Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Chương 270: SẮP CHÍN RỒI

Nhất Sinh Lưu Lãng

27/01/2021

Sau khi đi vào trong phòng riêng, tôi vừa nhìn đã thấy Lâm Thế Thanh đang co cụm trong góc như con mèo lười.

Đêm nay cô ta ăn mặc rất gợi cảm, áo khoác lông chồn trắng nằm bên cạnh, mặc áo ren đen, chiếc áo ôm ấy làm tôn lên đường nét thon thả của cô ta, trước ngực nhấp nhô, vòng eo thon thả, hở hang vô cùng.

Cô ta đi vớ da, dưới lớp váy ngắn, trông đôi chân của cô ta càng có vẻ dài và quyến rũ hơn nữa.

Tôi đi đến bên cạnh Lâm Thế Thanh, bế cô ta lên ghế sô pha, tôi nhẹ nhàng hôn cô ta, thưởng thức chiếc lưỡi thơm tho của cô ta, bàn tay tôi lướt trên đôi chân được bao bọc bởi lớp váy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chỉ có điều vừa tiếp xúc chân của cô ta thì tôi mới phát hiện, không ngờ ban nãy tôi đã đoán sai, đó không phải là vớ giả da mà là thật, vớ da mỏng mặc vào mùa hè, có thể nói là mỏng như cánh ve, lại mềm mại như lụa.

“Thanh, chị mặc như thế này mà không thấy lạnh sao?”

“Đôi vớ này hai mươi ba triệu tư, cậu có muốn thử không, mặc lên chân xem có lạnh hay không?”

Nhà giàu, nhà giàu thứ thiệt 24K, vớ trên pee nào đó chỉ có vài chục ngàn một đôi, không ngờ trên chân cô ta lại đáng giá hai mươi ba triệu tư, đm!

“Chắc chắn không thể lạnh được rồi, dù lấy hai mươi ba triệu dán lên chân cũng không thể nào thấy lạnh được.”

Lâm Thế Thanh bật cười, cô ta quàng tay qua cổ tôi: “Tôi hỏi cậu, có phải cậu có cảm giác với đôi vớ này hay không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Cũng không hẳn, trước kia tôi từng nhìn thấy người phụ nữ chân thô đi đôi vớ da, khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn muốn chết, không tài nào hình dung nổi cảm giác đó được.”

Tôi sờ soạng đôi chân dài thon thả của cô ta: “Nhưng chị Thanh lại khác, Thanh đi đôi vớ này trông cứ như yêu tinh vậy, quyến rũ quá chừng, hút máu quá chừng! Nếu không đi đôi vớ này thì chị sẽ giống như tiên nữ vậy, đẹp rạng ngời. Bởi thế, tôi cảm thấy chân của Thanh đẹp vô cùng, bởi thế cho dù có tìm vải rách khoác lên người thì trông vẫn thời thượng mà thôi.”

Tôi vừa nói dứt lời, Lâm Thế Thanh đã đè tôi xuống ghế sô pha, hôn tôi nồng nàn.

Một hồi lâu sau, cô ta mới chịu nói: “Cậu dẻo miệng thật, làm cho tôi thấy ngứa ngáy trong lòng, sao tôi lại thích cậu đến thế chứ?”

Tôi tò mò, nhẹ nhàng sờ soạng giữa đôi chân ngọc ngà của cô ta: “Chị chỉ thấy ngứa trong lòng à?”

“Cái đồ xấu xa này, chỉ biết trêu đùa tôi thôi!”

Ngón tay trắng nõn nà nhẹ nhàng cốc trán tôi, cô ta ngồi thẳng dậy.

“Nói đi, khi nãy làm gì mà không lên tiếp khách?”



Tôi rút thuốc lá ra châm hai đuốc, cho Lâm Thế Thanh một điếu rồi kể lại chuyện của Triệu Tĩnh cho cô ta nghe.

“Đồ lăng nhăng, không ngờ lại đi làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Không thẹn với lương tâm, tôi cũng đâu có biết khách của tôi là chị, nếu như biết là chị Thanh thì cho dù tiên nữ có hạ phàm tôi cũng không thèm nhìn!”

Lâm Thế Thanh cười yểu điệu, nào ngờ vừa rít một hơi thuốc, cô ta đã ho sặc sụa.

Tôi vội vàng vỗ lưng cô ta, lại rót nước ấm cho cô ta dằn xuống, đến bây giờ mới đỡ hơn được một chút.

“Được rồi, được rồi, cậu đấy, khéo ăn khéo nói, còn biết làm vui lòng người phụ nữ, không biết vì sao lại làm nghề này nữa. Có điều thế cũng tốt, chứ bằng không làm sao tôi gặp cậu được? Tôi thích cậu lắm đấy!”

Lâm Thế Thanh dập tắt điếu thuốc rồi nằm xuống ghế sô pha, cô ta gối đầu lên đùi tôi.

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu không muốn rước phiền phức vào người thì tốt nhất đừng đụng đến Triệu Tĩnh, thế lực đằng sau lưng cô ta rất mạnh, đến tôi cũng phải e sợ ba phần.”

Nếu như Lâm Thế Thanh đã nói như thế, chắc chắn cô ta đã biết nội tình.

“Là anh Xuyên gì đó đúng không, trước kia tôi có nghe thanh niên tóc xám nhắc đến, nhưng không biết lai lịch của anh Xuyên như thế nào?”

“Muốn bẫy tôi à?” Lâm Thế Thanh duỗi một ngón tay thon thả ra, nhẹ nhàng mút ngón tay quyến rũ ấy, để ngón tay dính đầy nước miếng của cô ta rồi lau nhẹ lên môi tôi: “Thực ra nói cho cậu biết cũng chẳng sao, đó là một thế lực mới nổi lên, anh Xuyên tên là Lý Hữu Xuyên, Đỉnh Phường nằm dưới sự khống chế của anh ta, nghe nói anh ta từng làm lính đánh thuê bên bước ngoài, không biết bao nhiêu mạng sống đã mất dưới tay anh ta nữa.”

“Bởi thế, tốt nhất là cậu bớt đụng vào người phụ nữ của Lý Hữu Xuyên đi, chị không muốn đến một hôm nào đó muốn gặp cậu mà phải đi đến nghĩa trang đâu nhé.”

Cô ta nói nghe ghê quá, còn nghĩa trang nữa kia chứ, đến thi thể còn không được chừa lại nữa à!

Tôi phì cười: “Vậy sau lưng chị Thanh của tôi có Lý Hữu Xuyên Trương Hữu Xuyên Vương Hữu Xuyên gì đó không?”

“Đừng có nghĩ lung tung về tôi, đến bây giờ chị vẫn còn chưa kết hôn, cũng chẳng có người đàn ông nào, nếu như nói phải có thì chính là Ngô Diệc Thành đấy!”

Tôi cười cười hôn Lâm Thế Thanh rồi thì thầm vào tai cô ta: “Tôi tên là Trần Cẩn Phong, nhớ kỹ đấy!”

Lâm Thế Thanh sững sờ, cô ta lập tức bật cười: “Gian xảo quá!”

“Tôi cảm thấy trơn cũng không trơn bằng cô đâu!”



Sau khi nói dứt lời, tôi vén áo trong của cô ta lên, cách chiếc áo ngực tím, tôi hít sâu một hơi, dồn sức thổi.

Ban đầu còn được, nhưng sau vài giây, Lâm Thế Thanh bắt đầu vỗ lưng tôi.

“Không chịu nổi nữa, nóng muốn chín luôn, đừng thổi đừng thổi nữa!”

“Không thổi thì liếm à?”

Không đợi cô ta đáp lại, tôi lột áo ngực của cô ta xuống rồi kề đầu vào đó.

Lưỡi của tôi nhanh chóng phát huy hết mọi khả năng, Lâm Thế Thanh nhanh chóng rên rỉ, giống hệt như một cơn sóng xuân đang dâng trào trong phòng…

Mười phút sau, vào lúc tôi há miệng chuẩn bị dời đôi chân được bao bọc trong lớp vớ của cô ta đi, đột nhiên cô ta cản tôi lại.

“Diệc…Trần Cẩn Phong, tôi hỏi cậu, cậu có cảm thấy thế nào khi nhìn thấy vớ?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp ngay: “Cũng được, đập thẳng vào mắt thì có cảm giác kích động. Ví dụ như chị này, lần đầu tiên nhìn thấy chị, chị đi vớ da, tôi đã muốn làm chị, mơ mộng đến cảnh chị co rút, rên rỉ dưới thân tôi.”

“Thế chị thì sao, tại sao chị lại thích mang vớ?”

Lâm Thế Thanh im lặng một chút rồi đáp: “Tôi bị giãn tĩnh mạch.”

Tôi sững sờ: “Không thể nào, lần trước tôi đã nhìn thấy, chân của chị mềm mại lắm mà.”

“Bị nhẹ thôi, cấp c0, không nhìn thấy cũng không sờ thấy, nhưng đúng là có bị thật, bởi thế chiếc vớ của tôi không phải là vớ da mà là vớ giãn tĩnh mạch, chứ bằng không làm sao đắt như vậy được.”

Tăng thêm kiến thức rồi, dùng mắt thường không thể nào biết được vớ giãn tĩnh mạch và vớ thường khác nhau ở điểm gì.

Nhưng giãn tĩnh mạch đúng là một loại bệnh trông rất xấu xí, nhất là trên chân của con gái, trông giống hệt với gân xanh nổi lên như da gà vậy, chỉ cần tưởng tượng đến đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi, chứ đừng nói đến một cô gái vốn dĩ đã xinh đẹp như thế này.

“Thật ra tôi cũng có suy nghĩ khác, bởi vì đàn ông thích nhìn ấy mà, tôi thích nhìn thấy họ muốn làm nhưng lại không dám làm, len lén nhưng cũng chỉ cảm thấy sốt ruột thôi.”

Tôi nhìn Lâm Thế Thanh: “Chị xấu thật, chị không sợ chúng tôi tưởng tượng đến cô gái đẹp như chị rồi thẩm du hả?”

“Cứ việc thẩm, dù gì cũng không đụng được đến tôi, liên quan gì đến tôi kia chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào…

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook