Chương 5: Cáo già hay cừu non
Ngư Hoả Hoả
16/12/2023
Lục Khắc cười, nét cười mang theo một vẻ u ám mà trong quá khứ Ninh Lạc An chưa từng thấy.
Hắn áp bàn tay thô cứng lên gương mặt mịn màng tròn trịa của cô, bất ngờ kéo mạnh một cái.
Môi cô lập tức bị lấp đầy bởi nụ hôn vội vã của Lục Khắc. Hơi thở nồng đậm mùi đàn ông hoà với mùi thuốc lá thoang thoảng, lưỡi mang theo dư vị nước chanh chua ngọt nhàn nhạt.
Ninh Lạc An muốn đáp trả nhưng không biết làm cách nào. Lưỡi của Lục Khiết khuấy đảo khoang miệng cô, tay hắn luồn vào mái tóc hơi rối của cô ép nhẹ đầu về phía trước.
Ninh Lạc An nhắm chặt mắt, hai tay đặt trước ngực Lục Khắc, đẩy mạnh một cái.
Thoát ra được nụ hôn kia, cô thở hổn hển, hai mắt ửng đỏ nhìn hắn.
Tuy Ninh Lạc An lên kế hoạch lăn giường, nhưng kỳ thực cô là một thiếu nữ nguyên tem, kinh nghiệm chính xác là con số 0, đối mặt với loại tình huống này, bản năng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
"Sếp Lục... Anh..."
Lục Khắc liếm một vòng môi, như thể không ăn đủ miếng đào chín kia. Hắn kề mặt lại gần cô, thì thầm:
"Sao không gọi chú nữa, nghe cũng thú vị đó."
Ninh Lạc An gục mặt: "Vừa nãy tôi sơ suất, anh tha lỗi cho tôi."
Cô giả vờ như một con mèo nhỏ ngốc nghếch nhưng trong từng cử chỉ đều có ý đồ. Ngay cả dáng ngồi gấp chân tách qua hai bên cũng khiêu khích Lục Khắc không ít.
Lục Khắc nắm chiếc cằm nhỏ của cô, lời nói thốt ra đầy mờ ám: "Gọi chú cũng được, nghe rất tình thú đó... Tôi cho phép em gọi tôi bằng chú."
Ninh Lạc An đỏ bừng cả mặt, lúng túng đứng lên, hai mắt chớp chớp liên tục.
"Sếp Lục... Tôi xin phép về nhà.... Chào... Chào chú."
Ninh Lạc An với lấy túi xách để trên bàn, chạy tốc biến ra khỏi nhà Lục Khắc.
Cô đứng ở cửa, tay đè lên ngực trái, thở gấp gáp như thể mới vận động mạnh. Mồ hôi trên trán thấm ướt mấy sợi tóc con.
Ninh Lạc An tự hỏi tại sao bản thân lại sợ hãi như vậy, ngay vào thời khắc quan trọng lại bỏ chạy, cô là sợ hắn đè mình xuống hay sợ hắn phát hiện ra thân phận thật sự?
Ninh Lạc An chỉ cảm thấy một luồng nguy hiểm phát ra xung quanh người Lục Khắc, bản năng thôi thúc cô bỏ chạy ngay lập tức.
Ninh Lạc An rời khỏi chung cư Sif, trước mắt tìm một phương án khác để dụ dỗ Lục Khắc.
Lục Khắc ngồi im như tượng, miệng còn vương vấn vị ngọt từ bờ môi mềm kia.
Hắn cởi chiếc áo sơ mi trên người, ném xuống sàn. Nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập làm cho đầu óc đã say của hắn càng mơ màng hơn.
Lục Khắc cảm thấy bộ vị dưới kia đang rục rịch, hắn thở hắt một hơi đứng lên đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Định dùng nước lạnh để hạ nhiệt nhưng nào ngờ vừa bước vào càng bốc hoả hơn. Thứ trắng tinh treo trên giá đập vào mắt hắn.
Lục Khắc dù đã lớn tuổi nhưng những năm tháng qua chỉ kết bạn với năm ngón tay. Phụ nữ đến với hắn không vì mục đích này sẽ vì mục đích khác cho nên hắn dứt khoát không gần gũi, thứ nhất tránh được những rắc rối, thứ hai tránh được mỹ nhân ắt sẽ đạt thành tựu lớn.
Vậy mà trong khoảnh khắc này, hắn đã có dục vọng muốn chiếm đoạt một người, chiếc quần lót ren treo ngay đó, là muốn khiêu khích hắn hay có âm mưu gì khác? Dù là gì thì trong đầu hắn cũng phát sinh ý muốn đè cô bé thư ký đó xuống giường.
Lục Khắc đỡ trán cười nhạt, lầm bầm trong miệng:
"Mẹ nó, còn giả vờ ngây thơ, hình như mình bị lừa rồi!"
Hắn áp bàn tay thô cứng lên gương mặt mịn màng tròn trịa của cô, bất ngờ kéo mạnh một cái.
Môi cô lập tức bị lấp đầy bởi nụ hôn vội vã của Lục Khắc. Hơi thở nồng đậm mùi đàn ông hoà với mùi thuốc lá thoang thoảng, lưỡi mang theo dư vị nước chanh chua ngọt nhàn nhạt.
Ninh Lạc An muốn đáp trả nhưng không biết làm cách nào. Lưỡi của Lục Khiết khuấy đảo khoang miệng cô, tay hắn luồn vào mái tóc hơi rối của cô ép nhẹ đầu về phía trước.
Ninh Lạc An nhắm chặt mắt, hai tay đặt trước ngực Lục Khắc, đẩy mạnh một cái.
Thoát ra được nụ hôn kia, cô thở hổn hển, hai mắt ửng đỏ nhìn hắn.
Tuy Ninh Lạc An lên kế hoạch lăn giường, nhưng kỳ thực cô là một thiếu nữ nguyên tem, kinh nghiệm chính xác là con số 0, đối mặt với loại tình huống này, bản năng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
"Sếp Lục... Anh..."
Lục Khắc liếm một vòng môi, như thể không ăn đủ miếng đào chín kia. Hắn kề mặt lại gần cô, thì thầm:
"Sao không gọi chú nữa, nghe cũng thú vị đó."
Ninh Lạc An gục mặt: "Vừa nãy tôi sơ suất, anh tha lỗi cho tôi."
Cô giả vờ như một con mèo nhỏ ngốc nghếch nhưng trong từng cử chỉ đều có ý đồ. Ngay cả dáng ngồi gấp chân tách qua hai bên cũng khiêu khích Lục Khắc không ít.
Lục Khắc nắm chiếc cằm nhỏ của cô, lời nói thốt ra đầy mờ ám: "Gọi chú cũng được, nghe rất tình thú đó... Tôi cho phép em gọi tôi bằng chú."
Ninh Lạc An đỏ bừng cả mặt, lúng túng đứng lên, hai mắt chớp chớp liên tục.
"Sếp Lục... Tôi xin phép về nhà.... Chào... Chào chú."
Ninh Lạc An với lấy túi xách để trên bàn, chạy tốc biến ra khỏi nhà Lục Khắc.
Cô đứng ở cửa, tay đè lên ngực trái, thở gấp gáp như thể mới vận động mạnh. Mồ hôi trên trán thấm ướt mấy sợi tóc con.
Ninh Lạc An tự hỏi tại sao bản thân lại sợ hãi như vậy, ngay vào thời khắc quan trọng lại bỏ chạy, cô là sợ hắn đè mình xuống hay sợ hắn phát hiện ra thân phận thật sự?
Ninh Lạc An chỉ cảm thấy một luồng nguy hiểm phát ra xung quanh người Lục Khắc, bản năng thôi thúc cô bỏ chạy ngay lập tức.
Ninh Lạc An rời khỏi chung cư Sif, trước mắt tìm một phương án khác để dụ dỗ Lục Khắc.
Lục Khắc ngồi im như tượng, miệng còn vương vấn vị ngọt từ bờ môi mềm kia.
Hắn cởi chiếc áo sơ mi trên người, ném xuống sàn. Nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập làm cho đầu óc đã say của hắn càng mơ màng hơn.
Lục Khắc cảm thấy bộ vị dưới kia đang rục rịch, hắn thở hắt một hơi đứng lên đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Định dùng nước lạnh để hạ nhiệt nhưng nào ngờ vừa bước vào càng bốc hoả hơn. Thứ trắng tinh treo trên giá đập vào mắt hắn.
Lục Khắc dù đã lớn tuổi nhưng những năm tháng qua chỉ kết bạn với năm ngón tay. Phụ nữ đến với hắn không vì mục đích này sẽ vì mục đích khác cho nên hắn dứt khoát không gần gũi, thứ nhất tránh được những rắc rối, thứ hai tránh được mỹ nhân ắt sẽ đạt thành tựu lớn.
Vậy mà trong khoảnh khắc này, hắn đã có dục vọng muốn chiếm đoạt một người, chiếc quần lót ren treo ngay đó, là muốn khiêu khích hắn hay có âm mưu gì khác? Dù là gì thì trong đầu hắn cũng phát sinh ý muốn đè cô bé thư ký đó xuống giường.
Lục Khắc đỡ trán cười nhạt, lầm bầm trong miệng:
"Mẹ nó, còn giả vờ ngây thơ, hình như mình bị lừa rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.