Chương 83: Phía sau màn 2
Mặc Vũ
14/11/2017
Đao như tử điện kinh hồng (Tử điện kinh hồng : cầu vồng tím nhanh như điện), hội tụ linh khí của trời đất chém thẳng về phía cổ kẻ giả con
khỉ.Đao này chọn thời điểm cũng cực kỳ chính xác giống như một kích mà
thích khách đã dày công tính toán, một kích tất trúng.
Đầu người bay lên.
Thu Trường Phong cảm thấy lòng trầm xuống.
Hai hàng lông mày của Hán Vương co lại, mắt đầy vẻ kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra lại có thể khiến Hán Vương từng trải trăm trận cũng nhất thời không thể chấp nhận được.
Tất cả mọi người dường như không thể tin vào chuyện xảy ra trước mắt.Kẻ đóng vai con khỉ mất đầu vẫn không chết hơn nữa còn ở giữa không trung tung cước đá vào đầu mình. Đầu khỉ mang theo vệt sáng vô cùng quỷ dị bắn về phía Thu Trường Phong.
Tình huống quỷ dị này khiến người ta dù ở giữa thanh thiên bạch nhật cũng cảm thấy trong lòng tràn ngập quỷ khí. Không lẽ kẻ giả con khỉ này thực sự là cái gì mà “bát vạn tứ thiên đồng đầu thiết ngạch mỹ hầu vương” thần thông quảng đại mất đầu vẫn sống tốt?
Có kẻ nhát gan thậm chí còn sợ đái ra quần.
Thu Phân không sợ, gã giết chết bốn người xong lại đánh tới. Cho dù kẻgiả con khỉ kia là quỷ gã cũng muốn chém một đao để kẻ đó muốn làm quỷ cũng không được.
Mắt Thu Trường Phong lóe lên, đột nhiên rơi xuống rồi quát: “Mau tránh đi!” nó vừa rơi xuống đất vội lăn ra ngoài.
Đầu khỉ đập vào phía trên cột cờ chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, bụi mù bay khắp nơi.
Thu Phân dù được Thu Trường Phong nhắc vẫn bị sóng nhiệt đánh vào người, máu tươi trào lên cổ cơ hồ sắp phun ra ngoài. Thì ra trong cái đầu khỉ kia lại chứa thuốc nổ, một khi bị phát động sẽ nổ tung.Hí đài tức thì tứ phân ngũ liệt, bụi mù tung bay, chờ khi sương khói tản đi thì cả kẻ giả con khỉ lẫn Thu Trường Phong đều đã biến mất, chỉ còn lại đám khán giả trợn mắt há mồm ngồi trên khán đài thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thu Trường Phong lại hiểu rõ.
Hắn biết thích khách muốn giết Ninh Vương, hắn còn biết thích khách có ít nhất năm người trong đó kẻ giả con khỉ là thích khách có võ công cao nhất. Kẻ này khi thấy hắn xuất đao rõ ràng đã dùng nhẫn thuật hiếm thấy của Đông Doanh để giữ được một mạng.Thích khách lại là Nhẫn giả.
Cái đầu khỉ mà Thu Trường Phong vừa chém cũng không phải là đầu của thích khách chỉ là thủ thuật che mắt của Nhẫn giả. Đây vốn là ảo thuật từ Tây Vực truyền tới, rơi vào tay Đông Doanh lại trở thành một phần Nhẫn thuật. Bên trong đầu giả được nhồi thuốc nổ cực mạnh có thể nói là một sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Tàng địa bộ am hiểu Thổ độn thuật, gia tộc Y Hạ am hiểu việc chế tác hỏa dược, thuốc nổ mạnh như thế này chẳng lẽ thích khách là cao thủ của Y Hạ bộ.Mấy tên Nhẫn giả này giống như âm hồn bất tán, từ Phổ Đà tới Thanh Điền, Nam Kinh, từ vụ án mạng xem trong “Nhật Nguyệt Ca” ở Phổ Đà cho tới vụ ám sát Ninh Vương hôm nay, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của bọn chúng, có phải tất cả đều do chúng gây nên? Bọn chúng ám sát Ninh Vương nhằm mục đích gì?
Thu Trường Phong vừa suy nghĩ vừa chạy ra khỏi vương phủ hòng tìm kiếm tung tích thích khách nhưng đảo mắt nhìn quanh làm gì còn bóng dáng nữa.
Đột nhiên có một bóng xanh lóe lên bên người Thu Trường Phong.Thu Trường Phong bắt được ống tay áo người nọ quát: “Ngươi…” Nói chưa dứt lời đã có một luồng điện quang xẹt qua, Thu Trường Phong lập tức rút tay lại cảm giác có gió lạnh thấu xương.
Một kiếm này vung lên suýt nữa đã chém trúng cổ tay hắn.
Nếu Thu Trường Phong không kịp rút tay về hẳn đã bị một kiếm kia chém rụng tay.
Bóng xanh kia chém xong một kiếm đang muốn đi về phía trước, Thu Trường Phong đột nhiên nói: “Thích khách là cao thủ Nhẫn Giả của Y Hạ bộ.” Hắn đã nhận ra bóng xanh kia là Diệp Vũ Hà.Diệp Vũ Hà tức thì dừng lại lạnh lùng hỏi : “Thế thích khách đâu rồi?” Vừa rồi khi thích khách tập kích Ninh Vương thì ý nghĩ đầu tiên của nàng là cứu Ninh Vương nhưng thấy Cốc Vũ ra tay lại nhìn công chúa đã được Vệ Thiết Y bảo hộ nên nàng nghĩ đến việc bắt thích khách.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, mọi người trên khán đài ai cũng có nhiệm vụ của mình, chỉ có Diệp Vũ Hà không có mục tiêu rõ ràng. May mà nàng vẫn do dự không thì khi lao lên sân khấu sẽ bị thuốc nổ ảnh hưởng. Nàng tới chậm một bước, vừa thấy uy lực của thuốc nổ cũng giật thót cả người.
Dù sao Diệp Vũ Hà cũng là bộ đầu nên nhanh chóng đoán được đây làthuật che mắt của thích khách nhằm trốn khỏi phủ nên lập tức nhảy qua tường lao ra. Vừa tránh khỏi ánh mắt người khác, thấy xa xa có bóng người di chuyện mới vội đuổi theo thì bị Thu Trường Phong ngăn cản, khi quay đầu nhìn lại thì thích khách đã không còn bóng dáng.
Thu Trường Phong nhìn Diệp Vũ Hà, trong mắt ẩn giấu sự quan tâm, bình thản nói: “Nàng muốn truy đuổi cũng phải cẩn thận một chút.”
Diệp Vũ Hà nhìn về phía xa lạnh lùng trả lời: “Ngươi không cần giả làm người tốt. Ngươi cản ta bắt thích khách chẳng lẽ định tự mình đuổi theo kiếm công lao?” Cuối cùng nàng cũng tra kiếm vào vỏ nhưng hàn quangtrong mắt dường như còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi kiếm.
Nàng bước nhanh về phía trước, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định truy bắt thích khách.
Thu Trường Phong vội đi theo nàng nói: “Diệp… bộ đầu, ta còn quên chưa cảm ơn nàng đã cứu ta lần trước.”
Diệp Vũ Hà đảo mắt cười lạnh: “Không phải ngươi đã quên tất cả những gì công chúa đã nói sao?”
Hai mắt Thu Trường Phong dường như có thêm một nỗi buồn vô cớnhưng hắn chỉ nói: “Có một số việc mà vĩnh viễn ta cũng không thể quên được.”
Diệp Vũ Hà bỗng dừng lại lãnh đạm nói: “Thu Trường Phong, ta cứu ngươi đơn giản vì ta cảm thấy ngươi không đáng chết. Nhưng ngươi là ngươi, ta là ta, hai chúng ta vốn không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, ta không muốn gặp lại ngươi cũng không cần ngươi phải nhớ đến ta. Những lời phong lưu này tốt ngươi nên đến sông Tần Hoài mà nói.”
Nàng vừa quay người bước đi lại nghe tiếng Thu Trường Phong nói ở phía sau: “Diệp Bộ đầu, kỳ thực chuyện trên sông Tần Hoài cũng không phảinhư nàng nghĩ đâu.”
Diệp Vũ Hà lạnh lùng hỏi: “Ta nghĩ cái gì?”
Thu Trường Phong cứng họng nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Hắn không phải không biết mấy chuyện này càng giải thích càng rối, gần đây hắn làm việc bình tĩnh, tự nhiên, tỉnh táo nhưng chỉ cần đứng trước mặt Diệp Vũ Hà hắn giống như biến thành một gã khờ ngốc nghếch.
Vừa nghĩ ngợi một lúc đã thấy Diệp Vũ Hà đi xa, Thu Trường Phong cuối cùng cũng đành cao giọng hói: “Dường như nàng có thành kiến với CẩmY Vệ? Thực ra làm Cẩm Y Vệ cũng có rất nhiều nỗi khổ.”
Diệp Vũ Hà đưa tay nắm chuôi kiếm chợt dừng lại trong chốc lát, đưa đôi mắt đẹp đầy lửa giận nhìn Thu Trường Phong hỏi: “Được, vậy ngươi hãy nói cho ta biết, Giải Tấn bị giết thì các ngươi có nỗi khổ nào?”
Thu Trường Phong giật mình, không đợi hắn trả lời, Diệp Vũ Hà cười lạnh nói tiếp: “Hẳn là không trả lời được rồi nhỉ.”
Thu Trường Phong cười cay đắng lẩm bẩm nói: “Thực ra trong chuyện đó có nội tình.” Hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Diệp Vũ Hà cũng không nghe thấy, nhìn thấy Diệp Vũ Hà đã đi xa, hắn ngẩng đầu nhìn trời.Trời xanh như biển, sâu rộng tựa như tâm hồn tịch mịch của hắn.
Trong mắt hắn bỗng có vẻ kinh ngạc vội đuổi theo kêu: “Đợi một chút…”
“Xoẹt..” Chỉ thấy tiếng Diệp Vũ Hà rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Thu Trường Phong.
Cả con phố dài không một tiếng động, luồng kiếm quang kia khẽ động làm vài bông hoa rơi xuống, hoa đỏ như máu.
Một khắc này sắc mặt của nàng còn lạnh hơn cả băng, trắng hơn cảtuyết. Cặp mắt long lanh như nước mang theo vẻ lạnh lùng không muốn tiếp xúc : “Ngươi không cần tiếp tục đi theo ta!”
Trường kiếm phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong, mặt hắn bỗng thêm một phần cay đắng, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước gật đầu.
Đôi mắt vốn thâm thúy như biển kia dường như đã mang theo tia mất mát.
Nhưng trong một khoảnh khắc, Thu Trường Phong không còn để ý tới Diệp Vũ Hà, hắn tung người nhảy lên một cây cao để mượn lực vọt lênmái hiên. Hắn men theo mái hiên nhặt được một kiện phục trang.
Lúc hắn ngẩng đầu lên thấy nóc nhà lóe sáng khác thường dưới ánh mặt trời nên quyết định lên xem. Sau khi nhìn thấy kiện phục trang kia sắc mặt Thu Trường Phong nghiêm trọng hẳn lên.
“Đây là quần áo của tên hầu vương kia.” Diệp Vũ Hà nói
Thu Trường Phong sớm biết Diệp Vũ Hà theo sau, hắn không nghĩ ngợi gì cũng chẳng có thời gian đấu võ mồm mà chỉ nói: “Tên hầu vương kia ám sát Ninh Vương không thành nóng lòng chạy trốn nhưng hiển nhiên nhiên là đồ hóa trang trên người hắn quá bắt mắt.”Diệp Vũ Hà đứng bên quan sát chỉ thấy gương mặt tái nhợt kia đang chăm chú suy nghĩ, trong lòng khẽ động gật đầu nói: “Cho nên hắn mới men theo mái hiên trốn đi để tránh ánh mắt người khác, trút bỏ đồ hóa trang hắn sẽ biến thành người bình thường. Hắn căn bản không cần trốn.”
Thu Trường Phong gật đầu nói: “Nàng nói không sai, hắn không cần phải trốn, có lẽ hắn đang ở ngay bên cạnh ta cũng nên.” Nhưng Thu Trường Phong vẫn băn khoăn chuyện trước khi thích khách ra tay thì Hán Vương có nhắc đến Kim Long quyết , tại sao Hán Vương lại biết chuyện Kim Long quyết ?Vốn hắn cho rằng “Nhật Nguyệt Ca” cực kỳ bí mật, những chuyện này chỉ có Thượng sư và công chúa biết được nhưng giờ Thu Trường Phong mới phát hiện trong đó có không ít mối quan hệ mà hắn không biết.
Chẳng lẽ Thượng sư phái hắn đến phủ Ninh Vương nhằm mục đích thăm dò những mối quan hệ này? Rốt cục thì Thượng Sư có tính toán gì? Mục đích thích khách ám sát Ninh Vương là gì?
Hắn còn đang suy nghĩ những điểm vướng mắt, cảm thấy mình đã bỏ sót những chi tiết nhỏ thì sắc mặt Diệp Vũ Hà chợt biến, nàng tung người lao xuống dưới mái hiên.Diệp Vũ Hà vừa hạ xuống đã nghe một tiếng động vang lên như tiếng hũ rơi xuống đất, sau đó nàng nghe thấy có người nói: “Ngươi…Đi ra mau!” Có thể thấy rõ sự thúc giục trong lời nói.
Diệp Vũ Hà chỉ để ý đến việc truy tìm thích khách, lại thấy có quần áo của hắn ở đây chắc hẳn thích khách kia cởi bỏ quần áo xong thì trốn vào trong ngôi nhà này. Ngôi nhà này thoạt nhìn không nhỏ, hiện trạng có hơi cũ nát, tàn phá dường như không có bao nhiêu người ở, chẳng phải là chốn ẩn thân tuyệt vời cho thích khách sao?
Nàng nghĩ là làm, tung người xuống khỏi mái hiên đúng lúc thấy mộtngười đang đứng ở một góc đình viện, thân hình hơi khom khom, không cần nhìn cũng cảm giác được tên này rất khẩn trương.
Chẳng lẽ ở góc đình viện nơi cỏ mọc dày đặc kia là chỗ tên thích khách ẩn nấp mới làm cho người kia khẩn trương?
Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây thì rút kiếm lao tới.
Kiếm như thiểm điện, loang loáng một phần ánh sáng của tia nắng lúc hoàng hôn.
Đầu người bay lên.
Thu Trường Phong cảm thấy lòng trầm xuống.
Hai hàng lông mày của Hán Vương co lại, mắt đầy vẻ kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra lại có thể khiến Hán Vương từng trải trăm trận cũng nhất thời không thể chấp nhận được.
Tất cả mọi người dường như không thể tin vào chuyện xảy ra trước mắt.Kẻ đóng vai con khỉ mất đầu vẫn không chết hơn nữa còn ở giữa không trung tung cước đá vào đầu mình. Đầu khỉ mang theo vệt sáng vô cùng quỷ dị bắn về phía Thu Trường Phong.
Tình huống quỷ dị này khiến người ta dù ở giữa thanh thiên bạch nhật cũng cảm thấy trong lòng tràn ngập quỷ khí. Không lẽ kẻ giả con khỉ này thực sự là cái gì mà “bát vạn tứ thiên đồng đầu thiết ngạch mỹ hầu vương” thần thông quảng đại mất đầu vẫn sống tốt?
Có kẻ nhát gan thậm chí còn sợ đái ra quần.
Thu Phân không sợ, gã giết chết bốn người xong lại đánh tới. Cho dù kẻgiả con khỉ kia là quỷ gã cũng muốn chém một đao để kẻ đó muốn làm quỷ cũng không được.
Mắt Thu Trường Phong lóe lên, đột nhiên rơi xuống rồi quát: “Mau tránh đi!” nó vừa rơi xuống đất vội lăn ra ngoài.
Đầu khỉ đập vào phía trên cột cờ chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, bụi mù bay khắp nơi.
Thu Phân dù được Thu Trường Phong nhắc vẫn bị sóng nhiệt đánh vào người, máu tươi trào lên cổ cơ hồ sắp phun ra ngoài. Thì ra trong cái đầu khỉ kia lại chứa thuốc nổ, một khi bị phát động sẽ nổ tung.Hí đài tức thì tứ phân ngũ liệt, bụi mù tung bay, chờ khi sương khói tản đi thì cả kẻ giả con khỉ lẫn Thu Trường Phong đều đã biến mất, chỉ còn lại đám khán giả trợn mắt há mồm ngồi trên khán đài thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thu Trường Phong lại hiểu rõ.
Hắn biết thích khách muốn giết Ninh Vương, hắn còn biết thích khách có ít nhất năm người trong đó kẻ giả con khỉ là thích khách có võ công cao nhất. Kẻ này khi thấy hắn xuất đao rõ ràng đã dùng nhẫn thuật hiếm thấy của Đông Doanh để giữ được một mạng.Thích khách lại là Nhẫn giả.
Cái đầu khỉ mà Thu Trường Phong vừa chém cũng không phải là đầu của thích khách chỉ là thủ thuật che mắt của Nhẫn giả. Đây vốn là ảo thuật từ Tây Vực truyền tới, rơi vào tay Đông Doanh lại trở thành một phần Nhẫn thuật. Bên trong đầu giả được nhồi thuốc nổ cực mạnh có thể nói là một sát chiêu cực kỳ lợi hại.
Tàng địa bộ am hiểu Thổ độn thuật, gia tộc Y Hạ am hiểu việc chế tác hỏa dược, thuốc nổ mạnh như thế này chẳng lẽ thích khách là cao thủ của Y Hạ bộ.Mấy tên Nhẫn giả này giống như âm hồn bất tán, từ Phổ Đà tới Thanh Điền, Nam Kinh, từ vụ án mạng xem trong “Nhật Nguyệt Ca” ở Phổ Đà cho tới vụ ám sát Ninh Vương hôm nay, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của bọn chúng, có phải tất cả đều do chúng gây nên? Bọn chúng ám sát Ninh Vương nhằm mục đích gì?
Thu Trường Phong vừa suy nghĩ vừa chạy ra khỏi vương phủ hòng tìm kiếm tung tích thích khách nhưng đảo mắt nhìn quanh làm gì còn bóng dáng nữa.
Đột nhiên có một bóng xanh lóe lên bên người Thu Trường Phong.Thu Trường Phong bắt được ống tay áo người nọ quát: “Ngươi…” Nói chưa dứt lời đã có một luồng điện quang xẹt qua, Thu Trường Phong lập tức rút tay lại cảm giác có gió lạnh thấu xương.
Một kiếm này vung lên suýt nữa đã chém trúng cổ tay hắn.
Nếu Thu Trường Phong không kịp rút tay về hẳn đã bị một kiếm kia chém rụng tay.
Bóng xanh kia chém xong một kiếm đang muốn đi về phía trước, Thu Trường Phong đột nhiên nói: “Thích khách là cao thủ Nhẫn Giả của Y Hạ bộ.” Hắn đã nhận ra bóng xanh kia là Diệp Vũ Hà.Diệp Vũ Hà tức thì dừng lại lạnh lùng hỏi : “Thế thích khách đâu rồi?” Vừa rồi khi thích khách tập kích Ninh Vương thì ý nghĩ đầu tiên của nàng là cứu Ninh Vương nhưng thấy Cốc Vũ ra tay lại nhìn công chúa đã được Vệ Thiết Y bảo hộ nên nàng nghĩ đến việc bắt thích khách.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, mọi người trên khán đài ai cũng có nhiệm vụ của mình, chỉ có Diệp Vũ Hà không có mục tiêu rõ ràng. May mà nàng vẫn do dự không thì khi lao lên sân khấu sẽ bị thuốc nổ ảnh hưởng. Nàng tới chậm một bước, vừa thấy uy lực của thuốc nổ cũng giật thót cả người.
Dù sao Diệp Vũ Hà cũng là bộ đầu nên nhanh chóng đoán được đây làthuật che mắt của thích khách nhằm trốn khỏi phủ nên lập tức nhảy qua tường lao ra. Vừa tránh khỏi ánh mắt người khác, thấy xa xa có bóng người di chuyện mới vội đuổi theo thì bị Thu Trường Phong ngăn cản, khi quay đầu nhìn lại thì thích khách đã không còn bóng dáng.
Thu Trường Phong nhìn Diệp Vũ Hà, trong mắt ẩn giấu sự quan tâm, bình thản nói: “Nàng muốn truy đuổi cũng phải cẩn thận một chút.”
Diệp Vũ Hà nhìn về phía xa lạnh lùng trả lời: “Ngươi không cần giả làm người tốt. Ngươi cản ta bắt thích khách chẳng lẽ định tự mình đuổi theo kiếm công lao?” Cuối cùng nàng cũng tra kiếm vào vỏ nhưng hàn quangtrong mắt dường như còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi kiếm.
Nàng bước nhanh về phía trước, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định truy bắt thích khách.
Thu Trường Phong vội đi theo nàng nói: “Diệp… bộ đầu, ta còn quên chưa cảm ơn nàng đã cứu ta lần trước.”
Diệp Vũ Hà đảo mắt cười lạnh: “Không phải ngươi đã quên tất cả những gì công chúa đã nói sao?”
Hai mắt Thu Trường Phong dường như có thêm một nỗi buồn vô cớnhưng hắn chỉ nói: “Có một số việc mà vĩnh viễn ta cũng không thể quên được.”
Diệp Vũ Hà bỗng dừng lại lãnh đạm nói: “Thu Trường Phong, ta cứu ngươi đơn giản vì ta cảm thấy ngươi không đáng chết. Nhưng ngươi là ngươi, ta là ta, hai chúng ta vốn không có bất kỳ liên quan gì đến nhau, ta không muốn gặp lại ngươi cũng không cần ngươi phải nhớ đến ta. Những lời phong lưu này tốt ngươi nên đến sông Tần Hoài mà nói.”
Nàng vừa quay người bước đi lại nghe tiếng Thu Trường Phong nói ở phía sau: “Diệp Bộ đầu, kỳ thực chuyện trên sông Tần Hoài cũng không phảinhư nàng nghĩ đâu.”
Diệp Vũ Hà lạnh lùng hỏi: “Ta nghĩ cái gì?”
Thu Trường Phong cứng họng nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Hắn không phải không biết mấy chuyện này càng giải thích càng rối, gần đây hắn làm việc bình tĩnh, tự nhiên, tỉnh táo nhưng chỉ cần đứng trước mặt Diệp Vũ Hà hắn giống như biến thành một gã khờ ngốc nghếch.
Vừa nghĩ ngợi một lúc đã thấy Diệp Vũ Hà đi xa, Thu Trường Phong cuối cùng cũng đành cao giọng hói: “Dường như nàng có thành kiến với CẩmY Vệ? Thực ra làm Cẩm Y Vệ cũng có rất nhiều nỗi khổ.”
Diệp Vũ Hà đưa tay nắm chuôi kiếm chợt dừng lại trong chốc lát, đưa đôi mắt đẹp đầy lửa giận nhìn Thu Trường Phong hỏi: “Được, vậy ngươi hãy nói cho ta biết, Giải Tấn bị giết thì các ngươi có nỗi khổ nào?”
Thu Trường Phong giật mình, không đợi hắn trả lời, Diệp Vũ Hà cười lạnh nói tiếp: “Hẳn là không trả lời được rồi nhỉ.”
Thu Trường Phong cười cay đắng lẩm bẩm nói: “Thực ra trong chuyện đó có nội tình.” Hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Diệp Vũ Hà cũng không nghe thấy, nhìn thấy Diệp Vũ Hà đã đi xa, hắn ngẩng đầu nhìn trời.Trời xanh như biển, sâu rộng tựa như tâm hồn tịch mịch của hắn.
Trong mắt hắn bỗng có vẻ kinh ngạc vội đuổi theo kêu: “Đợi một chút…”
“Xoẹt..” Chỉ thấy tiếng Diệp Vũ Hà rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Thu Trường Phong.
Cả con phố dài không một tiếng động, luồng kiếm quang kia khẽ động làm vài bông hoa rơi xuống, hoa đỏ như máu.
Một khắc này sắc mặt của nàng còn lạnh hơn cả băng, trắng hơn cảtuyết. Cặp mắt long lanh như nước mang theo vẻ lạnh lùng không muốn tiếp xúc : “Ngươi không cần tiếp tục đi theo ta!”
Trường kiếm phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong, mặt hắn bỗng thêm một phần cay đắng, nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước gật đầu.
Đôi mắt vốn thâm thúy như biển kia dường như đã mang theo tia mất mát.
Nhưng trong một khoảnh khắc, Thu Trường Phong không còn để ý tới Diệp Vũ Hà, hắn tung người nhảy lên một cây cao để mượn lực vọt lênmái hiên. Hắn men theo mái hiên nhặt được một kiện phục trang.
Lúc hắn ngẩng đầu lên thấy nóc nhà lóe sáng khác thường dưới ánh mặt trời nên quyết định lên xem. Sau khi nhìn thấy kiện phục trang kia sắc mặt Thu Trường Phong nghiêm trọng hẳn lên.
“Đây là quần áo của tên hầu vương kia.” Diệp Vũ Hà nói
Thu Trường Phong sớm biết Diệp Vũ Hà theo sau, hắn không nghĩ ngợi gì cũng chẳng có thời gian đấu võ mồm mà chỉ nói: “Tên hầu vương kia ám sát Ninh Vương không thành nóng lòng chạy trốn nhưng hiển nhiên nhiên là đồ hóa trang trên người hắn quá bắt mắt.”Diệp Vũ Hà đứng bên quan sát chỉ thấy gương mặt tái nhợt kia đang chăm chú suy nghĩ, trong lòng khẽ động gật đầu nói: “Cho nên hắn mới men theo mái hiên trốn đi để tránh ánh mắt người khác, trút bỏ đồ hóa trang hắn sẽ biến thành người bình thường. Hắn căn bản không cần trốn.”
Thu Trường Phong gật đầu nói: “Nàng nói không sai, hắn không cần phải trốn, có lẽ hắn đang ở ngay bên cạnh ta cũng nên.” Nhưng Thu Trường Phong vẫn băn khoăn chuyện trước khi thích khách ra tay thì Hán Vương có nhắc đến Kim Long quyết , tại sao Hán Vương lại biết chuyện Kim Long quyết ?Vốn hắn cho rằng “Nhật Nguyệt Ca” cực kỳ bí mật, những chuyện này chỉ có Thượng sư và công chúa biết được nhưng giờ Thu Trường Phong mới phát hiện trong đó có không ít mối quan hệ mà hắn không biết.
Chẳng lẽ Thượng sư phái hắn đến phủ Ninh Vương nhằm mục đích thăm dò những mối quan hệ này? Rốt cục thì Thượng Sư có tính toán gì? Mục đích thích khách ám sát Ninh Vương là gì?
Hắn còn đang suy nghĩ những điểm vướng mắt, cảm thấy mình đã bỏ sót những chi tiết nhỏ thì sắc mặt Diệp Vũ Hà chợt biến, nàng tung người lao xuống dưới mái hiên.Diệp Vũ Hà vừa hạ xuống đã nghe một tiếng động vang lên như tiếng hũ rơi xuống đất, sau đó nàng nghe thấy có người nói: “Ngươi…Đi ra mau!” Có thể thấy rõ sự thúc giục trong lời nói.
Diệp Vũ Hà chỉ để ý đến việc truy tìm thích khách, lại thấy có quần áo của hắn ở đây chắc hẳn thích khách kia cởi bỏ quần áo xong thì trốn vào trong ngôi nhà này. Ngôi nhà này thoạt nhìn không nhỏ, hiện trạng có hơi cũ nát, tàn phá dường như không có bao nhiêu người ở, chẳng phải là chốn ẩn thân tuyệt vời cho thích khách sao?
Nàng nghĩ là làm, tung người xuống khỏi mái hiên đúng lúc thấy mộtngười đang đứng ở một góc đình viện, thân hình hơi khom khom, không cần nhìn cũng cảm giác được tên này rất khẩn trương.
Chẳng lẽ ở góc đình viện nơi cỏ mọc dày đặc kia là chỗ tên thích khách ẩn nấp mới làm cho người kia khẩn trương?
Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây thì rút kiếm lao tới.
Kiếm như thiểm điện, loang loáng một phần ánh sáng của tia nắng lúc hoàng hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.