Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 25: Tiếng rên rỉ trong phòng làm việc
Tử Thu
28/02/2014
Tiếng gõ cửa mong đợi vang lên.
Hình như sớm hơn một chút so với anh dự liệu.
“Vào đi!”
Hàn Trạch Vũ tiêu diệt khói ngồi thẳng dậy, anh cầm lên tài liệu trên bàn, góc nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Một bóng dáng quyến rũ hấp dẫn xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Tại sao lại là cô? Tôi nhớ là đã nói cho cô biết không nên tới công ty tìm tôi?” Anh hết sức thất vọng đem tài liệu rơi ở trên bàn, thay vẻ mặt lãnh khốc.
“Vũ, em thật sự rất nhớ anh, nhiều ngày như vậy anh đều không tìm em! Cho nên……”
Người phụ nữ đối mắt với Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, có chút uất ức, nhưng bước chân của cô cũng không vì anh không vui mà dừng lại.
Cô đi tới bàn làm việc của anh, bày ra một tư thế vô cùng hấp dẫn, lộ ra cổ áo len cực thấp mà hiện ra bộ ngực như ngọn núi cao vút kia, khe sâu giữa hai vú, một cảnh trắng như tuyệt đẹp như vậy hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Cô hết sức tự hào về thân thể của mình, cô không tin đối mặt với thân thể hoàn mỹ quyến rũ của mình, không có người đàn ông nào không rung động!
“Vũ, đừng nóng giận nha, người ta chỉ là quá nhớ anh!”. Người phụ nữ bĩu môi, làm nũng.
Hàn Trạch Vũ đối với cử động của cô ta chẳng những không có nửa điểm hứng thú, hơn nữa còn có chút phiền não. Anh nhìn cửa, một tí nữa Lãnh Tiếu Tiếu sẽ tới đây, nếu như bị cô nhìn thấy……
Đối với ý tưởng thoáng quang vừa hiện trong đầu mình, Hàn Trạch Vũ có chút ngớ ra.
Anh có thể lo bị Lãnh Tiếu Tiếu nhìn tới sao? Anh có chút ảo não, tại sao anh cứ lo lắng về ý kiến của cô cơ chứ?
Nếu như cô nhìn thấy màn này không hiểu vẻ mặt sẽ như thế nào đây? Cô có tức giận không?
Hay không có cái gì? Nghĩ đến việc này,anh đột nhiên nhớ tới cô phản ứng ra sao.
“Tới đây!”. Hàn Trạch Vũ lộ ra nụ cười có thâm ý khác, hướng người phụ nữ trước mắt ngoắt ngoắt tay.
Người phụ nữ mừng rõ như điên đi tới trước mặt anh, vội vàng ngồi ở trên đùi anh, câu lên cổ của anh. Trong lòng cô âm thầm vui vẻ, anh không có cách nào cự tuyệt thân thể của mình, cứ như vậy, cô có nhiều cơ hội có được trái tim của anh nha.
Chỉ là, cô cũng không ngờ tới, người đàn ông ôm thân thể của cô, trong lòng nghĩ tới người phụ nữ khác.
Lãnh Tiếu Tiếu ôm tài liệu đi tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy cửa không khóa có chút kinh ngạc, đang chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ bên trong truyền ra.
Trải qua một đêm đó, hiện tại, cô rất hiểu rõ âm thanh này thể hiện cái gì.
Mặt của cô lập tức đỏ.
Có lầm hay không vậy? Ban ngày ở phòng làm việc làm chuyện như vậy, cửa đều không khóa, bận rộn như vậy, có thời gian nhìn tài liệu sao? Lúc này để cho tôi tới đây, chẳng lẽ muốn cô đến nhìn cảnh nóng của anh với người phụ nữ khác sao?
Người đàn ông này thật quá ghê tởm! Cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra hai bước cô dừng lại, nếu anh có lòng như vậy, mình tại sao lại có thể phụ ý tốt của anh chứ?
Cô đè xuống lửa giận trong lồng ngực, quay trở về, giương tay lên, nặng nề gõ cánh cửa gỗ này!
Rất rõ ràng, tiếng gõ cửa này liền cắt đứt chuyện tốt của hai người, tiếng rên rỉ mềm mại đột nhiên ngừng lại!
“Mời vào!”. Âm thành của Hàn Trạch Vũ hết sức điềm tĩnh.
Nghe được âm thanh của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta không cần khắc phục hậu quả sao? Trả lời với tốc độ nhanh như vậy khiến cô như có ảo giác, anh đã chờ mình lâu rồi!
Hình như sớm hơn một chút so với anh dự liệu.
“Vào đi!”
Hàn Trạch Vũ tiêu diệt khói ngồi thẳng dậy, anh cầm lên tài liệu trên bàn, góc nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Một bóng dáng quyến rũ hấp dẫn xuất hiện trong tầm mắt của anh.
“Tại sao lại là cô? Tôi nhớ là đã nói cho cô biết không nên tới công ty tìm tôi?” Anh hết sức thất vọng đem tài liệu rơi ở trên bàn, thay vẻ mặt lãnh khốc.
“Vũ, em thật sự rất nhớ anh, nhiều ngày như vậy anh đều không tìm em! Cho nên……”
Người phụ nữ đối mắt với Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, có chút uất ức, nhưng bước chân của cô cũng không vì anh không vui mà dừng lại.
Cô đi tới bàn làm việc của anh, bày ra một tư thế vô cùng hấp dẫn, lộ ra cổ áo len cực thấp mà hiện ra bộ ngực như ngọn núi cao vút kia, khe sâu giữa hai vú, một cảnh trắng như tuyệt đẹp như vậy hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Cô hết sức tự hào về thân thể của mình, cô không tin đối mặt với thân thể hoàn mỹ quyến rũ của mình, không có người đàn ông nào không rung động!
“Vũ, đừng nóng giận nha, người ta chỉ là quá nhớ anh!”. Người phụ nữ bĩu môi, làm nũng.
Hàn Trạch Vũ đối với cử động của cô ta chẳng những không có nửa điểm hứng thú, hơn nữa còn có chút phiền não. Anh nhìn cửa, một tí nữa Lãnh Tiếu Tiếu sẽ tới đây, nếu như bị cô nhìn thấy……
Đối với ý tưởng thoáng quang vừa hiện trong đầu mình, Hàn Trạch Vũ có chút ngớ ra.
Anh có thể lo bị Lãnh Tiếu Tiếu nhìn tới sao? Anh có chút ảo não, tại sao anh cứ lo lắng về ý kiến của cô cơ chứ?
Nếu như cô nhìn thấy màn này không hiểu vẻ mặt sẽ như thế nào đây? Cô có tức giận không?
Hay không có cái gì? Nghĩ đến việc này,anh đột nhiên nhớ tới cô phản ứng ra sao.
“Tới đây!”. Hàn Trạch Vũ lộ ra nụ cười có thâm ý khác, hướng người phụ nữ trước mắt ngoắt ngoắt tay.
Người phụ nữ mừng rõ như điên đi tới trước mặt anh, vội vàng ngồi ở trên đùi anh, câu lên cổ của anh. Trong lòng cô âm thầm vui vẻ, anh không có cách nào cự tuyệt thân thể của mình, cứ như vậy, cô có nhiều cơ hội có được trái tim của anh nha.
Chỉ là, cô cũng không ngờ tới, người đàn ông ôm thân thể của cô, trong lòng nghĩ tới người phụ nữ khác.
Lãnh Tiếu Tiếu ôm tài liệu đi tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy cửa không khóa có chút kinh ngạc, đang chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ bên trong truyền ra.
Trải qua một đêm đó, hiện tại, cô rất hiểu rõ âm thanh này thể hiện cái gì.
Mặt của cô lập tức đỏ.
Có lầm hay không vậy? Ban ngày ở phòng làm việc làm chuyện như vậy, cửa đều không khóa, bận rộn như vậy, có thời gian nhìn tài liệu sao? Lúc này để cho tôi tới đây, chẳng lẽ muốn cô đến nhìn cảnh nóng của anh với người phụ nữ khác sao?
Người đàn ông này thật quá ghê tởm! Cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra hai bước cô dừng lại, nếu anh có lòng như vậy, mình tại sao lại có thể phụ ý tốt của anh chứ?
Cô đè xuống lửa giận trong lồng ngực, quay trở về, giương tay lên, nặng nề gõ cánh cửa gỗ này!
Rất rõ ràng, tiếng gõ cửa này liền cắt đứt chuyện tốt của hai người, tiếng rên rỉ mềm mại đột nhiên ngừng lại!
“Mời vào!”. Âm thành của Hàn Trạch Vũ hết sức điềm tĩnh.
Nghe được âm thanh của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta không cần khắc phục hậu quả sao? Trả lời với tốc độ nhanh như vậy khiến cô như có ảo giác, anh đã chờ mình lâu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.