Chương 97: Tịch chiếu 2
Mặc Vũ
14/11/2017
Diêu Tam lúc này mới phát hiện, Thu Trường Phong cũng đến đầu thuyền
tự lúc nào, suy cho cùng, gã cũng hiểu rõ không phải Thượng Sư đang hỏi
gã. Nhưng khi nghe đến ba chữ Nhật Nguyệt Ca, Diêu Tam Tư vẫn là hưng
phấn đến phát run, lý do chính vì bây giờ toàn thành Kim Lăng đã lưu
truyền một cách bí mật sự thần bí của Nhật Nguyệt Ca, nói Thành Ý Bá
viết Nhật Nguyệt Ca có thể đoán trước tương lai của giang sơn Đại
Minh.Tuy nói đại đa số người ta đối với Nhật Nguyệt Ca có nội dung ra
sao hoàn toàn không hiểu, tuy nhiên, họ lại tin tưởng sâu sắc đối với
truyền thuyết này không hề nghi ngờ.
Con người luôn thích tin tưởng một ít sự vật thần bí, Diêu Tam Tư đương nhiên cũng không nằm ngoài số đó.
Diêu Tam Tư dựng thẳng người, lỗ tai vểnh ra, gã im lặng nghe Diêu Nghiễm Hiếu khặc khặ-x-xxxxx cười một tiếng, y như chim cú vọ kêu đêm rồi nói tiếp: "Nói không tệ, lần này ta đi chính là muốn đến xem xem Kim Sơn lưu kệ thực hư thế nào."Thu Trường Phong không biết Kim Sơn có lưu kệ gì gì đó, hắn thăm dò: “ Thượng Sư, quyển Nhật Nguyệt Ca kia tuy có nội dung không thể tưởng tượng được, nhưng sự thật đã chứng minh, những gì nó viết, đúng là có khả năng đoán trước sự việc sắp xảy ra ở Đại Minh ta. Như chuyện “Kim long quy đại hải”, rồi “Mười vạn Ma quân” không phải đều đã ứng nghiệm hay sao, mà hai câu “Kim Sơn lưu kệ tái hiện thì, Hắc đạo ly hồn hải phân tranh” lại khiến người ta mười phần khó hiểu...”
Diêu Nghiễm Hiếu ngắt lời hắn: "Ngươi sai rồi."
Thu Trường Phong khiêm tốn thỉnh giáo lão: “Xin hỏi ty chức sai ở chỗnào?”
Diêu Nghiễm Hiếu thong thả nói: “Theo ta phỏng đoán, chuyện Long quy đại hải chung hữu hồi tuy đã thực hiện, nhưng tiên đoán về Mười vạn Ma quân vẫn còn chưa xảy ra đâu!”
Thu Trường Phong hoang mang khó hiểu, sau nửa ngày hắn mới rặn ra được một câu: “Vậy rốt cục Mười vạn Ma quân là chỉ thế nào ạ?”
Đột nhiên, mặt Diêu Nghiễm Hiếu lướt qua một tia kinh sợ, ra vẻ tránh né, lão chỉ nói duy nhất hai chữ “Ý trời!” Phun ra hai tiếng đó rồi, lão lập tức nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt, nhưng cơ mặt không khống chếđược bắt đầu co rút, run rẩy.
Sắc mặt lão vốn tiều tụy vàng vọt, giờ trông như vậy, khiến người ta nhìn có vẻ âm trầm khủng bố không nói nên lời.
Ý trời sao?
Vì cái gì nói đó là ý trời? Ý trời và mười vạn Ma quân thì có liên quan gì chứ?
Thu Trường Phong suy nghĩ rất nhanh trong đầu rồi cũng không hỏi tiếp. Hắn biết rõ nếu Thượng Sư đã nói, không ai có thể ngăn trở, trái lạinếu như Thượng Sư không muốn nói, bất cứ ai cũng không thể miễn cưỡng lão.
Đang lúc hắn cho rằng cuộc trò chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên lẩm bẩm: “ Kỳ thật lũ giặc Đông Doanh tuy là mối họa ngầm, nhưng so với Đại Minh ta mà nói, chẳng qua là châu chấu đá xe thôi. Vấn đề Thánh thượng lo lắng nhất có lẽ là...mười vạn Ma quân. Lần này chúng ta đi, chính là muốn nghĩ ra biện pháp tiêu diệt cỗ lực lượng đó!”
Diêu Tam Tư hưng phấn đến mức toàn thân run run, Hán Vương suất lĩnhThiên Sách vệ, Kỷ Cương thống lĩnh Cẩm Y Vệ đi tiêu diệt đám uy khấu vùng duyên hải cũng không bằng chuyện trọng yếu mà Thượng Sư muốn đi làm, hung hiểm trong đó không cần nói cũng biết.
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Mười vạn ma quân chẳng lẽ nói đến một lực lượng thần bí nào đó?” Kỳ thực hắn dựa vào những manh mối trong lời nói của Diêu Nghiễm Hiếu để luận và chờ Diêu Nghiễm Hiếu nói tiếp.
Diêu Nghiễm Hiếu bỗng trợn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi không nói nên lời nhưng sau đó lại cười như điên: “Không sai, đó là một lựclượng cực kỳ thần bì, nghe nói nếu nắm được lực lượng này trong tay thì không thua gì có Mười vạn hùng binh, chẳng những có thể trợ giúp Chu Doãn Văn nhất thống thiên hạ mà còn có thể hiểu thấu thiên địa huyền ảo, thương sinh chi đạo. Ta nghĩ trước mắt mặc dù Chu Doãn Văn có thể chỉ huy đám uy khấu Đông Doanh nhưng lực lượng này đối với Đại Minh ta mà nói thì chưa đủ nguy hiểm, chắc chắn hắn còn muốn nắm được lực lượng Mười vạn ma quân hòng đẩy ngã giang sơn của Thiên Tử.
Mười vạn ma quân, thiên hạ, trăm vạn hùng binh, thiên địa huyền ảo…
Diêu Tam Tư càng nghe càng ngơ ngác như thể đang nghe truyện thầnthoại vậy, gã bất chấp thân phận hỏi: “Nhưng làm thế nào để nắm được lực lượng kia?” Gã tin rồi, tin rằng trong thiên địa thực sự có lực lượng này, bởi vì trong mắt gã, những chuyện xảy ra với Diêu Nghiễm Hiếu dù huyền bí nhưng cũng cực kỳ chân thật.
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu chợt trống rỗng rồi phun ra mấy chữ: “Kim Long quyết … Tịch chiếu… Ly Hỏa… Cấn thạch. Sáu mươi năm rồi rốt cục cũng hiện thế sao…”
Lời nói của lão đứt quãng, hoàn toàn không ăn khớp, đầu óc dường như đã bay lên chín tầng mây.Diêu Tam Tư không hiểu gì nhưng khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong lại hiện lên vài phần kinh ngạch: “Tịch chiếu?” Hắn trầm ngâm không nói, dường như đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt ở đây nhưng nhất thời không dám khẳng định.
Đúng lúc này Diêu Nghiễm Hiếu chuyển mắt nhìn sang bên trái rồi dừng lại, nói đầy kinh ngạc: “Ồ…”
Có thể khiến cho Diêu Nghiễm Hiếu cảm thấy ngạc nhiên, đương nhiên tuyệt không phải một việc tầm thường.
Thu Trường Phong cố không suy nghĩ quá nhiều, hắn quay đầu sang tráingắm sông, lập tức nhíu mày.
Trên mặt sông đột nhiên hiện ra một chiếc bè gỗ. Bè gỗ bình thường đều dùng tre trúc nhẹ nhàng linh hoạt buộc lại để đi cho thuận tiện còn bè gỗ này lại dùng viên mộc buộc thành, phiêu phù trên sông, xem ra có tới ba tầng viên mộc (gỗ tròn)…
Bè trúc bình thường chỉ dài hơn một trượng nhưng bè này do mười mấy chiếc bè hợp lại nên dài hơn mười trượng.
Bè này trôi trên sông không khác gì thuyền lớn.Trên bè cũng chỉ có một người, người nọ đứng ở đầu bè, mặc bộ áo xám thường thấy của người chở bè, đứng trên sông nhìn lại không rõ mặt mũi ra sao. Bè lớn này vừa đến thì thuyền nhỏ thông thường lập tức né tránh như thấy quỷ. Cho dù là thuyền chở hàng lớn trông thấy cũng phải né nhường không dám tranh đường.
Diêu Tam Tư chưa bao giờ thấy bè gỗ lớn như thế trong lòng rất tò mò vội hỏi: “Thiên hộ đại nhân, đây là cái gì?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong tăng thêm vài phần nghiêm túc, hắn trả lời ngắn gọn:’Là Bài Giáo.” (Bài:bè)Bài Giáo?
Nhất thời Diêu Tam Tư không hiểu gì nhưng Thu Trường Phong lại hiểu rất rõ. Nhà Đại Minh hiện thời nhìn bề ngoài thì khống chế đường thủy nhưng thực ra còn có Tam đại thế lực, theo thứ tự là Thanh Bang chiếm cứ Hoàng Hà, Phủng Hỏa hội chiếm cứ Hải Vực còn Trường Giang thuộc về Bài Giáo.
Tam đại thế lực này xuyên khắp đường thủy Đại Minh, trong bang có vô số người nhưng có quy củ ước thúc bang chúng rõ ràng, tránh làm nhiễu loạn luật pháp Đại MinhChu Lệ cũng muốn lợi dụng những bang hội này duy trì thiên hạ thái bình, hưng vượng đường thủy nên từ xưa đến nay vẫn một mắt nhắm một mắt mở với những bang hội này.
Diêu Nghiễm Hiếu muốn đi Kim Sơn nhưng không ngồi kiệu hay cưỡi ngựa mà lại đi từ cuối Nam Kinh, xuôi theo dòng Trường Giang để lặng lẽ đến Kim Sơn, mà đoạn đường thủy này thường có người của Bài Giáo qua lại.
Nhưng việc có người thả bè ở đoạn đường thủy này quả thực không bình thường chút nào.Thả bè vốn là một nghề của Bài Giáo, chủ yếu là thông qua đường thủy để vận chuyển viên mộc từ rừng trên thượng du xuôi hạ du buôn bán hòng cầu lợi nhuận. Danh tiếng của Bài Giáo cũng từ đây mà ra.
Nhưng theo thông lệ nếu Bài Giáo thả bè sẽ là ở Tứ Xuyên, Hồ Quảng, Giang Tây nơi nước chảy xiết bởi thả bè nhìn tưởng đơn giản nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Bè lớn không giống như thuyền lớn, rất khó khống chế, thượng và trung du Trường Giang là những nơi nước chảy xiết, nhiều đá ngầm, chỉ cần đụng vào là bè hủy người chết.
Thả bè là một nghề cực kỳ hiểm ác nên vô hình khiến cho thành viên củaBài Giáo có tính tranh đấu và rất tàn nhẫn. Người trong Bài Giáo vừa thờ nước và thờ pháp thuật, trong đó rồng rắn lẫn lộn, có thể nói là tụ tập vô số pháp sư, đạo phái Trung Nguyên.
Bởi thả bè nguy hiểm nên mỗi lần Bài Giáo thả bè ngoại trừ cần có bè trưởng còn cần có Pháp sư tọa trấn tiến hành tế thần khu quỷ, bảo vệ bè đi bình an, điều này càng khiến cho bản thân Bài Giáo tăng thêm vẻ thần bí.
Bởi thế bất kì đội thuyền trên sông nào dù là phú quý hay nghèo hèn, chỉ cần thấy Bài Giáo thả bè đều muốn tránh đi, chỉ lo chọc vào Bài Giáocũng như động đến thần linh.
Con người luôn thích tin tưởng một ít sự vật thần bí, Diêu Tam Tư đương nhiên cũng không nằm ngoài số đó.
Diêu Tam Tư dựng thẳng người, lỗ tai vểnh ra, gã im lặng nghe Diêu Nghiễm Hiếu khặc khặ-x-xxxxx cười một tiếng, y như chim cú vọ kêu đêm rồi nói tiếp: "Nói không tệ, lần này ta đi chính là muốn đến xem xem Kim Sơn lưu kệ thực hư thế nào."Thu Trường Phong không biết Kim Sơn có lưu kệ gì gì đó, hắn thăm dò: “ Thượng Sư, quyển Nhật Nguyệt Ca kia tuy có nội dung không thể tưởng tượng được, nhưng sự thật đã chứng minh, những gì nó viết, đúng là có khả năng đoán trước sự việc sắp xảy ra ở Đại Minh ta. Như chuyện “Kim long quy đại hải”, rồi “Mười vạn Ma quân” không phải đều đã ứng nghiệm hay sao, mà hai câu “Kim Sơn lưu kệ tái hiện thì, Hắc đạo ly hồn hải phân tranh” lại khiến người ta mười phần khó hiểu...”
Diêu Nghiễm Hiếu ngắt lời hắn: "Ngươi sai rồi."
Thu Trường Phong khiêm tốn thỉnh giáo lão: “Xin hỏi ty chức sai ở chỗnào?”
Diêu Nghiễm Hiếu thong thả nói: “Theo ta phỏng đoán, chuyện Long quy đại hải chung hữu hồi tuy đã thực hiện, nhưng tiên đoán về Mười vạn Ma quân vẫn còn chưa xảy ra đâu!”
Thu Trường Phong hoang mang khó hiểu, sau nửa ngày hắn mới rặn ra được một câu: “Vậy rốt cục Mười vạn Ma quân là chỉ thế nào ạ?”
Đột nhiên, mặt Diêu Nghiễm Hiếu lướt qua một tia kinh sợ, ra vẻ tránh né, lão chỉ nói duy nhất hai chữ “Ý trời!” Phun ra hai tiếng đó rồi, lão lập tức nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt, nhưng cơ mặt không khống chếđược bắt đầu co rút, run rẩy.
Sắc mặt lão vốn tiều tụy vàng vọt, giờ trông như vậy, khiến người ta nhìn có vẻ âm trầm khủng bố không nói nên lời.
Ý trời sao?
Vì cái gì nói đó là ý trời? Ý trời và mười vạn Ma quân thì có liên quan gì chứ?
Thu Trường Phong suy nghĩ rất nhanh trong đầu rồi cũng không hỏi tiếp. Hắn biết rõ nếu Thượng Sư đã nói, không ai có thể ngăn trở, trái lạinếu như Thượng Sư không muốn nói, bất cứ ai cũng không thể miễn cưỡng lão.
Đang lúc hắn cho rằng cuộc trò chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên lẩm bẩm: “ Kỳ thật lũ giặc Đông Doanh tuy là mối họa ngầm, nhưng so với Đại Minh ta mà nói, chẳng qua là châu chấu đá xe thôi. Vấn đề Thánh thượng lo lắng nhất có lẽ là...mười vạn Ma quân. Lần này chúng ta đi, chính là muốn nghĩ ra biện pháp tiêu diệt cỗ lực lượng đó!”
Diêu Tam Tư hưng phấn đến mức toàn thân run run, Hán Vương suất lĩnhThiên Sách vệ, Kỷ Cương thống lĩnh Cẩm Y Vệ đi tiêu diệt đám uy khấu vùng duyên hải cũng không bằng chuyện trọng yếu mà Thượng Sư muốn đi làm, hung hiểm trong đó không cần nói cũng biết.
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Mười vạn ma quân chẳng lẽ nói đến một lực lượng thần bí nào đó?” Kỳ thực hắn dựa vào những manh mối trong lời nói của Diêu Nghiễm Hiếu để luận và chờ Diêu Nghiễm Hiếu nói tiếp.
Diêu Nghiễm Hiếu bỗng trợn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi không nói nên lời nhưng sau đó lại cười như điên: “Không sai, đó là một lựclượng cực kỳ thần bì, nghe nói nếu nắm được lực lượng này trong tay thì không thua gì có Mười vạn hùng binh, chẳng những có thể trợ giúp Chu Doãn Văn nhất thống thiên hạ mà còn có thể hiểu thấu thiên địa huyền ảo, thương sinh chi đạo. Ta nghĩ trước mắt mặc dù Chu Doãn Văn có thể chỉ huy đám uy khấu Đông Doanh nhưng lực lượng này đối với Đại Minh ta mà nói thì chưa đủ nguy hiểm, chắc chắn hắn còn muốn nắm được lực lượng Mười vạn ma quân hòng đẩy ngã giang sơn của Thiên Tử.
Mười vạn ma quân, thiên hạ, trăm vạn hùng binh, thiên địa huyền ảo…
Diêu Tam Tư càng nghe càng ngơ ngác như thể đang nghe truyện thầnthoại vậy, gã bất chấp thân phận hỏi: “Nhưng làm thế nào để nắm được lực lượng kia?” Gã tin rồi, tin rằng trong thiên địa thực sự có lực lượng này, bởi vì trong mắt gã, những chuyện xảy ra với Diêu Nghiễm Hiếu dù huyền bí nhưng cũng cực kỳ chân thật.
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu chợt trống rỗng rồi phun ra mấy chữ: “Kim Long quyết … Tịch chiếu… Ly Hỏa… Cấn thạch. Sáu mươi năm rồi rốt cục cũng hiện thế sao…”
Lời nói của lão đứt quãng, hoàn toàn không ăn khớp, đầu óc dường như đã bay lên chín tầng mây.Diêu Tam Tư không hiểu gì nhưng khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong lại hiện lên vài phần kinh ngạch: “Tịch chiếu?” Hắn trầm ngâm không nói, dường như đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt ở đây nhưng nhất thời không dám khẳng định.
Đúng lúc này Diêu Nghiễm Hiếu chuyển mắt nhìn sang bên trái rồi dừng lại, nói đầy kinh ngạc: “Ồ…”
Có thể khiến cho Diêu Nghiễm Hiếu cảm thấy ngạc nhiên, đương nhiên tuyệt không phải một việc tầm thường.
Thu Trường Phong cố không suy nghĩ quá nhiều, hắn quay đầu sang tráingắm sông, lập tức nhíu mày.
Trên mặt sông đột nhiên hiện ra một chiếc bè gỗ. Bè gỗ bình thường đều dùng tre trúc nhẹ nhàng linh hoạt buộc lại để đi cho thuận tiện còn bè gỗ này lại dùng viên mộc buộc thành, phiêu phù trên sông, xem ra có tới ba tầng viên mộc (gỗ tròn)…
Bè trúc bình thường chỉ dài hơn một trượng nhưng bè này do mười mấy chiếc bè hợp lại nên dài hơn mười trượng.
Bè này trôi trên sông không khác gì thuyền lớn.Trên bè cũng chỉ có một người, người nọ đứng ở đầu bè, mặc bộ áo xám thường thấy của người chở bè, đứng trên sông nhìn lại không rõ mặt mũi ra sao. Bè lớn này vừa đến thì thuyền nhỏ thông thường lập tức né tránh như thấy quỷ. Cho dù là thuyền chở hàng lớn trông thấy cũng phải né nhường không dám tranh đường.
Diêu Tam Tư chưa bao giờ thấy bè gỗ lớn như thế trong lòng rất tò mò vội hỏi: “Thiên hộ đại nhân, đây là cái gì?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong tăng thêm vài phần nghiêm túc, hắn trả lời ngắn gọn:’Là Bài Giáo.” (Bài:bè)Bài Giáo?
Nhất thời Diêu Tam Tư không hiểu gì nhưng Thu Trường Phong lại hiểu rất rõ. Nhà Đại Minh hiện thời nhìn bề ngoài thì khống chế đường thủy nhưng thực ra còn có Tam đại thế lực, theo thứ tự là Thanh Bang chiếm cứ Hoàng Hà, Phủng Hỏa hội chiếm cứ Hải Vực còn Trường Giang thuộc về Bài Giáo.
Tam đại thế lực này xuyên khắp đường thủy Đại Minh, trong bang có vô số người nhưng có quy củ ước thúc bang chúng rõ ràng, tránh làm nhiễu loạn luật pháp Đại MinhChu Lệ cũng muốn lợi dụng những bang hội này duy trì thiên hạ thái bình, hưng vượng đường thủy nên từ xưa đến nay vẫn một mắt nhắm một mắt mở với những bang hội này.
Diêu Nghiễm Hiếu muốn đi Kim Sơn nhưng không ngồi kiệu hay cưỡi ngựa mà lại đi từ cuối Nam Kinh, xuôi theo dòng Trường Giang để lặng lẽ đến Kim Sơn, mà đoạn đường thủy này thường có người của Bài Giáo qua lại.
Nhưng việc có người thả bè ở đoạn đường thủy này quả thực không bình thường chút nào.Thả bè vốn là một nghề của Bài Giáo, chủ yếu là thông qua đường thủy để vận chuyển viên mộc từ rừng trên thượng du xuôi hạ du buôn bán hòng cầu lợi nhuận. Danh tiếng của Bài Giáo cũng từ đây mà ra.
Nhưng theo thông lệ nếu Bài Giáo thả bè sẽ là ở Tứ Xuyên, Hồ Quảng, Giang Tây nơi nước chảy xiết bởi thả bè nhìn tưởng đơn giản nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Bè lớn không giống như thuyền lớn, rất khó khống chế, thượng và trung du Trường Giang là những nơi nước chảy xiết, nhiều đá ngầm, chỉ cần đụng vào là bè hủy người chết.
Thả bè là một nghề cực kỳ hiểm ác nên vô hình khiến cho thành viên củaBài Giáo có tính tranh đấu và rất tàn nhẫn. Người trong Bài Giáo vừa thờ nước và thờ pháp thuật, trong đó rồng rắn lẫn lộn, có thể nói là tụ tập vô số pháp sư, đạo phái Trung Nguyên.
Bởi thả bè nguy hiểm nên mỗi lần Bài Giáo thả bè ngoại trừ cần có bè trưởng còn cần có Pháp sư tọa trấn tiến hành tế thần khu quỷ, bảo vệ bè đi bình an, điều này càng khiến cho bản thân Bài Giáo tăng thêm vẻ thần bí.
Bởi thế bất kì đội thuyền trên sông nào dù là phú quý hay nghèo hèn, chỉ cần thấy Bài Giáo thả bè đều muốn tránh đi, chỉ lo chọc vào Bài Giáocũng như động đến thần linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.