Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 110: Đêm Thứ Năm (7) Ngực Khó Chịu, Vừa Trướng Vừa Đau, Huynh Xoa Giúp Ta

Tạc Nhất Phiến

28/05/2021

Nàng chớp đôi mắt đã bị sương mù che lấp, cố gắng lắc cái đầu nặng nề hơi chóng mặt, dùng ngón tay chọc gương mắt tuấn tú của Hoa Tỷ Thần: "Này chàng trạng nguyên, sao huynh đã nằm trên mặt đất rồi mà còn lắc qua lắc lại vậy, nhìn qua đã có bóng mờ rồi, lắc đến mức ta hoa mắt rồi... Này, Hoa công tử, huynh có cảm thấy bây giờ quá nóng quá nóng không... Bây giờ ta chẳng còn chút sức lực nào cả, vậy huynh đứng dậy trước đi, đứng dậy được không..."

Hoa Tỷ Thần chỉ cảm thấy Thư Khuynh Mặc trên người mình thấp giọng lẩm bẩm thở nhẹ nhàng như hoa lan, khi nói chuyện giọng nói mềm mại yếu ớt, còn có vẻ quyến rũ giống như đang mê hoặc người khác, cảm thấy nũng nịu cực kỳ mê hoặc, hắn nghe thấy mà lỗ tai nóng bừng, thứ dưới háng lại càng sưng đỏ ứ máu, thô cứng không chịu nổi.

Hoa Tỷ Thần biết rõ đây không phải hành vi quân tử, lại càng sợ người trong lòng mình phát hiện ra mình thấp hèn thô lỗ như vậy, chẳng qua chỉ là người đẹp ngã đè lên người mình thôi, sao lại có phản ứng lớn như vậy được? Hắn cố gắng muốn nghe xem rốt cuộc Thư Khuynh Mặc đang nói cái gì, nhưng trong đầu hắn tràn ngập hương thơm ngọt ngào thơm mát từ hơi thở ấm áp trong miệng Thư Thư bao quanh mình, làm hắn cảm thấy miệng càng đắng lưỡi càng khô hơn nữa, cực kỳ xúc động.

"Ta không lắc, là cô nương hoa mắt... Nàng không có sức lực, cũng toàn thân nóng hổi sao? Còn có, nàng đừng... Đừng quấy, đừng lộn xộn, ngoan ngoãn... Được không..." Hoa Tỷ Thần cảm thấy đầu hơi choáng váng, mơ hồ cảm thấy lý trí có cảm giác tan rã rời rạc, nhưng giác quan khác lại mạnh mẽ đến mức khó mà tự kiềm chế được, không làm thế nào kiềm nén được... Đặc biệt Thư Thư nàng quá ầm ĩ, toàn thân đường cong nóng bỏng lại cứ dán chặt vào mình không một khe hở, cách lớp quần áo thật mỏng giữa hai người, theo hơi thở phập phồng của nàng bộ ngực đầy đặn trên người nàng cũng cọ qua cọ lại trên cơ ngực rắn chắc của hắn... Cọ xát lơ đãng, nhưng giống như dùi gỗ đánh lửa, vừa mới bắt đầu chẳng qua chỉ quẹt lên ngọn lửa nho nhỏ, nhưng mà ngọn lửa lốm đốm một khi bùng lên, sẽ là một đống lửa lớn, đặc biệt là vị trí dưới bụng lại càng nổi lên ngọn lửa hừng hực, từ nhỏ hắn đã đọc nhiều sách, sau khi trưởng thành cũng đọc mấy quyển sách tranh tránh lửa... Nhớ đến nam nữ giao hợp quấn lấy nhau trong tranh tránh lửa, hắn không kiềm được thay thế gương mặt nam nữ trên sách thành hắn và Thư Thư... Lại nói hắn còn chưa giật khăn che mặt của Thư Thư xuống, vừa nãy hắn có thể vì muốn nhìn gương mặt bây giờ của Thư Thư mà ngay cả thuốc mê cũng không thèm tránh, thuốc mê... Thuốc mê này, là thế nào? Chẳng lẽ, cô bé ngốc này từ nhỏ đã được nuông chiều trong phủ tướng quân, không hiểu việc đời, không phải là ngớ ngẩn hồ đồ, đi ra ngoài lại mua nhầm thuốc của ai rồi, mua phải xuân dược làm cho người ta phát tình... Vừa nghĩ như vậy lập tức kinh ngạc, lý trí hơi tan rã một chút cũng quay về được mấy phần, hắn nhìn thoáng qua Thư Thư trong mắt tràn ngập sắc xuân mơ màng tung bay, toàn thân mềm nhũn không xương nằm xụi lơ trên người hắn cọ qua cọ lại, đầu cũng dán lên định cọ lên cổ hắn, trong miệng còn không ngừng rên rỉ nóng nóng, dáng vẻ tinh thần không tỉnh táo mê hoặc quyến rũ người khác này, rõ ràng là trúng xuân dược rồi... Hoa Tỷ Thần nghĩ một lát vẫn đưa tay vỗ gương mặt nhỏ nhắn mơ màng của nàng, rất chân thành hỏi: "Cô nương, bột màu trắng mà nàng vừa hất ra... Là thứ gì?" Nói xong hắn cũng thuận tay kéo khăn che mặt của tên trộm nhỏ này xuống, không bất ngờ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo quen thuộc, tươi đẹp dưới ánh nến chập chờn màu đỏ thẫm... Đây đúng là đôi mắt như hoa sơn chi hơi nước mông lung ẩn chứa gợi tình, mũi nhỏ vểnh cao đáng yêu, đôi môi hồng phấn như anh đào đầy đặn như cánh hoa dịu dàng chói lọi của hoa đào, mồ hôi mỏng thấm ướt tóc rối bên tai dán chặt lên gò má nàng, ráng mây màu đỏ ửng diễm lệ như mận đào lặng lẽ tràn đầy hai má nàng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như được thoa lớp son phấn tươi đẹp nhất, đỏ đáng yêu, đỏ mê người... Trong nháy mắt khi Hoa Tỷ Thần nhìn thấy khăn che mặt rơi xuống, ban đầu trái tim đang đập nhanh thình thịch của hắn lại đột nhiên dừng lại, đập chậm hơn mấy nhịp... Người này thật sự, quả nhiên là Thư Thư của hắn, Thư Thư của hắn đã trưởng thành!

"Nóng quá, nóng... Huynh nói gì cơ, màu trắng, bột màu trắng... Thơm mát, chính là cái kia sao, ta nói với huynh, đó là thuốc mê mà ta đã tốn số tiền rất lớn mới mua được, người bán hàng nói nó tên là... Tên là Mê hồn đoạt phách, vừa nghe thấy tên này đã biết là thuốc mê cao cấp rồi có đúng không..." Thư Khuynh Mặc lau mồ hôi chảy ra trên trán, nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Tỷ Thần, giống như đang định phân biệt xem người trước mắt này là ai?

Đôi mắt đẹp dịu dàng lóng lánh ánh nước chuyển động lộ ra vẻ mờ mịt và khó hiểu, giống như đóa hoa sơn chi sau khi bị mưa gió tàn phá bừa bãi xong mảnh mai mệt mỏi tung bay trong mưa.

Lông mi nàng thật dài như lông cánh quạ nhấp nháy rung chuyển, lông mi uyển chuyển rũ xuống tạo thành bóng mờ màu xanh đen dưới mắt nàng, nàng cảm thấy trong đầu hỗn loạn, toàn thân đổ mồ hôi nóng đến mức không chịu nổi... Hoa Tỷ Thần nghe thấy cái gì "thuốc mê cao cấp" kia đã cảm thấy không ổn rồi, đợi đến khi nghe thấy cái gì "Mê hồn đoạt phách" đương nhiên đã lập tức phản ứng lại, mê hồn, đoạt phách, cái tên này rõ ràng trắng trợn như vậy, bột phấn có mùi thơm vừa nãy chín phần mười chính là xuân dược rồi không chệch đi đâu được, chỉ có cô bé ngốc nghếch này mới có thể cho là thứ thuốc mê cao cấp nào đó thôi, hắn suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng lúc này lại không cười được... Đây chính là xuân dược đấy! Nếu Thư Thư cứ lỗ mãng cầm theo xuân dược mà tưởng là thuốc mê như vậy, còn chạy vào phòng một người đàn ông trưởng thành khác, nếu lần này không phải gặp hắn, mà là người khác, không phải cô bé ngốc này càng nguy hiểm hơn sao?



Lần này Hoa Tỷ Thần thật sự tức giận rồi, không kiềm được định dùng ngón tay gõ thật mạnh lên cái đầu dưa ngốc nghếch này, nhưng mà tay đã vươn lên rồi lại không đành lòng, cuối cùng giơ lên thật cao, vẫn nhẹ nhàng hạ xuống: "Nàng cô bé này, sao có thể mua thuốc mê linh tinh trên đường phố như vậy, còn ban đêm xông vào phòng trống, chút võ công mèo cào của nàng..."

"Mọt sách xấu xa, huynh ầm ĩ quá, đừng nói nữa... Cũng không được sờ đầu ta, ngươi phiền quá..." Thư Khuynh Mặc hít được mấy hơi "thuốc mê", lý trí đã hoàn toàn biến mất từ lâu, mồ hôi trên người cũng làm quần áo nàng mặc dính chặt lên người nàng, bộ ngực cao ngất được bọc quanh trong yếm không biết bị đè ép hay thế nào, cũng căng trướng đến đau đớn khó kiềm chế... Còn có nơi đi tiểu ở chân tâm dường như có côn trùng đang cắn vậy, ngứa ngáy tê dại, bông hoa nhỏ giữa hai chân kia dường như đang lâm râm run rẩy, còn có dòng nước ấm áp đang lần lượt dâng trào ra ngoài, nhiễm lên quần lót cũng ẩm ướt dính nhớp róc rách... Nóng quá nóng quá... Nàng dựa theo bản năng, đè chân tâm có phần trống rỗng không kiềm chế được lên trên gậy dài thô cứng nóng hổi trên người mọt sách, không biết tại sao lại muốn thứ nóng hổi thô ráp này cọ xát vào, dường như làm thế thì nơi đó có thể dễ chịu hơn một chút.

Nửa người dưới hơi dịu lại, nhưng bên trên thật sự rất nóng, nàng nghĩ đến đó ngón tay thon dài thành thạo cởi hết dây buộc của quần áo trên người, trong lúc lôi kéo ngày cả dây lưng của yếm đỏ cũng bị nàng giật đứt. Miệng nhỏ hé mở cũng không kiềm chế được tràn ra tiếng rên như chim hoàng anh hót khẽ sáng tinh mơ, âm cuối dâng cao mềm mại: "...A, nóng... Không chịu nổi, trên người dính nhớp, ta muốn tắm..."

Vốn dĩ Hoa Tỷ Thần cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó kiềm chế, cô bé quyến rũ này vừa mới cọ xát một cái, hắn đã cảm thấy thứ cứng rắn dưới háng này giống như cọ nhầm rồi, miệng cây nấm hơi cứng đang chọc bẹn đùi Thư Thư trượt sang, giống như thoáng cái học vào giữa hai chân ẩm ướt mềm mại của Thư Thư, thân thể hắn cứng đờ, thứ lại trướng to thêm một vòng càng mạnh mẽ dồi dào hơn còn cứng rắn chọc thêm hai cái, càng phải kiềm nén đến phát đau.

Hắn còn chưa kịp nói gì, đã có bóng trắng vểnh cao ưỡn lên mềm mại lắc lư trước mắt.

Hóa ra theo động tác Thư Khuynh Mặc đứng dậy, nàng cởi vạt áo màu đen ra, yếm đỏ tươi đẹp cũng tuột xuống khỏi da thịt nõn nà tinh tế bóng loáng kia, lộ ra xương quai xanh bươm bướm tinh xảo xinh đẹp, còn có bên dưới xương quai xanh, hai luồng thịt vú mềm xốp căng trướng như tuyết cực lớn cao thẳng.

Hai bầu vú đầy đặn no đủ hồng phấn run rẩy chen chúc nhau, chặt chẽ không còn khe hở, ở giữa nặn ra một khe sâu không thấy đáy, trên vú thịt phồng lên nặng chịch, quầng vú đỏ bừng trơn bóng như ánh trăng, còn có hai điểm anh đào nhỏ tươi non ngại ngùng hồng phấn, cặp vú đầy đặn mê người mềm mại đàn hồi này giống như nếu còn đè nén thêm nữa sẽ lập tức bật lên vậy... Hơi thở của Hoa Tỷ Thần hơi chậm lại, bàn tay đang xoa đầu Thư Khuynh Mặc cũng không kiềm được khựng lại, Thư Khuynh Mặc cũng không nhịn được nữa cầm bàn tay đang vuốt tóc nàng, cầm ngược lại bàn tay này đặt lên ngực nàng, giọng nói nũng nịu ngọt ngào vang lên mềm mại: "A... Ở ngực khó chịu, rất trướng, huynh xoa giúp ta... Bóp mạnh một chút, a... Mạnh hơn chút nữa có được không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook