Đế Yến

Chương 67: Thần tích 2

Mặc Vũ

14/11/2017

Tập Lan Đình cười nói: “Nếu không phải như thế, Thượng Sư sẽ còn nghĩrằng công chúa khoan hồng độ lượng, hơn nữa còn có năng lực phi phàm. Từ đó, nếu công chúa cầu xin Thượng Sư việc gì, chắc chắn Thượng Sư sẽ cân nhắc đấy.”

Bỗng nhiên Vân Mộng Công Chúa nhảy dựng lên, hô lớn: "Sự tình khẩn cấp, sao lại còn phải chờ đến ngày mai. Thu Trường Phong trúng độc, chậm trễ một lát cũng không được, chúng ta phải nhanh chóng đưa Thu Trường Phong đi gặp Thượng Sư ."

Kỳ thật cô cũng không để chuyện cứu Thu Trường Phong ở trong lòng, thầm nghĩ đây chỉ là lấy cớ để được gặp Thượng Sư mà thôi. Thấy DiệpVũ Hà đỡ Thu Trường Phong lên, nàng nhịn không được kêu lên: "Diệp tỷ tỷ, đừng vội, chờ ta đá hắn một cước cho đỡ bực đã rồi hãy làm sau."

Mọi người mỉm cười, đi về phía ngõ hẻm Ô Y.

Ngõ Ô Y là một khu tụ tập những người phong lưu. Phong lưu ở đây không giống như cảnh tượng ngàn vàng ở trên sông Tần Hoài dùng tiền đổi một tiếng cười, không biết rõ buồn vui, cô đơn, giống như đại giang luôn chảy về phía đông, biến mất nơi chân trời!

Ngõ Ô Y quả thật rất phong lưu.Nhớ năm xưa ngõ Ô Y là nơi đóng quân cấm vệ nước Đông Ngô thời Tam Quốc, bởi vì cấm vệ quân thường mặc quân phục màu đen, thế nên đặt tên là Ô Y. Ngõ Ô Y đã tồn tại từ rất lâu, nhưng chính thức được mọi người nhớ danh là do những người thuộc danh gia vọng tộc ở Đông Tấn mà đại biểu là Vương Đạo, Tạ An, họ được phái đóng giữ nơi này.

Khai Quốc công thần Đông Tấn Vương Đạo, trận chiến Phì Thủy Tạ An.

Nhân kiệt khiến mảnh đất linh thiêng, người người biến ngõ hẻm này trở thành chỗ phong lưu.

Vương Hi Chi, Vương Hiến Chi vẩy mực, thơ tình Tạ Linh Vận. . .Mọi việc như thế, cũng đủ để cho Đại Văn Hào Lý Bạch khi tới đây, cũng nhịn không được phải cảm khái rằng : Cung Ngô cỏ lấp dấu hài Mũ xiêm triều tấn nay vùi cỏ hoang …

Ngõ Ô Y càng hào nhoáng hơn chính là do những ánh hào quang của các vị nhân sĩ cũng có tính cách phong lưu, thoát tục chiếu rọi khắp nơi, còn để cho ngõ Ô Y chính thức trở thành bất hủ thì phải nhờ Lưu Vũ Tích đề tặng bài thơ « ngõ hẻm Ô Y » .Bên cầu Chu Tước cỏ hoa, Ô Y đầu ngõ, bóng tà tịch dương Én xưa nhà Tạ, nhà Vương Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.

Ô Y ngõ hẻm trải qua việc hưng suy của sáu triều, đến Đời Đường bị bỏ hoang phế, ngay cả loài yến ngày xưa chỉ chọn nơi cao quý để làm tổ giờ đây nhà dân thường chúng cũng đến để cư ngụ. Đến sau này, Thái Tổ Chu Nguyên Chương định đô ở Nam Kinh, mặc dù biến sông Tần Hoài phồn hoa hơn trước kia, nhưng ngõ Ô Y vẫn bị lụi tàn dần theo năm tháng.Chỗ kia là đường tắt trông rất đơn sơ, trông cổ xưa yên bình, mặc dù giống như nó đang lẳng lặng kể lại phong quang đã lưu danh thiên cổ cho mọi người nghe, nhưng lại có mấy phần tịch mịch, đơn côi. Nhớ đến chốn này chắc chỉ có Diêu Nghiễm Hiếu.

Diêu Nghiễm Hiếu ở Bắc Kinh trụ trì ở Khánh Thọ tự, sau đến Nam Kinh, mặc dù có thể nhập cung nghỉ ngơi nhưng lão lại chọn ngõ Ô Y này.



Không có ai biết vì sao lão chọn nơi này, không người nào dám đi suy đoán vì sao lão lại như vậy, nhưng lúc mọi người khởi hành ở trên cầu Chu Tước, nghĩ đến cỏ dại mọc cao quá đầu gối ở bên cạnh chiếc cầu,chẳng biết tại sao, lại nhìn thoáng qua cái ngõ nhỏ u tĩnh ở phía trước, trong nội tâm bất chợt dâng lên nỗi ưu tư .

Vân Mộng Công Chúa không có chút gì gọi là ưu tư, có lẽ cô ta đang nghĩ, "Cái tên Thượng Sư này cũng thật sự kỳ quái, ta kỳ thật không muốn gặp lão, cảm thấy lão giống như không phải người, ừm... trông giống một u linh thì đúng hơn. Nhưng Thái Tử đại ca ca nếu muốn thuận lợi đăng cơ, nhất định phải lôi kéo vị Thượng Sư này mới được..." Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng mà thở dài một cái.

Mọi người đi xuống cầu Chu Tước, đến trước ngõ Ô Y, có binh vệ tiến lêncản trở và tra hỏi, có Diêu Nghiễm Hiếu ở đây, thậm chí không cần phải nói, ngũ quân Đô Đốc Phủ sẽ phái người thủ vệ tại đây.

Chỗ này có lẽ còn có dân chúng bình thường ở lại, nhưng không có người tầm thường, nếu như không được binh vệ cho phép, tuyệt đối không thể bước vào ngõ Ô Y nửa bước.

Binh vệ đang canh giữ ngõ thấy Vân Mộng Công Chúa đến đây, không dám ngăn trở, vội dẫn đám người Vân Mộng Công Chúa tới vào sâu trong ngõ rồi dừng lại phía trước một cái sân.

Không gian trong ngõ nhỏ chỉ là một màu đen kịt, có một loại khí tứctạo ra áp lực nói không nên lời. Tại đây không có chim yến, trước đây vào thời hai nhà Vương, Tạ còn đang thịnh, hẳn chim yến cũng không dám bay đến nơi đây.

Mọi người nhìn qua hàng rào, chỉ thấy được bên trong chỉ có bóng tối đặc quánh, trong màn đêm đó leo lắt một ngọn đèn dầu đang cháy. Mặc dù trong bóng đêm, ngọn đèn có vẻ làm người ta có cảm giác chói mắt, nhưng lại có chút mê ly, làm tâm thức mọi người cảm nhận được nỗi hiu quạnh của sự cô đơn.

Vân Mộng Công Chúa trong lòng thầm nhũ, "Cái tên Hòa Thượng Đạo Sĩđáng chết này, Phụ Hoàng muốn cho lão tu hành ở tòa phủ lớn, Phủ Đệ đẹp đẽ phù hoa, nhưng lão chưa bao giờ đồng ý, sao lại thích ở những âm u đáng sợ này cơ chứ?"

Binh vệ thận trọng gõ cửa, không bao lâu, cửa viện mở ra, một vị Tiểu Hòa Thượng đi tới, bẩm: "Công Chúa mới đến."

Ánh mắt Tập Lan Đình chớp động, đột nhiên hỏi: "Tiểu Sư phụ, Thượng Sư còn chưa nghỉ ngơi sao?" Y nhận biết hòa thượng kia vốn là khánh thọ tự Hòa Thượng Ngộ Tính, lúc trước Khánh Thọ tự phát sinh án mạng, Ngộ Tâm phục thị Diêu Nghiễm Hiếu bị chết, có lẽ vị hòa thượng Ngộ Tính nàylà người phát hiện đầu tiên.

Ngộ Tính chắp tay trước ngực nói: "Thượng Sư gần đây đang thiếu ngủ." Hắn chỉ nói một câu như vậy, liền xoay người dẫn mọi người đi vào. Vào trong phòng, mọi người thấy bốn vách tường đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ trên đó đặt một ngọn đèn dầu, Diêu Nghiễm Hiếu mặc một bộ y phục màu đen ngồi ở trên bồ đoàn, trầm mặc, đơn côi giống như trước kia.

Nghe thấy tiếng bước chân, Diêu Nghiễm Hiếu chậm rãi mở đôi mắt ra, con ngươi trong hai tròng mắt, đã có chút mờ đục.

So với lúc ông ta đang ở tại Khánh Thọ tự, dường như càng thêm già nua.Tập Lan Đình bước lên trước, giải thích: "Thượng Sư, bây giờ vốn đã là ban đêm, Công Chúa cũng không muốn quấy rầy Thượng Sư an giấc, nhưng Thu Trường Phong bị trúng độc hiện giờ đang còn hôn mê bất tỉnh, Công Chúa lo lắng cho sự an nguy của Thu Thiên Hộ, biết rõ Thượng Sư có biện pháp để giải độc, bởi vậy mới mạo muội đến đây. . ." Y chỉ sợ tính tình của Công Chúa, nói không nên câu lọt tai, vì thế nên mới tranh nói trước, nêu rõ nguyên do.



Với lý do này Tập Lan Đình rất yên tâm. Trong lòng y, kỳ thật cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu có thể giải độc. Trước kia khi Diêu Nghiễm Hiếu còn đi theo Chu Lệ, lão tu hành cả tăng lẫn đạo, thậm chí thông hiểu y thuật,xem bói, muốn giải độc cho Thu Trường Phong, cũng không phải là việc khó. Huống chi, y đã từng nghe Diệp Vũ Hà nói, Tàng Cửu Thiên chỉ muốn bắt giữ Thu Trường Phong mà thôi, nên y chắc chắn chỉ dùng thuốc mê, chứ không phải là độc dược trí mạng.

Diêu Nghiễm Hiếu liếc nhìn Thu Trường Phong đang hôn mê, gật đầu nói: "Ta biết rồi. Để Thu Trường Phong ở lại, còn các ngươi về đi."

Mọi người đều sững sờ, không dự đoán được kết quả này.

Tập Lan Đình cười khổ, Vân Mộng Công Chúa lại kềm nén không được, bước lên phía trước nói: "Hòa Thượng Đạo Sĩ, ngươi bảo Thu TrườngPhong lấy « Nhật Nguyệt ca », nhưng hắn đã đánh mất, ta may mắn tìm về được đấy."

Trên đường lúc đi đến, cô đã lấy « Nhật Nguyệt ca » từ trong ngực ra giấu vào trong bụng, thời khắc này cô bất chấp tất cả, móc ra quyển sách kia, thần sắc có chút đắc ý.

Diêu Nghiễm Hiếu giống như bị ba chữ "Nhật Nguyệt ca" làm cho bừng tỉnh, ánh mắt đục ngầu nhìn phía Vân Mộng, sau một lúc lâu, mới nhìn vào quyển sách kia, không biết trải qua bao nhiêu vất vả đau khổ, quyển sách “Nhật Nguyệt ca” này mới đến đây.Mọi người nhịn không được trong lòng trở nên khẩn trương tâm thần thì bất định, muốn xem Diêu Nghiễm Hiếu có phản ứng như thế nào.

Diêu Nghiễm Hiếu đã từng sai rất nhiều người đi lấy quyển « Nhật Nguyệt ca » này, cho dù là người mù cũng biết trong đó nhất định có điều gì đó không đơn giản. Hôm nay « Nhật Nguyệt ca » đến bên người Diêu Nghiễm Hiếu, Diêu Nghiễm Hiếu cuối cùng sẽ nói ra đáp án kinh thiên gì đây?

Diêu Nghiễm Hiếu cũng không nói gì, lão chỉ nhìn quyển « Nhật Nguyệt ca » kia, khóe miệng hé một nụ cười.Nhưng nụ cười kia, tuyệt không phải vui sướng, thưởng thức vật quý giá, ở bên trong nụ cười kia, xen lẫn vào đó là sự mỉa mai, thậm chí còn có một chút ác độc, dữ tợn.

Vân Mộng Công Chúa trông thấy dáng vẻ tươi cười của Diêu Nghiễm Hiếu, chỉ cảm thấy quanh thân giống như đều có kiến bò, miệng quát to một tiếng, đột nhiên tay run lên, sách lại rớt xuống.

Diệp Vũ Hà hơi kinh ngạc, phất tay bắt được « Nhật Nguyệt ca » .

Trong phòng yên lặng, yên lặng ngay cả tiếng tim đập như trống trong ngực, tiếng nhịp hô hấp đều nghe được. Cho dù Tập Lan Đình nhìn thấyDiêu Nghiễm Hiếu đang cười tươi, cũng nhịn không được nữa thầm kinh hãi, không biết tại sao Diêu Nghiễm Hiếu lại có biểu lộ như vậy?

Chỉ thấy Diêu Nghiễm Hiếu rốt cục không cười nữa, giọng nói đã trở lại âm lãnh, chậm rãi bảo: "Không tệ, đúng là quyển sách này, để xuống đi. Các ngươi. . . Lui ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook