Chương 43: nhật nguyệt 6
Mặc Vũ
12/11/2017
Một người phụ nữ nếu không thích người đàn ông thì cần gì quan tâm
đến sự lạnh nóng của người đó? Mà người phụ nữ lộ ra thần thái đó cũng
là hy vọng người đàn ông hiểu sự dụng tâm của cô.
Thu Trường Phong thấy vậy, ánh mắt lập lòe, dường như không dám chắc chắn, cuối cùng cũng cởi trường sam đặt trên ghế bất đắc dĩ bảo: “Công chúa điện hạ có thể về nghỉ ngơi chưa?”
Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong nghe theo lời mình thì nởnụ cười hài lòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thu Trường Phong nhìn công chúa đi rồi, khe khẽ thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên công chúa Vân Mộng thét lên tiếng hãi hùng. Tiếng thét xé rách màn đêm, vang khắp cả khách điếm. Tiếng thét ấy có sự sợ hãi, có sự khủng khiếp, dường như công chúa Vân Mộng gặp chuyện gì kinh hãi lắm.
Thu Trường Phong nghe thấy tiếng thét kinh hãi kia, trong lòng trầm xuống, thân hình như mũi tên bắn ra ngoài. Hắn nhìn thấy công chúa Vân Mộng ngã ra đất, ngất xỉu.Thu Trường Phong thận trọng nâng công chúa Vân Mộng dậy, hắn thấy cô hôn mê bất tỉnh thật thì trong lòng kinh hãi.
Lúc này đám người Vệ Thiết Y, Mạnh Hiền đều vọt tới, hỏi với vẻ thất kinh: “Chuyện gì?”
Ngón tay Thu Trường Phong búng một cái, hình như có sương mù từ tay hắn tản ra. Sau đó hắn dùng lực bấm vào dưới mũi công chúa Vân Mộng. Công chúa Vân Mộng từ từ tỉnh lại thấy Thu Trường Phong, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn la lên: “Nó lại xuất hiện, nó ở nóc nhà.”
Thu Trường Phong thấy thần sắc công chúa Vân Mộng kinh hoàng nhưthế thì ngửa mặt lên nhìn nóc nhà đối diện, giọng sắt lại: “Nó là ai?” Thấy vẻ sợ hãi trong mắt công chúa Vân Mộng, Thu Trường Phong hạ giọng hỏi nhỏ: “Là tên mặt quỷ sao?”
Công chúa Vân Mộng nghe vậy kinh hô một tiếng, lại ôm lấy Thu Trường Phong, run giọng hỏi: “Ngươi cũng nhìn thấy nó sao?”
Vệ Thiết Y kinh sợ, lập tức gọi chúng nhân lục soát. Một hồi lâu chẳng những không tóm được tên mặt quỷ mà bóng quỷ cũng không thấy.
Công chúa Vân Mộng vẫn còn run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ … là … ta hoa mắt chăng?”Trong lòng Thu Trường Phong dâng lên nỗi lo lắng, không ngờ cái tên mặt quỷ kia như âm hồn bất tán, dám truy đuổi tới tận đây. Thấy đuổi theo cũng vô dụng, lại thấy công chúa Vân Mộng rất sợ hãi nên Thu Trường Phong thôi không truy tung nữa. Hắn vỗ nhẹ lưng cô thì thầm: “Đừng sợ, mọi người đều đã ở đây, nó vô kế khả thi.”
Toàn thân công chúa Vân Mộng run lên, một lúc lâu sau mới thấy mình vẫn còn trong vòng tay Thu Trường Phong nên vận sức đẩy hắn ra. Sức mặt cô đỏ bừng, vội vã cấp bách quay lại phòng mình. Cô khép cửa lại, ở lỳ trong đó.Thu Trường Phong tự nhiên khẽ giật mình. Hắn từ từ đứng dậy. Lúc này, Vệ Thiết Y đang điều động Yến lặc kỵ trấn giữ nóc nhà, Mạnh Hiền đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt Mạnh Hiền đầy vẻ ghen ghét, hạ giọng bảo: “Thu huynh … diễm phúc không nhỏ. Về sau nếu thăng tiến nhanh chớ quên tiểu đệ.”
Thu Trường Phong trở lại như bình thường, thản nhiên bảo: “Mạnh huynh khỏi bệnh rồi sao?”
Lập tức, Mạnh Hiền vịn khuôn cửa, trở nên rất hư nhược, cười lớn đáp: “Vừa rồi kinh sợ một phen, toàn thân toát mồ hôi lanh nên có chút tinhthần, thế nhưng vẫn còn phải nghỉ ngơi.” Dứt lời, y xoay người về phòng.
Thu Trường Phong trở về trong phòng, trong lòng như có điều gì đó. Hắn vừa đóng cửa phòng, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, vội xông tới cái bàn. Hắn nhớ rõ là đã để y phục ướt nhẹp trên ghế dựa, nhưng bộ y phục đó đã không thấy đâu.
Y phục không thấy chỉ là chuyện nhỏ nhưng “Nhật Nguyệt ca” để ở trong bộ y phục đó.
Người đến không phải muốn trộm y phục của hắn mà là muốn lấy “Nhật Nguyệt ca”.Bỗng dưng “Nhật Nguyệt ca” bị mất mà Thu Trường Phong lại không có gì lo lắng, sốt sắng. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cái cửa sổ đang mở.
Vừa rồi hắn đứng ở cửa phòng nên không thể có người ra vào từ cửa đi mà hắn không biết. Không cần suy đoán nhiều cũng biết người đến nhảy qua cửa sổ vào lấy y phục của hắn.
Hắn không mau chóng đuổi theo mà chỉ đến gần cửa sổ.
Lúc này, ánh trăng sáng rõ lạnh lùng chiếu len khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong. Sắc mặt hắn chợt sáng chợt tối bất định, vẻ thâm thúy trong mắt càng đậm. Hắn tự nhiên thấy rằng “Nhật Nguyệt ca”được rồi lại mất biểu thị là mọi chuyện chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu.
Cuối cùng là ai lấy “Nhật Nguyệt ca”, chẳng lẽ chính trong lúc hoảng hốt, công chúa nhìn thấy tên mặt quỷ, hay là bên trong có nội tình khác?
Canh ba đã điểm, bầu trời đêm đã bắt đầu sáng dần.
Rất nhiều chuyện cũng vậy, thoạt nhìn thì mịt mờ tối tăm tựa như vô cùng vô tận nhưng bất thình lình tia nắng ban mai chiếu rọi xé toang bóng tối tưởng như mê ly khó dò.
Công chúa Vân Mộng ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối nhìn quasong cửa sổ vào màn đêm đen kịt, không hiểu tại sao mà miệng mỉm một nụ cười giảo hoạt.
Đêm hè yên lặng huyền bí, không khí nóng nực đã có phần mát mẻ, dù cho ánh trăng sáng tỏ cũng không xua tan hết bóng đêm, dường như có bí mật gì đó chất chứa trong lòng cô gái. Trong một đêm khuya giữa mùa hạ làm cho nó trở nên phức tạp khó có thể nắm bắt được.
Công chúa Vân Mộng trải qua một cơn kinh hãi đáng lẽ tâm thần bất định không an ổn nhưng đột nhiên cô phát ra tiếng cười từ trong lòng, suy cho cùng là tại làm sao?Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, công chúa rời giường kéo then mở cửa, không cần biết bên ngoài là ai mà hỏi dồn: “Diệp tỷ tỷ, chuyện sao rồi?”
Đứng ở trước cửa là một đóa u dạ liên hoa mỏng manh, đúng là Diệp Vũ Hà.
Công chúa Vân Mộng dường như đã biết Diệp Vũ Hà sẽ tới, cô lại leo lên giường, kéo tấm chăn mềm mại sau đó đắc ý nhìn Diệp Vũ Hà giống như đã làm được chuyện gì thỏa mãn, như là một cô bé tinh nghịch qua mặt được vị đại nhân.Diệp Vũ Hà đi vào phòng, bàn tay xòe ra đưa y phục của đàn ông vẫn còn đọng hơi nước. công chúa Vân Mộng thò tay chụp lấy, lục soát ra một quyển sách. Vẻ mặt thị lộ rõ vẻ vui mừng không kiềm chế nổi.
Quyển sách là “Nhật Nguyệt ca”, bộ y phục chính là trường sam của Thu Trường Phong.
Trường sam của Thu Trường Phong sao lại ở trên tay của Diệp Vũ Hà? Diệp Vũ Hà không nói gì, thần sắc vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước nhưng trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, dù sao đêm hôm khuya khoắt đến phòng đàn ông lấy trộm y phục, chuyện này không phải người phụ nữnào cũng làm.
Công chúa Vân Mộng cầm “Nhật Nguyệt ca”, không quên hỏi một câu, “Diệp tỷ tỷ, cái mặt chết bằm kia không phát hiện ra ngươi đấy chứ.”
Cô nói cái mặt chết bằm đương nhiên là chỉ Thu Trường Phong. Vừa rồi cô còn tỏ tình cảm chân thành với Thu Trường Phong mà mới chỉ trong phút chốc đã trở về vẻ điêu ngoa như trước.
Thấy Diệp Vũ Hà lắc đầu, công chúa Vân Mộng cầm sách lên đắc ý bảo: “Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ta đã nói rồi, ngươi dám đắc tội với bổn công chúa thì sớm muộn gì bổn công chúa cũng cho ngươiđẹp mặt. Lần này, Thượng sư cần sách, sách lại trên tay ta, ta xem ngươi sẽ báo cáo kết quả thế nào đây.” Công chúa Vân Mộng tò mò quá bèn mở quyển sách ra, nhíu mày hỏi: “Trên này viết cái gì vậy? Diệp tỷ tỷ, ngươi xem đi.”
Diệp Vũ Hà lui về phía sau một bước, hạ giọng đáp: “Công chúa, nhiều chuyện ta nhìn không tiện. Quyển sách này hẳn là cùng một bản với tờ giấy trên tay Lưu Than Thở.”
Cô lấy từ trong bọc ra một tờ giấy chỉ còn non nửa trang ra, trang giấy này vốn là thứ Lưu Than Thở giữ chặt khi chết.Công chúa Vân Mộng cầm lấy ráp vào, quả nhiên không sai nửa phần. Khẽ đẩy trang giấy, cô nhìn quyển sách vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt càng đậm nhưng cuối cùng vẫn không bức Diệp Vũ Hà phải đọc, miệng lẩm bẩm: “Bất kể như thế nào, quyển sách này đã tới tay bổn công chúa. Hắc hắc, chuyện Cẩm Y Vệ không làm được mà bổn công chúa làm được, Thượng sư còn không nhìn bổn công chúa với ánh mắt khác?”
Càng nghĩ càng đắc ý, công chúa Vân Mộng thấy Diệp Vũ Hà vẫn còn đứng đó bèn bảo: “Diệp tỷ tỷ, ngươi cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, có việc gì mai hẵng bàn.”Diệp Vũ Hà gật gật, quay người bỏ ra ngoài. Đột nhiên nàng đứng lại, mỉm cười bảo: “Công chúa, ta thấy người diễn tốt quá, tiếng thét sợ hãi thiếu chút nữa làm ta tưởng ngươi nhìn thấy quỷ thực. Nếu người không làm chân thật như vậy thì sao ngăn trở được Thu Trường Phong, ta cũng không chắc chắn không bị hắn phát hiện.”
Nụ cười của công chúa Vân Mộng vụt tắt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Trong lòng Diệp Vũ Hà cả kinh vội hỏi: “ Công chúa, sao vậy?”
Công chúa Vân Mộng nhìn Diệp Vũ Hà, run giọng bảo: “Diệp tỷ tỷ, vừa rồi vốn là ta muốn ra thét lên sợ hãi nhưng trong thoáng chốc hình nhưnhìn thấy tên mặt quỷ thực sự ở trên nóc nhà, lúc đó mới thét lên thật sự.”
Diệp Vũ Hà cả kinh, bước lên một bước: “Người chắc không?” Đột nhiên nàng thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Cái tên mặt quỷ gióng trống khua chiêng bắt cóc công chúa Vân Mộng, giết người lấy sách thì sao cứ như vậy từ bỏ ý đồ?
Công chúa Vân Mộng ngẩn ngơ, gượng cười bảo: “Ta … ta không chắc lắm. Ta tự ngất để hù dọa xong, lúc tỉnh mới ngẫm lại thì cảm thấy có thể là do hoa mắt.” Công chúa Vân Mộng bực mình nện vào đầu dườngmột cú rồi bảo: “Ngươi nói bọn chúng có thể là nhẫn giả?” Thấy Diệp Vũ Hà gật đầu, công chúa Vân Mộng oán hận bảo: “Cái mặt chết bằm kia khi ở ngôi miếu đổ cũng đoán chúng là nhẫn giả. Ta mà gặp lại chúng nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp tỷ tỷ, nhất định ngươi phải cho ta hả cơn giận này.”
Trong lòng Diệp Vũ Hà tự nhủ, chỉ sợ không phải là ngươi thấy chúng mà chúng sẽ tìm tới tận cửa. Mặc kệ công chúa Vân Mộng lo lắng, Diệp Vũ Hà chỉ gật đầu định lùi ra khỏi gian phòng, đột nhiên lại cười bảo: “Công chúa, người mắng Thu Trường Phong là cái mặt chết bằm nhưng chẳng lẽ người không thấy kỳ thật hắn rất quan tâm tới người.”Công chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bĩu môi, khinh thường: “Hắn quan tâm tới ta hả?”
Diệp Vũ Hà đã mở cửa ra ngoài mà không nói thêm câu nào.
Công chúa Vân Mộng hận không thể đuổi theo tóm lấy Diệp Vũ Hà hỏi xem nàng có ý gì không? Chẳng lẽ Diệp Vũ Hà cho rằng, đường đường là công chúa lại vừa ý một tên Cẩm Y Vệ sao?
Nhưng cô bỗng nhớ lại lúc tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, lúc đó Thu Trường Phong …Khi đó lòng cô nhảy rộn, mặt đỏ lựng như bị thiêu đốt. Cảm giác như thế cô chưa bao giờ gặp.
Vì sao cô lại có cảm giác như thế?
Thu Trường Phong thấy vậy, ánh mắt lập lòe, dường như không dám chắc chắn, cuối cùng cũng cởi trường sam đặt trên ghế bất đắc dĩ bảo: “Công chúa điện hạ có thể về nghỉ ngơi chưa?”
Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong nghe theo lời mình thì nởnụ cười hài lòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thu Trường Phong nhìn công chúa đi rồi, khe khẽ thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên công chúa Vân Mộng thét lên tiếng hãi hùng. Tiếng thét xé rách màn đêm, vang khắp cả khách điếm. Tiếng thét ấy có sự sợ hãi, có sự khủng khiếp, dường như công chúa Vân Mộng gặp chuyện gì kinh hãi lắm.
Thu Trường Phong nghe thấy tiếng thét kinh hãi kia, trong lòng trầm xuống, thân hình như mũi tên bắn ra ngoài. Hắn nhìn thấy công chúa Vân Mộng ngã ra đất, ngất xỉu.Thu Trường Phong thận trọng nâng công chúa Vân Mộng dậy, hắn thấy cô hôn mê bất tỉnh thật thì trong lòng kinh hãi.
Lúc này đám người Vệ Thiết Y, Mạnh Hiền đều vọt tới, hỏi với vẻ thất kinh: “Chuyện gì?”
Ngón tay Thu Trường Phong búng một cái, hình như có sương mù từ tay hắn tản ra. Sau đó hắn dùng lực bấm vào dưới mũi công chúa Vân Mộng. Công chúa Vân Mộng từ từ tỉnh lại thấy Thu Trường Phong, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn la lên: “Nó lại xuất hiện, nó ở nóc nhà.”
Thu Trường Phong thấy thần sắc công chúa Vân Mộng kinh hoàng nhưthế thì ngửa mặt lên nhìn nóc nhà đối diện, giọng sắt lại: “Nó là ai?” Thấy vẻ sợ hãi trong mắt công chúa Vân Mộng, Thu Trường Phong hạ giọng hỏi nhỏ: “Là tên mặt quỷ sao?”
Công chúa Vân Mộng nghe vậy kinh hô một tiếng, lại ôm lấy Thu Trường Phong, run giọng hỏi: “Ngươi cũng nhìn thấy nó sao?”
Vệ Thiết Y kinh sợ, lập tức gọi chúng nhân lục soát. Một hồi lâu chẳng những không tóm được tên mặt quỷ mà bóng quỷ cũng không thấy.
Công chúa Vân Mộng vẫn còn run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ … là … ta hoa mắt chăng?”Trong lòng Thu Trường Phong dâng lên nỗi lo lắng, không ngờ cái tên mặt quỷ kia như âm hồn bất tán, dám truy đuổi tới tận đây. Thấy đuổi theo cũng vô dụng, lại thấy công chúa Vân Mộng rất sợ hãi nên Thu Trường Phong thôi không truy tung nữa. Hắn vỗ nhẹ lưng cô thì thầm: “Đừng sợ, mọi người đều đã ở đây, nó vô kế khả thi.”
Toàn thân công chúa Vân Mộng run lên, một lúc lâu sau mới thấy mình vẫn còn trong vòng tay Thu Trường Phong nên vận sức đẩy hắn ra. Sức mặt cô đỏ bừng, vội vã cấp bách quay lại phòng mình. Cô khép cửa lại, ở lỳ trong đó.Thu Trường Phong tự nhiên khẽ giật mình. Hắn từ từ đứng dậy. Lúc này, Vệ Thiết Y đang điều động Yến lặc kỵ trấn giữ nóc nhà, Mạnh Hiền đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt Mạnh Hiền đầy vẻ ghen ghét, hạ giọng bảo: “Thu huynh … diễm phúc không nhỏ. Về sau nếu thăng tiến nhanh chớ quên tiểu đệ.”
Thu Trường Phong trở lại như bình thường, thản nhiên bảo: “Mạnh huynh khỏi bệnh rồi sao?”
Lập tức, Mạnh Hiền vịn khuôn cửa, trở nên rất hư nhược, cười lớn đáp: “Vừa rồi kinh sợ một phen, toàn thân toát mồ hôi lanh nên có chút tinhthần, thế nhưng vẫn còn phải nghỉ ngơi.” Dứt lời, y xoay người về phòng.
Thu Trường Phong trở về trong phòng, trong lòng như có điều gì đó. Hắn vừa đóng cửa phòng, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, vội xông tới cái bàn. Hắn nhớ rõ là đã để y phục ướt nhẹp trên ghế dựa, nhưng bộ y phục đó đã không thấy đâu.
Y phục không thấy chỉ là chuyện nhỏ nhưng “Nhật Nguyệt ca” để ở trong bộ y phục đó.
Người đến không phải muốn trộm y phục của hắn mà là muốn lấy “Nhật Nguyệt ca”.Bỗng dưng “Nhật Nguyệt ca” bị mất mà Thu Trường Phong lại không có gì lo lắng, sốt sắng. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cái cửa sổ đang mở.
Vừa rồi hắn đứng ở cửa phòng nên không thể có người ra vào từ cửa đi mà hắn không biết. Không cần suy đoán nhiều cũng biết người đến nhảy qua cửa sổ vào lấy y phục của hắn.
Hắn không mau chóng đuổi theo mà chỉ đến gần cửa sổ.
Lúc này, ánh trăng sáng rõ lạnh lùng chiếu len khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong. Sắc mặt hắn chợt sáng chợt tối bất định, vẻ thâm thúy trong mắt càng đậm. Hắn tự nhiên thấy rằng “Nhật Nguyệt ca”được rồi lại mất biểu thị là mọi chuyện chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu.
Cuối cùng là ai lấy “Nhật Nguyệt ca”, chẳng lẽ chính trong lúc hoảng hốt, công chúa nhìn thấy tên mặt quỷ, hay là bên trong có nội tình khác?
Canh ba đã điểm, bầu trời đêm đã bắt đầu sáng dần.
Rất nhiều chuyện cũng vậy, thoạt nhìn thì mịt mờ tối tăm tựa như vô cùng vô tận nhưng bất thình lình tia nắng ban mai chiếu rọi xé toang bóng tối tưởng như mê ly khó dò.
Công chúa Vân Mộng ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối nhìn quasong cửa sổ vào màn đêm đen kịt, không hiểu tại sao mà miệng mỉm một nụ cười giảo hoạt.
Đêm hè yên lặng huyền bí, không khí nóng nực đã có phần mát mẻ, dù cho ánh trăng sáng tỏ cũng không xua tan hết bóng đêm, dường như có bí mật gì đó chất chứa trong lòng cô gái. Trong một đêm khuya giữa mùa hạ làm cho nó trở nên phức tạp khó có thể nắm bắt được.
Công chúa Vân Mộng trải qua một cơn kinh hãi đáng lẽ tâm thần bất định không an ổn nhưng đột nhiên cô phát ra tiếng cười từ trong lòng, suy cho cùng là tại làm sao?Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, công chúa rời giường kéo then mở cửa, không cần biết bên ngoài là ai mà hỏi dồn: “Diệp tỷ tỷ, chuyện sao rồi?”
Đứng ở trước cửa là một đóa u dạ liên hoa mỏng manh, đúng là Diệp Vũ Hà.
Công chúa Vân Mộng dường như đã biết Diệp Vũ Hà sẽ tới, cô lại leo lên giường, kéo tấm chăn mềm mại sau đó đắc ý nhìn Diệp Vũ Hà giống như đã làm được chuyện gì thỏa mãn, như là một cô bé tinh nghịch qua mặt được vị đại nhân.Diệp Vũ Hà đi vào phòng, bàn tay xòe ra đưa y phục của đàn ông vẫn còn đọng hơi nước. công chúa Vân Mộng thò tay chụp lấy, lục soát ra một quyển sách. Vẻ mặt thị lộ rõ vẻ vui mừng không kiềm chế nổi.
Quyển sách là “Nhật Nguyệt ca”, bộ y phục chính là trường sam của Thu Trường Phong.
Trường sam của Thu Trường Phong sao lại ở trên tay của Diệp Vũ Hà? Diệp Vũ Hà không nói gì, thần sắc vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước nhưng trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, dù sao đêm hôm khuya khoắt đến phòng đàn ông lấy trộm y phục, chuyện này không phải người phụ nữnào cũng làm.
Công chúa Vân Mộng cầm “Nhật Nguyệt ca”, không quên hỏi một câu, “Diệp tỷ tỷ, cái mặt chết bằm kia không phát hiện ra ngươi đấy chứ.”
Cô nói cái mặt chết bằm đương nhiên là chỉ Thu Trường Phong. Vừa rồi cô còn tỏ tình cảm chân thành với Thu Trường Phong mà mới chỉ trong phút chốc đã trở về vẻ điêu ngoa như trước.
Thấy Diệp Vũ Hà lắc đầu, công chúa Vân Mộng cầm sách lên đắc ý bảo: “Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ta đã nói rồi, ngươi dám đắc tội với bổn công chúa thì sớm muộn gì bổn công chúa cũng cho ngươiđẹp mặt. Lần này, Thượng sư cần sách, sách lại trên tay ta, ta xem ngươi sẽ báo cáo kết quả thế nào đây.” Công chúa Vân Mộng tò mò quá bèn mở quyển sách ra, nhíu mày hỏi: “Trên này viết cái gì vậy? Diệp tỷ tỷ, ngươi xem đi.”
Diệp Vũ Hà lui về phía sau một bước, hạ giọng đáp: “Công chúa, nhiều chuyện ta nhìn không tiện. Quyển sách này hẳn là cùng một bản với tờ giấy trên tay Lưu Than Thở.”
Cô lấy từ trong bọc ra một tờ giấy chỉ còn non nửa trang ra, trang giấy này vốn là thứ Lưu Than Thở giữ chặt khi chết.Công chúa Vân Mộng cầm lấy ráp vào, quả nhiên không sai nửa phần. Khẽ đẩy trang giấy, cô nhìn quyển sách vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt càng đậm nhưng cuối cùng vẫn không bức Diệp Vũ Hà phải đọc, miệng lẩm bẩm: “Bất kể như thế nào, quyển sách này đã tới tay bổn công chúa. Hắc hắc, chuyện Cẩm Y Vệ không làm được mà bổn công chúa làm được, Thượng sư còn không nhìn bổn công chúa với ánh mắt khác?”
Càng nghĩ càng đắc ý, công chúa Vân Mộng thấy Diệp Vũ Hà vẫn còn đứng đó bèn bảo: “Diệp tỷ tỷ, ngươi cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, có việc gì mai hẵng bàn.”Diệp Vũ Hà gật gật, quay người bỏ ra ngoài. Đột nhiên nàng đứng lại, mỉm cười bảo: “Công chúa, ta thấy người diễn tốt quá, tiếng thét sợ hãi thiếu chút nữa làm ta tưởng ngươi nhìn thấy quỷ thực. Nếu người không làm chân thật như vậy thì sao ngăn trở được Thu Trường Phong, ta cũng không chắc chắn không bị hắn phát hiện.”
Nụ cười của công chúa Vân Mộng vụt tắt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Trong lòng Diệp Vũ Hà cả kinh vội hỏi: “ Công chúa, sao vậy?”
Công chúa Vân Mộng nhìn Diệp Vũ Hà, run giọng bảo: “Diệp tỷ tỷ, vừa rồi vốn là ta muốn ra thét lên sợ hãi nhưng trong thoáng chốc hình nhưnhìn thấy tên mặt quỷ thực sự ở trên nóc nhà, lúc đó mới thét lên thật sự.”
Diệp Vũ Hà cả kinh, bước lên một bước: “Người chắc không?” Đột nhiên nàng thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Cái tên mặt quỷ gióng trống khua chiêng bắt cóc công chúa Vân Mộng, giết người lấy sách thì sao cứ như vậy từ bỏ ý đồ?
Công chúa Vân Mộng ngẩn ngơ, gượng cười bảo: “Ta … ta không chắc lắm. Ta tự ngất để hù dọa xong, lúc tỉnh mới ngẫm lại thì cảm thấy có thể là do hoa mắt.” Công chúa Vân Mộng bực mình nện vào đầu dườngmột cú rồi bảo: “Ngươi nói bọn chúng có thể là nhẫn giả?” Thấy Diệp Vũ Hà gật đầu, công chúa Vân Mộng oán hận bảo: “Cái mặt chết bằm kia khi ở ngôi miếu đổ cũng đoán chúng là nhẫn giả. Ta mà gặp lại chúng nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp tỷ tỷ, nhất định ngươi phải cho ta hả cơn giận này.”
Trong lòng Diệp Vũ Hà tự nhủ, chỉ sợ không phải là ngươi thấy chúng mà chúng sẽ tìm tới tận cửa. Mặc kệ công chúa Vân Mộng lo lắng, Diệp Vũ Hà chỉ gật đầu định lùi ra khỏi gian phòng, đột nhiên lại cười bảo: “Công chúa, người mắng Thu Trường Phong là cái mặt chết bằm nhưng chẳng lẽ người không thấy kỳ thật hắn rất quan tâm tới người.”Công chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bĩu môi, khinh thường: “Hắn quan tâm tới ta hả?”
Diệp Vũ Hà đã mở cửa ra ngoài mà không nói thêm câu nào.
Công chúa Vân Mộng hận không thể đuổi theo tóm lấy Diệp Vũ Hà hỏi xem nàng có ý gì không? Chẳng lẽ Diệp Vũ Hà cho rằng, đường đường là công chúa lại vừa ý một tên Cẩm Y Vệ sao?
Nhưng cô bỗng nhớ lại lúc tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, lúc đó Thu Trường Phong …Khi đó lòng cô nhảy rộn, mặt đỏ lựng như bị thiêu đốt. Cảm giác như thế cô chưa bao giờ gặp.
Vì sao cô lại có cảm giác như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.