Chương 96: Tịch chiếu 1
Mặc Vũ
14/11/2017
Trăng sao đã lặn, mặt trời mọc lên, sông nước như tranh.
Giữa sông có một chiếc thuyền lá nho nhỏ đang trôi xuôi theo dòng nước, lạc lõng cô đơn. Những tia nắng rơi xuống sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh vàng lấp lánh, như mang thêm cho cảnh thu đìu hiu, quạnh quẽ một chút màu sắc tươi sáng.
Đầu thuyền đặt một chiếc bếp lò màu đỏ làm từ đất nung*, trên bếp đặtmột chiếc ấm bằng đồng, hình như muốn đun nước, nhưng trong lò lại chẳng có đốm lửa nào sáng lên. * Thường thì đất sét nâu sau khi nung có màu đỏ
Trên mui thuyền, một vị hòa thượng mặc áo bào đen đang khoanh chân tĩnh tọa. Lão ngồi đó bất động, giống hệt một pho tượng cứng rắn lạnh lẽo vô tri vô giác như gỗ đá, nếu không phải tay áo của lão đang phất phơ theo gió và lồng ngực lão thấp thoáng phập phồng, người khác nhìn thấy, chỉ sợ cho rằng đây không phải người sống.
Diêu Tam Tư đứng ở đuôi thuyền, gã lén lén lút lút nhìn người đang ngồitrên mui thuyền kia, ép giọng thật thấp hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, Thượng Sư không bị làm sao chứ?”
Thì ra ngồi ở đầu thuyền chính là vị Tể tướng áo đen của Đại Minh—Diêu Nghiễm Hiếu .
Từ khi Chu Nguyên Chương lập nước Đại Minh tới nay, liền loại bỏ chức Tể tướng, tự quản Lục Bộ*, Chu Lệ noi theo lệ cũ, xây dựng Nội Các thay thế quyền lực của Tể tướng, nhưng ở trong mắt các quan lại khác và dân chúng, Diêu Nghiễm Hiếu chính là Tể tướng—thậm chí quyền lợi còn lớn hơn Tể tướng.Diêu Nghiễm Hiếu không những là Tể tướng, mà còn “đen”, bởi vì cả đời này, dường như Diêu Nghiễm Hiếu chỉ thích mặc đạo phục màu đen—kể cả khi triều bái Thiên tử cũng là như vậy.
Hóa ra Thu Trường Phong đứng ngay bên cạnh Diêu Tam Tư, gió sông thổi phần phật, tóc hắn bay bay, tay hắn đang cầm lá cây mã liên đan đan bện bện. Lúc nhàn rỗi, buồn chân buồn tay hắn hay lấy lá mã liên đan thứ gì đó. Nghe Diêu Tam Tư hỏi vậy, hắn liền hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng Thượng Sư có chuyện hay sao?”
Diêu Tam Tư đỏ bừng mặt, nói vội vàng: “Đương nhiên không phải vậy.Tichức chỉ lo Thượng Sư ngồi ở mũi thuyền lâu như thế, lại không nhúc nhích, hay là bị đói?”
Vừa nhắc đến ăn cơm, bụng Diêu Tam Tư bỗng kêu ùng ục ra tiếng.
Thì ra từ trước tới giờ, Diêu Tam Tư luôn khát khao mạo hiểm, lại luôn luôn không có cơ hội thể nghiệm. Lần này lại vớ phải nhiệm vụ mà trong mắt gã thì chả có tý khiêu chiến nào.
Nhiệm vụ đó chính là—đi cùng Thu Trường Phong, giúp đỡ Thượng Sư trước tiên đi tới Kim Sơn.Kỳ thật Diêu Tam Tư không tình nguyện tẹo nào, gã biết rõ Nam Kinh đã xảy ra chuyện lớn, lại nghe nói Triệu Vương lại được lệnh dẫn Thiên Sách vệ rời khỏi Nam Kinh, tung tích mịt mờ.
Số là Kỷ Cương—quan Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chọn lựa kỹ càng các cao thủ Cẩm Y Vệ đi theo Triệu Vương, nhất định là phải chấp hành một nhiệm vụ lớn, mà Diêu Tam Tư đợi chờ dài cổ, cũng không thấy Kỷ Cương điểm danh tới gã. Ngược lại, gã còn chứng kiến Mạnh Hiền theo Kỷ Cương rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Gái sợ gả nhầm chồng, trai sợ theo sai tướng, Diêu Tam Tư cảm giácmình đang đứng nhầm đội ngũ. Thu Trường Phong bởi vì có biểu hiện tốt ở Thanh Điền, Kim Lăng mà khiến người ta phải dụi mắt trông theo. Nhưng trong mắt Diêu Tam Tư thì ngược lại, Kỷ Cương dường như vì việc đó dần dần đối xử lạnh nhạt với Thu Trường Phong, tiện thể không thèm nhìn kẻ đi theo Thu Trường Phong như Diêu Tam Tư gã đây.
Ngón tay Thu Trường Phong hoạt động không ngừng, vật thể hắn bện dần dần hiện ra hình dáng, có điểm khang khác không giống ngày thường là châu chấu. Dường như nhìn thấu tâm tư của Diêu Tam Tư, Thu Trường Phong nói: “ Ngươi nhất định đang cảm thấy, Thánh thượng lệnh cho Triệu Vương liên thủ cùng Kỷ Chỉ huy sứ, khẳng định muốn đi phá mộtvụ án lớn long trời lở đất, hơn nữa nguy hiểm cực kỳ?”
Diêu Tam Tư ngay lập tức gật đầu đáp lời: “Tất nhiên là như thế rồi.”
Thu Trường Phong lắc đầu nói: “ Kỳ thật không phải vậy, sự việc cứ như ta thấy, ngươi nếu đi cùng bọn họ, hung hiểm so với theo ta sẽ ít rất nhiều.”
Diêu Tam Tư không thấy sợ hãi, ngược lại bắt đầu phấn chấn, vội vã hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, ngài nói như vậy nghĩa là sao?”
Thu Trường Phong nói giọng thản nhiên: “Một nghìn quân Thiên sách vệ,lần này lại thêm mấy trăm cao thủ Cẩm Y Vệ, còn có cái gì có khả năng ngăn cản liên thủ một kích của bọn họ? Ngươi ở trong nhóm đó, vốn chỉ là một tên Bách Hộ, nếu là gặp địch, nói không chừng đối thủ hình dáng thế nào, còn chưa nhìn thấy cũng đã “quay về”…Nhưng nếu có hai chúng ta mà nói, khi gặp kẻ địch, ngươi khẳng định sẽ giúp ta chia sẻ một phần áp lực, ngươi nói có đúng hay không?”
Diêu Tam Tư vung tay múa chân, nói vẻ hưng phấn: “Thiên Hộ đại nhân nói không sai. Liệu lần này, chúng ta. . . chúng ta sẽ gặp phong hiểm như thế nào đây?"Thu Trường Phong xa xa nhìn xuống lòng sông, nói vẻ tự nhiên như thể vốn là như thế: “Phong hiểm lúc nào cũng có, ngươi đứng ở trên thuyền, nói không chừng, chiếc thuyền này đột nhiên lật úp xuống sông khiến ngươi chết chìm, cuộc sống vốn vô thường, ai biết được giây lát sau sẽ như thế nào?”
Diêu Tam Tư không nghe ra Thu Trường Phong đang lo lắng, gã nói vẻ nhụt chí: “Cái đó mà cũng gọi là nguy hiểm sao? Chết như thế chẳng kích thích tý nào cả.” Gã một mực hướng tới một cuộc sống tràn đầy mạo hiểm, cho rằng dù có chết đi mình cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt mới được. Gã cảm thấy chết đuối trong sông thật là tẻ ngắt,không hay ho chút nào.
Diêu Nghiễm Hiếu ngồi ở mũi thuyền, đột nhiên nói: "Ngươi như muốn tìm cái chết, vì sao không tới tìm ta?" Đang ngồi ở đầu thuyền, lão đột nhiên nói một câu như vậy, hiển nhiên đã nghe lọt tai cuộc trò chuyện của Thu Trường Phong và Diêu Tam Tư.
Diêu Tam Tư liền giật mình, đứng ngây người một lát, rốt cuộc gã đi qua buồng nhỏ trên thuyền ra chỗ Diêu Nghiễm Hiếu , cười làm lành: “Thượng Sư, tiểu nhân chỉ nói lung tung vô nghĩa mấy câu mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội mạo phạm tới ngài, mong ngài bỏ quá cho.”Diêu Nghiễm Hiếu ngắm nhìn dòng sông sóng nước mênh mông, trên mặt lão đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, “Ta không trách tội ngươi, dù sao mạng ai người nấy quản, ngươi có chết, cũng đâu liên quan gì tới ta?”
Gió sông thổi tới vù vù, Diêu Tam Tư nhìn thấy nụ cười quỷ bí của Diêu Nghiễm Hiếu, chẳng biết tại sao gã bỗng cảm giác lạnh run hết cả người.
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu lại mang theo mấy phần mờ mịt, lão nói một cách chậm rãi: “Ngươi có biết vì sao ta phải tới Kim Sơn không?”
Diêu Tam Tư gãi gãi đầu, ấp úng: “Tiểu nhân…không rõ ạ.”Sau lưng lão bỗng có người ra tiếng trả lời: “Thượng sư muốn đi Kim Sơn, chắc hẳn là vì Nhật Nguyệt Ca !”
Giữa sông có một chiếc thuyền lá nho nhỏ đang trôi xuôi theo dòng nước, lạc lõng cô đơn. Những tia nắng rơi xuống sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh vàng lấp lánh, như mang thêm cho cảnh thu đìu hiu, quạnh quẽ một chút màu sắc tươi sáng.
Đầu thuyền đặt một chiếc bếp lò màu đỏ làm từ đất nung*, trên bếp đặtmột chiếc ấm bằng đồng, hình như muốn đun nước, nhưng trong lò lại chẳng có đốm lửa nào sáng lên. * Thường thì đất sét nâu sau khi nung có màu đỏ
Trên mui thuyền, một vị hòa thượng mặc áo bào đen đang khoanh chân tĩnh tọa. Lão ngồi đó bất động, giống hệt một pho tượng cứng rắn lạnh lẽo vô tri vô giác như gỗ đá, nếu không phải tay áo của lão đang phất phơ theo gió và lồng ngực lão thấp thoáng phập phồng, người khác nhìn thấy, chỉ sợ cho rằng đây không phải người sống.
Diêu Tam Tư đứng ở đuôi thuyền, gã lén lén lút lút nhìn người đang ngồitrên mui thuyền kia, ép giọng thật thấp hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, Thượng Sư không bị làm sao chứ?”
Thì ra ngồi ở đầu thuyền chính là vị Tể tướng áo đen của Đại Minh—Diêu Nghiễm Hiếu .
Từ khi Chu Nguyên Chương lập nước Đại Minh tới nay, liền loại bỏ chức Tể tướng, tự quản Lục Bộ*, Chu Lệ noi theo lệ cũ, xây dựng Nội Các thay thế quyền lực của Tể tướng, nhưng ở trong mắt các quan lại khác và dân chúng, Diêu Nghiễm Hiếu chính là Tể tướng—thậm chí quyền lợi còn lớn hơn Tể tướng.Diêu Nghiễm Hiếu không những là Tể tướng, mà còn “đen”, bởi vì cả đời này, dường như Diêu Nghiễm Hiếu chỉ thích mặc đạo phục màu đen—kể cả khi triều bái Thiên tử cũng là như vậy.
Hóa ra Thu Trường Phong đứng ngay bên cạnh Diêu Tam Tư, gió sông thổi phần phật, tóc hắn bay bay, tay hắn đang cầm lá cây mã liên đan đan bện bện. Lúc nhàn rỗi, buồn chân buồn tay hắn hay lấy lá mã liên đan thứ gì đó. Nghe Diêu Tam Tư hỏi vậy, hắn liền hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng Thượng Sư có chuyện hay sao?”
Diêu Tam Tư đỏ bừng mặt, nói vội vàng: “Đương nhiên không phải vậy.Tichức chỉ lo Thượng Sư ngồi ở mũi thuyền lâu như thế, lại không nhúc nhích, hay là bị đói?”
Vừa nhắc đến ăn cơm, bụng Diêu Tam Tư bỗng kêu ùng ục ra tiếng.
Thì ra từ trước tới giờ, Diêu Tam Tư luôn khát khao mạo hiểm, lại luôn luôn không có cơ hội thể nghiệm. Lần này lại vớ phải nhiệm vụ mà trong mắt gã thì chả có tý khiêu chiến nào.
Nhiệm vụ đó chính là—đi cùng Thu Trường Phong, giúp đỡ Thượng Sư trước tiên đi tới Kim Sơn.Kỳ thật Diêu Tam Tư không tình nguyện tẹo nào, gã biết rõ Nam Kinh đã xảy ra chuyện lớn, lại nghe nói Triệu Vương lại được lệnh dẫn Thiên Sách vệ rời khỏi Nam Kinh, tung tích mịt mờ.
Số là Kỷ Cương—quan Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chọn lựa kỹ càng các cao thủ Cẩm Y Vệ đi theo Triệu Vương, nhất định là phải chấp hành một nhiệm vụ lớn, mà Diêu Tam Tư đợi chờ dài cổ, cũng không thấy Kỷ Cương điểm danh tới gã. Ngược lại, gã còn chứng kiến Mạnh Hiền theo Kỷ Cương rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Gái sợ gả nhầm chồng, trai sợ theo sai tướng, Diêu Tam Tư cảm giácmình đang đứng nhầm đội ngũ. Thu Trường Phong bởi vì có biểu hiện tốt ở Thanh Điền, Kim Lăng mà khiến người ta phải dụi mắt trông theo. Nhưng trong mắt Diêu Tam Tư thì ngược lại, Kỷ Cương dường như vì việc đó dần dần đối xử lạnh nhạt với Thu Trường Phong, tiện thể không thèm nhìn kẻ đi theo Thu Trường Phong như Diêu Tam Tư gã đây.
Ngón tay Thu Trường Phong hoạt động không ngừng, vật thể hắn bện dần dần hiện ra hình dáng, có điểm khang khác không giống ngày thường là châu chấu. Dường như nhìn thấu tâm tư của Diêu Tam Tư, Thu Trường Phong nói: “ Ngươi nhất định đang cảm thấy, Thánh thượng lệnh cho Triệu Vương liên thủ cùng Kỷ Chỉ huy sứ, khẳng định muốn đi phá mộtvụ án lớn long trời lở đất, hơn nữa nguy hiểm cực kỳ?”
Diêu Tam Tư ngay lập tức gật đầu đáp lời: “Tất nhiên là như thế rồi.”
Thu Trường Phong lắc đầu nói: “ Kỳ thật không phải vậy, sự việc cứ như ta thấy, ngươi nếu đi cùng bọn họ, hung hiểm so với theo ta sẽ ít rất nhiều.”
Diêu Tam Tư không thấy sợ hãi, ngược lại bắt đầu phấn chấn, vội vã hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, ngài nói như vậy nghĩa là sao?”
Thu Trường Phong nói giọng thản nhiên: “Một nghìn quân Thiên sách vệ,lần này lại thêm mấy trăm cao thủ Cẩm Y Vệ, còn có cái gì có khả năng ngăn cản liên thủ một kích của bọn họ? Ngươi ở trong nhóm đó, vốn chỉ là một tên Bách Hộ, nếu là gặp địch, nói không chừng đối thủ hình dáng thế nào, còn chưa nhìn thấy cũng đã “quay về”…Nhưng nếu có hai chúng ta mà nói, khi gặp kẻ địch, ngươi khẳng định sẽ giúp ta chia sẻ một phần áp lực, ngươi nói có đúng hay không?”
Diêu Tam Tư vung tay múa chân, nói vẻ hưng phấn: “Thiên Hộ đại nhân nói không sai. Liệu lần này, chúng ta. . . chúng ta sẽ gặp phong hiểm như thế nào đây?"Thu Trường Phong xa xa nhìn xuống lòng sông, nói vẻ tự nhiên như thể vốn là như thế: “Phong hiểm lúc nào cũng có, ngươi đứng ở trên thuyền, nói không chừng, chiếc thuyền này đột nhiên lật úp xuống sông khiến ngươi chết chìm, cuộc sống vốn vô thường, ai biết được giây lát sau sẽ như thế nào?”
Diêu Tam Tư không nghe ra Thu Trường Phong đang lo lắng, gã nói vẻ nhụt chí: “Cái đó mà cũng gọi là nguy hiểm sao? Chết như thế chẳng kích thích tý nào cả.” Gã một mực hướng tới một cuộc sống tràn đầy mạo hiểm, cho rằng dù có chết đi mình cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt mới được. Gã cảm thấy chết đuối trong sông thật là tẻ ngắt,không hay ho chút nào.
Diêu Nghiễm Hiếu ngồi ở mũi thuyền, đột nhiên nói: "Ngươi như muốn tìm cái chết, vì sao không tới tìm ta?" Đang ngồi ở đầu thuyền, lão đột nhiên nói một câu như vậy, hiển nhiên đã nghe lọt tai cuộc trò chuyện của Thu Trường Phong và Diêu Tam Tư.
Diêu Tam Tư liền giật mình, đứng ngây người một lát, rốt cuộc gã đi qua buồng nhỏ trên thuyền ra chỗ Diêu Nghiễm Hiếu , cười làm lành: “Thượng Sư, tiểu nhân chỉ nói lung tung vô nghĩa mấy câu mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội mạo phạm tới ngài, mong ngài bỏ quá cho.”Diêu Nghiễm Hiếu ngắm nhìn dòng sông sóng nước mênh mông, trên mặt lão đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, “Ta không trách tội ngươi, dù sao mạng ai người nấy quản, ngươi có chết, cũng đâu liên quan gì tới ta?”
Gió sông thổi tới vù vù, Diêu Tam Tư nhìn thấy nụ cười quỷ bí của Diêu Nghiễm Hiếu, chẳng biết tại sao gã bỗng cảm giác lạnh run hết cả người.
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu lại mang theo mấy phần mờ mịt, lão nói một cách chậm rãi: “Ngươi có biết vì sao ta phải tới Kim Sơn không?”
Diêu Tam Tư gãi gãi đầu, ấp úng: “Tiểu nhân…không rõ ạ.”Sau lưng lão bỗng có người ra tiếng trả lời: “Thượng sư muốn đi Kim Sơn, chắc hẳn là vì Nhật Nguyệt Ca !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.