Chương 87: Yếm Thắng 1
Mặc Vũ
14/11/2017
Thái tử lại là hung thủ sao? Tại sao y phải giết Ninh Vương?
Trong đầu mọi người ở đây đều có nghi vấn này nhưng không dám hỏi. Những chuyện này không nghi ngờ gì nữa là càng biết ít càng tốt.Sắc mặt Thái tử tái nhợt, lông mày giật giật, nhất thời không biết nói gì. Ai cũng không hiểu được y đang hoảng sợ vì Ninh Vương bị hành thích hay vì bị vạch trần chân tướng mà trở nên thất thố như vậy.
Hán Vương vẫn chăm chú nhìn Thái tử cuối cùng cũng lên tiếng: “Chẳng lẽ Thái tử không có lời nào để nói sao?”
Công chúa Vân Mộng có chút không bình tĩnh được đang muốn mở miệng đã nghe thấy có người nói: “Thái tử không phải kẻ đứng sau màn vụ hành thích Ninh Vương.”
Mọi người đều giật mình nhìn về phía người vừa nói. Cho dù Hán Vươngcũng không nhịn được nhìn vào Diệp Vũ Hà.
Người vừa nói đúng là Diệp Vũ Hà.
Hán Vương cười cười không nói. Y căn bản là khinh thường mở miệng nhưng hiển nhiên có người thay y nói ra tâm ý.
Kinh Chập nổi giận gầm một tiếng rồi quát : “Hán Vương ở đây làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lăn ra đi !’’ Thân hình cũng lao cùng với tiếng quát, duỗi bàn tay to như cái quạt chộp về phía Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà thấy thủ hạ của Hán Vương ngang ngược như thế thì mặt đầygiận dữ chuẩn bị rút kiếm…
Công chúa Vân Mộng biến sắc kêu lên :’’Không được ! ‘’
Nàng biết rõ nhị ca có một quy củ là nếu có người dám rút kiếm trước mặt Hán Vương sẽ giết không tha. Diệp Vũ Hà nếu dám rút kiếm trước mặt nhị ca sẽ bị nhị ca gán cho tội hành thích thì ngay cả nàng cũng không thể cứu được.
Nhưng Diệp Vũ Hà không biết rõ tình thế, lại không cam tâm chịu nhục. kiếm đã sắp xuất vỏ…Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay thon dài của Diệp Vũ Hà. Bàn tay này thon dài, hữu lực, hơi ấm áp lại mang theo vài phần nhợt nhạt giống như sắc mặt chủ nhân.
Người ra tay đúng là Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà giật mình cũng không rút kiếm ra nữa nhưng cảm thấy tay lạnh như băng, khẽ xoa mặt lập tức hiểu được trong lòng không khỏi oanh động. Lúc nàng rút kiếm cũng không nghĩ đến hậu quả giờ nghĩ lại quả không nhịn được mà hoảng sợ.
Tay Thu Trường Phong đè lên mu bàn tay lạnh như băng của Diệp Vũ Hà,ánh mắt nhìn về phía Hán Vương. Bàn tay to lớn của Kinh Chập lao đến trước ngực Thu Trường Phong thì đột nhiên dừng lại.
Thu Trường Phong không thèm đếm xỉa gì đến cự chưởng gần trong gang tấc muốn lấy mạng mình mà chỉ thưa với Hán Vương: “Bẩm Hán Vương điện hạ, vô lễ với Hán Vương là sai nhưng Đại Minh ta chưa từng có luật nào nói rằng nói chuyện trước mặt Hán Vương là sai.”
Hán Vương nhìn Thu Trường Phong.
Bốn mắt nhìn nhau,có cố chấp, có lăng lệ, có kiên trì, có tranh đấu…Diệp Vũ Hà nhìn gương mặt tái nhợt cố chấp bên cạnh, trong lòng ngẩn ngơ. Nàng vừa rồi còn hận Thu Trường Phong không thấu tình đạt lý, quá cứng nhắc. nhưng nếu vừa rồi Thu Trường Phong không cứng nhắc có phải nàng đã gặp đại họa rồi không?
Rốt cục thì Thu Trường Phong là người như thế nào? Hắn không để ý tới mặt mũi Thái tử lại ngăn cản Hán Vương làm việc, rốt cục hắn đang nghĩ gì? Công chúa Vân Mộng cũng thầm kinh ngạc.
Cả viện lặng ngắt như tờ, không biết bao lâu sau Hán Vương mới gật đầu nói: “Ngươi nói không sai. Bản vương cũng đang muốn nghe xem ngườinày muốn nói gì.’” Dứt lời y phất tay, Kinh Chập hiểu ý lập tức lùi về phía sau.
Thần sắc Thái tử có chút kì lạ, ngạc nhiên nhìn Thu Trường Phong, dường như cũng không nghĩ rằng Hán Vương sẽ nghe theo kiến nghị của Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà sau khi bị dọa sợ hãi, cũng không nóng nảy mà lùi về sau một bước. Không thể mạo phạm uy nghiêm của Hán Vương cũng là để che đi dấu vết trên mu bàn tay.
Ổn định tâm tình rồi Diệp Vũ Hà nói: “Mặc dù ta không biết phủ NinhVương có chuyện gì xảy ra nhưng ta biết hung án tất có nguyên do. Đầu tiên, Thái tử không có lý do để mưu sát Ninh Vương, tiếp theo dù cho Thái tử muốn hành thích Ninh Vương thì tại sao lại sắp xếp thích khách vào trong chính gánh hát mình mời tới chứ?”
Hán Vương cười cười không nói, Cốc Vũ lại lách ra từ sau lưng Hán Vương nói: “Gần đây Ninh Vương và Hán Vương đàm đạo rất vui vẻ… bởi vậy khi Ninh Vương gặp chuyện không may khiến cho Hán Vương khẩn trương.”
Trên mặt bọn người Công chúa Vân Mộng đều có vẻ mất tự nhiênLời nói của Cốc Vũ dù rất bình thường nhưng ngụ ý lại rất độc ác. Hán Vương muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, đó là chuyện giờ ai cũng biết, Ninh Vương nếu thân cận với Hán Vương thì sẽ ủng hộ Hán Vương, Thái tử bất mãn với Ninh Vương nên muốn trừ khử Ninh Vương cũng là điều có thể hiểu được. Đáng sợ nhất chính là những điều Cốc Vũ nói đều là sự thật làm cho phe ủng hộ Thái tử không thể phản bác lại.
Cốc Vũ mỉm cười lại nói: “Binh pháp có câu, xuất kỳ bất ý, hư hư thực thực. Theo lẽ thường mà nói nếu muốn hành thích phải chọn những người không có quan hệ với mình nhưng người thông minh lại có ý làm ngược lại, bắt đầu từ những điều tưởng như không tưởng bởi hắn biết chắc chắnsẽ có người dựa vào đó để biện hộ cho hắn.”
Lời này của gã lại càng thêm rõ ràng, chỉ rõ ra Thái tử dùng cách hư hư thực thực cài thích khách vào gánh hát ngược lại khiến cho người ta không tin chuyện Thái tử sẽ làm chuyện vụng về này.
Diệp Vũ Hà nghe vậy cũng ngẩn người. Cốc Vũ nói tuy có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng cũng không phải không thể như vậy. Nàng vừa tới Kim Lăng, vẫn chưa tới bái kiến Thái tử và Hán Vương, làm sao biết Thái tử có thể làm như Cốc Vũ vừa nói không chứ?
Công chúa Vân Mộng không nhịn được quát: “Cốc Vũ, ngươi câm miệnglại . Đại ca ta làm sao có thể âm hiểm như đám người các ngươi được.”
Cốc Vũ lập tức im lặng. Sắc mặt Hán Vương trầm xuống, khí thế lạnh lẽo như băng.
Thái tử bật cười nói: “Vân Mộng muội không cần tức giận, cũng không cần nghĩ nhiều, Cao Hú chẳng qua là lo lắng cho hoàng thúc quá mà thôi.” Ngoảnh mặt sang nhìn Hán Vương, y nói: “Cao Hú, Ninh Vương gặp chuyện, thích khách lại trốn trong gánh hát huynh mời, nói thế nào đi nữa cũng là do huynh có sơ suất. Đệ đến tìm ta đương nhiên là muốn cùng ta đến gặp phụ hoàng để thưa chuyện đúng không? Giờ ta và đệđi.”
Trong đầu mọi người ở đây đều có nghi vấn này nhưng không dám hỏi. Những chuyện này không nghi ngờ gì nữa là càng biết ít càng tốt.Sắc mặt Thái tử tái nhợt, lông mày giật giật, nhất thời không biết nói gì. Ai cũng không hiểu được y đang hoảng sợ vì Ninh Vương bị hành thích hay vì bị vạch trần chân tướng mà trở nên thất thố như vậy.
Hán Vương vẫn chăm chú nhìn Thái tử cuối cùng cũng lên tiếng: “Chẳng lẽ Thái tử không có lời nào để nói sao?”
Công chúa Vân Mộng có chút không bình tĩnh được đang muốn mở miệng đã nghe thấy có người nói: “Thái tử không phải kẻ đứng sau màn vụ hành thích Ninh Vương.”
Mọi người đều giật mình nhìn về phía người vừa nói. Cho dù Hán Vươngcũng không nhịn được nhìn vào Diệp Vũ Hà.
Người vừa nói đúng là Diệp Vũ Hà.
Hán Vương cười cười không nói. Y căn bản là khinh thường mở miệng nhưng hiển nhiên có người thay y nói ra tâm ý.
Kinh Chập nổi giận gầm một tiếng rồi quát : “Hán Vương ở đây làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lăn ra đi !’’ Thân hình cũng lao cùng với tiếng quát, duỗi bàn tay to như cái quạt chộp về phía Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà thấy thủ hạ của Hán Vương ngang ngược như thế thì mặt đầygiận dữ chuẩn bị rút kiếm…
Công chúa Vân Mộng biến sắc kêu lên :’’Không được ! ‘’
Nàng biết rõ nhị ca có một quy củ là nếu có người dám rút kiếm trước mặt Hán Vương sẽ giết không tha. Diệp Vũ Hà nếu dám rút kiếm trước mặt nhị ca sẽ bị nhị ca gán cho tội hành thích thì ngay cả nàng cũng không thể cứu được.
Nhưng Diệp Vũ Hà không biết rõ tình thế, lại không cam tâm chịu nhục. kiếm đã sắp xuất vỏ…Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay thon dài của Diệp Vũ Hà. Bàn tay này thon dài, hữu lực, hơi ấm áp lại mang theo vài phần nhợt nhạt giống như sắc mặt chủ nhân.
Người ra tay đúng là Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà giật mình cũng không rút kiếm ra nữa nhưng cảm thấy tay lạnh như băng, khẽ xoa mặt lập tức hiểu được trong lòng không khỏi oanh động. Lúc nàng rút kiếm cũng không nghĩ đến hậu quả giờ nghĩ lại quả không nhịn được mà hoảng sợ.
Tay Thu Trường Phong đè lên mu bàn tay lạnh như băng của Diệp Vũ Hà,ánh mắt nhìn về phía Hán Vương. Bàn tay to lớn của Kinh Chập lao đến trước ngực Thu Trường Phong thì đột nhiên dừng lại.
Thu Trường Phong không thèm đếm xỉa gì đến cự chưởng gần trong gang tấc muốn lấy mạng mình mà chỉ thưa với Hán Vương: “Bẩm Hán Vương điện hạ, vô lễ với Hán Vương là sai nhưng Đại Minh ta chưa từng có luật nào nói rằng nói chuyện trước mặt Hán Vương là sai.”
Hán Vương nhìn Thu Trường Phong.
Bốn mắt nhìn nhau,có cố chấp, có lăng lệ, có kiên trì, có tranh đấu…Diệp Vũ Hà nhìn gương mặt tái nhợt cố chấp bên cạnh, trong lòng ngẩn ngơ. Nàng vừa rồi còn hận Thu Trường Phong không thấu tình đạt lý, quá cứng nhắc. nhưng nếu vừa rồi Thu Trường Phong không cứng nhắc có phải nàng đã gặp đại họa rồi không?
Rốt cục thì Thu Trường Phong là người như thế nào? Hắn không để ý tới mặt mũi Thái tử lại ngăn cản Hán Vương làm việc, rốt cục hắn đang nghĩ gì? Công chúa Vân Mộng cũng thầm kinh ngạc.
Cả viện lặng ngắt như tờ, không biết bao lâu sau Hán Vương mới gật đầu nói: “Ngươi nói không sai. Bản vương cũng đang muốn nghe xem ngườinày muốn nói gì.’” Dứt lời y phất tay, Kinh Chập hiểu ý lập tức lùi về phía sau.
Thần sắc Thái tử có chút kì lạ, ngạc nhiên nhìn Thu Trường Phong, dường như cũng không nghĩ rằng Hán Vương sẽ nghe theo kiến nghị của Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà sau khi bị dọa sợ hãi, cũng không nóng nảy mà lùi về sau một bước. Không thể mạo phạm uy nghiêm của Hán Vương cũng là để che đi dấu vết trên mu bàn tay.
Ổn định tâm tình rồi Diệp Vũ Hà nói: “Mặc dù ta không biết phủ NinhVương có chuyện gì xảy ra nhưng ta biết hung án tất có nguyên do. Đầu tiên, Thái tử không có lý do để mưu sát Ninh Vương, tiếp theo dù cho Thái tử muốn hành thích Ninh Vương thì tại sao lại sắp xếp thích khách vào trong chính gánh hát mình mời tới chứ?”
Hán Vương cười cười không nói, Cốc Vũ lại lách ra từ sau lưng Hán Vương nói: “Gần đây Ninh Vương và Hán Vương đàm đạo rất vui vẻ… bởi vậy khi Ninh Vương gặp chuyện không may khiến cho Hán Vương khẩn trương.”
Trên mặt bọn người Công chúa Vân Mộng đều có vẻ mất tự nhiênLời nói của Cốc Vũ dù rất bình thường nhưng ngụ ý lại rất độc ác. Hán Vương muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, đó là chuyện giờ ai cũng biết, Ninh Vương nếu thân cận với Hán Vương thì sẽ ủng hộ Hán Vương, Thái tử bất mãn với Ninh Vương nên muốn trừ khử Ninh Vương cũng là điều có thể hiểu được. Đáng sợ nhất chính là những điều Cốc Vũ nói đều là sự thật làm cho phe ủng hộ Thái tử không thể phản bác lại.
Cốc Vũ mỉm cười lại nói: “Binh pháp có câu, xuất kỳ bất ý, hư hư thực thực. Theo lẽ thường mà nói nếu muốn hành thích phải chọn những người không có quan hệ với mình nhưng người thông minh lại có ý làm ngược lại, bắt đầu từ những điều tưởng như không tưởng bởi hắn biết chắc chắnsẽ có người dựa vào đó để biện hộ cho hắn.”
Lời này của gã lại càng thêm rõ ràng, chỉ rõ ra Thái tử dùng cách hư hư thực thực cài thích khách vào gánh hát ngược lại khiến cho người ta không tin chuyện Thái tử sẽ làm chuyện vụng về này.
Diệp Vũ Hà nghe vậy cũng ngẩn người. Cốc Vũ nói tuy có chút cưỡng từ đoạt lý nhưng cũng không phải không thể như vậy. Nàng vừa tới Kim Lăng, vẫn chưa tới bái kiến Thái tử và Hán Vương, làm sao biết Thái tử có thể làm như Cốc Vũ vừa nói không chứ?
Công chúa Vân Mộng không nhịn được quát: “Cốc Vũ, ngươi câm miệnglại . Đại ca ta làm sao có thể âm hiểm như đám người các ngươi được.”
Cốc Vũ lập tức im lặng. Sắc mặt Hán Vương trầm xuống, khí thế lạnh lẽo như băng.
Thái tử bật cười nói: “Vân Mộng muội không cần tức giận, cũng không cần nghĩ nhiều, Cao Hú chẳng qua là lo lắng cho hoàng thúc quá mà thôi.” Ngoảnh mặt sang nhìn Hán Vương, y nói: “Cao Hú, Ninh Vương gặp chuyện, thích khách lại trốn trong gánh hát huynh mời, nói thế nào đi nữa cũng là do huynh có sơ suất. Đệ đến tìm ta đương nhiên là muốn cùng ta đến gặp phụ hoàng để thưa chuyện đúng không? Giờ ta và đệđi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.