Chương 4: Chú Lục
Ngư Hoả Hoả
16/12/2023
Lục Khắc ngồi trên ghế sofa, mấy cúc đầu của áo sơ mi mở ra cho thông thoáng, đợi chờ Ninh Lạc An bước ra mới có thể yên tâm tắm rửa nghỉ ngơi.
Ninh Lạc An ngồi trên nắp toilet, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng đưa ra quyết định.
Cô khom người cởi chiếc quần lót ren màu trắng treo lên giá treo, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nếu hôm nay không thể lăn giường, thì ít nhất cũng phải khiến Lục Khắc ấn tượng.
"Tôi xong rồi, cảm ơn Lục tổng, bây giờ tôi về ngay, chào anh." - Ninh Lạc An chạy lon ton ra phòng khách, vẻ mặt tươi tắn nói.
Ngay khi cô vừa quay lưng đi, Lục Khắc trầm giọng gọi:
"Khoan đã..."
Ninh Lạc An quay phắt người, hai mắt tròn xoe nhìn hắn: "Sếp Lục có gì căn dặn?"
"Pha giúp tôi ly nước chanh."
Hắn ngả người ra sau, đôi chân dài dang rộng, cơn say đã bắt đầu ngấm vào não. Lục Khắc không hiểu vì sao lúc này lại muốn kéo dài thời gian Ninh Lạc An ở đây.
Ninh Lạc An phấn chấn: "Vâng, tôi làm ngay."
Chưa đầy 10 phút, cô đã quay lại phòng khách với ly nước chanh ấm trên tay. Lục Khắc tựa như đã ngủ say, Ninh Lạc An giơ ngón trỏ đụng vào chân hắn đẩy đẩy, nhỏ giọng gọi:
"Lục tổng... Sếp Lục... Nước chanh xong rồi."
Lục Khắc chậm chạp mở hai mắt, cầm ly nước chanh lên uống một ngụm. Vừa định đặt xuống bàn thì một ý nghĩ vụt qua.
Tay cầm ly nước bỗng buông lơi, do sàn nhà có lót thảm lông nên may mắn chiếc ly không vỡ, nhưng một phần thảm và sàn nhà đều đã ướt.
Ninh Lạc An mừng thầm, hắn say đến mức độ không cầm nổi đồ vật, vậy thì kế hoạch của cô sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Lục Khắc ho khan một tiếng, chỉ tay vào mấy vết bẩn: "Giúp tôi lau sạch đi."
Ninh Lạc An vội vào bếp tìm khăn giấy rồi quay lại giúp hắn dọn vệ sinh. Chỉ là nước cho nên rất dễ dàng làm sạch.
Đêm nay, cô nắm chắc 9 phần sẽ đưa được Lục Khắc lên giường, trông qua tình trạng kia, có lẽ hắn sẽ không thể chống cự được.
Thế nhưng Ninh Lạc An không hề hay biết, ly nước đó là do hắn cố tình làm đổ, mục đích chính là muốn thấy lại cảnh xuân lúc sáng.
Cô quỳ gối trên thảm, cúi người lau vệt nước chanh, hai quả đào lắc lư theo chuyển động tay, Lục Khắc không rời mắt khỏi nơi trắng tròn, nước bọt hắn vô thức tiết ra như thể đang cắn một miếng chanh.
Lục Khắc chưa bao giờ để ý tới nhân viên nữ ở Vương Lục, người mà hắn chú ý cũng chỉ có sao hạng A, hoặc tệ nhất cũng là hotgirl mạng.
Ninh Lạc An cảm giác một luồng khí lạnh đang toả ra trên đỉnh đầu mình, khi vừa ngẩng cao mặt, rõ ràng cô bắt gặp đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm.
Đôi môi căng mọng hờ hững của cô khiến đầu óc Lục Khắc như nổ tung, hắn không kiềm chế được, nhẹ nâng cánh tay, chạm lên bờ môi đỏ.
Ngón tay cứng cáp đưa qua đưa lại, cảm nhận độ mềm mại, hắn tự hỏi, nếu ngậm lấy cánh môi này sẽ có cảm giác gì, liệu có ngon ngọt như đang cắn một miếng đào chín hay không?
Ninh Lạc An ngẩn ngơ trước hành động bất thường của Lục Khắc, hình ảnh người đàn ông năm đó đưa tay nắm lấy cô, cho cô một hộp sữa hiện lên trong đầu Ninh Lạc An.
Cô vô thức gọi: "Chú Lục..."
Đôi mắt mơ màng say của Lục Khắc tức thì nhíu nhẹ, cô gái nhỏ bỗng dưng gọi hắn bằng chú, nghe thật buồn cười nhưng lại có chút quen thuộc mơ hồ.
"Em gọi ai là chú..." – Hắn nở một nụ cười tà mị.
Ninh Lạc An bị cuốn vào đường cong trên môi hắn, tuy nhiên lại sợ hắn phát hiện điều gì đó, liền nhỏ tiếng nói:
"Tôi... tôi xin lỗi vì đã vô lễ, sếp Lục..."
Ninh Lạc An ngồi trên nắp toilet, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng đưa ra quyết định.
Cô khom người cởi chiếc quần lót ren màu trắng treo lên giá treo, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nếu hôm nay không thể lăn giường, thì ít nhất cũng phải khiến Lục Khắc ấn tượng.
"Tôi xong rồi, cảm ơn Lục tổng, bây giờ tôi về ngay, chào anh." - Ninh Lạc An chạy lon ton ra phòng khách, vẻ mặt tươi tắn nói.
Ngay khi cô vừa quay lưng đi, Lục Khắc trầm giọng gọi:
"Khoan đã..."
Ninh Lạc An quay phắt người, hai mắt tròn xoe nhìn hắn: "Sếp Lục có gì căn dặn?"
"Pha giúp tôi ly nước chanh."
Hắn ngả người ra sau, đôi chân dài dang rộng, cơn say đã bắt đầu ngấm vào não. Lục Khắc không hiểu vì sao lúc này lại muốn kéo dài thời gian Ninh Lạc An ở đây.
Ninh Lạc An phấn chấn: "Vâng, tôi làm ngay."
Chưa đầy 10 phút, cô đã quay lại phòng khách với ly nước chanh ấm trên tay. Lục Khắc tựa như đã ngủ say, Ninh Lạc An giơ ngón trỏ đụng vào chân hắn đẩy đẩy, nhỏ giọng gọi:
"Lục tổng... Sếp Lục... Nước chanh xong rồi."
Lục Khắc chậm chạp mở hai mắt, cầm ly nước chanh lên uống một ngụm. Vừa định đặt xuống bàn thì một ý nghĩ vụt qua.
Tay cầm ly nước bỗng buông lơi, do sàn nhà có lót thảm lông nên may mắn chiếc ly không vỡ, nhưng một phần thảm và sàn nhà đều đã ướt.
Ninh Lạc An mừng thầm, hắn say đến mức độ không cầm nổi đồ vật, vậy thì kế hoạch của cô sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Lục Khắc ho khan một tiếng, chỉ tay vào mấy vết bẩn: "Giúp tôi lau sạch đi."
Ninh Lạc An vội vào bếp tìm khăn giấy rồi quay lại giúp hắn dọn vệ sinh. Chỉ là nước cho nên rất dễ dàng làm sạch.
Đêm nay, cô nắm chắc 9 phần sẽ đưa được Lục Khắc lên giường, trông qua tình trạng kia, có lẽ hắn sẽ không thể chống cự được.
Thế nhưng Ninh Lạc An không hề hay biết, ly nước đó là do hắn cố tình làm đổ, mục đích chính là muốn thấy lại cảnh xuân lúc sáng.
Cô quỳ gối trên thảm, cúi người lau vệt nước chanh, hai quả đào lắc lư theo chuyển động tay, Lục Khắc không rời mắt khỏi nơi trắng tròn, nước bọt hắn vô thức tiết ra như thể đang cắn một miếng chanh.
Lục Khắc chưa bao giờ để ý tới nhân viên nữ ở Vương Lục, người mà hắn chú ý cũng chỉ có sao hạng A, hoặc tệ nhất cũng là hotgirl mạng.
Ninh Lạc An cảm giác một luồng khí lạnh đang toả ra trên đỉnh đầu mình, khi vừa ngẩng cao mặt, rõ ràng cô bắt gặp đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm.
Đôi môi căng mọng hờ hững của cô khiến đầu óc Lục Khắc như nổ tung, hắn không kiềm chế được, nhẹ nâng cánh tay, chạm lên bờ môi đỏ.
Ngón tay cứng cáp đưa qua đưa lại, cảm nhận độ mềm mại, hắn tự hỏi, nếu ngậm lấy cánh môi này sẽ có cảm giác gì, liệu có ngon ngọt như đang cắn một miếng đào chín hay không?
Ninh Lạc An ngẩn ngơ trước hành động bất thường của Lục Khắc, hình ảnh người đàn ông năm đó đưa tay nắm lấy cô, cho cô một hộp sữa hiện lên trong đầu Ninh Lạc An.
Cô vô thức gọi: "Chú Lục..."
Đôi mắt mơ màng say của Lục Khắc tức thì nhíu nhẹ, cô gái nhỏ bỗng dưng gọi hắn bằng chú, nghe thật buồn cười nhưng lại có chút quen thuộc mơ hồ.
"Em gọi ai là chú..." – Hắn nở một nụ cười tà mị.
Ninh Lạc An bị cuốn vào đường cong trên môi hắn, tuy nhiên lại sợ hắn phát hiện điều gì đó, liền nhỏ tiếng nói:
"Tôi... tôi xin lỗi vì đã vô lễ, sếp Lục..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.