Chương 84: Phía sau màn 3
Mặc Vũ
14/11/2017
Diệp Vũ Hà vất vả lắm mới hạ xuống đất bỗng nghe thấy hai tiếng
rốnggiận, có hai bóng xám một trái một phải lao thẳng tới phía trước
chặn đầu nàng. Diệp Vũ Hà liếc mắt tức thì thấy rõ đó là hai người đang
tấn công nàng.
Hai kẻ đang lao tới tựa như loài sói nhanh nhẹn tàn nhẫn, hai tay không mang vũ khí nhưng tay chưởng tay quyền tả hữu giáp công hận không thể đánh chết Diệp Vũ Hà ngay lập tức.
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy hòng dụ Thu Trường Phong và Diệp Vũ Hà nhảy vào? Bằng không tại sao Diệp Vũ Hà vừa nhảy xuống đã bị công kích mãnh liệt như vậy.Quyền của hai người kia có thể mở núi, chưởng có thể đánh tan bia, nếu Diệp Vũ Hà bị đánh trúng chỉ sợ gân cốt toàn thân sẽ đứt hết.
Nhanh như chớp, Diệp Vũ Hà xuất kiếm chọc thẳng xuống mặt đất.
Chiêu này của nàng cực kỳ cổ quái khiến hai người kia không khỏi giật mình song quyền chưởng cũng không dừng lại, quyền chưởng còn chưa tới quần áo đã bị kình phong thổi bay phần phật.
Một kiếm kia đâm xuống đất tức thì thân kiếm bị uốn cong lại. Diệp Vũ Hà dựa vào lực đàn hồi, hai chân không hề chạm đất mà bay thẳng qua đầu hai người kia, thân hình như chim yến lao đến người đứng ở góc việnxuất kiếm.
Kiếm chỉ thẳng vào cổ.
Diệp Vũ Hà không đâm bởi khi nàng thấy bóng lưng người này đã thấy không đúng, đến khi nhìn mặt hắn mới biết hắn không phải Nhẫn giả càng không phải con khỉ.
Người này giống hệt một con heo vậy.
Mà đến heo cũng không thể béo được như hắn.Ít nhất Diệp Vũ Hà chưa bao giờ thấy qua heo béo như vậy.
Người này có vóc dáng không thấp nhưng thân hình lại giống một trái cầu thịt, tai to mặt lớn, mặt mày bóng nhẫy. Chỉ cần liếc qua cũng có thấy được với thân hình của hắn không thể như vậy giả trang con khỉ, đóng vai Trư Bát Giới có lẽ hợp hơn.
Nhưng tên mập này đầu cũng đã có hai thứ tóc, nhìn qua có vẻ già dặn.
Sự chú ý của Diệp Vũ Hà không đặt ở người tên mập mà ở góc viện nên nàng dùng kiếm chế trụ mập mạp rồi quát lạnh: “Đừng để ta phải ra tay. Ngươi vừa để ai đi ra?”Mập mạp lúc này mới phát hiện trường kiếm kề cổ, mặt hắn tức thì kinh hãi gần chết vội kêu lên: “Đừng…” Hắn vội nhào phía trước vừa nhào vừa vung tay đánh loạn.
Hành động này trái lại lại làm cho Diệp Vũ Hà hoảng sợ, cuống quýt thu kiếm lại. Mặc dù trên thuyền hoa nàng có thể hạ thủ vô tình với Nhẫn Giả nhưng dù sao nàng vẫn là bộ đầu, nếu không có chứng cứ sao có thể dễ dàng giết người được?
Người nọ dường như không biết trường kiếm có thể lấy mạng mình, lúc bổ nhào xuống hai tay còn ôm lấy chân phải Diệp Vũ Hà.Chiêu này quả thực nằm ngoài dự kiến của Diệp Vũ Hà.
Trong thoáng chốc nàng có cảm giác mình bị lừa .
Chẳng lẽ tên mập mạp này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, tỏ ra ngờ nghệch, thậm chí giả vờ không biết võ công đợi lúc nàng thu kiếm định ám toán nàng?
Diệp Vũ Hà không suy nghĩ nhiều mà tung cước đá đồng thời bay người về phía sau, che kiếm trước ngực.
Chỉ nghe thấy “Bốp” thật lớn, một cước của Diệp Vũ Hà đã đá vào mặtcủa người nọ. Tên mập mạp chỉ rên được một tiếng, mặc dù hắn nặng tới vài trăm cân nhưng vẫn bị Diệp Vũ Hà đá ngã, mắt cũng bầm tím, vội vàng lồm cồm bò dậy.
Diệp Vũ Hà xuất cước thành công cũng ngơ ngác theo. Nàng bỗng phát hiện người kia quả thực không biết võ, nửa chiêu cũng không!
Mập mạp kia ngã chổng vó lên trời thì hai bóng xám lúc trước mới đuổi tới, họ cũng không tấn công Diệp Vũ Hà nữa mà lao tới bảo vệ tên mập mạp và quát: “Ngươi là ai?
Ánh mắt hai người lạnh lẽo, một cao một thấp,chỉ hận không thể xé xácDiệp Vũ Hà thành bốn mảnh. Diệp Vũ Hà nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của họ cũng không khỏi lạnh gáy nhưng vẫn hỏi: “Các ngươi là ai? Tên kia trốn ở chỗ nào?”
Bỗng Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong đã xuất hiện từ lúc nào, nàng thầm kêu may mắn rồi nói với Thu Trường Phong: “Ngươi đối phó với ba tên này còn ta đuổi theo thích khách!”
Nàng mơ hồ cảm nhận được có điểm không đúng nên quyết định vứt bỏ cục diện rối rắm này cho Thu Trường Phong. Chẳng qua nhìn về phía góc vườn chỉ thấy cỏ dại mọc um tùm chứ làm gì có bóng tên Nhẫn Giả nào?Hai gã hộ vệ cạnh mập mạp giờ mới phát hiện sau lưng có người tức thì sắc mặt đại biến, vội quay người nhìn lại.
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Diệp bộ đầu, ta không đối phó được với ba người này, hay là cứ để nàng xử lý đi.”
Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc, nàng cả giận nói: “Ngay cả ba tên phế vật này ngươi cũng không đối phó được thì còn làm nên trò trống gì?” Vừa nói dứt lời nàng đã thấy vẻ mặt cổ quái của Thu Trường Phong, trong lòng cũng thầm giật mình.
Hai gã hộ vệ cuối cùng cũng không nhịn được quát:’Ngươi là thích kháchdo ai phái tới mà dám vô lễ với Thái tử!”
Diệp Vũ Hà ngẩn người ra, nhất thời không kịp phản ứng gì? Hai gã kia nói vậy là có ý gì? Thái tử? Thái tử nào? Chỉ thấy Thu Trường Phong ôm quyền thi lễ nói: “Cẩm Y Vệ Thiên hộ Thu Trường Phong bái kiến Thái tử.”
Trong đầu Diệp Vũ Hà nổ “Ầm” một tiếng, suýt nữa ngất đi.
Còn có Thái tử nào vào đây nữa? Thiên hạ Đại Minh chẳng lẽ còn Thái tử nào khác?Thái tử Chu Cao Sí!
Tên mập như heo vừa bị nàng dùng kiếm uy hiếp, ăn một cước vào mặt, bị mắng là phế vật này đúng là Thái tử Chu Cao Sí sao?
Đây sao có thể là sự thực? Thái tử sao có thể đến khu vườn đổ nát này được?
Nhưng Thu Trường Phong tuyệt đối không phải loại người bắn tên không đích (Bắn tên không đích: làm việc không có mục đích) hắn chắc chắn không lấy chuyện Thái tử ra để đùa giỡn. Nghĩ tới đây tay cầm kiếm của Diệp Vũ Hà cũng run rẩy.Mập mạp kia lấy tay che mặt, kêu rên ồi ồi trên mặt đất, nhất thời không thể đứng dậy, thấy Thu Trường Phong hành lễ hắn mới nhịn đau hỏi: “Thu Trường Phong à? Ta biết ngươi.”
Thu Trường Phong cũng bị làm cho kinh ngạc rồi, hắn bái kiến Thái tử Chu Cao Sí nhưng không ngờ Thái tử lại biết hắn. Hắn đang muốn đi tới đỡ Thái tử dậy thì hai gã hộ vệ không biết vô tình hay cố ý chắn trước người Thu Trường Phong rồi nhao tới đỡ Thái tử dậy.
Thái tử quả thực quá béo, hai người kia dù có võ công không kém nhưng để nâng được Thái tử dậy cũng phải dùng hết sức bình sinh.Cuối cùng Thái tử cũng đứng dậy, y bụm mặt không có tí uy nghiêm nào, cũng chẳng khách sáo mà hú lên đầy quái dị, trong nháy mắt tiến lên vài bước.
Diệp Vũ Hà không tự chủ được mà lùi về sau, nàng chỉ là một bộ đầu Định Hải lại dám đá một cước vào mặt Thái tử, làm sao có thể vậy chứ?
Thái tử cũng không ngó ngàng gì tới Diệp Vũ Hà mà nhào xuống đất.
Mặt hai gã hộ vệ tức thì xám ngắt sốt sắng nói: “Bẩm Thái tử, ngài cứ để chúng thuộc hạ tìm là được rồi.”Chưa dứt lời thì tay trái Thái tử nâng một vật lên, mặt đầy đau khổ, kêu gào thảm thiết: “Lang kháng, ngươi không thể ra đi như vậy được.”
Diệp Vũ Hà khiếp đảm nhưng cũng nảy sự tò mò nhìn kỹ, thì thấy trên tay Thái tử chính là một con dế.
Con dế này không nhỏ, chỉ tiếc là đã bị dẫm chết từ lâu rồi.
Diệp Vũ Hà thấy Thái tử bi phẫn gần chết nhìn nàng thì chợt hiểu, chẳng lẽ lúc nàng nhảy lên thì đã đạp một cước giết chết con dế này sao?
Thái tử không cần mạng mà đi ôm chân nàng chẳng lẽ là vì muốn cứucon dế này sao?
Diệp Vũ Hà cảm thấy buồn cười nhưng không cười nổi. nàng biết có những người thích chọi dế, vì dế mà vung tiền như rác tới táng gia bại sản. Nhìn biểu hiện của Thái tử thì biết, thậm chí y có lẽ còn coi con dế này như huynh đệ bằng hữu vậy mà con dế này lại bị nàng dẫm chết.
Diệp Vũ Hà cảm thấy khổ không nói được, cảm giác giống như mình cũng giống con dế này.
Vẻ bi thống của Thái tử dần biến mất rồi chuyển sang âm lãnh, y nhìn Diệp Vũ Hà giống như nhìn kẻ có thù giết cha quát hỏi: “Thu Thiên Hộ, kẻdám đá ta, giết Lang kháng của ta rốt cục có địa vị gì?
Thu Trường Phong nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, vị ngày là Diệp Vũ Hà bộ đầu nổi tiếng của Chiết Giang, nguyên phụ trách vụ án mạng Định Hải, sau đang ở cùng với công chúa. Vừa rồi nàng đuổi theo thích khách đến đây, thần vốn nghĩ nàng là người cẩn thận, không ngờ lại bất cẩn như vậy, còn nghĩ người là thích khách. Người muốn phạt thế nào hợp lý thì cứ phạt, nàng không liên quan gì đến Cẩm Y Vệ chúng thần.”
Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong vội vàng phủi sạch quan hệ hai bên thì thầm cười lạnh. Lại thấy Thái tử nhìn về phía mình đành cắn răng nói:“Thái tử, chẳng phải chỉ là một con dế sao, để ta tìm con khác bồi thường cho người.”
Hai tên hộ vệ đồng thanh quát: “Lang Kháng này trị giá ngàn vàng, ngươi có thể bồi thường được sao? Lại còn dám đánh Thái tử, ngươi đáng bị tội gì?”
Lòng Diệp Vũ Hà nhất thời trầm xuống, cứng miệng không trả lời được.
Hai kẻ đang lao tới tựa như loài sói nhanh nhẹn tàn nhẫn, hai tay không mang vũ khí nhưng tay chưởng tay quyền tả hữu giáp công hận không thể đánh chết Diệp Vũ Hà ngay lập tức.
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy hòng dụ Thu Trường Phong và Diệp Vũ Hà nhảy vào? Bằng không tại sao Diệp Vũ Hà vừa nhảy xuống đã bị công kích mãnh liệt như vậy.Quyền của hai người kia có thể mở núi, chưởng có thể đánh tan bia, nếu Diệp Vũ Hà bị đánh trúng chỉ sợ gân cốt toàn thân sẽ đứt hết.
Nhanh như chớp, Diệp Vũ Hà xuất kiếm chọc thẳng xuống mặt đất.
Chiêu này của nàng cực kỳ cổ quái khiến hai người kia không khỏi giật mình song quyền chưởng cũng không dừng lại, quyền chưởng còn chưa tới quần áo đã bị kình phong thổi bay phần phật.
Một kiếm kia đâm xuống đất tức thì thân kiếm bị uốn cong lại. Diệp Vũ Hà dựa vào lực đàn hồi, hai chân không hề chạm đất mà bay thẳng qua đầu hai người kia, thân hình như chim yến lao đến người đứng ở góc việnxuất kiếm.
Kiếm chỉ thẳng vào cổ.
Diệp Vũ Hà không đâm bởi khi nàng thấy bóng lưng người này đã thấy không đúng, đến khi nhìn mặt hắn mới biết hắn không phải Nhẫn giả càng không phải con khỉ.
Người này giống hệt một con heo vậy.
Mà đến heo cũng không thể béo được như hắn.Ít nhất Diệp Vũ Hà chưa bao giờ thấy qua heo béo như vậy.
Người này có vóc dáng không thấp nhưng thân hình lại giống một trái cầu thịt, tai to mặt lớn, mặt mày bóng nhẫy. Chỉ cần liếc qua cũng có thấy được với thân hình của hắn không thể như vậy giả trang con khỉ, đóng vai Trư Bát Giới có lẽ hợp hơn.
Nhưng tên mập này đầu cũng đã có hai thứ tóc, nhìn qua có vẻ già dặn.
Sự chú ý của Diệp Vũ Hà không đặt ở người tên mập mà ở góc viện nên nàng dùng kiếm chế trụ mập mạp rồi quát lạnh: “Đừng để ta phải ra tay. Ngươi vừa để ai đi ra?”Mập mạp lúc này mới phát hiện trường kiếm kề cổ, mặt hắn tức thì kinh hãi gần chết vội kêu lên: “Đừng…” Hắn vội nhào phía trước vừa nhào vừa vung tay đánh loạn.
Hành động này trái lại lại làm cho Diệp Vũ Hà hoảng sợ, cuống quýt thu kiếm lại. Mặc dù trên thuyền hoa nàng có thể hạ thủ vô tình với Nhẫn Giả nhưng dù sao nàng vẫn là bộ đầu, nếu không có chứng cứ sao có thể dễ dàng giết người được?
Người nọ dường như không biết trường kiếm có thể lấy mạng mình, lúc bổ nhào xuống hai tay còn ôm lấy chân phải Diệp Vũ Hà.Chiêu này quả thực nằm ngoài dự kiến của Diệp Vũ Hà.
Trong thoáng chốc nàng có cảm giác mình bị lừa .
Chẳng lẽ tên mập mạp này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, tỏ ra ngờ nghệch, thậm chí giả vờ không biết võ công đợi lúc nàng thu kiếm định ám toán nàng?
Diệp Vũ Hà không suy nghĩ nhiều mà tung cước đá đồng thời bay người về phía sau, che kiếm trước ngực.
Chỉ nghe thấy “Bốp” thật lớn, một cước của Diệp Vũ Hà đã đá vào mặtcủa người nọ. Tên mập mạp chỉ rên được một tiếng, mặc dù hắn nặng tới vài trăm cân nhưng vẫn bị Diệp Vũ Hà đá ngã, mắt cũng bầm tím, vội vàng lồm cồm bò dậy.
Diệp Vũ Hà xuất cước thành công cũng ngơ ngác theo. Nàng bỗng phát hiện người kia quả thực không biết võ, nửa chiêu cũng không!
Mập mạp kia ngã chổng vó lên trời thì hai bóng xám lúc trước mới đuổi tới, họ cũng không tấn công Diệp Vũ Hà nữa mà lao tới bảo vệ tên mập mạp và quát: “Ngươi là ai?
Ánh mắt hai người lạnh lẽo, một cao một thấp,chỉ hận không thể xé xácDiệp Vũ Hà thành bốn mảnh. Diệp Vũ Hà nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của họ cũng không khỏi lạnh gáy nhưng vẫn hỏi: “Các ngươi là ai? Tên kia trốn ở chỗ nào?”
Bỗng Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong đã xuất hiện từ lúc nào, nàng thầm kêu may mắn rồi nói với Thu Trường Phong: “Ngươi đối phó với ba tên này còn ta đuổi theo thích khách!”
Nàng mơ hồ cảm nhận được có điểm không đúng nên quyết định vứt bỏ cục diện rối rắm này cho Thu Trường Phong. Chẳng qua nhìn về phía góc vườn chỉ thấy cỏ dại mọc um tùm chứ làm gì có bóng tên Nhẫn Giả nào?Hai gã hộ vệ cạnh mập mạp giờ mới phát hiện sau lưng có người tức thì sắc mặt đại biến, vội quay người nhìn lại.
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Diệp bộ đầu, ta không đối phó được với ba người này, hay là cứ để nàng xử lý đi.”
Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc, nàng cả giận nói: “Ngay cả ba tên phế vật này ngươi cũng không đối phó được thì còn làm nên trò trống gì?” Vừa nói dứt lời nàng đã thấy vẻ mặt cổ quái của Thu Trường Phong, trong lòng cũng thầm giật mình.
Hai gã hộ vệ cuối cùng cũng không nhịn được quát:’Ngươi là thích kháchdo ai phái tới mà dám vô lễ với Thái tử!”
Diệp Vũ Hà ngẩn người ra, nhất thời không kịp phản ứng gì? Hai gã kia nói vậy là có ý gì? Thái tử? Thái tử nào? Chỉ thấy Thu Trường Phong ôm quyền thi lễ nói: “Cẩm Y Vệ Thiên hộ Thu Trường Phong bái kiến Thái tử.”
Trong đầu Diệp Vũ Hà nổ “Ầm” một tiếng, suýt nữa ngất đi.
Còn có Thái tử nào vào đây nữa? Thiên hạ Đại Minh chẳng lẽ còn Thái tử nào khác?Thái tử Chu Cao Sí!
Tên mập như heo vừa bị nàng dùng kiếm uy hiếp, ăn một cước vào mặt, bị mắng là phế vật này đúng là Thái tử Chu Cao Sí sao?
Đây sao có thể là sự thực? Thái tử sao có thể đến khu vườn đổ nát này được?
Nhưng Thu Trường Phong tuyệt đối không phải loại người bắn tên không đích (Bắn tên không đích: làm việc không có mục đích) hắn chắc chắn không lấy chuyện Thái tử ra để đùa giỡn. Nghĩ tới đây tay cầm kiếm của Diệp Vũ Hà cũng run rẩy.Mập mạp kia lấy tay che mặt, kêu rên ồi ồi trên mặt đất, nhất thời không thể đứng dậy, thấy Thu Trường Phong hành lễ hắn mới nhịn đau hỏi: “Thu Trường Phong à? Ta biết ngươi.”
Thu Trường Phong cũng bị làm cho kinh ngạc rồi, hắn bái kiến Thái tử Chu Cao Sí nhưng không ngờ Thái tử lại biết hắn. Hắn đang muốn đi tới đỡ Thái tử dậy thì hai gã hộ vệ không biết vô tình hay cố ý chắn trước người Thu Trường Phong rồi nhao tới đỡ Thái tử dậy.
Thái tử quả thực quá béo, hai người kia dù có võ công không kém nhưng để nâng được Thái tử dậy cũng phải dùng hết sức bình sinh.Cuối cùng Thái tử cũng đứng dậy, y bụm mặt không có tí uy nghiêm nào, cũng chẳng khách sáo mà hú lên đầy quái dị, trong nháy mắt tiến lên vài bước.
Diệp Vũ Hà không tự chủ được mà lùi về sau, nàng chỉ là một bộ đầu Định Hải lại dám đá một cước vào mặt Thái tử, làm sao có thể vậy chứ?
Thái tử cũng không ngó ngàng gì tới Diệp Vũ Hà mà nhào xuống đất.
Mặt hai gã hộ vệ tức thì xám ngắt sốt sắng nói: “Bẩm Thái tử, ngài cứ để chúng thuộc hạ tìm là được rồi.”Chưa dứt lời thì tay trái Thái tử nâng một vật lên, mặt đầy đau khổ, kêu gào thảm thiết: “Lang kháng, ngươi không thể ra đi như vậy được.”
Diệp Vũ Hà khiếp đảm nhưng cũng nảy sự tò mò nhìn kỹ, thì thấy trên tay Thái tử chính là một con dế.
Con dế này không nhỏ, chỉ tiếc là đã bị dẫm chết từ lâu rồi.
Diệp Vũ Hà thấy Thái tử bi phẫn gần chết nhìn nàng thì chợt hiểu, chẳng lẽ lúc nàng nhảy lên thì đã đạp một cước giết chết con dế này sao?
Thái tử không cần mạng mà đi ôm chân nàng chẳng lẽ là vì muốn cứucon dế này sao?
Diệp Vũ Hà cảm thấy buồn cười nhưng không cười nổi. nàng biết có những người thích chọi dế, vì dế mà vung tiền như rác tới táng gia bại sản. Nhìn biểu hiện của Thái tử thì biết, thậm chí y có lẽ còn coi con dế này như huynh đệ bằng hữu vậy mà con dế này lại bị nàng dẫm chết.
Diệp Vũ Hà cảm thấy khổ không nói được, cảm giác giống như mình cũng giống con dế này.
Vẻ bi thống của Thái tử dần biến mất rồi chuyển sang âm lãnh, y nhìn Diệp Vũ Hà giống như nhìn kẻ có thù giết cha quát hỏi: “Thu Thiên Hộ, kẻdám đá ta, giết Lang kháng của ta rốt cục có địa vị gì?
Thu Trường Phong nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, vị ngày là Diệp Vũ Hà bộ đầu nổi tiếng của Chiết Giang, nguyên phụ trách vụ án mạng Định Hải, sau đang ở cùng với công chúa. Vừa rồi nàng đuổi theo thích khách đến đây, thần vốn nghĩ nàng là người cẩn thận, không ngờ lại bất cẩn như vậy, còn nghĩ người là thích khách. Người muốn phạt thế nào hợp lý thì cứ phạt, nàng không liên quan gì đến Cẩm Y Vệ chúng thần.”
Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong vội vàng phủi sạch quan hệ hai bên thì thầm cười lạnh. Lại thấy Thái tử nhìn về phía mình đành cắn răng nói:“Thái tử, chẳng phải chỉ là một con dế sao, để ta tìm con khác bồi thường cho người.”
Hai tên hộ vệ đồng thanh quát: “Lang Kháng này trị giá ngàn vàng, ngươi có thể bồi thường được sao? Lại còn dám đánh Thái tử, ngươi đáng bị tội gì?”
Lòng Diệp Vũ Hà nhất thời trầm xuống, cứng miệng không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.