Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 269: CHỊ TĨNH BỊ ĐÁNH RỒI

Nhất Sinh Lưu Lãng

27/01/2021

Sau khi về đến Đỉnh Phường, tới phòng chờ, tất cả mọi thứ đều giống hệt với trước kia, nhưng vẫn có thứ khác biệt.

Triệu Tĩnh vẫn luôn ngồi ở ghế dành cho nhất tỷ, hai hàng gà vịt ngồi ở trái phải xung quanh, nhất ca Thiên Long vẫn còn đang ăn cơm tù nên vị trí của anh ta bị bỏ trống.

“Ồ, anh Thành, anh đến rồi, đã lâu không gặp, anh đi đâu đấy?”

“Anh Thành anh Thành, qua đây, qua đây ngồi nè.”

“Anh Thành!”

Người có quen hay không, có đi theo Thiên Long hay không thì bây giờ cũng đã đổi thái độ rồi, vừa gặp tôi đã vồn vã gọi tiếng anh Thành, khiến cho tôi sững sờ, anh Thành là cái tên khốn nào?

Rồi mới nhớ ra, tôi dùng cái tên Ngô Diệc Thành, suýt nữa đã quên xừ nó rồi.

Nghe bọn họ nói chuyện mới biết Thiên Long đã bị đuổi đi rồi, bởi vì có người đến tìm anh ta, trông hùng hùng hổ hổ lắm, vác côn xách dao, vốn dĩ Trịnh Càn Nam còn khó lòng quyết định nhưng vì đám người ấy đến đây, ông ta đã sinh lòng quyết tâm.

Thiên Long là nhất ca, có không ít khách quen, có thể mang đến lợi nhuận kinh tế nhất định cho Trịnh Càn Nam. Nhưng nếu Thiên Long chết ở Đỉnh Phường, cho dù là lý do gì đi chăng nữa, dù gì Đỉnh Phường của ông ta cũng đừng hòng tiếp tục hoạt động được nữa.

Thế là, ông ta chỉ đành dứt khoát đuổi việc Thiên Long, hơn nữa còn đuổi đi một cách dứt khoát.

Sau khi Thiên Long bị đuổi đi, những chuyện anh ta làm đều bị người có máu hóng hớt đào ra, không phải là ai khác, bởi vì tôi. Mà đây cũng là lý do vì sao đám đàn em trước kia của Thiên Long lại vẫy đuôi với tôi.

“Anh Thành, nghe nói nhà anh giàu lắm, thực ra anh làm nghề này vì đam mê thôi?”

Tôi không biết đám đàn em này nghe thông tin ấy từ đâu, nhưng rõ ràng tôi cũng không có nghĩa vụ giải thích với bọn họ, tôi có phải là Phật Tổ đâu, cần phải giảng kinh cho họ nghe?

Một đám tay sai mà thôi!

Khoảng chín giờ tối hơn, ipad của bọn công chúa vang lên, Triệu Tĩnh đi tiếp khách.

Tôi châm điếu thuốc, có người thầm thì nhắc nhở tôi: “Anh Thành, không được hút thuốc trong phòng chờ.”

Tôi gẩy tàn thuốc đi, rồi kề mặt đến trước mặt anh ta: “Thế cậu đánh chết tôi để trừng phạt đi!”

Anh ta không đánh tôi, đm không đánh còn nói nhảm mãi làm gì, liên quan quái gì đến anh ta đâu mà xía miệng vào?!

Lúc hút xong điếu thuốc, ipad của trai bao vang lên, có người gọi tôi đi tiếp khách.

“Không hổ danh là anh Thành, vừa đến đi làm đã đi tiếp khách, giỏi ghê!”

“Phải đó, cậu cũng không nhìn xem anh Thành là ai, đây mới là nhất ca thật sự của chúng ta!”

Tôi rời khỏi phòng chờ giữa tiếng ca tụng của đám đàn em, đi lên tầng ba.



Nhưng lúc bước đến tầng hai, một nhân viên phục vụ vội vội vàng vàng chạy xuống, dù tôi đã nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị anh ta đụng vào cánh tay.

“Cậu chạy làm gì thế, cháy hả?”

“Ôi trời, chị Tĩnh bị đánh rồi, tôi đi gọi ông chủ!”

Đm!

Tôi không quan tâm đến vị khách trên tầng ba nữa và chạy thẳng vào hành lang tầng hai.

Tôi lập tức nhìn thấy Triệu Tĩnh ngã trên mặt đất cùng với người đàn ông bụng bự đang lớn giọng mắng mỏ cô ta.

“Bán nghệ không bán thân, đm cô còn làm nhã kỹ nữa hả, ghê gớm quá ha, vài chục triệu một tiếng đồng hồ, ông đây gọi cô lên là để nghe cô hát mời cô châm nước, đến sờ soạng tí cũng không cho, đm cô bị điên à?!”

Người đàn ông bụng bự nói năng hùng hồn, tôi cảm thấy ông ta nói đúng. Nhưng mà, ông ta đánh Triệu Tĩnh thì không đúng rồi.

Thế là tôi bèn xách cây lau nhà ở bên cạnh lên, nhấc chân đạp gãy cán rồi đi về phía người đàn ông bụng bự.

Lúc tôi đến gần, còn chưa kịp ra tay, Triệu Tĩnh đã ôm chầm lấy tôi.

“Không sao đâu, chỉ đá tôi một cái thôi, không đau.”

Đụng đến một ngón tay còn không được nữa kìa, chứ nói gì đến đá, tôi vùng dứt ra khỏi vòng tay cô ta muốn nhào đến đánh người đàn ông bụng bự, nhưng ngặt nỗi cô ta ôm ghì lấy tôi mãi, cuối cùng còn nói: “Anh đừng động thủ, có người dạy dỗ ông ta rồi.”

Có câu nói này của cô ta, tôi mới bỏ cán cây lau nhà xuống. Tôi ngạc nhiên, rốt cuộc người nào đến dạy dỗ người đàn ông bụng bự này.

“Ồ, ghê gớm quá nhỉ, còn có người đến dạy dỗ tôi nữa kia à. Ai đấy, ai mà ghê gớm đến thế? Tôi cứ đợi ở đây, để xem xem ai dám dạy dỗ tôi!”

Tôi thích loại người như thế, thích loại người bặm môi ra vẻ ta đây.

Nếu Triệu Tĩnh không cản tôi, tôi thật sự muốn cầm cán cây lau nhà chọc thử xem sao, để thử xem rốt cuộc miệng ông ta có phun ra nước, có ấm áp và chặt chẽ, có công năng phun gì hay không.

Tôi bị Triệu Tĩnh kéo đến một góc hành lang.

“Đừng giận nữa đừng giận nữa, loại người đó không đáng đâu, anh đừng giận, thích anh, được không?”

Cô ta nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi, khiến cho tôi tức giận đến bật cười, cô ta dỗ tôi như dỗ con nít vậy.

Cô ta châm hai điếu thuốc, nhét một điếu vào miệng mình, điếu còn lại đưa cho tôi.

Hút điếu thuốc còn vương vấn hương thơm từ miệng Triệu Tĩnh, tâm trạng của tôi mới tốt hơn được một chút.

Vào lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, rồi sau đó, bảy tám đại ca giang hồ có mặt ở đây, bọn họ xộc đến trước mặt Triệu Tĩnh, cuối cùng bao vây chúng tôi lại.

Tôi hơi sững sờ, lập tức cảm thấy hối hận, ban nãy không nên nghe lời Triệu Tĩnh, nên đập người đàn ông ấy một trận, cũng không đến nỗi bị bao vây, chỉ còn nước bị đánh như bây giờ.



Nhưng rồi, một thanh niên mặc vest đen quần đen, đi giày da, nhuộm tóc xám xuất hiện trước mặt tôi.

Anh ta đến trước mặt Triệu Tĩnh, hơi cúi đầu: “Chị Tĩnh.”

Triệu Tĩnh chỉ vào người đàn ông đang đợi ở hành lang, rồi mới gật đầu với người đàn ông tóc xám, vẫy tay.

Người đàn ông bụng bự lập tức kêu gào thảm thiết, bị bảy tám đại ca giang hồ lôi sền sệt đến góc hành lang, rồi bị kéo xuống từng bậc thang.

“Chị Tĩnh, chị có thể đừng nói cho anh Xuyên biết chuyện xảy ra trong ngày hôm nay không, chứ bằng không em với mấy anh em…”

Triệu Tĩnh khẽ gật đầu rồi phất tay.

Thanh niên tóc xám liên tục gật đầu bày tỏ lòng cảm kích: “Cảm ơn chị Tĩnh, cảm ơn chị Tĩnh.”

Người đàn ông tóc xám đi về giữa tiếng cảm ơn rối rít, ngoại trừ những người đứng hóng hớt ở tít đằng xa thì nơi này chỉ còn sót lại tôi và Triệu Tĩnh mà thôi.

“Chị Tĩnh, ghê gớm thật nha, cô quen nhiều biết rộng quá!”

Lúc còn ở Vĩnh Lăng, tôi đã từng nói với Triệu Tĩnh một câu y hệt thế này, thế là cô ta bèn dùng câu nói của tôi để trả lại cho tôi.

“Vốn dĩ tôi không phải là người thành thật.”

Câu nói của cô ta khiến cho tôi cạn lời.

Vào lúc này, điện thoại của tôi lại đổ chuông.

“Tôi về phòng chờ nghỉ ngơi đây.”

Tôi khẽ nhíu mày nhìn theo bóng lưng dần xa của Triệu Tĩnh.

Bán nghệ không bán thân, thanh niên tóc xám, đại ca xã hội đen, anh Xuyên sau lưng Triệu Tĩnh, đáng gờm đến mức nào, quan hệ giữa hai người bọn họ là gì?

Tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của tôi.

Thế là tôi bèn bắt máy, giọng nói Lâm Thế Thanh lập tức cất lên.

“Sao hả, bởi vì lần trước tôi không cho tiền anh nên bây giờ anh còn không muốn lên đây ngồi à?”

“Chị Thanh yêu dấu, chị nói gì thế, khi nãy tôi cầm vải chùi súng, gặp chị thì không thể không chùi cho sắc sảo sáng sủa được!”

“Ha, cậu đừng có chùi nữa, còn chùi nữa thì hỏng rồi, làm sao tôi dùng được? Mau lên đây…”

Sau khi nói đùa với Lâm Thế Thanh xong, tôi cúp máy, sửa sang quần áo rồi vội vàng đi lên phòng riêng trên tầng ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook