Chương 66: Thần tích 1
Mặc Vũ
14/11/2017
Trong một lát đó mà số nhẫn giả đã chết hơn phân nửa.
Liên nỗ!
Trong rừng rậm lại có không biết bao nhiêu nỗ thủ mai phục, cái bọn họ dùng chính là loại liên nỗ được Gia Cát Lượng đời Tam quốc hoàn thiện và do Lý Tĩnh thời Tùy Đường phát dương quang đại!
Từ trước đến nay liên nỗ luôn là bí mật trọng yếu của quân doanh triềuđình, trải qua triều đại thay đổi, mấy lần thất truyền, cuối cùng vẫn được tìm lại kết hợp với thế trận của tiền nhân trí tuệ vô song.
Thời đại triều Nguyên khi xưa, bọn người Thiết Mộc Chân, Hốt Tất Liệt dựa vào thiết kỵ để tung hoành thiên hạ, năm đó liên nỗ tạo thành sát thương lớn cho quân Nguyên khiến bọn họ căm thù đến tận xương tủy, bởi vậy mà phương pháp chế tạo liên nỗ lại thất truyền lần nữa. Nhưng giang sơn thay đổi lại có người tài được sinh ra, Từ Đạt nổi danh nhất triều đại nhà Minh cũng tìm ra phương pháp chế tạo liên nỗ, đối kháng với triều Nguyên, cộng với văn thao võ lược cộng lại thêm liên nỗ hỗ trợ mà nhiều lần đánh bại nhà Nguyên, giúp cho Chu Nguyên Chương lậpnên giang sơn Đại Minh.
Chu Nguyên Chương cảm thấy liên nỗ có lực sát thương cực lớn, sau khi lập quốc, liền giữ kín bí mật phương pháp chế tạo liên nỗ không tiết lộ ra ngoài. Đến tận lúc sự nghiệp thành công, vì muốn chuẩn bị chinh phạt phương bắc, lúc này mới lại bắt đầu cho phát triển liên nỗ, phân chia liên nỗ cho ngũ quân phủ Đô đốc điều hành. Quân doanh dưới trướng phủ Đô đốc thống lĩnh được gọi là cơ doanh, đến nay vẫn tòn tại một cách thần bí.
Thủ đô có ca dao lưu truyền: “Cẩm Y vô tình, ngũ quân lạnh lùng, tamthiên Thần Cơ, quỷ thần cũng kinh!”
Câu ca dao này nói rất đúng về bốn lực lượng quân sự lớn của nhà Minh làm cho lòng người cảm thấy lạnh băng —— Cẩm Y, Ngũ quân, tam thiên và Thần Cơ.
Cẩm Y vô tình đương nhiên là nói tác phong làm việc tâm ngoan thủ lạt của Cẩm Y Vệ, lục thân không nhận, mà ngũ quân lạnh lùng, tất nhiên là nói mấy lần ngũ quân chinh phạt phương bắc, trường thương đại đao chia cắt, thiết phong vô tình, thật ra là ám chỉ liên nỗ của ngũ quân cơ doanh.
Tàng Địa Cửu Thiên một lòng muốn dựa vào bổn sự của mình để khai lậpmột phương trời mới, bời vậy y đã tìm hiểu sâu sắc văn hóa trung nguyên, chuyện triều đại cũ cũng biết rõ ràng.
Y ở trên không trung liếc qua liền nhận ra thứ làm tổn thương vô số thủ hạ của y chính là liên nỗ, việc xưa thoáng qua trong đầu y như điện xẹt. Lúc này y cũng biết rõ ngay, chỉ bằng một Bộ đầu Chiết Giang thì không thể dùng được liên nỗ trong cơ doanh ngũ quân.
Có thể điều động được thế lực cơ doanh ngũ quân, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Phủ Đô đốc phái người ngũ quân đến đây ư? Đây vốn chính là một cáibẫy, dụ dỗ bọn chúng lao đầu vào bẫy sao?
Đây vốn là việc nhẫn giả dụ Thu Trường Phong ra để giết chết rồi đoạt lại “Nhật Nguyệt ca”, là tình thế bắt buộc của Tàng Địa Cửu Thiên, không hiểu sao bọn chúng đột nhiên từ thợ săn lại biến thành con mồi?
Tàng Địa Cửu Thiên ở trên không, mà mục tiêu của liên nỗ lại là những người dưới đất, vì thế mà y có thể tránh thoát một kiếp.
Cho dù là nhẫn giả thần bí quỷ dị, mỗi loại kỹ nghệ Sơn Lâm Phong Hỏa đều phát huy tới đỉnh phong, ai cũng có thuật độc đáo của mình, nhưngdưới làn tên của liên nỗ, gió lạnh lãnh khốc, thì bọn họ cũng chỉ như cây hoa anh đào mềm mại yếu ớt bị thổi tan hoang mà thôi.
Tàng Địa Cửu Thiên thấy bọn thủ hạ bị xử hơn nửa chỉ trong chốc lát, tâm thần y cũng lạnh lại. Vỗ tay áo trên không trung, Tàng Địa Cửu Thiên xoay người một cái liền bay ra ngoài mấy trượng, vừa rơi xuống mặt đất một cái, đã lẫn vào trong bóng tối, y liền biến mất không thấy đâu nữa.
Tâm thần những nhẫn giả kia cũng đã nguội lạnh, không đợi Tàng Địa Cửu Thiên ra lệnh, bọn họ đã xoay người chạy trối chết. Cho dù liên nỗđã bắn xong, vẫn có một đám cung tiễn thủ đột nhiên xuất hiện, một chầu loạn xạ những mũi tên dài, không ít nhẫn giả đã phải lưu lại.
Đám nhẫn giả còn lại lướt đi như gió, có người chạy như chuột, có người lại như tắc kè hoa đột nhiên không thấy đâu, cả người đã nhập vào bụi cỏ xanh trong bóng tối.
Chỉ thấy gió thổi lay động ngọn cỏ, sóng cỏ như sông, dập dờn, cũng không phân biệt là cỏ động hay người động, nhưng vừa rồi còn có thể nhìn thấy nhẫn giả, bây giờ đột nhiên không thấy nữa.
Trong rừng rậm, đảo qua cũng biết sự quỷ dị của nhẫn giả, không dámchậm trễ, cũng không dồn sức đuổi giặc cùng đường, chỉ thấy một đội ngũ lao ra, rút đao tiến lên phía trước. Cung tiễn thủ thì đi đằng sau, bọn họ nhìn chằm chằm một lúc, người cầm nỗ thì trên nỗ có tên, cộng thêm cả cung tiễn thủ đi bên cạnh.
Từ trong rừng rậm có mấy trăm người đi ra, từng bước tiến tới phía trước theo hình quạt, nhưng trước khi đến sông Tần Hoài, thì ngoại trừ một vài thi thể cũng không thấy nhẫn giả nào xuất hiện nữa.
Người cầm đầu đám người kia, tay gã nắm chuôi đao, mắt sáng như đuốc, sắc bén như sắt thép, nhìn lại thì đúng là Vệ Thiết Y của ngũ quân phủĐô đốc. Thấy đám nhẫn giả bỏ chạy, mặt Vệ Thiết Y giãn ra một chút, y hét lên một tiếng, mọi người liền chậm rãi lui trở về chỗ rừng rậm.
Chỗ rừng rậm có tiếng bước chân vang lên, một người có giọng the thé chợt nói: “Thiết Vệ Y, ngươi đã giết hết những người kia sao?”
Vệ Thiết Y thi lễ bẩm báo: “Công chúa, đã giết ba mươi mốt nhẫn giả, bắt sống ba gã. Tàng Địa Cửu Thiên dẫn được vài người chạy trốn.”
Người vừa đến chính là công chúa Vân Mộng, nghe thấy vậy cô dậm chân bảo: “Ngươi là đồ vô dụng, có Diệp tỷ tỷ giúp đỡ mà vẫn để cho Tàng Địa Cửu Thiên chạy thoát.”Mặt Vệ Thiết Y hơi đỏ lên như sắt nung, Diệp Vũ Hà thấy thế liền nói: “Công chúa, nhẫn giả quỷ dị, cho dù là Hải Chư vệ do Chỉ huy sứ điều binh cũng rất khó đuổi bắt được. Lần này người liên thủ với Vệ Thiên Hộ, có thể một lần bắt giết được những người này cũng đã là cực kỳ khó khăn rồi.”
Thần sắc công chúa Vân Mộng tự đắc, rốt cục cô cười nói: “Không sai. Đám tặc kia thực cho rằng có thể khi dễ bổn công chúa sao? Sớm muộn bổn công chúa cũng sẽ dạy dỗ bọn họ, lần này đến để xem bọn chúng còn dám hung hăng càn quấy nữa hay không. Chúng ta lập công lớn, nhất định Phụ Hoàng sẽ rất vui.”Thì ra là cô và Diệp Vũ Hà đến sông Tần Hoài này để truy tung nhẫn giả mất tích, Diệp Vũ Hà lại phát hiện có không ít nhẫn giả đang tụ tập trên sông liền lấy làm kỳ lạ. Tập Lan Đình, Vân Mộng thấy thế liền mời Vệ Thiết Y điều động liên nỗ doanh đến đây giúp đỡ, tạm thời mai phục trong rừng rậm cạnh bờ sông.
Diệp Vũ Hà tình cờ phát hiện Thu Trường Phong đi trên thuyền hoa, lại thấy nhẫn giả đang tập trung về phía thuyền hoa. Ngay lập tức nàng lặn xuống nước tiếp cận thuyền hoa, cứu Thu Trường Phong ra, sau đó tương kế tựu kế, dẫn dụ bọn người Tàng Địa Cửu Thiên đến gần rừng rậm.Vệ Thiết Y thấy thế, đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, liền mang liên nỗ ra bắn chết hơn phân nửa số nhẫn giả.
Chuyện này nói ra cũng có bảy phần là thực lực còn lại ba phần là vận khí, nhưng dù sao đánh trọng thương nhẫn giả cũng là sự thật, cũng đáng để công chúa Vân Mộng tự ngạo.
Nhìn Thu Trường Phong nằm trên mặt đất, vẫn là bộ dạng hôn mê bất tỉnh, công chúa Vân Mộng hận đến mức nghiến răng, vừa xuất một cú đá vừa bảo: “Ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao?”
Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong thì liền lộ ra vẻ mặt chánghét, một mặt là bởi vì Cẩm Y Vệ trợ giúp nhị ca Hán Vương mà ghét, một mặt khác là do mấy ngày nay Thu Trường Phong luôn theo sát bên người cô như âm hồn bất tán. Dường như hắn muốn lấy lại “Nhật Nguyệt ca”, làm hại cô không có đêm nào ngủ ngon giấc.
Diệp Vũ Hà lơ đãng đứng bên cạnh Thu Trường Phong, nàng thấp giọng nói: “Công chúa, hắn bị trúng độc.” Mặc dù nhìn Cẩm Y Vệ chướng mắt, nhưng cuối cùng nàng cảm thấy Thu Trường Phong khác với những Cẩm Y Vệ khác, cũng không muốn để lúc hắn hôn mê bất tỉnh lại bị người khác nhục mạ.Nàng cũng không biết, lúc nàng đứng ngăn cản trước người Thu Trường Phong, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt, đột nhiên lại trở nên nhu hòa một chút —— nhu hòa giống như ánh trăng ôn nhu, không ai để ý việc này.
Một đá của công chúa Vân Mộng còn chưa đến nơi, nghe thấy thế cô liền kêu lên: “Không phải là hắn rất có tài sao, tại sao lại trúng độc được? Tốt lắm, tốt nhất là hắn bị phát độc mà mất mạng, cũng có thể coi như xong hết mọi chuyện.”
Một người ở xa xa cười bảo: “Công chúa sai rồi, Thu Trường Phong vẫn chưa thể chết.” Người nọ từ xa đi tới, thần sắc nho nhã, đây đúng là thủhạ của Dương Sĩ Kỳ, gã là thần mưu Tập Lan Đình.
Công chúa Vân Mộng Thấy vậy tức giận nói: “Ai ngăn cản đều phải chết, tại sao hắn không chết được? Khuya hôm nay hắn đi xuống thuyền hoa, lại bận rộn ở trên thuyền hoa này, đúng là đồ xấu xa.” Cô chỉ biết lúc trước Thu Trường Phong lên thuyền hoa của Mị Nương, rồi lại đi sang thuyền hoa của Vân Cầm Nhi, cô không chỉ cảm thấy Thu Trường Phong đáng ghét, hơn nữa còn phong lưu, dù nhìn như nào thì Thu Trường Phong cũng không thuận mắt cô.
Thật ra trong lòng cô còn có một ý niệm cổ quái nữa. Lúc trước, khi ởkhách điếm, cô dùng mọi cách lấy sắc đẹp để câu dẫn Thu Trường Phong, Thu Trường Phong nhìn thấy cũng chỉ có hơi động tâm một chút, phản ứng như thế thấp hơn hoàn toàn với tưởng tượng của công chúa Vân Mộng. Vốn cô tưởng rằng Thu Trường Phong sẽ động tâm thích thú, nhưng sự việc hôm nay đã làm sụp đổ giả thiết của cô. Trong lòng càng khó tránh khỏi suy nghĩ tức giận, chẳng lẽ ta đường đường là một công chúa, mà lại kém xa ca kỹ Tần Hoài sao?
Tập Lan Đình nhắc nhở cô ta: “Không phải công chúa vẫn muốn áp bức Cẩm Y Vệ sao? Hôm nay người áp bức Thu Trường Phong, lại đánh bại đám nhẫn giả, nếu đưa Thu Trường Phong đưa cho Thượng Sư, ngườithấy Thượng Sư sẽ nghĩ như thế nào?”
Công chúa Vân Mộng tỉnh lại, cuối cùng cũng buông tha cho suy nghĩ cổ quái trong đầu, cô vỗ tay cười nói: “Nhất định Thượng Sư sẽ cho rằng Cẩm Y Vệ đều là một đám bất lực, đến lúc đó, chắc chắn khuôn mặt Kỷ Cương sẽ không còn rạng rỡ nữa.”
Tim công chúa Vân Mộng đập thình thịch, nàng lơ đãng chạm vào chỗ bộ ngực cao ngất, cảm giác thô ráp của cuốn sách, nàng hỏi: “Nhưng Thượng Sư khi nào mới đến? Ta thực sự không đợi được nữa.”
Liên nỗ!
Trong rừng rậm lại có không biết bao nhiêu nỗ thủ mai phục, cái bọn họ dùng chính là loại liên nỗ được Gia Cát Lượng đời Tam quốc hoàn thiện và do Lý Tĩnh thời Tùy Đường phát dương quang đại!
Từ trước đến nay liên nỗ luôn là bí mật trọng yếu của quân doanh triềuđình, trải qua triều đại thay đổi, mấy lần thất truyền, cuối cùng vẫn được tìm lại kết hợp với thế trận của tiền nhân trí tuệ vô song.
Thời đại triều Nguyên khi xưa, bọn người Thiết Mộc Chân, Hốt Tất Liệt dựa vào thiết kỵ để tung hoành thiên hạ, năm đó liên nỗ tạo thành sát thương lớn cho quân Nguyên khiến bọn họ căm thù đến tận xương tủy, bởi vậy mà phương pháp chế tạo liên nỗ lại thất truyền lần nữa. Nhưng giang sơn thay đổi lại có người tài được sinh ra, Từ Đạt nổi danh nhất triều đại nhà Minh cũng tìm ra phương pháp chế tạo liên nỗ, đối kháng với triều Nguyên, cộng với văn thao võ lược cộng lại thêm liên nỗ hỗ trợ mà nhiều lần đánh bại nhà Nguyên, giúp cho Chu Nguyên Chương lậpnên giang sơn Đại Minh.
Chu Nguyên Chương cảm thấy liên nỗ có lực sát thương cực lớn, sau khi lập quốc, liền giữ kín bí mật phương pháp chế tạo liên nỗ không tiết lộ ra ngoài. Đến tận lúc sự nghiệp thành công, vì muốn chuẩn bị chinh phạt phương bắc, lúc này mới lại bắt đầu cho phát triển liên nỗ, phân chia liên nỗ cho ngũ quân phủ Đô đốc điều hành. Quân doanh dưới trướng phủ Đô đốc thống lĩnh được gọi là cơ doanh, đến nay vẫn tòn tại một cách thần bí.
Thủ đô có ca dao lưu truyền: “Cẩm Y vô tình, ngũ quân lạnh lùng, tamthiên Thần Cơ, quỷ thần cũng kinh!”
Câu ca dao này nói rất đúng về bốn lực lượng quân sự lớn của nhà Minh làm cho lòng người cảm thấy lạnh băng —— Cẩm Y, Ngũ quân, tam thiên và Thần Cơ.
Cẩm Y vô tình đương nhiên là nói tác phong làm việc tâm ngoan thủ lạt của Cẩm Y Vệ, lục thân không nhận, mà ngũ quân lạnh lùng, tất nhiên là nói mấy lần ngũ quân chinh phạt phương bắc, trường thương đại đao chia cắt, thiết phong vô tình, thật ra là ám chỉ liên nỗ của ngũ quân cơ doanh.
Tàng Địa Cửu Thiên một lòng muốn dựa vào bổn sự của mình để khai lậpmột phương trời mới, bời vậy y đã tìm hiểu sâu sắc văn hóa trung nguyên, chuyện triều đại cũ cũng biết rõ ràng.
Y ở trên không trung liếc qua liền nhận ra thứ làm tổn thương vô số thủ hạ của y chính là liên nỗ, việc xưa thoáng qua trong đầu y như điện xẹt. Lúc này y cũng biết rõ ngay, chỉ bằng một Bộ đầu Chiết Giang thì không thể dùng được liên nỗ trong cơ doanh ngũ quân.
Có thể điều động được thế lực cơ doanh ngũ quân, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Phủ Đô đốc phái người ngũ quân đến đây ư? Đây vốn chính là một cáibẫy, dụ dỗ bọn chúng lao đầu vào bẫy sao?
Đây vốn là việc nhẫn giả dụ Thu Trường Phong ra để giết chết rồi đoạt lại “Nhật Nguyệt ca”, là tình thế bắt buộc của Tàng Địa Cửu Thiên, không hiểu sao bọn chúng đột nhiên từ thợ săn lại biến thành con mồi?
Tàng Địa Cửu Thiên ở trên không, mà mục tiêu của liên nỗ lại là những người dưới đất, vì thế mà y có thể tránh thoát một kiếp.
Cho dù là nhẫn giả thần bí quỷ dị, mỗi loại kỹ nghệ Sơn Lâm Phong Hỏa đều phát huy tới đỉnh phong, ai cũng có thuật độc đáo của mình, nhưngdưới làn tên của liên nỗ, gió lạnh lãnh khốc, thì bọn họ cũng chỉ như cây hoa anh đào mềm mại yếu ớt bị thổi tan hoang mà thôi.
Tàng Địa Cửu Thiên thấy bọn thủ hạ bị xử hơn nửa chỉ trong chốc lát, tâm thần y cũng lạnh lại. Vỗ tay áo trên không trung, Tàng Địa Cửu Thiên xoay người một cái liền bay ra ngoài mấy trượng, vừa rơi xuống mặt đất một cái, đã lẫn vào trong bóng tối, y liền biến mất không thấy đâu nữa.
Tâm thần những nhẫn giả kia cũng đã nguội lạnh, không đợi Tàng Địa Cửu Thiên ra lệnh, bọn họ đã xoay người chạy trối chết. Cho dù liên nỗđã bắn xong, vẫn có một đám cung tiễn thủ đột nhiên xuất hiện, một chầu loạn xạ những mũi tên dài, không ít nhẫn giả đã phải lưu lại.
Đám nhẫn giả còn lại lướt đi như gió, có người chạy như chuột, có người lại như tắc kè hoa đột nhiên không thấy đâu, cả người đã nhập vào bụi cỏ xanh trong bóng tối.
Chỉ thấy gió thổi lay động ngọn cỏ, sóng cỏ như sông, dập dờn, cũng không phân biệt là cỏ động hay người động, nhưng vừa rồi còn có thể nhìn thấy nhẫn giả, bây giờ đột nhiên không thấy nữa.
Trong rừng rậm, đảo qua cũng biết sự quỷ dị của nhẫn giả, không dámchậm trễ, cũng không dồn sức đuổi giặc cùng đường, chỉ thấy một đội ngũ lao ra, rút đao tiến lên phía trước. Cung tiễn thủ thì đi đằng sau, bọn họ nhìn chằm chằm một lúc, người cầm nỗ thì trên nỗ có tên, cộng thêm cả cung tiễn thủ đi bên cạnh.
Từ trong rừng rậm có mấy trăm người đi ra, từng bước tiến tới phía trước theo hình quạt, nhưng trước khi đến sông Tần Hoài, thì ngoại trừ một vài thi thể cũng không thấy nhẫn giả nào xuất hiện nữa.
Người cầm đầu đám người kia, tay gã nắm chuôi đao, mắt sáng như đuốc, sắc bén như sắt thép, nhìn lại thì đúng là Vệ Thiết Y của ngũ quân phủĐô đốc. Thấy đám nhẫn giả bỏ chạy, mặt Vệ Thiết Y giãn ra một chút, y hét lên một tiếng, mọi người liền chậm rãi lui trở về chỗ rừng rậm.
Chỗ rừng rậm có tiếng bước chân vang lên, một người có giọng the thé chợt nói: “Thiết Vệ Y, ngươi đã giết hết những người kia sao?”
Vệ Thiết Y thi lễ bẩm báo: “Công chúa, đã giết ba mươi mốt nhẫn giả, bắt sống ba gã. Tàng Địa Cửu Thiên dẫn được vài người chạy trốn.”
Người vừa đến chính là công chúa Vân Mộng, nghe thấy vậy cô dậm chân bảo: “Ngươi là đồ vô dụng, có Diệp tỷ tỷ giúp đỡ mà vẫn để cho Tàng Địa Cửu Thiên chạy thoát.”Mặt Vệ Thiết Y hơi đỏ lên như sắt nung, Diệp Vũ Hà thấy thế liền nói: “Công chúa, nhẫn giả quỷ dị, cho dù là Hải Chư vệ do Chỉ huy sứ điều binh cũng rất khó đuổi bắt được. Lần này người liên thủ với Vệ Thiên Hộ, có thể một lần bắt giết được những người này cũng đã là cực kỳ khó khăn rồi.”
Thần sắc công chúa Vân Mộng tự đắc, rốt cục cô cười nói: “Không sai. Đám tặc kia thực cho rằng có thể khi dễ bổn công chúa sao? Sớm muộn bổn công chúa cũng sẽ dạy dỗ bọn họ, lần này đến để xem bọn chúng còn dám hung hăng càn quấy nữa hay không. Chúng ta lập công lớn, nhất định Phụ Hoàng sẽ rất vui.”Thì ra là cô và Diệp Vũ Hà đến sông Tần Hoài này để truy tung nhẫn giả mất tích, Diệp Vũ Hà lại phát hiện có không ít nhẫn giả đang tụ tập trên sông liền lấy làm kỳ lạ. Tập Lan Đình, Vân Mộng thấy thế liền mời Vệ Thiết Y điều động liên nỗ doanh đến đây giúp đỡ, tạm thời mai phục trong rừng rậm cạnh bờ sông.
Diệp Vũ Hà tình cờ phát hiện Thu Trường Phong đi trên thuyền hoa, lại thấy nhẫn giả đang tập trung về phía thuyền hoa. Ngay lập tức nàng lặn xuống nước tiếp cận thuyền hoa, cứu Thu Trường Phong ra, sau đó tương kế tựu kế, dẫn dụ bọn người Tàng Địa Cửu Thiên đến gần rừng rậm.Vệ Thiết Y thấy thế, đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, liền mang liên nỗ ra bắn chết hơn phân nửa số nhẫn giả.
Chuyện này nói ra cũng có bảy phần là thực lực còn lại ba phần là vận khí, nhưng dù sao đánh trọng thương nhẫn giả cũng là sự thật, cũng đáng để công chúa Vân Mộng tự ngạo.
Nhìn Thu Trường Phong nằm trên mặt đất, vẫn là bộ dạng hôn mê bất tỉnh, công chúa Vân Mộng hận đến mức nghiến răng, vừa xuất một cú đá vừa bảo: “Ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao?”
Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong thì liền lộ ra vẻ mặt chánghét, một mặt là bởi vì Cẩm Y Vệ trợ giúp nhị ca Hán Vương mà ghét, một mặt khác là do mấy ngày nay Thu Trường Phong luôn theo sát bên người cô như âm hồn bất tán. Dường như hắn muốn lấy lại “Nhật Nguyệt ca”, làm hại cô không có đêm nào ngủ ngon giấc.
Diệp Vũ Hà lơ đãng đứng bên cạnh Thu Trường Phong, nàng thấp giọng nói: “Công chúa, hắn bị trúng độc.” Mặc dù nhìn Cẩm Y Vệ chướng mắt, nhưng cuối cùng nàng cảm thấy Thu Trường Phong khác với những Cẩm Y Vệ khác, cũng không muốn để lúc hắn hôn mê bất tỉnh lại bị người khác nhục mạ.Nàng cũng không biết, lúc nàng đứng ngăn cản trước người Thu Trường Phong, sắc mặt hắn vốn đã tái nhợt, đột nhiên lại trở nên nhu hòa một chút —— nhu hòa giống như ánh trăng ôn nhu, không ai để ý việc này.
Một đá của công chúa Vân Mộng còn chưa đến nơi, nghe thấy thế cô liền kêu lên: “Không phải là hắn rất có tài sao, tại sao lại trúng độc được? Tốt lắm, tốt nhất là hắn bị phát độc mà mất mạng, cũng có thể coi như xong hết mọi chuyện.”
Một người ở xa xa cười bảo: “Công chúa sai rồi, Thu Trường Phong vẫn chưa thể chết.” Người nọ từ xa đi tới, thần sắc nho nhã, đây đúng là thủhạ của Dương Sĩ Kỳ, gã là thần mưu Tập Lan Đình.
Công chúa Vân Mộng Thấy vậy tức giận nói: “Ai ngăn cản đều phải chết, tại sao hắn không chết được? Khuya hôm nay hắn đi xuống thuyền hoa, lại bận rộn ở trên thuyền hoa này, đúng là đồ xấu xa.” Cô chỉ biết lúc trước Thu Trường Phong lên thuyền hoa của Mị Nương, rồi lại đi sang thuyền hoa của Vân Cầm Nhi, cô không chỉ cảm thấy Thu Trường Phong đáng ghét, hơn nữa còn phong lưu, dù nhìn như nào thì Thu Trường Phong cũng không thuận mắt cô.
Thật ra trong lòng cô còn có một ý niệm cổ quái nữa. Lúc trước, khi ởkhách điếm, cô dùng mọi cách lấy sắc đẹp để câu dẫn Thu Trường Phong, Thu Trường Phong nhìn thấy cũng chỉ có hơi động tâm một chút, phản ứng như thế thấp hơn hoàn toàn với tưởng tượng của công chúa Vân Mộng. Vốn cô tưởng rằng Thu Trường Phong sẽ động tâm thích thú, nhưng sự việc hôm nay đã làm sụp đổ giả thiết của cô. Trong lòng càng khó tránh khỏi suy nghĩ tức giận, chẳng lẽ ta đường đường là một công chúa, mà lại kém xa ca kỹ Tần Hoài sao?
Tập Lan Đình nhắc nhở cô ta: “Không phải công chúa vẫn muốn áp bức Cẩm Y Vệ sao? Hôm nay người áp bức Thu Trường Phong, lại đánh bại đám nhẫn giả, nếu đưa Thu Trường Phong đưa cho Thượng Sư, ngườithấy Thượng Sư sẽ nghĩ như thế nào?”
Công chúa Vân Mộng tỉnh lại, cuối cùng cũng buông tha cho suy nghĩ cổ quái trong đầu, cô vỗ tay cười nói: “Nhất định Thượng Sư sẽ cho rằng Cẩm Y Vệ đều là một đám bất lực, đến lúc đó, chắc chắn khuôn mặt Kỷ Cương sẽ không còn rạng rỡ nữa.”
Tim công chúa Vân Mộng đập thình thịch, nàng lơ đãng chạm vào chỗ bộ ngực cao ngất, cảm giác thô ráp của cuốn sách, nàng hỏi: “Nhưng Thượng Sư khi nào mới đến? Ta thực sự không đợi được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.