Đế Yến

Chương 68: Thần tích 3

Mặc Vũ

14/11/2017

Vân Mộng Công Chúa vừa sợ vừa giận, trong lòng cô vốn đang tràn đầy sự hoan hỉ, thậm chí đã tính toán tới chuyên sau khi Thượng Sư nhận được « Nhật Nguyệt ca », sẽ vô cùng vui mừng, đồng ý giúp cô làm vài chuyện, làm gì ngờ được Diêu Nghiễm Hiếu thể hiện thái độ như thế này.Chẳng lẽ là, cô trải qua bao nhiêu vất vả, hao hết tâm tư, thậm chí đã trải qua nguy hiểm sinh tử, để đổi lấy kết quả này?

Vân Mộng Công Chúa đang định quát hỏi, Tập Lan Đình cuống quít giật ống tay áo của cô, thì thầm khuyên can: "Công Chúa, Thượng Sư mệt mỏi, chúng ta đi thôi." Y bỗng dưng cảm giác có cái gì không đúng, chỉ sợ chọc giận Thượng Sư, lại biến khéo hóa thành vụng.

Vân Mộng Công Chúa biết rõ tính cách của Tập Lan Đình, thấy y như thế, chỉ sợ là có vấn đề gì, chỉ có thể nói: "Thượng Sư, cái kia. . . Ta đi." Cô ủy khuất cáo lui, vốn tưởng rằng Diêu Nghiễm Hiếu sẽ an ủi hai câu, khôngngờ Diêu Nghiễm Hiếu hai mắt nhắm nghiền, không nói thêm gì nữa.

Vân Mộng Công Chúa nhịn không được dậm chân, trong chớp mắt đã rời đi.

Diệp Vũ Hà buông « Nhật Nguyệt ca » xuống, đi theo Vân Mộng Công Chúa rời đi, rồi khẽ quay đầu lại nhìn một cái. Nhìn ánh sáng phát ra từ cây đèn dầu, không biết do hoa mắt hay là vì cái gì, cô cảm giác được Thu Trường Phong nằm tại đó, tựa hồ nhíu mày. . .

Đêm lạnh như nước, tàn nguyệt ngưng bạch. Gió thổi trên cây ngô đồng, những tiếng loạt xoạt vang lên, ở bên trong phòng càng tĩnh lặng hơn.Ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối, chiếu lên trên mặt Diêu Nghiễm Hiếu, có vẻ âm tình bất định. Lão vẫn duy trì cái trạng thái ngây ngô, nhìn qua ngọn đèn dầu, tinh thần phảng phất như màn đêm ngoài kia, mặc kệ đèn, đến chuyện binh loạn Tử Yên nhiều năm trước. . .

Đèn dầu bỗng nổ một tiếng, một đóa hoa lửa phát ra giữa màn đêm yên tĩnh, giống như một ngọn sao băng phóng qua bầu trời, thoáng qua tức thì rồi lại tắy.

Diêu Nghiễm Hiếu trong mắt tựa hồ cũng sáng lên, đột nhiên nói: "Bọn họ đều không rõ, ngươi hiểu chưa?"Những lời này hắn hỏi thật kỳ quái, bọn người Vân Mộng Công Chúa sớm đã rời đi, trong phòng trừ hắn ra, chỉ có Thu Trường Phong đang hôn mê chưa tỉnh, lão nói những lời này, để cho ai nghe cơ chứ?

"Thượng Sư, Ty Chức hiểu một chút, nhưng có rất nhiều điều không hiểu." Một người trả lời, trước sau bình tĩnh như một. Không có người thứ ba ở đây, bằng không thì cũng sẽ bị câu trả lời bất thình lình dọa cho hoảng sợ.

Người trả lời đúng là Thu Trường Phong!

Thu Trường Phong ngồi dậy, vẻ mặt xám xanh biến mất không thấy gìnữa, mà chuyển biến thành màu tái nhợt, dưới ngọn đèn lờ mờ, cũng có vẻ sáng tối bất định.

Hắn vậy mà đã tỉnh lại.



Diêu Nghiễm Hiếu căn bản không có động thủ trị liệu hắn, hắn trúng thuốc mê lợi hại Đông Doanh Nhẫn Giả, làm sao có thể đột nhiên tỉnh lại?

Diêu Nghiễm Hiếu nghe Thu Trường Phong trả lời, không có nửa phần ngoài ý muốn, chỉ là nhìn qua cây đèn dầu nói: "Hỏa hoàng, phong nhứ, Mộc Khiếu, đất điêu vốn cũng không phải là bốn loại độc vật thông thường có thể luyện chế ra độc dược. Nhưng thế gian vạn vật kỳ diệu,bốn loại bột phấn này nếu tùy ý đem hai ba trộn lẫn với nhau, đều có thể tạo thành một loại độc dược có dược tính khó hiểu, nếu trộn lẫn với nước, độc tính càng mạnh. Nhưng bốn loại bột phấn được trộn lẫn với Thượng Thủy Lưu, thì lại trở thành không có độc."

Lão rất ít nói, lúc này bỗng dưng nhiều lời như vậy, giống như đối với Thu Trường Phong có chút ngoại lệ. Lão nói ra những cái này cũng chẳng có gì lạ, bởi vì trước khi Diêu Nghiễm Hiếu làm hòa thượng hắn vốn là một Đạo Sĩ, lão khi chính thức trở thành Hòa Thượng, cũng không phải nghiên cứu Phật Giáo Kinh Điển, nhưng lại tìm hiểu Huyền Học số tử vi, Ngũ Hành Thuật Số.Chẳng những Vân Mộng Công Chúa cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu là Quái Nhân, thế nhân làm sao không cho là như vậy?

Thu Trường Phong cười cười, "Thượng Sư quả nhiên kiến văn quảng bác, bốn loại bột phấn phối hợp cùng một chỗ, diệu dụng rất nhiều, vốn là Chính Nhất Phái Thiên Sư Luyện Chế Phù Lục trong lúc vô tình đã phát hiện bí mật. Về sau bị người ta ăn cắp, tại núi Câu Lậu thành lập Đào Hoa giáo chuyên gây ra sóng gió, đặt tên cho phương pháp dùng độc này là Ngũ Độc lưu, làm hại không ít dân chúng. Tuy nhiên về sau Đào Hoa giáo bị Triều Đình tiêu diệt, người cầm đầu chạy trốn tới Hải Ngoại, bởi vậy phương pháp này rơi vào tay Đông Doanh, Đông Doanh Nhẫn Giả đemNgũ Độc lưu hành chi thuật dung hợp với Nhẫn Thuật tạo thành một loại độc thuật, đó là chuyện trong truyền thuyết, trong mắt người ngoài thoạt nhìn rất là quỷ dị."

Diêu Nghiễm Hiếu nhìn qua cây đèn nói: "Ngươi đối với thuật này rõ như lòng bàn tay, đương nhiên phá giải cũng không khó, đã như vầy, vì sao phải giả bộ như bị trúng độc?" Lão mặc dù đang hỏi, nhưng đối với đáp án cũng không thèm để ý.

Thu Trường Phong chậm rãi nói: "Thật sự trúng độc thì không ổn chút, nhưng giả bộ như trúng độc lại có rất nhiều chỗ tốt."Diêu Nghiễm Hiếu thở dài, cũng không hỏi có chỗ tốt gì, chỉ là nói: "Ta không có nhìn lầm ngươi, ngươi cũng không phụ sự phó thác của ta. Sau khi ngươi từ phủ Thuận Thiên xuất phát, trên đường đi đến đây đã xảy ra điều gì?"

Lão lại hỏi những câu kỳ quái, Thu Trường Phong lại không kinh ngạc chút nào, bởi vì nhiệm vụ hắn đi Thanh Điền căn bản vốn cũng không phải là lấy « Nhật Nguyệt ca » .

Kỷ Cương không biết, Vân Mộng Công Chúa cũng đã nghĩ lầm rồi, Mạnh Hiền không rõ ràng lắm, Diệp Vũ Hà đương nhiên cũng không ngờ được.Ngoại trừ Diêu Nghiễm Hiếu và Thu Trường Phong, tất cả mọi người không nghĩ tới qua, ban đầu ở Khánh Thọ tự trong Linh Tháp, Diêu Nghiễm Hiếu cùng Thu Trường Phong ngồi đối diện năm canh giờ, chỉ nói ba câu nói.

Ở Thanh Điền có một lời đồn, trong tay thư đồng Lưu Liễn có bản « Nhật Nguyệt ca » , vốn là do Lưu Bá Ôn viết, dự ngôn của ông ấy về sự phát triển của giang sơn Đại Minh.

Mấy tháng trước ở Phổ Đà Sơn xảy ra án mạng liên tiếp, Quan Hải Chỉ Huy Sứ Kiều Vũ Dương cũng chết trong đó, Kiều Vũ Dương trước khichết, có lưu lại hai câu nói, "Rồng cuối cùng cũng phải trở lại biển lớn, mười vạn ma quân máu chảy không ngừng", hai câu này là ở trong « Nhật Nguyệt ca » viết ra.

Ngươi đi Thanh Điền nhìn xem « Nhật Nguyệt ca » còn ở trong tay Lưu Thái Tức hay không, sau đó đến Nam Kinh tụ hợp cùng ta, rồi đem chuyện trên đường liên quan đến « Nhật Nguyệt ca » nói cho ta nghe.

Trong năm canh giờ, Diêu Nghiễm Hiếu đối với Thu Trường Phong nói hết thảy.

Diêu Nghiễm Hiếu chỉ muốn Thu Trường Phong nhìn xem « Nhật Nguyệtca » phải chăng vẫn còn ở trong tay Lưu Thái Tức chứ không nghĩ gì khác. Bởi vậy Thu Trường Phong sau khi nghe nói « Nhật Nguyệt ca » bị mất trộm, cũng không thèm để ý. Hắn biết rõ người trộm sách là Diệp Vũ Hà, là vì Vân Mộng Công Chúa mà đi trộm, nhưng hắn không có vạch trần.



Lúc trước Thu Trường Phong chỉ hỏi Diêu Nghiễm Hiếu một câu, "có muốn đoạt lại « Nhật Nguyệt ca » không?" khi đó Thu Trường Phong há chỉ muốn hỏi một câu đã dừng lại sao, hắn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.

Thật sự trong « Nhật Nguyệt ca » có những loại chuyện giống nhưchuyện thần thoại vậy sao? Bản « Nhật Nguyệt ca » của Lưu Bá Ôn , vì sao trước kia cho tới bây giờ không có ai biết?

Án mạng Phổ Đà và « Nhật Nguyệt ca » có quan hệ gì?

"Rồng cuối cùng cũng phải trở lại biển lớn, mười vạn ma quân máu chảy không ngừng" rốt cuộc là có ý gì?

Diêu Nghiễm Hiếu hiển nhiên đã biết muốn lấy « Nhật Nguyệt ca » sẽ có khó khăn trắc trở, Diêu Nghiễm Hiếu phái Thu Trường Phong đi mục đích thực sự là gì?Rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng một vấn đề Diêu Nghiễm Hiếu cũng không trả lời, vì vậy Thu Trường Phong liền tới Thanh Điền.

Đoạn đường này đi tới đi lui, từ phủ Thuận Thiên đến Thanh Điền, từ Thanh Điền đến Ứng Thiên Phủ Nam Kinh, Thu Trường Phong hiểu rất nhiều sự tình, nhưng sự tình không rõ còn nhiều hơn.

Trầm ngâm một lát, Thu Trường Phong mới nói: "Ty chức nghe theo sự phân phó của ngài, dẫn hai người Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư từ phủ Thuận Thiên xuất phát thẳng về phía nam, một đường đến Thanh Điền. Sau khi đến Phân Thủy Phủ Hàng Châu, ty chức mới nói cho hai người Mạnh Hiềnmục đích chuyến đi này, sau khi đến Thanh Điền, mới tìm Lý Tri huyện hạ lệnh tìm kiếm Lưu Thái Tức, ty chức không để cho tiết lộ chút phong thanh nào."

Thu Trường Phong như có điều suy nghĩ nhìn về phía Diêu Nghiễm Hiếu, chỉ thấy Diêu Nghiễm Hiếuvẫn chăm chú quan sát ngọn đèn, không biết có nghe hắn nói hay không. Ngụ ý của Thu Trường Phong chính là, "Ta không có tiết lộ một chút tin tức nào, nhưng không biết làm sao những Nhẫn Giả kia biết được chuyện này mà đến đoạt « Nhật Nguyệt ca » ?"

Diêu Nghiễm Hiếu không nói, Thu Trường Phong cũng không nói rõ. VânMộng Công Chúa cho rằng Diêu Nghiễm Hiếu gần đất xa trời, rất là hồ đồ, Thu Trường Phong lại biết, Diêu Nghiễm Hiếu tinh tường hơn ai khác.

"Sau khi điều tra, tại hạ phát hiện ở Thanh Điền có một vụ án oan, hỏi thăm vài câu. Người chết trong vụ án kia gọi là Lưu lão thành, có con trai gọi là Lưu Năng..." Hắn nói qua một lượt vụ án kia, dừng lại trong chốc lát, Thu Trường Phong lại nói: "Ty chức làm như không biết rõ tình hình, không muốn nhúng tay vào, nhưng biết rõ Lưu Năng bị oan uổng, lại không thể mặc kệ."

Thu Trường Phong cũng không phải là là hạng người thích nói nhảm,đương nhiên sẽ không nới đến chuyện xuôi nam, nhưng vụ án của Lưu lão thành cũng không phải là việc bình thường, có chút quan hệ cùng với « Nhật Nguyệt ca », nếu đã như vậy, hắn cứ kể thôi.

Ngọn đèn sáng ngời, trong con ngươi Diêu Nghiễm Hiếu cũng lóe lên một chút hào quang, đột nhiên hỏi: "Vì cái gì không thể không quản?" ngay cả khi « Nhật Nguyệt ca » được đặt lên bàn, lão căn bản cũng không thèm liếc một cái, nhưng việc này củaThu Trường Phong giống như lão có chút hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook