường đoán tâm tư kẻ khác nhưng nhất thời không đoán được tâm ý của cô gái tinh quái này.
Chẳng lẽ là … công chúa Vân Mộng cố ý rơi xuống nước để xem hắn có sốt sắng hay không? Cô công chúa điêu ngoa này suy cho cùng có tâm ý gì đây?
Kiềm chế ý nghĩ lại, Thu Trường Phong thở dài bảo: “Công chúa ướt hết rồi, trở về đổi y phục rồi ngủ đi nếu không thì cảm lạnh mất, ty chức đảm đương không nổi.”
Công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn thì thấy y phục ướt đẫm, dính sát cơthể, ráng hồng lan dần lên gò má, dậm chận la lên: “Ngươi … xấu xa.” Cô quay đầu đi nhanh, đến cửa bỗng đứng lại bảo: “Y phục của ngươi cũng ướt rồi, thay nhanh đi.”
Lúc này Thu Trường Phong mới để ý, vừa rồi hắn kéo công chúa lên cũng bị nước ướt toàn thân nên cười xấu hổ: “Cái này cũng không gấp.”
Công chúa Vân Mộng dậm chân gắt gỏng: “Nếu ngươi không thay y phục bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ. Không được, ta nhất định phải nhìn thấy ngươi thay xong y phục rồi mới đi.” Thần thái lúc này của cô vừa ngượng ngùng vừa ân cần, vừa trách nhẹ nhàng vừa có thêm nũng nịu, nếu cóngười ngoài nhìn thấy hẳn đã cho ràng cô hoàn toàn thích Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong không ngờ là công chúa Vân Mộng cũng hiểu chuyện như vậy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Công chúa không cần để bụng, chuyện đã qua thì coi như xong đi. Nếu không có ngươi không chừng căn bản không biết người mặt quỷ.”
Công chúa Vân Mộng không kiềm được “Phù” một tiếng cười, cô lại tiến thêm bước nữa, gần sát người Thu Trường Phong. Thu Trường Phongđành phải lùi về sau.
Hai người một tiến một lui cùng vào trong phòng.
Lúc công chúa Vân Mộng đứng tại cửa phòng, Thu Trường Phong thấy rõ ràng công chúa Vân Mộng đã khép cửa phòng lại. Thu Trường Phong nhíu mày lại bảo: “Công chúa điện hạ, người không ngủ được nhưng ty chức lại muốn ngủ.”
Hắn nói ngọt ngào bởi vì đối mặt với người con gái yêu kiều thế này thì thật sự hắn cũng khó có thể nói nhạt nhẽo được.Hắn chưa bao giờ nghĩ công chúa Vân Mộng lại yêu kiều như thế, cũng không ngờ được công chúa Vân Mộng yêu kiều lại có vẻ thùy mị khác hẳn như vậy.
Công chúa Vân Mộng vẫn đứng gần cửa, dường như toàn thân mềm ra, sắc mặt rạng ngời như ánh nắng chiều. Làn thu ba như nước, vẻ nhu tình tựa thủy, nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ rất nhiều mới hiểu được … Biểu hiện bên ngoài của ngươi rất lãnh khốc nhưng kỳ thật ngươi có quan tâm tới ta.”
Vốn Thu Trường Phong định nói, dù ai gặp nạn ta đều đi cứu. Nhìn sự uoán trong ánh mắt công chúa Vân Mộng, đành nói: “Công chúa, muộn rồi …”
“Chưa muộn.” công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn ngón chân, mái tóc đen rủ xuống lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Cổ của cô dưới ánh đèn hình như cũng hồng lên, “Đến giờ ta mới suy nghĩ cần thận, đối với ta giờ chưa muộn. Lúc ấy trước mặt gã mặt quỷ làm vẻ lạnh lung với ta, kỳ thật ngươi sợ bị người chế trụ. Ngươi không làm vậy thì không cứu được ta.” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Thu Trường Phong nói rằng: “Mà ngươi có thể truy tung tới càng cho thấy ngươi có lòng với ta, rất lưu ý tới ta.”Khuôn mặt Thu Trường Phong trở nên cổ quái, gượng cười hỏi: “Vậy hả?”
Trong đôi mắt của công chúa Vân Mộng tràn đầy vẻ nhu tình, thì thầm: “Hương thơm trên người ta dễ chịu hay không?”
Dù Thu Trường Phong dù tỉnh táo mà nghe vậy cũng xém phát ho, sắc mặt tái nhợt có phần lúng túng, thật hắn không còn lời nào để nói.
Công chúa là phụ nữ, trên người phụ nữ hiếm khi không có mùi thơm, mà trên người công chúa Vân Mộng lại càng thơm. Nhưng hương thơm trên người cô không tầm thường thong dụng mà mùi thơm như thấm vào ruột gan.Mũi Thu Trường Phong không có vấn đề, chẳng những không có vấn đề mà lại rất thính, mùi thơm đó đã ngửi thấy từ lâu.
Công chúa Vân Mộng ngóng nhìn Thu Trường Phong bảo: “Khi ta bị cái tên Tàng Địa Cửu Hãm gì đó bắt đi thì rất sợ hãi. Ta thấy hắn chạy vào rừng nên sợ các ngươi đuổi không kịp, vì thế đã ném trộm một cục trầm hương nhỏ. Hương thơm trên người ta chính là loại hương trầm này. Hương thơm này được hải ngoại tiến cống, giống như Hỏa Hạc được Trịnh đại nhân Trịnh Hòa đưa về. Một mẩu nhỏ thế mà hương thơm trên đó vài năm chưa tan hết. Ta rất thích mùi thơm này bởi vậy nên để trầm hương theo người. Ta chỉ mong có người ngửi được mùi trầm hương, phát giácđiều khác thường mà tìm tới cứu ta.
Thu Trường Phong cười cười, nói từ từ: “Đúng là công chúa điện hạ rất thông minh, vào thời điểm đó còn biết tự cứu mình.” Đúng là hắn theo mùi trầm hương mà đuổi Tàng Địa Cửu Hãm, về điểm này chắc Tàng Địa Cửu Hãm không hiểu được.
Công chúa Vân Mộng tiếp tục thì thầm: “Mặc dù ta biết tự cứu mình nhưng phải có người quan tâm, quen biết mới tới cứu ta.”
Ánh trăng như nước, nhu tình cũng như nước. công chúa Vân Mộng từ từ bước tới trước mặt Thu Trường Phong, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn ThuTrường Phong, dịu dàng như nước điềm tĩnh nói: “Ta vẫn có ước mơ một người như vậy, hiện tại gặp ngươi mới biết, hóa ra … ngươi chính là người đó.”
Ánh trăng hiền hòa chiếu qua chấn song chạm trổ hình hoa văn không rõ ràng bằng ngọn đèn lồng kia chiếu vào.
Vẻ thùy mị dịu dàng trong mắt công chúa Vân Mộng còn hơn cả ánh trăng kia.
Thu Trường Phong nhìn Vân Mộng, sắc mặt lại càng trắng bệch. Phải chi công chúa Vân Mộng đưa thiên quân vạn mã xông tới hắn còn biết đườngứng đối, đằng này công chúa trở nên lạ lùng hoàn toàn như thế làm hắn không biết nên ứng đối thế nào.
Công chúa Vân Mộng cười khẽ, đột nhiên xoay người tựa lưng về phía Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không ngủ được, cũng là vì ta cứ mãi nghĩ đến những lời vừa rồi. Ta nói ra những lời này … trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.”
Cô không nói thêm câu nào nữa, cất bước như thể muốn đi, bỗng nhiên nhìn thấy thùng gỗ trong phòng thì mỉm cười bảo: “Ngươi còn chưa tắm sao?” Cô thò tay xuống nước rồi nói: “Nước nguội mất rồi.”Biểu hiện của cô lúc này hoàn toàn như cô gái rơi vào lưới tình, thử độ ấm lạnh cho tình lang. Thu Trường Phong thấy vậy trên mặt cũng tỏ vẻ khác thường, đúng lúc này đột nhiên công chúa Vân Mộng kêu lên một tiếng rơi vào trong thùng gỗ, bọt nước văng tung tóe.
Thu Trường Phong cả kinh, không thể nghĩ được vì sao như thế.
Cái thùng gỗ như một con yêu quái mở cái miệng như bồn máu nuốt người ta vào.
Mặc dù công chúa Vân Mộng không bị nuốt vào nhưng cô đã bị ngã xuống nước mà ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không kêu nổi, hai chânđạp đạp nhìn như sắp bị chết đuối.
Thu Trường Phong chạy ngay đến gần thùng nước, bàn tay vươn ra kéo công chúa ra ngoài, hắn sốt sắng nhìn vào mặt công chúa Vân Mộng.
Một khắc đó, hắn tưởng là nhẫn giả xuất hiện dùng huyễn thuật chế trụ công chúa. Chỉ thấy khuôn mặt công chúa như giận lại như cười, hắn giật mình từ từ thả lỏng bàn tay.
Cặp mắt của công chúa Vân Mộng long lanh nhìn Thu Trường Phong, thì thào: “Đến giờ ta mới xác định đúng ngươi quan tâm tới ta.”Thu Trường Phong dở khóc dở cười, dù hắn có sở trường đoán tâm tư kẻ khác nhưng nhất thời không đoán được tâm ý của cô gái tinh quái này.
Chẳng lẽ là … công chúa Vân Mộng cố ý rơi xuống nước để xem hắn có sốt sắng hay không? Cô công chúa điêu ngoa này suy cho cùng có tâm ý gì đây?
Kiềm chế ý nghĩ lại, Thu Trường Phong thở dài bảo: “Công chúa ướt hết rồi, trở về đổi y phục rồi ngủ đi nếu không thì cảm lạnh mất, ty chức đảm đương không nổi.”
Công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn thì thấy y phục ướt đẫm, dính sát cơthể, ráng hồng lan dần lên gò má, dậm chận la lên: “Ngươi … xấu xa.” Cô quay đầu đi nhanh, đến cửa bỗng đứng lại bảo: “Y phục của ngươi cũng ướt rồi, thay nhanh đi.”
Lúc này Thu Trường Phong mới để ý, vừa rồi hắn kéo công chúa lên cũng bị nước ướt toàn thân nên cười xấu hổ: “Cái này cũng không gấp.”
Công chúa Vân Mộng dậm chân gắt gỏng: “Nếu ngươi không thay y phục bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ. Không được, ta nhất định phải nhìn thấy ngươi thay xong y phục rồi mới đi.” Thần thái lúc này của cô vừa ngượng ngùng vừa ân cần, vừa trách nhẹ nhàng vừa có thêm nũng nịu, nếu cóngười ngoài nhìn thấy hẳn đã cho ràng cô hoàn toàn thích Thu Trường Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.