Chương 44: nhật nguyệt 7
Mặc Vũ
12/11/2017
Mặc dù cô tới phòng của Thu Trường Phong cố ý câu dẫn hắn nhưng cũng
chỉ là diễn trò mà thôi. Cô nghĩ cách lừa Thu Trường Phong cởi áo vì cô
đã đoán định “Nhật Nguyệt ca” sẽ bị giấu bên mình Thu Trường Phong.
Tất nhiên, bồn nước cũng là cô giả danh Diêu Tam Tư gọi vào.
Vốn là công chúa Vân Mộng chủ tâm nghĩ cách bố trí một diệu kế thậtchu đáo. Ngẫm lại, cô không thể không tự đắc trong lòng. Cô chỉ đắc ý, với Thu Trường Phong chỉ có ghét bỏ, cô vẫn cho là mình cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc bỏ Thu Trường Phong ra khỏi dòng suy nghĩ thì sao không thể làm được?
Vậy không phải là ghét bỏ.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lên đành vất chăn ra, bàn chân như sương lộ ra. Nhìn ngón chân của mình, công chúa Vân Mộng ngây cả người.
Bỗng dưng cô nhớ tới một câu thơ cổ, “Guốc nàng khẽ động sương giăng, Gót hồng tha thướt phải chăng tiên trời!”Khi đó bàn chân ngọc của phụ nữ chỉ có người yêu mới được nhìn thấy. Nghĩ tới điểm này khuôn mặt công chúa Vân Mộng nóng lên.
Một khắc này, cô cứ nhìn chằm chằm bàn chân thanh tú mà không biết bản thân đang nghĩ gì?
Diệp Vũ Hà rời khỏi phòng công chúa, nàng không về phòng của mình mà đi xuống lầu, ra sân trong. Nàng tựa vào một gốc cây đại thu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Nóc nhà đã có Yến Lặc kỵ tuần tra, nơi chân trời xa xa là bầu trời sắp hửng.Nàng cũng không rõ tại sao trước khi chia tay lại nói những lời kia cho công chúa. Thường nghe lòng của phụ nữ khó có thể đoán định, có đôi khi chính người phụ nữ cũng không nắm được chính mình.
Đêm khuya thanh vắng, khuôn mặt nàng không còn băng giá mà có phần ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn lấy từ trong bọc ra một con côn trùng được biện bằng lá mã liên.
Đó vốn là đồ vật ở bên trong trường sam của Thu Trường Phong. Vừa rồi nàng lục soát trường sam, sách giao cho công chúa Vân Mộng còn con côn trùng này nàng giữ lại.Lúc ấy, nàng không suy nghĩ nhiều chỉ thấy kỳ quái bởi sao trên người một Cẩm Y Vệ lại có thể có vật này. Nàng nhận ra con côn trùng này là một con ve sầu.
Con ve sầu cánh hơi mỏng trông rất sống động. Trong đôi mắt con ve sầu dường như có nỗi buồn vô cớ.
Diệp Vũ Hà chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ này, trong lòng mỉm cười. Đột nhiên sự cảnh giác trong lòng dâng lên, quay lại đằng sau, tay cầm kiếm quát lên: “Ai?”
Đột nhiên nàng phát hiện có người đến sau lưng mình. Sau khi thấy rõngười tới, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên mất tự nhiên, tay buông lỏng chuôi kiếm, bàn tay cầm con ve sầu nắm chặt lại.
Chẳng biết Thu Trường Phong đứng sau lưng Diệp Vũ Hà từ lúc nào, thấy Diệp Vũ Hà quay lại thì nhẹ nhàng nói: “Đêm dài đằng đẵng, tại hạ không thể ngủ nổi không ngờ là Diệp cô nương cũng vậy.”
Diệp Vũ Hà cảm giác cặp mắt lợi hại kia dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra bèn tự trấn định hỏi: “Sao ngươi không ngủ được?”
Thu Trường Phong nói: “Quyển sách “Nhật Nguyệt ca” lại mất trộm rồi, đương nhiên ta không ngủ được.”Tim Diệp Vũ Hà đập mạnh một hồi, cố làm cho cái giật mình biểu lộ thật ít nhất, “Cái gì … “Nhật Nguyệt ca” … mất trộm rồi, ngươi định xử lý thế nào?”
Thu Trường Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp cô nương không ngủ được?”
Đột nhiên Diệp Vũ Hà phát hiện Thu Trường Phong thay đổi xưng hô với nàng tự lúc nào, đã không gọi nàng là Bộ đầu nữa, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo đáp: “Ta ngủ hay không thì mắc mớ gì tới ngươi? Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, lần này không phải là ta tới tìm ngươi.” Hiểnnhiên nàng vẫn còn nhớ lúc ban đầu ở huyện nha Thanh Điền, Thu Trường Phong cũng đã từng nói câu này khi nàng cứ theo sát hắn.
Sauk hi nàng nói xong cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao một câu chẳng liên quan gì mà nàng còn nhớ rõ vậy? Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, phút chốc xoay người định bỏ đi.
Thu Trường Phong cười cười, lạnh nhạt bảo: “Ngươi không ngủ được đúng là chẳng liên quan tới ta nhưng là ngươi có tật giật mình không ngủ được, vậy thì có chút ít quan hệ với ta.”
Trong chớp mắt Diệp Vũ Hà tức giận nhìn Thu Trường Phong rồi bảo:“Ngươi nói cái gì?”
Thu Trường Phong không tránh đôi mắt sáng quắc của Diệp Vũ Hà, trong cái nhìn có phần chế nhạo, “Ta nói gì thì Diệp cô nương cũng biết. Công chúa té xỉu, người xông ra đầu tiên hẳn phải là Diệp cô nương, nhưng Diệp cô nương mãi chẳng hiện thân chẳng lẽ không phải là vào phòng người khác trộm y phục sao?”
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, không ngờ chi tiết vô ý này lại trở thành sơ hở.
Thu Trường Phong nói không sai, lúc công chúa Vân Mộng chấn kinh,nàng là hộ vệ của công chúa đương nhiên phải đến xem. Lúc đó nàng không xuất hiện đúng là rất không hợp với lẽ thường.
Trong lòng dù khiếp sợ, bề ngoài Diệp Vũ Hà vẫn trấn định bảo: “Ta thấy có người chủ động hộ hoa nên tất nhiên không thể phá hỏng phong cảnh. Có người chìm đắm trong ôn nhu hương mà mất trộm cái kia, chẳng lẽ muốn đổ vấy sang người bên cạnh? Nếu quả thất như vậy, người này đã làm cho ta rất thất vọng.”
Cặp mắt Thu Trường Phong lập lòe, khẽ thở dài bảo: “Biểu hiện của công chúa thật ngoài tưởng tượng của ta nhưng biểu hiện của Diệp Bộ đầukhiến ta rất thất vọng. Ngươi là một Bộ đầu xuất sắc, bắt tặc mới là chính sự, sao lại ở cạnh công chúa làm chuyện hồ đồ không đâu?”
Diệp Vũ Hà ra vẻ không hiểu ngụ ý của Thu Trường Phong, lạnh lùng đáp: “Hình như ta không yêu cầu ngươi phải kỳ vọng gì đó?” Nàng quay người bỏ đi không muốn ở lại.
Thu Trường Phong nhìn bóng lưng đi xa dần, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, khẽ nói: “Ta bện con ve sầu mùa thu ngươi rất thích phải không?”
Diệp Vũ Hà sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì Thu Trường Phong đã không còn ở đó.Bàn tay nàng cầm con ve sầu hơi trắng bệch, trong lòng kinh ngạc. Nàng một mực chối cãi không trộm y phục Thu Trường Phong, vốn cho rằng Thu Trường Phong không thể làm gì, không ngờ Thu Trường Phong đã nhìn thấy con ve trong tay nàng.
Không nghi ngờ gì nữa đây là một bằng chứng bằng sắt – bằng chứng như núi.
Thu Trường Phong đã biết nàng trộm “Nhật Nguyệt ca” nhưng vì sao Thu Trường Phong không nói rõ ra. Chuyện “Nhật Nguyệt ca” là chuyện trọng đại, mất trong tay Thu Trường Phong, vốn hắn khó mà chối tộinhưng vì sao mà dường như Thu Trường Phong không muốn thu hồi?
Suy cho cùng Thu Trường Phong có dự định gì?
Trăm mối nhợ không có cách giải thích, cuối cùng Diệp Vũ Hà mở bàn tay ra nhìn con ve sầu trong lòng bàn tay.
Con ve màu bích lục, nhìn Diệp Vũ Hà đầy chờ mong như đang muốn nói cái gì đó …
Tất nhiên, bồn nước cũng là cô giả danh Diêu Tam Tư gọi vào.
Vốn là công chúa Vân Mộng chủ tâm nghĩ cách bố trí một diệu kế thậtchu đáo. Ngẫm lại, cô không thể không tự đắc trong lòng. Cô chỉ đắc ý, với Thu Trường Phong chỉ có ghét bỏ, cô vẫn cho là mình cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc bỏ Thu Trường Phong ra khỏi dòng suy nghĩ thì sao không thể làm được?
Vậy không phải là ghét bỏ.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lên đành vất chăn ra, bàn chân như sương lộ ra. Nhìn ngón chân của mình, công chúa Vân Mộng ngây cả người.
Bỗng dưng cô nhớ tới một câu thơ cổ, “Guốc nàng khẽ động sương giăng, Gót hồng tha thướt phải chăng tiên trời!”Khi đó bàn chân ngọc của phụ nữ chỉ có người yêu mới được nhìn thấy. Nghĩ tới điểm này khuôn mặt công chúa Vân Mộng nóng lên.
Một khắc này, cô cứ nhìn chằm chằm bàn chân thanh tú mà không biết bản thân đang nghĩ gì?
Diệp Vũ Hà rời khỏi phòng công chúa, nàng không về phòng của mình mà đi xuống lầu, ra sân trong. Nàng tựa vào một gốc cây đại thu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Nóc nhà đã có Yến Lặc kỵ tuần tra, nơi chân trời xa xa là bầu trời sắp hửng.Nàng cũng không rõ tại sao trước khi chia tay lại nói những lời kia cho công chúa. Thường nghe lòng của phụ nữ khó có thể đoán định, có đôi khi chính người phụ nữ cũng không nắm được chính mình.
Đêm khuya thanh vắng, khuôn mặt nàng không còn băng giá mà có phần ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn lấy từ trong bọc ra một con côn trùng được biện bằng lá mã liên.
Đó vốn là đồ vật ở bên trong trường sam của Thu Trường Phong. Vừa rồi nàng lục soát trường sam, sách giao cho công chúa Vân Mộng còn con côn trùng này nàng giữ lại.Lúc ấy, nàng không suy nghĩ nhiều chỉ thấy kỳ quái bởi sao trên người một Cẩm Y Vệ lại có thể có vật này. Nàng nhận ra con côn trùng này là một con ve sầu.
Con ve sầu cánh hơi mỏng trông rất sống động. Trong đôi mắt con ve sầu dường như có nỗi buồn vô cớ.
Diệp Vũ Hà chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ này, trong lòng mỉm cười. Đột nhiên sự cảnh giác trong lòng dâng lên, quay lại đằng sau, tay cầm kiếm quát lên: “Ai?”
Đột nhiên nàng phát hiện có người đến sau lưng mình. Sau khi thấy rõngười tới, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên mất tự nhiên, tay buông lỏng chuôi kiếm, bàn tay cầm con ve sầu nắm chặt lại.
Chẳng biết Thu Trường Phong đứng sau lưng Diệp Vũ Hà từ lúc nào, thấy Diệp Vũ Hà quay lại thì nhẹ nhàng nói: “Đêm dài đằng đẵng, tại hạ không thể ngủ nổi không ngờ là Diệp cô nương cũng vậy.”
Diệp Vũ Hà cảm giác cặp mắt lợi hại kia dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra bèn tự trấn định hỏi: “Sao ngươi không ngủ được?”
Thu Trường Phong nói: “Quyển sách “Nhật Nguyệt ca” lại mất trộm rồi, đương nhiên ta không ngủ được.”Tim Diệp Vũ Hà đập mạnh một hồi, cố làm cho cái giật mình biểu lộ thật ít nhất, “Cái gì … “Nhật Nguyệt ca” … mất trộm rồi, ngươi định xử lý thế nào?”
Thu Trường Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp cô nương không ngủ được?”
Đột nhiên Diệp Vũ Hà phát hiện Thu Trường Phong thay đổi xưng hô với nàng tự lúc nào, đã không gọi nàng là Bộ đầu nữa, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo đáp: “Ta ngủ hay không thì mắc mớ gì tới ngươi? Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, lần này không phải là ta tới tìm ngươi.” Hiểnnhiên nàng vẫn còn nhớ lúc ban đầu ở huyện nha Thanh Điền, Thu Trường Phong cũng đã từng nói câu này khi nàng cứ theo sát hắn.
Sauk hi nàng nói xong cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao một câu chẳng liên quan gì mà nàng còn nhớ rõ vậy? Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, phút chốc xoay người định bỏ đi.
Thu Trường Phong cười cười, lạnh nhạt bảo: “Ngươi không ngủ được đúng là chẳng liên quan tới ta nhưng là ngươi có tật giật mình không ngủ được, vậy thì có chút ít quan hệ với ta.”
Trong chớp mắt Diệp Vũ Hà tức giận nhìn Thu Trường Phong rồi bảo:“Ngươi nói cái gì?”
Thu Trường Phong không tránh đôi mắt sáng quắc của Diệp Vũ Hà, trong cái nhìn có phần chế nhạo, “Ta nói gì thì Diệp cô nương cũng biết. Công chúa té xỉu, người xông ra đầu tiên hẳn phải là Diệp cô nương, nhưng Diệp cô nương mãi chẳng hiện thân chẳng lẽ không phải là vào phòng người khác trộm y phục sao?”
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, không ngờ chi tiết vô ý này lại trở thành sơ hở.
Thu Trường Phong nói không sai, lúc công chúa Vân Mộng chấn kinh,nàng là hộ vệ của công chúa đương nhiên phải đến xem. Lúc đó nàng không xuất hiện đúng là rất không hợp với lẽ thường.
Trong lòng dù khiếp sợ, bề ngoài Diệp Vũ Hà vẫn trấn định bảo: “Ta thấy có người chủ động hộ hoa nên tất nhiên không thể phá hỏng phong cảnh. Có người chìm đắm trong ôn nhu hương mà mất trộm cái kia, chẳng lẽ muốn đổ vấy sang người bên cạnh? Nếu quả thất như vậy, người này đã làm cho ta rất thất vọng.”
Cặp mắt Thu Trường Phong lập lòe, khẽ thở dài bảo: “Biểu hiện của công chúa thật ngoài tưởng tượng của ta nhưng biểu hiện của Diệp Bộ đầukhiến ta rất thất vọng. Ngươi là một Bộ đầu xuất sắc, bắt tặc mới là chính sự, sao lại ở cạnh công chúa làm chuyện hồ đồ không đâu?”
Diệp Vũ Hà ra vẻ không hiểu ngụ ý của Thu Trường Phong, lạnh lùng đáp: “Hình như ta không yêu cầu ngươi phải kỳ vọng gì đó?” Nàng quay người bỏ đi không muốn ở lại.
Thu Trường Phong nhìn bóng lưng đi xa dần, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, khẽ nói: “Ta bện con ve sầu mùa thu ngươi rất thích phải không?”
Diệp Vũ Hà sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì Thu Trường Phong đã không còn ở đó.Bàn tay nàng cầm con ve sầu hơi trắng bệch, trong lòng kinh ngạc. Nàng một mực chối cãi không trộm y phục Thu Trường Phong, vốn cho rằng Thu Trường Phong không thể làm gì, không ngờ Thu Trường Phong đã nhìn thấy con ve trong tay nàng.
Không nghi ngờ gì nữa đây là một bằng chứng bằng sắt – bằng chứng như núi.
Thu Trường Phong đã biết nàng trộm “Nhật Nguyệt ca” nhưng vì sao Thu Trường Phong không nói rõ ra. Chuyện “Nhật Nguyệt ca” là chuyện trọng đại, mất trong tay Thu Trường Phong, vốn hắn khó mà chối tộinhưng vì sao mà dường như Thu Trường Phong không muốn thu hồi?
Suy cho cùng Thu Trường Phong có dự định gì?
Trăm mối nhợ không có cách giải thích, cuối cùng Diệp Vũ Hà mở bàn tay ra nhìn con ve sầu trong lòng bàn tay.
Con ve màu bích lục, nhìn Diệp Vũ Hà đầy chờ mong như đang muốn nói cái gì đó …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.